Hào Môn Sinh Con Hàng Ngày

Chương 37


Bạn đang đọc Hào Môn Sinh Con Hàng Ngày – Chương 37


Bữa tối ánh nến lần này cực kì thuận lợi, hai người bọn họ còn uống một bình rượu vang đỏ mà đối với Giang Trúc Tâm tới nói là giá trên trời.

Chỉ là bởi vì bây giờ thấy rượu, thì trong đầu Giang Trúc Tâm sẽ nổ ra một số hình ảnh không thể tưởng tượng ở nơi công cộng, cho nên rượu chủ yếu là do Tần Phú Hữu ngồi ở đối diện uống.

“Đáng tiếc quá.” Nắm tay Giang Trúc Tâm rời khỏi phòng ăn, Tần Phú Hữu đột nhiên nhẹ giọng mở miệng.

“???” Tần Phú Hữu cảm thán, khiến cho Giang Trúc Tâm một mặt không hiểu kiểu gì.

“Anh vốn còn muốn thừa dịp bảo bối uống rượu say để chiếm một chút lợi lộc, như ăn chút đậu phụ…!này kia.” Tần Phú Hữu ngay lúc Giang Trúc Tâm không chuẩn bị tâm lí, cái miệng liền cọ đến một bên tai Giang Trúc Tâm, giống như biết được lỗ tai Giang Trúc Tâm cực kì mẫn cảm vậy á.

Đã vậy, hắn còn cố ý đè thấp thanh âm, khiến cho giọng nói mang theo mùi rượu, lại tràn ngập từ tính chấn động thiếu chút nữa khiến cho Giang Trúc Tâm quỳ xuống tại chỗ luôn ấy.

Tuy rằng Tần Phú Hữu nói như vậy, nhưng vừa nãy hắn thấy Giang Trúc Tâm không uống rượu gì, thì cũng chưa từng miễn cưỡng Giang Trúc Tâm.

Hẹn hò vốn là hy vọng người mình yêu có thể vui vẻ.

Nếu người yêu cảm thấy bây giờ không phải lúc uống rượu, vậy cho dù nội tâm Tần Phú Hữu có phiêu thế nào, thì cũng sẽ không làm những chuyện khiến cho Giang Trúc Tâm không vui.

“Anh đừng lúc nào cũng thổi khí bên tai em mà!” Giang Trúc Tâm đẩy Tần Phú Hữu một chút.

Cái tên A Quý này luôn như vậy, một ngày không ve vãn cậu thì cả người liền ngứa.

“Em chán ghét sao? Hửm?” Tần Phú Hữu không chỉ có không bị đẩy ra, còn một bộ Anh thật oan ức nha, cằm cũng đặt lên trên bả vai Giang Trúc Tâm.

Hai người vốn đang đàng hoàng đi đến thang máy, lại bị hắn nghiêm chỉnh như thế, khiến cho Giang Trúc Tâm cảm thấy bước chân của mình cũng bắt đầu nghiêng ngả theo.

Giang Trúc Tâm không nói ra được hai chữ chán ghét, nên chỉ có thể cầm lấy ngón tay của Tần Phú Hữu cắn một chút.

Nhìn thấy dấu răng trên ngón tay của Tần Phú Hữu, cậu liền có chút đắc ý, lại không nghĩ đến Tần Phú Hữu sau khi rụt cằm lại, thì ánh mắt nhìn cậu có bao nhiêu sâu thẳm.

Giang Trúc Tâm cũng không phát hiện, kể từ lúc cùng Tần Phú Hữu nói chuyện yêu đương xong, cả người cậu cũng càng ngày càng ngọt ngào hơn.


Mà người có thể trực tiếp cảm nhận được sự thay đổi này, chính là Tần Phú Hữu đang ở bên cạnh cậu.

“Kế tiếp đi đâu đây?” Sau khi hai người đi vào thang máy, Giang Trúc Tâm liền quên mất việc Tần Phú Hữu vừa nãy ve vãn cậu luôn.

“Đi tầng cao nhất.” Lúc này, trong thang máy chỉ có hai người bọn họ.

Tần Phú Hữu thực sự không chịu được loại làm nũng vô ý thức này của Giang Trúc Tâm, nên sau khi trả lời xong liền ôm chặt lấy Giang Trúc Tâm.

Lần này Giang Trúc Tâm cũng không đẩy hắn ra, hai người liền cứ như vậy ôm nhau đi đến tầng cao nhất.

Tầng cao nhất là tầng mười sáu, lúc Giang Trúc Tâm được Tần Phú Hữu đưa đến đây, liền phát hiện tầng cao nhất này chính là chỗ đáp của máy bay trực thăng, lúc này cũng đang có một chiếc chờ ở đây.

