HÀO MÔN QUYỀN QUÝ

Chương 143: Quan hệ nguy hiểm


Đọc truyện HÀO MÔN QUYỀN QUÝ – Chương 143: Quan hệ nguy hiểm

Tô Thiên Kiều có chút sững sốt, nói: “Những thứ này đều là người nhà họ Thẩm tặng cho tôi, nếu không thì cũng là dùng…dùng thẻ của cô mua, tôi không thể mang đi.”

Thẩm Nghiêng Thành khẽ ‘phụt’ một tiếng, nói: “Xem như cô cũng tự mình hiểu lấy.”

Nhìn sắc mặt cô ta, Tô Thiên Kiều lại không kịp phản ứng lại, lập tức lại phì cười.

Đã sớm biết cô ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho mình như vậy, vừa rồi cô còn kỳ quái, sao cô ta lại kêu mình mang nhưng món trang sức đó đi?

Thẩm Nghiêng Thành lại cười, nói: “Vừa rồi ở bệnh viện, Thẩm Minh Dương lén lén lút lút đi nghe điện thoại, tôi đã biết không đúng rồi, về xem một cái, quả nhiên là cô tới.”

Tô Thiên Kiều khẽ cau mày, nói: “Anh ấy nói gì thì cũng là anh họ cô, cô…”


“Hừ! Tôi không có anh trai như vậy!” Thẩm Nghiêng Thành lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Các người cướp đi tất cả của tôi, đừng nghĩ tôi sẽ bỏ qua như vậy.”

Lúc Tô Thiên Kiều sững sốt, cô ta cười lạnh gằn từng tiếng một: “Nhớ kỹ, tất cả những thứ các người cướp đi của tôi, nhất định phải trả lại cho tôi gấp bội.”

Trong lòng Tô Thiên Kiều kinh ngạc, nói: “Tôi đã trả lại tất cả rồi, cô…” Do dự một lát, nói: “Tất cả những chuyện này đều là vì tôi, cô có thể không tha thứ cho tôi, nhưng Minh Dương…có nỗi khổ.”

“Nỗi khổ?” Thẩm Nghiêng Thành cười lạnh: “Nỗi khổ gì? Giúp một người phụ nữ xa lạ cướp đi tất cả của người thân mình, lừa tất cả mọi người nhà họ Thẩm, anh ta như vậy cũng gọi là có nỗi khổ?”

Tô Thiên Kiều do dự một lát, nghe ý trong lời nói của cô ta, cô ta bây giờ không còn trách những người khác trong nhà họ Thẩm nữa, chỉ trách Thẩm Minh Dương?

Nói vậy, cô cũng xem như hiểu rõ. Chỉnh lại tâm trạng của mình một chút, cô tiếp lời: “Anh ấy ban đầu đã từng cố gắng, nhưng không tìm thấy cô, thím…bà Thẩm và hai cô Thẩm đều rất lo lắng, cho nên, cho nên mới nghĩ ra kế sách này…”

“Nói vậy, đây là vì tốt cho tôi và người nhà này, không có chút lòng riêng nào sao?” Đôi mắt trong suốt của cô ta khinh thường nhìn Tô Thiên Kiều, cô ta rõ ràng xinh đẹp dịu dàng như vậy, lúc này không biết là vì thật sự có khí thế, hay là do Tô Thiên Kiều chột dạ mà cảm thấy mình giống như bị cô ta nhìn thấu.

Tô Thiên Kiều bất giác than nhẹ, nói: “Quả thực, chủ yếu vì tôi có chỗ khó cho nên mới…”

“Tôi không biết cô dùng cách gì khiến Thẩm Minh Dương một lòng vì cô, cũng không biết cô rốt cuộc có nỗi khổ gì, tóm lại…cô đoạt đi tất cả những thứ thuộc về tôi, đoạt đi thứ duy nhất ba mẹ để lại cho tôi, tôi tuyệt đối không tha thứ!”

Giọng điệu kiên quyết như vậy, tràn đầy cố chấp. Có một thoáng chốc, Tô Thiên Kiều thậm chí đã cảm thán, Thẩm Nghiêng Thành không hổ là cốt nhục của nhà họ Thẩm, khí thế thần thái cực kỳ giống dáng vẻ cố chấp của Thẩm Minh Dương, không giống mình, hàng thật cuối cùng cũng là hàng thật.

Tô Thiên Kiều thở dài một tiếng: “Tôi xin lỗi, cô có thể không tha thứ cho tôi, nhưng Minh Dương…’


“Đây là chuyện nhà họ Thẩm, cô không cần bận tâm.” Thẩm Nghiêng Thành cuối cùng thu lại nụ cười khách sáo trên mặt, giọng lạnh như băng.

Trái tim Tô Thiên Kiều chấn động, như hiểu ra gì đó.

Cho tới bây giờ cô mới thật sự ý thức được rằng mình lại là một người không nhà để về.

Bảy năm trước, lúc nhà họ Tô vừa phá sản, ba nhảy lầu tự sát, mẹ tuẫn táng vì tình, anh trai mất tích, cô mới có cảm giác này.

Đó là cảm giác cô độc không nơi nương tựa, giống như toàn thế giới chỉ còn lại một mình mình. Cho tới khi gặp được Thẩm Minh Dương, được dẫn tới nhà họ Thẩm cô mới lại lần nữa có cảm giác có nhà, nhưng bây giờ…cô lại có cảm giác này…

Hít sâu một hơi, nụ cười trên mặt cô trở nên cứng ngắc khó coi, bày ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc với cô ta, nói: “Vậy…làm phiền rồi, tôi về trước.”

Thẩm Nghiêng Thành không nói gì, chỉ cúi đầu nghịch trang sức trong hộp, không thèm ngẩng đầu.


Tô Thiên Kiều đứng dậy, cầm mấy món đồ ít ỏi trong hộp giấy của mình, rời đi.

Lúc đi tới cửa, câu nói của Thẩm Nghiêng Thành bỗng từ phía sau truyền tới, cô ta nói: “Đã đi rồi thì sau này không có chuyện gì thì đừng quay lại nữa, đặc biệt là…đừng liên lạc với Thẩm Minh Dương bày ra mưu đồ gì nữa.”

Câu nói của cô ta rất nhẹ nhàng, lại tràn đầy ý cảnh cáo, toàn thân Tô Thiên Kiều sững sốt, đi xuống lầu.

Tầng thượng chung cư trung tâm thành phố, trước cửa sổ sát đất cực lớn phòng khách, người nào đó đi qua đi lại lần thứ bảy, có chút không hiểu nhìn người bận rộn trong bếp cả ba tiếng chưa ra, cũng không nói câu nào.

Cô sao vậy? Tại sao từ nhà họ Thẩm quay về cho tới bây giờ, cô không nói câu nào, mặt cũng không vui?

Rõ ràng anh mới là người nên có biểu cảm này mới đúng, sao bây giờ anh lại biến thành người bị động rồi?!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.