Đọc truyện Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh – Chương 138: Ai có thể gắn bó (4)
Edit: Sóc Là Ta – diễn đàn
Úy Hải Lam ở bệnh viện liên tiếp rất nhiều ngày.
Sốt cao vẫn trì trệ ở đó không lui, cô cũng vẫn rất hỗn loạn.
“Dạ, tiên sinh Lôi, sốt vẫn chưa hạ.” Liên tiếp mấy ngày, Vương San luôn nhất trí đáp lời.
Mạnh Hòa Bình mỗi ngày đều tới kiểm tra, rốt cuộc cũng không nhịn được nhíu mày, cảm thấy đau đầu đối với sự phát sốt kéo dài này của cô. Biện pháp gì cũng đều dùng, thuốc gì cũng đều dùng nhưng không thấy tốt hơn. Cô cứ nằm ở trên giường như vậy, miễn cưỡng ăn chút gì, liền nằm ngủ thật lâu, mọi người chỉ sợ cô sẽ tiêu hương ngọc tổn (chỉ người con gái đẹp nhưng yểu mệnh).
Y tá càng lắc đầu thở dài “Cứ phát sốt như vậy nữa, chỉ sợ là đầu óc đều sẽ cháy hỏng.”
Vương San vô cùng lo lắng, nghĩ mình nên làm thế nào bây giờ.
Mạnh Hòa Bình nói với Vương San, đây là tâm bệnh.
Trong lòng còn tích tụ, dù là thuốc tốt hơn chăng nữa nhưng đều không thể chữa khỏi.
Úy Hải Lam giống như đang trong một giấc mộng.
Giấc mộng này rất trầm luân cho nên cô vẫn chưa tỉnh lại. Trong mộng, cô không ngừng tìm lối ra. Bốn phía rất là u ám, loại u ám đó đưa tay không thấy được năm ngón. Cô không biết phía Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,trước có vách núi hay không, hoặc là hồ nước, chỉ có thể mờ mịt chạy về phía trước, cô không dám dừng lại, chỉ sợ dừng lại sẽ không có hơi sức tiếp tục.
Nhưng dần dần, cô cảm thấy sức cùng lực kiệt.
Cô sắp chạy hết nổi rồi.
Bỗng nhiên có ai đang gọi cô.
Tay cô bị người nào cầm thật chặt.
Úy Hải Lam mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy Úy Thư Họa.
“Chị hai, chị hai……” Úy Thư Họa nhẹ nhàng gọi cô, bỗng nhiên vui mừng nói “Rốt cuộc chị đã tỉnh.”
Úy Hải Lam nhẹ giọng mê sảng “Thư Họa.”
“Chị hai, làm sao lại nhập viện rồi? Tại sao không nói với em? Em không biết, chị có bị nặng không? Có phải rất khó chịu hay không?” Khi còn bé thể chất Úy Thư Họa tương đối kém, cho nên thường xuyên sẽ bị bệnh, chuyện truyền dịch đối với cô bé mà nói là chuyện xảy ra như cơm bữa. Chỉ là khi trưởng thành, ốm đau cũng dần rời xa cô. Chỉ là có điều đau đớn lúc nhỏ quá mức khắc sâu khiến cho ký ức cô hãy còn mới mẻ.
Ánh mắt Úy Hải Lam hỗn độn rốt cuộc có chút ánh sáng “Chị không sao.”
“Dì cả đâu? Tại sao không đến? Em muốn đi tìm dì, cùng dì đến đây nhưng dì không có ở Cẩn Viên này.” Úy Thư Họa hỏi.
“Bà có chuyện đi ra ngoài.” Úy Hải Lam nhẹ giọng nói.
Úy Thư Họa cầm tay cô, ngây thơ nói: “Vậy khi nào bà trở lại? Chị ngã bệnh, nhất định rất nhớ bà, trước kia thời điểm em bị bệnh cũng đều rất cần mẹ.”
