Bạn đang đọc Hào Môn Này Tôi Không Gả Nữa – Chương 3: 3:
Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor.
Cám ơn mọi người)
____
Mấy ngày sau, người của Hạ gia cũng không đến tìm Lý Nhiễm nữa.
Nghĩ đến cũng thấy bình thường, cửa nhà Hạ gia cao như thế, không thiếu những kẻ muốn trèo lên.
Tuy Lý Nhiễm đứng dưới danh nghĩa là vị hôn thê, nhưng ngần ấy năm cũng chỉ là hữu danh vô phận.
Đặc biệt là khi cô theo đuổi Hạ Nam Phương quá lâu, trở nên nổi tiếng với người trong giới, người sáng suốt đều thấy rõ thái độ của Hạ gia đối với cô đều là coi khinh.
Người của Hạ gia không hề tới quấy rầy cô, Lý Nhiễm vô cùng thanh tịnh, mỗi ngày đều đến công ty làm việc rất sớm để xoát giá trị tồn tại, làm Vu Hiểu Hiểu phải lau mắt mà nhìn.
Dựng ngón tay trỏ chọc chọc ót Lý Nhiễm: “Nếu cậu giác ngộ ra chuyện này từ lâu, cũng không đến mức loạn như bây giờ.”
Lý Nhiễm nhướng đôi mày thanh tú: “Bây giờ tớ trở thành cái dạng gì rồi?”
Vu Hiểu Hiểu lấy di động ra, mở vài trang web được đăng trên WeChat: “Cậu nhìn đi, xem bên ngoài người ta nói cậu thành cái dạng gì đi!”
Tầm mắt của Lý Nhiễm chuyển từ màn hình máy tính ngước lên, nhìn vào di động của Vu Hiểu Hiểu đưa tới, xem một chút.
Chỉ thấy trên diễn đàn đang “vô cùng nhiệt liệt” thảo luận về cô.
[Tin tức nội bộ, lần này Lý Nhiễm thật sự bị Hạ gia đuổi đi đó!]
[Cười gian] [Cười gian] [Cười gian]
[Giả vờ như muốn bỏ nhà ra đi, nhưng cũng tự biên tự diễn mà lết trở về…
Chiêu này của cô ta không phải là dùng quá nhiều lần rồi sao? Có cái gì đâu mà hiếm lạ?]
[Nghe nói lần này cãi nhau với Hạ gia vô cùng căng thẳng…
Mẹ của Hạ Nam Phương mắng cô ta ở trước mặt bọn người làm.]
[Chậc chậc chậc, thế thì khó tránh khỏi việc bỏ đi, làm trò rồi bị mắng trước mặt người làm…
Rất là mất mặt nha.] [Xem thường] [Xem thường] [Xem thường]
[Nghe nói Hạ Nam Phương phải về nước…
Vào lúc Lý Nhiễm vừa làm loạn trở về như vậy, người sáng suốt một chút là có thể nhìn ra được là vì lí do gì?]
[Còn có thể là vì lí do gì chứ! Bức hôn chứ gì nữa!]
Tầm mắt Lý Nhiễm chậm rãi rời đi, trên mặt không hề có bất cứ biểu cảm gì, thong thả ung dung mà tiếp tục tô màu cho bức tranh còn dang dở trên tay.
Vu Hiểu Hiểu không giống cô bình tĩnh như vậy, ngay cả giọng Bắc Kinh cũng lấy ra mắng luôn! Vu Hiểu Hiểu lớn lên cùng anh trai trong khu vực quân sự hỗn tạp từ khi còn nhỏ.
Lớn lên trong môi trường toàn là đàn ông con trai như thế, những lời thô tục mắng tới tấp không ngừng làm toàn bộ đàn gà con trong nhóm lặng ngắt như tờ.
Lý Nhiễm ở bên cạnh bật cười, đưa cho cô cốc nước: “Tớ còn chưa tức, cậu tức cái gì?”
