Đọc truyện Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh – Chương 143: Ai có thể gắn bó (9)
Edit: Sóc Là Ta – diễn đàn
Những ngày sau đó, Úy Hải Lam vẫn đi theo bên cạnh Đỗ Hinh Ninh. Thế nhưng càng ngày cô càng phát hiện mình không phải nhà thiết kế mà nói cô chính là bảo mẫu thì thích hợp hơn. Mỗi ngày đến chỗ nhà trọ Đỗ Hinh Ninh báo cáo, trong lúc báo cáo thì chân phải chạy bưng trà dâng nước, tất cả trở nên không còn phù hợp với phạm vi công việc của cô nữa nhưng cô cũng đã sớm nghĩ tới kết quả sẽ như thế này.
“Úy Hải Lam, cô mới đi theo tôi nên đối với thói quen cuộc sống của tôi cũng chưa hiểu rõ lắm, con người của tôi thực ra rất tùy ý, cũng không phải lên mặt gì. Mấy ngày sau, chờ cô hiểu rõ tôi hơn, tôi lại mời cô thiết kế trang phục. Đều nói những nhà thiết kế như các cô muốn làm ra một bộ y phục cũng phải có cảm xúc, tôi nghĩ trang phục cũng phải được tạo ra dựa theo tính tình của người mặc nó, cô nói có đúng không?” Đỗ Hinh Ninh mỉm cười nói.
Cô ấy nói đường hoàng, Úy Hải Lam cũng không muốn tranh luận với cô ta chỉ đáp lại theo cô.
Dù Đỗ Hinh Ninh gây khó dễ như thế nào, cô cũng không nói tiếng nào.
Ngày hôm đó, Úy Hải Lam được đi theo đến công ty Hoa Hạ.
Đỗ Hinh Ninh cùng với trợ lý nhỏ giọng trò chuyện riêng ở phía sau.
“Tiểu thư Hinh Ninh, lần này chính là MV quảng cáo chúc mừng tròn sáu năm của công ty truyền hình Hoa Hạ, hôm nay sẽ có rất nhiều người sẽ đến ứng tuyển.”
“Ừm, tôi biết, tôi nhất định phải nắm chặt cơ hội này.” Đỗ Hinh Ninh lấy phấn trang điểm dặm lại, giọng nói nghe ra bình thường nhưng lại như là đang trong tình thế bắt buộc.
Hai người vẫn còn nói chuyện gì đó nữa, Úy Hải Lam nghe được lần quay phim thử MV này rất quan trọng. Đã không phải là quảng cáo bình thường, nếu như thuận lợi trúng cử vào vai nữ chính của MV này thì như vậy đương nhiên có thể trở thành hình tượng phát ngôn viên cho Hoa Hạ. Dù là minh tinh nào cũng đều muốn trở thành một công ty trụ cột, đây cũng là chuyện dễ hiểu.
“Nghe nói MV lần này lấy cốt truyện xưa cũ thể hiện……”
“Đây không phải là chuyện rất bình thường die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. sao? Bình thường MV sẽ chọn một chút chuyện tình xưa mà.” Không đợi trợ lý nói hết, Đỗ Hinh Ninh lướt nhẹ nói.
“Lần này không giống.”
“Làm sao?”
“Tôi nghe được MV lần này lấy chuyện tiên sinh Nhiếp Văn Hồng cùng tiểu thư Phương Dao sửa đổi làm bối cảnh.”
“Cô chắc chắn?”
“Chín mươi chín phần trăm.”
“Ôi! Tôi nghe nói năm đó chuyện của bọn họ rất rầm rộ.”
“Đâu chỉ vậy, khi đó tiểu thư Phương Dao cũng đã từng ầm ĩ với Hoàn Mỹ, tương tự tình cảnh của cô vậy, chỉ điểm này cũng đủ chiếm điểm tiện nghi rồi.”
