Bạn đang đọc Hào Môn Này Tôi Không Gả Nữa – Chương 30: 30:
Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor.
Cám ơn mọi người)
___
Hạ gia và Hứa gia kết giao sâu xa thâm hậu, thời trẻ hai nhà cũng coi như thế lực ngang nhau.
Sau đó cha của Hạ Nam Phương qua đời, ông nội Hạ thì tuổi tác đã cao, cũng không có ý chí chiến đấu, Hạ gia dần dần thục lùi.
Thẳng đến khi Hạ Nam Phương thành niên nối nghiệp Hạ gia, mấy năm nay mới tiến bộ vượt bậc, không chỉ có tài lực vượt qua Hứa gia, chênh lệch giữa gia tộc và sự nghiệp cũng càng ngày càng cách xa.
Sáng sớm hôm sau, khi Hạ Nam Phương đến đón Lý Nhiễm, cô mới từ trên giường bò dậy.
Nghiến răng nghiến lợi mà đặt đồng hồ báo thức đến trước mặt anh: “Anh có thể mở to mắt nhìn xem được hay không, hiện tại mới có 7 giờ!”
Hạ Nam Phương lấy đồng hồ báo thức trong tay cô ra chỗ khác, lập tức đi vào bên trong: “Không còn sớm!”
Lý Nhiễm ngồi ở trên giường mới vừa tỉnh, Hạ Nam Phương ngồi ở mép giường, cúi đầu nhìn đồng hồ: “Cho em thêm 10 phút.”
Lý Nhiễm: “…”
Đại thọ 60 tuổi của Hứa Văn Bân, tất cả những nhân vật có uy tín danh dự trong thành phố N đều đến.
Không nói đến những lệnh cấm ở phía trên, tiệc sinh nhật này tụ tập đại lão hai giới chính thương*, có nghĩa là khác với đàm phán trong thương nghiệp, lại long trọng hơn tiệc tối bình thường.
(Chính thương: chính trị và thương mại)
Nhưng mà, sở dĩ có thể hấp dẫn đến nhiều nhân vật lớn của thành phố N nhiều như vậy, là do hai nhà Hạ gia và Phí gia cùng góp mặt tại Hứa gia.
Nói đến Hạ Nam Phương thì không thể không nhắc tới một người đàn ông khác…
Phí Huyên.
Tuổi của hai người xấp xỉ, chưa đến 30, lại từ bắt đầu thành niên đã ngồi xuống ghế thừa nghiệp gia tộc, cho cho tới nay vừa lúc tròn 10 năm.
Sáng sớm Lý Nhiễm đã bị Hạ Nam Phương đón đi, đầu tiên là đến thẩm mỹ viện chăm sóc sắc đẹp và làm tóc.
Hành cô ở bên trong ngủ đến bất tỉnh nhân sự, Hạ Nam Phương ở một bên xử lý công vụ.
Chờ đến khi trang điểm, cô mới tỉnh dậy, nhìn bản thân trong gương.
Kết quả thình lình gặp phải Hạ Nam Phương đang lẳng lặng mà nhìn cô.
“Anh nhìn chằm chằm tôi làm cái gì?”
Hạ Nam Phương nhàn nhạt mà dời tầm mắt đi: “Không có gì.” Nói xong tiếp tục xem văn kiện của anh.
Chuyên viên trang điểm ở bên cạnh cười nói: “Đương nhiên là phu nhân đây xinh đẹp, tiên sinh mới nhìn đến ngây người.”
Lý Nhiễm nhìn bản thân trong gương, đột nhiên cảm giác có chút xa lạ.
Hoảng hốt ý thức lại bản thân đã hơn hai tháng không có tới thẩm mỹ viện.
Dù sao khi rời khỏi Hạ gia, cho dù cô có kiếm được tiền thì cũng không thể tiêu phí giống như ngày xưa.
Từ nghèo thành giàu dễ, nhưng từ xa xưa đã nghèo thì muốn phất lên cũng không phải dễ.
Chuyên viên trang điểm cười nói: “Phu nhân, gần đây chuyển mùa nên làn da rất mẫn cảm, trên má có chút tơ máu hồng, Ngài phải thường xuyên đến đây bảo dưỡng.”
Lý Nhiễm không chút để ý mà ừ một tiếng, không nói nữa.