Vu Hiểu Hiểu thấy cô thật sự không hề có chút tức giận nào, suy nghĩ không thông trong lòng Lý Nhiễm nghĩ gì, lo lắng nói: “Cậu…
Thật sự tính bức hôn hả?”
Lý Nhiễm ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Cậu cảm thấy sao?”
Vu Hiểu Hiểu tự hỏi mình một phen, ăn ngay nói thật gật đầu: “Cũng không phải là không có khả năng.”
Lý Nhiễm cười lạnh một tiếng.
Tiếng cười lạnh này làm cho Vu Hiểu Hiểu toàn thân nổi gai ốc, lập tức cười hề hề: “Cậu có muốn vả mặt bọn nó không?”
“Vả như thế nào?”
Giờ phút này trong đầu của Vu Hiểu Hiểu nhảy ra vô số đoạn phim thần tượng máu chó: “Bọn họ đều nói cậu bị Hạ Nam Phương quăng, nếu như lúc này cậu có bạn trai mới, so với Hạ Nam Phương càng đẹp trai hơn, càng có sức hấp dẫn hơn…”
Vu Hiểu Hiểu càng nghĩ càng cảm thấy vô cùng kích thích: “Tu La Trường có được không?”
Lý Nhiễm không hề nể tình mà dội thẳng một chậu nước lạnh lên đầu Vu Hiểu Hiểu: “Đột nhiên xuất hiện ra một tên bạn trai, nếu Hạ Nam Phương biết, cậu đoán xe người chết là tớ hay là tên kia chết?”
Vu Hiểu Hiểu nghĩ nghĩ, nếu Hạ Nam Phương biết trong lúc anh ta ra nước ngoài bị Lý Nhiễm cho đội nón xanh…
Cô rụt rụt đầu, đột nhiên nhớ đến một chuyện xảy ra hồi còn đại học.
Khi còn học đại học, Lý Nhiễm đã từng được rất nhiều người theo đuổi, sau khi Hạ Nam Phương biết được, người nọ lập tức bị Hạ Nam Phương đánh gãy ba cái xương sườn.
“Đại khái…
Đều không sống được.”
Lý Nhiễm thuận miệng đáp trả: “Biết thì tốt, chọc ai không chọc, lại đi chọc anh ta!”
Trong lòng Lý Nhiễm vô cùng rõ ràng, kỳ thật cái gì cô cũng không làm thì có thể thuận lợi chia tay.
Ngày đó cô mắng quản gia câu nói kia, chỉ sợ trình độ Hạ Nam Phương chán ghét cô đã lên tới tận trời xanh.
___
Buổi tối ở văn phòng tăng ca một chút, đến khi trời khuya Lý Nhiễm mới về nhà.
Công ty cách nhà cô không xa, chỉ có hai trạm tàu điện ngầm.
Từ khi Lý Nhiễm dọn ra khỏi Hạ gia, cũng không ngồi xe hơi nữa.
Nói đến điều này để kéo người cảm thông, trong cái vòng tròn này cô nổi danh với danh hiệu “cô gái hám của”, nhưng khi dọn ra ngoài, ngoại trừ quần áo ra thì cô chẳng lấy đi cái gì cả.
Ngay cả những quà tặng mà lúc trước Hạ Nam Phương đưa cho cô, cô cũng để lại Hạ gia.
Tựa như tám năm trước, cô xách theo một vali hành lý tiến vào Hạ gia, thì tám năm sau khi rời đi cũng chỉ mang theo một vali hành lý như thế.
Trừ bỏ trong lòng còn lưu lại những ký ức đã cùng trải qua với Hạ Nam Phương, tám năm thanh xuân này coi như cô cũng chỉ có hai bàn tay trắng.
Trên thực tế, ngay từ đầu cô và Hạ Nam Phương cũng không căng thẳng với nhau như vậy.
Khi Hạ Nam Phương 18 tuổi, mới vừa tiếp quản cơ ngơi của Hạ gia cũng không được suôn sẻ.
Con người thành thật ổn trọng, sâu không lường được như hiện tại cũng không phải ngay từ đầu đã có.