“Anh muốn mang em đi đâu nha???” Giang Trúc Tâm mặt sững sờ, cậu còn nghĩ rằng Tần Phú Hữu nhiều nhất là an bài một hồi pháo hoa gì đó, không phải trên TV đều diễn như vậy sao?
Không nghĩ tới trời tối hù rồi, cha con đại lão hai người không cần ngắm pháo hoa tìm lãng mạn, nhưng lại có một chiếc trực thăng không rõ mục đích nằm ở đây nè.

“Anh muốn dẫn em đi xem Thổ Nhĩ Kỳ lãng mạn.” Tần Phú Hữu mang theo Giang Trúc Tâm lên phi cơ, giúp Giang Trúc Tâm thắt chặt dây và đai an toàn xong, liền cười nói.

“Mợ anh chứ, Thổ Nhĩ Kỳ!” Giang Trúc Tâm bị Tần Phú Hữu khô cằn nói một câu ca từ chọc cho cười, sau đó cũng ngoan ngoãn nghe Tần Phú Hữu nói cho cậu những việc cần chú ý.

Tuy nói, bây giờ còn đang ở trong trạng thái cực kì không hiểu ra sao, thế nhưng Giang Trúc Tâm cũng không có không ngừng hỏi, trong lòng đối mặt với hành trình kế tiếp cũng là hơi mong đợi.

Đây, chính là lần đầu tiên trong cuộc đời cậu được ngồi máy bay trực thăng đó! Lúc này, cậu chính là nhãi con có kiến thức nhất trong tiểu khu Xán lạn hoa uyển (tên tiểu khu mà Giang Trúc Tâm thuê nhà) của mình rồi.

Thời điểm cất cánh, tiếng ồn trực thăng rất lớn.

Tần Phú Hữu ngồi ở bên cạnh Giang Trúc Tâm, thấy Giang Trúc Tâm nhìn bốn phía xung quanh, liền dán vào bên tai Giang Trúc Tâm nói: “Em đang xem cái gì?”
“Em đang nhìn kết cấu bên trong của trực thăng.

Nói với anh nè, công ty bọn em muốn làm một game mới, game này lại có liên quan với cơ giáp.

Sau khi lãnh đạo nhìn họa phong của em, liền để em tham gia hạng mục thiết kế mỹ thuật đó, không nghĩ tới hôm nay anh lại an bài máy bay trực thăng luôn.

Cảm ơn anh nhé, A Quý, bây giờ em đều không thể nói ra được những lời như bần cùng hạn chế trí tưởng tượng nữa rồi!!” Giang Trúc Tâm hiện tại cực kì kích động, tuy nói máy bay trực thăng khác biệt rất xa so với cơ giáp, nhưng mà nói thế nào thì máy bay trực thăng cũng là một loại máy phi hành.


Hơn nữa, cậu còn thể nhìn thấy thao tác điều khiển của phi công ở khoảng cách gần, loại quan sát trực tiếp này so với xem xong toàn bộ tranh ảnh ở trên mạng đều không giống nhau đâu.

Tần Phú Hữu: Đột nhiên có loại cảm giác mình khoe giàu thành công, nhưng phong cách lại nghiêng lệch nghiêm trọng vậy cà.

Sau khi xem xong nội dung của Tổng tài bao ao cá, Tổng tài lái siêu xe đưa đón, Tổng tài đưa vai chính đến yến hội hào môn, thì Tần Phú Hữu vốn dĩ cảm thấy việc hôm nay an bài máy bay trực thăng đã là cực kì khốc huyễn, thậm chí hắn còn chuẩn bị kĩ nghênh tiếp một cái ôm của Giang Trúc Tâm luôn rồi!
Nhưng mà, bảo bảo khác sau khi có được thứ mà mình mong muốn không phải nên đặc biệt cao hứng sao? Được rồi, hiện tại tuy rằng Giang Trúc Tâm cũng cực kì cao hứng, nhưng trong đầu đều chỉ toàn là công việc là chuyện thế nào zị hả?
Chúng ta là đang hẹn hò cơ mà!!!
“Em không tò mò anh sẽ mang em đi đâu sao?” Tần Phú Hữu không nghĩ tới chính mình vậy mà sẽ tranh giành tình nhân với công việc của Giang Trúc Tâm, đây không phải là nội dung vở kịch mà hắn mong muốn mà.

“Hả? Vậy đi chỗ nào thế?” Giang Trúc Tâm còn chưa xem đủ đâu, cậu không có chứng sợ độ cao, hơn nữa phong cảnh bên ngoài cũng tuyệt đẹp.

