Đọc truyện Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh – Chương 154: Chim di trú khó di chuyển (10)
Edit: Sóc Là Ta – diễn đàn
Ngày thứ bảy đó, Úy Hải Lam đúng hẹn liên lạc với Nhiếp Đồng.
Ngay cổng vườn thú, quả nhiên Úy Hải Lam nhìn thấy có người đang tha thiết chờ mình.
Nhiếp Đồng đội chiếc nón xinh xắn, đeo ba lô nhỏ, cô buộc tóc đuôi ngựa nghịch ngợm, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trĩnh hết sức xinh đẹp. Đứng bên cạnh cô là một cô gái có lẽ là người phụ trách đưa cô bé đến đây, ăn mặc cũng rất nghiêm chỉnh lễ độ, thậm chí là một khuôn mặt vô cùng diễm lệ (xinh đẹp).
“Chị Hải Lam.” Xa xa Nhiếp Đồng nhìn thấy người đến liền reo to, chạy như bay về phía cô.
Úy Hải Lam nghênh đón cô, cũng tự nhiên dắt bàn tay nhỏ bé.
“Có phải chờ lâu lắm rồi hay không?”
“Không, em cũng vừa mới đến.”
Hai người đến gần một chút, cô gái xinh đẹp kia lên tiếng “Xin chào, tiểu thư Nhiếp giao cho cô, đến lúc tiểu thư liên lạc tôi…tôi sẽ đến đón.”
“Cô thật dài dòng, biết rồi, đi nhanh đi.” Nhiếp Đồng hiển nhiên không thích cô ấy vội vã đuổi người.
“Tôi đi đây.” Cô gái kia cũng không tức giận, mỉm cười rời đi.
Úy Hải Lam chú ý tới đối phương nhìn chăm chú, Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,ánh mắt ấy giống như Đỗ Hinh Ninh, đối với cô tràn đầy đề phòng. Khi cô cảm thấy có chút nghi hoặc thì lại nghe thấy Nhiếp Đồng nói “Em không thích cô ta.”
“Tại sao?” Úy Hải Lam hỏi ngược lại.
“Cô ta yêu chú mới đối xử với em tốt như vậy, em ghét cô ấy.” Nhiếp Đồng bĩu môi nói.
Úy Hải Lam hiểu ra, thì ra là thế cho nên cô gái kia mới căm thù cô.
Hai người mua vé vào cửa, thuận lợi vào vườn tham quan. Theo bản đồ chỉ dẫn, họ đi theo đoàn du khách ngồi lên xe đi tham quan khu mãnh thú.
Nhân viên làm việc chỉ dẫn khách, họ được chỉ đến một chiếc xe phía sau.
Vừa mới lên xe, Nhiếp Đồng đột nhiên hô to “Chú Lôi, sao chú ở chỗ này?”
Úy Hải Lam hoài nghi nhìn lại, chỉ thấy Lôi Thiệu Hành ngồi yên tĩnh ở vị trí phía sau, ăn mặc tùy ý nhẹ nhàng, vẫn là một khuôn mặt tuấn dật (đẹp trai) như trước.
Đột nhiên nghĩ đến hôm qua, anh lái xe đưa cô trở về Cẩn Viên, anh hỏi cô có muốn cùng đi chơi, cô nói không muốn, anh lại quấn lấy cô hỏi tại sao. Bỗng một cuộc điện thoại gọi đến giải vây cho cô, anh không hỏi tới nữa, mà cô cũng biết điều xuống xe, bóng lưng anh cũng trực tiếp mất hút. Không nghĩ tới chỉ trong chớp mắt, anh lại xuất hiện tại nơi này.
Lôi Thiệu Hành vẫy tay về hướng Nhiếp Đồng, lại vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình.
Nhiếp Đồng buông lỏng tay, chạy vội tới bên cạnh anh ngồi xuống “Chị Hải Lam, ngồi bên này.”
Úy Hải Lam không thể làm gì khác hơn là đi tới ngồi vào chỗ trống bên cạnh Nhiếp Đồng, đó là vị trí cạnh cửa sổ cô luôn luôn ưa thích.
“Chú Lôi, có phải bởi vì cháu đã kể cho chú nghe giáo viên yêu cầu cháu viết bài về động vật nên chú đoán hôm nay cháu sẽ đến vườn thú?”
Lôi Thiệu Hành nhẹ bóp lỗ mũi xinh xắn của cô, chỉ cười không nói.
“Ôi! Thật vui nha! Hôm nay có chú Lôi còn có chị Hải Lam cùng đi ra ngoài chơi!” Nhiếp Đồng nhảy cẫng hoan hô.
Tài xế bắt đầu khởi động mà xe lại chỉ chở ba người bọn họ, xe không nhanh không chậm tiến vào khu vườn mãnh thú. Bên trên là con đường nhỏ rộng rãi có thể nhìn thấy sư tử oai hùng, còn có con báo nhỏ đang nhanh chóng chạy trốn. Trên đường xe ngừng lại, con gấu chó bò đến bên cạnh xe, đột nhiên đứng lên, dọa Nhiếp Đồng giật mình, cô bé nghẹn ngào gào lên “A! Thật là đáng sợ!”
