Hào Môn Nhất Kiếm

Chương 42: Kỳ duyên kiếm kinh


Đọc truyện Hào Môn Nhất Kiếm – Chương 42: Kỳ duyên kiếm kinh

Hoa Thiên Hồng rơi thẳng xuống vực sâu dốc đứng, sâu hun hút tới hai trăm trượng, thế rất hiểm.

Chàng vốn được nhiều kỳ duyên, trước sau đã uống Đan Hỏa Độc Liên và Thiên niên Linh chi hai giống dị thảo linh dược nên chân lực tăng trưởng rất nhiều.

Tuy thân thể chàng thoạt rơi xuống nhẹ như cánh én nhưng càng xuống sâu áp lực càng tăng, tốc độ nhanh đến chóng mặt.

Chừng được ba bốn mươi trượng, thấy mình đang rơi xuống với tốc độ kinh hồn, chàng đảo người nhằm một bờ vực phía dưới vung ra một chưởng tuy tốc độ có giảm lại nhưng người chàng lại bật ngược sang phía bờ khe bên kia.

Hoa Thiên Hồng lại nhằm bờ đối diện giáng tiếp một chưởng nữa.

Cứ thế chàng đã xuất được mười mấy chưởng, nhưng bên dưới vẫn sâu hun hút.

Tốc độ còn nhanh kinh hồn.

Đột nhiên chàng nghe tiếng nước chảy róc rách bên dưới, lòng mừng khôn xiết, vội vàng vận công vào song chưởng.

Khi lờ mờ thấy lòng khe ở bên dưới, chàng dùng hết chân lực nhằm trực diện phía dưới chân đánh xuống.

Bùm một tiếng dữ dội, khói bụi lẫn nước bắn lên tung tóe, cành lá gãy đổ ngổn ngang. Hoa Thiên Hồng giật ngược lên một cái rồi rơi bịch xuống.

Tuy đã lỡ được rất nhiều áp lực nhưng chàng vẫn giập người xuống một cú mạnh như trời giáng. Nhưng may thay chàng rơi xuống đúng lòng khe nên không đến nỗi trầm trọng, nhưng toàn thân đau nhức như bị chém, cơ thể rã rời không làm chủ được nữa.

Qua một hồi, chàng mới tỉnh trí lại, cố gượng đau vận công điều tức một hồi.

Một lát sau, chàng vẫn cảm thấy đầu váng mắt hoa nhưng biết rằng không còn gì nguy hiểm nữa, liền gượng đứng lên, cất tiếng gọi :

– Quân Nghi! Quân Nghi!

Chàng gọi liền mấy tiếng.

Dưới ánh trăng không sáng lắm, chàng chú mục ngưng thần quan sát, chỉ thấy lòng khe âm u, ngổn ngang quái thạch, nước reo róc rách, bốn bề tịch mịch, thật là một cảnh tượng não nùng.

Bấy giờ y phục chàng rách tơi tả, chân tay có mười mấy vết xước tóc máu, chân bước vẫn còn run run nhưng vẫn cố dò dẫm tìm kiếm.

Tìm xung quanh khu vực cười vừa mới rơi xuống một hồi vẫn không thấy phát hiện được thi thể Bạch Quân Nghi đâu, chàng bất giác thốt gọi :

– Quân Nghi!

Đột nhiên từ ngay sau lưng chàng vang lên một giọng nói không mang chút biểu cảm nào :

– Bạch Quân Nghi đã chết, không ai có thể cứu được nữa!

Hoa Thiên Hồng giật mình quay lại.

Dưới ánh trăng mờ nhạt, chỉ thấy một thân ảnh nhỏ nhắn, thân bận đạo y tay cầm phất trần, mặt đeo tấm mạng đen, chính là một vị đạo cô.

Vị đạo cô đứng trên phiến đá lớn, tay bế một người, chính là thi thể Bạch Quân Nghi!

Không thể trông thấy mặt nên không biết đạo cô già trẻ thế nào, nhưng nghe giọng và dáng vẻ trang nghiêm như vậy khiến người ta chợt nảy lòng kính trọng.

