Đọc truyện Hào Môn Nhất Kiếm – Chương 22: Kỳ án mê li
Hoa Thiên Hồng cũng thấy giận trong lòng, chàng bóp nát hai chiếc chén rượu rồi ném mạnh ra ngoài cửa sổ rồi cũng Hoa Vân cố tìm cách giúp Bành Bái tháo bỏ sợi xích to tướng trên cổ Bành Bài.
Hoa Vân nắm sợi xích lên ngắm nghía, trong đầu chợt lóe một ý, bèn nói :
– Thiếu chủ cứ nghỉ ngơi, lão nô ra ngoài một lúc.
Hoa Thiên Hồng ngạc nhiên hỏi :
– Đã tối thế này ngươi còn định đi đâu?
– Sợi xích này chế tác bằng loại thép rất tốt, lão nô định đem tìm người đúc một thanh kiếm.
Hoa Thiên Hồng nghe ra cũng hay, gật đầu để lão đi, Bành Bái thì ngồi một góc phòng mà ngáy. Chàng khép cửa lại đoạn lôi chiếc bao dầu mà Chu Đồng trao cho chàng ra xem.
Chỉ thấy bên trong chứa một tập sách mỏng thô chừng năm sáu tờ, không phải bằng tơ mà cũng không phải bằng da ngã sắc vàng xỉn đủ thấy nó có một niên địa khá lâu.. Tờ bìa ghi bốn chữ theo lối cổ lệ Si Vưu Thất Giải.
Hoa Thiên Hồng tinh thần tự nhiên phấn chấn hẳn lên, quả thực từ khi chàng hiểu biết về võ thuật, tuy học vài thứ nhưng chưa lần nào chính thức nắm một cổ bí kíp trong tay.
Bấy giờ chàng ngồi ngay ngắn khêu cao ngọn đèn dầu, cẩn thận giở xem từng tờ.
Trang đầu tiên bên trên ghi năm chữ lớn “Tập Nhi Tử Chi Nhất” liền dưới là những hàng chữ nhỏ đều nhau nội dung nói đến tập luyện vận kình điều khí, tích nhược thành cường, phép công phá cương nhuệ…
Qua tiếp trang thứ hai lại vẽ hình người gia chú thích rõ ràng bên cạnh, Hoa Thiên Hồng chỉ xem lướt qua thấy cả thảy ba chiêu thủ pháp phá giải tấn công dù đối phương phòng thủ kín đến đâu. Đồng thời những chỗ tập kích đều là yếu huyệt trên người, chỉ có điều không hạn định rõ là dụng quyền, chưởng hay chỉ
Hoa Thiên Hồng cảm thấy mê hoặc bất giải, lúc ấy chuyên tâm vừa đọc vừa lý giải nghiên cứu đến nhập thần quên cả ngoại cảnh.
Chẳng biết đã bao lâu thời gian, Hoa Vân trở về thấy chàng còn ngồi say mê bên bàn bèn gọi :
– Thiếu chủ, đã canh năm rồi còn chưa ngủ sao!
Hoa Thiên Hồng giật mình sực tỉnh “Ớ” lên một tiếng nói :
– Gà còn chưa gáy…
– Gà gáy từ lâu rồi!
Hoa Vân vừa đáp vừa đi đến bên bàn, hỏi tiếp :
– Đây là môn công phu gì, dụng được không?
Hoa Thiên Hồng mắt vẫn không rời tập cổ thư, buột miệng nói :
– Thuộc bàng môn công phu, rất bá đạo…
Hoa Vân thấy chàng say mê nghiên cứu thì cũng không dám đánh động quấy nhiễm, pha cho chàng một chén trà rồi tìm một góc phòng ngồi xuống vận công.
Sáng ra, những chiêu thức trong pho bí kíp cứ lởn vởn trong đầu chàng gần như thuộc nằm lòng.
