Đọc truyện Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh – Chương 151: Chim di trú khó di chuyển (7)
Edit: Sóc Là Ta – diễn đàn
Úy Hải Lam cuống quít chạy ra khỏi phòng chụp ảnh, không kịp đợi ngồi xe bus trực tiếp đón một chiếc taxi đi. Tài xế ở phía trước hỏi đi đâu, cô cuống quít vội nói ra. Xe rời khỏi tòa cao ốc, lúc này cô mới định thần, xác định người kia sẽ không đột nhiên đuổi theo. Nhưng vì sao anh lại nói trước mặt nhiều người thậm chí còn nói những lời như vậy.
Lần đầu tiên, cô cảm thấy phiền lòng.
Đang lúc hoài nghi, một cuộc điện thoại tới.
Úy Hải Lam lấy điện thoại di động ra nhìn, một chuỗi dãy số xa lạ.
Suy nghĩ xem đó là ai, cuối cùng vẫn nhận, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trẻ con trong trẻo quen thuộc, vui sướng hô to “Chị Hải Lam.”
Thật không ngờ sẽ là Nhiếp Đồng, Úy Hải Lam ngạc nhiên không thôi “Đồng Đồng?”
“Ừm, là em, chị Hải Lam, khi nào chị sẽ rãnh rỗi? Chúng ta cùng đi ra ngoài.”
Úy Hải Lam tính toán sắp xếp hành trình gần đây, ngày mai sẽ phải theo Đỗ Hinh Ninh đi chụp ảnh, đại khái mấy ngày cũng sẽ không trở về, cô suy nghĩ nói “Cuối tuần này như thế nào?”
“Được! Đó là thứ bảy hay chủ nhật?”
“Em nói đi, Đồng Đồng muốn ngày nào?”
“Thứ bảy này được không?”
“Được.”
Hai người thương lượng thời gian và địa điểm hẹn gặp, trước khi cúp máy, tiểu đại nhân Nhiếp Đồng còn dặn dò “Chị Hải Lam, đây là số của Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,em, bình thường lúc đi học em không dùng nhưng chủ nhật em nhất định sẽ mang theo, nếu không … chị sẽ không tìm được em. Số này chỉ có ba, chú ba, chú Lôi, còn có chị Hải Lam nữa, chỉ bốn người biết… oh, tuyệt đối không được nói cho người khác biết.”
Úy Hải Lam hoàn toàn nhận lời.
Đứa bé sáu tuổi này thật đúng là không phải thông minh bình thường đâu.
Ngoài cửa sổ là bầu trời trong xanh, trước mắt lại hiện lên khuôn mặt người nọ thong dong mỉm cười.
Anh giống như một câu đố vĩnh viễn đoán không ra.
Mà cô chỉ có thể tùy ngộ nhi an(*).
(*) Tùy ngộ nhi an: có thể thích ứng trong mọi tình cảnh.
Ngày hôm sau bảy giờ, Úy Hải Lam cùng Tiểu Chương đúng giờ đi tới đài truyền hình tập họp.
Thái độ của Tiểu Chương đối với cô so với ngày trước càng thêm khách sáo lễ phép, rồi lại có dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Nghĩ cũng đúng bởi vì chuyện ngày hôm qua, Úy Hải Lam cũng không chủ động nhắc tới.
“Sao còn chưa tới? Bây giờ mấy giờ rồi?” Đợi đã lâu, Tiểu Chương không nhịn được oán trách.
Ước chừng đợi đến chín giờ, Đỗ Hinh Ninh mới dẫn A Tú chạy đến.
Tiểu Chương than thở nói thầm một câu: “Đợi hai tiếng đồng hồ, có lầm hay không?”
Từ rất xa, Úy Hải Lam liền phát hiện ánh mắt của Đỗ Hinh Ninh so với ngày trước càng thêm sắc bén, ánh mắt như vậy mang theo ghen ghét, đã xem cô như kẻ địch. Cô chỉ cười cho qua, làm tốt công việc của mình, càng ngày càng phát hiện, mình cũng có tố chất làm diễn viên, ít nhất, so với trước kia cô trở nên bình tĩnh hơn.