Cửa sổ xe có khe hở, mùa đông gió rét thổi qua đỉnh đầu.
Úy Hải Lam vẫn thủy chung trầm mặc lắng nghe.
Nói tới ngành giải trí điện ảnh và truyền hình, ở Xuân Thành, đứng đầu vẫn là Hoàn Mỹ.
Hoàn Mỹ đã có lịch sử hơn mười năm phát triển, cũng có thể nói Xuân Thành chính là đầu rồng trong toàn giới điện ảnh, kể từ khi Thẩm Thương cùng mấy người anh em đồng sáng lập một đường ngạo nghễ phát triển đến bây giờ, lĩnh vực phát triển liên quan đến nhiều ngành nghề chiếm cứ cả một phương thiên hạ. Mà hiện tại người đảm nhiệm chủ tịch chính là Thẩm Vân Bằng, riêng hội đồng quản trị có năm vị nguyên lão (người có chức vị cao), sau là các quản lý ngành. Hoàn Mỹ đã có thể nói là công ty gia tộc, chính vì thế năm đó đã thành lập nguyên lão, hơn phân nửa con cái trong gia đình đều đảm nhiệm chức vụ.
Dĩ nhiên cũng bao gồm cả Thẩm Vân Bằng cùng con mình Thẩm Kiều và Thẩm Du An.
Mà truyền hình điện ảnh Hoa Hạ lại chỉ trong vòng sáu năm lại từ từ phát triển.
Thật sự phải nói rằng điện ảnh và truyền hình Hoa Hạ chính là trường hợp kỳ lạ hiếm thấy.
Giám đốc điện ảnh và truyền hình Hoa Hạ là người Xuân Thành, cụ tổ đời này sang đời khác vốn kinh doanh về sách, sở hữu mấy nhà xuất bản lại có xưởng in riêng. Quy mô công ty không tính là quá lớn nhưng cũng không coi là nhỏ, thuộc tầng trung. Mà bây giờ đến đời này coi như cũng không tệ, mấy năm qua vươn mình trở thành giới thương nghiệp truyền kỳ ở Xuân Thành này làm đề tài câu chuyện.
Truyền hình Hoa Hạ thuộc nhà họ Nhiếp.
Nhà họ Nhiếp có hai anh em.
Anh trai là Nhiếp Văn Hồng, em trai là Nhiếp Văn Thành.
Nhiếp Văn Hồng lấy vợ là Phương Dao, hơn nữa lại sinh ra một con gái.
Tình yêu năm đó giữa Nhiếp Văn Hồng và Phương Dao có thể nói là vô cùng náo động.
Nhiếp Văn Hồng sinh ra trong gia đình gia giáo mà Phương Dao lại là một cô nhi không nơi nương tựa, vào bậc cao trung liền bỏ học. Bởi vì có dáng dấp xinh đẹp khả ái nên có thể tiến vào giới diễn viên. Bảy năm trước hai người đã quen biết nhau, sau đó đã xảy ra chuyện không thể ngăn cản, đẩy áp lực dư luận lên cao bao gồm cả sự áp bức uy hiếp từ phía công ty, có thể nói yêu đến xúc động lòng người.
Khi đó Phương Dao đang “hot”, là nghệ sĩ kiếm lợi nhiều nhất cho Hoàn Mỹ, không chỉ tiếng hát nghe cảm động mà kỹ thuật diễn cũng rất tuyệt. Cô đã nằm trong giải mười một bộ phim ăn khách nhất, được vang danh là nữ thần điện ảnh.
Mà vì bảo toàn danh tiếng của nghệ sĩ, công ty nghiêm lệnh cấm Phương Dao thừa nhận tình yêu.
Nhưng Phương Dao bắt đầu tính toán rời đi chỉ vì muốn cùng Nhiếp Văn Hồng bên nhau cả đời.