Trong lòng Hoa Thiên Hồng giao tập nhiều thứ cảm xúc đau xót, tiếc thương, ân hận…

Chàng cảm thấy bấn loạn, hồi lâu mới trấn định, chắp tay hướng vị đạo cô nói :

– Tiên cô! Vị bạch cô nương này… cô ta…

Từ sau tấm mạng, chợt thấy ánh mắt đạo cô lóe lên, hình như trong đó thoáng hiện lệ quang.

Đạo cô trầm giọng nói :

– Xưa nay người đẹp như danh tướng, không để nhân gian tới bạc đầu… Ài…

Lời nói có chút huyền bí, nhưng lộ rõ nét tiếc thương.

Mắt Hoa Thiên Hồng cũng nhào lệ, chàng chợt nhín nét mặt trắng như tờ giấy của Bạch Quân Nghi, hai bên khóe miệng còn chưa khô dấu máu, lòng đau như cắt bước nhanh đến.

Mông diện đạo cô chợt lách người bước lui một trượng, hỏi :

– Ngươi muốn làm gì?

Chàng chỉ nói thế rồi lấy từ trong túi ra một chiếc tráp ngọc nhỏ, vừa mở tráp vừa nói :

– Đây là thiên niên linh quả có thể cải tử hồi sinh…

Vị đạo cô không để chàng dứt câu, lắc đầu nói :

– Trên thế thượng há có linh dược cống hiệu cải tử hồi sinh? Bạch Quân Nghi ba hồn đã mất, bảy vía đã tan, dù có Vạn niên Linh chi cũng không thể cứu nổi sinh mệnh.

– Dù thế tại hạ cũng phải tận lực thử xem…

Đạo cô lắc đầu :

– Dược y bất tử bệnh, phật độ hữu duyên nhân… dù ngươi có thể giành lại được sinh mệnh của Bạch Quân Nghi, nhưng sau đó sẽ thế nào?

Hoa Thiên Hồng nghe câu đó rất đỗi ngạc nhiên hồi sau mới nói :

– Tiên cô thâm ngộ huyền cơ, có vẻ như biết rất rõ giữa tại hạ và Bạch Quân Nghi có mối ân oán?

Đạo cô đáp :


– Việc này truyền khắp giang hồ rất nhiều người biết. Nhân gieo gặp quả bần đạo cũng biết sơ qua.

Hoa Thiên Hồng thoáng nghĩ nhanh rồi chợt hỏi :

– Tiên cô đạo hiệu thế nào? Có quan hệ gì với Bạch Quân Nghi?

– Bần đạo từ lâu không dùng danh tánh nên đã quên, đạo hiệu thì chẳng có gì quan trọng. Còn đối với Bạch Quân Nghi lại không thân thích cũng không thù oán.

Hoa Thiên Hồng nghĩ thầm: “Đã không thân thích sao bà ta cứ dính vào chuyện của ta làm gì?”

Đạo cô nói thêm :

– Bạch Quân Nghi thân là đồng nữ, bần đạo cảm thương cô ta nặng mối tình si, chết còn ôm hận vì thế định chọn một nơi sơn minh thủy tú tự mình mai táng để khách đa tình trên thế thượng tiếc thương và nhỏ lệ đồng cảm.

Hoa Thiên Hồng cười nhạt :

– Tiên cô thật là người đa tình bậc nhất trên đời. Bạch Tiêu Thiên nếu biết chuyện này tất cảm kích bất tận. Bạch Quân Nghi hồn thiên nếu biết tất cũng ngậm cười nơi chín suối!

Mông diện đạo cô làm như không nghe thấy liền nói tiếp :

– Bạch Quân Nghi thân còn trinh nữ. Ngươi đối với cô ta đã không có tình ái thì sao được đụng chạm vào di thể của cô ta? Khiến cô ta linh hồn thêm vướng bận.

Dừng một lúc, lại tiếp :

– Tuy nhiên nếu ngươi thừa nhận yêu cô ta thì bần đạo sẽ trao thi thể Bạch Quân Nghi cho ngươi muốn xử trí thế nào cũng được.

Những lời đó khiến Hoa Thiên Hồng rất bị bất ngờ.

Chàng là bậc quân tử chí thành, chẳng lẽ đối vời người chết còn nói lời không thực tâm?

Vì thế chàng không thể khẳng định.