Lúc ăn cơm xong chàng nhìn Bành Bái nói :
– Bành đại ca, cổ nhân thường nói “Văn đạo hữu tiên hậu, học nghệ hữu chuyên tinh”. Lệnh sư sớm quy tiên, đại ca không người chỉ điểm, võ công lão quản gia chúng ta vốn thụ từ tiên tổ, nếu như thích thì đại ca có thể tham cứu từ lão quản gia…
Bành Bái nói :
– Ta tư chất kém, tính tình lại nóng vội, chỉ sợ thêm phiền lão quản gia.
Hoa Vân nghe thiếu chủ đã nói thế, khi ấy cười nói :
– Chỉ cần tiểu ca chuyên cần hiếu học, ta nguyện tương trợ giáo đạo.
Hoa Thiên Hồng vui mừng nói :
– Hành đạo giang hồ, suy cho cùng rồi cũng bằng võ nghệ dương danh… địch đông ta ít, chúng ta nhất định không được bỏ phí thời gian.
Suốt ngày hôm đó, ngoài thời gian phải “Tẩu độc” ra, Hoa Thiên Hồng chuyên tâm nghiên cứu từng chiêu thức thủ pháp trong bí kíp. Chàng suy tính mãi, cuối cùng quyết định trước tiên luyện chỉ pháp rồi truyền thụ lại cho Bành Bái bổ khuyết những chỗ chưa được.
Đêm đến, cả bọn mới bắt đầu tiếp tục hành trình xuống phương Nam, vẫn do bốn mươi tay “Kim đao thân vệ” đi trước tiên phong, Nhậm Huyền cùng bọn Hoa Thiên Hồng sáu người gióng ngựa đi sau cùng.
Hoa Vân đem sợi xích đánh thành một thanh cự kiếm bảng rộng, Hoa Thiên Hồng nắm thử thấy tuy không bằng thanh Thiết kiếm của chàng trước kia thế nhưng kiếm thép cứng chắc cũng không đến nỗi gãy dưới nội lực của chàng.
Suốt ngày rong ruổi, tối đến cả đoàn người ngựa đến Cao Thùy thì dừng chân nghỉ lại trong khách điếm, Bánh Bái bảo với Hoa Thiên Hồng là ra ngoài có việc riêng.
Chẳng ngờ đến nửa đêm thì nghe tiếng người trong trấn nhốn nháo vì đạo quán trong trấn bốc cháy, Hoa Thiên Hồng nhìn thì giật mình, biết chuyện này do Bành Bái trong lòng còn tức giận Thông Thiên giáo mà ra tay, nhưng giờ có cản cũng đã muộn.
Chàng nghĩ cứ thế này thì thù oán với người Thông Thiên giáo càng lúc càng lớn, bất giác dở khóc dở cười trong lòng thầm kêu khổ: “Con người họ Bành này quả là đến đâu gây họa đến đó!”
Ngày hôm sau nữa thì cả đoàn vượt Trường Giang đến Giang Nam thì tình thế thay đổi. Ở đây tha lại Chử Nguyên Cực, Tra Thanh, Thường Kiệt và những cao thủ các của Phong Vân hội đều tập trung một nơi. Hai đạo hợp lại làm một có dư trăm người mới gióng thẳng vào thành Trấn Giang.
Một đoàn người ngựa khí thế hùng hậu thế nào vào thành thực khiến cho dân chúng kinh tâm động phách, đây quả là chuyện xưa nay ít thấy.
Đai quân vào thành, nghỉ chân lại trong một gia trang cực lớn.
Nhậm Huyền bèn hỏi tả hữu :
– Bố trí Hoa công tử nghỉ ở đâu?
Nghe một trung niên hán tử lên tiếng đáp :
– Bẩm Tổng đương gia, tiểu đệ bố trí Hoa công tử nghỉ trong tây đường.
Nhậm Huyền nhìn Hoa Thiên Hồng nói :
– Nếu như có gì không vừa lòng, Hoa lão đệ cứ báo cho ta một tiếng.
