Đọc truyện Hào Môn Nhất Kiếm – Chương 51: Ngư ông đắc lợi
Lúc đó tình cảnh nguy khốn của quần hiệp giữa trận đã hiện rõ sờ sờ, kết cục diệt vong là không tránh khỏi.
Lan Hoa Tiên Tử nóng lòng như lửa đốt nghĩ thầm: “Tuy chúng ta chỉ đi theo để chiếu cố tiểu muội, nhưng đã gặp hoàn cảnh này đành dốc lòng tương trợ, chẳng lẽ bó tay nhìn họ chết?”
Nghĩ vậy liền vung tay nói to :
– Lê Hoa, Tường Vi theo ta!
Rồi nhún mình lao vút lên cao xông vào giữa trận.
Hai vị sư muội cũng phóng mình theo, vượt qua đầu người bọn Thần Kỳ bang mà vào.
Luận về võ công, trong số bọn Hoàng Kỳ hộ pháp của Thần Kỳ bang có rất nhiều cao thủ vượt trội Miêu Lĩnh tam tiên, chính ba người cũng hiểu rõ như vậy.
Việc mạo hiểm xông vào trận bằng cách đó rất có thể bị địch nhân tiêu diệt.
Nhưng bản lĩnh dụng độc của Miêu Lĩnh tam tiên uy chấn giang hồ không ai không biết, người của Thần Kỳ bang cũng kiêng kỵ mười phần.
Ba người đi tới đâu, chúng nhân vội vàng nhắm mắt ngừng thờ, nhao nhao nhảy tránh, chỉ vung chưởng lên trời một cách rời rạc.
Miêu Lĩnh tam tiên lại vận hết khinh công lướt nhanh như trên đầu chúng nên chưởng lực của đối phương không đạt được hiểu quả như trước.
Ba người vừa chạy vừa thi triển độc tán, chỉ thấy trên đường họ vừa đi qua đã có đến bảy tám tên ngã xuống.
Độc tán phát tác rất nhanh, chỉ trong chớp mắt, bọn Hoàng Kỳ hộ pháp bị trúng độc đã sùi bọt mép, mặt đen tím lại, có tên rên la lăn lộn, có tên bụng đã phình ra, toàn thân phù thũng như kẻ chết trương, cảnh tượng đó càng khiến bọn người Thần Kỳ bang kinh hoảng chạy dạt sang hai bên để tránh.
Tuy vậy bọn chúng lùi ra chừng một trượng thấy đã an toàn liền nhất tề vung chưởng đánh lên.
Miêu Lĩnh tam tiên chạy sát nhau cứ giẫm lên đầu người mà lướt trên cao, bị luồng chưởng kình từ hàng chục nắm chưởng phát đến khiến cho bay tít lên cao.
Bấy giờ giữa vòng đấu tình trạng vô cùng bi thảm.
Khi Bạch Tiêu Thiên phát lện công kích, quần hiệp và thuộc hạ Phong Vân hội và Thông Thiên giáo không giao thủ nữa.
Từ đó bắt đầu một cuộc tàn sát.
Bọn Hoàng Kỳ hộ pháp tiền vào đến đầu là đao kiếm vung lên đến đó, bất kể là người quần hiệp, Thông Thiên giáo hay Phong Vân hội, hễ gặp người còn sống là đâm chém mặc sức.
Thoạt tiên hai kẻ chịu hậu quả nặng nề là người hai phái Phong Vân hội và Thông Thiên giáo.
Chúng ở gần vòng vây của Thần Kỳ bang hơn, lại không chút đề phòng những kẻ đồng minh lại hạ độc thủ với mình.
Khi nhận ra những vị đồng minh của Thông Thiên giáo chỉ kịp chống đỡ một lúc, giết được bốn năm tên Hoàng Kỳ hộ pháp rồi cũng bị tiêu diệt.
Riêng Nhị Sát Hình Trụ thì cay cú hơn.
Hắn vốn không có thiện cảm gì với Thần Kỳ bang, có lần đã bắt giữ và định giết thứ nữ của Bạch Tiêu Thiên là Bạch Quân Nghi.