Mông diện đạo cô thấy đối phương sững sờ không nói, đoán biết tâm sự chàng đang rối bời, chỉ thở dài nói :

– Tự cổ đa tình không dư hận,… cũng chẳng trách được ngươi!

Dứt lời quay lại ôm Bạch Quân Nghi lao nhanh vào khe núi.

Hoa Thiên Hồng đưa tay lau dòng lệ vừa ứa ra khóe mắt, quát lên :

– Đứng lại!

Đạo cô dừng bước, quay đầu hỏi :

– Ngươi còn điều gì nói nữa?

Hoa Thiên Hồng lạnh giọng hỏi :

– Có phải bà là người của Thần Kỳ bang không?

Vị đạo cô trả lời lấp lửng :

– Nói đúng cũng được, bảo không cũng được!

Hoa Thiên Hồng phát bực, xẵng giọng :

– Bà đã nói rằng đối với Bạch Quân Nghi không thân thích, cũng không ân oán, nay lại thừa nhận là người của Thần Kỳ bang, sao giọng điệu trước sau mâu thuẫn như thế?

Bấy giờ phía đỉnh núi bỗng vang lên tiếng người reo ngựa hí.

Cả Hoa Thiên Hồng lẫn vị đạo cô bất giác cùng ngưng thận chăm chú lắng nghe.

Từ trên truyền xuống tiếng gọi khẩn thiết :

– Quân nhi! Quân nhi!

Dư âm dội xuống lòng khe nghe rợn người.

Mông diện đạo cô nhìn Hoa Thiên Hồng nói :

– Bạch Tiêu Thiên đang xuống. Ngươi muốn sống, chỉ sợ lên trời còn dễ hơn!

Dứt lời hướng về hướng bắc băng mình lao đi.

Hoa Thiên Hồng vừa sốt ruột lại vừa tức phi thân đuổi theo quát :

– Mau để tử thi xuống, nếu không đừng trách thanh kiếm này vô tình.

Đạo cô vẫn chạy, nói vọng lại :

– Ngươi vốn là người bạc tình phụ nghĩa, trách gì thanh kiếm của ngươi vô tình?

Chợt nghe tiếng Bạch Tiêu Thiên vang rền cả vách núi :

– Hoa Thiên Hồng! Ngươi ở đâu?

Hoa Thiên Hồng biết Bạch Tiêu Thiên đang xuống khe, vội nói :


– Nếu bà không chịu đặt thi thể Bạch Quân Nghi xuống thì tại hạ xuất thủ đây!

Đạo cô đáp :

– Thi thể Bạch Quân Nghi đã có người của Thần Kỳ bang lo liệu, can gì đến ngươi?

Sau một lúc, cả hai đều thầm kinh ngạc khi thấy đối phương có thân pháp thần tốc không kém gì mình.

Thấy đối phương vẫn không chịu giảm tốc độ, đang chạy, Hoa Thiên Hồng xuất thủ nhầm Linh Đài huyệt đạo cô phóng tới một chỉ.

Đạo cô cảm thấy luồng chỉ lực tập kích sau lưng nhưng vẫn không phản kháng, tiếp tục chạy.

Hoa Thiên Hồng phát chỉ, thấy đạo cô vẫn không chịu hoàn thủ, tức tối nói :

– Hoa mỗ không muốn tập kích từ sau lưng. Nếu ngươi không tự lượng mình thì đừng trách tại hạ không khách khí.

Mông diện đạo cô nghe vậy nghĩ thầm: “Được nhi tử như thế, Hoa Nguyên Tư chết có gì đáng tiếc? Ai… chỉ tiếc rằng Quân nhi vô phúc…”

Nghĩ như vậy, miệng nói :

– Nếu ngươi muốn cùng ta động thủ thì nên tìm một nơi vắng vẻ không ai tới được, chúng ta sẽ dốc toàn lực đấu một trận. Nếu ngươi thắng, ta sẽ giao thi thể Bạch Quân Nghi cho ngươi xử trí.

Hoa Thiên Hồng nghĩ bụng: “Đạo cô này tất là người của Thần Kỳ bang rồi. Bạch Tiêu Thiên đau thương vì ái nữ thảm tử, đang sôi sục căm giận chúng ta, quyết không buông tha ta. Nếu hai người liên thủ thì ta khó lòng cự lại nổi”.