Hoa Thiên Hồng gật đầu đáp :
– Thừa mong Nhậm đương gia chiếu cố, tại hạ cảm kích vô cùng.
Liền thấy một gã trung niên hán tử khác đến trước ngựa chàng cúi người nói :
– Tại hạ dẫn đường, mời Hoa công tử đến tây đường nghỉ chân!
Hoa Thiên Hồng ôm quyền xá Nhậm Huyền mấy cái rồi theo chân trung niên hán tử đến tây đường, ở đó đã thấy có sẵn mấy trung niên phụ nhân tiếp đón đưa họ vào phòng.
Trung niên hán tử cúi người nói :
– Tại hạ là Lý Tín, phụng mệnh hầu công tử. Như có gì sai bảo, công tử cứ gọi một tiếng.
– Thật phiền Lý huynh!
– Không dám! – Lý Tín đáp một tiếng nữa rồi lui ra ngoài.
Tây đường gần như là một toàn biệt viện độc lập, phòng ốc rộng rãi, ảnh trí thanh nhã.
Hoa Vân rảo quanh một vòng quan sát rồi nói :
– Nhậm Huyền hình như muốn ở lại đây lâu dài, không có ý xuống tiếp phía Nam!
Hoa Thiên Hồng nhìn thấy lão ta lúc nào mặt cũng hiện vẻ lo lắng thận trọng bèn nói :
– Đây là chuyện trọng đại liên quan đến toàn giang hồ võ lâm, bên trong nội tình còn nhiều bí ẩn, chúng ta không thể đoán ra được. Thế nhưng đã đến thì cứ bình thản, chúng ta lấy tĩnh đợi động chờ xem biến hóa thế nào rồi tính sách ứng phó, bất tất phải lo lắng nhiều.
– Ài! Lão nô chỉ lo cho thiếu chủ!
Hoa Thiên Hồng mỉm cười nói :
– Hành hiệp hộ đạo khác nào người giữ ngọc, chuyện phong đầu hiểm cảnh là chuyện khó tránh khỏi!
Rồi chàng quay nói với Bành Bái :
– Bành đại ca, tiểu đệ có ba chiêu chỉ pháp, Bành đại ca có muốn tham cứu…
Bành Bái lắc đầu nói :
– Trước khi xảy ra chuyện Bắc Minh hội, tiên sư vốn có đem Bích Lịch chưởng truyền thụ cho ta. Lúc đó ta còn nhỏ tuổi căn cơ còn kém, đầu óc lại ngốc đần nên ghi nhớ hết, nhưng chung quy vẫn chưa luyện được. Mấy hôm nay được lão quản gia chỉ điểm ta hiểu ra ít nhiều, định trước tiên luyện thành chưởng pháp của ân sư, sau đó mới luyện môn công phu khác.
Hoa Vân nghe thế tiếp lời nói :
– Pho Bích Lịch chưởng chính là công phu mà năm xưa lệnh sư thành danh. Nếu luyện đến cảnh giới thặng thừa thì gần như thiên hạ vô địch, tuyệt học sư môn đương nhiên cần luyện trước cho thành thục!
Hoa Thiên Hồng gật đầu nói :
– Tiền đồ còn nhiều nguy nan hiểm ác, chúng ta không thể đi theo vết xưa của Bắc Minh hội. Cần phải nắm lấy thời gian, khổ luyện võ công mới làm nên nghiệp!
– Chỉ có mấy người chúng ta…
Hoa Vân buột miệng nói, nhưng nhìn thần thái uy nghi khí khái trên mặt thiếu chủ, thì liền nín bặt không dám nói hết câu.
Thoáng chốc đã thấy mấy phụ nhân trong tây đường mang thức ăn dọn lên, dùng buổi tối xong Hoa Thiên Hồng chuyên tâm nghiên cứu tiếp võ công trong Si Vưu thất giải.
