Bạn đang đọc Hào Môn Sinh Con Hàng Ngày – Chương 69
Edit + Beta: ALice.
Lúc này chỗ sân bố trí hôn lễ thật sự lớn, đến lúc đó sẽ đón tiếp không sai biệt lắm khoảng hơn một trăm khách mời.
Hơn một trăm khách mời này đã loại trừ một ít đối tác có tư tưởng cổ hủ kì thị gay (bình thường rất ít biểu hiện ra ngoài) rồi, cùng với một ít người có thể có do dự bởi vì thân phận của Giang Trúc Tâm nữa.
Tần Phú Hữu cho rằng, đây là thịnh yến cả đời chỉ có một lần của hắn và Giang Trúc Tâm.
Nếu có người không cẩn thận để lộ ra nội tâm chân thật của bọn họ, vậy phỏng chừng bọn hắn ai cũng đều sẽ không vui vẻ, cho nên còn chẳng bằng bóp chết khả năng này ngay từ đầu cho rồi.
Vốn dĩ hắn cũng không muốn để cho hôn lễ của mình biến thành một bữa tiệc để củng cố đế quốc thương nghiệp của mình đâu.
Nên có thể nói, lúc này đây hắn chỉ là muốn ngọt ngọt ngào ngào thông báo cho toàn thế giới.
Hắn và Giang Trúc Tâm đã ở bên nhau, bần cùng bệnh tật đều không thể khiến cho bọn họ chia lìa được.
“Đến lúc đó có bắn pháo hoa vào ban ngày hay không?” Lúc Giang Trúc Tâm nghe được người phụ trách nói muốn bắn pháo hoa, liền có chút đợt ra, này hình như lúc trước cũng không có mà.
“Là đưa cánh hoa lên trời, sau đó mới thả xuống, giống như bắn pháo hoa vậy đó.” Người phụ trách nói, “Bản mô phỏng đã thực hiện xong rồi, Ngài Giang ngài xem một chút nhé.”
Giang Trúc Tâm thăm dò mà nhìn về phía máy tính bảng mà người phụ trách lấy ra.
Không thể không nói, bản mô phỏng này thật đúng là làm đến không tệ.
Hình ảnh cánh hoa rơi xuống từ trên không, thật sự là lãng mạn đến mức khiến lòng người rung động.
Chỉ là sau khi nhìn xong, Giang Trúc Tâm lại đột nhiên phụt một tiếng mà bật cười.
Người phụ trách:???
Không rõ vì sao sẽ bị một bản mô phỏng khiến cho buồn cười, nên người phụ trách cũng chẳng hiểu ra sao mà nhìn Giang Trúc Tâm.
Sau đó người phụ trách quay đầu vừa nhìn, liền thấy được Tần Phú Hữu đang vẻ mặt xấu hổ mà đứng ở một bên, không biết là đã xảy ra việc gì nữa.
Người phụ trách đương nhiên sẽ không biết, bởi vì trận “Pháo hoa” này, mà khiến cho Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu đồng thời nhớ lại một hồi ô long lúc trước khi mà Tần Phú Hữu cầu hôn.
Cảm giác đau đớn khi bị chiếc võng kia đè mạnh xuống vào ngày hôm đó, thì Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu còn chưa quên đâu.
Có lẽ cả đời này lúc không có việc gì đều có thể đem chuyện này nói một vài câu, bảo đảm nói lần nào là cười lần đó luôn á.
“Cái này thật sự sẽ không có vấn đề gì chứ?” Tần Phú Hữu vẫn rất thích hiệu ứng này, cũng cực kì ngo ngoe rục rịch.
Nhưng hắn vẫn khụ khụ hai tiếng, cực kì dối trá mà tìm người phụ trách xác nhận lại.
Lần trước cánh hoa bay thất bại, lần này có người chuyên môn tới làm, chắc chắn sẽ không lại thất bại nữa đâu nhỉ.
Tần Phú Hữu bám riết không tha muốn làm thành một lần hoa bay đầy trời chờ mong mà nhìn người phụ trách, lại thường thường mà liếc mắt nhìn xem Giang Trúc Tâm phản ứng thế nào, có thể có cái gì không thoải mái hay không.
Rất rõ ràng, Giang Trúc Tâm cũng không có bởi vì việc xảy ra lúc Tần Phú Hữu cầu hôn lần trước mà để lại bóng ma gì.
Mà cậu cũng cùng Tần Phú Hữu nhìn về phía người phụ trách, thoạt nhìn còn rất chờ mong lần này có thể có được thành công kiểu mẫu.
“Đương nhiên, chúng tôi là chuyên nghiệp mà.
