Đọc truyện Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh – Chương 170: Biến mất không dấu vết (6)
Edit: Sóc Là Ta – diễn đàn
Trước mắt là từng khuôn mặt tươi cười a dua nịnh hót, dối trá mang theo khách sáo, hờ hững tới cực điểm nhưng mọi người một mực đều thể hiện một bộ dáng quen thuộc tựa như không thể tháo xuống ngay cả chính cô cũng không ngoại lệ. Úy Hải Lam chỉ liên tục mỉm cười, cô rất ít mở miệng nói chuyện, có lẽ cũng chưa thoát khỏi ngạc nhiên, có lẽ tâm tư vẫn còn bình tĩnh, lại có lẽ căn bản cũng không biết nên nói cái gì.
Nhớ tới năm đó, ông nội cũng dắt tay cô như thế này, rồi sau đó lại xuất hiện dưới ánh mắt vây quanh của mọi người.
Trong mấy năm nay, sự hoảng sợ của cô đã được tôi luyện không ít, cô bây giờ tuy bên trong lạnh lùng nhưng bên ngoài vẫn duy trì nụ cười đẹp nhất.
Đó chính là lễ nghi nên có.
“Phu nhân Lôi, cô thật đẹp, tôi mời cô và tiên sinh Lôi một ly.”
“Có phải ngài Lôi sẽ tổ chức tiệc rượu chúc mừng vào một ngày khác đây?”
“Phải, phải, nhất định phải bù.”
Mỗi tiếng nói cử động của mọi người gần như đều giăng bẫy, nịnh nọt anh, khen ngợi cô, trong nháy mắt cô trở thành tiêu điểm trung tâm trong bữa tiệc.
Lôi Thiệu Hành quả nhiên cúi đầu cười, dịu dàng hỏi: “Em xem, có muốn bù không?”
Ánh mắt anh cũng không có tia sắc lạnh, Úy Hải Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, Lam không phải không hiểu ngầm ý lời nói của anh, mấy năm này chung đụng, cô đối với anh cũng có chỗ thấu hiểu. Thật ra bản thân cô đối với những thứ kia chỉ là nghi thức ăn mừng, xưa nay cô cũng không để ý nhưng giờ phút cũng chỉ thuận theo ý anh, nhẹ giọng trở về hai chữ “Không được.”
Mọi người ồn ào muốn anh bù lại tiệc cưới, không ngờ cô lại từ chối.
Không khí hơi lúng túng chỉ cảm thấy người phụ nữ này thật sự không dễ hòa hợp.
Lôi Thiệu Hành cũng không còn cách nào, cười tỏ vẻ cam chịu nói: “Vậy thì mời mọi người ăn kẹo chứ?”
“Ừm.” Cô vừa nhàn nhạt lên tiếng.
Mọi người lập tức phụ họa: “Được, ăn kẹo, ăn kẹo.”
Úy Hải Lam bị anh ôm trong ngực, lồng ngực của anh rất ấm áp rộng rãi, cũng giống như đêm đó vậy.
Nhưng giờ phút này, cô lại cảm thấy lạnh lẽo ập tới.
Anh vốn vô tâm, tại sao lại đột nhiên công bố quan hệ của bọn họ như vậy?
Tốc độ tin tức truyền bá luôn luôn rất mạnh, bên này Lôi Thiệu Hành mới vừa thừa nhận mối quan hệ thì lập tức mọi người ở phía bên kia đều biết.
Một góc bên kia, Tần Trăn ngồi trên ghế sa lon uống rượu.
Ánh mắt của anh lạnh nhạt quét về phía đại sảnh – nơi đang có đám đông thu hút sự chú ý của người khác.
“Tần gia, thì ra ngài Lôi kết hôn rồi nha.” Bạn gái anh rúc vào bên cạnh cười duyên nói.
Đáy mắt Tần Trăn xuất hiện một tia hoang mang nhưng anh vẫn tỏ thái độ lạnh lùng như cũ, không nói thêm gì.
“Không ngờ ngài Lôi cũng có phu nhân rồi, Tần gia, lúc nào thì ngài kết hôn?” Bạn gái anh dò xét hỏi.
Tần Trăn liếc về hướng cô, chỉ nhìn một cái như vậy lại sâu kín hỏi ngược lại: “Em có tư cách hỏi câu này?”
Bạn gái anh bị ánh mắt anh hù dọa, lập tức im bặt, không dám nói nhiều chỉ sợ chọc giận anh.
Tần Trăn tiếp tục uống rượu, lông mi khẽ nhíu lại.
Mà ngược lại, Nhiếp Văn Thành đang bị mấy phú thương vây quanh cũng nghe đến tin tức này. Đối mặt với sự chất vấn của mọi người, Nhiếp Văn Thành chỉ cười không nói.