Bành Bái dưới sự dẫn đạo của Hoa Vân luyện lại Bích Lịch chưởng, lão ta tuy không biết gì về Bích Lịch chưởng, thế nhưng võ công căn bản giống nhau. Người đã lão luyện trong võ học, thì dù một môn công phu chưa hề luyện nhưng nhìn đối phương đánh ra chiêu thức không đúng thì vẫn nhận ra ngay. Đó chính là nguyên lý võ đạo bách tuyền quy nguyên.
Khi trong viện lên đèn, bỗng thấy Lý Tín xuất hiện báo có mấy người muốn gặp Hoa Thiên Hồng.
Hoa Thiên Hồng ra tiếp mới thấy ba người, chính là Thương Tu Khách, Tần Ngọc Long và một người nữa lại là người mà chàng mong tìm gặp lại, Bạch phát lão đầu đà.
Hoa Thiên Hồng gặp lại những người này thì vui khôn xiết, chấp tay thi lễ vấn an Thượng Tu Khách.
Lão ta đỡ tay chàng cười nói :
– Chúng ta nhanh vào trong nói chuyện!
Hoa Thiên Hồng nhìn lão đầu đà thi lễ hỏi :
– Đại sư khỏe, vãn bối cứ ngỡ đại sư bỏ đi luôn!
Bạch phát đầu đà nhìn chàng cười đáp :
– Bần tăng vốn là cố nhân của lệnh tôn, ngươi có chí khí đỉnh thân thanh ba trừ lãng, chấn hưng giang hồ bần tăng há dám tham sinh khiếp tử trong xó!
Hoa Thiên Hồng mặt hơi ửng hồng nhìn Tần Ngọc Long mặt đã có thần sắc như xưa biết độc trong người đã giải hết mỉm cười một cái đầy ngụ ý.
Nhưng một nụ cười chỉ một nụ cười còn hơn trăm nghìn lời muốn nói, Tần Ngọc Long chỉ cúi đầu gật nhẹ.
Vào phòng khách chủ tọa lạc xong Hoa Vân nãy giờ cứ chăm mắt nhìn Bạch phát đầu đà, giờ mới đánh tiếng hỏi :
– Dám hỏi đại sư phải chẳng là Từ Vân đại năm xưa…?
Bạch phát đầu đà gật đầu cười nói :
– Bần tăng chính là Từ Vân, lão quản gia không ngờ luyện Thiếu Dương cương khí tựu thành không kém Hoa đại hiệp năm xưa, thật là chuyện đáng mừng!
Hoa Vân thở dài nói :
– Tiểu lão già rồi!
Từ Vân đại sư trầm ngâm giây lát nói :
– Nhìn thấy Hoa lão đầu thị lập sau lưng Hoa thiếu hiệp, bần tăng tự nhiên nhớ đến người xưa, nhớ lại chủ bộc hai người như hình với bóng, Hoa đại hiệp đến đâu như quang hoa tỏa chiếu, hiền từ cận nhân. Còn người sau lưng Hoa đại hiệp thì uy phong lẫm lẫm, nhưng giờ thì đã khác rồi, người hầu thị sau lưng thiếu chủ mà lo âu sầu muộn. Ài!
Nói đến đó lão buông tiếng thở dài rồi nín lặng.
Hoa Vân hoài niệm đến lão chủ, tự nhiên nước mắt lưng tròng, thở dài sườn sượt thốt lên :
– Người xưa đã đi, còn lại thiếu chủ chưa đủ lông đủ cánh, chí hữu??? lực bất túc, đỉnh thần hoán đổi kiền khôn, tiểu lão khuyên cũng khó…
Hoa Thiên Hồng im lặng quan sát bọn họ, thấy Từ Vân đại sư thì mặt đầy lo âu, Thương Tu Khách lại như đàm thủy bất động, chẳng chút biểu lộ ra mặt, Tần Ngọc Long thì càng không có biểu hiện gì trong chuyện này. Bất giác trong lòng thầm nghĩ: “Bọn họ đều không có lòng tin, duy nhất chỉ lo cho ta biết không??”
(Mất trang)
Lý Tín :
– Bảo người đưa thư là ta sẽ đi ngay.
