Đọc truyện Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh – Chương 168: Biến mất không dấu vết (4)
Edit: Sóc Là Ta – diễn đàn
Tháng giêng năm này, Xuân Thành xảy ra biến đổi lớn.
Lúc ấy, tại Cẩn Viên Úy Hải Lam đang xem ti vi trong phòng.
Nhấn điều khiển từ xa, màn ảnh liền nhảy ra một tin.
“Bản tin thứ nhất, một giờ bốn mươi phút chiều, điện ảnh và truyền hình Hoàn Mỹ xảy ra thay đổi về ban quản trị, nội bộ Hoàn Mỹ mắc nợ đã lâu, mọi hoạt động tuần hoàn cũng xuất hiện nhiều nguy cơ, hội đồng quản trị triệu tập tổ chức cuộc họp, nguyên chủ tịch Thẩm Vân Bằng bị buộc từ chức.”
“Bản tin thứ hai, chín giờ ba mươi sáu phút sáng nay, điện ảnh và truyền hình Hoa Hạ, giám đốc Nhiếp Văn Thành mua được 32% cổ phần công ty điện ảnh và truyền hình Hoàn Mỹ, do các cổ đông hội đồng quản trị nhất trí đề cử tiếp nhận chức chủ tịch. Có thông tin tiên sinh Nhiếp Văn Thành chính là ban chấp hành quản trị ở điện ảnh và truyền hình Hoa Hạ. Lần này một mình anh kiêm hai chức, hai công ty rất có thể sẽ được sáp nhập. Giám đốc tiền nhiệm
Thẩm Vân Bằng bị nhồi máu cơ tim tại chỗ, sau đó được đưa vào bệnh viện, đến nay chưa qua khỏi cơn nguy hiểm.”
“Bản tin thứ ba, điện ảnh và truyền hình Hoàn Mỹ chính thức sáp nhập vào điện ảnh và truyền hình Hoa Hạ.”
“Có thể nói Hoàn Mỹ là công ty điện ảnh và truyền hình đầu tiên ở Xuân Thành, liên quan đến các lĩnh vực đầu tư, xuất bản, in ấn cùng các hoạt động bán lẻ và nhiều hành nghề khác. Mấy năm nay, điện ảnh và truyền hình Hoa Hạ lại nhanh chóng phát triển, mà quy mô phát triển ngày càng to lớn, hơn nữa lại nắm giữ sự đầu tư lâu dài từ nước ngoài, khả năng tài chính lại hùng hậu. Lần này Hoa Hạ sáp nhập cũng có thể nói là chộp được thời cơ có lợi.”
Hai MC chủ trì một nam một nữ đang phân tích thế cục hai nhà.
Hình ảnh chuyển dời sang tình hình tỉ mỉ về buổi quay nơi này mấy ngày nay.
Lúc đầu trên màn ảnh, tất cả ký giả truyền thông đều chen chúc vây chặt ngoài công ty Hoàn Mỹ. Hiện trường rất hỗn loạn, có người die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn..bị đẩy ra ngoài, mà người đàn ông đang ngồi trên xe chính là ba Thẩm – Thẩm Vân Bằng. Đi theo ra ngoài còn có Thẩm Kiều và Thẩm Du An, trong ống kính vẻ mặt Thẩm Du An nghiêm túc, hoảng hốt hoang mang. Rồi sau đó mấy người nhanh chóng vào xe cứu thương, xe nhấp nháy ánh đèn lái đi rời khỏi đám đông.
Hình ảnh lại chuyển, chiếu đến giám đốc điện ảnh và truyền hình Hoa Hạ – Nhiếp Văn Thành.
Kể từ sau hôm cùng đi ăn tối, Úy Hải Lam chưa từng gặp lại Nhiếp Văn Thành. Sau lại gặp phải cảnh tượng đám phóng viên tranh giành chụp ảnh, không cẩn thận làm bị thương tới cánh tay nên vẫn ở nhà điều dưỡng.
Đó là buổi họp báo tin tức, tất cả những người phụ trách liên quan đến Hoa Hạ cùng với những người phụ trách Hoàn Mỹ đều có mặt, toàn bộ buổi phát biểu do giám đốc Nhiếp Văn Thành chủ trì. Bộ dáng dù nhìn thẳng hay nhìn nghiêng cũng đều anh tuấn ấm áp, không nhanh không chậm phát biểu lời thông báo, xác định mối quan hệ hợp nhất làm một.
Hình ảnh tiếp tục chuyển quay trở lại MC.
“Bản tin thứ tư, công ty Vạn Kinh được thành lập. Giám đốc Vạn Kinh – tiên sinh Tần Trăn đã nắm trong tay tất cả hộp đêm, quầy bar, KTV cùng rất nhiều sản nghiệp khác. Lần thành lập này, công ty sẽ hoàn toàn độc quyền tất cả các khu giải trí ở cả thành đông và thành nam. Luật sư đại diện cho tiên sinh Tần đã bày tỏ, tiên sinh Tần hoan nghênh các giới lãnh đạo thị sát, nghiêm túc cấm đánh bạc, hút thuốc phiện, buôn lậu thuốc phiện, chơi gái hoặc các loại hoạt động không hợp pháp.”