Cuối cùng, anh cũng chính thức trả lời: “Nếu ngài Lôi đã nói như vậy thì nhất định là thật, chúng ta nên chúc phúc cho bọn họ.”
Vẻ mặt ấm áp của Nhiếp Văn Thành trong chớp mắt hiện ra mấy phần ngượng ngùng, giống như không ngờ đến. Anh nghiêng đầu nhìn lại, cách rất xa đối mặt với Tần Trăn, im lặng như muốn truyền đi thứ gì. Hai người nhận một ánh mắt đều cảm thấy mờ mịt nghi ngờ, nhất trí nhìn về hai người ở giữa đại sảnh.
Thật tiếc vì Lôi Thiệu Hành chính là niềm mơ ước ngưỡng mộ của các cô gái.
“Cái gì? Cô là phu nhân của ngài Lôi?”
“Sao biết chứ, chưa từng nghe qua anh ấy kết hôn mà, đùa giỡn sao?”
“Đây là chính miệng tiên sinh Lôi nói, anh ấy giới thiệu cô gái đó là phu nhân của mình, làm sao giả được.”
“Nhưng chưa cử hành hôn lễ.”
“Vị phu nhân Lôi kia không thích ồn ào, cho nên không muốn phô trương.”
“Thật hay giả đây, ai không hi vọng kết hôn thuận lợi vui vẻ? Tôi thấy chính là kiểu cách! Hừ! Dáng dấp cũng không có gì đặc biệt, nửa chết nửa sống (ở đây ý nói là một người yếu ớt) đấy!”
“Hừ, dù là lời nói thật, cô cũng đừng tùy tiện nói, cẩn thận bị người khác nghe thấy coi như không xong.”
“Tôi nghe nói cô ấy là thiên kim nhà họ Úy.”
“Nhà họ Úy đã sụp đổ sao?”
“Đúng vậy.”
“Hình như cũng có một vị thiên kim nhà họ Úy cũng đến đây.”
“Thật sao? Ở đâu?”
“Ừ, hình như ở đằng kia.”
Mấy người phụ nữ tụ lại một góc hướng về phía người phụ nữ đang được Lôi Thiệu Hành thân mật ôm, lại tùy tiện đánh giá cô.
Mà trong bữa tiệc, người kinh ngạc nhất chính là Úy Mặc Doanh.
Lúc này Thành Đông và Thành Nam đầy dẫy những công ty lớn nhỏ, tất cả đều nhận được thư mời của tập đoàn Thịnh Thế và đương nhiên Úy Mặc Doanh cũng không có ngoại lệ. Khi nhận được thiệp mời, Úy Mặc Doanh chỉ biết tập đoàn Thịnh Thế có tiền tài quyền thế khổng lồ, bất luận thế nào cô cũng muốn tham gia. Nếu có thể dùng quan hệ nhờ vả Nhiếp Văn Thành của Thịnh Thế, như vậy công ty mới phát triển tốt hơn. Cô ăn mặc tỉ mỉ dẫn theo trợ lý Trần Thịnh đến đúng giờ.
Đối với Tần Trăn, Úy Mặc Doanh đã từng chạm mặt nên cũng sẽ không muốn lại chạm.
Tất cả ý định của cô đều đặt trên người Nhiếp Văn Thành.
Chỉ đáng tiếc bên cạnh Nhiếp Văn Thành đều vây quanh những phú giáp quyền quý, cô vốn không có cách nào tiếp cận anh, chỉ vội vã ứng đối và cứ như vậy bỏ qua.
Úy Mặc Doanh đang đợi thời cơ nhưng không ngờ lại biết được tin tức kinh thiên động địa (làm cho hoảng sợ đến tột cùng) này.
Lôi Thiệu Hành lại kết hôn rồi.
Mà phu nhân của anh lại chính là Úy Hải Lam.
Vẻ mặt tinh tế, xinh đẹp của Úy Mặc Doanh lại hiện ra ngạc nhiên buồn bực, cô tuyệt đối không ngờ rằng tình huống sẽ như thế này, không ngờ cô ấy lại lặng lẽ gả cho anh ta mà cô cũng không biết cô ấy gả từ lúc nào? Cô đột nhiên hiểu rằng tại sao lúc cô mở miệng hỏi cô ấy tiền cầm mảnh đất Thành Tây kia thì cô ấy cũng sảng khoái đưa cho cô, thì ra đã có hậu phương vững chắc rồi.
Trong lòng Úy Mặc Doanh càng thêm chua xót không cam lòng, đây là tại sao? Tại sao cô ấy được tất cả những thứ tốt nhất?
“Đại tiểu thư.” Trần Thịnh ở bên cạnh lên tiếng, cô cũng không nghe thấy.