Nghĩ thế đành đi theo đạo cô để đối phương muốn đi đâu thì đi.

Mông diện đạo cô tỏ ra rất thông thuộc địa hình cứ cắm đầu chạy trước Hoa Thiên Hồng bám sát theo sau.

Chạy được một chừng (…) thế núi càng lên cao, bất tri bất giác đã lên khỏi tuyệt cốc.

Lúc đó (…) thấp xuống mé núi lát sau lặn hẳn, (…) tối om.

Đang chạy, đạo cô bỗng quát to :

– Cẩn thận!

Hoa Thiên Hồng chững lại, thấy đạo cô phi thân nhảy lên một bước cao tới ba bốn trượng, chàng nhìn xuống thấy một khe núi sâu hoắm, bờ bên kia cao ngược lên mấy trượng, đưa mắt ước lượng rồi nhún chân nhảy theo.

Lúc này sườn núi càng dốc, hai người cứ đi ngược mãi lên, chẳng bao lâu đã lên đến một đỉnh núi.

Mông diện đạo cô khắp người mồ hôi ướt đẫm, vừa thở dốc vừa đưa mắt quan sát xung quanh rồi đi tới bên thi thể Bạch Quân Nghi cúi xuống nhìn.

Mắt nàng nhắm nghiền, mặt trắng bạch như sáp, khí tức đã tuyệt từ lâu, người lạnh ngắt như băng, hiển nhiên linh hồn đã sớm rời khỏi thi thể nàng rồi.

Hoa Thiên Hồng là người trọng tình thương nghĩa, chỉ vì gia giáo cấm nghiêm, từ nhỏ đã biết khắc chế tình cảm của mình.

Mối tình thâm của Bạch Quân Nghi đâu không làm chàng cảm động? Nhưng biết đáp lại thế nào khi hắc bạch lưỡng đạo như nước lửa không thể dung hòa, mối thâm cừu của Bạch Tiêu Thiên còn đó, di nguyện thân phụ còn đây.

Chàng đã thề cùng thân mẫu trước mộ phụ thân quyết tiêu diệt hết tà ma ác đảng, cứu thiên hạ võ lâm khỏi họa kiếp mười mấy năm triền miên.

Bình thường, chàng luôn lấy đại sự làm trọng, xem nhẹ tình ái của Quân Nghi.

Lúc này ôm thi hài nàng trên tay, nghĩ lại chuỗi ngày qua mình hờ hững khinh thị nàng, có lỗi lớn với nàng, tự nhiên hai lệ châu tuôn rơi lã chã.

Chàng khấn thầm :

– Quân Nghi! Người đã chết quên đi mọi oán cừu, giữa chúng ta nếu có cừu hận thì từ nay xin xóa bỏ, ta dù có khi nàng thì cũng bởi thân không do mình, biết làm sao được? Nếu nàng yêu ta thì hiểu cho ta cảnh huống đó, xin đừng oán hận ta…

Chợt nghe tiếng Mông diện đạo cô vang lên :

– Ngẩng đầu ba thước có thần linh. Hư tình giả ý dối lừa người đã chết, tất gặp báo ứng.

Hoa Thiên Hồng uất hận nói :

– Hàn ngôn phong ngữ… tiên cô không thấy mình qua tàn nhẫn sao?

Mông diện đạo cô thản nhiên đáp :

– Đối với người phụ tâm bạc nghĩa, bần đạo không có chút cảm thông nào.

Hoa Thiên Hồng ôm xác Bạch Quân Nghi lên quay nhìn bốn phía tìm một nơi cao ráo thoáng đãng đặt nàng xuống sau đó đến gần Mông diện đạo cô.

Đột nhiên chàng thấy trước mặt chàng, cách không xa vị đạo cô lắm có một ngôi mộ đá có tấm bia khá lớn chừng như xưa cũ lắm.

Chàng ngạc nhiên lánh thân đến trước ngôi mộ xem, thấy trên bia khắc ba chữ cổ tự “Tàng Kiếm huyệt”.