Mấy năm kia khi mới vừa tiếp quản sự nghiệp của Hạ gia, anh thường bị những cổ đông khác trong tập đoàn khăng khăng giữ nguyên ý kiến của mình chọc đến nổi trận lôi đình, anh có ý tưởng có kế hoạch, tuổi còn trẻ nhưng có một chiến lược tuyệt vời.
Mỗi lần Hạ Nam Phương điều chỉnh cơ cấu hoạt động chiến lược của công ty, các cổ đông thường xuyên không thông qua.
Khi Hạ Nam Phương còn trẻ, tính tình vô cùng dễ nổi nóng, thường xuyên ba lời không hợp đã cùng người đàm phán thất bại, kế hoạch chuyển đổi của công ty vô cùng tốt đẹp cũng vì thế mà không được thực hiện.
Lúc ấy Lý Nhiễm vừa đến ở Hạ gia không bao lâu, tính cách dịu dàng mềm mại hơn bây giờ nhiều, nhưng toàn bộ người trong Hạ gia, kể cả mẹ của Hạ Nam Phương, cũng không dám đến gần Hạ Nam Phương khi anh đang phát giận.
Chỉ có Lý Nhiễm dám.
Khi đó ông nội Hạ có nói với cô một câu, bọn họ là vợ chồng, về sau sẽ cùng nắm tay nhau đi đến hết đời người, bất kể Hạ Nam Phương có biến thành bộ dáng gì đi chăng nữa, Lý Nhiễm cũng không thể ghét bỏ anh, không thể vứt bỏ anh.
Bất cứ là khi nào, cô cũng không thể dung túng Hạ Nam Phương đưa ra quyết định gì đó sẽ hối hận.
Lý Nhiễm tin vào những lời nói đó, lúc trước cố lấy hết cam đảm, từ lần đầu tiên gõ cửa thư phòng luôn đóng chặt của Hạ Nam Phương, Hạ Nam Phương không còn nổi giận trong cuộc họp cổ đông ở công ty nữa.
Bởi vì bất kể ở bên ngoài đã chịu khiêu khích tức giận đến như thế nào thì khi chỉ cần về đến nhà, Lý Nhiễm đều sẽ an ủi dỗ dành anh, luôn bên cạnh anh.
Ngay từ đầu, cô hiểu được những đạo lý không được nhiều lắm, rất nhiều thời điểm đều là ông nội Hạ chậm rãi chỉ bảo cô làm thế nào để dỗ được anh.
Sau đó cô dần dần thăm dò tính tình của Hạ Nam Phương, có thể trấn an anh bình tĩnh lại mỗi khi anh cần bình tĩnh.
Từ đó về sau, năng lực của Hạ Nam Phương càng ngày càng lớn mạnh, trường hợp có thể làm anh mất khống chế càng ngày càng ít.
Vì thế tác dụng của Lý Nhiễm cũng dần dần bị người ta lãng quên.
Tất cả mọi người đều không nhớ rõ, trước kia Hạ Nam Phương ra nước ngoài đàm phán, bị người đại diện cho tập đoàn Phương Âu làm khó dễ, Lý Nhiễm làm thế nào mà khi một người không giỏi tiếng Anh, ở một đất nước Pháp to như thế mà tìm được anh.
Tất cả mọi người đều không nhớ rõ, trước kia Hạ Nam Phương đàm phán với người đại diện tập đoàn Phương Âu thất bại mấy lần, cuối cùng là nhờ Lý Nhiễm kịp thời đuổi đến, khuyên bảo anh đàm phán lại một lần cuối cùng, lúc ấy mới thành công.
____
Từ tàu điện ngầm đi ra, cũng đã 9 giờ tối.
Trong tiểu khu không có nhiều người, từng nhà đều sáng đèn, đem ánh sáng chiếu ra bên ngoài vô cùng sáng ngời.
Cô cúi đầu bước đi, đến dưới lầu đột nhiên có người kêu cô lại.
“Lý tiểu thư.”
