Đọc truyện Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh – Chương 149: Chim di trú khó di chuyển (5)
Edit: Sóc Là Ta – diễn đàn
MV được chụp vô cùng hoàn mỹ cũng đạt được nhiều sự khen ngợi.
Sau đó tin tức từ các đài truyền hình lớn truyền ra, hơn nữa các tòa cao ốc thương mại cũng làm đợt tuyên truyền. Cùng lúc đó, ba diễn viên chủ yếu lại trở nên nổi tiếng. Nhiếp Đồng một bước thành ngôi sao nhỏ tuổi, giới truyền thông rối rít đưa tin, Nhiếp Văn Thành sợ ảnh hưởng đến sự trưởng thành của cô bé liền đè ép tin tức xuống. Nhưng tiểu công chúa lại lắc lắc tay, còn hết sức phấn khởi nói muốn thừa kế nghiệp của mẹ, sau này cũng muốn làm diễn viên.
Vai nam chính vốn là minh tinh khá nổi, lần này lại càng thành công vang dội.
Đỗ Hinh Ninh cũng không ngừng có tên trên bảng thông báo, một tên lại một tên, mới vừa đổi nơi làm việc gia nhập Hoa Hạ lại lập tức Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,chiếm được một vị trí nhỏ trong công ty khiến những nữ minh tinh khác cùng công ty vừa đố kị vừa phẫn hận, cô cũng hết sức kiêu ngạo hài lòng, ra vào cũng phô trương không ít. Sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, mặt mũi Đỗ Hinh Ninh lại sáng sủa, tâm tình cô tựa như tốt hơn rất nhiều. Vì vậy những ngày tiếp theo đó, cuộc sống của Úy Hải Lam trải qua cũng tương đối thoải mái.
Ngày hôm đó, khi đang phòng chụp ảnh chụp chân dung, ngoại trừ Đỗ Hinh Ninh đang ở ngoài, còn có một nữ minh tinh khác – Tang Nhân.
Lúc trước Tang Nhân cũng đóng một bộ phim cộng thêm mấy quảng cáo mà đột nhiên lại nổi danh, sau này lại liên tiếp không nhận được kịch bản phù hợp cho nên nhân khí(*) dần dần xuống dốc.
(*) Nhân khí (人气): độ phổ biến, độ nổi tiếng của minh tinh.
Trước mắt, người mới người cũ đụng nhau, trong đó còn xen lẫn một tầng quan hệ khác, cho nên không thể so sánh một cách bình thường được.
Họ đều là bạn gái xì căng đan của đại luật sư Lôi.
“Aizz, hôm nay thật náo nhiệt, Đỗ Hinh Ninh đụng phải Tang Nhân.”
“Đúng vậy, lúc trước không phải Tang Nhân vì có tiên sinh Lôi đầu tư nên mới nhận được kịch bản sao? Sau này khi tiên sinh Lôi bỏ rơi cô ấy, cô liền lập tức ít được chú ý rồi.”
“Không có thực lực cũng chỉ có kết cục này, bộ dáng xinh đẹp có ích lợi gì đâu.”
“Chính là vậy nhưng tiên sinh Lôi đối xử với Đỗ Hinh Ninh thật đúng là tốt. Tôi nghe nói bình thường anh ta đều đến thăm.”
“Chẳng lẽ là thực sự yêu rồi?”
“Ai biết, thật thật giả giả.”
Trong phòng rửa tay yên tĩnh, hai nữ nhân viên đang bát quái (nhiều chuyện) với nhau.
Sau khi hai người rời đi, Úy Hải Lam từ một phòng khác đi ra, lặng lẽ rửa tay.
Trong phòng chụp ảnh, chế độ đãi ngộ của Đỗ Hinh Ninh đương nhiên tốt hơn so với Tang Nhân, cũng có đến hai người trợ lý giúp đỡ, nhiếp ảnh gia đều vây quanh bên cạnh cô trò chuyện. Úy Hải Lam đi tới, giúp cô mặc trang phục. Đỗ Hinh Ninh soi gương, hài lòng đi về phía sân quay hình. Mà bên kia, Tang Nhân chưa được thông báo nên mới đến sớm chút, thật không ngờ Đỗ Hinh Ninh lại chậm chạp chưa xong, không thể làm gì khác hơn là rảnh rỗi ngồi chờ đợi cô ấy chụp xong mới đến gần được.
Tang Nhân ngồi thật lâu, bực mình đứng dậy rời đi, không tiếp tục ngây ngốc ngồi ở chỗ này nữa.
Nhìn Đỗ Hinh Ninh bày ra vẻ mặt ngây thơ vui vẻ trong màn ảnh, Úy Hải Lam thờ ơ lạnh nhạt.
Cô đột nhiên cảm giác được có vài người ngay cả làm thiên sứ bị sa đọa đều không được.
“Các cô nhanh chóng sửa lại những bộ y phục này một chút.”
“Được.” Úy Hải Lam cùng với trợ lý mới đến – Tiểu Chương ở bên cạnh sửa sang lại.