Lúc gần đi, Vương Ổn đưa đến hai tấm thẻ, một thẻ là thẻ phụ không giới hạn liên kết với thẻ chính của Hạ Nam Phương, còn có một thẻ là hội thành viên hàng năm của thẩm mỹ viện.
Vương Ổn lời ít mà ý nhiều: “Boss bảo tôi đưa cho cô.”
Rõ ràng ngồi ở bên cạnh cô, lại không tự mình đưa qua, ngược lại muốn để trợ lý Vương Ổn đưa qua.
Lý Nhiễm làm gì không biết tâm tư của anh, cô nhận lấy tấm thẻ, nhìn về phía Hạ Nam Phương ở bên cạnh.
Đầu ngón tay thon dài của cô niết nhẹ hai tấm thẻ: “Anh có ý gì? Nói không được tình yêu, thì nói mua bán với tôi?”
Hai chữ “mua bán” vừa mới ra khỏi miệng, đã thấy Hạ Nam Phương nhẹ nhíu này: “Nói bậy gì đó.”
Lý Nhiễm thấy anh làm bộ nghe không hiểu, hai tấm thẻ ở trong tay giao nhau: “Trả lại cho anh.”
Tấm thẻ rơi đến một bên, dọc theo sofa bằng da, rồi trượt vào bên trong xe.
Biểu cảm trên mặt Hạ Nam Phương quả thật hoàn mỹ, nhưng lời nói ra lại không tốt lắm: “Em lấy cái gì nuôi sống em?”
“Anh sẽ không cho rằng rời khỏi anh, ngày hôm sau tôi sẽ đói chết chứ?”
Ánh mắt của Hạ Nam Phương nhìn cô hiển nhiên là có ý đó: “Công ty của em kia một năm có thể kiếm bao nhiêu tiền?”
“Không liên quan đến anh.”
Hạ Nam Phương lạnh lùng cong cong khoé môi: “Nếu kinh tế độc lập là sự tự do hoặc tôn trọng mà em muốn, thì nhìn xem hiện tại em sống những ngày tháng như thế nào!”
Lý Nhiễm quay đầu đi, không hề muốn phản ứng lại anh, so sánh với anh, những ngày trôi qua của cô quả thật chỉ là một người bình dân.
Hạ Nam Phương thấy cô không nói lời nào, đanh mặt hỏi: “Rốt cuộc là em muốn làm trò gì với tôi?”
Trong lòng Lý Nhiễm bình tĩnh không có bất cứ gợn sóng gì, ngay từ đầu còn có chút cảm giác bị nhục nhã đến, hiện tại lại rất bình tĩnh mà chấp nhận sự thật này.
“Hạ Nam Phương, anh vĩnh viễn đều học không được cách tôn trọng người khác.”
Sau một trận im lặng, xe chậm rãi dừng lại.
Vương Ổn lấy lễ phục đến thật cẩn thận nhìn Lý Nhiễm: “Lý tiểu thư, xin hỏi là trở về thay, hay là vào cửa hàng thay?”
Tuy cô và Hạ Nam Phương có giận nhau, cũng sẽ không vô cớ dời đến người khác: “Vào cửa hàng.”
Lễ phục được đưa đến tổng cộng có ba bộ cao cấp, trong đó có hai bộ màu sắc khá là màu mè, Lý Nhiễm chọn bộ thứ ba.
Một chiếc váy đuôi cá màu xanh sapphie bằng nhung trễ vai, phía trước ngực không có họa tiết gì nhưng phần eo và phía sau lưng được thêu những hoa văn nho nhỏ cùng với những nhạt châu lấp lánh như những viên kim cương nhỏ, khiến cho giá cả của bộ lễ phục này được nâng lên đến không thể tưởng tượng nỗi.
Khi Lý Nhiễm thay đồ xong, vừa lúc thấy Hạ Nam Phương ở bên ngoài đeo caravat.
Anh vẫn mặc bộ vest màu đen như cũ, nhưng caravat lại là màu xanh sapphie, như cố ý cho giống với lễ phục của Lý Nhiễm vậy.
Không thể không nói, nhà thiết kế đã lựa chọn chiếc váy này cho cô đúng là có mắt nhìn, chiếc váy này hoàn toàn phù hợp với dáng người của Lý Nhiễm, vô cùng hoàn mỹ không hề có khuyết điểm, màu xanh sapphie làm nổi bật làn da trắng nõn tràn đầy tinh tế.
