Bạn đang đọc Hào Môn Thế Gả Át Chủ Bài Sống Lại – Chương 3: Nó Nghe Hiểu Sao
+Dịch & Biên: Tịnh Khang
+Nguồn raw: 69shu
***
“Ha.”
Tống Họa phì cười.
Nụ cười rạng rỡ, quyến rũ mê hoặc lòng người.
Chu Lôi nhíu mày nhìn Tống Họa, “Mày cười cái gì?”
“Tôi cười các người thật biết tính toán nha.” Tống Họa nói tiếp: “Tôi vừa là con gái nuôi, lại là trưởng nữ trên danh nghĩa, các người đẩy tôi ra vừa có thể bảo toàn được danh tiếng nhà họ Tống, lại không ảnh hưởng đến tương lai của Tống Bảo Nghi, đúng là một công đôi việc.”
“Mày đừng có được lợi mà còn khoe mẽ!” Chu Lôi tức điên người, “Mày cũng không thử nghĩ một chút, nếu như không nhờ Bảo Nghi, nếu như không nhờ bọn tao nuôi dưỡng mày thì mày có tư cách gả vào nhà họ Úc hả? Mày còn không có tư cách bước qua ngưỡng cửa lớn nhà họ nữa kìa!”
Đồ con hoang này đúng là không biết điều!
Chu Lôi nói quá lớn tiếng khiến mèo con trong ngực Tống Họa bị dọa giật mình, sợ hãi dụi đầu lông xù vào cánh tay cô.
“Suỵt.” Tống Họa đặt ngón trỏ lên môi, “Bà làm mèo của tôi sợ rồi.”
Tống Đại Long híp mắt nhìn Tống Họa, đứa con nuôi này chẳng những mất dạy, mà còn không biết tôn trọng bề trên.
Không biết mấy năm nay mẹ kế dạy nó kiểu gì mà lại thành ra như vậy.
“Nơi này nhà họ Tống thành phố Giang, mày cũng mang họ Tống!” Tống Đại Long nhìn Tống Họa, “Tao không cần biết trước kia mày như thế nào, đến đây rồi thì mày phải tuân theo quy củ của thà họ Tống! Cuộc hôn nhân này tao chỉ thông báo cho mày biết thôi!”
Nếu đã là thông báo thì không có đường thương lượng.
Tống Họa cụp mắt không nói, nếu cô đã đồng ý hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ thì không thể lật lọng.
Gả thay chứ gì?
Được thôi.
Vậy thì cô sẽ gặp Úc Đình Chi trong truyền thuyết này.
Lát sau, Tống Họa ngẩng đầu nhìn Tống Đại Long, “Còn gì nữa không?”
Không đợi ông ta trả lời Tống Họa đã đứng dậy, “Nếu không thì tôi về phòng trước đây.”
Cô đi rất phóng khoáng, để mặc hai người kia đứng đó.
Đi ra ngoài cửa, Tống Họa liếc nhìn quản gia đứng đó, “Phòng tôi ở đâu?”
“Ở bên này.”
Quản gia lập tức dẫn đường.
Cho tới lúc dẫn Tống Họa tới trước cửa phòng bà mới kịp phản ứng lại, sao bà phải nghe lời nhỏ nhà quê này?
Chính vào lúc này.
Rầm, tiếng đóng cửa vang lên.
Âm thanh vang lên đột ngột đó khiến quản gia giật mình.
Bà nhíu mày nhìn cửa phòng đã đóng chặt.
Phải biết là trong cái nhà này, ngay cả Tống Bảo Nghi cũng chưa bao giờ khiến bà cảm thấy bị sỉ nhục như vậy.
Tống Họa chẳng qua chỉ là một con nhóc nhà quê, nó dựa vào đâu chứ?
Quản gia Vương đứng ngoài cửa, càng nghĩ càng tức, quay người đi về phía phòng đàn.