Mông diện đạo cô nói :

– Hoa Thiên Hồng! Nếu ngươi thắng được bần đạo thì xử liệu thế nào với Bạch Quân Nghi tùy tâm ngươi. Nếu nhược bằng không thắng thì phải mau rời khỏi sơn đỉnh này. Bần đạo nể tấm tình si của Bạch Quân Nghi mà không làm thương tổn đến tính mạng ngươi.

Hoa Thiên Hồng không đáp đưa mắt nhìn quanh, nhận thấy nơi mình đang đứng là sơn đỉnh cao vút tầng mây, bốn phía nhấp nhô núi lượn nhưng thấp hơn nhiều, quanh đỉnh rất dốc, nhìn xuống sâu hun hút đến rợn người, không biết bằng cách nào hai người chạy lên một mạch mà không để ý?

Thấy Hoa Thiên Hồng hồi lâu không đáp, đạo cô liền hỏi :


– Thế nào, ngươi không chịu động thủ sao?

Hoa Thiên Hồng lạnh lùng nói :

– Vậy thì ngươi cẩn thận!

Dứt lời phất trần quét sang.

Hoa Thiên Hồng thấy vậy tả chưởng phát một chiêu ngăn chặn chiếc phất trần, hữu thủ xuất chỉ điểm tới.

Chỉ nghe tiếng gió lạt tai, kình phong ứng chỉ phát ra nhằm thẳng Huyền Cơ huyệt của đạo cô, thanh thế uy mãnh kinh tâm động phách.

Mông diện đạo cô bụng kinh hãi vội vàng biến chiêu, phất trần phạt chém vào uyển mạch đối phương, ống tay áo bên tả phất mạnh phát ra luồng nhu lực đánh và ngực Hoa Thiên Hồng.

Hoa Thiên Hồng thấy lòng chấn động, bụng bảo dạ: “Một chiêu thức này của đạo cô đủ liệt vào hàng cao thủ đỉnh nhọn, lẽ nào trong Thần Kỳ bang lại có nhiều cao nhân ẩn danh đến thế?”

Nghĩ đoạn lách người tránh luồng nhu lực, đồng thời công xuất một lúc tám chưởng, đều là chiêu trong Khốn Thú Đẩu Công nhưng lại tàng chứa biến hóa kỳ ảo vô cùng.

Tám chưởng vừa xuất như trường giang đại hà cuộn sóng, nếu không phải đương thế nhất lưu cao thủ thì không sao đương cự nổi.

Nhưng chiếc phất trần và ống tay áo của đạo cô lại mang tạo chỉ độc bộ võ lâm, quảng cổ tuyệt kim.

Hai bên mới qua chiêu đã xuất toàn lực, không ai dám tơ hào sơ suất.

Sau tám chưởng đó, đột nhiên đạo cô áp chiếc phất trần lấy lại thiên cơ, cười nói :

– Hoa Thiên Hồng, sao ngươi không phát kiếm?

Hoa Thiên Hồng đáp :

– Với tay không, chắc gì bà đã giữ được không bại lạc?

Mông diện đạo cô nổi giận nói :

– Ngươi thật ngông cuồng, không biết trời cao đất dày là gì!

– Cứ thử xem!

Dứt lời đạp đạp trung quan, đi hông môn, xuất chỉ như thi triển một chiêu Lung Thả Tử đánh ra như chớp.

Đạo cô rủa thầm: “Tiểu tử hỗn láo, cần biết thân phận!”

Liền khẽ xoay người, ống tay áo trái dùng chiêu Đại Mạc Phi Sa quét sang, còn phất trần hoạch một đường ngang sáng rợp phạt tới uyển mạch Hoa Thiên Hồng.

Chỉ một chiêu ba thức hàm chứa sát cơ thật là thần quỷ khôn lường!

Hoa Thiên Hồng không ngờ võ công tạo chỉ đối phương uy mãnh đến thế, bụng đã thầm run, chợt thoáng có ý nghĩ hình như võ học này mình đã từng gặp ở đâu rồi…

Mông diện đạo cô cười lạnh lùng nói :

– Hoa Thiên Hồng, ngươi thủ được một chiêu của bần đạo vân trầm tam vũ, bần đạo cam đoan bái hạ phong, xin thoái bước!

