Bạn đang đọc Hào Môn Thế Gả Át Chủ Bài Sống Lại – Chương 27: Bưng Trà Xin Lỗi
+Dịch & Biên: Tịnh Khang
+Nguồn raw: 69shu
***
Giọng Tống Họa không lớn nhưng vô cùng mạnh mẽ.
Nữ sinh tóc ngắn đâu có ngờ tới học sinh mới chuyển trường tới lại lợi hại như vậy, chỉ dùng một tay mà đã khiến cô không giãy ra được, cô cố thoát khỏi sự kiềm cố của Tống Họa, nhưng càng như thế Tống Họa lại càng bóp chặc, giống như chỉ một giây sau tay cô sẽ gãy vậy.
Nữ sinh tóc ngắn nhịn đau, “Xin lỗi xin lỗi, tôi xin lỗi!”
Nghe vậy lực đạo của Tống Họa giảm xuống vài phần.
Nữ sinh tóc ngắn nhìn Vân Thi Dao, có chút không cam lòng, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Tôi xin lỗi!”
Tuy tiếng rất nhỏ nhưng Vân Thi Dao vẫn ngẩn ra.
Cô không ngờ cô ta sẽ xin lỗi thật!
Cô ta là Tô Lâm Phỉ.
Là một nhân vật phong vân của lớp sáu, gia thế lớn mạnh, thu một đống đàn em, dường như ở Bắc Kiều chẳng có ai dám chọc tới cô ta.
Bọn học sinh của lớp sáu cũng ngu người luôn, trong mắt đầy sự khiếp sợ.
Bạn nữ mới tới này có hơi lợi hại nha, ngày đầu tiên đã đơn đấu vơi Tô Lâm Phỉ, quan trọng nhất là lại thắng luôn mới ghê!
“Chưa ăn cơm à?” Tống Họa siết nhẹ.
Tô Lâm Phỉ hít một hơi khí lạnh, đau tới nổi mặt trắng bệch, lập tức lớn tiếng thành khẩn nói, “Vân Thi Dao, tôi xin lỗi! Tôi sai rồi!”
“Dao Dao, cậu chấp nhận lời xin lỗi của cô ta chứ?”
Vân Thi Dao lúc đầu hơi ngẩn người, sau đó gật gật đầu, “Ừm.”
Như là một giấc mơ.
Trước giờ chưa có ai bênh vực cô.
Sau khi mặt bị thương, Vân Thi Dao đã gặp rất nhiều người, những người cười nhạo cô, những người xem náo nhiệt, những người bàng quan, và những người không liên quan tới cô, nhưng không có ai tiến tới như Tống Họa.
Lúc này Tống Họa mới không nhanh không chậm buông tay Tô Lâm Phỉ ra.
Tô Lâm Phỉ lập tức chạy ra khỏi lớp học, đầu cũng không ngoảnh lại.
Cô là chị đại của Bắc Kiều, đã bao giờ mất mặt như vậy đâu?
Nhìn bóng dáng hốt hoảng chạy đi của Tô Lâm Phỉ, Tống Họa khoác tay lên vai Vân Thi Dao.
“Đừng sợ, sau này anh Họa chống lưng cho cậu.”
Tư thái đại lão tiêu chuẩn.
Vân Thi Dao ngẩng đầu nhìn Tống Họa, không biết trong lòng là tư vị gì, chốc lát, cô lắp bắp nói: “Tống, Tống Họa.”
“Hửm?” Tống Họa cúi mắt nhìn cô.
“Tô, Tô…” Vân Thi Dao cúi thấp đầu, “Tô Lâm Phỉ nói không có sai, tôi thật sự xấu xí.”
Tống Họa mỉm cười, “Xấu đẹp chỉ là lớp da bên ngoài thôi, ánh mắt của người khác không quan trọng, quan trọng là đối mặt với bản thân mình, dù gì sau trăm năm chúng ta đều là một nắm cát vàng.”
Vân Thi Dao cứ như vậy mà nhìn Tống Họa, sương mù trong mắt càng lúc càng nồng đậm.
