Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh

Chương 165: Biến mất không dấu vết (1)


Đọc truyện Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh – Chương 165: Biến mất không dấu vết (1)

Edit: Sóc Là Ta – diễn đàn

“A di đà phật, thí chủ, mời cô tự nhiên.” Tiểu hòa thượng cúi người chào, rồi sau đó bước đi thong thả vào trong chùa tiếp khách hành hương.

“Cám ơn tiểu sư phụ.” Úy Hải Lam chắp tay trước ngực, nhẹ giọng nói.

Tiểu hòa thượng xoay người đi, Úy Hải Lam mỉm cười quay đầu lại nhìn thấy anh kinh ngạc đang nhìn mình chưa từng dời mắt sang hướng khác. Anh xuất sắc quá mức chói mắt, ánh mắt kia quá mức thâm thúy mê ly khiến cô hơi ngượng ngùng, cô đứng tại chỗ, hai tay chắp sau lưng lại không được tự nhiên xuôi tay xuống thuận miệng hỏi “Đại sư trụ trì nói gì với anh?”

“Không nói gì.” Lôi Thiệu Hành thờ ơ trả lời.

“Anh gạt người, chắc chắn phải nói gì chứ? Hay đại sư trụ trì cảm thấy anh có tuệ căn(1), cho nên muốn thu anh làm đồ đệ?” Cô cười đùa nói.

(1) Tuệ căn: chỉ sự thông minh có thể chỉ lĩnh ngộ được chân lý nhà Phật.

“Ơ, tại sao lại bị em đoán ra được? Đại sư còn nói anh còn bị quấn bởi một con yêu nữ ngàn năm hóa thân thành một mỹ nữ tuyệt thế mê hoặc lòng người, muốn đến mê hoặc anh, còn muốn ăn thịt anh, uống máu Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,anh, hút hết tinh khí trong người anh, không chỉnh anh tử tế thề không bỏ qua.”

Anh đang dùng phép ẩn dụ nói cô chính là con yêu tinh kia, cô nổi giận nói “Anh mới là yêu nữ.”

“Ha ha.” Anh nở nụ cười, mặt mày sáng lạng càng nhìn càng vui vẻ.

Úy Hải Lam quay mặt sang chỗ khác vừa liếc nhìn anh vừa nói “Anh thật sự cho rằng anh là Đường Tăng sao? Còn uống máu ăn thịt, trường sinh bất lão sao?”

“Ơ, cách đây mấy ngày, không phải có người đã nói anh là hòa thượng phong lưu sao?” Lôi Thiệu Hành trêu đùa nói: “Đến đây đi, đến đây đi, tùy em uống, tùy em ăn, anh tuyệt đối không phản kháng không giãy giụa, còn có thể tắm rửa sạch sẽ, nằm ở một nơi chờ đích thân yêu tiên đại giá, thật là khiến anh thụ sủng nhược kinh(2).”

(2) Thụ sủng nhược kinh: được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo

Úy Hải Lam cũng bật cười “Ha ha, anh nói lung tung. Nơi này là Phật Đường, cẩn thận bị thần linh nghe được lại trách tội trừng phạt anh.”

“Cho dù muốn thu phục anh, vậy anh cũng muốn một đêm xuân, dù thành quỷ cũng muốn làm quỷ phong lưu.” Anh khoác lác vô sỉ khiến cô đỏ mặt.

Gió mát dịu dàng thổi lất phất, những hoa nhỏ kia lung lay sinh động, cây Mạn Đà La (xem thêm chú thích ở chương 164) đỏ tươi như lửa, thiêu đốt bừng bừng. Cô gái xinh đẹp đứng một mình dưới tàng cây cùng người yêu vui vẻ nói cười, khuôn mặt nhỏ nhắn màu hồng dần nở rộ lan tỏa đến mê người, dịu dàng khiến lòng anh say mê, sung sướng đến nỗi không thể chuyển mắt sang hướng khác.

Nếu thời gian có thể lưu lại, vậy thì rất tốt.

“Anh nhìn em làm gì?” Cô bị anh nhìn chăm chú không chịu nổi, nhíu mày hỏi.

Lôi Thiệu Hành từ từ cười nói “Đẹp chứ sao?”


“Không phải anh nói em không đủ xinh đẹp?”

“Anh nói sao?” Đáy mắt anh thoáng qua một tia ánh sáng giảo hoạt, ngay sau đó lại cố làm ra vẻ mờ mịt.

“Có nói qua!”

“Lúc nào?”

“Ngày đó trong buổi tuyển chọn nữ chính MV ở công ty điện ảnh và truyền hình Hoa Hạ, lúc ấy anh đã nói như vậy.”

“Ơ!.” Lôi Thiệu Hành than thở một tiếng, cô nhìn anh, anh bất đắc dĩ lắc đầu nói “Thì ra là em để ý?”

“Ai để ý?” Úy Hải Lam vẫn tự biết rõ, quả thật cô cũng không phải đại mỹ nữ (ý chỉ người đẹp) gì.

