Bạn đang đọc Hào Môn Thế Gả Át Chủ Bài Sống Lại – Chương 14: Dù Người Đã Mất Nhưng Tín Ngưỡng Bất Diệt!
Chu Lôi là mẹ nuôi của Tống Họa, là bà ôm Tống Họa từ cô nhi viện về, cũng là bà hao tâm tổn sức nuôi cô lớn.
Nhưng bây giờ, Tống Họa chẳng những không biết báo đáp công ơn nuôi dưỡng, mà ngược lại còn xem bà như kẻ thù.
Đúng là con hoang, dù đối xử với nó tốt tới đâu, cũng không nuôi thành con ruột được.
Bây giờ Chu Lôi vô cùng tức giận.
“Thôi mà, mẹ đừng chấp chị ấy.” Tống Bảo Nghi thở dài, “Hơn nữa, chuyện này con cũng có lỗi.”
“Con có lỗi gì! Tất cả đều là lỗi của đứa con hoang đó!” Chu Lôi nhìn Tống Bảo Nghi, “Bảo Nghi, con đừng bao giờ vì con nhỏ đó mà chịu thiệt thòi! Nó còn không bằng một cọng tóc của con đâu!”
An ủi lớn nhất của Chu Lôi là đã sinh được một đứa con gái ưu tú như Tống Bảo Nghi.
Nếu bà chỉ có một đứa con nuôi như Tống Họa, thì cả đời này bà chẳng còn hi vọng gì nữa.
Trên lầu.
Tống Họa ngồi trước bàn học, đèn bàn bật sáng, chiếc điện thoại mới mua lúc sáng đã bị tháo ra nhiều mảnh, các linh kiện chất thành một đống nhỏ, này dù là dân chuyên nghiệp nhìn thấy cũng phải bó tay.
Những linh kiện này, có một số là của điện thoại, số còn lại là cô vơ vét từ chợ đồ cũ lúc chiều.
Mua điện thoại xong, trên người cô còn dư lại chẳng có mấy đồng nên chỉ có thể đi chợ đồ cũ, cũng ma chợ đồ cũ cũng có thể mua được đồ tốt.
Tống Họa hơi nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, chậm rãi ráp các linh kiện lại với nhau, dưới ánh đèn bàn, ngón tay vốn trắng nõn lúc này càng thêm rực rõ và mảnh mai như ngọc, xinh đẹp đến nổi khiến người ta phải kinh ngạc.
Không lâu sau, những linh kiện vốn rời rạc, giờ đã được ráp lại thành một chiếc điện thoại hoàn chỉnh.
Tống Hòa nhấn nút nguồn.
Tinh—
Mở máy.
Điện thoại đã qua cải trang, nhìn bề ngoài không khác gì điện thoại bình thường, nhưng dùng rồi mới thấy, so với điện thoại bình thường thì tốc độ phản ứng lại nhanh hơn gấp mười mấy lần.
Tống Họa tải một phần mềm tài chính trong cửa hàng app, sau khi mở ra thì đăng ký tài khoản mới.
Tên tài khoản rất đơn giản.
SH.
Sau đó, Tống Họa bỏ 120 đồng còn sót lại trong thẻ ngân hàng vào một cái quỹ nhìn không có gì đặc biệt.
Chính vào lúc này, trên trang mạng nhảy ra một mục tin.
Tống Họa tiện tay nhấn vào, cô lập tức bị hấp dẫn bởi biểu ngữ trên trang đầu.
*Ông trùm tài chính thần bí Miss Tống bất ngờ qua đời*
Sau khi nhấn mở, đoạn đầu tiên là giới thiệu vắn tắt về Miss Tống.
Miss Tống.
Họ tên không rõ, thân phận không rõ, nơi sinh không rõ, 24 tuổi.
Tám năm trước, Miss Tống một trận thành danh ở giới tài chính, giúp nước Hoa đứng vững gót chân ở giới tài chính quốc tế.
