Hào Môn Nhất Kiếm

Chương 24: Dị nhập nan xuất


Đọc truyện Hào Môn Nhất Kiếm – Chương 24: Dị nhập nan xuất

Hoa Thiên Hồng ngưng mắt nhìn như bị thôi miên, trong đầu nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao Tần Bách Xuyên lại đến tận đây mà trên mặt lại che mạng kín tợ hồ như nhận một nhiệm vụ quan trọng của người nào đó.

Chàng mắt nhìn thấy người, nhưng tai nghe không tới tiếng nói của họ, trong lòng gấp lên quay đầu nhìn Hoa Vân, chỉ thấy lão ta ngưng thần tụ khí dỏng tai mà nghe, sắc mặt trông nặng nề bèn nói nhỏ :

– Lão nhân kia chính là Tần Bách Xuyên ở Tịnh Châu, ngươi biết chứ?

Hoa Vân gật đầu thị ý đã biết :

– Bọn họ nói gì với nhau?

Hoa Vân khi ấy mới thấp giọng nói :

– Tần lão đầu chừng như đã đầu nhập nương tựa vào Độc Gia Cát Diêu Sách, phụng mệnh hắn đến đây. Diêu Sách như có ý đồ cấu kết ngoại viện, nói những gì rất bí ẩn như “xuất kỳ bất ý đánh úp” nhưng có điều không rõ là liên kết tập kích Phong Vân hội hay là có ý đồ lật đổ Thần Kỳ bang!

Hoa Thiên Hồng nghe rồi thầm nghĩ: “Giang hồ đang dậy sóng, ma đàm quỷ vực chẳng biết đâu mà lường, Tần Bách Xuyên sao lại đi đầu nhập dưới tay Diêu Sách, Phong Vân hội định liên kết với Thần Kỳ bang tấn công Thông Thiên giáo, nhưng đồng sàng dị mộng, kẻ nào trong lòng cũng manh nha toan tính riêng, Thông Thiên giáo ngược lại tương kế tựu kế, bày sách này tất ly gián rồi tọa nhàn hưởng thế ngư ông đắc lợi”.

Lúc này lại thấy Tần Bách Xuyên che mặt trở lại, nói chuyện với Thiên Chân Tử thêm mấy câu nữa rồi đứng dậy đi ra. Lão hán tử quay người bước theo, lại do hai gã đạo đồng nắm đèn đi trước dẫn đường.

Hoa Vân có nhiều kinh nghiệm giang hồ, không muốn chàng mạo hiểm khi ấy chờ bọn Tần Bách Xuyên đi xa rồi mới ghé sát tai chàng rỉ nhỏ :

– Thiếu chủ, Tổng đàn của chúng cao thủ như vân, mục đích chúng ta là tìm gặp Ngọc Đỉnh phu nhân, tốt nhất chớ nên loạn động, không may bị chúng bắt được thì nguy hiểm bản thân mà đại sự cũng hỏng!

Hoa Thiên Hồng nghĩ lời lão không sai, mình cần phải thận trọng, bèn thấp giọng nói :

– Đây là cơ hội hiếm có, chúng ta trước tiên bám theo điều tra hành vi của Tần Bách Xuyên, chuyện gặp Ngọc Đỉnh phu nhân để ngày mai vẫn còn chưa muộn!

Hoa Vân nghe thì gật đầu đồng ý ngay, khi ấy hai người thi triển khinh công tợ như hai làn khói xám theo lối cũ ra ngoài.

Hai người ra khỏi tường thành, nhanh chóng vòng tới trước tiền môn từ xa ngóng xem, vừa khéo Tần Bách Xuyên và lão hán cũng lên ngựa nhằm hướng thành Lâm An phóng đi.

Chủ bộc bọn họ chờ khi hai tên đạo đồng trở vào trong đóng kín cửa, khi ấy mới phất tay sóng vai nhau thi triển thân pháp tuyệt luân mà chạy đuổi theo.

Phía trước hai con tuấn mã gõ vó trên đường lao nhanh vào màn đêm như hai mũi tên, may bọn Hoa Thiên Hồng đều là cao thủ, còn Hoa Thiên Hồng thì thường ngày “Tẩu độc” nên chuyện chạy hàng trăm dặm với chàng là bình thường.

Nói thế, nhưng cũng phải mất thời gian một bữa cơm bên tai họ mới nghe rõ tiếng vó câu phía trước, Hoa Thiên Hồng phấn chấn hẳn lên bước chân phóng chạy càng nhanh hơn.

Hoa Vân chợt gợi ý nói :

– Chúng ta chỉ cần đoạt phong thư thì mọi chuyện sáng tỏ, nhưng… có cần bắt giữ người không?

– Ưm… để ta chặn hỏi vài câu xem tâm ý lão ta như thế nào rồi xử trí.

Hoa Vân chợt cười hỏi :

– Có phải thiếu chủ giao hảo với ái nữ lão ta?

Hoa Thiên Hồng ửng đỏ mặt đáp :

– Uyển Phụng đối với ta rất tốt, Tần đại ca cũng là người thiện lương. Tần Bách Xuyên năm xưa là một nhân vật giang hồ hảo hán, không biết thế nào mà giờ đây lại thành tay sai của chúng, bên trong nội tình chỉ e có vấn đề!