Hiệu ứng này chúng tôi đã làm không dưới 50 đám rồi, bảo đảm sẽ không xuất hiện vấn đề gì đâu.” Người phụ trách lời thề son sắt mà nói, nhưng mà Giang Trúc Tâm xem nhiều video luôn sợ đây là là flag.
Rốt cuộc thì trong các tác phẩm điện ảnh hoặc là văn học linh tinh, luôn bởi vì một người kiên định đảm bảo mà mang đến hoặc xấu hổ hoặc là kinh tủng tiếp theo sao.
“Nếu thất bại thì sao?” Tần Phú Hữu cũng không quá muốn nghe loại bảo đảm này.
“Ngài Giang, Ngài Tần, chúng tôi cũng biết băn khoăn của hai người, cho nên hai người yên tâm.
Vì một ít ngoài ý muốn này, chúng tôi đều đã đặc biệt chuẩn bị phương án bổ cứu ngoài ý muốn rồi.
Trong đó có pháo lép, hoặc là những nhân tố như thiết bị hư hỏng sẽ có khả năng ảnh hưởng rất nhỏ đến hiệu ứng, chúng tôi đều đã suy xét đến cả.” Người phụ trách cười nói.
Hắn cũng không vì Tần Phú Hữu nghi ngờ mà phẫn nộ, rốt cuộc thì bao nhiêu tiền thì ra bấy nhiêu lực.
Tần Phú Hữu đã thanh toán giá cao như vậy, thì công ty bọn họ thế nào cũng phải đưa ra dịch vụ tương ứng với giá cả chứ.
Nghe được có phương án bổ sung, thì Tần Phú Hữu liền an tâm, tiếp theo hắn liền nhìn thấy Giang Trúc Tâm đang ở bên cạnh mà hì hì cười nhạo hắn.
Vốn định làm bộ trừng mắt, nhưng mà trừng mắt một lúc thì lại giống như là đang ném mị nhãn vậy á.
Người phụ trách ở một bên chỉ yên lặng mà nuốt xuống một ngụm cơm chó này.
Truyện chỉ được đăng tại WordPress ALices House, Wattpad phuthuytuyet07 và Sweek.
Thật là đáng sợ nha, đôi chồng chồng này rõ ràng chỉ đơn thuần đứng ở một bên, cũng không giống những cặp đôi thích dán ở bên nhau, khoác tay xà nẹo mà hắn từng gặp qua trước đây.
Nhưng lại vẫn có thể gửi đi sóng ánh sáng tình yêu mãnh liệt như thế, mức độ biểu lộ tình yêu này thật sự là khiến người khác ăn không tiêu luôn đấy.
Trách không được người đang yêu đương ngay cả xoạc cái chân cũng có thể xoạc ra được hình anh yêu em.
(ALice: Câu này mị dịch theo ý hiểu của mị sau khi tra baidu thôi, chứ mị ko dám đảm bảo chính xác nhé.)
Lặp lại xác nhận hành trình trong ngày hôn lễ xong, thì Giang Trúc Tâm cũng nghênh đón các bạn và đồng nghiệp của cậu.
“Tuyệt, Giang Trúc Tâm cậu gả vào hào môn rồi nha.” Chung Tắc Ngạn vẻ mặt hoảng hốt đi tới trước mặt Giang Trúc Tâm, thanh âm hơi mang trầm trọng nói: “Lúc trước còn tưởng rằng chỉ là kẻ có tiền bình thường thôi, nhưng mà máy bay này, đảo này.
Ngài thật không phải là đang tham gia gameshow, sau đó đùa chúng tôi chứ?”
Chung Tắc Ngạn là bạn học tiểu học của Giang Trúc Tâm, khi còn nhỏ hắn cũng chiếu cố Giang Trúc Tâm rất nhiều.
Bây giờ, hắn đã kế thừa xưởng sửa chữa ô tô của nhà mình, cũng xem như là một người bạn không kém tiền.
Nhưng mà so với Tần Phú Hữu, thì vẫn là có chênh lệch trên trời dưới đất luôn á.
“Không phải gameshow, gần đây cậu không xem gameshow sửa xe nữa à?” Giang Trúc Tâm tiến lên nhẹ nhàng mà dùi một chút vào ngực của Chung Tắc Ngạn, bị Chung Tắc Ngạn đùa đến muốn bật cười.
“Tôi cảm thấy Tắc Ngạn nói rất có đạo lí đấy.” Một người đàn ông tương đối bình tĩnh đứng ở bên sau khi đỡ đỡ kính đen xong liền nói như thế, “Cậu thật sự không bị lừa chứ?”