Bị hủy dung hơn ba năm.
Đây là đầu tiên có người nói với cô những lời như vậy.
Đúng vậy.
Sau trăm năm, ai chẳng phải là một nắm cát vàng chứ?
“Cho nên bây giờ chúng ta có thể trở thành bạn tốt chứ?” Tống Họa hơi khom người, đưa tay ra với Vân Thi Dao, giọng nói nhàn nhạt, “Chào cậu, tôi tên là Tống Họa.”
Vân Thi Dao nhìn cô nở nụ cười lâu ngày không gặp, đôi mắt lộ ra bên ngoài khẩu trang cong thành mặt trăng non, cô bắt tay Tống Họa, “Họa Họa.”
“Gọi là anh Họa.” Tống Họa hơi nhăn mày.
Vân Thi Dao cười, “Anh Họa.”
Tình bạn thuần khiết thời học sinh không tạp chất lại thành lập rất nhanh, đặc biệt là giữa các cô gái, trải qua một ngày cùng nhau, Vân Thi Dao đã xem Tống Họa là bạn tâm giao.
Chiều tan học.
Tống Họa đạp xe đến nhà họ Thượng Quan.
Trình Lâm đã sớm chờ trước cổng, thấy Tống Họa tới liền lập tức đến đón, “Tống tiểu thư.”
Tống Họa dừng xe, “Dì Lâm.”
Trình Lâm rất thích Tống Họa, không chỉ vì cô trông xinh đẹp, bà còn vô cùng tán thưởng khí chất đặc biệt trên người cô và tính cách lãnh tĩnh của cô, “Tống tiểu thư, cô vừa học xong chắc đói rồi, tôi đã bảo phòng bếp chuẩn bị xong đồ ăn rồi, cô ăn chút gì nhé.”
“Cảm ơn dì Lâm, tôi không đói.
Trực tiếp châm cứu luôn đi ạ.
À, Thượng Quan tiểu thư có ăn kiêng chứ?”
“Đã bắt đầu ăn kiêng từ hôm qua rồi.” Trình Lâm gật đầu.
“Vậy thì tốt.”
Không lâu sau, hai người lên tới phòng ngủ của Thượng Quan Nghênh Nghênh.
Cô ấy ngồi trên sô pha thấy Tống Họa đến thì lập tức đứng dậy, kích động nói: “Tống tiểu thư.”
Hôm qua cô mơ thấy mình đã khỏi bệnh.
Cô cực kỳ vui!
Đây là lần đầu tiên cô mơ như vậy từ sau tai nạn, cô càng chắc chắn Tống Họa là quý nhân của mình.
Tống Họa gật nhẹ đầu, giơ tay bắt mạch cho Thượng Quan Nghênh Ngênh, sau đó nói: “Thượng Quan tiểu thư, tiếp theo đây tôi sẽ bắt đầu châm cứu, châm cứu không được gây mê, mới đầu sẽ có chút đau, cô đừng khẩn trương.
Nếu không chịu nổi có thể cắn cái này.”
Dứt lời, Tống Họa đưa một cái khăn lông đã cuộn sẵn cho Thượng Quan Nghênh Nghênh.
“Ừm.” Thượng Quan Nghênh Nghênh nhận lấy khăn, gật gật đầu.
Tống Họa cầm kim châm lên, bắt đầu châm cứu.
Đầu tiên là huyệt bách hội, sau đó là huyệt vị thần đình, huyệt thượng tinh.
Tay nâng, châm hạ, động tác như hoa rơi nước chảy, không hề dây dưa, từ xa nhìn lại có chút linh động của mỹ cảm võ thuật.
Trình Lâm đứng một bên nhìn đến ngẩn người, đối mắt mở to hết cỡ.
Dẫu sao chuyện như này đó giờ bà chỉ thấy trên tivi.
Thượng Quan Nghênh Nghênh cắn chặt khăn lông, những giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán lăn xuống.