“Cầm lấy đi.”
Hạ Nam Phương đưa một cái hộp qua, Lý Nhiễm liếc liếc mắt một cái: “Cái gì?”
Anh mở hộp ra, bên trong là bộ dây chuyền đá quý Elizabeth, là khi lần đầu tiên cô đề nghị chia tay, món quà mà Hạ Nam Phương đi công tác ở nước Pháp mang về cho cô.
“Đeo lên.”
Kỳ thật Lý Nhiễm cũng không có nghĩa vụ đi bồi anh diễn màn kịch này, đeo lên rồi thì sao nữa?
Đeo nó lên rồi tăng thêm sáng chói, khiến cô trở thành Hạ thiếu phu nhân được mọi người trong bữa tiệc hâm mộ sao?
Hà tất gì phải vậy?
“Không thích? Vương Ổn, đổi bộ khác.”
Chỉ thấy Vương Ổn như nhà ảo thuật, từ phía sau lấy ra sợi dây chuyền kim cương.
Lý Nhiễm: “…”
“Không thích cũng không sao, dù sao cuối cùng cũng có thể lấy ra được bộ em thích là được.”
Lý Nhiễm tùy tiện chỉ vào cái trước mặt: “Cái này đi.”
Hạ Nam Phương đeo dây chuyền lên cho cô, Lý Nhiễm xoay người định đi.
“Từ từ.”
Cô xoay người, thấy Hạ Nam Phương đứng ở phía sau cô, giọng điệu nhàn nhạt, duỗi tay lấy ra một chiếc nhẫn: “Còn có cái này.”
Đó là một chiếc nhẫn cùng một bộ với sợi dây chuyền kim cương kia.
Một chiếc nhẫn nho nhỏ, kim cương không được to lắm, được bao phủ bởi một tầng ánh sáng ấm áp mà lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay anh.
“Đeo lên.”
Lý Nhiễm không có duỗi tay: “Cái này không cần, dễ khiến cho người khác hiểu lầm.”
Đừng nói khiến cho người khác hiểu lầm, chỉ sợ Hạ Nam Phương không muốn không cho người khác hiểu lầm.
____
11 giờ, đến biệt thự của Hứa gia.
Hạ Nam Phương vừa xuống xe, Hứa Minh Lãng vẫn luôn đứng ở cửa đã nhìn thấy, anh ta đi tới, lập tức vòng qua Lý Nhiễm.
“Anh Nam, cuối cùng anh cũng đến!”
Hạ Nam Phương nắm tay Lý Nhiễm, hơi hơi gật đầu với anh ta, xem như chào hỏi.
Tuy Hứa Minh Lãng và Hạ Nam Phương cùng một thế hệ, nhưng trên thực tế địa vị của hai người bọn họ không bằng nhau, Hạ Nam Phương đã là ông chủ của Hạ gia mười năm, mà Hứa Minh Lãng vẫn là cậu chủ của Hứa gia.
Một ngày Hứa Văn Bân còn chưa lùi, thì một tiếng cậu chủ này vẫn luôn đi theo anh ta.
Trường hợp này, lấy thân phận của Hạ Nam Phương, đương nhiên không phải Hứa Minh Lãng có thể tiếp đãi.
Hạ Nam Phương nắm tay Lý Nhiễm vừa tiến đến, Hứa Minh Nguyệt đã nhìn thấy.
Khi nhìn thấy đôi tay hai người giao nhau kia, càng sắp ghen ghét muốn điên lên rồi!
“Anh Nam Phương, chị Lý Nhiễm đã quay về rồi ư!” Hứa Minh Nguyệt đầy mặt xinh đẹp đáng yêu bước đến.
“Ừ.” Hạ Nam Phương lên tiếng, sau đó dời ánh mắt đi: “Ba cô đâu?”
Hứa Minh Nguyệt nhẹ nhàng chỉ chỉ trên lầu: “Bọn họ ở trên lầu.”
Hạ Nam Phương gật đầu, đang muốn ôm lấy Lý Nhiễm lên lầu, đôi tay đang nắm bỗng không còn nữa.