Vị đồng chí này gọi là Lâm Miểu, là bạn học thời sơ trung của Chung Tắc Ngạn và Giang Trúc Tâm.
Bởi vì chơi khá thân, nên bây giờ cũng vẫn còn liên hệ như cũ.
Lúc Giang Trúc Tâm muốn tổ chức hôn lễ, đã kéo tất cả bạn bè mà cậu quen biết vào chung một nhóm, sau đó bọn họ cũng cùng nhau ngồi máy bay lại đây.
Tuy nói cậu ta không giật mình giống như Chung Tắc Ngạn, nhưng thật ra chỉ là vì tính cách cậu ta tương đối nội liễm mà thôi.
Cậu ta vẫn đối với việc đối tượng kết hôn của Giang Trúc Tâm là Tần Phú Hữu mà cảm thấy kinh ngạc vô địch.
Rốt cuộc thì cậu ta cũng chỉ là một nhân viên bán hàng bình thường mà thôi, đối với trình độ có tiền như Tần Phú Hữu, thì đã vượt qua phạm vi nhận biết của cậu ta rất nhiều rồi.
“A Miểu, đây không giống như là cậu nói đâu nha.” Giang Trúc Tâm dở khóc dở cười, nhưng vẫn dẫn các bạn thân còn chưa tin được việc này là hiện thực vào trong phòng, “Hy vọng hai ngày này các cậu có thể ở chỗ này chơi vui vẻ một chút.
Tôi không chắc chắn lúc nào cũng có thể ở bên các cậu được, nhưng mà quản gia nơi này có thể giúp các cậu giải quyết tất cả vấn đề, cho nên lúc tôi không ở các cậu có thể đi tìm hắn nhé.”
Giang Trúc Tâm sợ mình bởi vì lúc đó người quá nhiều, mà chiêu đãi không chu toàn.
Vì thế đã sớm nói trước với quản gia việc cậu có một vài người bạn, muốn phiền toái hắn chiếu cố nhiều hơn.
Sau khi xác nhận bạn thân đều đã có phương thức liên hệ của quản gia xong, thì Tần Phú Hữu mới từ sân thượng xuống dưới.
Vừa rồi có bạn bè từ nước F trực tiếp ngồi trực thăng lại đây, nên Tần Phú Hữu đi tiếp đãi bọn họ.
Chỉ có thể nói là vừa khéo, hiện tại hai nhóm người lại gặp mặt nhau, vừa vặn có thể giới thiệu lẫn nhau luôn.
Đến nỗi Cảnh Viên Bảo cũng tới ngay lúc này, đã quen cửa quen nẻo mà dẫn nhóm nhân viên của mình đi chọn phòng.
Công ty bọn họ tuyệt đối là tổ chức đã ăn qua nhiều cơm chó nhất của hai người Tần Phú Hữu và Giang Trúc Tâm, cho nên hiện tại cũng không tiến lên xem náo nhiệt nữa!
Ba mươi mấy người mênh mông cuồn cuộn mà đi lên trên lầu, vẫn gây ra oanh động không nhỏ.
Đổi lại làm trước đây, thì Lâm Miểu và Chung Tắc Ngạn tuyệt đối sẽ không nhìn về phía đám người kia.
Nhưng mà hiện tại càng khiến cho bọn họ để ý, vẫn là người chồng hào môn trong truyền thuyết này của Giang Trúc Tâm á.
Lúc nhìn thấy Tần Phú Hữu, thì bọn họ cơ hồ là không thể tin được.
Vốn dĩ trên ảnh người ta đã khá xinh đẹp rồi, không nghĩ tới người thật còn đẹp hơn so với ảnh chụp nữa.
Có thể là do trên người Tần Phú Hữu có một loại khí độ, mà người thường không có cách nào bắt chước được.
Cho nên Lâm Miểu và Chung Tắc Ngạn mới có một loại cảm xúc đột nhiên không nói ra lời như vậy.
Càng tức giận hơn chính là, thái độ của Tần Phú Hữu đối với bọn họ cũng cực kì thân thiện, không có một chút chảnh chọe nào luôn.
Giống như bạn của Giang Trúc Tâm, chính là khách quý của hắn vậy.
Bất luận từ ngôn ngữ, ngữ khí hay động tác vẻ mặt, không cái nào mà không biểu hiện giáo dưỡng tốt của Tần Phú Hữu cả.
Loại người có tiền mua đảo, lại thiện lương dày rộng, khí chất lại cao quý như vậy, làm sao có thể không khiến cho người khác tự biết xấu hổ được chứ?