– Ài! Lúc này lúc khác, anh hùng hảo hán nhưng khi đường mạc lộ nhất thời không kiên định cũng có thể trở cờ làm quấy!

Lão là người lịch duyệt giang hồ, nên từng câu nói ra đều thấu tình lý.

– Sự tình trước khi chưa làm sáng tỏ, chúng ta không nên vội đoạn ngôn.

Hoa Vân nghe chàng nói thế thì thầm nghĩ: “Thiếu chủ ta đương nhiên phải lòng Uyển Phụng cô nương, nếu không khi nào lại thiên kiến lão ta chứ?”

Nghĩ rồi lão lựa lời nói một cách nghiêm túc :

– Nếu quả nhiên Tần lão đầu biến tâm, thiếu chủ tốt hơn chớ giao du với ái nữ lão ta mà cũng không nên để mắt đến nhi nữ của Bạch Tiêu Thiên.

Hoa Thiên Hồng chỉ mỉm cười, lúc này trong màn đêm nhờ nhợ đã thấy một dãy tường thành Lâm An, bất giác khựng chân dừng lại nói :

– Chờ một lát xem lão ta có vào thành không?

Phía trước bọn Tần Bách Xuyên hai người đến ngoài thành, chợt quày ngựa rẽ theo hướng bắc mà chạy tiếp.

Hoa Thiên Hồng thấy thế định phóng chân chạy tiếp, đột nhiên nhận ra trên thành ba bóng đen phi xuống truy đuổi theo Tần Bách Xuyên.

Hoa Thiên Hồng ngớ người buột miệng nói nhỏ :

– Bọn người kia là ai?

Hoa Vân cũng hơi bất ngờ, chủ bộc khi ấy định chạy, nào ngờ đúng lúc này chân thành lần nữa lại xuất hiện một bóng người khác thi triển khinh công nhanh như làn khói truy theo ngay sau ba bóng đen kia.

Hoa Thiên Hồng lắc đầu thở hắt ra nói :

– Xem ra vấn đề không đơn giản, ba phái đều ngầm có mưu mô xảo quyệt…

Hoa Vân gật đầu nói :

– Giờ thêm chúng ta nữa, cục diện mơ hồ trận tuyết không rõ đã thế bên trong còn có những kẻ nhân đục nước béo cò, manh tâm dị chí, đương nhiên cục diện càng lúc sẽ càng rất rối rắm!

Khi ấy hai người thấy bóng đen cuối cùng chạy xa ngoài năm mươi trượng rồi mới sóng vai nhau phóng đến.

Trong màn đêm, bốn nhóm người trước sau bất đồng tạo thành một cuộc rượt đuổi ngoạn mục, càng lúc càng xa thành Lâm An.


Hoa Thiên Hồng vừa chạy vừa suy nghĩ ý Hoa Vân vừa nói chợt nghiêng đầu hỏi :

– Nếu như chúng ta nắm được cán Độc Gia Cát Diêu Sách rồi, thì có cần vạch lộ chân tướng hắn không?

– Ha! Nếu như có thể để người khác nắm cán, thì hắn cũng chẳng còn mệnh danh là Độc Gia Cát!

Nói đến đó, đột nhiên phía trước nghe tiếng ngựa hí dài xé tan màn đêm, Hoa Thiên Hồng giật mình ngóng mắt nhìn, chỉ thấy bóng người phía trước loáng thoáng mấy cái rồi biến mất tăm.

Hoa Thiên Hồng nhanh trí, phất tay ra hiệu Hoa Vân, hai người liền chạy vòng theo cánh trái khi đến gần nơi nấp người trong một lùm cây rậm quan sát.

Khi này nhận ra Tần Bách Xuyên đã xuống ngựa, đứng đối diện là ba hắc y lão nhân, lưng giắt binh khí.

Hoa Thiên Hồng đảo mắt tinh anh nhìn quanh cố tìm xem người chạy sau cùng ẩn thân ở đâu, thế nhưng không làm sao nhận ra được.

Đột nhiên nghe Tần Bách Xuyên giọng đầy tức giận nói :

– Các ngươi truy theo lão phu làm gì, chớ lén lén lút lút, có giỏi thì giở bản lĩnh ra nói chuyện!

Lão già đứng giữa cất tiếng cười khùng khục trong họng nói :

– Bịt mặt chạy đêm, phạm giang hồ đại kỵ, lão gia muốn khai báo cho ngươi bài học lễ số giang hồ!

Tần Bách Xuyên ngửa cổ cười ha hả nói :

– Ngươi tự xưng là lão gia, nhưng xem ra chỉ là cẩu đồ của Thần Kỳ bang!

– Hừ! Lão sất phu, ngươi quả là đại hành gia, ba lão gia người chính là Thượng Tỏa hộ pháp của Thần Kỳ bang. Giờ ngươi định động thủ hay chờ lão gia ngươi giúp?

Tần Bách Xuyên tức giận gằn giọng nói :

– Lão phu nhiều năm rồi không khai sát giới, nếu như ngươi chán sống thì cứ đến đây thử xem!

Vừa dứt lời, bỗng nghe một tiếng thét lớn, lão già áo đen bên trái liền nhảy người tới vung tay đánh chưởng thẳng vào ngực Tần Bách Xuyên.

Tần Bách Xuyên “Hừ” một tiếng lạnh lùng, người lách nhanh ra ngoài nửa bộ, phát chưởng tiếp chiêu.

