Đọc truyện Hào Môn Màu Đen: Gả Nhầm Ông Trùm Máu Lạnh – Chương 134: Rất yêu rất yêu em (10)
Edit: Sóc Là Ta – diễn đàn
Úy Hải Lam bình phục lại tâm tình, nhẹ nhàng kéo cô ra, hai tay đè xuống đầu vai cô, cúi đầu hỏi “Viên Viên, không cho phép khóc.”
“Ô ô!”
“Không cho phép khóc, cậu khóc, tớ cũng cảm thấy khổ sở, hãy nói với tớ, đây rốt cuộc là chuyện gì? Không nên như vậy, được chứ?” Úy Hải Lam nâng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lau đi nước mắt cho cô, giọng cô ôn nhu khiến cho Viên Viên càng thêm chua xót khổ sở, cô cố gắng gật đầu nhưng nước mắt vẫn rơi xuống.
“Từ Minh Lãng thích người khác?” Úy Hải Lam nhẹ giọng hỏi, lời ba Viên nói với cô ấy lúc nãy nên sau đó cô cũng đã nghe được chuyện như thế.
“Ừm.”
“Anh ta quyết định?”
“Ừm.” Cô lại nghẹn ngào.
“Làm sao lại đột nhiên như vậy?”
Viên Viên dùng sức hô hấp, lúc này mới có thể minh mẫn nói chuyện, vừa nói, nước mắt không tự chủ được rơi xuống “Đáng lẽ lúc đầu chúng tớ muốn đính hôn rồi, tớ cũng đang chọn lễ phục, có một ngày tớ hỏi anh ấy, mặc dạng lễ phục nào thì đẹp nhất, anh ấy không nói lời nào, chỉ nói nới tớ, trở về rồi nói. Sau đó, quả nhiên anh ấy trở về nhưng lại nói muốn chia tay với tớ. Tớ hỏi anh ấy tại sao thì anh nói anh và người khác đang ở cùng một chỗ. Tớ hỏi là ai thì anh không nói lời Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, nào. Tớ liền hỏi anh có phải là cô bé lần trước hay không, anh thầm chấp nhận. Tớ đã gặp cô bé kia, dáng dấp thật xinh đẹp, vẫn cùng chúng tớ dùng cơm. Lúc ấy anh ấy giới thiệu nói là bạn bè nhưng tớ có cảm giác xấu, thật sự, Hải Lam, lúc đó tớ thật có dự cảm xấu. Quả nhiên, anh ấy nói với tớ rồi, anh nói anh và cô bé kia đã ở chung với nhau một khoảng thời gian rồi.”
“Tớ hỏi anh tại sao như vậy, tớ nói chúng tớ không phải đều muốn đính hôn sao? Tại sao có thể đột nhiên thay đổi như vậy? Tại sao anh có thể nói chia tay vào lúc này?”
“Anh nói không thích tớ cứ bám dính người, không hiểu chuyện, không thành thục, không lý trí. Anh còn nói tớ ngốc, sao lại từ chức rời khỏi Lâm Ân. Lúc đó tớ chỉ nghĩ, cậu và luật sư Lôi nói yêu đương, tớ ở lại nơi đó cũng rất lúng túng, đến lúc đó nếu hai người ở cùng một chỗ, tớ chính là nhờ vào quan hệ mới leo lên được, còn nếu như chia tay rồi, tớ làm thế nào có thể ở lại nơi đó đây? Cậu là người bạn tốt nhất với tớ, mà tớ cuối cùng vẫn đứng bên cạnh cậu. Cậu nói tớ không đúng sao? Lẽ nào tớ làm sai sao? Tớ không muốn chẳng lẽ chính là ngốc sao?” Lúc đầu Viên Viên nói xong căm giận bất bình, cắn răng nghiến lợi hận không thể đem anh ta cắn chết.
Nhưng cuối cùng, ánh mắt cô mờ mịt vô cùng ủy khuất lẩm bẩm hỏi “Không phải tớ vẫn như vậy sao? Từ ngày đầu tiên biết Từ Minh Lãng chính là như vậy. Cho tới bây giờ tớ đều chưa từng thay đổi. Tại sao anh ấy có thể thay đổi một cách bất thường như vậy đây? Tại sao anh ấy có thể?”
Nếu như không phải là biến cố bất thình lình này, Úy Hải Lam sẽ không biết nguyên nhân thực sự khiến Viên Viên từ chức.