Úy Hải Lam trong lòng chua xót, kiên cường nặn ra nụ cười “Cũng nhanh thôi.”
Nhưng liền chính cô cũng đều không biết, rốt cuộc ngày nay có còn xa lắm không, bà mới có thể trở lại.
“Chị hai, vậy chị nhất định phải nhanh chóng khỏe lên, nếu không … dì nhìn thấy chị ngã bệnh, dì sẽ thêm nhiều lo lắng, nhiều khổ sở, nhiều áy náy, dì không ở bên cạnh chị.”
Nghe được Úy Thư Họa nói như vậy, Úy Hải Lam chợt ngẩn ra.
Đúng vậy, cô không thể để cho bà lo lắng khổ sở đau lòng.
Úy Hải Lam nhẹ nhàng cầm tay của cô, yếu ớt gật đầu.
Sau ngày hôm đó, tình trạng của Úy Hải Lam từ từ có chuyển biến tốt, sốt cao từ từ hạ đi, ăn cơm cũng khá nhiều.
Y tá chỉ nói là kỳ tích, Mạnh Hòa Bình cũng thở phào nhẹ nhõm.
Khoảng tám giờ đêm, đúng giờ y tá đến giúp cô thay cặp nhiệt kế, nhìn nhiệt kế nói: “Ai da, thật tốt quá, rốt cuộc cũng hạ sốt.”
“Thật vậy chăng?” Vương San ngạc nhiên hỏi.
“Hiện tại phải càng nên cẩn thận, không thể lại để sốt nữa, sốt cứ như vậy không dứt cũng thật không hay.” Y tá ở bên cạnh nói thầm, lấy viên thuốc cho cô uống.
Úy Hải Lam thuận theo uống nước uống thuốc, hết sức phối hợp.
“Nghỉ ngơi sớm một chút.” Y tá dặn dò mấy câu, rời khỏi phòng bệnh.
Vương San lấy điện thoại di động ra ấn một mã số, sau đó đưa cho cô “Tiểu thư Úy, tiên sinh Lôi đi công tác ở nước ngoài cho nên không thể vội trở về nhưng anh ấy rất lo lắng cho cô, chính cô nói với anh ấy đôi câu chứ?”
Úy Hải Lam nhất thời trầm mặc.
“Xin chuyển điện thoại cho tiên sinh Lôi, tiểu thư muốn nói chuyện với anh ấy.” Vương San trực tiếp gọi trước mặt cô, không đợi cô đồng ý liền đem điện thoại di động nhét vào tay cô.
Tay chân Úy Hải Lam nhất thời luống cuống.
Vương San làm một động tác tay, ý bảo cô mau mau cầm lấy.
Trong lúc bối rối, Úy Hải Lam đưa điện thoại di động đặt lên tai.
Đầu kia cũng yên lặng không tiếng động, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
Lúc này mới phát hiện, bọn họ chưa từng nói điện thoại, một lần cũng không có.
Trong nháy mắt, đầu óc trống rỗng, Úy Hải Lam lúng túng mấy giây, khe khẽ mở miệng khạc ra bốn chữ “Em đã hạ sốt.”
Thậm chí cũng không chờ anh đáp lại, cô vội vàng tắt điện thoại.
Vương San ngạc nhiên nói “Chỉ một câu thôi à?”
“Ừm.”
“……”
Vương San có chút im lặng, thu điện thoại di động nói: “Vậy cô nghỉ ngơi thật tốt.”
Úy Hải Lam lập tức nằm xuống, đắp chăn ngủ.
Tắt đèn phòng, lòng cô vẫn còn căng thẳng nhảy lên.
Úy Hải Lam không khỏi ảo não, chiếc điện thoại này làm sao sẽ khiến cô khẩn trương như vậy đây?