Úy Hải Lam vội vàng bảo vệ cô.
Mà bên cạnh lại có cổ tay bền chắc có lực lộ ra, ôm cả cô vòng vào trong ngực anh, giọng nam trầm thấp vang lên “Đồng Đồng, cháu xem, kính thủy tinh đã bao phủ rồi.”
Nhiếp Đồng vốn luôn luôn tin tưởng anh tuyệt đối, lúc này mới từ khe hở nhìn ra quả nhiên con gấu chó kia cũng không tấn công nữa nhưng móng vuốt vẫn nằm ở cửa sổ, vẫn thật rất đáng sợ.
“Còn rất đáng sợ.” Một tay Nhiếp Đồng ôm lấy Úy Hải Lam, một tay ôm lấy Lôi Thiệu Hành.
Úy Hải Lam nghiêng đầu quay đi, mà anh cũng đồng thời nghiêng đầu nhìn lại, hai người vừa nhìn nhau như vậy, khuôn mặt anh mang theo nụ cười dịu dàng, cô ngẩn ra, vội vã từ biệt.
Từ khu dã thú đi ra, ba người đi tới khu vườn thú hiền lành.
Nhiếp Đồng là một cục cưng cực kỳ tò mò, vấn đề xuất hiện tầng tầng lớp lớp, Úy Hải Lam và Lôi Thiệu Hành trả lời không xuể, lại bị tiểu công chúa làm cho hoa mắt chóng mặt.
“Tại sao hươu cao cổ lại có chiếc cổ dài như vậy?”
“Bởi vì nó muốn ăn thứ gì đó.” Úy Hải Lam trả lời.
“Vậy nó có thể cúi đầu xuống ăn mà.”
“Nhưng chân của nó cũng dài, nếu như cổ không dài thì cũng không thể ăn rồi.”
“Chân kia và cổ cũng ngắn một chút, không phải là tốt hơn rồi sao?”
“Cái này cần phải hỏi hươu cao cổ mẹ đi.” Úy Hải Lam bối rối nói.
“Tại sao trên người ngựa vằn là những đường vân?”
“Bởi vì nó được gọi là ngựa vằn.” Lôi Thiệu Hành trả lời.
“Vậy nó cũng có thể có chấm tròn, tại sao lại là một đường đen một đường trắng vậy?”
“Nó vượt ngục (chạy trốn) ra ngoài.”
“Vượt ngục là cái gì?” Tiểu gia hỏa tò mò trợn to hai mắt, vừa hỏi “Tại sao chân con voi lớn như vậy?”
“Cháu cứ nói đi?” Lần này, hai người đồng thời lên tiếng.
Nháy mắt đến trưa, Nhiếp Đồng đói bụng, ba người nghiên cứu xem nên ăn cái gì, dĩ nhiên là toàn bộ đều nghe theo tiểu công chúa.
Nhiếp Đồng suy nghĩ một chút, quanh co nói “Em có thể ăn KFC không?”
Úy Hải Lam thật sự cứng lại, bởi vì cô lớn như vậy, rất ít khi sẽ đi ăn KFC.
Chờ đến quán KFC, Lôi Thiệu Hành ôm lấy Nhiếp Đồng cho phép tiểu công chúa tùy ý gọi.
Nhiếp Đồng gọi một phần ăn trẻ em, vui vẻ nhận lấy món đồ chơi, theo Lôi Thiệu Hành đi về phía Úy Hải Lam.
Úy Hải Lam nhìn hai người từ từ đi tới, thế nhưng đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Nhiếp Đồng cầm cọng khoai tây dính sốt cà chua, ăn một cách sung sướng vô cùng, vừa ăn vừa lầu bầu nói “Chú không khi nào dẫn cháu tới đây ăn, chú nói đây đều là những đồ ăn không tốt cho sức khỏe, sao lại là đồ bỏ đi, rõ ràng ăn ngon như vậy, còn có đồ chơi nữa. Ngày mai đi học, cháu sẽ cầm đến trường học cho bạn bè xem.”
Đột nhiên, một cọng khoai tây dính tương được đưa đến trước mặt Úy Hải Lam và Lôi Thiệu Hành.
Nhiếp Đồng”A” một tiếng, hai người hiểu ý đồng thời há mồm ăn.
“Người bạn nhỏ, có muốn cùng ba mẹ chụp chung không đây?” Một người giả trang trong phim hoạt hoạ đi tới, trong tay cầm máy chụp hình.
Ba mẹ?
Lôi Thiệu Hành đang uống nước đá, thiếu chút nữa thì phun ra ngoài.
Úy Hải Lam còn đang cắn cánh gà, chợt ngây người một chút.
Ngược lại Nhiếp Đồng hết sức trấn định tự nhiên, lại phấn khởi lên tiếng “Được!”
