Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh

Chương 177: Trái cây giữa hè (3)


Đọc truyện Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh – Chương 177: Trái cây giữa hè (3)

Edit: Sóc Là Ta – diễn đàn

Khuôn mặt Thẩm Kiều biểu hiện ôn hòa, so với cao ngạo của trước kia có sự cách biệt quá nhiều. Ngay cả cách xưng hô, đều bỏ qua cả họ, trực tiếp gọi tên cô. Úy Hải Lam lại nhớ khi đó, cô ấy cũng chưa từng gọi mình như vậy lần nào, cô ấy luôn dùng lời nói quanh co nói cho cô biết không nên dây dưa cùng em trai quá nhiều. Và trong nháy mắt ấy, cô ấy xuất hiện trước mặt mình, chỉ thay đổi khuôn mặt, ngoài ra vẫn xa lạ như thế.

Mặc dù Úy Hải Lam không hiểu rõ ý định của cô là gì nhưng cũng biết cô ấy có việc muốn cầu xin.

Nếu không, tại sao sẽ như vậy chứ?

Úy Hải Lam mở miệng hỏi, “Cô Thẩm, có chuyện gì sao?”

“Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện một chút chứ?” Thẩm Kiều cười nói.

Úy Hải Lam lại đứng bất động, cũng không định dây dưa với cô ấy, trấn định nói, “Có lời gì, nói ngay bây giờ thôi.”

Nơi này người đến người đi, tất cả nhân viên đều tan việc.

Hai người bọn họ lại đứng mặt đối mặt.

“Người đó là Thẩm Kiều của Hoàn Mỹ sao?”

“Thật giống như thế.”

“Tại sao cô ấy lại ở đây?”

“Ah! Cô ấy đang đứng cùng Lôi phu nhân sao?”

“Xảy ra chuyện gì?”

Có vài người đã nhận ra Thẩm Kiều, dù sao Hoa Hạ cùng Hoàn Mỹ đã từng là đối thủ cạnh tranh, Thẩm Kiều lại là một trong những người phụ trách trong công ty thường sẽ tham dự một ít hoạt động, có người biết Thẩm Kiều cũng không là điều lạ. Hơn nữa với thân phận Úy Hải Lam bây giờ, hai người bọn họ chính xác đang khiến người khác chú ý.

“Không rảnh sao? Vậy không bằng hẹn lại thời điểm khác?” Thẩm Kiều cũng là người sĩ diện, lại càng không muốn bị đàm tiếu ở chỗ này.


Úy Hải Lam bình tĩnh nhìn về phía cô, nhẹ giọng cự tuyệt, “Gần đây cũng rất bận rộn.”

Thái độ của cô rất rõ ràng, không phải Thẩm Kiều không cảm thấy, lại nhớ tới đã trải qua đủ loại cảm giác, trong lòng cô cũng hiểu, tự biết Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,đuối lý, càng thêm thấp giọng, “Hải Lam, lúc trước là chị sai, em đừng để ý, chị cũng vì Du An, em ngàn vạn lần đừng để trong lòng, chị chỉ hi vọng các em đều tốt.”

Úy Hải Lam lên tiếng, “Em hiểu chị là vì tốt cho cậu ấy, cho nên em thật sự cũng không để ý.”

Nghe giọng cô thành khẩn, bộ dáng không để tâm, Thẩm Kiều lại nói, “Vậy em và chị tìm một chỗ, chị em ngồi xuống nói chuyện.”

Úy Hải Lam rơi vào trầm mặc, Thẩm Kiều cho là cô đang do dự, vội vàng khuyên, “Chị chỉ muốn nói chuyện với em một lát, sẽ không làm trễ nãi quá nhiều thời gian của em.”

Úy Hải Lam im lặng chốc lát, thời điểm ngước mắt lên, đáy mắt một mảnh đông lạnh trong suốt, đó là thái độ quyết tuyệt không cho người khác cứu vãn, “Nếu như chị muốn nói về Hoàn Mỹ, như vậy rất xin lỗi, em thật sự không giúp được gì. Em chỉ là một nhân viên bình thường, chuyện trên thương trường, toàn bộ không liên quan đến em. Nếu như chị muốn nói về Thẩm Du An, em cũng rất xin lỗi, em không thể làm gì cho cậu ấy, chỉ có thể chúc cậu ấy tất cả đều tốt. Chỉ đến thế mà thôi.”

Cô nói mấy câu rất bình tĩnh, cũng lạnh nhạt như vậy, phủi sạch triệt để mối quan hệ, không mang theo một chút lưu luyến.

“Hải Lam, chẳng lẽ em không biết sao? Du An nó…..” Thẩm Kiều vội vàng mở miệng.

Úy Hải Lam thẳng thừng cắt đứt, “Chúng em chỉ là bạn bè, bạn bè bình thường.”