Cái danh xưng “Lý tiểu thư” này, ngoại trừ người làm của Hạ gia ra cũng không ai sẽ gọi, Lý Nhiễm quay người lại, thấy một người mình không thể tưởng tượng được.
Người đến là trợ lý đắc lực bên người Hạ Nam Phương, tên là Vương Ổn.
Vương Ổn nhìn thấy cô, vô vùng khách khí: “Boss đã trở về.”
Lý Nhiễm không nói chuyện, trong lòng gợn sóng bất kinh.
Cô không nghĩ đến Hạ Nam Phương sẽ quay lại vào lúc này, khoảng cách lúc hai người gọi điện thoại đã qua đi một tháng, lần đó anh nói có khả năng còn có hai ba tháng mới có thể kết thúc chuyến công tác.
Chưa từng nghĩ chỉ mới qua một tháng anh đã quay lại, ánh mắt cô mang theo không cần nói cũng biết ý tứ, Hạ Nam Phương trở về, thì sao?
Vương Ổn thấy cô bất động, vì thế nhẹ nhàng tiến lên một bước: “Boss đã về đến nhà, có phải cô cũng cần phải trở về không?”
Cuối cùng Lý Nhiễm cũng hiểu được ý của Vương Ổn, Hạ Nam Phương đã trở lại, cho nên trò chơi bỏ nhà trốn đi của cô cũng nên kết thúc, hẳn nên là ngoan ngoãn lăn về giống như trong quá khứ.
Quay lại Hạ gia, quay lại vị trí vị hôn thê kia, sau đó tiếp tục một tình yêu sâu đậm không phai của mình dành cho Hạ Nam Phương.
Kỳ thật, việc Lý Nhiễm rời khỏi nhà trốn đi không đủ kịp để Hạ Nam Phương biết, nhưng mấy ngày trước khi Hứa Minh Lãng gọi điện đến, giống như là tranh công mà nói ra vài câu.
Lúc ấy anh ta nói trong điện thoại rằng Lý Nhiễm gần đây quá không an phận, ở nhà làm ầm ĩ.
Nguyên văn lời nói của Hạ Nam Phương là “Tùy cô ấy”.
Hứa Minh Lãng âm dương quái khí mà nói một câu: “Cô ta đã dọn ra khỏi nhà.”
Hạ Nam Phương gọi điện về nước hỏi tình huống trong nước, quản gia đem chuyện ngày đó cô và Hạ phu nhân cãi nhau, cùng với chuyện cô nhục mạ Hứa Minh Nguyệt nằm trên giường không dậy nổi thêm mắm dặm muối kể một lần cho anh nghe.
Hạ Nam Phương nghe xong, chỉ nói một câu: “Đi đón cô ấy về.”
Sau đó phát sinh chuyện quản gia đến tìm cô, rồi đến chuyện Lý Nhiễm mắng trở lại.
Lý Nhiễm đứng dưới ngọn đèn đường, nhìn không ra biểu cảm trên mặt, nhếch khóe miệng nãy giờ không nói gì.
Vương Ổn sờ không ra cô có ý gì.
“Tôi mới vừa tăng ca về.” Lý Nhiễm nhàn nhạt nói.
Vương Ổn hiểu ý, lập tức nói: “Tôi sẽ trở về nói với Boss, sẽ tăng tiền tiêu vặt lên cho cô.”
Lý Nhiễm nhìn chằm chằm Vương Ổn, trong mắt hiện lên tia cảm xúc phúc tạp, cô chỉ nói một câu hôm nay cô tăng ca, ý nghĩa chính là bây giờ cô đang rất mệt.
Vị trợ lý này lại suy diễn ra thành cô muốn tiền!
Lý Nhiễm cười ra tiếng, nhưng cảm thấy bản thân mình thật đáng thương.
Tức giận với một trợ lý cũng không có ý nghĩa gì, cô lại nói thêm một câu: “Hôm nay tôi tăng ca, rất mệt.
Không muốn đi Hạ gia.”