Tống Bảo Nghi đang tập đàn.
Tiếng đàn ưu nhã êm tai truyền ra.
“Đại tiểu thư.”
Nghe tiếng quản gia, Tống Bảo Nghi ngoái đầu nhìn bà, nhưng các ngón tay vẫn không ngừng lại, dịu dàng gọi: “Dì Vương.”
Quản gia đi đến bên cạnh Tống Bảo Nghi, “Đại tiểu thư, đứa dưới quê kia đến rồi, cô có muốn qua đó nhìn một chút không?”
Qua đó nhìn một chút?
Ánh mắt Tống Bảo Nghi hiện lên vẻ khinh thường.
Chỉ một đứa nhà quê, đáng để cô đích thân đi gặp?
Dứt lời, quản gia tiếp tục nói: “Cô không biết cô ta kiêu ngạo cỡ nào đâu, ngẩng đầu ưỡn ngực, cái bộ dạng đó giống như cô ta mới là đại tiểu thư của cái nhà này vậy!”
“Đại tiểu thư, cô phải đề phòng cô ta một chút!”
Đề phòng?
Tống Bảo Nghi cười khẽ, một đứa nhà quê mà thôi, cô còn chẳng thèm đặt vào mắt, “Dì Vương, chị ấy là chị tôi, vốn chính là đại tiểu thư của nhà ta mà! Hơn nữa, chị ấy mới từ quê trở lại đây, thói quen sinh hoạt khác chúng ta, có một số việc dì đừng so đo với chị ấy, khoan dung một chút nhé.”
Nhìn đi.
Cái gì gọi là có tri thức hiểu lễ nghĩa, thân thiện.
Chính là đây chứ đâu!
Người với người đúng là không giống nhau.
So với Tống Bảo Nghi thì Tống Họa đúng là ngay cả một đứa nhà quê tầm thường cũng không bằng.
Quản gia Vương nói tiếp: “Tiểu thư danh giá chính là tiểu thư danh giá, đâu phải chỉ một con chim sẻ có thể so sánh được! Đại tiểu thư, chỉ vì cô quá lương thiện mới tình nguyện gọi cô ta một tiếng chị, nếu là người khác, ai lại sẵn lòng nhìn cô ta thêm một chút đâu?”
“Chị ấy vốn là chị tôi.” Tống Bảo Nghi nhìn quản gia, “Dì Vương, sau này đừng nói những lời như vậy nữa.”
Trong lòng quản gia cảm thán cuối cùng vẫn là Tống Bảo Lương quá lương thiện, gật gật đầu nói: “Vâng.”
Tập đàn xong, Tống Bảo Nghi đi đến phòng ngủ của ba mẹ.
“Mẹ, ba mẹ gặp chị rồi?”
Tống Bảo Nghi không nhắc tới còn đỡ, vừa nhắc tới Tống Họa thì Chu Lôi lập tức liền cảm thấy bực bội, “Đứa con hoang đó đúng là quá mất dạy! Thái độ lúc nói chuyện với chúng ta vô cùng xấc xược chanh chua, làm gì có dáng vẻ con gái nên có, chả trách người ta hay nói sơn cùng thủy tận sinh ra điêu dân!”
Tống Bảo Nghi rót trà cho Chu Lôi, dịu dàng nói: “Mẹ, uống miếng trà đi.
Dù sao chị cũng lớn lên ở quê, ăn nói không có chừng mực thì cũng đúng thôi, sao mẹ lại để bụng làm gì?”
Có câu không cùng kẻ ngốc bàn luận dài ngắn.
Chu Lôi nhận lấy ly trà, dòng trà ấm chảy vào cổ họng, lửa giận trong lòng tan bớt mấy phần.
Tống Bảo Nghi tiếp tục nói: “Mẹ, mắt không thấy tâm không phiền.