Người nọ sơ ý làm rơi dịch phấn lót, khẩn trương lấy ra lại bụm miệng, không dám gọi ra ngoài, nhỏ giọng ồn ào nói “Làm ao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tôi xong đời rồi. Nếu như bị tiểu thư Hinh Ninh biết, tôi thật sự xong đời, không được ở lại công ty nữa, cũng mất chén cơm luôn.”
Môi người đều biết Đỗ Hinh Ninh đối xử nghiêm khắc với nhân viên không phải chỉ một ngày hay hai ngày.
Úy Hải Lam cau mày nói: “Giao cho tôi giải quyết.”
Úy Hải Lam nâng bộ lễ phục lên chạy về hướng phòng nghỉ của Đỗ Hinh Ninh, chiếc túi của cô đặt ở bên trong.
Ngay cua quẹo bên ngoài hành lang chỉ nghe thấy giọng của một cô gái truyền đến.
Có lẽ tất cả mọi người đều vây quanh phòng chụp ảnh để nhìn thấy phong thái của Đỗ Hinh Ninh nên nơi này cực kỳ yên tĩnh, cũng đột nhiên phát ra tiếng nghẹn ngào của phụ nữ.
“Lôi, tại sao anh đối xử với em như vậy? Em chọc giận anh chỗ nào để anh ghét bỏ em? Em có thể thay đổi. Tại sao sau đêm hôm đó anh cứ đối xử với em như vậy? Anh đừng như vậy, em sẽ nghe lời.” Cô gái đưa lưng về phía cô đang ôm một người đàn ông. Người đàn ông rõ ràng mới vừa đến, nửa đường bị chặn lại, mái tóc đen ngang ngạnh tung bay, anh không nói tiếng nào lạnh lùng đẩy cô gái ra.
Thật không đúng lúc Úy Hải Lam lại bắt gặp một màn này.
Một nam một nữ này chính là Lôi Thiệu Hành cùng với Tang Nhân.
Tang Nhân lần nữa dây dưa với anh, buồn bã bi thương khóc lóc kể lể “Lôi, anh không cần người ta sao?”
Tang Nhân cảm thấy rất uất ức, dù sao sở dĩ cô được nổi tiếng cũng nhờ anh. Nhưng cô thật sự không nghĩ ra, vì sao đêm hôm đó sau khi hoan ái với anh trong rạp xong thì anh lại đột nhiên không hề để ý tới cô nữa. Hiện tại Đỗ Hinh Ninh đỏ rực cả nửa bầu trời, mà cô nếu lại tiếp tục xuống dốc thì sớm muộn cũng sẽ rời khỏi giới nghệ sĩ này, cô không thể tiếp tục như vậy nữa.
Lôi Thiệu Hành nắm cánh tay của cô, vừa muốn kéo cô ra khỏi lồng ngực mình, ánh mắt bỗng nhiên thoáng nhìn liếc thấy bóng dáng phía cuối hành lang nên động tác chậm lại.
Úy Hải Lam trấn định tự nhiên đang cầm lễ phục, cô không xoay người rời đi, ngược lại trực tiếp nghênh đón. Ánh mắt vốn kinh ngạc lại trong nháy Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,mắt bày ra lạnh nhạt, đáy mắt lại nhóm lên một đám lửa, giống như là đang nhìn một người xa lạ chưa từng gặp qua. Bước chân cô chậm rãi đi về phía bọn họ nâng lên khóe môi.
Tang Nhân cũng chú ý tới người đang đến.
Mà cô ta chẳng những không giữ một khoảng cách, hơn nữa lại còn bám dính vào trong lồng ngực anh như muốn chứng minh điều gì.
“Thật ngại quá.” Úy Hải Lam xin lỗi lên tiếng chào hỏi, ung dung đi qua bên cạnh bọn họ.
“Lôi, anh thật sự không cần người ta sao?” Tang Nhân vẫn còn tha thiết hỏi, ý đồ níu kéo.
Bỏ qua bóng dáng đột nhiên biến mất kia, lúc này Lôi Thiệu Hành mới nâng cằm cô lên.
Tang Nhân nhìn thấy anh mỉm cười, vẻ mặt mê người, tim không khỏi có chút đập nhanh.
Người đàn ông này, dáng dấp thật sự rất đẹp.
“Lôi.” Cô thì thào reo lên, chỉ cho rằng anh đang hồi tâm chuyển ý (thay đổi thái độ).
Đáy mắt đông lạnh một mảnh, Lôi Thiệu Hành vẫn đang mỉm cười, nụ cười của anh rõ ràng ấm áp, lại làm cho Tang Nhân rùng mình, anh nắm cằm của cô, sâu kín nói: “Nếu như không muốn biến mất trong giới văn nghệ, tốt nhất hãy tránh xa tôi ra, càng xa càng tốt, rõ chưa?”
Tang Nhân sợ ngây người, dạ một tiếng, lập tức chạy như điên rời khỏi đó.
“Ha ha.” Lôi Thiệu Hành cười khẽ một tiếng.