“Anh đi lên trước đi, tôi nói mấy câu với Hứa Minh Nguyệt.”
Hạ Nam Phương nhìn cô một cái: “Nói xong rồi thì tới tìm tôi.”
Hạ Nam Phương vừa đi, Hứa Minh Nguyệt lập tức hiện nguyên hình, tuy vẻ bề ngoài của cô ta mềm mại đáng yêu, nhưng trong xương cốt lại không phải tiểu bạch thỏ gì.
Lúc trước khi Lý Nhiễm còn ở Hạ gia, Hứa Minh Nguyệt ỷ vào có Hạ phu nhân chống lưng, luôn dùng tất cả thủ đoạn châm chọc mỉa mai, trong tối ngoài sáng mà ức hiếp bắt nạt Lý Nhiễm.
Lý Nhiễm cũng không phải thật sợ cô ta, nhưng cô cảm thấy tương đối buồn cười.
Hứa Minh Nguyệt đánh giá cô từ trên xuống dưới, trong ánh mắt ghét bỏ: “Trường hợp quan trọng như hôm nay mà cô mặc như vậy? Thật đúng là làm anh Nam Phương mất mặt.”
Toàn thân trên dưới Lý Nhiễm, chỉ có đeo một sợi dây chuyền kim cương, thì còn lại không đeo gì khác kể cả hoa tai.
Nội tâm của Lý Nhiễm không hề bị cô ta kích thích dậy nổi gợn sóng, cô và Hứa Minh Nguyệt quen biết nhiều năm, tất nhiên là biết thủ đoạn khinh người của cô ta.
Đại đa số thời điểm đều thích đua đòi, trước mặt mọi người khiến người khác khó xử.
Lý Nhiễm cười cười, cố ý nói: “Tôi làm mất mặt ai không quan trọng, chỉ cần để cô mất mặt là được.”
Hôm nay Hứa Minh Nguyệt mặc một bộ váy lụa trắng toàn thân, bên ngoài mặc thêm một áo khoác cộc tay lông hồ ly, cũng rất có dáng vẻ tiểu thư đoan trang.
Lý Nhiễm lại chuyển tầm mắt lên sợi dây chuyền thủy phí trên cổ Hứa Minh Nguyệt, có chút quen mắt.
“Lúc trước cũng không biết ai có tự tin thề thốt mỗi ngày, dọn ra thì tuyệt đối sẽ không quay về.
Thật là đủ vả mặt.”
Tâm thái hiện tại của Lý Nhiễm khác với ngày xưa, so sánh với Hứa Minh Nguyệt hận không thể lập tức nhào vào câu xé thì Lý Nhiễm như là mèo vờn chuột: “Sửa đúng một chút, là Hạ Nam Phương mời tôi quay về.”
Hứa Minh Nguyệt càng nghiến răng nghiến lợi: “Cô đắc ý cái gì, quay về lại có thể như thế nào, một ngày nào đó cô vẫn là sẽ dọn ra ngoài!”
Lý Nhiễm nhàn nhạt nói: “Cho dù tôi có dọn ra đi nữa, cũng không tới phiên cô tiến vào ở.”
Hứa Minh Nguyệt hâm mộ Lý Nhiễm, cũng ghen ghét cô.
Lý Nhiễm có thể không cần tốn nhiều sức đã được thân phận vị hôn thê của Hạ Nam Phương, mà cô ta phải ngụy trang thành ngoan hiền hiếu thảo nịnh bợ Hạ phu nhân, làm Hạ phu nhân vui vẻ mới có thể cho phép cô ta tiến vào ở.
Lý Nhiễm thấy bản thân mình chỉ nói hai ba câu đã chọc Hứa Minh Nguyệt tức giận muốn bốc khói, trong lòng cảm thán, ánh mắt chọn con dâu của Hạ phu nhân quả thật quá tệ.
Tuy rằng bà ta chướng mắt cô, nhưng Hứa Minh Nguyệt này cũng không phải loại người như vẻ bề ngoài.
Khí chất thuộc phái thục nữ đáng yêu của Hứa Minh Nguyệt bị cô chọc tức đến đỏ mặt: “Cô chờ đó cho tôi.”
Lý Nhiễm xẹt qua bên cạnh cô ta, lập tức lên lầu.