Lão già đứng giữa vừa nhìn thấy thế chưởng Tần Bách Xuyên đã cười gằn la lên :

– A… không ngờ ngươi luyện Kim Sa chưởng, công phu khá lắm!

Nháy mắt song phương đã đả đấu nhau bốn chiêu, cả hai thi triển đều là ngạnh công ngoại môn. Tần Bách Xuyên tuy không đáng gọi là cao thủ nhất lưu, thế nhưng võ công cũng có thể độc đáo, lúc này vừa ra tay đã tấn công ồ ạt liền tám chín chưởng, khiến lão già áo đen chống đỡ vất vả.

Đột nhiên chỉ nghe “bình” một tiếng, song phương trực tiếp đối chưởng, lão già kia không. “Hự” một tiếng cả người lảo đảo bật thoái lùi sau hơn một trượng, tay ê ẩm, nửa người như cứng đờ.

Tần Bách Xuyên thắng thế định nhảy đến kết liễu đối phương, nhưng lão già lên tiếng đầu tiên thét dài một tiếng tả thủ cung lên hàn quang phát ra rờn rợn chộp tới người Tần Bách Xuyên.

Tần Bách Xuyên nghe tiếng gió rít liền biết bị tấn công từ cánh hông, thoạt nhìn cuối đuôi mắt nhận ra năm chiếc liên hoàn kim luân bay vù vù tới người, chỉ thấy lão lắc nhẹ thân hình một cái đã thoát nhanh ra ngoài dễ dàng. Đồng thời chuyển thân hóa chưởng thành trảo nhảy tới phản công lão già thứ hai.

Hoa Thiên Hồng nhìn Tần Bách Xuyên ra tay, bất giác thầm nghĩ: “Võ công lão ta xem ra tăng tiến nhiều so với năm trước ta thấy đấu trong Tần gia trang”.

Bấy giờ thấy lão già thứ hai tay trái vừa thâu Ngũ hoàn kim luân, thì tay phải tiếp tục vung lên, một thanh nhuyễn kiếm vung lên chém tới phát thế trảo của Tần Bách Xuyên.

Hoa Thiên Hồng nhìn thấy lão già này cùng lúc hai tay sử dụng hai loại binh khí khác nhau hỗ tương tấn công thì không khỏi kinh ngạc quay đầu thấp giọng hỏi :

– Lão Vân, ngươi có biết người này là nhân vật nào không?

Hoa Vân gật đầu đáp :

– Lão đầu này tên là Chung Triều Nhạc, được coi là nhân vật võ lâm nhất tuyệt, nhuyễn kiếm hắn sử dụng kiếm pháp thì không có gì đặc thù, thế nhưng liên hoàn ngũ kim luân trong tay trái hắn, nghe nói chẳng sư chẳng sách, mà hắn chỉ tự chế luyện ra, lợi hại vô cùng! Hừ… Tần lão đầu chỉ sợ khó thoát…

Hoa Thiên Hồng chợt nhíu mày nói :

– Gia mẫu từng nói khi trên Bắc Minh hội, Tần lão bá từng một mình mang di thể phụ thân thoát cho nên người này là ân nhân của họ Hoa nhà ta, nếu có gì chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn!

Hoa Vân nghe thì hơi ngớ người, nhưng giọng bất mãn nói :

– Chỉ giận lão ta chí khí không kiên định!

– Sự tình bên trong còn chưa sáng tỏ, chúng ta không thể chỉ bằng vào một hai sự kiện mà đoán định vấn đề!

Lúc này chợt nghe Chung Triều Nhạc hét lớn một tiếng, Ngũ hoàn kim luân như vừng (…)

… trong tay cũng một chiêu phối hợp đâu vào hông sườn Tần Bách Xuyên thế rất hiểm.

Hoa Thiên Hồng nhìn thấy không khỏi chấn động, nên biết cùng lúc hai tay thi triển hai binh khí động đấu, nếu như chúng là binh khí hỗ tương nhau thì còn được. Nhưng đây lại là hai loại binh khí sở trường sở đoản hoàn toàn khác nhau thì thi triển rất khó. Vậy mà Chung Triều Nhạc ra chiêu phối hợp điêu luyện, đủ thấy lão để công tính tập nghiên cứu rất kỹ.

Thoạt trông Tần Bách Xuyên khó thoát hiểm, nhưng thấy lão lâm hiểm mà không loạn, buông tiếng cười nhạt chỉ (…), rồi vung tay chưởng đánh thóc tới hông sườn đối phương trả đòn.

Hoa Thiên Hồng lần thứ hai nhìn thấy lão thi triển loại thân pháp cổ quái này thì nghĩ thầm: “Không ngỡ võ công lão ta tăng tiến như vậy, xem ra lão ta gặp phải cao nhân truyền thụ chăng?”

Nghĩ vậy chàng quay đầu nhìn Hoa Vân hỏi :

– Thân pháp Tần lão bá kỳ ảo thật, ngươi nhận ra lai lịch chứ?

Hoa Vân chính đang ngớ người trố mắt kinh ngạc trước thân pháp của Tần Bách Xuyên, nghe hỏi thì lắc đầu đáp :


– Xưa nay lão nô chưa từng thấy loại thân pháp bộ pháp nào lắc lư thân hình kỳ quái như thế!