Hôm nay tiết mục thu hình là phát sóng trực tiếp, sắp đặt biểu diễn đơn khúc (hát một mình).
Cho nên để phối hợp hiệu quả, trang phục lần này Đỗ Hinh Ninh xuất hiện dưới ống kính chính là bộ lễ phục cô đã yêu cầu sửa chữa lại số đo.
Đỗ Hinh Ninh thân thiện tự nhiên lại thành thục lão luyện trò chuyện cùng MC.
Sau cùng, lời của người MC xoay chuyển dẫn tới tiết mục cuối cùng.
Âm nhạc lập tức vang lên, tiếng nhạc nhẹ nhàng hoạt bát, bốn người bạn nhảy chạy lên sân khấu. Đỗ Hinh Ninh đi một mạch về phía trung tâm sân khấu, ngay dưới ánh đèn pha chói loá vừa ca hát vừa nhảy múa, tư thế của cô bày ra vô cùng tươi đẹp, từng thứ thể hiện trên màn ảnh đều đẹp nhất. Cô căn bản cũng không để ý đến thứ khác, một động tác chuyển động mạnh chợt đến.
Ở phía sau Úy Hải Lam yên lặng nhìn cô, nhìn chằm chằm nơi ngực trên bộ lễ phục không khỏi có chút lo lắng.
“Tôi bỏ rơi tình yêu, bỏ rơi á……” Đang hát đến thời điểm cao trào, sườn lễ phục đột nhiên bị căng rách, Đỗ Hinh Ninh đang hát bài nhạc hot nhất, trong chốc lát cũng không chú ý đến thiết kế quấn ngực khiến cho nửa người trên bị cởi sạch rất nhanh, cả bộ quần áo cứ như vậy bị tuột xuống, hai ngọn núi dán nhũ thiếp(*) lộ ra ngoài trước mặt mọi người, cũng trong nháy mắt được thu vào màn ảnh.
(*) nhũ thiếp: còn được gọi là miếng dán ngực là một loại được sử dụng trên núm vú ngực của cơ thể con người để bao phủ quầng vú để đạt được hiệu quả của đồ lót vô hình. Nó làm cho mọi người cảm thấy thoải mái, an toàn, xinh đẹp và có hiệu ứng trang trí về mặt hiệu ứng hình ảnh. Thời trang, hợp thời trang, thuận tiện và bắt kịp với thời gian. Núm vú có nhiều hình dạng và thông số kỹ thuật khác nhau, chẳng hạn như: mận, tim, ngôi sao năm cánh, tròn, lòng bàn tay, môi, bọ rùa, táo, bướm, hoa, rất nhiều hình dạng của núm vú chỉ để làm cho bạn trông trẻ trung và xinh đẹp. Núm vú có núm vú dùng một lần và có thể tái sử dụng.
“A ——” Đỗ Hinh Ninh ý thức được y phục mình căng rách, sợ hãi khẽ kêu lên vội vàng che ngực.
Nhân viên làm việc đứng nhìn ngây người tại chỗ.
Úy Hải Lam vội vàng chạy tới, mấy người che chở Đỗ Hinh Ninh bước vào phòng nghỉ.
Phía sau truyền đến giọng nói vội vàng của người MC “Tiết mục đặc sắc sẽ tiếp tục sau màn quảng cáo.”
Trong phòng nghỉ, Đỗ Hinh Ninh đã tức giận điên lên, giận dữ lại càng tăng cao.
“Tại sao vậy? Tôi thuê các người tới làm gì? Một bộ y phục cũng không làm được? Có phải các người ăn cơm trắng? Thật là chẳng có ích lợi gì. Buổi truyền hình phát sóng trực tiếp lại để lộ ra điểm này? Làm thế nào tôi đi ra ngoài gặp người khác? Tôi nói cho các cô biết, các cô phải hoàn toàn chịu trách nhiệm.” Đỗ Hinh Ninh quở trách một tràng, toàn bộ chỉ trách tội lên hai người bọn họ.