Lại qua một tuần, triệu chứng mất nước tất cả đều có chuyển biến tốt đẹp, lúc này mới được bác sĩ Mạnh Hòa Bình đồng ý cho xuất viện.
Khang Lệ đang thu dọn đồ đạc, Vương San ở bên cạnh hỏi han về bệnh tình.
Mạnh Hòa Bình lạnh nhạt nói “Bảo đảm giấc ngủ, mỗi ngày ba bữa đúng giờ, nhớ ăn uống hấp thu dinh dưỡng đều đều, đừng bao giờ tái diễn việc không uống nước không ăn cơm, công việc cũng phải có hạn chế. Tôi cho cô một thực đơn, những thực vật này ăn nhiều chút có thể bổ sung Vitamin.”
Anh đưa thực đơn cho cô, Vương San đưa tay tiếp nhận.
Úy Hải Lam thay xong quần áo từ phòng tắm từ từ đi ra, loại đồng phục bệnh nhân màu trắng kia quả thật làm cho cô khó chịu. Cô mặc chiếc áo lông mềm mại, bắt mắt màu đỏ, cũng không phải quá diễm lệ, mà chỉ là thâm trầm màu đỏ sậm, nổi bật lên sắc mặt hồng nhuận của cô rất nhiều.
Cô đi tới trước mặt Mạnh Hòa Bình nhẹ giọng nói cám ơn “Cám ơn anh, bác sĩ Mạnh.”
Từ trước đến giờ Mạnh Hòa Bình trầm mặc ít nói, không nhiều lời chỉ gật đầu một cái, làm bộ dáng sẽ phải rời đi.
Úy Hải Lam nhìn anh đi qua mình, mơ hồ có loại cảm giác rất mãnh liệt.
Vị bác sĩ Mạnh này hình như đối với cô có chút bài xích.
Úy Hải Lam cũng không nghĩ nhiều, có lẽ là cô đa tâm.
Mạnh Hòa Bình mở cửa, chỉ thấy người đứng bên ngoài là một cô gái xinh xắn lanh lợi, hết sức đáng yêu, đang cầm một bó hoa tươi trong ngực, tay cô dừng tại giữa không trung, làm như đang muốn gõ cửa. Ánh mắt đối nhau, trong nháy mắt có chút xấu hổ, khuôn mặt dâng lên chút đỏ ửng đẹp mê người.
Người tới chính là Úy Thư Họa.
Úy Thư Họa nhìn số phòng, nghĩ mình không có đi sai nhưng vẫn mở miệng hỏi “Nơi này có phải phòng bệnh của Úy Hải Lam không?”
“Ừm.” Mạnh Hòa Bình đáp một tiếng, rời đi trước.
Úy Thư Họa lập tức nhìn thấy Úy Hải Lam đang đứng trong phòng bệnh, ngọt ngào gọi “Chị hai.”
Tiếng gọi êm ái của cô vang vọng từ phía sau truyền đến, Mạnh Hòa Bình mới ý thức được cô bé lúc nãy thì ra là em gái của cô ấy.
Úy Hải Lam có chút giật mình, lại càng thêm mừng rỡ, Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,không nghĩ tới lại gặp được Úy Thư Họa “Sao em lại tới đây? Hôm nay không có giờ học sao?”
“Buổi chiều vừa hay không có tiết, cho nên em liền tới đây. Nếu như không phải là thư ký Vương cho em biết, em còn không biết hôm nay chị sẽ xuất viện.” Úy Thư Họa cầm bó hoa đưa cho cô, mỉm cười nói “Chị hai, hoa Bách Hợp này tặng cho chị, chúc mừng chị hồi phục.”
Úy Hải Lam cầm bó hoa tươi, ngửi thấy một hồi hương thơm.
“Chị hai, chúng ta về nhà đi.”
“Được.”
Hai người thân mật tựa sát đi ra, Úy Hải Lam nghiêng đầu nhìn về Vương San, khẽ mỉm cười với cô ấy.