Cô nói chính là “không đi Hạ gia” chứ không phải là “về nhà”.
Vương Ổn cũng cảm thấy Lý Nhiễm lại giận dỗi, anh ta biết rõ người con gái trước mắt này si mê Boss nhà anh ta như thế nào.
Ngày xưa chỉ cần Hạ Nam Phương về nhà, người đầu tiên đến gặp anh ta nhất định là Lý Nhiễm.
Mỗi lần Hạ Nam Phương đi công tác, cô sẽ chạy theo anh ta hỏi ngày Hạ Nam Phương quay lại, sau đó trang điểm tỉ mỉ, xuất hiện ở trước mặt anh.
Khi gặp mặt, cô thích nhón chân lên, nói bên tai Hạ Nam Phương cô có bao nhiêu nhớ anh.
Đối với cách làm của cô nữ sinh nhỏ này, Hạ Nam Phương và bao gồm những người bên cạnh anh như trợ lý, cố vấn đều không quá xem trọng.
Lý Nhiễm thể hiện tình yêu quá mức thẳng thắn, giống như một con mèo dính lấy người…
Cho người ta một loại cảm giác ngốc nghếch.
Vương Ôn đưa túi trong tay đem qua: “Đây là quà mà Boss mua riêng cho cô.”
Lý Nhiễm nhìn lướt qua, biểu cảm trên mặt không có chút hứng thú nào.
Vương Ổn làm trò trước mặt cô, mở hộp ra.
Bên trong là một bộ Fort Lion Dragon của Pháp và một sợi dây chuyền ruby, hồng ngọc mờ với ngọc trai đen Tahiti, màu vàng nhạt của đèn đường chiếu vào, lộ ra ánh sáng say lòng người, đẹp đến nỗi làm người khác không thể nào rời mắt được.
Thấy cô nhìn chằm chằm đến phát ngốc, Vương Ổn cười cười: “Đây là quà Boss mua ở nước Pháp tặng cho cô.”
Tuần trước, nước Pháp.
Một chiếc vòng cổ bằng đá quý cùng mẫu của Elizabeth Taylor, được theo dõi bởi vô số người, giá thành giao lên đến 400 vạn đô la Mỹ bị một người thần bí mua đi mất.
Đi qua một vòng, vòng cổ đá quý đó xuất hiện trước mặt Lý Nhiễm.
Độ hiểu biết của Hạ Nam Phương với Lý Nhiễm tương đương với độ hiểu biết của người đàn ông hiểu phụ nữ.
Phụ nữ đều thích châu báo, nên Hạ Nam Phương cũng cho rằng cô cũng thích.
Cô duỗi tay, Vương Ổn cho rằng cô thích, đưa hộp qua.
Lý Nhiễm không lấy, mà đậy nắp hộp lại: “Đồ quý giá như vậy, để lại cho người anh ta thích đi.”
Nói xong cũng không hề quay đầu lại, bước thẳng lên cầu thang.
____
Chạng vạng tối, phi cơ chuyên dụng của Hạ Nam Phương cũng hạ cánh đến Trung Quốc.
Một năm làm việc của anh cơ hồ không hề có nghĩ phép, rút ngắn kế hoạch mở rộng thị trường nước ngoài trong ba năm của công ty xuống còn một năm.
Thị trường châu Âu phát triển vô cùng tốt, liên tiếp mấy đơn đặt hàng lớn vào tay.
Ngay từ lúc Hạ Nam Phương xuống máy bay, tất cả phòng ban của tập đoàn đều được triệu tập mở cuộc họp.
Tại cuộc họp, công bố những thành tựu của công ty trong một năm qua, mở rộng thành công thị trường nước ngoài và dây chuyền sản xuất trong nước tăng gấp đôi.
Mà năm nay, chỉ có một phần tư, đã hoàn thành lợi nhuận của năm ngoái.
Hạ Nam Phương là thần thoại trong ngành sản xuất, anh sáng tạo ra không ít kỳ tích.