Lý Tín ứng thanh đáp một tiếng rồi quay người trở ra.
Hoa Thiên Hồng nhíu mày ngạc nhiên lẩm bẩm trong miệng :
– Quái! Bạch Tiêu Thiên làm sao cũng có mặt nơi này nhỉ?
Hoa Vân chen nào nói :
– Nhất hội, Nhất giáo động can qua, Thần Kỳ bang khi nào không có mặt? Chỉ có điều Bạch Tiêu Thiên kéo binh đến sớm như thế này chỉ sợ bên trong còn có vấn đề!
Thương Tu Khách nói :
– Nhậm Huyền và Bạch Tiêu Thiên (…) nhau thì không khi nào cả hai cùng lại hưng binh Nam chinh, nói không chừng song phương tạm thời liên kết tiêu diệt Thông Thiên giáo, sau đó mới tranh hùng với nhau chăng?
Từ Vân đại sư gật gù nói :
– Bần tăng cũng có suy nghĩ như thế!
Hoa Thiên Hồng đứng lên ôm quyền nói :
– Chư vị cứ hàn huyên ở đây, tại hạ đi rồi về ngay!
Hoa Vân nhíu mày hỏi :
– Thiếu chủ quyết đến dự yến tiệc sao?
– Ha! Ta còn muốn gặp trước cả Thiên Ất Tử, chỉ tiếc lão ta không mời thôi!
Hoa Vân không yên tâm nói :
– Hay là chúng ta tất cả cùng đi?
– Không cần, trước mắt địch mạnh ta yếu, nếu như động thủ thì nhất định phần thiệt thuộc về chúng ta. Giờ kéo đi hết không chừng khiến cục diện càng rối, đằng nào thì Bạch Tiêu Thiên cũng giữ thể diện giang hồ, không nhân lúc này để hãm hại ta được!
Từ Vân đại sư và Thương Tu Khách đánh mắt nhìn nhau, quả thực chàng nói có lý, nhưng trong chuyện này bọn họ cũng không biết nên thế nào mới tốt.
Bành Bái chợt đứng lên nói :
– Ta đi cùng Hoa huynh đệ, lão tặc như bày trò gì ta nhất định trí mạng với hắn!
(…) khuyên :
– Ta đi sự tiệc, không phải đi đánh nhau, chẳng lẽ Bành đại ca cũng muốn đi dự yến?
Bành Bái gượng cười xoa đầu nói :
– Thế thì ta không đi!
Hoa Thiên Hồng chẳng nói gì thêm ôm quyền bái biệt mọi người rồi bước ra cửa, Hoa Vân liền tháp tùng theo chàng.
Ra đến tiền trang, mới thấy chính là Ngao Tam mang thư tới, Hoa Thiên Hồng hơi ngạc nhiên hỏi :
– Tiểu thư ngươi cũng đến Giang Nam?
Khi ấy bọn họ hai người theo Ngao Tam lên ngựa ra thành đông nhằm hướng bến sông mà đi, trên bến sông thấy thuyền đậu thành thứ lớp đen kín, trên thuyền nào cũng giương cao cột cờ, mỗi lá cờ vàng thêu một chữ “Bạch”.
Hoa Thiên Hồng giật mình thầm nghĩ: “Không ngờ Thần Kỳ bang cũng dốc toàn chúng Nam chinh như Phong Vân hội. Xem tình hình này thì đúng là bang, hội liên thủ với nhau diệt giáo, thảo nào mà Nhậm Huyền công nhiên tiến binh không cần giở kế tập kích”.
Ngao Tam dẫn hai người xuống thuyền lập tức có người hô lớn :
– Hoa công tử đến!
Liền đó tiếng thông báo cứ nhao truyền vào trong, Hoa Thiên Hồng nghĩ Thần Kỳ bang quy mô lớn mà nghiêm ngặt, bang quy chặt chẽ thống nhất, khí thế nhờ đó mà hùng mạnh hơn hẳn giáo và hội.