Làm sao Hoàn Mỹ lại chịu bỏ qua cho cây hái ra tiền này? Họ đã đưa ra cái giá trên trời mới chấp nhận hủy bỏ hợp đồng.
Vì người phụ nữ mình yêu, Nhiếp Văn Hồng đem tất cả tài sản mình nắm trong tay ra. Ngoài cảm động, Phương Dao cũng đem tất cả tiền dự trữ tích góp được trong những năm gần đây đưa đến.
Lúc này hai người mới thoát khỏi khổ ải, có thể ở bên nhau.
Nhưng kể từ đó, nhà họ Nhiếp lâm vào khó khăn về tài chính.
Sau đó, em trai Nhiếp Văn Thành du học trở về, đưa ra ý kiến muốn tự lập công ty kinh doanh, được sự ủng hộ của hai người, hơn nữa lại thuận lợi thu hút đầu tư của các nhà đầu tư liên minh nước ngoài.
Truyền hình Hoa Hạ chính là có nguyên do như thế.
Phương Dao kết hôn sinh con gái lại tiếp tục làm việc, lại trở thành trụ cột cho truyền hình Hoa Hạ, hấp dẫn một lượng fan hâm mộ mộ.
Mà tình yêu của hai người bọn họ cũng được tán dương như một duyên số của cô bé lọ lem.
Thần thoại bất bại Phương Dao vẫn duy trì cho đến hai năm trước.
Đó là một cuộc tai nạn xe cộ bất hạnh.
Phương Dao dẫn con gái ra ngoài chơi, ở dưới bánh xe cô dùng thân mình che chở cho Nhiếp Đồng, còn mình bất hạnh mất mạng, tuổi chỉ gần hai mươi bảy.
Từ đó Nhiếp Văn Hồng rời xa nơi đầy rẫy thương tâm này, lần nữa xử lý nghiệp xuất bản, bôn ba ở các thành thị.
Truyền hình Hoa Hạ do em trai Nhiếp Văn Thành toàn quyền tiếp nhận, đảm nhiệm chức chủ tịch.
Công ty dưới sự dẫn dắt của Nhiếp Văn Thành lại từ từ lớn mạnh, được nhiệt liệt chào đón vang dội, sau đó tập trung vào truyền thông, đầu tư đưa vào hoạt động điện ảnh, phim truyền hình, nghệ sĩ điều hành, đĩa nhạc, giải trí lĩnh vực marketing, hơn nữa cũng đạt được thành tích tốt, hôm nay cũng đã ký hợp đồng với hơn mấy trăm nghệ sĩ.
Những năm gần đây, Hoa Hạ càng lúc càng dẫn đầu bá chủ trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình.
Đây là duyên số của cô bé lọ lem sao?
Úy Hải Lam nghe chuyện Nhiếp Văn Hồng cùng Phương Dao yêu say đắm, bên tai lại đột nhiên vang lên lời nói của người kia.
Anh nói truyện cổ tích đều là chuyện lừa trẻ con.
“Đứa trẻ kia đâu?” Đỗ Hinh Ninh tùy ý hỏi.
Người trợ lý nói “Sau khi tiên sinh Nhiếp bỏ đi, tiểu thư Nhiếp Đồng đi theo Nhiếp Văn Thành.”
“Em trai sẽ dẫn theo con gái của anh mình sao?”
“Dạ, hình như là vậy.”
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Đỗ Hinh Ninh vội vàng bắt máy, giọng nữ vang lên uyển chuyển êm tai “Thiệu Hành à, sao hôm nay lại rãnh rỗi gọi điện thoại cho em vậy? Dạ, tốt lắm, chiều nay em có một buổi quay phim die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. thử, em đang ở công ty Hoa Hạ…… Sao? Anh đến sao? Được rồi, người ta đợi anh nha……”
Dây dưa nói được một lúc, Đỗ Hinh Ninh mới tắt máy, nghiêng đầu nhìn về phía trước nhìn cô.