Cả công ty đều đắm chìm trong tin tức tốt đẹp này, Các nhân viên tăng ca ở nhiều bộ phận khác nhau trực tiếp đặt hàng khách sạn và KTV, ước định đêm nay không say không về.
Thảo luận ồn ào trong phòng họp, Hạ Nam Phương chống trán, suy nghĩ đã bay đến nơi khác.
Thời gian không còn sớm, Vương Ổn chắc là đã đưa Lý Nhiễm về rồi.
Anh đứng dậy, phủi phủi đồ vest.
Ngay lập tức, tất cả các ánh mắt trong phòng họp đều tập trung lên người anh.
Hứa Minh Lãng lên tiếng: “Anh Nam, đêm nay mở tiệc ăn mừng.”
Hạ Nam Phương lên tiếng, giọng nói có điểm thất thần: “Các người ăn đi.”
Nói xong cũng không đợi tài xế đến mà anh tự lái xe về nhà.
Tại biệt thự Hạ gia sớm đã giăng đèn kết hoa bố trí xong hết tất cả, Hạ Nam Phương đã gần nửa năm không về nhà, Hạ phu nhân và toàn bộ người làm trong nhà đều đứng ở cửa trông ngóng.
Xe chạy đến, tất cả mọi người đều ùa vào trong sân.
.
Truyện Nữ Phụ
Hạ Nam Phương bước xuống xe, ánh mắt quét qua tất cả mọi người.
Nhìn nhìn, không có Lý Nhiễm.
Tầm mắt dừng lại trên người Hạ phu nhân: “Lý Nhiễm đâu?”
Chuyện Lý Nhiễm dọn ra khỏi nhà lần này, bảy phần là cô đã suy nghĩ cẩn thận muốn buông tay rồi.
Như vậy ba phần còn lại chắc chắn là bị Hạ phu nhân trong tối ngoài sáng ức hiếp, “bức” dọn ra ngoài.
Hạ phu nhân cũng là một lão hồ ly ngàn năm tu luyện thành tinh, đương nhiên bà sẽ không thừa nhận là bà ta đã đuổi Lý Nhiễm ra khỏi nhà.
Đổi lại thành giọng điệu quan tâm, vô cùng yêu thương nói: “Con nhóc con ấy, lại chơi trò giận dỗi rồi.”
Nói đến Lý Nhiễm nhưng cũng không có nhiều lời nói xấu, bà ta nhón chân cẩn thận nhìn kĩ con trai: “Con lại gầy đi rồi.”
Nguyên quán của Hạ gia là ở phương Bắc, dáng người của Hạ Nam Phương cao lớn, cân xứng, khung xương vô cùng rắn chắc.
Quả thật khi nhìn như vậy làm cho người ta có một loại cảm giác áp bức.
Khi anh còn nhỏ đã vô cùng tuấn tú, lớn lên rồi lại vô cùng yêu nghiệt, mỗi một chỗ đều là dáng vẻ Lý Nhiễm yêu thích.
Sau lại ở trong giới thương nghiệp trong một thời gian dài, đã luyện nên một tính cách gặp chuyện không loạn, bình tĩnh như núi Thái Sơn.
Cộng với khuôn mặt tuấn lãng lúc trẻ đến bây giờ càng thêm thâm thúy rõ ràng hơn.
Cách đám người, tầm mắt anh như có như không liếc mắt nhìn Vương Ổn một cái, Vương Ổn lập tức chột dạ cúi mặt rũ mi.
Hạ Nam Phương bảo anh ta rước Lý Nhiễm về, nhưng không đón về được.
Vốn dĩ Hứa Minh Lãng và bọn người phú nhị đại định đi ra ngoài ăn chơi suốt đêm nhưng khi nghe tin Hạ Nam Phương trở về nên cũng không có tâm trạng đi KTV nữa, dứt khoát nâng mấy thùng rượu tới Hạ gia, có rượu vang trắng và rượu vang đỏ, đều là những loại xa xỉ đắt tiền.