Thay vì để ý chị hiện tại ầm ĩ hay không có giáo dưỡng như thế nào thì thà mẹ coi như không có người này là được rồi.” Dù sao Tống Họa cũng chỉ là một con cờ của nhà họ thôi.
“Bảo Nghi nói đúng lắm.” Tống Đại Long gật đầu.
Tuy Bảo Nghi tuổi không lớn lắm nhưng tâm trí hết sức thành thục, thông minh, nhìn xa trông rộng, còn có đầu óc buôn bán, dù chỉ là một cô gái nhưng cũng không thua kém đàn ông.
Nhiều lần tập đoàn Tống Thị gặp vấn đề, đều là Tống Bảo Nghi ra tay giải quyết.
Vì vậy, Tống Đại Long luôn tin rằng con gái của ông nhất định sẽ thành công trong một ngày không xa.
Tống Đại Long nhìn Chu Lôi, “Chuyện bên trường học bà sắp xếp xong chưa?”
Chu Lôi gật đầu: “Sắp xếp xong rồi, học cùng trường với Bảo Nghi.”
“Cùng trường với Bảo Nghi?”
Tống Đại Long quay đầu nhìn Chu Lôi, “Trường Bảo Nghi là trường song ngữ, nó có thể nghe hiểu sao?”
Trường cấp ba Tống Bảo Nghi theo học là trường quốc tế số một số hai toàn thành phố.
Thường ngày trừ môn ngữ văn ra thì các môn học còn lại đều giảng dạy bằng tiếng Anh và tiếng Pháp.
Tống Họa học nổi sao?
Tống Bảo Nghi nói: “Ba, có thể nghe hiểu hay không là vấn đề của chị.
Chị đã là trưởng nữ thì đúng là nên học cùng trường với con, không thể bên trọng bên khinh.”
Ít nhất ngoài mặt phải diễn cho tốt.
Tống Đại Long nhanh chóng hiểu được suy nghĩ của Tống Bảo Nghi, “Vẫn là Bảo Nghi suy nghĩ chu toàn.”
**
Buổi chiều.
Tống Họa được người giúp việc gọi xuống ăn cơm.
Lúc cô đến, Tông Đại Long và Chu Lôi đã ngồi trước bàn ăn.
Thấy Tống Họa đến, trên mặt Chu Lôi giống như bị phủ một tầng mây đen.
Tống Họa nghiêng người ngồi xuống ghế.
Một chút cũng không cảm thấy đột ngột, xinh đẹp phóng khoáng.
“Ba mẹ.”
Chính vào lúc này, một giọng nói dịu dàng vang lên.
Tống Họa khẽ ngước mắt.
Nhìn thấy dáng người uyển chuyển, tóc dài rẽ ngôi giữa, mặc một chiếc váy màu lam nhạt, mắt to hai mí kiểu Châu Âu, mũi cao, ngũ quan nổi bật, lúc bước đi toát lên khí chất cao quý.
Đây chính là Tống Bảo Nghi.
Lúc trước Tống Họa rất ngưỡng mộ Tống Bảo Nghi, ngưỡng mộ dung mạo, thân hình, thậm chí ngưỡng mộ cả cái giơ tay nhấc chân của cô ta.
Từ nhỏ Tống Bảo Nghi đã tham gia các lớp lễ nghi, học múa, trà đạo, cắm hoa.
Chỉ cần nhìn một cái liền có thể nhìn ra cô ta xuất thân cao quý.
Nguyên chủ quá tự ti.
Ở trước mặt Tống Bảo Nghi hào quang bao phủ, cô cảm thấy mình còn kém hơn cả vịt con xấu xí.
Vịt con xấu xí có thể lột xác thành thiên nga trắng, chỉ bởi vì nó vốn là thiên nga trắng.
Mà cô, vĩnh viễn chỉ có thể là vịt con xấu xí.
Cho nên ở trước mặt Tống Bảo Nghi, nguyên chủ vĩnh viễn luôn cúi thấp đầu, hèn mọn nhu nhược.