Ở trên lầu hai, ở trong thư phòng, nội thất kiểu Trung Quốc, salong gỗ đỏ, giá cả xa xỉ.
Khi Hạ Nam Phương đi lên, có người dẫn anh ngồi bên tay trái Hứa Văn Bân, Lý Nhiễm ngồi ở bên cạnh anh.
Quả nhiên, Hạ Nam Phương vừa ngồi xuống, Hứa Văn Bân lập tức bắt đầu nói chuyện, đơn giản là một ít lời nói cảm ơn, Lý Nhiễm ở một bên nghe thấy có chút choáng váng đầu.
Sau đó đơn giản mà giới thiệu, có thể vào giờ phút này ngồi trên lầu hai của Hứa gia, đều không phải nhân vật đơn giản.
Theo thứ tự giới thiệu khi đến Lý Nhiễm, Hứa Minh Lãng dừng một chút, dùng từ “bạn gái” để giới thiệu.
Nhưng từ “bạn gái” này anh ta nói vô cùng nhẹ nhàng, như là không có gì đáng mà nhắc đến.
Đang muốn chuyển việc này qua đi, chỉ thấy Hạ Nam Phương uống ngụm trà, sau đó không nhẹ không nặng nói: “Là vợ.”
Nói xong nhàn nhạt mà liếc liếc mắt nhìn Hứa Minh Lãng một cái: “Lần sau đừng nói sai nữa.”
Lý Nhiễm lên “sân khấu” diễn được hai phút lập tức rời khỏi Hạ Nam Phương, một mình xuống lầu.
Bọn người phu nhân cao quý gì đó đều có bạn, Lý Nhiễm đứng một mình trong chốc lát, bị một vị phu nhân gọi lại: “Cô đang tìm Hạ phu nhân sao?”
Lý Nhiễm lắc đầu: “Không phải.”
Kết quả lại bị vài vị phu nhân vây quanh đưa đi.
Chuyện Hạ phu nhân sắp bị đưa về Đài Châu đó, cũng đã truyền đến trong phạm vi nho nhỏ, nhưng đại đa số người đều cảm thấy là tin đồn.
có một chút người hóng chuyện cũng có quan hệ hơi tốt với Hạ phu nhân hỏi: “Hạ phu nhân, nghe nói bà sắp phải về Đài Châu?”
Sắc mặt của Hạ phu nhân lập tức thay đổi, bà ta vô cùng coi trọng sĩ diện, ở trong thành phố N hoành hành lâu như vậy, nếu ở trước mặt mọi người thừa nhận bị đưa về Đài Châu, thật là không thua gì ở trước mặt mọi người tát bà ta một bạt tai.
“Đương nhiên không có, sao có thể.”
Bà ta phủ nhận quá sốt ruột, như là cố ý che dấu, lại nói: “Mấy ngày trước đây Nam Phương còn tặng tôi một bộ vòng tay Quý Phi đó.”
Nói xong, lộ vòng tay trên tay.
Ánh mắt của Lý Nhiễm rơi xuống trên vòng tay của Hạ phu nhân.
Vòng tay Quý Phi loại pha lê đế vương dương lục…
là quà sinh nhật năm kia Hạ Nam Phương tặng cô.
Lúc này phải ở tủ sắt của cô chứ nhỉ!?
Cô mới rời khỏi nhà có mấy ngày, Hạ phu nhân đã chiếm tủ sắt của cô rồi…
khá khó chịu.
Lý Nhiễm không hề lưu tình, mặt mang tươi cười hỏi: “Bà đụng đến tủ sắt của tôi?”
Hạ phu nhân không ngờ cô đột nhiên hỏi cái này, sắc mặt đổi đổi, theo bản năng che lại vòng tay trên tay bà ta.
“Sao tao lại phải đụng vào đồ của mày?” Sắc mặt vừa trắng vừa xanh, vô cùng đẹp mắt.
“Phải không?”
Người ngồi bên cạnh đều là người tin mắt.
Hạ phu nhân mới vừa khoe vòng tay này là Hạ Nam Phương tự tay chọn lựa ở nước ngoài tặng bà ta.
Kết quả lại bị Lý Nhiễm chất vấn, mọi người đều là dáng vẻ kích động xem kịch vui.
