Đọc truyện Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh – Chương 140: Ai có thể gắn bó (6)
Edit: Sóc Là Ta – diễn đàn
Chín giờ sáng ngày hôm đó, đúng lúc Úy Hải Lam đi về phía điện ảnh và truyền hình Hoa Hạ báo cáo.
“Xin chào, tôi là nhân viên do công ty thời trang Elaine phái đến……” Úy Hải Lam đi tới phòng nhân sự mới vừa mở miệng, vừa mới nói được nửa câu liền bị người ta cắt đứt.
Người nọ đang xử lý tài liệu, đôi tay thật nhanh đang gõ bàn phím.
Đối phương cũng không ngẩng đầu lên, trực tiếp nói: “Nhà thiết kế Elaine đúng không? Bây giờ cô lên lầu bảy.”
Úy Hải Lam cũng không nói nhiều, chỉ xoay người rời đi.
Rốt cuộc đã tìm được phòng làm việc lầu bảy, đi tới trước mặt quản lý.
Người quản lý Đinh Gia là một phụ nữ trung niên chừng bốn mươi tuổi, trong công việc lúc nào cũng giỏi bắt bẻ. Bà ngồi ở trên ghế nhìn người tới, ánh mắt sắc bén quan sát cô một phen, lúc này mới không nhanh không chậm nói “Cô tên là gì?”
“Tôi gọi là Úy Hải Lam.”
“Úy Hải Lam.” Đinh Gia đọc một lần tên cô, giọng nữ tiếp theo âm vang có lực “Được, tôi nhớ kỹ cô. Tôi là quản lý toàn ngành Đinh Gia, bắt đầu từ hôm nay trở đi, tôi chính là cấp trên của cô, tất cả đều phải nghe tôi sắp xếp, có vấn đề gì trực tiếp nói ra, có nghe thấy hay không?”
Úy Hải Lam đáp lời nói “Nghe thấy.”
“Nhiệm vụ gần đây của cô chính là phụ trách ký hợp đồng mới việc thiết kế trang phục cho ba nữ nghệ sĩ.” Đinh Gia ra lệnh, rồi sau đó gọi trợ lý “Cô dẫn cô ấy đi làm quen chung quanh đây.”
Trợ lý dẫn Úy Hải Lam lượn một vòng toàn bộ phận, rồi sau đó đi tới một gian phòng luyện múa.
Trong phòng luyện múa để âm nhạc sống động, ba cô bé trẻ tuổi xinh đẹp nhảy múa dưới sự chỉ đạo của cô giáo dạy nhảy. Họ không trang điểm, vẻ mặt hướng lên trời, mặc trang phụcdie,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. vũ đạo bó sát người, áo lót ngực màu đen cực ngắn lộ ra chiếc rốn mê người, rồi sau đó là chiếc quần thun màu đen. Mồ hôi bọn họ chảy tràn tỏa ra nhiệt tình thanh xuân.
Dưới ánh đèn bọn họ đặc biệt chói mắt như vậy.
Úy Hải Lam nhìn như nhập thần.
Trợ lý lên tiếng chào hỏi liền để cô ở lại, còn mình lại rời đi.
Úy Hải Lam đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn này ba cô bé khiêu vũ.
Cho đến khi âm nhạc kết thúc, cô giáo dạy vũ đạo vỗ tay một cái, họ mới ngừng lại, từng người một té xuống đất, từng ngụm từng ngụm thở dốc.
“Tốt lắm, các cô gái, các cô phải cố gắng lên, bắt đầu từ hôm nay trở đi phải gia tăng lực độ huấn luyện, mỗi người mỗi ngày chạy cầu thang hai mươi lần……”
“A?”
“Nằm gập bụng hai trăm cái……”
“A?”
“Còn có……”
Ba cô gái đã nhíu gương mặt, khổ sở không chịu nổi.
Một cô bé tóc ngắn trong đó như muốn dời đi sự chú ý của cô giáo chỉ về hướng cô gái đang đứng cạnh cửa gọi lên “Thưa cô, cô ấy là ai?”
Lúc này cô giáo mới nghiêng đầu nhìn lại, nhìn thấy trong chiếc áo choàng là dung nhan của một cô gái lạnh lùng.
“Cô là?”
Úy Hải Lam khẽ gật đầu với cô ấy, tiến lên một bước nói: “Chào các cô, tôi là nhân viên thiết kế trang phục mới tới – Úy Hải Lam.”
“Xin chào, tôi là cô giáo dạy nhảy của các cô ấy – cô Kel¬ly, cũng phụ trách chăm sóc sinh hoạt hàng ngày cho họ.” Kel¬ly mỉm cười nói.
“Tôi là Tiểu Tuyên.”
“Tôi là Tiểu Ưu.”