Theo chân Ngao Tam đi xuyên qua một dãy chiến thuyền ra đến chiến thuyền lớn nhất neo tận gần giữa sông, đã thấy trên boong thuyền Bạch Quân Nghi xinh đẹp tươi tắn cười đón chàng rất nhiệt tình vồn vã.
– Cứ sợ Hoa huynh không đến, khiến ta lo…
Hoa Thiên Hồng nhớ lại chuyện trước còn đó, lúc này nhìn thấy bên cạnh cô nàng còn có một lão già oai nghi lẫm liệt nhận ra ngay chính là Bạch Tiêu Thiên, Bang chủ Thần Kỳ bang. Chàng giữ lễ ôm quyền nói :
– Hoa Thiên Hồng bái kiến Bạch bang chủ!
Bạch Tiêu Thiên năm ngoái thâm độc hại chàng, vốn cứ ngỡ Hoa Thiên Hồng tất đã tuyệt lộ theo chân cha chàng, nhưng không ngờ thời gian dẫn đây lão nghe tin báo Hoa Thiên Hồng chẳng những không chết mà võ công còn cao thâm hơn trước.
Đồng thời chuyện khiến lão khó tin hơn là chàng tự nhiên trở nên anh hoa tuấn tú, cứ như lột xác biến thành một con người khác khiến ái nữ lão mê mệt.
Chính vì thế mà lão hiếu kỳ muốn tận mắt nhìn lại thiếu niên này nên mới bày ra cuộc tiệc hôm nay.
Bạch Tiêu Thiên ngưng mắt nhìn chàng từ đầu đến chân, quả nhiên Hoa Thiên Hồng giờ đây mặt thanh mắt tú, anh hoa đỉnh ngộ, chẳng phải là Hoàng Phủ Tinh đen đủi xấu xí như trước đây, bất giác trong lòng vừa thấy kỳ lẫn mến mộ :
– Hoa công tử, ngoài này không tiện nói chuyện mời vào bên trong dùng trà!
Hoa Thiên Hồng hoài bão đại sự, nên tư thù nhỏ nhặt năm trước bị Bạch Tiêu Thiên đính ba ngọn “Tỏa Hồn độc châm” vào người cơ hồ không để tâm ghi thù.
Bấy giờ theo chân lão ta vào trong khoang thuyền, Bạch Quân Nghi thì ríu rít như chim gặp bạn cứ bám theo chàng cười rạng rỡ.
Chủ khách an toàn xong, Bạch Tiêu Thiên để mắt thấy ai nữ mình cứ xoắn xít bên cạnh Hoa Thiên Hồng hỏi han, thầm hiểu ái nữ đã dốc hết tâm tình vào Hoa Thiên Hồng.
Trong lòng lão thấy thẹn vì chuyện trước đây đã không phải với chàng, khi ấy tìm lời nói :
– Nghi nhi, nhanh kính công tử một chén rồi ra ngoài đốc thúc tuần tra cẩn thận!
Bạch Quân Nghi vẻ ngoan ngoãn nâng chén lên mời Hoa Thiên Hồng, chàng ngần ngại nâng chén uống cạn.
Bạch Quân Nghi tiếp chàng một chén rồi khép người cười tươi, đoạn đi ra ngoài.
Bạch Tiêu Thiên lại phát tay ra hiệu cho Tiểu Linh, ả nữ tỳ cũng lập tức theo chân tiểu thư ra ngoài.
Hoa Thiên Hồng hơi giật mình thầm nghĩ: “Không biết lão ta định nói chuyện gì quan trọng mà đến Bạch Quân Nghi cũng lánh mặt?”
Lúc ấy Bạch Tiêu Thiên còn ngần ngại chưa nói gì, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Hoa Vân đứng sau lưng chàng.
Hoa Thiên Hồng hiểu ý, bèn quay đầu nói :
– Ngươi ra ngoài canh giữ, chưa có lệnh Bạch bang chủ, chớ để người nào vào!