Thẩm Kiều đột nhiên nghĩ đến năm đó, khi đó cô gặp mặt cô bé, cô cũng nhìn cô, cũng nói những lời giống vậy.

Thẩm Kiều biết quả thực không còn cách nào nhưng vẫn không cam lòng buông tha, “Nếu là bạn bè, vậy thì phải giúp chứ?”

Úy Hải Lam trầm muộn nghĩ ngợi hồi lâu, như nghĩ tới điều gì, rốt cuộc mở miệng đồng ý, “Trưa mai mười hai giờ, chị đến Hoa Hạ tìm em.”

“Được, ngày mai gặp.” Rốt cuộc Thẩm Kiều cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ngày đó, Úy Hải Lam trở lại Cẩn Viên, chạy lên lầu vào nhà tìm giá sách.

Một ít bộ sách đã sớm trở nên cũ kỹ bởi vì thời gian dài chưa từng đụng đến. Chỉ là mỗi ngày người làm đều sẽ đến quét dọn, cho nên trên bìa mặt cũng không có bụi bậm. Nhưng vừa mở ra, mùi bụi bặm xông vào mũi sẽ khiến cho người khác không nhịn được khó chịu ho khan. Cô nhăn đầu lông mày, nhẹ nhàng mơn trớn những thứ bụi bặm kia, giống như là vuốt ve một khoảng ký ức thời gian. Cô mở trang sách ra, trong trí nhớ còn một tờ.


Khổng tước đông nam phi, ngũ lý nhất bồi hồi. Thập tam năng chức tố, thập tứ học tài y……(*)

(*) Xem lại chương 6

Tờ giấy ố vàng trên chữ nhuộm màu đen đập vào đáy mắt cô.

Ánh mắt Úy Hải Lam dừng lại tấm chi phiếu kia trong khe hở giữa sách.

Có lẽ, bản thân cô cũng không nghĩ tới sẽ có ngày này.

Thì ra cô vốn luôn muốn trả lại tấm chi phiếu một trăm vạn này.

Có thể đây chính là hữu thuỷ hữu chung(*).

(*) hữu thuỷ hữu chung: thủy là bắt đầu, chung là cuối cùng, có đầu có cuối, có trước có sau.

Đúng mười hai giờ trưa, Úy Hải Lam đi xuống lầu.

Khu nghỉ ngơi của đại sảnh, Thẩm Kiều yên lặng chờ đợi. Nhìn thấy người, cô vội vàng đứng lên khách sáo mỉm cười.

Úy Hải Lam trực tiếp chạy về hướng cô, Thẩm Kiều lấy lòng nói, “Cùng ăn cơm chứ?”

“Không được.”

Úy Hải Lam ngồi đối diện với cô, Thẩm Kiều cũng ngồi xuống dàn xếp, “Hay em còn công việc, buổi tối cũng được.”

Úy Hải Lam mở túi ra lấy tấm chi phiếu kia, rồi sau đó đưa tới trước mặt Thẩm Kiều.

Dĩ nhiên Thẩm Kiều biết đây là chi phiếu, cô không còn kịp ngó kỹ, mở miệng hỏi, “Em làm gì vậy?”


“Đây là tấm chi phiếu một trăm vạn, chính là năm đó bác Thẩm đã cho em, chẳng qua em vẫn chưa dùng, hiện tại xin trả lại chủ.”

Thẩm Kiều ngẩn ra, vội vàng cúi đầu nhìn lại.

Con số trên tờ chi phiếu quả thật là một trăm vạn.

Trên chi phiếu, người thu là Úy Hải Lam, hơn nữa có chữ ký cùng con dấu của Thẩm Vân Bằng.

Bút tích của ba mình, đương nhiên Thẩm Kiều không nhìn lầm.

Mà chuyện về khoản tiền, trước kia Thẩm Kiều cũng nghe Thẩm Vân Bằng nhắc qua, chuyện này là thật không giả. Chỉ là cô ngàn vạn lần không hề nghĩ tới, cô ấy lại chưa hề động tới một phần, thậm chí còn cất giữ rất tốt. Theo lẽ thường, khi đó, cô ấy hẳn rất thiếu tiền mới đúng. Nhưng cô ấy rõ ràng vẫn nhận rồi, tại sao lại vẫn không động đến, điều này khiến cho cô không thể giải thích được lý do vì sao.

“Hải Lam, em biết, không phải hôm nay chị tới hỏi em một trăm vạn này.” Thẩm Kiều nhẫn nại nói.

Úy Hải Lam kéo khóa xách tay, đôi mắt sáng ngời đối mặt, “Năng lực của em có hạn.”