Úy Mặc Doanh vừa nhìn thấy cô ấy buông lỏng tay anh ra, rồi sau đó xoay người đi về phía hành lang thì cô vội vã trả lời một câu “Tôi đi xuống dưới.”
Trần Thịnh không theo kịp cô, chỉ thấy cô bước đi.
Bên ngoài hành lang, tiếng đàn mơ hồ lượn lờ, những tiếng cười vui vẻ kia đều biến mất, không còn phiền nhiễu như vậy.
Úy Hải Lam ra khỏi phòng rửa tay, thật ra cô chỉ muốn ra ngoài hóng mát một chút, thật sự quá buồn bực.
Cô vẫn còn nhớ rõ lúc cô rời đi, anh dịu dàng hỏi: “Có muốn anh cùng đi với em không?”
Chẳng phải mọi người đang ước ao được như cô sao, đàn Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, ông cực phẩm như vậy thì cuộc đời này cô cũng chẳng hối tiếc gì. Úy Hải Lam nhìn ánh trăng sáng ngời chỉ tự mình than thở, nếu quả thật như thế, vậy thì không cần phiền não như vậy rồi. Ánh mắt của cô tỏ ra không vui, khóe miệng đường cong cũng theo đó dần tản đi.
Đột nhiên, một tiếng thét khiến cô kinh sợ.
“Em hai.”
Giọng nói này sẽ không từ miệng người khác, lý ra nên là..người thân nhất nhưng lại cố tình dẫn theo một giọng nói xa lánh khác thường.
Úy Hải Lam từ từ quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy cô ấy.
Úy Mặc Doanh vẫn xinh đẹp như vậy, sóng mũi cao, môi đỏ tươi, lễ phục màu đỏ của rượu làm nổi bật trên da thịt trắng nõn sáng ngời của cô. Cô ấy so với cô lớn hơn ba tuổi, thành thục trang trọng, trên trán lại có một cỗ ngạo khí (tính kiêu ngạo). Ông nội đã từng nói, hai chị em nhà này đều có tính kiêu ngạo. Lúc ấy cha nghe thấy cũng gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Úy Hải Lam nhìn thấy cô cũng không hề kinh ngạc.
Trường hợp như thế này, chị ấy tham dự cũng là chuyện bình thường.
Nụ cười mới vừa rồi chợt muốn thu lại giờ lại đột nhiên nhếch lên, có mấy phần giả tạo, lại có chút vô lực, cô trả lời: “Chị cả.”
Nhưng nụ cười của cô trong mắt Úy Mặc Doanh chính là đắc ý và chế nhạo.
Cô cười nói, “Từ khi nào em hai lại kết hôn cùng ngài Lôi vậy, làm sao lại không báo cho chị biết một tiếng, dù gì cũng phải ra mắt chị mới đúng.”
Úy Hải Lam nhàn nhạt nói: “Cũng không phải chuyện quan trọng gì.”
Cô ấy lại có giọng hời hợt, còn nói kết hôn không phải chuyện quan trọng, lại càng phủi sạch mối quan hệ gia tộc khiến Úy Mặc Doanh bùng phát tức giận: “Ha ha! Không quan trọng? Đây chính là đứa cháu gái tốt, đứa cháu gái được ông nội thương yêu nhất! Hèn gì khi chị hỏi em về khoản tiền kia, em lại hào phóng chi ra như vậy, thì ra phía sau đã sớm có người hậu thuẫn rồi. Bây giờ em tốt lắm, không cần buồn nữa rồi.”
Úy Hải Lam nghe cô nói lời chói tai chỉ phản bác lại một câu, “Nếu như không phải vì ông nội và ba, chị cho rằng em sẽ đưa tiền cho chị?”
“Hay! Lời này thật hay, nếu như em thật có lòng, vậy thì cũng nên giúp đỡ công ty đứng lên.” Úy Mặc Doanh tính toán, mở miệng nói: “Lôi Thiệu Hành có mối quan hệ không tệ với hai người kia, lại là Thịnh Thế hẳn rất dễ nói chuyện mới đúng. Em khiến anh ta mở miệng, chuyện chúng ta lật ngược thế cờ cũng không phải là việc khó gì.”
Úy Hải Lam nói: “Em không tham dự vào chuyện của anh ấy.”
“Hả?” Úy Mặc Doanh nghi ngờ trả lời: “Lôi phu nhân lại thật rảnh rỗi đây. Thế nào? Bây giờ nói em hạ mình cầu xin giúp đỡ lại không chịu? Hay là……” Cô dừng một chút, lạnh giọng nói: “Em vốn không có thân phận này, nói cái gì cũng đều bị từ chối?”
“Thì ra là em ở đây.” Giọng nam trầm thấp mê hoặc đột nhiên vang lên, bóng dáng cao lớn của Lôi Thiệu Hành thoáng hiện ra.