Hoa Vân trong lòng không yên tâm nói :
– Ở đây cảnh giới nghiêm mật, ai dám xông vào?
Hoa Thiên Hồng cảm thấy không được trầm giọng nói :
– Lẽ nào chờ ta mời đến cha mẹ lão mới chịu nghe!
Hoa Vân ngớ người, đưa mắt nhìn Bạch Tiêu Thiên hậm hực trong lòng, rồi quay người bước nhanh ra ngoài.
Bạch Tiêu Thiên mỉm cười nói :
– Theo lão hủ biết thì lệnh tổ lệnh tôn đều không nghiêm khắc với vị lão bộc trung thành này!
Hoa Thiên Hồng nén tiếng thở dài nói :
– Ngoài gia mẫu ra, chỉ còn lão ta là người thân cận duy nhất của tại hạ, lão trung thành duy hộ tại hạ đến nỗi tại hạ gần như không làm gì được!
Nói đến đó chàng cất tiếng cười lớn tiếp :
– Thay thời đổi thế, nay không như xưa, tại hạ tự biết mình nên hành tẩu thế nào!
Bạch Tiêu Thiên nghe nhắc mấy tiếng xưa nay thì cảm thấy hơi chột dạ, khi ấy nâng chén mời, đổi giọng thân mật nói :
– Thiếu hiệp thiên tài đời nay, kẻ dung tục khó bì, chuyện xưa như gió thoảng mây bay, chúng ta không nên nhắc lại. Lão hủ trước tiên kính thiếu hiệp một chén rượu nhạt này rồi có lời muốn nói.
Hoa Thiên Hồng nâng chén lên uống cạn, giữ thái độ bình thản nói :
– Tại hạ lắng tai nghe đây!
Bạch Tiêu Thiên hít sâu một hơi mới bắt đầu vào chuyện :
– Tiền thê của lão hủ là Trình thị, tài đức khiêm toàn, hai mươi năm về trước từng cùng lệnh đường được tôn xưng là “Võ lâm Song mỹ”!
Hoa Thiên Hồng nghe thì thầm nghĩ: “Sinh ra được một vị cô nương xinh đẹp tuyệt trần như Bạch Quân Nghi, lẽ nào lại là người đàn bà xấu?”
Bạch Tiêu Thiên hơi ngừng lời giây lát, nén tiếng thở dài nói tiếp :
– Phu phụ ta sinh hạ được hai người con gái, trưởng nữ Tố Nghi, thứ nữ Quân Nghi, chúng chính là chị em sinh đôi, dung mạo hoàn toàn giống nhau…
Hoa Thiên Hồng không cần giấu diếm xen vào nói ngay :
– Chuyện này tại hạ được nghe từ Nhậm Huyền.
Bạch Tiêu Thiên sắc mặt lạnh lại nói :
– Nhậm Huyền dám hoài nghi cái chết của hắn có liên quan đến Tố Nghi!
Hoa Thiên Hồng gật đầu nói :
– Quả đúng Nhậm Huyền hoài nghi như vậy.
Bạch Tiêu Thiên nghiến răng kêu canh cách, cằm bạnh ra, râu ria gần như dựng đứng, đủ thấy lão ta vô cùng tức giận.
Hoa Thiên Hồng thầm nghĩ: “Cứ nhìn lão ta tức giận thế này, xem ra chuyện bên trong phức tạp!”
Bạch Tiêu Thiên lặng người hồi lâu rồi nói tiếp :
– Hoa thiếu hiệp, mười lăm năm trước tiện nội nhân bất mãn trước những hành động của lão hủ, trong lòng thương tâm phẫn chí mà xuống tóc xuất gia, nhị nữ cùng vì thế mà phân hai mỗi đứa theo một người trong phu phụ chúng ta. Trưởng nữ Tố Nghi theo chân tiện nội từ đó đến nay mười lăm năm chưa tưng rời miếu nửa bước…
Hoa Thiên Hồng buột miệng nói :
– Đại tiểu thư trinh hiếu như vậy, thực khiến người ta khâm phục!