Hạ phu nhân che dấu nội tâm hoảng loạn, bà ta vì khoe khoang cái vòng tay này nên cố tình mặc riêng một bộ sườn xám có cổ tay áo dài đến khuỷu tay, bây giờ căn bản che không được.
Lý Nhiễm cười như không cười mà nhìn bà ta: “Có lẽ là tôi nhìn lầm rồi.” Nói xong một tay nâng cánh tay của Hạ phu nhân lên, như đang lầm bầm lầu bầu: “Nhưng vòng tay này của bà, rất giống với cái trong tủ sắt của tôi.” Dứt lời, lại thêm một câu: “Quả thực giống nhau như đúc.”
Biểu cảm trên mặt Hạ phu nhân vừa xấu hổ lại vừa ẩn nhẫn, không thể phát tác được.
Thái độ của Lý Nhiễm quá khác, không còn dịu ngoan như trước, những câu nói đều bén nhọn, trong lòng Hạ phu nhân càng thêm chán ghét vài phần.
Qua loa mà ứng phó vài câu, để cho Lý Nhiễm tự mình đi chơi.
Lý Nhiễm ra cửa sau, lập tức gọi điện thoại về Hạ gia.
Dì Văn ở trong điện thoại nhỏ giọng hỏi cô: “Làm sao vậy?”
“Dì Văn, dì mở tủ sắt trong phòng con ra giùm con một chút được không ạ?”
Những ngọc bội trang sức đó đều cần phải bảo dưỡng theo định kỳ, Lý Nhiễm luôn luôn là giao cho dì Văn.
Dì Văn đáp lời, ngay sau đó lên lầu.
“Nhìn xem bộ vòng tay Quý Phi dương lục kia còn ở trong đó không ạ?”
Dì Văn nắm điện thoại, lại cẩn thận nhìn nhìn: “Không có.” Nói xong, lại nhỏ giọng thêm một câu: “Hình như…
còn thiếu thứ khác.” Dì Văn theo định kỳ sửa sang lại phòng ở và những thứ này của Lý Nhiễm, đối với mấy thứ này còn muốn biết rõ hơn bản thân Lý Nhiễm.
“Cái vòng tay mà thiếu gia đưa cho cô kia, cái bằng ngọc trai ấy, gọi là…” Dì Văn không nhớ tên là gì.
Lý Nhiễm: “Con biết rồi.”
Mấy năm nay Hạ Nam Phương thường xuyên đi công tác, mỗi lần đi công tác đều sẽ mang quà về cho cô.
Có khi là mấy thứ đồ chơi nho nhỏ mười mấy ngàn vạn nhân dân tệ, có khi là mấy món quà quý giá cả mấy chục vạn mấy trăm vạn nhân dân tệ, tóm lại mấy năm nay, cô đều để những thứ đó vào trong tủ sắt, chưa từng lấy ra đeo bao giờ.
Nguyên nhân là không có anh, Hạ phu nhân lại thích con dâu cần kiệm quản nhà, mà Lý Nhiễm muốn cho bà ta vui, nên để bản thân tương đối mộc mạc.
Sau khi nói chuyện điện thoại, cô nghe dì Văn miêu tả, không tự giác mà lộ ra một nụ cười lạnh.
Những thứ trong tủ của cô, vậy mà thiếu mất hết một nửa.
Những thứ to to thì còn vài thứ, còn những thứ nhỏ thì bị lấy không thừa chút gì.
Thứ quý giá nhất bị lấy đi đại khái chính là vòng tay Quý Phi trên tay Hạ phu nhân kia.
Nhớ tới vừa rồi cô nhìn Hứa Minh Nguyệt, thấy sợi dây chuyền trên cổ trên cô ta có chút quen mắt.
Có lẽ cũng lấy ra từ nói đó.
Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Mấy thứ này trên danh nghĩa thì thuộc về cô.
Chỉ cần có người không được đồng ý của cô mà lấy đi, đó chính là trộm.
Rất nhanh, chuyện cô gọi điện về nhà truyền tới dưới lầu.
Khi quản gia bám vào Hạ phu nhân bên tai nói chuyện này, bà ta nhíu mày, vẻ mặt chán ghét hỏi: “Nó lại đang làm chuyện xấu gì?”
Quản gia hạ giọng nói: “Lý Nhiễm nói…
có người động tủ sắt của cô ta.