Hoa Thiên Hồng chuyển ánh mắt nhìn lão hán đi cùng Tần Bách Xuyên từ đầu đến giờ khoanh tay xem đấu không chút biểu hiện thì thầm nói :

– Xem gã kia thần thái kỳ quái lắm…

Chàng nói chưa hết câu, lúc này thấy lão già áo đen thứ ba nhân thấy Chung Triều Nhạc khó địch lại Tần Bách Xuyên liền rút từ thắt lưng ra một ngọn Thất Tiết đoản tiên nhảy vào tấn công tập hậu.

Tần Bách Xuyên vừa đẩy bật Chung Triều Nhạc, đột nhiên hét lớn một tiếng, thân hình quay ngắc lại nhanh như chớp phát Kim Sa chưởng đẩy mạnh ra.

Lão già thứ ba nguyên võ công cũng chỉ ngang với lão già ban đầu, lúc này trong chớp mắt không ngờ Tần Bách Xuyên quay người lấy công đối công, vội trở ngoạn đoạn tiên ngự phòng trước ngực, đồng thời tay trái phất quyền đẩy tới.

Chỉ nghe “bốp” một tiếng, cả người hắn loạng choạng về sau. Lại nói, Chung Triều Nhạc thấy đồng bọn vào ứng chiến thì quay lại tấn công tiếp vào Tần Bách Xuyên, như thế Tần Bách Xuyên thành ra hai mặt tiền hậu bị hiệp công. Tuy đánh thoái được lão già thứ ba, nhưng năm chiếc liên hoàn kim luân đã thấy ập tới ngay đầu, tình thế cực kỳ hiểm ác.

Hoa Thiên Hồng thấy vậy suýt nữa la lên, nhưng Hoa Vân nhanh chóng giữ chàng lại, thì thầm :

– Xem!

Lão bịt mặt đi cùng Tần Bách Xuyên khoát nhẹ tay một cái, không biết thi triển công phu gì, nhưng chỉ thấy năm ngọn liên hoàn kim luân bị đẩy bật chếch ra ngoài.

Sự tình diễn biến cực nhanh đến Hoa Thiên Hồng và Hoa Vân đứng ngoài mà cũng không kịp nhìn thấy người này ra tay thế nào, Hoa Vân trầm giọng nói :

– Công phu hắn thật là tà đạo!

Chung Triều Nhạc là nhân vật lịch duyệt giang hồ, nhìn ra hôm nay gặp phải cao nhân biết khó lòng địch nổi thì trong lòng đã tính đường rút bảo toàn lực lượng. Lúc ấy nhảy ra ngoài, nhuyễn kiếm hộ trước ngực đanh giọng nói :

– Bằng hữu ngươi giỏi lắm, hôm nay không ngờ Chung mỗ gặp cao nhân, thanh sơn bất cải, duyên thủy trường lưu, ngày sau nhất định có cơ thỉnh giáo!

Nói rồi tung người định phóng chạy nhưng Tần Bách Xuyên đột nhiên lắc người tới cười gằn nói :

– Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, tam sinh hữu hạnh mới gặp nhau, cớ sao đi vội!

Thần hình lão nhanh như chớp, tiên xuất thủ vi cường, song chưởng luân hồi thi triển Kim Sa chưởng khiến Chung Triều Nhạc không kịp thi triển liên hoàn kim luân, đành vung kiếm chống trả, rơi vào tình thế hạ phong.

Lão già áo đen vừa rồi thấy Chung Triều Nhạc bị chặn đánh tình thế nguy cấp thì định nhảy vào ứng trợ, đến lão già đầu tiên trúng chưởng giờ cũng gượng rút thanh thiết bài động thủ, nhưng lập tức thấy lão hán cười gằn lướt nhanh người tới trước :

– Cẩu đồ không biết xấu mặt, các ngươi muốn chết!

“Bình, bình” hai tiếng dữ dội, thân hình hai lão già còn chưa kịp trầm ổn thì trúng chưởng bị văng ra ngoài lăn lóc.

Tiếp liền đó, bên kia Chung Triều Nhạc nhất thời không chống đỡ kịp cũng trúng một chiêu Kim Sa chưởng vào vai trái dần như nát xương lão “Hự…” một tiếng, năm chiếc kim luân vuột khỏi tay, rơi trên đất, người loạng choạng trán toát mồ hôi tỏ ra đau đớn.

Nhưng lão là nhân vật lão luyện giang hồ, bấy giờ cắn răng chịu đau rồi bước nhanh tới hướng hai lão đồng đạo xem xét tình thế, mắt không nhìn bọn Tần Bách Xuyên tợ hồ như giờ không còn để tâm đến đối phương.

Tần Bách Xuyên cười gằn mấy tiếng, vừa lúc này lão hán chợt bước đến nói nhỏ gì mấy câu Tần Bách Xuyên đảo nhanh ánh mắt lạnh lùng nhìn quanh một vòng cười gằn trầm thanh nói :

– Mấy vị bằng hữu nào còn nhanh ra mặt, chớ trách lão phu thất lễ không tiếp!

Hoa Thiên Hồng giật mình thầm nghĩ: “Không ngờ tên này lợi hại, đã nhận ra còn có người theo dõi!”