Ngày 26 tháng 5, Miss Tống qua đời trong một tai nạn máy bay, cùng ngày, chuyến bay ấy đã rơi vào một vùng biển vô danh, bao gồm cơ trưởng và tiếp viên, tổng cộng 56 người, toàn bộ đến xương cũng không còn.
Trong lời chia buồn có đoạn này:
“Cô đã lật đổ cả một thời đại, tạo ra kỳ tích độc nhất, là tín ngưỡng đời này của chúng ta.”
Bình luận phía dưới đã hơn triệu lượt.
“—Vẫn không dám tin đây là sự thật, trong lòng tôi Miss Tống luôn là sự tồn tại giống như thần, hi vọng truyền thông sẽ đứng ra bác bỏ tin đồn.”
“—Tôi vẫn mong sẽ được gặp lại cô ấy, không bao giờ quên được một trận thành danh tám năm trước, nếu không có cô ấy sẽ không có chúng ta hôm nay.”
Còn có một bình luận được sao chép và dán ở khu bình luận.
“—Dù người đã mất, nhưng tín ngưỡng bất diệt!”
“—Dù người đã mất, nhưng tín ngưỡng bất diệt!”
“—Dù người đã mất, nhưng tín ngưỡng bất diệt!”
“—…”
Tống Họa bình tĩnh lật đến tin tiếp theo.
Tin tiếp theo vẫn là về Miss Tống.
Mặc dù chuyện đã qua gần nửa tháng, nhưng nhiệt độ vẫn không giảm, có thể thấy sức ảnh hưởng của Miss Tống ở nước Hoa.
Biệt thự nhà họ Úc.
Ánh đèn trong phòng có hơi u ám.
Trong không khí nồng nặc mùi rượu.
Người đàn ông ngồi trên ghế bằng gỗ tử đàn, hai chân bắt chéo, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc sắp tàn, máy tính trên bàn đang mở, ánh sáng màn hình phản chiếu lên khuôn mặt người đàn ông một tầng mờ nhạt.
Nếu bên cạnh có người thì nhất định sẽ phát hiện trên màn hình máy tính đang dừng lại ở phần bình luận tin.
“—Dù người đã mất, nhưng tín ngưỡng bất diệt!”
Bình luận sớm đã vượt qua hơn triệu lượt, dõi mắt nhìn lại, toàn bộ đều giống nhau.
Vào lúc này, căn phòng yên tĩnh đột nhiên có tiếng chuông điện thoại truyền tới.
Người đàn ông chậm rãi nhấn điếu thuốc vào gạt tàn, sau đó nhận điện thoại.
“A lô.”
Mặc dù giọng nói rất thấp, nhưng vẫn có thể nghe ra sự lạnh lẽo ẩn chứa trong đó.
Lúc này, anh trong bóng tối bao trùm, cả người toát ra hơi thở của người địa vị cao, nơi nào còn có bóng dáng của phế vật?
Giọng nói của người bên kia nghe ra rất trẻ tuổi giàu sức sống, “Anh ba, mấy vùng biển lân cận em cũng tìm cả rồi, vẫn không có đầu mối gì.”
“Tiếp tục tìm.”
Giọng nói rất trầm, không nghe ra được cảm xúc gì.
Bên kia dường như còn muốn nói gì, lát sau lại nói: “Được.”
Sự cố đã qua nửa tháng.
Vùng biển gần nơi xảy ra tai nạn vốn có biến động lớn, dòng chảy ngầm cuộn trào mãnh liệt, độ nguy hiểm cực cao, giờ sao còn tìm được manh mối?
Úc Đình Chi vừa cúp điện thoại, bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa.
Cộc cộc cộc–
Úc Đình Chi tắt máy tính, cầm rượu chưa uống xong lên.
“Vào đi.”
Rất nhanh, cửa bị đẩy ra.
Phương Minh Tuệ đi vào liền thấy Úc Đình Chi nằm trên ghế uống rượu, mùi rượu cồn trong không khí hun bà choáng váng.
“Đình Chi, sao con không bật đèn?”
Vừa nói, Phương Minh Tuệ giơ tay bật đèn.