Tiểu Chương vốn nhát gan, hèn nhát khóc to “Tiểu thư Hinh Ninh, thật không ngờ sẽ như vậy, xin lỗi.”
“Xin lỗi? Cô nói có lời này có phải là vô ích rồi không?” Khuôn mặt Đỗ Hinh Ninh tái xanh, cô càng phẫn hận mình sớm biết thế nên chăm sóc một chút, để ngực mình trông đẹp hơn một chút.
Tiểu Chương vẫn còn mạnh mẽ nói xin lỗi “Xin lỗi, xin lỗi.”
Úy Hải Lam vốn nãy giờ một mực im lặng rốt cuộc mở miệng, trầm tĩnh nói “Tiểu thư Hinh Ninh, về chuyện lễ phục, lúc trước tôi cũng đã nói, nếu như sửa đổi theo yêu cầu của cô rất có thể sẽ gặp phải tình huống như hôm nay. Lúc ấy, rõ ràng tôi cũng khuyên can, hơn nữa cũng đã lên tiếng nhắc nhở cho cô cũng như giải thích rõ ràng. Nếu như xảy ra việc gì ngoài ý muốn, trách nhiệm là ở cô.”
Đỗ Hinh Ninh trầm lặng cả nửa ngày, một câu nói không ra lời.
Mấy lần trước, dù ăn mặc thế nào cũng không xuất hiện sai lầm nào, cho nên cô càng miễn cưỡng gắng gượng, thật không ngờ bộ lễ phục lại căng rách.
Cô lại nhận thấy mình không đủ lập trường nên chỉ có thể vừa tức giận uất ức khó ngăn cản, cầm lễ phục nhét vào trên ghế sa lon. Cô vừa muốn nói sẽ sa thải tất cả các cô nhưng vừa nghĩ tới tất cả sự việc xảy ra hôm qua thì chỉ vào Tiểu Chương nóng nảy nói: “Cô, lập tức biến cho tôi, tôi không cần cô.”
“Tiểu thư Hinh Ninh!”
“Cút!”
Tiểu Chương khóc lóc xách túi đi ra.
A Tú nói: “Tiểu thư Hinh Ninh, bây giờ chúng ta phải đi đến trung tâm điện ảnh và truyền hình.”
Trung tâm điện ảnh và truyền hình có khoảng cách xa hơn Xuân Thành khoảng một trăm cây số, ngồi xe cần mấy giờ đồng hồ. Rồi sau khi đến trung tâm, còn phải lên đường núi. Chiếc xe nhỏ chỉ có hai cái nón, Đỗ Hinh Ninh và A Tú mỗi người một cái nhàn nhã ngồi lên, Úy Hải Lam không thể làm gì khác hơn đành một thân một mình leo núi. Thật ra đây cũng không phải là việc khó khăn gì nhưng một đống đồ còn để lại cho cô xách phía sau, việc này tương đối bất tiện rồi.
Mất hơn nửa giờ bò lên, lúc này Úy Hải Lam mới đến được đỉnh núi.
Do cảnh quay là vở kịch cổ trang cho nên vừa lên núi cũng có thể nhìn thấy các diễn viên mặc trang phục bồng bềnh như tiên. Mà xung quanh lại đặt những cỗ máy chụp hình hiện đại, các diễn viên còn đang đeo găng tay ấm áp, đeo Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,chụp tai, tình hình này cũng có cảm giác vô cùng trừu tượng, không thể phân biệt rõ rốt cuộc là mình đã chuyển kiếp rồi hay là bọn họ vẫn đang chờ được chuyển kiếp.
Úy Hải Lam cảm thấy rất mới lạ, dù sao đây là lần đầu tiên cô được đích thân đến quay ngoại cảnh.