Nay thấy bọn người Thần Kỳ bang tàn sát những tên còn sống sót cuối cùng của hai phái đồng mình, hai mắt long lên sòng sọc như thú dữ, nghiến răng nói :
– Chúng bay đúng là tàn độc hơn cả sói lang ăn thịt đồng loại. Tiếc rằng chúng ta hiểu ra điều này quá muộn.
Dứt lời vung chiếc vòng thép lao vào đối phương dùng hết sức bình sinh đánh giết.
Nhị Sát Hình Trụ say máu hăng chiến như con thú dữ bị thương, không ai đương nổi.
Chỉ phút chốc đã có năm sáu tên Hoàng Kỳ hộ pháp trúng chưởng hoặc bị vòng thép đập chết.
Độc Gia Cát Diêu Sách xông tới trỏ kiếm quát :
– Họ Hình ngươi sao không thúc thủ…
Hình Trụ đã nổi điên, không chờ đối phương nói hết đã lao vòng tới.
Trước khí thế hung mãnh ấy, Diêu Sách né mình tránh đi. Chiếc vòng thép đã đập vỡ đầu thêm một tên Hộ pháp rồi mới quay về, Hình Trụ vừa phát chưởng, vừa khua vòng thép liều chết ác đấu với Độc Gia Cát Diêu Sách.
Song phương võ công chẳng hơn kém nhau bao nhiêu, nhưng Hình Trụ ác đấu đã mười mấy thời trường, công lực giảm sút nhiều, lại bị trúng mấy kiếm toàn thân đẫm máu.
Chỉ cầm cự được hơn mười hiệp, Hình Trụ bị trúng một kiếm vào ngực ngã xuống.
Bọn Hoàng Kỳ hộ pháp lập tức ùa đến băm vằm Nhị Sát Hình Trụ thành muôn mảnh.
Trong Tý Ngọ cốc cảnh tượng thật vô cùng bi thảm.
Thây người chồng chất như núi, máu loang đầy mặt đất, hơn hai trăm người bị giết chết trong một khu vực chỉ vài ba chục trượng vuông, mùi tử khí xông lên không sao chịu nổi.
Bấy giờ hai phái Phong Vân hội và Thông Thiên giáo, trừ Nhậm Huyền, Cổ Mục Tiên Bà và Thiên Ất Tử đã trọng thương ở ngoài vòng đấu, số thủ hạ hoàn toàn bị tật diệt.
Phía quần hiệp vẫn còn tuyệt vọng chống trả hung binh mãnh tướng của Thần Kỳ bang, tuy tinh thần không giảm sút nhưng sức lực chẳng còn bao nhiêu.
Miêu Lĩnh tam tiên vào được giữa vòng vây là một thuận lợi không nhỏ giúp quần hiệp duy trì chiến sự lâu hơn.
Ba người vừa đánh vừa vung tay thi triển độc tán tạo thành một hành lang chừng hơn trượng khiến những người trong phạm vị đó ngã gục xuống ngay.
Bọn Hoàng Kỳ hộ pháp, kể cả Độc Gia Cát Diêu Sách cũng phải lùi ra khỏi hành lang đó nghĩ cách đối phó, không dám mạo hiểm lao vào.
Quần hiệp lúc ấy chỉ còn Hoa phu nhân, Triệu Tam Cô, Từ Vân đại sư Tần Bách Xuyên, Cù Thiên Hạo và Tiêu Dao Tiên, cộng thêm Miêu Lĩnh tam tiên vừa đến là cả thảy chín người
Trong số bốn tên tiểu đồng của Hướng Đông Lai chỉ còn lại hai sống sót, hai tên kia đã bị giết.
Số còn lại hai mươi mốt người khác, chỉ còn vài người bị trọng thương nằm ngoắc ngoải, hầu hết đã táng mạng từ lâu.
Bên ngoài vòng, khi cuộc chiến tạm ngưng, Nhậm Huyền và Thiên Ất Tử mới biết thực chất hiện trạng.