Cô ta nói, bảo phu nhân và Minh Nguyệt tiểu thư trộm đồ trả về chỗ cũ.
Nếu không…”
Chữ “trộm” này như một cái tát thật mạnh đánh lên mặt Hạ phu nhân.
Ánh mắt u ám mà nhìn trên lầu: “Nếu không cái gì?”
“Nếu không cô ta sẽ gọi cảnh sát.”
Hạ phu nhân nhíu mày: “Thứ gì của nó mà không phải Hạ gia mua, nó còn dám báo cảnh sát?” Bất an nói: “Vào lúc này mà nó thật sự muốn làm ầm ĩ lên à?” Đây là chuyện vứt hết thể diện của Hạ gia.
Tuy Hạ phu nhân mạnh miệng, nhưng cũng thật sự sợ Lý Nhiễm làm ra chuyện động trời gì đó nên thuận tiện dẫn theo Hứa Minh Nguyệt, đi tìm Lý Nhiễm.
Lý Nhiễm cũng không sợ ầm ĩ, bất kể như thế nào thì cô cũng chiếm lý, huống hồ hôm nay trên cổ Hứa Minh Nguyệt còn đeo đồ của cô, xem như là bắt cả người lẫn tang vật.
Cô tìm một chỗ yên tĩnh, an an tĩnh tĩnh mà chờ Hạ phu quân và Hứa Minh Nguyệt.
Khi hai người nổi giận đùng đùng mà lại đây, ánh mắt Lý Nhiễm quét về phía vòng tay của Hạ phu nhân cùng với sợi dây chuyền trên cổ Hứa Minh Nguyệt.
“Hai người đụng đến tủ sắt của tôi?”
Hạ phu nhân không đáp, không hề chột dạ vì lấy đồ của Lý Nhiễm.
Hứa Minh Nguyệt lại theo bản năng mà sờ sợi dây chuyền trên cổ cô ta.
Ngày đó Lý Nhiễm rời đi, Hạ phu nhân đi mở tủ sắt ra.
Lúc ấy Hứa Minh Nguyệt cũng ở Hạ gia, khi mở tủ ra bà ta bảo cô ta chọn vài món cô ta thích.
Tuy Hứa Minh Nguyệt là con gái rượu của Hứa gia.
Nhưng Hứa gia cũng không có dư tiền nhiều như vậy, cho cô ta mấy trăm mấy ngàn vạn mà xa xỉ, Hứa Minh Nguyệt vui sướng lên mây cầm đi vài món trang sức.
Không nhiều lắm, Lý Nhiễm tính một chút đại khái cũng là năm sáu trăm vạn.
Tội trộm cướp, có thể phán tù mười năm trở lên.
Thấy bọn họ không nói lời nào, Lý Nhiễm nói: “Sao vậy? Dám trộm không dám thừa nhận?”
Cái từ “trộm” quá mức chói tai, Hạ phu nhân lên tiếng: “Mày ăn nói thế nào vậy, có giáo dưỡng hay không!”
Lý Nhiễm cười lạnh: “Giáo dưỡng của tôi không thể so với hai vị, trộm lấy đồ của người khác, còn dám trắng trợn táo bạo lấy ra khoe.”
Trên mặt Hạ phu nhân hết xanh lại trắng.
Tuy bà ta lấy đồ của Lý Nhiễm là sai trước, nhưng bà ta cũng không có ý muốn hối cải.
“Hạ gia lớn như thế, người giúp việc thì nhiều.
Có lẽ là người khác trộm lấy, mày về nhà tìm lại thử xem.”
Lý Nhiễm nghĩ thầm hai người này thật đúng là lợi hại, chắc cũng không có kẻ ăn trộm kiêu ngạo nào như hai người này.
Hạ phu nhân chắc chắn Lý Nhiễm không dám làm ầm ĩ, hơn nữa đồ tương tự nhiều như thế, sao Lý Nhiễm có thể khẳng định thứ bọn họ lấy đi chính là từ tủ sắt của cô.
“Có phải bà cảm thấy tôi không dám làm lớn chuyện hay không?” Lý Nhiễm vừa nói vừa bấm điện thoại: “Thử xem?”
Hứa Minh Nguyệt thấy cô gọi điện thoại, bắt đầu sợ hãi: “Cô làm gì?”