“Anh nói thật.” Lôi Thiệu Hành bất chấp nói một câu như vậy, cô cũng không biết mình có cảm giác gì,  hai tay sau lưng thiếu chút nữa bẻ thành bánh quai chèo, thế nhưng anh nheo tròng mắt, trầm thấp nói “Nhưng anh cảm thấy em đẹp nhất.”

Úy Hải Lam ngạc nhiên, trong lòng có chút ngọt ngào, lần đầu tiên cảm thấy có thể được người khác khen đẹp mắt là một chuyện rất vui. Mà nhất thời cô cũng không biết nên nói gì, không thể làm gì khác hơn là lại trở về đề tài kia “Không nói đùa với anh nữa, rốt cuộc trụ trì nói gì với anh?”

Khuôn mặt Lôi Thiệu Hành đột nhiên nặng nề nói “Đại sư nói lệ khí (xem thêm chương 164) trên người anh quá nặng, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.”

“Vậy anh nói sao?” Cô hoang mang hỏi, có chút lo âu.

“Muốn biết à?”

“Ừm.”

“Vậy hôn anh đi, sao hả?”

“Vậy em không cần biết.” Cô trừng mắt liếc anh một cái.

“Ha ha.” Lôi Thiệu Hành cười lớn, nụ cười của anh vô cùng rực rỡ, đó là nụ cười của một chàng trai đang tỏa sáng dưới ánh mặt trời, cô lại có chút hoảng hốt làm như đã từng gặp ở nơi nào “Anh nói với đại sư rằng anh là cô hồn dã quỷ (xem thêm chú thích chương 164), dù xảy ra chuyện gì cũng không có gì đáng sợ, dù sao cũng sẽ không có ai đau lòng cho anh mà.”

Úy Hải Lam chớp mắt im lặng “Lại nói chuyện bậy bạ, sao lại không có ai?”

“Có không?”


“Có.”

“Ai?”

“Thư ký Vương, trợ lý Khang, bác sĩ Mạnh, Đồng Đồng, còn có bạn bè của anh, không phải có rất nhiều người sao?” Cô lập tức liệt kê ra một chuỗi danh sách.

Lôi Thiệu Hành từ từ bước đến gần cô, anh đi tới trước mặt cô, cúi đầu hỏi “Vậy em thì sao? Em sẽ như vậy sao?”

Úy Hải Lam ngẩng đầu lên, cô ngửi thấy được một luồng hương thơm, chưa kịp mở miệng thì anh lại chợt ôm hông cô dịu dàng hôn cô.

“A di đà Phật, a di đà Phật, phi lễ vật thị(3).” Hòa thượng đúng lúc bắt gặp một màn này, vội vàng quay đầu lại.

(3) Một trong bốn điều cấm kỵ trong Phật giáo, đó là “Phi lễ vật thị, phi lễ vật thính, phi lễ vật ngôn, phi lễ vật động” nghĩa là không nhìn điều sai, không nghe điều tầm bậy, không nói điều trái, không làm điều quấy.

Úy Hải Lam mặt đỏ tim đập, lúng túng không thôi vội vàng đẩy anh ra.

Lôi Thiệu Hành cũng lui về phía sau một bước, quay sang tiểu tăng nói: “Tiểu sư phụ, dẫn chúng tôi đi dâng hương.”

“A di đà Phật, mời hai vị thí chủ.”

Hai người lại đi theo tiểu tăng bước đi thong thả vào trong miếu, thành kính dâng hương bái Phật, lại thêm tiền nhang đèn.

“Hai vị thí chủ hào hiệp tích thiện, ắt phải có phúc báo.” Tiểu tăng nhìn thấy một xấp tiền thật dầy, thành khẩn nhận lấy bỏ vào hương du tương(3).

(3) Hương du tương còn gọi là bể hương là đồ vật để các khách hành hương bỏ tiền vào trong để từ thiện. 

Vị trụ trì có mặt mũi hiền lành, giải đoán xăm cho khách hành hương.

Úy Hải Lam cũng xin một lá thăm, tìm đến đại sư.

Đại sư nhận lấy thăm nhìn kỹ, vuốt râu mép rậm rạp nói: “Nữ thí chủ, quẻ này nói ra một chữ duyên.”

“Duyên?” Úy Hải Lam kinh ngạc nói thành tiếng.


Đại sư thầm thì nói “Thế gian có hữu duyên, cũng có vô duyên. Có người xong duyên, cũng có người chưa dứt duyên. Thế gian có người tin duyên, tích duyên, cũng có người tùy duyên, nghịch duyên. Duyên phận là ý trời, phân rõ con người. Có vài người kết nhân duyên loại thiện duyên, có vài người rời trần duyên, tu phật duyên, có vài người kiếp này hữu duyên phải bên nhau đến thiên trường địa cửu, không bao giờ phai màu, có vài người kiếp này vô duyên van xin duyên tam sinh kiếp sau. Trong thiên địa, vạn sự vạn vật vốn chính là hữu duyên thì tụ, vô duyên là tán (chia lìa). Duyên tụ duyên tan duyên như nước giống như dòng suối róc rách chảy trên đá, duyên hợp như cát giống như cát mênh mông hòa với trời cao.”