Đến khi Úy Hải Lam xử lý xong phấn lót dịch trên lễ phục chạy về phòng chụp ảnh, Đỗ Hinh Ninh vừa vặn chụp xong cảnh quay, chỉ còn lại một cảnh quay cuối cùng.
“Thế nào rồi?” Tiểu Chương gấp đến độ sắp khóc.
Úy Hải Lam mặt không biến sắc gật đầu, rồi sau đó đem váy lễ phục đưa cho Đỗ Hinh Ninh.
“Thiệu Hành, hôm nay anh không được đi trước.” Đỗ Hinh Ninh cười duyên hướng về chỗ Lôi Thiệu Hành đang ngồi, lấy ra bộ lễ phục vào phòng thay đồ.
Lôi Thiệu Hành vẫn như cũ nói ra bốn chữ “Làm việc cho giỏi.”
“Chuyện gì xảy ra?” Thay xong lễ phục, lúc này Đỗ Hinh Ninh mới phát hiện ra làn váy có một mảnh hồng nên không vui chất vấn.
Vốn đây là bản thiết kế chiếc váy bồng màu trắng mà toàn than cũng đều làm lộ ra chiếc lưng khả ái, là thiết kế để lại dấu ấn cô gái nhỏ xinh xắn. Mà bản thiết kế này, cô tốn khá nhiều tâm tư, cố ý dùng nhiều mảnh thủy tinh dán lên. Trên làn váy, ngoài những nơi bồng bềnh, còn lại đều trơn bóng không có gì nhưng bây giờ lại tô lên một vết bôi đỏ mọng, đó là màu hoa văn đặc biệt phun sơn, xa xa mới có thể nhìn rõ là màu đỏ môi son, nhìn gần chỉ ửng đỏ một mảnh.
Trợ lý mới sợ hãi không biết nên nói làm sao.
Úy Hải Lam lẳng lặng đi tới trước mặt cô, giúp cô sửa lại làn váy, trầm tĩnh nói: “Tiểu thư Hinh Ninh, đột nhiên cảm thấy thiết kế bộ lễ phục này nên khéo léo thêm một chút, môi cô đặc biệt xinh đẹp, tôi chỉ muốn vẽ đôi môi đỏ mọng của cô trên làn váy, không tin, cô có thể thử nhìn xem.”
Đỗ Hinh Ninh đứng trước gương nhìn thử toàn thân, quả nhiên nhìn thấy đôi môi đỏ mọng như ẩn như hiện.
“Tiểu thư Hinh Ninh! Có thể chụp chưa?”
Đỗ Hinh Ninh miễn cưỡng chấp nhận, lần nữa trở lại trước camera.
Ánh sáng trong phim trường đánh vào chói mắt, Đỗ Hinh Ninh rực rỡ mỉm cười đẹp không gì sánh được, mọi người chú ý tập trung nhìn về phía cô.
Tang Nhân cũng không xuất hiện nữa, đoán chừng trở về phòng của mình rồi.
Đột nhiên, có người đến gần bên cạnh cô “Úy Hải Lam.”
Úy Hải Lam nghiêng đầu nhìn cô, A Tú nói “Tiên sinh Lôi gọi cô qua.”
Úy Hải Lam chú ý tới ánh mắt A Tú, so với trước kia ánh mắt này càng có chứa đầy thâm ý, lại còn nhiều thêm một tầng địch ý. Cô liếc nhìn người đàn ông đang ngồi ngay ngắn trên ghế kia, nhẹ giọng trả lời “Bây giờ là thời gian làm việc, tôi và tiên sinh Lôi không quen biết nên tôi cũng không cần đi qua đó.”
Người nọ đành phải đem nguyên lời văn chuyển đến, Lôi Thiệu Hành mặt không biến sắc nhìn phía trước.
Lại một lát sau, điện thoại Úy Hải Lam vang lên.
Dĩ nhiên là quản lý Đinh Gia, bà bắt đầu bất mãn quở trách “Cô sao vậy? Tiên sinh Lôi gọi cô qua, sao cô không qua? Không phải cô không biết toàn bộ mọi vấn đề về luật pháp ở Hoa Hạ đều do tiên sinh Lôi quản ư? Đừng để tôi xảy ra chuyện gì, nếu không cấp trên cũng không tiện tiếp tục giao phó.”
Úy Hải Lam tắt máy, bỗng nhiên có cỗ tức giận xuất hiện.
Cô đành đi tới bên cạnh người kia, mở miệng hỏi “Tiên sinh Lôi, xin hỏi có chuyện gì?”
Lôi Thiệu Hành lại đột nhiên hỏi “Tức giận?”
Úy Hải Lam ngẩn ra, không biết anh đang nói gì “Không có.”
“Thật không có?”
“Tuyệt đối không có.”
“Thật không?”
“Nếu em tức giận thì nói với anh.” Lôi Thiệu Hành không nhanh không chậm quay đầu, nhìn chằm chằm gò má giận hờn của cô, lại cứ thế đột nhiên nói “Anh không tìm người khác, về sau chỉ tìm em, thế nào?”