Nhậm Huyền đã hiểu rõ dã tâm của Bạch Tiêu Thiên nên chỉ chua chát thở dài.
Thiên Ất Tử chỉ cho rằng Bạch Tiêu Thiên chỉ mượn tay quần hùng để diệt hai phái kia thôi, không ngờ hắn ra lệnh cho chính thủ hạ mình sát hại đồng minh, tức giận để nỗi hai đồng tử lôi ra, gào lên :
– Bạch Tiêu Thiên, không ngờ ngươi còn độc hại hơn ca sói lang.
Bạch Tiêu Thiên cười nhạt :
– Vô độc bất trượng phu… Đạo trưởng vào địa vị Bạch mỗ, hẳn cũng hành động như vậy thôi.
Thiên Ất Tử nghiến chặt răng há miệng hét lên một tiếng rồi đột nhiên tắc nghẹn trong cổ.
Cổ Mục Tiên bà bà từ đầu đến giờ vẫn ngồi bất động, không lộ ra một biểu cảm gì.
Bà ta không còn nhìn thấy diễn biến trước mắt, tuy vậy thính giác còn rất sắc bén.
Hiển nhiên chỉ cần nghe âm thanh cũng biết chiến sự diễn ra khốc liệt thế nào, nhưng vẫn hướng đôi mắt vô quang vào giữa trận, trên mặt không chút súc dộng, như hồn đã bay vào một thế giới khác.
Toàn trường…
Độc Gia Cát Diêu Sách cử người xin chỉ thị tiếp của Bang chủ, đồng thời cũng nghĩ kế đối phó với độc tán của Miêu Lĩnh tam tiên.
Còn phe nghĩa hiệp cũng căng thẳng chờ trận chiến cuối cùng kết thúc sứ mệnh của mình mà họ biết rõ chỉ diễn ra sớm hay muộn thôi.
Trời tối sắc lâu, trong Tý Ngọ cốc, suốt hai ngày vừa qua, dù là đêm hay ngày đèn đuốc vẫn thắp sáng rực.
Không ai biết cuộc đấu đã kéo dài bao lâu nữa.
Trong cảnh im lặng nặng nề ấy, bỗng một giọng nói thánh thót vang lên :
– Thiếu Đạt! Hãy mau hạ lện rút quân.
Bạch Tiêu Thiên nghe nói thì giật mình.
Thiếu Đạt là biệt hiệu thời trẻ của Bạch Tiêu Thiên, và suốt đời chỉ có một người xưng hô như thế với mình.
Người đó chính là thê tử đã từ hôn, nhưng lão vẫn không thể nào quên được.
Bạch Tố Nghi bỗng khóc òa lên gọi :
– Mẹ…
Tiếng gọi vừa dứt, từ phía cốc khẩu lướt đến một vị đạo cô dáng vẻ thướt tha, dung diện kiều diễm phi thường.
Tay phải đạo cô cầm chiếc phất trần, tay trái ôm một thiếu nữ diễm lệ.
Thiếu nữ đó là Bạch Quân Nghi, thứ nữ của Bạch Tiêu Thiên.
Bạch Tố Nghi mừng đến phát cuồng, lao đến ôm chặt lấy Bạch Quân Nghi nói rối rít :
– Muội muội! Thế mà chúng ta đều tưởng muội chết rồi!
Bạch Quân Nghi hình dung tiều tụy, dáng vè ảm đạm, trong đôi mặt tuyệt đẹp long lanh lệ quang, đôi môi mấp máy nhưng không thốt lên được lời nào.
Vị đạo cô chính là Hứa Hồng Mai, (…)
(Thiếu mất 2 trang)
Còn có nhiều người vẫn chưa chết lăn lộn rên rỉ.
Quần hiệp lục tìm trong đống thi thế ấy thu lại tất cả người mình, trong đó có một số người còn sống.
Tần Uyển Phụng bị thương năm chỗ, nhưng vẫn chưa chết, được Tần Bách Xuyên mang vào lều.