“Hôm nay mười giờ sáng, Tần Trăn và Nhiếp Văn Thành cùng tham gia buổi họp báo, hai người tuyên bố hai công ty đã đạt thỏa thuận chung vì sau này sẽ còn phát triển tốt hơn. Tập đoàn Thịnh Thế được thành lập lúc đó, mà Vạn Kinh và Hoa Hạ sẽ trở thành công ty phát triển đơn độc, không ảnh hưởng lẫn nhau.”
“Đồng thời, tổng giám đốc sở sự vụ Lâm Ân – luật sư Lôi Thiệu Hành sẽ nhậm chức tập đoàn Thịnh Thế 1. Mọi người đều biết, tiên sinh Lôi đã không nhận vụ án nữa, lần này ra mặt đảm nhiệm có thể thấy được quan hệ tuyệt đối không phải vừa. Hiện trường càng có thêm nhiều ký giả hỏi không biết có tham gia công nghiệp và kiến trúc hay không, tiên sinh Lôi mỉm cười đáp lại, không ngoại trừ khả năng này.”
Hình ảnh lại bị cắt lần nữa, trong màn hình đột nhiên chiếu về cảnh tượng buổi họp báo thành lập tập đoàn Thịnh thế.
Quy mô hội trường cực lớn, các giới truyền thông tranh nhau chụp hình, đèn flash không ngừng đan xen lẫn nhau, ba người đàn ông đều đầy vẻ đặc biệt oai nghiêm, nhìn ra lại còn tưởng rằng đây là buổi họp báo của minh tinh. Bọn họ nhất trí trong âu phục màu đen, áo sơ mi trắng, khí thế bức người cũng có riêng sức quyến rũ đặc biệt.
Mà người đàn ông ngồi ở giữa là tổng giám đốc cấp cao Nhiếp Văn Thành, anh hướng về phía microphone từ từ mở miệng.
Bên cạnh anh, hai bên còn có Lôi Thiệu Hành cùng với Tần Trăn.
Tần Trăn ngồi bên phải.
Tần Trăn ít khi sẽ tham dự những trường hợp như vậy, anh lấy vẻ nghiêm trang cộng với vẻ mặt lạnh lùng khác thường đối mặt với vô số ký giả, vẻ mặt anh cũng không chút thay đổi.
Mà Lôi Thiệu Hành lại ngồi ở bên trái Nhiếp Văn Thành.
Thời điểm Lôi Thiệu Hành đối mặt với giới truyền thông, từ trước đến giờ đều tự nhiên ứng phó, kiểu chiêu bài mỉm cười, từ đầu đến cuối đều mỉm cười đầy tâm ý (có lòng). Chỉ là nụ cười của anh, mặc dù ôn hòa thân thiết nhưng lúc nào cũng là loại suy nghĩ thâm ý (ý nghĩ thâm sâu) làm cho không thể có ai có thể suy nghĩ rõ ràng được.
Cả buổi họp báo, toàn bộ đều do một mình Nhiếp Văn Thành đảm nhiệm, cuối cùng đọc bài diễn văn kết thúc.
Hình ảnh ba người dừng trên màn ảnh soi vào đáy mắt Úy Hải Lam.
Người chủ trì vẫn còn nói những gì nữa nhưng Úy Hải Lam cũng nghe không lọt, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Hoàn Mỹ bị thâu tóm, Hoa Hạ bị thu mua, Tần Trăn lại hợp tác cùng Nhiếp Văn Thành, lại còn tăng thêm một người là anh, ba người này quan hệ như thế nào, luôn có loại không rõ kéo theo cảm giác phức tạp.
Úy Hải Lam tắt ti vi, tinh thần không yên.
Nhà họ Thẩm bị sụp đổ dĩ nhiên không có liên quan gì với cô, đây là chuyện không ai có thể dự liệu hay ngăn cản được, những chuyện phát sinh trên thương trường, ai có thể nói rõ được đây? Nhưng trước mắt lại vội vã xẹt qua khuôn mặt âu lo của Thẩm Du An, cô không khỏi có chút lo lắng, trong nháy mắt cũng có ý nghĩ muốn liên lạc với cậu ta nhưng cuối cùng cô vẫn không thể hành động.
Dù sao xưa đâu bằng nay(*).
(*) Từ gốc “kim phi tích tỉ liễu” đề cập đến tình huống hoặc hình dạng tự nhiên… đã trải qua những thay đổi to lớn.
Trở về, cô chỉ có một lần liên lạc cùng Viên Viên, cô ấy đang bận vụ án nên không thể trò chuyện nhiều.
Về phần Lôi Thiệu Hành, cô cũng chưa gặp được anh.
Mà cả một buổi chiều, Úy Hải Lam không khỏi lo lắng, cảm giác có chuyện gì sắp xảy ra. Cô đứng ở trước bệ cửa sổ nhìn Cẩn Viên, từng trận run rẩy cứ vọt lên. Thật lâu, cô cũng không nhúc nhích, cứ đứng như vậy nghiêm mặt suốt mấy giờ.