Khi ấy liền thấy từ ngoài xa tầm hơn mười trượng, một bóng người xuất hiện chính là người vừa rồi bám theo sau cùng, người này bước đến hiện trường chưa nói gì nhưng mắt cứ chăm nhìn vào nơi chỗ bọn Hoa Thiên Hồng ẩn thân.

Hoa Vân buột miệng rủa nhỏ :

– Quỷ đồ! Ngươi tinh lắm!

Hoa Thiên Hồng cười nói :

– Đã thế chúng ta cũng không cần giấu mặt!

Nói rồi chàng nhảy người ra khỏi lùm cây hiên ngang bước tới, Hoa Vân thấy thế cũng đành nhảy ra theo bên cạnh chàng, thấp giọng nói :

– Thiếu chủ cẩn thận, lão tặc này chính là Yến Sơn Nhất Quái một trong Tứ trụ của Phong Vân hội!

Hoa Thiên Hồng nhíu mày giật mình, không ngờ người này lại chính là nhân vật đỉnh danh giang hồ Yến Sơn Nhất Quái, khi ấy ngưng mắt nhìn chỉ thấy đó là một lão già thân hình cao gầy, mặt xương mắt hỏm, ngũ khiếu hểnh lên, đôi tay dài ngoẳng trông hình thù dị thường. Yến Sơn Nhất Quái đôi mắt sắc lạnh cứ ngưng nhìn lấy người Hoa Thiên Hồng không chớp, tợ hồ như lúc này mục tiêu của lão không còn là bọn Tần Bách Xuyên mà chính là chàng thiếu niên khôi ngô tuấn tú này.

Ba người trước sau xuất hiện khiến bọn Tần Bách Xuyên đều kinh ngạc đến như bọn Chung Triều Nhạc cũng thấy bất ngờ, mặt hơi đổi sắc, bao ánh mắt đều tập trung vào người Hoa Thiên Hồng.

Ba bốn phe giáp mặt nhau, nhưng chưa ai lên tiếng đột nhiên lúc ấy lại nghe tiếng áo lướt gió vù vù, bất giác tất cả ánh mắt lại chuyển nhìn về hướng khác.

Bóng người trùng trùng, nháy mắt tại hiện trường lại xuất hiện thêm mười hai người, trong đó hơn một nửa là vận đạo bào, lưng đeo chếch trường kiếm, đi đầu chính là Thiên Chân Tử của Thông Thiên giáo. Số còn lại là bọn người khác vận tục bào, binh khí không giống nhau, phân lập thành hai nhóm khác biệt

Chung Triều Nhạc bấy giờ vừa thấy mấy người này xuất hiện thì tinh thần phấn chấn hẳn lên, vội đứng dậy bước tới trước mặt một lão già thân vận hoàng bào cúi người thi lễ nói :

– Đường chủ đến vừa khéo…

Người đứng đầu trong đám tục bào là một lão nhân thân vận trường bào màu vàng, vừa nghe Chung Triều Nhạc nói mấy tiếng đã khoát tay cắt ngang :

– Ta biết rồi!


Hoa Vân dùng truyền âm nhập mật nói cho Hoa Thiên Hồng biết :

– Lão tặc áo vàng này họ Hầu tên Gia Hiên, trác hiệu Phiêu Thiên Thủ, đương chức Đường chủ Thiên Linh đường trong Thần Kỳ bang, hùng tâm bá nghiệp của hắn cũng không kém gì Độc Gia Cát Diêu Sách!

Bấy giờ thấy Thiêu Thiên Thủ Hầu Gia Hiên hoàng ngang đôi mày rậm quét ánh mắt nhìn toàn trường một vòng, bỗng nhiên sấn bước tới trước hai bước lạnh giọng nói :

– Vị bằng hữu nào ưu ái để mắt đến huynh đệ bổn bang. Hầu mỗ nguyện thỉnh giáo!

Tần Bách Xuyên chẳng ngờ hôm nay lại có quá nhiều nhân vật xuất hiện cùng lúc như vậy, khi ấy đảo mắt nhìn nhanh một vòng rồi cất tiếng cười kha khả nói :

– Lão hủ nhất thời nóng tính thất thủ, đả thương mấy vị lão gia này, Hầu đường chủ hải hàm!

Phiên Thiên Thủ Hầu Gia Hiên mặt sắc lạnh nhìn Tần Bách Xuyên từ đầu đến chân, gằn giọng nói :

– Các hạ che mặt tương kiến, Hầu mỗ chẳng cao hứng tiếp lĩnh!

Tần Bách Xuyên lãnh đạo nói :

– Lão hủ chỉ là hạng vô danh tiểu tốt, chẳng đáng Hầu đường chủ để mắt!

Liền thấy Chung Triều Nhạc tức giận chen vào quát lớn :

– Lão sất phu sử dụng Kim Sa chưởng, xem ra hắn chính là Tần lão đầu ở Tịnh Châu!

Phiên Thiên Thủ Hầu Gia Hiên nghe thì đanh mắt nhìn Tần Bách Xuyên vẻ hoài nghi nói :

– Tần Bách Xuyên mà có bản lĩnh cao cường thế sao, đến các ngươi ba người đều bại?

Nên biết, Tần Bách Xuyên năm xưa giao du rộng rãi với giang hồ hào kiệt, thế nhưng võ công thì bình thường không lấy gì làm xuất chúng, chuyện này thì người trong giang hồ đều biết.