“Tôi là Tiểu Chân.”
Ba cô bé vui vẻ giới thiệu mình theo thứ tự, rồi sau đó vừa trăm miệng một lời nói “Chúng tôi là Pret¬ty ¬Girls.”
Quang cảnh trưa nay, Úy Hải Lam hiểu được ba cô bé trong đội được phân công rõ ràng, mỗi người phối hợp với nhau, phát huy đặc sắc hợp ca. Tiểu Tuyên múa hát uyển chuyển phụ trách trung tâm, Tiểu Ưu thanh sắc cao vút phụ trách phần cao âm, mà Tiểu Chân với chất giọng thuần phác phụ trách phần giọng trầm thấp.
Theo sự đặc sắc của ba người, Úy Hải Lam phải định ra phong cách tạo hình cho họ.
Cô báo cáo với quản lý “Bước đầu đặt ra vì Tiểu Tuyên vui tươi như gió, Tiểu Ưu xinh đẹp như gió, Tiểu Chân lại đẹp trai như gió. Đây là một ít bản thảo, xin mời quản lý Đinh xem qua.”
Đinh Gia nhận lấy tài liệu xem xét, từng trang từng trang được lật qua, cuối cùng nói “Được, trước tiên cô làm một bộ trang phục tuyên truyền ra ngoài thử để xem hiệu quả, dự tính là số này.”
Úy Hải Lam nhìn bà trấn định thủ thế thì nhíu lại chân mày.
“Có vấn đề gì?” Đinh Gia thấy cô chần chờ, lên tiếng hỏi.
“Không có.” Úy Hải Lam nhận lấy tài liệu.
Dự toán(*) này đúng là thấp.
(*) Dự toán, đơn giản chỉ là các bảng tính chi phí cần thiết để xây dựng công trình hoặc hạng mục công trình.
Thông qua mấy ngày tiếp xúc, Úy Hải Lam cũng có thể làm quen với ba cô bé này. Họ rất rộng rãi, hơn nữa biết ăn nói, theo Kel¬ly đánh giá, họ chính là ba con vịt nhỏ. Ba người họ chỉ mười tám tuổi, mới vừa trưởng thành, Úy Hải Lam hoang mang hỏi họ làm sao sẽ quyết định làm nghệ sĩ?
“Bởi vì muốn trở thành minh tinh.”
“Bởi vì muốn đứng trên sân khấu có rất nhiều người xem, muốn nghe tiếng hoan hô tiếng vỗ tay tiếng thét chói tai.”
“Bởi vì muốn chứng minh mình có thể.”
Thời điểm bọn họ nói lời này, con mắt lóe sáng óng ánh, cực kỳ đẹp mắt.
Úy Hải Lam nhìn ba cô bé hoạt bát này đột nhiên cảm thấy bị điều tới đây cũng thật có ý nghĩa.
Nếu như các cô mộng làm thiên sứ.
Như vậy nơi này chính là Dreamworks.
Vịt con xấu xí, cuối cùng không phải cũng biến thành thiên nga sao?
“Chị Úy, lần này tuyên truyền chúng tôi mặc dạng trang phục thế nào?”
“Đúng vậy nha, chị Úy, có phải là rất đẹp hay không?”
Ba cô bé mới vừa luyện múa xong, túm tụm bên cạnh Úy Hải Lam ríu rít hỏi thăm.
Úy Hải Lam hướng về các cô mỉm cười, nhẹ giọng nói “Mọi thứ đều giao cho chị, các em chỉ cần biểu diễn thật tốt là được rồi.”
Ba cô gái tràn đầy lòng tin gật đầu.
Úy Hải Lam tổng hợp dự tính, lập ra phương án tiết kiệm nhất. Cô tự mình chọn mua vải vóc, sau đó xách theo mấy túi lớn, ngồi xe bus chạy về công ty. Cố ý tiết kiệm mấy vòng chế tác thành phẩm từ nhân công, cũng không mời thêm thợ gia công mà chính mình tự đến công ty trực tiếp sản xuất đơn sơ ở khâu sản xuất. Trước kia thời điểm ở trường học, cô cũng từng sử dụng qua máy may, chỉ là qua thời gian dài như vậy chưa từng tiếp xúc cho nên cũng có chút ngượng tay rồi.
“Ai? Bên trong là ai?” Đột nhiên, một người phụ nữ ngạc nhiên chất vấn.
Cô là nhân viên quản lý công nhân phụ trách phòng ngầm dưới đất.
Úy Hải Lam ngẩng đầu lên nói: “Chào cô.”