Vương San cũng tươi cười đáp trả.
Thật vất vả từ bệnh viện trở về Cẩn Viên, Úy Hải Lam cảm thấy dễ chịu rất nhiều.
Chỉ là vừa vào Tường Vi uyển, bao nhiêu sầu lo lại ập vào lòng. Khi đi qua lầu ba, Úy Thư Họa lại hỏi về Triệu Nhàn. Úy Hải Lam vẫn như cũ lập lờ đáp lại kiểu nước đôi (ý là có tính chất lập lờ không dứt khoát, khiến cho hiểu thế này hay thế khác đều được), cô cũng không ở lâu, ngày đó liền đi đến trường học.
“Trợ lý Khang, cô có nhìn thấy đồ của tôi hay không?” Úy Hải Lam ở trong phòng tìm nửa ngày, rốt cuộc mở miệng hỏi.
“Thứ gì?” Khang Lệ có chút không hiểu.
“Một tấm hình còn có móc chìa khóa.”
Khang Lệ bừng tỉnh hiểu ra, vội vàng lấy tới đưa đến trước mặt cô “Có phải tấm này hay không?”
Úy Hải Lam nhận lấy nhìn lên, quả nhiên là tấm hình chụp chung ở Aquarium. Đã có nếp nhăn, không còn bằng phẳng như vậy nữa. Triệu Nhàn lạnh lùng dung nhan xinh đẹp, vẫn như cũ rõ ràng dứt khoát. Mà cô đứng ở bên cạnh bà, cười đến vui vẻ như vậy. Cô cẩn thận từng li từng tí vuốt lên nếp nhăn càng thêm quý trọng mến yêu.
“Còn có móc chìa khóa đâu?” Cô vừa hỏi.
“Móc chìa khóa? Màu xanh dương phải không?”
Úy Hải Lam gật đầu “Đúng, màu xanh dương, vỡ thành hai nửa rồi, có nhìn thấy hay không?”
Khang Lệ hình như nghĩ tới rằng lúc trước có nhìn thấy cô nắm chặt trong tay không buông. Nhưng sau đó tiên sinh Lôi trở lại ôm cô đi bệnh viện thì giống như không còn, cũng không biết nhét vào nơi nào. Có lẽ là lúc đi bộ đã rơi trên mặt đất rồi. Cách một ngày sau, bị bọn người làm quét tước dọn dẹp cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.
“Không có nhìn thấy.” Khang Lệ lắc đầu nói.
Trong nháy mắt, Úy Hải Lam lộ ra vẻ mặt vô cùng mất mát.
Vương San lại cầm hộp trang sức tinh xảo đi vào, nhìn thấy hai người nghiêm túc, nhẹ giọng hỏi “Sao vậy?”
Khang Lệ đem chuyện vừa rồi kể lại, Vương San đi tới trước mặt cô, mỉm cười nói “Cô xem có phải đây là thứ cô muốn?”
Hộp trang sức mở ra.
Toàn cảnh là kim quang lấp lánh, chính là lần đó anh mời người cố ý thiết kế series trang sức cá heo, sáng chói không thể tả được.
Những thứ châu báu này, cô căn bản cũng chưa từng cầm về, lại càng chưa từng đeo qua.
Úy Hải Lam chăm chú nhìn lại, lại đột nhiên giật mình.
Chiếc nhẫn, dây chuyền, lắc tay…… giữa những thứ đồ trang sức này lại có một thứ có vẻ ảm đạm màu xanh dương nhưng lại hoa mắt như thế.
Lại là móc chìa khóa hình cá heo nhỏ.
Cô vội vàng cầm lên nhìn, trên đuôi cá heo quả nhiên có dấu hiệu Aquarium HongKong.
Úy Hải Lam quả thật không dám tin.
Điều này sao có thể?
Không có vết rách, hoàn hảo vô khuyết, còn mới tinh.