Hoa Thiên Hồng đứng bên ngoài nghe ba người đấu khẩu, trong lòng càng lúc càng thấy nội tình ngụy dị đáng hoài nghi, Thiên Chân Tử vừa rồi trong Nhất Nguyên quán tiếp Tần Bách Xuyên, đồng thời còn trao phong thư cho Tần Bách Xuyên vậy mà lúc này cũng xuất hiện với bọn Phiên Thiên Thủ Hầu Gia Hiên mà thần sắc làm như không quen biết gì Tần Bách Xuyên. Lại nói, Yến Sơn Nhất Quái là nhân vật thịnh danh giang hồ, tính thân thế bối phận hẳn còn trên cả Thiên Chân Tử và Hầu Gia Hiên, ba người nhất định có quen biết nhau nhưng lúc này chẳng thấy chào nhau một câu, mà Yến Sơn Nhất Quái xem thần thái tợ hồ như cũng sắp muốn ra tay.

Lúc này lại thấy Chung Triều Nhạc cúi người nói với Hầu Gia Hiên :

– Khải bẩm Đường chủ, chủ chốt không phải là lão sất phu này mà chính là tên đầu trâu mặt ngựa kia!

Vừa nói lão vừa chỉ tay vào lã hán bên cạnh Tần Bách Xuyên, Hầu Gia Hiên đảo mắt nhìn người này buông tiếng cười gằn lạnh giọng nói :

– Thì ra chân nhân bất lộ tướng. Hầu mỗ xem như nhìn nhầm người!

Hán tử áo đen chỉ cười gằn quát :

– Phế ngôn!

Phiên Thiên Thủ Hầu Gia Hiên tức giận nhảy người tới ra chưởng, quát lớn :

– Hầu mỗ xem ngươi gân cốt thế nào mà lớn lối!

Chỉ thấy người kia trầm tấn, vung chưởng tiếp chiêu, chỉ nghe “bình” một tiếng hai thần hình dạt ra ngoài, dư phong còn cuộn tung vạt áo hán tử phần phật, đủ thấy một chưởng vừa rồi song phương đều dùng lực không ít.

Đột nhiên lúc ấy thấy Thiên Chân Tử lên tiếng :

– Hầu lão, hôm nay gặp phải cao thủ, để xem Phiên Thiên thủ của bằng hữu như thế nào!

Phiên Thiên Thủ Hầu Gia Hiên cười gằn nói :

– Hầu mỗ chẳng phải là trẻ lên ba, lão đạo ngươi chớ phí tâm cơ vô ích!

Thiên Chân Tử cười kha khả nói :

– Lão Hầu tạm nghỉ tay, xin đứng sang một bên!

Hầu Gia Hiên biết bị khích, chỉ “hừ” một tiếng lạnh lùng, rồi đanh mắt nhìn lão hán gằn giọng nói :

– Huynh đệ ta bại dưới tay ngươi, chuyện này sẽ thanh toán sau!

Nói rồi lão tự nhảy thoái về sau, rõ ràng có ý định nhường lại chuyện này cho Thiên Chân Tử ra mặt trước.

Thiên Chân Tử tiên phong đạo cốt, phe phẩy chiếc phất trần trong tay bước lên trước hai bước cười ha hả, không để ý đến lão hán, ngược lại nhìn Yến Sơn Nhất Quái nói :

– Lão thí chủ không an cư trong Yến Sơn hay sao mà lại đến tận phương Nam?

Yếu Sơn Nhất Quái từ đầu đến giờ chỉ đưa đôi nhãn châu lạnh lùng quan sát, lúc này thấy đối phương đặt miệng đến mình mới buông tiếng cười nhạt nói :

– Con lừa già kia, hẳn ngươi muốn chết mới hỏi câu này! Giang Nam vốn không phải là sản nghiệp riêng của Thông Thiên giáo, lão phu muốn đến thì đến, muốn đi thì đi ngươi đặt miệng hỏi làm gì hử?

Thiên Chân Tử chỉ cười không tức giận nói :

– Tam đại phái hiện tại đã khởi giao tranh, lão thí chủ đến tận Giang Nam mà còn nói được một câu muốn đến thì đến, muốn đi thì đi tự do tự tại, nghe thật thẹn…

– Hừ! Đã thế thì sao hử?

– Hắc hắc… hiếm khi kiến diện, hảo ý lưu khách. Bần đạo chẳng cần nói quanh co, giờ định liên thủ với lão Hầu, táng cốt lão thí chủ tại đây. Phong Vân hội thiếu đi Yến Sơn Nhất Quái thì càng dễ xử trí!

Yếu Sơn Nhất Quái ngửa cổ cười dài nói :

– Con lừa, ngươi thực còn thiếu đạo hạnh để buông câu cuồng ngạo như vậy trước mặt lão phu, tốt nhất nên xéo ra một bên, chờ lão phu thâu nhập xong tiểu tử hậu nhân của Hoa Nguyên Tư rồi nói chuyện!

Thiên Chân Tử nghe một câu này, liền chuyển ánh mắt nhìn Hoa Thiên Hồng, lão tuy chưa từng gặp chàng, nhưng tin tức về thiếu niên hậu khởi tiếng tăm này thì lão bang chúng báo lại rất nhiều. Khi ấy nghe Yến Sơn Nhất Quái nói thế thì không gì vui hơn, nhưng vẫn giữ bình thản không để lộ ra mặt, thoái lùi một bên nhượng bộ.