Thấy cậu nhìn chằm chằm không chớp mắt, vui đến quên cả trời đất, vì vậy lúc đáp lại Tần Phú Hữu cũng không phải đơn thuần là tò mò, mà chỉ là thuần túy thuận theo Tần Phú Hữu hỏi tiếp thôi.

Tần Phú Hữu: Ngồi máy bay trực thăng cái gì chứ, còn không bằng về nhà cùng Giang Trúc Tâm ngồi trên sopha ôm nhau xem TV cho rồi!
“Chúng ta lên núi đi.” Tần Phú Hữu lần này lại rất nhanh chóng trả lời mục đích, lực chú ý của Giang Trúc Tâm cũng thật sự bị kéo về.

“Hôm nay khí trời rất tốt, anh dẫn em đi ngắm sao.”
Đây là trái tim thiếu nữ từ nơi nào tới vậy hở? Vì ngắm sao mà phải ngồi trên máy bay trực thăng luôn hả?!
Giang Trúc Tâm ôm quyền biểu thị bội phục, lại không kìm lòng được mà nhìn lên bầu trời, muốn xem thử một chút ở trên trực thăng có thể nhìn thấy sao hay không.

Tần Phú Hữu thấy Giang Trúc Tâm lại không đặt sự chú ý trên người hắn, vì vậy liền bá đạo nắm hai tay của Giang Trúc Tâm ở trong tay mình.

Sau khi hai tay Giang Trúc Tâm đều bị Tần Phú Hữu đoạt đi, thì thân thể cậu chỉ có thể càng thêm tới gần Tần Phú Hữu, mới có thể ngồi thoải mái một chút.

Tần Phú Hữu thấy tư thế khá tốt, liền vừa lòng hôn xuống.

Phối hợp với tiếng quạt quay ầm ầm, Giang Trúc Tâm không nhịn được mà nghĩ, đây đại khái là cái hôn ở nơi cao nhất mà cậu có thể đạt được ở trong thành phố này rồi nhỉ.

Nhắm mắt lại, Giang Trúc Tâm cảm nhận được nhiệt tình của Tần Phú Hữu, cũng rất chủ động đáp lại hắn.


Cậu cũng đổi khách thành chủ, nắm chặt lại tay của Tần Phú Hữu.

Tiếp hai người giống như hai đứa nhỏ vậy, bạn bắt lấy tay tôi, tôi bắt lấy tay bạn, ai cũng đều muốn chiếm thế thượng phong.

Hành động cực kì ấu trĩ này, cuối cùng bởi vì Tần Phú Hữu dùng một cái ôm eo cực kì to lớn làm kết cục cho trận thi đấu này.

Hai người vừa nãy vừa hôn vừa chơi, đều cười đến có chút thở hồng hộc.

Từ tòa nhà cao tầng hiện đại đến trên núi cũng chỉ mất có nửa giờ, Tần Phú Hữu và Giang Trúc Tâm cảm thấy được còn chưa nháo đủ, thì đã được phi công thông báo nói đã đến điểm đến.

“Cảm ơn sư phụ nha.” Giang Trúc Tâm cười hớn hở tự mình cởi đai an toàn rồi xuống khỏi máy bay, còn cách khoảng không mà phất tay cảm ơn với phi công.

Phi công đỏ lỗ tai nghiêm mặt gật đầu, hiện tại người có tiền nói chuyện yêu đương thực sự là lắm trò.

Trời tối hù vậy rồi, một con cẩu độc thân như hắn còn ngồi ở trên trực thăng ăn 1 tấn thức ăn cho chó.

Bản thân mình vốn theo chủ nghĩa độc thân, bây giờ lại đột nhiên rất muốn tìm người yêu luôn ấy.

Tay của Tần Phú Hữu giống như là dính vào trên người Giang Trúc Tâm vậy.

Sau khi tới gần với Giang Trúc Tâm, hắn liền cực kì tự nhiên mà dắt lấy tay cậu.

Tay của hai người trong mùa đông này đều cực kì ấm áp, nắm nắm liền đổ mồ hôi, nhưng lại không có người nào có ý định muốn buông ra.

“Đến rồi.” Bây giờ ở trên núi không có bất kì ai, Tần Phú Hữu đưa Giang Trúc Tâm đến một chỗ, là căn cứ bí mật lúc hắn còn bé một mình ra ngoài giải sầu tìm được.

Căn cứ bí mật này sau khi hắn lớn lên, liền thương lượng với Cục quản lí đất đai một chút, được hắn thuê trong thời gian mười năm.