Vì vậy, ba người đang sóng vai ngồi trên ghế sofa, Nhiếp Đồng ôm hai người, người chụp hình đếm ba tiếng, cùng nhau kêu “Chụp”.
Hình cũng nhanh chóng được chụp, Nhiếp Đồng nhận lấy nâng niu xem kỹ ở trong tay mình.
Nhưng hai người đều không nói chuyện, Nhiếp Đồng cười lên “Ha ha, cháu cảm thấy hai người giống như ba mẹ của cháu thật vậy.”
“Vậy thì thay đổi cách xưng hô đi, đừng cả ngày gọi chị nữa.” Lôi Thiệu Hành không chút để ý nói, Úy Hải Lam nhăn đầu lông mày.
“Không cần.” Nhiếp Đồng hùng hồn nói “Chị Hải Lam rõ ràng cũng còn rất trẻ.”
“Vậy chú rất già sao?”
“Chú trẻ hơn so với ba cháu nhưng già hơn so với chú ba Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,của cháu.” Tiểu gia hỏa từ trước đến giờ đều thành thực thẳng thắn, Úy Hải Lam cúi đầu buồn cười.
Lôi Thiệu Hành phẫn hận cắn một miếng Hamburger, cảm thấy mùi vị như nhai sáp nến.
“Được rồi, chú Lôi đẹp trai giống chú ba của cháu vậy.” Nhiếp Đồng trấn an một câu, Úy Hải Lam lần này không nhịn nổi, cười khẽ một tiếng.
Lôi Thiệu Hành thấy cô cười đến pháo hoa nở rộ sáng láng vô cùng, buồn bực nho nhỏ cũng trở thành hư không.
Từ KFC đi ra, Nhiếp Đồng nói muốn đi xem biển rộng.
Lôi Thiệu Hành liền lái xe tiến về phía bờ biển.
Đây là ấm áp sau giữa trưa mùa đông, gió biển cũng biến thành nhẵn nhụi mềm mại mang theo liên tục tình ý.
Xe dừng lại, Lôi Thiệu Hành vừa muốn mở miệng, Úy Hải Lam lại chậm chạp ra hiệu. Lôi Thiệu Hành yên lặng nhìn lên, thì ra là Nhiếp Đồng đã nằm trên đùi cô ngủ thiếp đi. Chạy một ngày trời, cô bé cũng mệt mỏi. Hai người cứ như vậy ngồi yên lặng một lát, anh nhỏ giọng nói “Có muốn xuống đi dạo một chút hay không?”
Úy Hải Lam chỉ chỉ Nhiếp Đồng.
Lôi Thiệu Hành nói: “Đoán chừng cô bé còn phải ngủ một lát nữa, xe dừng nơi này, cũng không đi xa.”
Úy Hải Lam thấy cũng tốt, vì vậy lấy tấm thảm da lông ngắn đắp lên cho Nhiếp Đồng cùng bước xuống xe.
Hai người cũng không đi xa, chỉ đi về phía trước một đoạn đường ngắn.
Chỗ đầy đá ngầm, Lôi Thiệu Hành bò lên, xoay người đưa tay ra về hướng cô “Đưa tay cho anh.”
Úy Hải Lam chần chờ nhìn anh không chịu đưa bàn tay ra, thế nhưng anh lại không kiên nhẫn đã nắm cô lôi đến.
Lôi Thiệu Hành ngồi trên đá ngầm, cũng kéo cô ngồi xuống cùng.
Phía trước là một mảnh biển rộng mịt mờ vô biên, không biết nước biển muốn trôi về nơi nào. Mùa đông mặt trời khá rõ, ánh chiều tà dần dần tỏa ra ánh nắng chiều chói lọi đến hoa mắt, chiếu sáng khắp một mảng, đẹp không gì tả nổi. Mà trên không trung, một đoàn chim di trú nhanh nhẹn bay tới, từ phương bắc xa xôi giá rét bay đến quê hương ấm áp.
Gió biển có chút lạnh, Úy Hải Lam nhẹ nhàng run run nên anh lại khoác áo choàng trên người cô, tỉ mỉ khép chặt áo lại.
Lần này, cô cũng không tiếp tục từ chối.
“Đây là chim gì?” Anh mở miệng hỏi.
Úy Hải Lam nói: “Chim di trú, vào thời điểm mùa đông chúng bay tới, qua đông sẽ bay đi, cũng sẽ không lưu lại.”
“Nếu như anh là một con chim di trú, anh nhất định sẽ lưu lại.”
“Tại sao?”
Lôi Thiệu Hành khẽ nheo tròng mắt, chợt nói “Bởi vì nơi này có một mảnh đại dương mênh mông xanh thẳm.”
Nơi nơi đều là bầy chim bay lượn, ở nơi mùa đông này, lòng cô đột nhiên rung động.
Năm sau, vẫn còn người kia chăng?
Cô ngẩng mặt nhìn ra biển rộng, chờ đợi xuân về hoa nở.