“Lôi Thiệu Hành muốn nhà họ Thẩm chúng ta suy sụp, em có thể nói giúp với anh ta không?” Thẩm Kiều nóng nảy, giọng nói không tự chủ cũng cao mấy phần. Vừa ý thức được quanh mình có nhiều ánh nhìn chăm chú, cô lại nhỏ giọng, cố chấp thuyết phục, “Hải Lam, chuyện lúc trước là chị không đúng, chị nhận lỗi với em. Em hãy nói với Lôi Thiệu Hành một chút đi! Bây giờ em là Lôi phu nhân rồi, anh ta nhất định sẽ nghe lời em. Chỉ cần em mở miệng, cũng không phải là việc khó gì!”

Không chỉ một người nói cho cô biết đây không phải là việc khó gì.

“Hẹn gặp lại.” Úy Hải Lam vẫn thái độ cự tuyệt như cũ, làm bộ sẽ phải đứng dậy.

Dưới tình thế cấp bách, Thẩm Kiều đứng dậy ngăn cản đường đi của cô, không cho cô đi. Hai người đang dây dưa, lại dần dần đưa tới ánh mắt Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,ngắm nhìn của các nhân viên đang ra vào trong đại sảnh.

Úy Hải Lam chỉ muốn rời đi, lạnh giọng quát lên, “Mời tránh ra!”

Nhưng Thẩm Kiều không chịu buông, vẫn còn khổ sở dây dưa, trong lúc hai người lôi kéo, Úy Hải Lam kêu bảo vệ tới mời Thẩm Kiều ra ngoài.

Một cuộc khôi hài mới xem như một đoạn tố cáo.

Trên thế giới này không có tường nào mà gió không lọt qua được, tin tức truyền tới tai người kia cũng không cảm thấy bất ngờ.

Lôi Thiệu Hành đã chờ tại Cẩn Viên.

“Phu nhân, Lôi tiên sinh ở phòng bên.” Người làm nói.


Úy Hải Lam bước chậm đi tới phòng bên, chỉ thấy anh ngồi trên ghế sa lon đang vừa lòng nhàn nhã xem báo.

Lôi Thiệu Hành cũng không ngẩng đầu lên, hai mắt quét qua trang báo đang tập trung tinh thần xem, anh thuận miệng nói, “Trở về rồi.”

“Ừm.” Úy Hải Lam trả lời một tiếng.

Có tiếng lật báo, Lôi Thiệu Hành không có ý định mở miệng, ngược lại Úy Hải Lam chủ động nói, “Hôm nay em cùng Thẩm Kiều gặp mặt.”

“À.” Vừa không chút để ý, anh thuận miệng hỏi, “Nói những chuyện gì?”

Úy Hải Lam suy nghĩ một chút, rốt cuộc nói, “Cũng không có nói gì, chỉ trả lại ít đồ.”

“Được không?”

“Ừm.”

Vẻ mặt Lôi Thiệu Hành hòa hoãn mấy phần, làm như rất hài lòng đối với phản ứng của cô, lúc này mới thúc giục, “Làm việc cả một ngày, em cũng mệt mỏi, đi nghỉ ngơi thôi.”

Thật ra, hiện tại đi làm cũng không thể nào mệt mỏi, rất rãnh rỗi cũng rất an nhàn, những nhân viên lúc trước thường đến nịnh nọt cô cũng biến mất, Úy Hải Lam biết nhất định là do anh âm thầm cảnh cáo. Nếu không phải vậy, làm sao những người đó sẽ tránh né cô ba thước đây? Như vậy cũng không có gì không đúng, dù sao cô cũng thích yên lặng.

Chỉ là Úy Hải Lam lại không lập tức rời đi, cô nhìn anh, trong lòng đột nhiên có một ý nghĩ nghi ngờ, muốn hỏi anh, muốn biết đáp án.

“Làm sao còn không đi đây?” Rốt cuộc anh liếc cô một cái, sâu kín nhạo báng, “Hay đang suy nghĩ muốn nhìn anh lâu hơn một chút?”

“Có thể hỏi anh vấn đề này không?” Cô đúng là vẫn không nhịn được, nhẹ giọng nói.

“Ơ? Có chuyện gì hỏi anh à?” Lời nói anh có chút hăng hái, cô sẽ chủ động chính là việc hiếm thấy.

Úy Hải Lam nhẹ nhàng nắm chặt xách tay nói.

Ánh mắt Lôi Thiệu Hành nhìn chằm chằm vào tờ báo nhưng chưa từng dời đi.

Lặng yên một hồi lâu, cô nhàn nhạt nói ra, “Người khác đều nói, bây giờ em là Lôi phu nhân rồi, chỉ cần mở miệng với anh, dù chuyện khó hơn nữa cũng không phải là việc khó gì, đúng như vậy sao?”

Anh cũng không để ý ánh mắt cô lóe lên tia sáng, hỏi ngược lại một câu, “Người khác là ai?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.