Hoa Thiên Hồng vừa nghĩ ra chiêu thức có vẻ quen chợt nghĩ đến một người, bất giác toàn thân vã mồ hôi ướt đẫm, vội nhảy lui chắp tay nói :

– Tiền bối dừng tay, tiểu bối có chuyện thỉnh cầu.

Vị đạo cô lạnh lùng đáp :

– Người chết không thể phục sinh. Dẫu nói gì bây giờ cũng là vô ích.

Đồng thời vung mạnh phất trần vung cao một vòng lên đầu rồi đánh ập xuống.

Từ chiếc phất trần hàng trăm chiếc lông ngựa tản khai rồi cứ nhằm các yếu huyệt của đối phương mà kích đến.

Hoa Thiên Hồng thấy vậy phát hoảng nhưng vẫn không mất bình tĩnh, trong đầu nghĩ nhanh, dù thế nào cũng quyết không hoàn thủ.

Nghĩ vậy chàng vội đảo thân nhảy lùi.

Đạo cô một chiêu chưa đắc thủ lại như ảnh tùy ảnh lướt tới xuất thêm một chiêu, vừa quát hỏi :

– Sao ngươi không hoàn thủ?

Hoa Thiên Hồng lập cập nói :

– Trung thần, nghĩa sĩ, hiếu tử, hiền tôn,…

Rồi lại nhảy lui thoát khỏi công thế của chiếc phất trần.

Mông diện đạo cô trong lòng cảm khái vạn phần nhưng vẫn không hề buông lỏng, vừa bước tới, vừa lạnh giọng hỏi :

– Hoa Thiên Hồng, ngươi vì sao cũng nhường bần đạo?

Hoa Thiên Hồng đáp :

– Tiểu bối kính trọng tiên cô vì nghĩa khí đại nhân đại nghĩa…

Vừa chưa hết câu thì chiếc phất trần của đạo cô với thế lực vạn cân áp xuống.

Hoa Thiên Hồng nghĩ thầm: “Cốt nhục liền khúc ruột, có lý nào bà ta không đau lòng vì ái nữ bỏ mạng? Ta xấu tốt thế nào cũng đành chịu một chiêu, mong phần nào làm bà ta nhẹ đi chút nào nỗi thống khổ”.

Nghĩ thế rồi, chàng vận khí Đan Điền, tập trung toàn bộ chân lực vào vai tả rồi hơi nghiêng mình…

Đạo cô thấy đối phương chỉ hơi tránh chợt trở nên do dự nhưng cánh cung đã bật hết dây không thể không phát, chỉ đánh bổ xuống.

Chỉ nghe Hoa Thiên Hồng kêu lên một tiếng sầu muộn, tấm trường bào ở lưng bị đánh tơi tả đến mười mấy chỗ da thịt lộ ra, máu chảy như xối, chàng lăn người ra xa hơn hai trượng.

Mông diện đạo cô sững sờ giây lát rồi bước tới ôm lấy thi thể Bạch Quân Nghi lao vút khỏi đỉnh núi, chốc lát đã mất hút trong rừng đêm mênh mang.

Hoa Thiên Hồng cố sức nhổm lên, thở dài nói :

– Ài, vị đạo cô nói không sai, người chết không thể phục sinh dẫu nói gì bây giờ cũng là vô ích.

Ngẩn ngơ một lúc, chàng vận công thử xem vết thương, thấy do mình đã vận hết chân lực phòng bị nên không thương tổn gì nhiều liền từ từ bước đi tìm đường xuống núi.


Vô tình chàng đi ngang qua gò mộ Tàng Kiếm huyệt, bất giác nghĩ thầm: “Trên giang hồ có biết bao nhiêu kỳ nhân dị sĩ, người này đào mộ chôn kiếm, tất phải là một bậc cao nhã”.

Chàng đến gần, chợt phát hiện thấy ngôi mộ đã bị đào xới, xem dấu vết thì chưa lâu lắm.