Hoa Thiên Hồng thấy thế thầm rủa: “Lũ tặc đạo yêu ma này thật tinh ranh, miệng lớn lối, nhưng chuyên dụng tâm kế thu lợi… Hừ! Chẳng dễ như ngươi tưởng đâu!”

Nên biết, giữa Nhất bang, Nhất giáo, Nhất hội có thể là bạn cũng có thể biến thành thù trong nháy mắt, căn bản không có đạo nghĩa giang hồ, luôn rình rập thôn tính nhau. Cho nên nếu không rơi vào tình thế bất đắc dĩ thì không phương nào chịu xuất thủ xông trận trước, ấy là để tránh phí không lực lượng, Hoa Thiên Hồng đương nhiên thấy chúng đưa đẩy nhau cũng đã nhận ra điều này.

Bấy giờ đã thấy Yến Sơn Nhất Quái nhìn chàng cười khanh khách nói :

– Hoa Thiên Hồng, ngươi nhận ra lão phu chứ?

Hoa Thiên Hồng cười điềm nhiên nói :


– Chỉ biết tôn giá ngoại hiệu Yến Sơn Nhất Quái, còn xưng hô thế nào thì chẳng biết!

Yến Sơn Nhất Quái vuốt râu gật gù ngạo mạng nói :

– Chỉ là Yến Sơn Nhất Quái, không còn cách xưng hô nào khác…

Nói đến đó chợt lão chuyển ánh mắt nhìn lão già bên cạnh chàng hất hàm hỏi :

– Ngươi là Hoa Vân?

Hoa Vân thấy thái độ trịch thượng của lão ta thì đã tức giận, cười khinh bỉ nói :

– Khá khen ngươi còn nhận ra lão phu!

– Hắc hắc, lão giữ nhà ngươi mà càng lớn lối!

Yến Sơn Nhất Quái đáp vẻ khinh miệt rồi nhìn Hoa Thiên Hồng nói tiếp :

– Tình hình trước mặt tạp loạn khẩn bách, khắp nơi đều đầy đặt sát cơ, Nhậm Huyền nhân thấy ngươi đi không nói, nên chẳng yên tâm mới mời lão phu đi tìm ngươi về!

Hoa Thiên Hồng tính nhanh trong đầu khẳng khái đáp ngay :

– Đa tạ, tại hạ xem xong chuyện ở đây là đi ngay!

Yến Sơn Nhất Quái như hơi bất ngờ trước câu đáp nhẹ nhàng thoải mái của chàng, cười kha khả đắc ý nói :

– Hay! Tiểu huynh đệ ngươi thật khí khái… Ha! Như có ngứa tay thì cũng có thể xen vào, lão phu cũng chờ xem chuyện rồi đi!

Phiên Thiên Thủ Hầu Gia Hiên nghe vậy, đảo mắt nhìn quanh một vòng rồi mới quyết định hành động, khi ấy phất tay một cái thét lớn :

– Bắt lấy!

Lập tức tám gã đại hán đi theo lão ta nhảy phắt ra nhằm vây đánh bọn Tần Bách Xuyên hai người.

Chớp mắt tạo thành một cuộc hỗn chiến, lần này trận chiến ác liệt hơn trước nhiều, tám tay cao thủ theo Hầu Gia Hiên đều là Thượng Tòa hộ pháp trong “Thiên Cơ đường”, võ công so với Chung Triều Nhạc còn cao hơn nhiều. Tuy binh khí bất đồng nhưng phối hợp vây công thì rất chặt chẽ tạo thành một sức mạnh liên hoàn.

Tần Bách Xuyên và lão hán áo đen kia phân đầu mà chống trả, tuy bọn họ đều là cao thủ nhưng trước thế tấn công ồ ạt của tám tay Thượng Tòa hộ pháp Thần Kỳ bang cũng không khỏi núng thế.

Hoa Thiên Hồng nhìn nhanh toàn trường, thấy cục diện rất tạp, người Thần Kỳ bang ra tay trước, Hầu Gia Hiên đứng ngoài đốc chiến, Yến Sơn Nhất Quái và bọn đạo nhân Thông Thiên giáo thì khoanh tay bàng quang. Nhưng chẳng ai dám nói rằng trong lòng bọn họ không có toan tính!

Tần Bách Xuyên là ân nhân của họ Hoa, đồng thời là cha của Tần Uyển Phụng, Hoa Thiên Hồng mắt nhìn thấy lão lâm hiểm cảnh, thì khi nào không ra tay ứng cứu. Chỉ có điều chàng chưa hiểu quan hệ giữa Tần Bạch Xuyên và bọn người Thông Thiên giáo như thế nào, nhưng lúc này thấy bọn võ sĩ khoanh tay bàng quang thì chỉ nghĩ đến khả năng Tần Bách Xuyên bị đưa vào tròng rồi bán đứng!

Nghĩ vậy, chàng quyết định phải nhúng tay vào vạch trần chuyện này, mới được, bèn quay nhìn Thiên Chân Tử cố tình nói lớn :

– Thiên Chân đạo trưởng, nếu như vật ấy rơi vào tay Hầu đường chủ, thì đại kế tan tành nhỉ?