Miêu Lĩnh tam tiên tìm được Tống thị tam hổ trong đống tử thi, chỉ Vong Mệnh Hổ Tống Liêu chưa chết, thê tử Vô Nha Hổ Tống lão bà và Bất Tiếu Hổ Tống Lăng đã đoạn khí từ lâu.
Từ Vân đại sư tìm được tử thi Nhất Tâm Hòa Thượng, còn Cù Nhiên Hạo bế xác Tư Mã Trường Thanh lên, nhưng nhận ra Cửu Mệnh kiếm khách quả nhiên trường mệnh, bị đến gần mười vết thương, vai ngực bị giập nát nhưng vẫn còn chưa tuyệt khí.
Tiêu Dao Tử Chu Đồng cũng tìm được thi thể Bành Bái.
Ngoài ra mười mấy nhân vật khác cũng được thu nhắt lại đưa cả vào lều.
Cuối cùng Tần Uyền Phụng dìu Hoa phu nhân lúc đó gần như đã tiêu tán hết công lực đi vào trong lều tĩnh dưỡng.
Như vậy, phía quần hiệp trong số hơn ba chục người kể cả Hướng Đông Lai và bốn đệ tử, nay chi còn sống mười mấy người, thương vong như vậy là quá nửa.
Thi thể Thương Tu Khách được tìm thấy sau cùng.
Dù không còn sống, nhưng Thương Tu Khách cũng đã tự tay trả được món nợ của bản thân và thê tử của mình và tham gia rất đắc lực vào việc tiêu diệt cừu nhân.
Chắc hẳn hiện giờ anh linh của ông cùng thê tử đã ngậm cười nơi chín suối.
Trong những người tham chiến, ngoài Miêu Lĩnh tam tiên vào sau, chỉ có Triệu Tam Cô là bình yên vô sự, không bị chút thương tích nào.
Bà lão này trước sau đã nghênh chiến với nhiều cao thủ của Thông Thiên giáo là Thiên Thìn Tử, Thanh Hư Tử, Ngũ âm đ*o nhân và hai tên sư đệ của Thiên Thìn Tử là Thanh Tĩnh và Thanh Nhàn.
Trong chiến cuộc, Triệu Tam Cô bằng cây thiết trượng của Chu Nhất Cuồng đã giết người vô số, vậy mà không bị vết thương nào.
Trong quần hiệp, Triệu Tam Cô không phải là người có võ công thuộc hàng cao nhất, phải tính rằng bà có đại phúc.
Triệu Tam Cô nói :
– Để lão bà ta đi thu thập thi hài của Chu Nhất Cuồng lão nhi. Hắn không phải địch nhân, vừa có công truyền thụ võ học cho Tinh nhi, kể lại có chút ân nghĩa. Hơn nữa nhờ chiếc thiết trượng của hắn mà lão bà ta gặp may cũng nên.
Triệu Tam Cô đi vào đấu trường lát sau đưa ra một bọc nhỏ đùm trong miếng vải, thở dài nói :
– Thi thể Chu lão nhi chỉ còn lại cái sọ và một ít xương bị cháy queo mà thôi. Vốn dĩ hình hài lão ta đã không còn nhiều nhặn gì cho dù không chết.
Chúng nhân cấp cứu những người bị thương, những người khác đưa thi thể người chết trang trọng để vào một nơi, mặt ai cũng lộ vẻ đau khổ, trầm mặc hành sự không nói câu gì.
Bạch Tiêu Thiên lệnh cho thủ hạ thu nhặt những tên thuộc hạ bị thương chữa trị, thi thể để riêng một nơi chờ sang mang đi mai táng, còn hai phái Phong Vân hội và Thông Thiên giáo không có người lo liệu, sai mấy chục tên thủ hạ của Lục đường mang hết những tử thi còn lại bỏ vào một hốc phía ngoài cốc chôn cất.
Phía những nhân vật quỷ quái vẫn không hề có động tĩnh gì.