– Ài! Thứ nữ Quân Nghi theo lão phu khôn lớn, nhân vì luôn được nuông chiều mà thành tính kiêu ngạo thì cũng đúng thôi, nhưng Tố Nghi theo mẹ dạy dỗ rất nghiêm túc, hiền thục ngoan ngoãn vậy mà…
Nói đến đó lão tợ hồ như bị kích động mạnh, giọng trở nên bi cảm nặng nề :
– Hoa thiếu hiệp, trưởng nữ lần này chịu hàm oan vấy nhục lên người, lão hủ dẫu táng thân không tiếc, nhưng nhất định phải tẩy ô nhục oan uổng này cho Tố Nghi.
Nói đến câu cuối mặt lão đanh lại đành sát khí, khiến Hoa Thiên Hồng nhìn cũng ớn lạnh sống lưng.
Bạch Tiêu Thiên nghiến răng nói tiếp :
– Giả như tiểu nữ Quân Nghi mang ô nhục này thì lão hủ có lẽ không đến nỗi đau lòng, nhưng Tố Nghi trinh bạch hiền thục, chưa từng nhiễm chút bẩn đục hồng trần, lão hủ vô cùng đau xót trước chuyện này. Cho nên nếu cần diệt tận người trong thiên hạ để giữ thanh danh cho trưởng nữ lão hủ cũng không từ!
Nghe một câu này Hoa Thiên Hồng không khỏi chấn động cả người, nghĩ lại con người lão gian hùng bá đạo, nhưng cũng còn chút biết hổ thẹn với thê tử của mình. Lão còn biết thế nào là thanh bạch trinh tiết, đủ thấy lão chưa đến nỗi mất hết nhân tính.
Lại nghĩ, lão ta đã nói như vậy nhất định sẽ quyết tâm đến cùng tìm cho ra nội tình trong huyết án của Nhậm Bằng. Mà chuyện này duy nhất chỉ có mình chàng là người chứng kiến, không thể né tránh được.
Nghĩ rồi hít sâu một hơi nói :
– Chuyện hung thủ giống nhị vị tiểu thư chính là do miệng tại hạ nói ra, tại hạ tất nhiên cũng không tránh trách nhiệm!
Bạch Tiêu Thiên xua tay nói :
– Lão hủ trước đây thì có thể không tin vào lời này, nhưng khi biết được Hoa công tử là hậu nhân của Hoa đại hiệp, lão hủ thầm hiểu người họ Hoa không bao giờ nói dối nửa lời…
Lão hơi dừng lại ngưng mắt nhìn chàng nói tiếp :
– Hoa thiếu hiệp, đây nhất định là một âm mưu thâm độc được một kẻ cực kỳ thông minh dựng lên một cách hết sức khôn khéo, đến như Thiên Ất Tử cũng không có được thủ đoạn cao minh như thế. Nhưng mục đích người này thế nào thì còn khó biết, có điều thiếu hiệp đã nói thực ra điều mình tận mắt nhìn thấy, lão hủ đâu phải là người thiếu hiểu biết suy xét mà đổ giận lên người thiếu hiệp!
Hoa Thiên Hồng nhìn Bạch Tiêu Thiên lúc này tợ hồ như đã biến thành một con người hoàn toàn khác hẳn. Nếu năm ngoái lần đầu gặp lão ta oai phong lẫm liệt, tàn bạo lạnh lùng, thì lúc này lão là người mang thương tâm oán hận, thấu suốt nhân tình thế sự. Đối với chàng chừng như không còn chút thù oán nào.
Nhưng nội tình huyết án thật bí ẩn, hung thủ giống Bạch Quân Nghi mà không phải Bạch Tố Nghi thì là ai. Vậy mà hung khí là thanh Thất Chủy đoản đao trong tay Phương Tử Ngọc, thử hỏi thực ra hung thủ là ai chứ?