Lâu ngày, trên người nguyên chủ luôn tỏa ra một loại hơi thở phiền muộn khiến người chán ghét, một Tống Họa khiến người ta cảm thấy chán ghét cùng với Tống Họa hiện tại tưởng chừng như là hai người khác nhau.
Vì vậy, lúc Tống Bảo Nghi nhìn thấy Tống Họa, có hơi ngẩn người.
Đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc nhìn Tống Họa.
Tống Họa mặc một chiếc áo len đen rất đơn giản, quần jean, trên người tản ra một loại khí chất mà trước kia chưa bao giờ có.
Dưới ánh đèn thủy tinh sáng rực, áo len đen làm nổi bật làn da trắng như sứ của cô.
Đôi mắt đào hoa tinh xảo, đuôi mắt hơi nhếch lên, toát ra vẻ quyến rũ.
Lông mi rất dài, dù Tống Bảo Nghi chỉ liếc mắt nhìn sơ qua một cái cũng có thể nhìn thấy hàng mi dày như một chiếc quạt nhỏ.
Cô ta quá xinh đẹp.
Cho dù là mỹ nhân tiêu chuẩn như Tống Bảo Nghi nhìn thấy cô cũng thấy kinh diễm không thôi.
Từ lúc nào mà Tống Họa thay đổi thành như vậy rồi?
Cũng chỉ ngẩn ra trong nháy mắt, Tống Bảo Nghi nâng ly hướng về phía Tống Họa nói: “Hoan nghênh chị về nhà.”
“Cảm ơn.” Tống Họa nâng ly lên môi nhấp nhẹ.
Tống Bảo Nghi tiếp tục nói: “Chị, lẽ ra em nên đích thân đi đón chị, nhưng tình hình sức khỏe của em chị cũng biết rồi đó, mong chị đừng buồn.”
“Không sao, cô có lòng là được.” Tống Họa đặt ly xuống, thần thái tự nhiên.
Mắt Tống Bảo Nghi khẽ chớp, xem ra, cô chị từ dưới quê lên này, trong kỳ nghỉ ngắn ngủi này đã trưởng thành lên không ít.
Kỳ nghỉ hè năm ngoái, ngay cả dũng khí nhìn thẳng cô, cô ta còn không có.
Đừng nói là cô ta cho rằng Úc Đình Chi là con cháu hào môn, thì cô ta sẽ được bay cao làm phượng hoàng chứ?
Đúng là nực cười!
Tống Bảo Nghi đè xuống sự coi thường trong lòng, gắp cho Tống Họa một miếng gan ngỗng, “Chị, nếm thử miếng gan ngỗng này đi.”
Tống Họa từ nhỏ sống ở nông thôn, đã bao giờ được ăn đồ tốt như gan ngỗng đâu?
Đoán chừng cả dao nĩa cũng không biết dùng.
Chu Lôi cũng nghĩ đến điều này, quay đầu nhìn Tống Họa, “Nhà họ Tống không giống với nông thôn của cô, ăn cơm cũng phải chú trọng lễ nghi.
Cô theo Bảo Nghi học hỏi một chút cách dùng dao nĩa, đỡ cho sau này ra ngoài làm mất mặt chúng tôi.”
“Tôi thì không hiểu lễ nghi gì gì đó.” Tống Họa khẽ nhếch khóe môi, “Nhưng tôi biết, ăn không nói, ngủ không nói.”
Dứt lời, cô cầm dao nĩa lên, thuần thục cắt nhỏ bò bít tết, sau đó xiên một miếng nhỏ bỏ vào miệng.
Một loạt động tác nước chảy mây trôi đẹp mắt, cực kỳ giống quý tộc Tây phương trong tivi, lúc giơ tay nhấc chân, cử chỉ của họ đều tao nhã không thể bắt chước..