Lúc này quả thật Thần Kỳ bang không còn đối thủ nữa. Quần hiệp hầu như sức cùng lực kiệt, chỉ có Miêu Lĩnh tam tiên là ít nhiều cần lưu tâm mà thôi, nhưng Bạch Tiêu Thiên không có ý định làm khó dễ ba vị đệ tử của Cửu Độc Tiên Cơ, trái lại còn muốn họ nhanh chóng rời khỏi đây.
Vì thế, Bạch Tiêu Thiên chỉ lệnh cho bọn Hoàng Kỳ hộ pháp chỉ canh chừng cảnh giới quần hiệp, sau khi đợi lệnh mới được động thủ.
Lão đắc ý nghĩ thầm: “Những người này hạ thủ vào lúc nào mà chẳng được. Nhưng chẳng hay Hồng Mai đề xuất chuyện gì?”
Nhậm Huyền, Cổ Mục Tiên Bà và Thiên Ất Tử biết rằng số phận đã được an bài, chỉ ngồi như pho tượng.
Đèn đuốc đã được đốt sáng lên, tuy trong cốc không còn vẻ rùng rợn như trước nhưng không khí vẫn nặng nề u uẩn.
Chừng nửa canh giờ nữa thì việc thu thập tử thi tiến hành xong.
Hứa Hồng Mai vẫn chưa đề xuất ý định.
Trong Tý Ngọ cốc lại trở về cảnh thức tĩnh, mọi người chờ xem Bạch Tiêu Thiên sẽ có hành động gì tiếp theo, tuy biết trước rằng khó chờ ở hắn nghĩa cử tốt đẹp gì.
Gió đêm phơ phất bốc lên mùi huyết tanh nồng nặc.
Hứa Hồng Mai vẫn ngồi im lặng bên Bạch Quân Nghi, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về phía quần hiệp.
Bạch Tiêu Thiên sau phút xúc động ban đầu khí mới gặp thê tử và nữ nhi, lúc này y lấy lại vẻ đường bệ của một vị Bang chủ sắp trở thành bá chủ thiên hạ.
Lão lướt đôi mắt sáng quắc nhìn quanh, dừng lại hơi lâu ở gian lều của những nhân vật quỷ quái, tay phải vuốt râu, tai trái giương cao chiếc lệnh kỳ lóng lánh ánh vàng, lại nhìn sang lều của quái nhân lần nữa nghĩ thầm: “Bọn này chắc ẩn cư từ lâu, gần đây mới xuất hiện trên giang hồ. Xem thái độ của chúng bàng quan như thế, nhìn cuộc huyết chiến cũng như không, chứng tỏ kẻ cầm đầu có bản lĩnh không phải tầm thường”.
Mặt khác lại nghĩ: “Nhưng dù bản lĩnh cao cường thế nào cũng chỉ bất quá là một nhân vật hắc đạo nổi danh nào đó mà thôi, cùng lắm chỉ như Vô Lượng Thần Quân, đâu phải thiên tướng”.
Ngoài ra, trong số trăm tên quỷ quái này, cho dù một nửa là cao thủ nửa kia chỉ là hạng tầm tầm, như vậy cũng chỉ mấy chục người.
Chục năm nay trên giang hồ có những cao thủ nào đáng kể đâu.
Cho dù có cao thủ kiệt xuất cũng là chuyện tính trên đầu ngón tay.
Nhìn chung lại, bọn quái nhân này tuy xuất hiện đột ngột, cũng không thể thắng được Thần Kỳ bang với lực lượng đông hơn và cao thủ được tuyển chọn và huấn luyện mười mấy năm gồm những tên nổi danh nhất trên giang hồ.
Tính toán kỹ lưỡng, cân nhắc trước sau cẩn thận như vậy xong, Bạch Tiêu Thiên mới thấy đàn quỷ này không còn đáng lo nữa.
Mục quang lão lại hướng sáng phía quần hiệp.
Hoa phu nhân vừa qua trước sau đã chưởng chết Vô Lượng Thần Quân, Thanh Linh Tử và Huyền Linh Tử, những người có thể coi là võ công thượng thặng nhất giang hồ đương đại.
Về đấu pháp và chiêu thức, mỗi người trong số họ có thể đấu với Hoa phu nhân độc lực hàng trăm chiêu.