“Báo cảnh sát.”
Hứa Minh Nguyệt còn nhỏ tuổi, cho dù có chút kiêu căng ngạo mạn nhưng vừa nghe nói đến báo cảnh sát đã sợ hãi, cô ta cách Lý Nhiễm không xa, dáng vẻ ngày thường yếu đuối mềm mại đột nhiên xông đến Lý Nhiễm, hất bay điện thoại trong tay cô.
“Cô không được báo cảnh sát.”
Lý Nhiễm bị cô ta đâm lui về sau một bước, bị đâm đến cái kệ để chậu hoa bên cạnh, chậu hoa trên kệ rơi xuống đất, âm thanh thanh thúy vang dội, truyền khắp toàn bộ khu viên của Hứa gia.
Hạ Nam Phương đang ở thư phòng trên lầu, đang nói chuyện hợp đồng cuối năm sau.
Hạ Nam Phương hỏi người phía sau: “Chuyện gì?”
Vương Ổn lập tức đứng dậy: “Tôi đi ra ngoài nhìn xem.”
Lý Nhiễm bị Hứa Minh Nguyệt xông lên, eo bị đâm đến góc bàn, eo phát đau không đứng dậy nổi.
Cong người, chống đỡ bàn bên cạnh chậm rãi ngồi xổm xuống.
Hạ phu nhân ổn định tâm trạng, ý bảo Hứa Minh Nguyệt nhặt di động lên, điện thoại không có kết nối.
Cô ta trợn to mắt nhìn Hạ phu nhân: “Sao…
Làm sao bây giờ?”
Trong lòng Hạ phu nhân vừa gấp vừa sợ, nhìn bình hoa bị vỡ nát trên mặt đất, lập tức nói: “Con cũng mau nằm xuống.”
Nói xong, Hứa Minh Nguyệt mảnh mai hôn mê bất tỉnh.
Hạ phu nhân ra ngoài gấp giọng nói với người bên ngoài: “Mau gọi 120, Minh Nguyệt té xỉu.”
Nghe thấy Hứa Minh Nguyệt té xỉu, Hứa Minh Lãng là người đầu tiên vọt vào.
Anh ta luôn luôn che chở Hứa Minh Nguyệt trong lòng, bây giờ gấp đỏ mắt: “Sao lại thế này? Ai làm!?”
Đôi mắt Hạ phu nhân đỏ hồng nhìn Hứa Minh Lãng: “Minh Lãng…
dì thay Lý Nhiễm xin lỗi con.
Lý Nhiễm…
không phải nó cố ý.” Xong bà ta đi về phía bên cạnh, lộ ra một khoảng cách giữa Hứa Minh Lãng và Lý Nhiễm.
Đau đớn trên eo của Lý Nhiễm đã đỡ được một chút, chống đỡ kệ hoa bên cạnh đứng lên.
Hứa Minh Lãng âm u nhìn chằm chằm Lý Nhiễm, gằn từng câu từng chữ hỏi: “Mày làm?”
Trong lòng Lý Nhiễm có dự cảm không tốt: “Không phải tôi.”
Chỉ thấy giây tiếp theo, Hứa Minh Lãng còn đứng ở một mét xa, đi nhanh tiến lên.
Đang muốn giơ tay, bị người ta cản lại.
Vương Ổn vừa mới xuống đã thấy một màn như vậy, tim sợ tới mức thiếu chút nữa đã nhảy ra khỏi lồng ngực.
May mắn kịp thời cản lại được.
“Hứa tiên sinh, Lý tiểu thư là vị hôn thê của Hạ tiên sinh, xin cậu tôn trọng!”
Hứa Minh Lãng cười nhạo một tiếng: “Ha, vị hôn thê? Chỉ là một con gà rừng mà thôi, nếu không có Hạ lão gia, xem có ai muốn hốt cô ta.”
Hứa Minh Lãng không âm không dương mà nói một câu: “Rời khỏi Hạ gia, ai còn có thể che chở mày.”
“Tôi che chở cô ấy.”
Hạ Nam Phương tức giận đứng ở cách đó không xa, bên cạnh còn có Hứa Văn Bân.
Anh vừa mới xuống đã nghe Hứa Minh Lãng nói những lời này, sắc mặt âm u dọa người.
.