Buổi tối khoảng hơn 9 giờ, nhưng phòng khách và phòng bếp của Hạ gia đều đang sáng đèn.
Hạ Nam Phương vừa vào cửa đã bị Hạ phu nhân lôi kéo nói chuyện, tâm tư anh trầm xuống, cực lực ứng phó.
“Lần này con trở về xong lại muốn đi nữa sao?”
Từ lúc anh bước vào nhà, Hạ Nam Phương dường như có chút thất thần, ánh mắt anh quét một vòng trong căn nhà, nhạy bén phát hiện tất cả nhưng gì liên quan đến Lý Nhiễm đều biến mất sạch sẽ không thấy nữa.
Trong phòng khách vốn dĩ có treo một bức ảnh cỡ lớn của hai người chụp chung, móc treo tường ngày thường cô treo chìa khóa lên đó, tranh cô vẽ, ghế bố mềm mà cô thích ngồi ăn cơm, còn có mấy cái gối sofa cô thích nằm.
Tất cả đều không thấy.
Hạ Nam Phương nhìn một vòng rồi thu hồi tầm mắt.
Giọng nói không hề có cảm xúc hỏi một câu: “Tại sao Lý Nhiễm lại đột nhiên dọn ra ngoài ở?”
Hạ phu nhân sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ mặt lại dịu dàng trả lời: “Chỉ là nó giận dỗi chút ấy mà”
Nói như thể làm cho Hạ Nam Phương không nhìn ra được là bà ta không hề khắc nghiệt: “Chờ con đi dỗ nó, thì tự nhiên nó sẽ quay về thôi.”
Tâm tư của Hạ Nam Phương bây giờ lại đang ở chỗ khác: “Con đi lên thay quần áo đây.”
Chân trước của anh vừa mới lên lầu, Vương Ổn chân sau đã nối gót theo sau.
Trong thư phòng trên lầu hai, Hạ Nam Phương ngồi trên ghế, nhìn sợi dây chuyền mà anh vất vả tranh giành mua riêng cho cô.
Hiện tại còn nguyên như thế mà quay lại.
“Sao lại thế này?”
Vương Ổn lấp ba lấp bấp: “Lý tiểu thư nói…
đưa sợi dây chuyền này trở về nói Ngài tặng cho người Ngài thích.”
Hạ Nam Phương nhíu mày: “Trẻ con.”
Vương Ổn muốn nói lại thôi, anh ta cảm thấy lần này Lý Nhiễm nói chuyện là lạ, không giống như chỉ giận dỗi bình thường.
Trong quá khứ mỗi lần cô bỏ nhà đi thì chỉ cần một cuộc gọi điện thoại của Hạ Nam Phương là có thể dỗ trở về, mà lần này lại còn mang theo quà, có cả trợ lý bên người qua đón, thế nhưng không thể dẫn người về được.
“Bây giờ cô ấy ở đâu?”
“Trong một căn hộ nhỏ ở chung cư.”
Hạ Nam Phương nhăn mày càng sâu, hồi đó mỗi lần cô ra ngoài đều ở khách sạn ít nhất cũng phải có năm sao.
Thế mà lần này phòng trọ cũng đã thuê luôn rồi?
Nhiều năm như vậy, dường như anh không cần phí tâm tư lên người Lý Nhiễm quá nhiều, ngoại trừ những lúc đi công tác bận rộn, lúc nào Lý Nhiễm cũng luôn thuận theo ở bên anh, có những lúc ngẫu nhiên nổi giận, cô cũng dịu dàng mà dỗ dành anh.
“Đưa di dộng cho tôi.”
Vương Ổn đưa điện thoại qua, Hạ Nam Phương gọi một cuộc điện thoại.
Nhưng trong điện thoại là âm thanh của hệ thống, đối phương đang ở trạng thái tắt máy.
Anh nhìn chằm chằm điện thoại sửng sốt một lát, vì thế gọi lại thêm một lần nữa, vẫn như cũ tắt máy.
Vương Ổn trấn an: “Có khả năng là đã đổi số di động rồi ạ?”