Vậy mà chỉ trong một thời gian không dài, thậm chí với một chiêu như trường hợp Vô Lượng Thần Quân, họ đã trúng độc thủ chỉ vì Hoa phu nhân đã sử dụng Nhất lực giáng thập rồi chí cương và chí độc, cương mãnh đến độ không thể kháng cự nổi.
Tuy ba người đã bị chưởng giết chết nhưng toàn bộ võ công do Hoa phu nhân khổ luyện trong cổ động cũng đã bị tiêu diệt hết.
Võ công tiêu tận, chỉ còn lại thân thể bị nội thương, chẳng khác gì người không có võ công, không thể động thủ được nữa.
Trừ Hoa phu nhân ra, không còn ai đáng ngại nữa.
Bạch Tiêu Thiên chợt trở về với thực tại, không còn suy tưởng nữa, nhìn thê tử xinh đẹp tuyệt trần, người trước đây cùng Hoa phu nhân được giang hồ mệnh danh là Võ lâm Nhị mỹ, nay đã trở thành người xuất gia, chợt ho khan nói :
– Phu nhân hãy nghỉ ngơi một lúc, để ta xử trí xong việc ở đây rồi chúng ta sẽ bàn luận.
Hứa Hồng Mai đáp :
– Hôm nay ông đã thu được thắng lợi to lớn, có thể nói là tâm mãn ý đủ rồi. Nay còn việc gì cần tự mình xử trí nữa.
Trong dáng vẻ, cách nói năng Hứa Hồng Mai vẫn tỏ ra được sức hấp dẫn của một trang quốc sắc thiên hương nghiêng nước nghiêng thành thấy năm xưa, tuy bây giờ đã ở độ tuổi trung niên.
Bạch Tiêu Thiên ngỡ ngàng, chắp tay nói :
– Phu nhân từ lâu đã giũ bỏ hồng trần, tưởng rằng không vướng vào tục sự nữa. Theo ngu ý của Thiếu Đạt, phu nhân không nên dính dáng vào chuyện giang hồ là hơn.
Hứa Hồng Mai nhíu đôi mày đen nhánh, hướng đôi nhãn châu sắc lạnh nhìn trượng phu một lúc rồi lạnh lùng nói :
– Chúng ta đã cách xa nhau hơn mười năm, hôm nay mới gặp. Nay ông đã là Bang chủ, trước mặt bao nhiêu thuộc hạ, hy vọng ông nói lời lẽ thận trọng hơn để trước mặt bao nhiêu thuộc hạ khỏi ảnh hưởng đến sự tôn nghiêm của vị Bang chủ.
Bạch Tiêu Thiên biến sắc, nhưng chỉ trong giây lát đã lấy lại vẻ trầm tĩnh như thường, mỉm cười nói :
– Thiếu Đạt tuy là người quê kệch, phu nhân lại là người lễ hạn, từ ngày kết tóc se tơ vẫn chưa xảy ra trường hợp hiểu lầm hoặc mâu thuẫn gì đáng tiếc, Thiếu Đạt vẫn cảm thấy mình đã bao giờ tỏ ra thất lễ đâu?
Hứa Hồng Mai cười đáp :
– Nếu vậy xin có mấy lời thỉnh giáo?
– Nếu phu nhân còn có chuyện gì chưa rõ, Thiếu Đạt xin làm minh bạch.
Hứa Hồng Mai lấy giọng nghiêm trang hỏi :
– Thần Kỳ bang này do ai sáng lập?
Bạch Tiêu Thiên đáp :
– Điều này… đương nhiên phu thê chúng ta đồng tâm hiệp lực sáng lập bổn bang.
Hứa Hồng Mai gật đầu :
– Nếu vậy những chuyện đại sự trong bang, tôi cũng có phần trách nhiệm.