Chàng lại nghĩ: “Thần vật lợi khí vốn là thứ mà các nhân vật võ lâm thường ưa chuộng, huống chi Tàng Kiếm huyệt ở chốn hoang sơn này là vật vô chủ càng dễ bị người tranh đoạt. Nhưng tấm bia lâu ngày đã bị gió mưa xâm thực, tự tích chỉ thấy mơ hồ, tất được lập từ hơn vài ba trăm năm rồi, lẽ ra vật được chôn trong đó phải mất đi từ lâu, sao gần đây vẫn còn có người đào bới?”

Nghĩ đoạn, chàng động tính hiếu kỳ đến sát ngôi mộ quan sát.

Tàng Kiếm huyệt chỉ rộng chừng bốn thước, xây bằng đá tảng vuông bức.

Có lẽ trước kia huyệt mộ mở ra không dễ,nhưng bây giờ khi đã có người tìm kiếm thì chỉ cần dịch nhẹ, huyệt đạo đã mở ra ngay.

Bên dưới đặt một phiến thanh thạch, nhưng không thấy vật gì.

Hoa Thiên Hồng nghĩ: “Thạch mộ tuy nhỏ nhưng được kiến tạo rất công phu và tinh tế chẳng khác gì mộ phần của những bậc vương giả…”

Chàng thử nhấc phiến thanh thạch lên thấy bên dưới chỉ là một huyệt không hình vuông, dưới đáy huyệt lại còn một phiến đá khác dài chừng ba thước, rộng một thước.

Trên mặt phiến đá này khắc đầy những dòng nhỏ li ti.

Ngoài ra không còn vật gì khác.

Lúc này phương đông đã lóe ánh dương quang, Hoa Thiên Hồng vận hết mục lực, có thể đọc được những dòng chữ nhỏ viết trên phiến đá như sau:

Khi ngươi thành nghệ, hãy dùng Thiết kiếm để hành đạo giang hồ…

Hoa Thiên Hồng kinh hoảng cầm thanh Thiết kiếm lên tay nhìn chăm chú một lúc, thầm nghĩ: “Mẹ ta từng nói thanh Thiết kiếm này là Huyền Thiết kiếm, chẳng lẽ chính là thanh kiếm được nói đến trên phiến đá này?”

Chàng lại chú mục đọc tiếp:

Nhớ lời giáo huấn, dù danh mãn thiên hạ cũng chớ kiêu căng, quyết tâm trừ hại, nếu không danh hủy một ngày, lúc đó chỉ nên hủy Thiết kiếm, chẳng nên bàn võ sự làm gì…

Lại tiếp:

Tĩnh trung sinh tuệ, thánh nhân đã dạy: lỗi đừng ngại sửa, dù có mắc phải lỗi lầm, hãy ngẫm nghĩ nhận rõ sai lầm, vẫn trùng xuất giang hồ, lấy công chuộc tội, mỗi ngày làm một việc thiện; mười năm như thể một ngày…

Hoa Thiên Hồng càng bị cuốn hút, đọc tiếp:

Lúc này tuy có Huyền Thiết kiếm giúp sức, công lực đã cao, một lá cỏ cọng cây trong tay có thể địch lại bất kỳ ai trong thiên hạ. Sau này khinh kiếm thắng trọng kiếm, kiếm gỗ thắng thiết kiếm, cần hiểu đạo lý đó. Càng cần mẫn luyện công, càng đủ sức hành thiện…

Dù sống trăm tuổi cũng quay lại cội nguồn. Dù công danh hiển hách cũng phải niệm sư môn mộ phái, không thể vì ta đã tuyệt mà coi nhẹ giáo huấn. Phải lấy Kiếm kinh bổ khuyết cho võ học của mình.

Hoa Thiên Hồng thấy lời giáo huấn thật thận diệu, đến câu cuối cùng chàng cho rằng ắt còn pho Kiếm kinh, nhưng tìm mãi một hồi nhưng vẫn không thấy Kiếm kinh đâu.

Chàng lại đọc tiếp:

Tuy kiếm trong tay chưa hẳn đã mạnh hơn kẻ trong tay không binh khí nhưng sư môn lấy Huyền Thiết kiếm truyền tông tất có đạo lý. Hãy đóng cửa tĩnh tu, cố sức tham tường, suốt mười chín năm trầm tư mặc tưởng, dần lĩnh ngộ hữu kiếm thắng vô kiếm, trọng kiếm thắng khinh kiếm. Còn Kiếm kinh bổ di phụ lục sau đây tặng người hữu duyên.