Hiện tại có thể nói nơi này tạm thời là lãnh địa tư nhân của hắn, ngay cả khán đài dưới chân, đều là sau khi hắn thuê xong liền sai người trải lên.

Nơi này, có thể nhìn thấy ánh đèn thành thị dưới núi, càng là có thể nhìn thấy bầu trời mênh mông vô tận, và nơi bờ biển xa xôi.

Lúc người bình thường nhìn Trái đất, đều sẽ cảm thấy tất cả con đường đều là thẳng tắp, nhưng Giang Trúc Tâm lúc này ở đây, đều cảm thấy bản thân thật giống như là thấy được biên giới của Trái đất.

Ngay cả tầm mắt cũng đều rộng lớn hơn, ánh đèn ở khán đài cố ý bị tắt đi, cho nên bầu trời đầy sao liền hiện ra ở trước mắt của Giang Trúc Tâm.

“Thật giống như là em đang ở trong vũ trụ vậy á.” Giang Trúc Tâm ngẩng đầu, cảm thấy đôi mắt của mình không có cách nào nhìn thấy được toàn bộ bầu trời, là một việc cực kì khiến người khác tiếc nuối.


“Vậy em chính là trung tâm vũ trụ của anh rồi.” Giang Trúc Tâm đang nhìn bầu trời, Tần Phú Hữu lại nhìn Giang Trúc Tâm.

Tuy rằng nơi này một mảnh tăm tối, nhưng dưới dạ quang, hắn vẫn có thể nhìn thấy được đường nét của Giang Trúc Tâm.

Giang Trúc Tâm nhìn bầu trời đầy sao, đồng thời đáy mắt cũng giống như chứa đầy sao ở trong.

Tần Phú Hữu chưa bao nhận thấy được thị lực của mình thậm chí lại có lúc tốt đến như vậy.

“U là trời, mấy lời nói buồn nôn như vậy, rốt cuộc là anh ở chỗ nào học được vậy hả?” Giang Trúc Tâm vừa cười, nhưng thật ra cũng không phản cảm sự sến súa của Tần Phú Hữu.

“Học ở trong sách.” Tần Phú Hữu thấy Giang Trúc Tâm cười đến mức vui sướng như vậy, cũng cùng cười nói.

Một cách tự nhiên, hai người liền bắt đầu hôn nhau.

Gió lạnh cũng không thổi lạnh được nhiệt độ đang xoẹt xoẹt tăng lên mà hai tên đàn ông đang ôm ấp lẫn nhau.

“Đêm nay ở lại đây một đêm nhé, không cần đi được không?” Tần Phú Hữu không buông Giang Trúc Tâm ra, mà là dán vào khóe miệng cậu nói như vậy.

Ngữ khí cực kì dụ người, dù là ai đều có thể nghe ra được hắn muốn biểu đạt cái gì.

Chỗ này đã được hắn thuê mười năm, không chỉ có đài quan sát, đương nhiên hắn còn xây một gian nhà ở đây.

Hắn cũng thuê người mỗi ngày lên núi quét tước, lúc công việc mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, hắn cũng sẽ chọn tới nơi này.

Đây là lần đầu tiên hắn mang theo người khác tới căn cứ bí mật này của hắn.

Tần Phú Hữu cảm nhận được nhiệt độ của Giang Trúc Tâm, thật sự cảm thấy bầu không khí cực kì đúng chỗ.

Hơn nữa, vừa nãy cũng đã uống rượu vang đỏ, hiện tại tuy rằng hắn không say, nhưng cũng đã cảm thấy lâng lâng, cả người đều đang khát vọng Giang Trúc Tâm.

“Không được.” Giang Trúc Tâm ở trong lồng ngực của Tần Phú Hữu buồn bực cười nói: “Ngày mai em còn phải đi làm nữa, không thể ở lại.”
“Được rồi, không được.”
Tần Phú Hữu hít thở thật sâu một chút, mỉm cười ở trong lòng niệm một câu: “Trời lạnh rồi, để cho Cảnh Viên Bảo phá sản đi.”
“Nhưng cuối tuần, vẫn có thể ở lại đây một đêm…” Giang Trúc Tâm lại nhỏ giọng nói.

Tần Phú Hữu càng thêm dùng sức ôm chặt Giang Trúc Tâm, không hề có một tiếng động há miệng: “Ừm, vừa nãy tôi chỉ lải nhải giỡn chơi thôi ^_^”
Tác giả có lời muốn nói: Cảnh Viên Bảo: Tui oan!Quá oan! Cực kì oan! Oan như Đậu Nga luôn é!!!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.