Bạch Tiêu Thiên có vẻ luống cuống, cười đáp :
– Đương nhiên! Giữa chúng ta từng thề nguyện, hoạn nạn cùng chia, hạnh phúc…
Hứa Hồng Mai xua tay ngắt lời :
– Đó là chuyện riêng trong khuê phòng, lúc này không nên đề cập đến. Tôi chỉ muốn biết ông định giải quyết tàn cục hôm nay ở đây như thế nào?
– Chúng ta mất nửa đời tâm huyết. Mục đích là gì chúng ta đều rõ. Không phải chỉ bằng vào cuộc chiến hôm nay và giành được thắng lợi.
Dừng một lúc, lại tiếp :
– Lúc sáng lập Thần Kỳ bang, chúng ta đã cùng nguyện ước thống nhất giang hồ, mở ra cục diện mới cho võ lâm, lập nên cơ nghiệp muôn đời, thế thiên hành đạo…
Hứa Hồng Mai sốt ruột xua tay ngắt lời :
– Thiếu niên vô tri, suy nghĩ những chuyện viển vông ngông cuồng dám mạo thiên bất kinh, nay sao còn nhớ đến những chuyện ngông cuồng và rồ dại ấy?
Trên mặt Bạch Tiêu Thiên đã thoáng nét tức giận :
– Dù sao đó cũng là túc nguyện của chúng ta. Ngày nay may mắn thu được thành tựu, với cuộc chiến này đã thay đổi đại cục võ lâm. Hy vọng năm xưa đã trở thành hiện thực…
Hứa Hồng Mai lại ngắt lời :
– Sao có thể khẳng định?
Giọng Bạch Tiêu Thiên đầy hào khí :
– Kể từ hôm nay phàm là người trong võ lâm đều là thuộc hạ của Thần Kỳ bang, giang hồ như vậy chẳng lẽ còn chưa thống nhất?
Hứa Hồng Mai chỉ tay vào mấy dãy lều, chất vấn :
– Còn những người kia? Chẳng lẽ họ cũng là thuộc hạ của Thần Kỳ bang hay sao?
Bạch Tiêu Thiên gật đầu đầy vẻ tự tin :
– Con sâu cái kiến cũng còn tham sống… Nay đại thế đã thành, ta tin rằng họ đều là những người biết thức thời.
– Ông nói như thế nghĩa là nếu ai không chịu quy hàng Thần Kỳ bang thì chỉ còn một đường chết nữa thôi?
Trong đôi mắt Bạch Tiêu Thiên hơi lộ ra nét ác độc :
– Để thuận lẽ trời, hợp lòng người, hành sự đôi khi cũng phải tỏ ra cứng rắn.
Hứa Hồng Mai lắc đầu :
– Hơn mười năm tịnh tu tôi đã tham ngộ ra một đạo lý. Ông là người hám công danh, hùng tâm cao ngất, vì thế tôi hiểu rõ những lời ông vừa nói, cả những dự định tiếp theo, và cũng chính đó là điều mà tôi không thể nào tiếp thụ…
– Chúng ta là đạo phu thê, có đạo lý nào có thể dần dần đàm giải. Thiếu Đạt tuy là người lỗ mãng những vẫn đáp ứng được tâm ý của phu nhân.
Hứa Hồng Mai cười nói :
– Chúng ta có thể coi là nhi nữ thành đào, thiết nghĩ rằng chẳng nên dùng những lời ngọt ngào ấy nữa.
Bạch Tiêu Thiên nhíu mày ngớ người một lúc mới nhíu mày hỏi :
– Nhưng rốt cuộc tâm ý của phu nhân là thế nào?
Hứa Hồng Mai đưa mắt nhìn khắp lượt mấy trăm chúng nhân thuộc hạ của Thần Kỳ bang, đột nhiên xẵng giọng nói :
– Thần Kỳ bang này do hai ta cộng đồng sáng lập. Nhưng nhiều năm nay tôi không có điều kiện điều hành, ông đã đơn thân thao túng nó, biến thành công cụ của mình để xung hùng xưng bá mấy chục năm nay. Cứ theo lý thì nay đã đến lúc ông nhường lại cho tôi độc quyền điều hành nó, chứng tỏ uy quyền của mình trong mấy năm.