Nhưng theo động tác châm cứu của Tống Họa, cảm giác đau đớn dần dần giảm bớt, sau cùng một chút đau cũng không còn, thay vào đó là cảm giác như dòng nước ấm dễ chịu chảy qua, vô cùng thần kỳ.
Châm cứu xong, Tống Họa lấy thuốc mỡ từ trong balo ra.
Thuốc mỡ trong suốt mang theo mùi hương dịu nhẹ.
Bôi lên mặt mát rượi, không chút phản ứng xấu nào.
Đây là cao sinh cơ cô tự chế.
Bôi cao xong Tống Họa lại dùng vải gạt quấn quanh một vòng lại một vòng.
Sau đó mặt của Thượng Quan Nghênh Nghênh đã bị vải gạt trắng băng kín lại, chỉ còn thấy được đôi mắt và miệng, Tống Họa lấy kéo cắt vải thừa một cách nhẹ nhàng, sau đó hỏi: “Bây giờ có đau không?”
Thượng Quan Nghênh Nghênh lắc đầu, “Không đau.”
Tống Họa dặn dò: “Nửa tháng tới không được ra gió, không được đụng nước, ở trong phòng tịnh dưỡng, ăn kiêng, ngủ sớm dậy sớm.
Không được có tác động mạnh tới mặt, khống chế tâm trạng thật tốt, không quá vui cũng không quá buồn.
Khoảng thời gian vết thương khép lại tái tạo da mới sẽ hơi ngứa, nhất định phải nhớ không được gãi, phải nhịn! Nửa tháng sau là có thể tháo vải gạt.”
Thượng Quan Nghênh Nghênh cực kỳ kích động, “Ý của Tống tiểu thư là nửa tháng sau mặt tôi sẽ hoàn toàn khỏi sao?”
“Có thể nói như vậy.” Tống Họa dừng một chút lại nói: “Nhưng tiền đề là phải nghe lời dặn dò.”
” Tống tiểu thư yên tâm, tôi nghe cô hết!”
Tống Họa thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi, “Nếu có vấn đề lúc nào cũng có thể liên hệ tôi.”
“Tống tiểu thư, chúng ta kết bạn wechat đi.” Thượng Quannn nói.
“Được.” Tống Họa lấy điện thoại ra.
Hai người kết bạn.
Trình Lâm vô cùng vui mừng, nhiều lần giữ Tống Họa ở lại ăn tối rồi hãy đi, nhưng nghe Tống Họa nói có việc, bà mới đích thân tiễn cô ra về.
Thượng Quan Chính thấy vợ vui mừng thì sợ bà hi vọng càng nhiều lại thất vọng càng nhiều, ông nhớ đến lời của Ngô lão thần y, “Tuổi của Tống tiểu thư vẫn bày ra trước mắt đó, bà đừng ôm kỳ vọng quá lớn.
Hơn nữa Ngô lão thần y cũng đã nói, bất cứ cuộc phẫu nào cũng có rủi ro.”
“Sao ông lại làm mất hứng vậy chứ!” Trình Lâm cau mày.
“Tôi sợ bà thất vọng.”
So với Tống Họa, ông càng tin Ngô lão thần y hơn, vừa rồi ông còn liên hệ với ông ấy, một khi phía Tống Họa xảy ra tình huống khẩn cấp, chỉ cần Trình Lâm xin lỗi Ngô lão thần y thì ông ấy sẽ không thấy chết không cứu.
Bên phía Ngô lão thần y, ông đang lật xem sách thuốc.
Tống Bảo Nghi rót cho ông một ly trà, vừa thấy ông cúp điện thoại liền nhíu mày nói: “Sư phụ, thầy còn để ý tới Thượng Quan Chính làm gì?”
“Chuyện này không liên quan tới Thượng Quan Chính.” Ông là người ân oán phân minh, Ngô lão thần y nhấp một ngụm trà, “Chủ yếu là đàn bà nhà người ta tóc dài não ngắn.
Con cứ xem đi, chỉ cần nửa tháng, Trình Lâm sẽ qua đây bưng trà xin lỗi ta.”.