Có lẽ là khoảng bốn giờ, Vương San tới.
Vương San cười nói “Tiểu thư Úy, xin mời đi theo tôi.”
Úy Hải Lam quay đầu lại nhìn về phía cô ấy “Đi đâu?”
“Đi thì biết.” Vương San nhẹ giọng nói.
Úy Hải Lam không hỏi thêm nữa chỉ đi theo Vương San. Cô cho là sẽ đi nơi nào không ngờ sẽ đi tới một tiệm áo cưới. Nhân viên phục vụ mang hộp quà tới, mở ra nhìn lên, đó là một bộ lễ phục tơ lụa màu trắng, thiết kế đơn giản hào phóng chỉ khác biệt là bên eo còn có trang sức nơ con bướm. Làn váy lễ phục rất dài che đi vẻ đẹp đôi chân của cô, áo lót lại quấn sát ngực khiến bên trong cô không thoải mái lắm.
“Trang điểm cho tiểu thư.” Vương San nói.
“Vâng”
Mấy thợ trang điểm đi tới bên cạnh Úy Hải Lam mỉm cười nói “Tiểu thư, tôi tới trang điểm cho cô.”
Úy Hải Lam cứ ngồi trước bàn trang điểm, mặc cho người chuyên gia trang điểm kia thoa phấn thơm. Bản thân cô vốn bình thường nên cũng không muốn rực rỡ hơn nữa, chỉ buộc tất cả tóc lên, lấy trân châu cài tóc làm đẹp. Lông mi dày rậm die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn..không cần chỉnh trang, nhẹ nhàng kẹp lấy, quăn xoắn thành đường cong đẹp mắt. Gương mặt màu hồng vô cùng nhạt nhẽo trông cũng không có vẻ quá mức, mà trên môi nhẹ nhàng quét qua một lớp son nước. Tuy đồ trang sức trang nhã nhưng lại cần phải có tài, mấy thợ trang điểm vây quanh cô phục vụ một hồi lâu.
Châm ngôn có câu, người dựa vào ăn mặc, Phật dựa vào vàng, nói thế thật không sai.
Đứng ở trước gương, trong nháy mắt Úy Hải Lam cũng không nhận ra mình, người phụ nữ quang vinh chói lọi kia lại là cô.
Cô cũng chỉ có khuôn mặt bình thường luôn luôn cũng không phải mẫu người quá ưa thích mỹ phẩm, đột nhiên trang điểm thật có chút không quen.
Nhân viên phục vụ lại mang tới áo khoác lông chồn bạc, cẩn thận tỉ mỉ khoác lên cho cô.
Úy Hải Lam lại quan sát một lần nữa, từ đầu đến chân, đều tinh xảo tới cực điểm. Áo liền quần này chỉ sợ là có giá trị xa xỉ, cô lại đang rất hoài nghi, ăn mặc long trọng như vậy rốt cuộc là muốn làm gì. Sau lưng một tiếng la lên, cô trầm mặc xoay người nhìn lại.
Vương San đang cầm hộp trang sức đi tới trước mặt cô mở ra, chỉ thấy bên trong là một chiếc nhẫn kim cương.
Mặt cắt ở giữa viên kim cương thật đẹp, chung quanh vây vô số kim cương nhỏ, thiết kế đường nét độc đáo, làm cho hai mắt người ta tỏa sáng. Chỉ một chiếc nhẫn kim cương như vậy có thể khiến bất cứ người phụ nữ nào động lòng nhưng cũng đủ trở thành khoe khoang. Cô sẽ rất ít khi mang đồ trang sức, chỉ cảm thấy đó là trói buộc, dây chuyền và chiếc nhẫn đều giống như gông xiềng sẽ xiết lấy cô không thả.
“Đây là nhẫn cưới do đích thân tiên sinh Lôi chọn lựa, mời cô đeo lên.” Vương San mỉm cười.
Nhẫn cưới?
Úy Hải Lam nghe lời cô ấy nói, không biết mình có cảm giác như thế nào?
Chiếc nhẫn trước mắt này, không có bất kỳ ý nghĩa gì, không có cảm giác được tặng quà, thậm chí không có người thân chúc phúc, không có gì cả, thế nhưng anh lại muốn cô đeo lên.
Úy Hải Lam nói: “Không cần, tôi không thích đeo đồ trang sức.”
“Tiên sinh Lôi nói rồi, nhất định phải mời cô đeo lên.” Vương San cũng không theo ý cô như trước nữa mà thái độ rất kiên quyết.
Úy Hải Lam liếc cô ấy, cuối cùng vẫn cầm lên chiếc nhẫn kia, có chút buồn cười đeo ở tay trái trên ngón vô danh.
Mà cổ tay của cô vẫn còn đeo vòng chuỗi chuông đồng này, cô cũng quên gở xuống.
“Tiểu thư Úy, cái này có thể lấy xuống.” Vương San liếc thấy chuông đồng, chẳng qua cảm thấy trang phục này không xứng.
Úy Hải Lam cũng không biết đang kiên trì thứ gì, một hồi lâu mới nói “Không cần.”