“A di đà Phật, hôm nay hai vị thí chủ có thể cùng đến chính là người hữu duyên.” Cuối cùng đại sư nói như thế.

“Oh?” Lôi Thiệu Hành có chút vui vẻ đáp một tiếng.

“Mọi việc đều sinh ra từ duyên phận, muôn đời tu hành cũng Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,thế thôi, tu ngàn đời mới có thể cùng chăn gối, kiếp trước gặp nhau năm trăm lần mới có thể đổi lại kiếp này có một lần sát vai.”

“Thật đúng là có duyên.” Lôi Thiệu Hành cười nói.

Úy Hải Lam thầm nghĩ: nếu Phật gia quả thật có cách nói này, đó đích xác là hữu duyên.

“Chúng ta gặp nhau cũng là hữu duyên, xin hỏi hai người trên thế gian cái gì mới là trân quý nhất?” Đại sư cười hỏi.

Hai người đều trầm mặc làm như đang suy tư.

Một lát sau, Úy Hải Lam và Lôi Thiệu Hành cùng rối rít trả lời.

“Đại sư, tôi cảm thấy vĩnh viễn không có gì trân quý nhất.” Úy Hải Lam như nghĩ tới điều gì, nhẹ giọng nói.

Lôi Thiệu Hành hờ hững mở miệng “Đã bỏ lỡ.”

Đại sư nở nụ cười ấm áp “Không thể nói, không thể nói, nếu có duyên, lần sau hai vị sẽ còn quay lại.”

Lời nói của đại sư khiến người ta có lúc hiểu lúc không, hai người sánh vai ra khỏi ngôi miếu, một đường nhìn phong cảnh đi xuống núi. Lúc này, một đôi tình nhân đang lên núi, dường như đang tranh cãi. Người phụ nữ tức giận dùng dằng cự tuyệt, người đàn ông lại càng không ngừng giải thích.

“Tôi không muốn nói chuyện với anh! Anh cũng đừng nói chuyện với tôi!”

“Em hãy nghe anh nói……”

“Tôi không nghe! Tôi không nghe! Anh chỉ biết lừa người thôi.”

“Được rồi, đừng ồn ào nữa, em hãy nghe anh nói!”

“Tôi không muốn nghe.”

“Anh sai rồi, đã được chưa?

“Không được!”

“Vậy em muốn như thế nào mới có thể tha thứ cho anh?”


“Làm gì cũng vậy thôi!”

Cặp tình nhân cứ tranh cãi như vậy đi ngang qua hai người bọn họ.

Úy Hải Lam cười nói “Xem ra trụ trì lại muốn giảng đạo cho bọn họ.”

“Hòa thượng cũng rất bận rộn.” Lôi Thiệu Hành lên tiếng, quay đầu lại nhìn về phía bóng lưng xa xa của cặp tình nhân nọ, tiếp theo hỏi “Em đoán xem người đàn ông kia phạm lỗi gì?”

“Đoán không ra.”

“Phụ nữ giận lên thật là đáng sợ, nếu em tức giận, anh nên làm như thế nào đây?” Anh cười đùa cợt nhã hỏi “Bằng không, em ăn anh đi.”

“Ai muốn ăn anh?”

“Vậy em nói một chút xem, đối với cô gái vừa nãy kia, phải làm như thế nào cô ấy mới có thể tha thứ cho người đàn ông kia đây?”

Úy Hải Lam bước chân rộng ra đi về phía trước, vòng cổ tay lắc lắc phát ra tiếng vang dễ nghe, cô suy nghĩ nhiều cười nói “Em sao, nếu như là em… em sẽ nói cho anh ta biết, muốn em tha thứ, cũng được thôi, trừ phi gốc cây hạnh nở hoa trong vườn.”

“Tại sao muốn cây hạnh nở hoa?”

“Bởi vì chưa bao giờ nở.”

“Việc này quá khó khăn đi, không tuân theo quy luật tự nhiên, đổi cái khác.”

“Vậy, vậy thì bắt một ngàn con đom đóm.”

“Không bằng đốt một ngàn chiếc đèn.”

“Không cần, em thích đom đóm.”

“Lấy ở đâu nhiều đom đóm như vậy, không thiết thực, đổi cái khác.”

“Ha ha, vậy thì một trân mưa màu xanh lam, em vừa thấy trận mưa màu xanh sẽ biết vì em mới mưa.”

Một gốc cây không nở hoa.

Một ngàn con đom đóm.

Một trận mưa màu xanh.

Lôi Thiệu Hành yên lặng ghi khắc trong lòng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.