Phụt.
Trong không trung bừng lên ánh sáng nhứt mắt.
Úc Đình Chi nằm trên ghế salon, giơ tay chắn trước trán theo bản năng.
“Đình Chi.”
Nhìn đứa con trai út cả ngày say rượu sống mơ mơ màng màng, Phương Minh Tuệ đau lòng nhưng không biết phải làm sao, “Mẹ nấu canh giải rượu, con uống một chút nhé.”
Phương Minh Tuệ vừa nói vừa đỡ Úc Đình Chi ngồi dựa vào ghế.
Úc Đình Chi cầm canh giải rượu uống một ngụm.
Giữa chân mày mang vẻ mệt mỏi nặng nề.
Phương Minh Tuệ nói tiếp: “Đình Chi, con sắp đính hôn rồi, sau này không thể buông thả như vậy được nữa.
Cô gái nhà họ Tống không phải cô gái bình thường, rượu này, nhịn được bao nhiêu thì cố nhịn nhé!”
Tống Bảo Nghi không chỉ là danh môn khuê tú, mà còn là đại tài nữ của thành phố Giang, tương lai tiền đồ vô lượng, nếu Úc Đình Chi không chịu thay đổi, sao có thể đồng hành cùng Tống Bảo Nghi?
Dẫu sao Úc Đình Chi cũng có danh xưng thần đồng, Phương Minh Tuệ tin rằng, chỉ cần Úc Đình Chi tình nguyện thay đổi, thì nhất định có thể xứng với Tống Bảo Nghi.
Nói tới đây, bà dừng lại một chút, sau đó móc ra một tấm thẻ đen, “Đây là tiền mẹ tích cóp cho con, sau khi đính hôn với tiểu thư nhà họ Tống sẽ có rất nhiều chỗ cần dùng tiền.
Nếu thiếu thì nói một tiếng.
Mẹ là mẹ con, bất kể con lớn bao nhiêu thì vẫn là đứa trẻ của mẹ, giữa mẹ con mình con không cần phải ngại.”
Bây giờ bà cho Úc Đình Chi nhiều tiền một chút, thì Úc Đình Chi cũng không cần xin bà.
Dẫu sao cũng là người sắp đính hôn, nếu để Tống Bảo Nghi biết Úc Đình Chi vẫn còn xin tiền nhà thì không hay lắm.
“Mẹ, con không thiếu tiền.” Úc Đình Chi đẩy thẻ về trước mặt bà Úc.
Phương Minh Tuệ biết Úc Đình Chi đang cậy mạnh.
Nó ăn không ngồi rồi, cả ngày không phải uống rượu thì là chơi game, sao lại không thiếu tiền được?
“Mẹ biết con không thiếu, nhưng đây là tâm ý của mẹ.
Cầm lấy!” Bà Úc đặt thẻ đen vào tay Úc Đình Chi.
“Con thật sự không thiếu.”
Phương Minh Tuệ vẻ mặt phức tạp nhìn Úc Đình Chi.
Trong lòng suy đoán, có thể là Úc lão gia tử đã lén cho tiền Úc Đình Chi rồi.
Úc lão gia tử ra tay luôn rất hào phóng.
Nếu đã như vậy, bà cũng không cố chấp nữa, lỡ làm tổn thương lòng tự trọng của Úc Đình Chi thì dỡ, bà nói tiếp: “Chuyện đính hôn mẹ đã chuẩn bị xong rồi, con không cần lo nữa.”
Úc Đình Chi mím môi không nói gì.
Phương Minh Tuệ biết Úc Đình Chi đang lo lắng cái gì, bà cười nói: “Đình Chi, con yên tâm.
Tiểu thư nhà họ Tống không phải loại người nông cạn, hai con đã quyết định đính hôn từ nhỏ, chắc chắc cô ấy sẽ không chê bai con đâu.”
Bà Úc từng gặp Tống Bảo Nghi một lần.
Đó đúng là một cô gái có tri thức hiểu lễ nghĩa..