“Cô là nhà thiết kế trang phục à?” Người phụ nữ này ở Hoa Hạ đã nhiều năm rồi, tự nhiên cũng có chút hiểu biết, chỉ là cô cảm thấy hết sức kỳ lạ, bây giờ phần lớn nhà thiết kế trang phục đều tự mình dự đoán các minh tinh nên mặc trang phục nào cũng như nón nảy và đạo cụ nhưng sẽ không đích thân chuẩn bị trang phục. Tất cả hầu như đều giao cho bên ngoài chế tạo sản xuất.
“Ừm, tôi là nhà thiết kế cho Pret¬ty ¬Girls.”
Cô gái không đọc được tiếng Anh, nói thầm một câu “Mới ra sao? Trước giờ cũng chưa nghe nói qua. Được rồi, cô đừng ở quá muộn, nơi này mười giờ sẽ đóng cửa, đến lúc đó sẽ không thể ra được. Tôi đi trước, lúc cô đi nhớ khóa cửa, nếu mất đồ, tôi sẽ không chịu trách nhiệm.”
“Được.” Úy Hải Lam nhìn cô đóng cửa rời đi, tiếp tục vùi đầu gian khổ làm.
Phân đoạn sản xuất thành phẩm vô cùng thong thả, cần trăm phần trăm tỉ mỉ, phần lớn thời gian làm việc của Uý Hải Lam đều tiêu hao ở căn phòng làm ra thành phẩm này.
Thời điểm nghỉ trưa, các cô sẽ cùng nhau ăn cơm.
Ba cô vừa lấy cặp lồng đựng cơm, vừa nói chuyện.
“Thứ sáu có thông báo.”
“Đây cũng là thông báo đầu tiên chúng ta nhận được.”
“Còn được lên TV khiêu vũ ca hát, chỉ suy nghĩ thôi cũng đủ khẩn trương rồi.”
Ba người vui cười tranh cãi ầm ĩ, ngược lại hỏi: “Chị Úy, trang phục tuyên truyền của chúng ta lúc nào có?”
Úy Hải Lam uống một ngụm nước, nuốt cơm xuống “Yên tâm, chị sẽ hoàn thành trước thứ sáu.”
“Chị Uý, chị sẽ đi cùng chúng em phải không?” Tiểu Diệp nhíu mày hỏi, hai người khác cũng nháy mắt theo.
“Phải xem tình huống, nếu như cho phép,die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. vậy chị sẽ đi cùng các em.” Úy Hải Lam nhẹ giọng nói.
Buổi chiều thứ năm, quả nhiên Úy Hải Lam đã hoàn thành xong trang phục tuyên truyền, dẫn ba người các cô đi tới nơi sản xuất.
Cửa vừa mở ra, chỉ thấy trên giá áo treo ba bộ quần áo mới tinh xinh đẹp.
Ba bộ trang phục tuyên truyền đều lấy màu hồng nhạt là màu chủ đạo, quần dài duyên dáng nóng bỏng cực ngắn cùng với chiếc thắt lưng anh tuấn bảy phần hòa hợp với nhiều loại mẫu đang thịnh hành. Trang phục lại thể hiện đầy đủ tính cách hoàn mỹ của ba người nhưng đồng thời cần phải tiến hành sửa chữa chi tiết, không đủ che giấu nét riêng của ba người các cô. Dự toán cũng thật sự quá thấp, cho nên tính chất không đặc biệt cầu kỳ mấy.
“Em thích bộ này.”
“Bộ này rất đẹp trai, xứng với em nhất.”
“Em muốn đi xem thử một chút.”
Ba người lập tức lấy y phục thay.
Úy Hải Lam nhìn khuôn mặt cùng dáng vẻ vui tươi, chỉ cảm thấy những ngày này cố gắng cũng không uổng phí.
“Chúng ta mặc vào cho cô Kel¬ly xem một chút đi.”
“Được.”
“Chị Úy, chúng ta đi.”
Ba người kéo Úy Hải Lam chạy tới phòng luyện múa.
Mới vừa đến đại sảnh tầng dưới cùng của cao ốc liền nhìn thấy bên ngoài chen lấn vô số ký giả. Bọn họ bị nhân viên bảo vệ ngăn ở ngoài, không cho phép vào, chỉ có đèn flash không ngừng nhanh chóng chớp nháy, tiếng gọi ầm ĩ càng thêm liên tục không ngớt. Trong đại sảnh tất cả những người vốn đang đi lại cũng đều ngừng lại, tò mò dừng chân nhìn một màn tình cảnh này.
Trong tiếng kêu gào, dưới sự hộ vệ của nhân viên bảo vệ, một bóng dáng uyển chuyển thoát thân thuận lợi khỏi đám ký giả điên cuồng đang ngăn chặn trung tâm cửa chính.
“Tiểu thư Hinh Ninh, mời đi bên này.” Có người lập tức chào đón phía trước, thái độ vô cùng xu nịnh.