Tựa hồ nhìn ra được bạn của Giang Trúc Tâm không được tự nhiên, cho cho lúc Tần Phú Hữu giới thiệu bạn bè hai bên cho lẫn nhau xong, đột nhiên đề nghị: “Lầu 3 có một khu trò chơi VR, mọi người muốn cùng nhau qua đó chơi hay không?”
(ALice: Game VR hay còn gọi là Trò chơi thực tế ảo, là những video game được chơi trên thiết bị VR.
Thiết bị VR thường là kính lập thể với tai nghe hoặc các thiết bị điều khiển cầm tay khác, giúp người chơi có thể nhận được sự mô phỏng hết sức chân thật.
Theo Google.)
Nếu nói một ít đề tài cao thâm, thì Lâm Miểu và Chung Tắc Ngạn cũng nghe không hiểu, nhưng mà game VR thì bọn họ hiểu chứ.
Tuy rằng không chơi nhiều, nhưng rốt cuộc là nam sinh, đối với mấy thứ này vẫn rất có nghiên cứu.
“Đi đi đi!” Chung Tắc Ngạn là người thứ nhất nhấc tay tán đồng, trong lúc nhất thời cũng không còn câu nệ như lúc mới gặp Tần Phú Hữu nữa.
Rõ ràng các bạn Tần Phú Hữu cũng có tiền giống như vậy, chỉ là không biết vì sao, Chung Tắc Ngạn liền cảm thấy mình sẽ chỉ tự biết xấu hổ ở trước mặt Tần Phú Hữu mà thôi.
Có thể là bởi vì hắn cũng không biết bạn bè của Tần Phú Hữu rốt cuộc nhiều tiền bao nhiêu, cũng có thể là bởi vì trên người bạn bè của Tần Phú Hữu không có cái loại cảm giác quá mức lóa mắt như Tần Phú Hữu, cho nên Chung Tắc Ngạn mới có thể cho rằng như vậy.
Một đám người cùng đi đến khu trò chơi, phòng trò chơi này thật ra hoàn toàn không giống với trong tưởng tượng của Chung Tắc Ngạn.
Ngay từ đầu hắn cũng chỉ cho rằng nơi này đại khái chính là một cái máy cảm ứng, một cái màn hình lớn, sau đó mọi người cùng nhau chơi một trò chơi.
Không nghĩ tới, lúc vừa vào, Chung Tắc Ngạn còn tưởng rằng mình đi lạc vào thành phố manga anime nữa cơ.
Trò chơi ở chỗ này cũng quá nhiều rồi đấy.
Thiết bị VR ở chỗ này cực kì đầy đủ, có thiết bộ chuyên môn để chơi trò đua xe, có thiết bị trứng vặn hình dạng ghế dựa, nổ súng cũng có cảm giác như đang dùng súng vậy á.
Quả thực cái gì cần có đều có hết.
……Xong rồi, Chung Tắc Ngạn cảm thấy hai ngày này trừ bỏ tham gia hôn lễ của Giang Trúc Tâm, thì hoàn toàn có thể sa vào bên trong này không muốn đi ra cũng không sao luôn rồi.
Vừa vặn một đám người đều là đàn ông, đàn ông cho dù đến bao nhiêu tuổi thì đều giống như một đứa trẻ.
Trò chơi là thứ cực kì khó có thể kháng cự.
Rất nhanh lẫn nhau liền chia đội để chơi, đến nỗi những thứ như thân phận và cái khác, đã không phải là việc bọn họ có thể cố kỵ nữa.
“Cảm ơn anh nhé.” Cảm giác của Giang Trúc Tâm đối với trò chơi còn được.
Thích thì thật ra là thích, nhưng tuyệt đối không đến mức trầm mê.
Điểm này có đôi khi cũng sẽ khiến cậu bị Chung Tắc Ngạn phun tào, nhưng mà mục tiêu của cậu vẫn rất minh xác, phân biệt rất rõ ràng đối với việc mình thích và việc mình muốn làm.
“Cảm ơn cái gì?” Tần Phú Hữu mỉm cười nghiêng đầu nhìn Giang Trúc Tâm, tựa hồ thật sự không biết Giang Trúc Tâm là vì sao lại nói lời cảm tạ.
“Cảm ơn anh chẳng phân biệt anh và em.” Giang Trúc Tâm thấy bạn bè đều đội máy VR lên xong, nghiêng đầu hôn hôn khóe miệng của Tần Phú Hữu.
“Ngốc quá.” Tần Phú Hữu có chút kích động, trực tiếp ôm lấy eo Giang Trúc Tâm, hung hăng mà hôn xuống.
Lâm Miểu cũng không mang thiết bị VR quá chặt, nên không cẩn thận liền nhìn thấy Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu hôn môi, mà yên lặng cạn lời……..