Thiên Chân Tử nghe hỏi thì ngớ người, chưa kịp đáp quả nhiên đã thấy Yến Sơn Nhất Quái sấn tới gần chen vào hỏi ngay :

– Hoa Thiên Hồng, ngươi nói vật gì chứ, sao nghe như có vẻ rất hệ trọng?

Hoa Thiên Hồng vờ làm vẻ bí mật nói :

– Tại hạ không dám nhiều lời, để tránh họa sát thân, tôn giá muốn biết thì nên hỏi bản thân Thiên Chấn đạo trưởng kia!

Yến Sơn Nhất Quái càng hiếu kỳ hơn, lớn tiếng nói :

– Lão đạo, nói nhanh, bảo bối gì thế hử?

Thiên Chân Tử giật mình nghĩ trong đầu: “Quái! Chuyện này rất bí mật, làm sao tiểu tử này lại biết chứ?”

Lão vốn là tay lịch duyệt giang hồ, trong đầu nghĩ nhanh, giữ thản nhiên cười phá lên chỉ tay nói :

– Hoa Thiên Hồng, ngươi miệng còn hôi sữa mà đã bày trò ma mãnh, định khơi phong tác lãng, chẳng lẽ ngươi nghĩ Thông Thiên giáo không có ai sao?

Hoa Thiên Hồng đôi nhãn châu đảo nhanh, cố cười thần bí nói tiếp :

– Thông Thiên giáo khí thế ngạo tục, coi thiên hạ này như cỏ rác, cho nên mới ngỡ Nhậm Huyền và Bạch Tiêu Thiên đều là kẻ mắt mù tai điếc!?

Yến Sơn Nhất Quái nghe chàng nói mấy câu úp úp mở mở thì lòng càng hoài nghi vô cùng, bất giác trong đầu liên tưởng đến một vật quan trọng, gằn giọng :

– Lão đạo ngươi chờ đó, lát nữa ta sẽ tính sổ với ngươi!

Nói dứt lời, tung vọt người như đại bàng triển dực bổ tới tấn công vào Tần Bách Xuyên miệng quát lớn :

– Lão quỷ, nếu như giữ thanh Kim kiếm thì nhanh trao cho lão phu!

Lão hán võ công xem ra tinh thâm hơn Tần Bách Xuyên một bực, lúc này thấy Tần Bách Xuyên bị tập kích thì “hừ” một tiếng, cả người thoát nhanh ra khỏi vòng vây của bọn người Thần Kỳ bang, tay phát chưởng nghênh thế công tới Yến Sơn Nhất Quái.

Người này khinh công thân pháp hoàn toàn giống với thân pháp kỳ ảo mà Tần Bách Xuyên sử dụng nhưng xem chừng còn tinh diệu hơn nhiều.

Yến Sơn Nhất Quái tiếp một chưởng của đối phương, người nhào ra ngoài trầm giọng thét lớn một tiếng. Xuất trảo như năm móc câu bổ ngược lại tấn công vào Tần Bách Xuyên, rõ ràng mục tiêu chính của lão ta là đây.

Đột nhiên một cỗ kình lực khác từ bên hông thốc tới, cao thủ nghe tiếng kình phong biết công phu. Tiếng kình rít lên trảo chẳng thành trảo, chưởng chẳng thành chưởng, biết ngay chính là Phiên Thiên Thủ của Hầu Gia Hiên.

Yến Sơn Nhất Quái cười gằn một tiếng hét lớn :

– Con khỉ họ Hầu, người khá lắm…

Trong tiếng nói, thân hình đã lách nhanh ra ngoài tránh đòn, đồng thời hóa chưởng thành trảo ngoắc lại phản đòn.

Lại nói, Phiên Thiên Thần Thủ Hầu Gia Hiên đứng ngoài đối chiến, nhưng tai cũng nghe được câu chuyện giữa bọn Hoa Thiên Hồng, trong đầu lão cũng nghĩ đến thanh Kim kiếm, cho nên khi nào chịu để Yến Sơn Nhất Quái đắc thủ. Bởi vậy mới không ngại quy luật giang hồ mà ra tay tập hậu Yến Sơn Nhất Quái.

Lúc này đối phương thoát chiêu phản đòn, Hầu Gia Hiên cũng liền biến chiêu Tiên Sách Triền Long hóa giải.

Lão ta ra tay, lập tức ba trong tám tay Thượng Tòa hộ pháp tách ra trực chiến tấn công Yến Sơn Nhất Quái, như thế cục diện phía Tần Bách Xuyên nhẹ đi, lão ta tợ như mãnh hổ xuất lâm, song chưởng thi triển Kim Sa chưởng đánh ồ ạt.

Hoa Thiên Hồng nhìn thấy cục diện đã trở thành hỗn chiến giữa ba bè bảy phái, trong lòng tính nhanh: “Hỗn chiến thế này cát hung thế nào khó mà biết nhưng cần nhất khử được Yến Sơn Nhất Quái thì ta mới dễ tiến thủ!”

Nghĩ rồi, di chuyển ánh mắt nhìn Thiên Chân Tử, chẳng ngờ vừa lúc ấy ánh mắt lão đạo cũng nhìn chàng, hai người cười nhẹ tợ hồ như thấu hiểu ý nhau, cùng chung một chủ ý.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.