Hạ Nam Phương đang muốn gọi điện thoại lại một lần, nhưng không biết suy nghĩ đến cái gì, mở WeChat ra định gọi đến.
Phát hiện Lý Nhiễm đã xóa kết bạn với anh.
Hạ Nam Phương đen mặt: “Gọi quản gia Mạnh đến.”
Quản gia Mạnh thấy Vương Ổn đến tìm hắn, đại khái cũng đoán được có chuyện gì.
Trước khi lên lầu ánh mắt liếc nhìn Hạ phu nhân một cái, trong lòng hai người đang tính kế thống nhất cùng câu trả lời.
Trong thư phòng, Hạ Nam Phương còn đang tìm phương thức liên lạc với Lý Nhiễm, quanh đi quẩn lại, phát hiện ra bản thân mình cái gì cũng đều không biết.
Anh không biết bạn bè của cô, không biết cô sẽ đi đâu, không biết cách thức liên lạc với cha Lý, ngoại trừ số điện thoại và WeChat cô luôn gọi cho anh này ra, thì anh chẳng biết thứ gì về Lý Nhiễm cả.
Quản gia đứng ở một bên: “Thiếu gia.”
Hạ Nam Phương còn đang bấm bấm di động, thấp giọng hỏi: “Lý Nhiễm dọn đi đâu rồi?”
Quản gia Mạnh sớm đã cùng Hạ phu nhân thống nhất câu trả lời, lý do thoái thác kia cũng không để cho bất cứ ai biết.
“Gần Lang Khê ạ.”
Trong lòng Hạ Nam Phương đại khái cũng hiểu biết: “Số điện thoại mới của cô ấy là bao nhiêu?”
Trong mắt quản gia có tia mê mang, ngay sau đó nhanh chóng trả lời: “Tôi lập tức đi tra.”
Hạ Nam Phương gật đầu, trợ lý cũng theo đó đi ra ngoài.
Anh ngồi lẻ loi trong thư phòng trong chốc lát, cảm thấy như có gì đó khó chịu vô cùng.
Nhớ đến vừa rồi trong điện thoại tắt máy, Hạ Nam Phương híp híp mắt, nhìn chằm chằm điện thoại không nói một lời.
Tám năm, chỉ cần Hạ Nam Phương ở bên ngoài quay về, Lý Nhiễm đều sẽ như hình với bóng mà quấn lấy anh.
Anh nghiêm túc suy nghĩ một lát, trong lòng vô cùng xác định, giờ này khắc này anh muốn gặp cô.
Từ trước đến nay Hạ Nam Phương luôn là người thuộc phái hành động, khi anh khẳng định bản thân mình muốn gặp Lý Nhiễm thì đứng dậy ngay.
Trước khi rời khỏi thư phòng, tầm mắt anh đột nhiên dừng lại ở một tảng lớn màu trắng trên tường, phát hiện thư phòng hình như thiếu mất cái gì đó.
“Có người động đến thư phòng của tôi?”
Người phụ trách dọn dẹp phòng A Di bị gọi đến, sợ sệch trả lời: “Là…
Lý tiểu thư động qua ạ.
Ngày hôm đó cô ấy đột nhiên tiến vào, chờ trong chốc lát, cầm đi không ít đồ vật ạ.”
“Thứ gì?”
A Di nghĩ nghĩ: “Hình như là tranh vẽ ạ.”
Bây giờ rốt cuộc Hạ Nam Phương cũng nhớ ra, thư phòng của anh, tất cả những tranh vẽ Lý Nhiễm vẽ cho anh toàn bộ đều không thấy đâu cả.
Anh nhìn chằm chằm chỗ trống rỗng trên vách tường, trong lòng đột nhiên sinh ra bực bội.
Vương Ổn nãy giờ đều đi theo anh, nội tâm vẫn luôn lo sợ bất an, anh ta có một suy đoán lớn mật…
Có lẽ trong lòng Boss nhà mình có Lý Nhiễm, không phải là có thể có cũng có thể không như vậy.
.