Khuôn mặt Úy Hải Lam vẫn như cũ không biểu cảm, giống như cô căn bản không hề biết người đàn ông trong điện thoại kia, mà tâm tư của cô quả thực đã ở rất xa xôi.
Cô bé lọ lem quả thật đã được ở bên hoàng tử, tuy nhiên cô bé không thể sống hết đời hạnh phúc bên hoàng tử được.
Đây chính là kết thúc cuối cùng.
Chờ đến công ty, đi đến tầng trệt – tầng tuyển chọn – mới phát hiện, hôm nay các minh tinh đều là đương gia hoa đán (dàn diễn viên gạo cội xuất sắc) của đài truyền hình Hoa Hạ.
Các cô gái đứng chung một nơi trò chuyện, không thể thiếu sự ganh đua so sánh lẫn nhau, âm thầm tranh đua. Người nào gần đây tương đối gặp vận may, người nào gần đây không sa ngã, được ai theo đuổi tặng thứ gì, biệt thự, xe thể thao, kim cương…… Toàn khu đại sảnh cực kỳ náo nhiệt, các mỹ nữ tụ tập theo từng nhóm, không khí tràn ngập các loại nước hoa, phảng phất khiến người ta cảm thấy gay mũi.
Đỗ Hinh Ninh vừa đến, mọi người lập tức im bặt.
Cô nhếch cằm, âm thầm bước về phía vị trí của mình.
Đi ngang qua một nữ minh tinh khác, cô cực kỳ khiêu khích liếc cô ta một cái, nhẹ giọng nói “Một lát Thiệu Hành tới thăm tôi, cô cũng là bạn bè, vậy có muốn uống chung trà?”
Sắc mặt nữ minh tinh biến hóa, cười trả lời “Không cần, tôi có hẹn.”
“Ha ha, thôi vậy.” Đỗ Hinh Ninh ngồi xuống vị trí của mình, cũng không chào hỏi bất kỳ ai mà chính mình nghịch điện thoại di động.
Mọi người nhìn thấy tình hình như thế cũng không còn ai dám đến gần.
Mà người nữ minh tinh mới vừa rồi có thể khiến Đỗ Hinh Ninh chủ động mở miệng nói chuyện chính là tình nhân cũ của đại luật sư Lôi, hiện tại người mới cùng người cũ đối đầu khó tránh khỏi việc cạnh tranh không ai nhường ai.
Úy Hải Lam lẳng lặng đứng trong góc, trầm mặc nhìn những phụ nữ quanh mình.
Sau một lúc lâu, không biết là ai đột nhiên reo lên “Ngài Nhiếp đến.”
Mọi người như ong vỡ tổ chen chúc nhau rời đi.
Đỗ Hinh Ninh không kịp phản ứng, đứng lên quá nhanh, chân cũng đã tê rần “Ai da, chân của tôi, các cô nhanh đỡ tôi ra ngoài.”
Úy Hải Lam cùng người trợ lý mỗi người một bên đỡ Đỗ Hinh Ninh.
Bên ngoài là một mảnh tối đen.
Đỗ Hinh Ninh quay đầu nhìn lại, đáy mắt bỗng nhiên sáng ngời, vội vàng gạt tay hai người ra linh hoạt xông vào đoàn người.
“Thiệu Hành!”
Âm thanh mềm mại vang lên khiến đoàn người vốn đang ngăn ở phía trước đều thức thời tản ra.
Úy Hải Lam ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hai người đàn ông dắt tay một cô gái nhỏ phấn trác ngọc điêu (*) cô gái nhỏ bước chậm đi tới.
(*) Gương mặt đẹp như điêu khắc, da mịn như viên ngọc đã mài giũa.
Ánh mắt Lôi Thiệu Hành tự nhiên nhìn về hướng cô gái đang chạy tới gần anh, cuối cùng lại nhìn về phía Úy Hải Lam.