Đột nhiên, một giọng nữ ôn nhu giống như đã từng quen biết từ bên cạnh truyền đến “Ôi? Úy Hải Lam, có phải là cô hay không?”
Nghe được tiếng gọi ầm ĩ, Úy Hải Lam quay đầu tìm kiếm.
Cô nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp màu hồng, đẹp đến nỗi khiến người tâm động tâm thán(*), loại trang phục diễn bằng tơ lụa màu hồng, từng tầng voan mỏng, búi tóc bươm bướm rũ xuống cổ, hai lọn tóc đen thùy mị ở trước ngực, lông mi còn điểm nốt ruồi son một màu đỏ thẫm, da thịt cô trắng noãn, lung linh chuyển động, giống như tiên tử từ trong tranh đi ra bồng bềnh sâu thẳm, tuyệt đẹp tựa như người thường không thể nhìn thấy được.
(*) tâm động tâm thán: khiến cho lòng người than thở, ở đây có thể hiểu làm cho người khác bị phân tâm.
“Tiểu thư Lộ Yên, nhanh khoác vào đi, nơi này gió rét.”
“Cám ơn.”
Mà cô gái kia chính là Lộ Yên.
Vở kịch cổ trang này chính là vở muốn chúc mừng Hoàn Mỹ nên sẽ được trình chiếu trước năm sau, đang bước vào giai đoạn sắp hoàn thành. Lúc trước một trong những diễn viên chủ yếu là Đỗ Hinh Ninh nhưng bởi vì liên quan đến việc chuyển hãng nên chậm chạp không đến tham dự buổi quay này. Sau đó, Hoàn Mỹ đã cắt đi phần diễn chủ yếu của cô, xem cô như nhân vật phụ, cho nên cô chỉ có cảnh quay sau cùng.
Cho tới bây giờ Úy Hải Lam cũng chưa từng chú ý đến giới điện ảnh, cho nên cũng không biết cô sẽ ở đây.
“Du An! Anh xem ai tới này!” Lộ Yên cũng vừa reo lên.
Trong đám đông một người đàn ông ngọc thụ lâm phong (giống như một cây ngọc bích, đẹp và đầy màu sắc, ở đây mô tả thêm một người đàn ông đẹp trai) đi tới, mái tóc mềm mại, đen nhánh mịn màng, ánh mắt màu nâu sẫm, dưới ánh mặt trời trong suốt đẹp mắt. Anh khoác áo gió mỏng, vẫn như cũ không thay đổi, ngay cả khi nhiệt độ xuống thấp cũng vẫn không lo lắng lạnh lẽo.
Thẩm Du An đang đến gần Lộ Yên, vừa ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy cô ở phía trước.
Trong khoảng thời gian ngắn, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của anh vẫn sâu sắc và thâm thúy như vậy.
Nếu như không phải đột nhiên tình cờ gặp phải ở chỗ này, thậm chí Úy Hải Lam cũng sắp nhanh chóng quên mất. Cô sống một mình trong trời đất nhỏ bé này, người khác không giao thiệp với cô thì cô cũng tuyệt đối sẽ không bước chân ra. Mà cô thở hổn hển, có chút chật vật đứng một bên, trong tay túi lớn túi nhỏ, tóc tai cũng nhất định rất xốc xếch. Nhưng cô lộ ra nụ cười, không phải cố ý, không phải muốn chứng minh thứ gì, chỉ là nụ cười mừng rỡ gặp lại bạn cũ.
Mà cô cười lại làm cho Thẩm Du An khẽ ngẩn ngơ.
“Đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.”
Anh khe khẽ mở miệng, cô cũng nhẹ nhàng đáp lại.
Úy Hải Lam nhớ lại những việc đã qua chỉ cảm thấy có chút xa xôi, mà bây giờ cô có thể vân đạm phong thanh(*) đối diện anh rồi.
(*) Vân đạm phong thanh: nhẹ nhàng như mây khói, ý nói thoải mái tự do tự tại
Chỉ một câu, một câu đơn giản, đã lâu không gặp.