Hoa Thiên Hồng nhận ra Kiếm kinh đang ở nhãn tiền, lòng tỏ ra vô cùng kích động, liền đọc:

Thiên chi đạo, tổn hữu dư, bổ bất túc, cương phí…

Chàng mới đọc đến đó thì đột nhiên từ phía sau vang lên tiếng quát đồng thời một luồng kình lực đánh tới…

Hoa Thiên Hồng thất kinh, tự hỏi rằng không biết nhân vật nào trên võ lâm đương đại lại có công lực uy mãnh dường kia?

Chàng vội nhún người nhảy vọt lên cao ba trượng rời khỏi huyệt mộ.

Chỉ nghe thấy một tiếng chấn động rầm trời, cả tấm bia và hai phiến đá kể cả Kiếm kinh đều bị chưởng lực đánh tơi tả.

Hoa Thiên Hồng nghiến răng căm giận vừa đáp xuống đất, chàng lập tức đánh mắt nhìn.

Một người đứng chú mục nhìn chàng, đứng đối diện với Tàng Kiếm huyệt, chính là hung thủ Thần Kỳ bang Bạch Tiêu Thiên.

Bạch Tiêu Thiên đôi môi mím chặt đứng bất động, chỉ thấy y bào theo gió bay phần phật và đôi mắt trừng trừng nhìn chàng lộ đầy sát cơ. Cả dáng vẻ và thần sắc đều rất đáng sợ, không ai dám nhìn thẳng mặt.

Bị một chưởng tập kích, Hoa Thiên Hồng nổi giận không còn kiêng nể nữa, rút phắt thanh Huyền Thiết kiếm quát lên :

– Bạch Tiêu Thiên, mọi chuyện không đáng nhắc đến nữa, chúng ta cần liều một trận sinh tử tồn vọng để giải quyết rốt ráo thù hận cũ, hận mới!

Bạch Tiêu Thiên biến sắc, run giọng :

– Nghe khẩu khí của ngươi thì nhi nữ của lão phu đã chết thật rồi?

Cái chết của Bạch Quân Nghi khiến Hoa Thiên Hồng rất thống khổ, người ngoài cuộc khó tưởng tượng, nhưng chàng không muốn bày tỏ nội tâm trước Bạch Tiêu Thiên.

Nghe hỏi, chàng cúi gật nhẹ đầu.

Bạch Tiêu Thiên run bắn toàn thân, sắc mặt trắng bệch, hỏi tiếp :

– Tử thi đâu?

Hoa Thiên Hồng thầm nghĩ: “Võ công của vị đạo cô cùng gia số với Bạch Quân Nghi, ngoài ra những biểu hiện vừa rồi, có thể đoán rằng bà chính là thê tử của Bạch Tiêu Thiên, thân mẫu của Bạch gia tỉ muội. Nhưng cũng chưa có cơ sở để khẳng định…”

Thấy Hoa Thiên Hồng hồi lâu không trả lời, Bạch Tiêu Thiên nghiến răng hỏi :

– Thế nào? Chẳng lẽ ngươi sợ hậu quả mà hủy mất tử thi rồi?

Hoa Thiên Hồng tức giận quát lên :

– Hồ đồ! Ngươi chớ đem dạ tiểu nhân mà đo lòng quân tử, luôn luôn nghĩ đến những chuyện xấu xa ám muội!

– Vậy tử thi đâu?

– Không phải hỏi nhiều, Hoa mỗ đã chán phải nhiều lời với ngươi rồi. Việc hôm nay chỉ có thể giải quyết bằng võ công thôi.

Bạch Tiêu Thiên chợt ngửa mặt lên cười dài một tràng.

Tiếng cười ấy nghe thật rùng rợn như quỷ khốc thần sầu, trong đó chứa đựng nỗi thống khổ, tuyệt vọng và sự tàn bạo, nỗi căm hờn ghê gớm, khiến bất cứ ai nghe thấy cũng phải rùng mình khiếp đảm.

Tiếng cười kéo dài hồi lâu, dội vào vách đá cao thẳm xung quanh tạo nên những hồi âm cộng hưởng nghe lại càng đáng sợ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.