Nhìn cô gái nhỏ đã từng có tinh thần sáng láng phấn chấn mà hiện tại lại có bộ dáng chán chường thất bại, trong lòng cô đau đớn càng sâu, chỉ muốn bảo vệ cô trong ngực mình, quý trong cô thật tốt, cô nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy, vỗ về lưng của cô ấy, từng tiếng từng tiếng kêu “Viên Viên, đừng khóc, đừng khóc.”
“Ô ô! Hải Lam, Hải Lam……” Viên Viên ôm lấy cô, ở trong lòng cô khóc đến sắp hít thở không thông.
Rất lâu sau đó, cô mới vô lực ngủ thiếp đi.
Úy Hải Lam đỡ cô lên giường, kéo chăn đắp thay cô ấy, vẻ mặt cô ngấn lệ, tiều tụy đến nỗi không chịu được, cô ngồi ở bên cạnh một hồi lâu, lúc này mới đóng cửa rời đi.
Trong phòng khách, ba Viên trầm mặc hút thuốc, mặt ủ mày chau.
Úy Hải Lam đi ra phía trước “Bác Viên, Viên Viên ngủ rồi.”
“Ừm.”
“Có chuyện gì, bác cứ gọi điện thoại cho cháu, số này vẫn là số lúc trước, không có đổi. Cháu cũng được gọi về đây làm việc rồi, lúc nào cũng có thể rảnh rỗi.”
“Tốt rồi.”
“Bác yên tâm, Viên Viên sẽ yên lành.”
Ba Viên nhẹ gật đầu thế nhưng khóe mắt lại có chút ẩm ướt, lòng chua xót không dứt “Hải Lam, may nhờ có cháu qua đây, nếu không … bác cũng không biết nên làm gì bây giờ. Nó đã chừng mấy ngày không ngủ được rồi, hiện tại ngủ là tốt rồi, ban đầu bác cũng thấy thằng bé Từ Minh Lãng kia cũng không tệ, có thể chăm sóc Viên Viên, nhưng không nghĩ đến……” Ông than thở một tiếng, yếu ớt nói “Hôn sự này thổi phồng khoác lác rồi, chúng ta cũng không yêu cầu tiền bạc từ gia đình bọn họ, cũng không yêu cầu bất cứ thứ gì, chỉ là Viên Viên cố chấp, từ nhỏ đã nhận thức chấp nhận yêu đến mức liều chết.”
Trong lúc bất chợt Úy Hải Lam nhớ lại thời điểm cùng học khi đó, hai người đều nhìn trúng một kiểu túi bút.
Cô đặc biệt thích màu xanh dương, mà cô ấy lại đặc biệt thích màu hồng nhạt.
Đáng tiếc Từ Minh lãng đã muộn một ngày, chiếc túi bút màu hồng kia đã bị người khác mua mất.
Lúc ấy cô buồn bực giận dỗi chừng mấy ngày.
Từ Minh Lãng lại lần nữa mời cô chọn một kiểu dáng khác, cô không muốn, đổi một màu sắc khác, cô cũng không muốn. Vì thế hai người còn ầm ĩ, anh chê cô phiền, giở tính trẻ con, vì một túi bút mà lại như vậy sao. Cũng vì vậy hai người liền chiến tranh lạnh chừng mấy ngày, cho đến sau này, Từ Minh Lãng tìm khắp những cửa hàng lân cận mới mua được một chiếc túi bút cùng kiểu cùng màu, lúc này cô mới lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Khi đó Úy Hải Lam cảm thấy ở một phương diện nào đó, Viên Viên cùng Thẩm Du An giống nhau y hệt.
Nếu như có cả một cánh rừng rậm, hai người bọn họ sẽ chọn một gốc cây, nhất định đứng phía trên kéo lên.
Tạm biệt ba Viên, tâm tình Úy Hải Lam rất nặng nề.
Cẩn viên vắng vẻ, Tường Vi uyển cũng vắng vẻ, cô đột nhiên nhớ Triệu Nhàn da diết.
Ngày hôm sau lại một lần nữa trở về Nguyên Tường, các đồng nghiệp vẫn là nhóm người đó không có thay đổi, cho nên rất quen thuộc. Giám đốc mới là một người phụ nữ trung niên hợp thời, đối xử với mọi người cũng rất thân thiết dễ gần nhưng trong lòng Uý Hải Lam cảm giác có chút khó chịu. Thậm chí có nhiều lần, trong lúc lơ đãng cô nhìn về phía gian phòng làm việc kia, luôn cảm giác người đang ngồi bên trong còn là Jaren. Nhưng cô biết, đã là chuyện không thể nào.
Sau khi tan việc, Úy Hải Lam cũng sẽ đi thăm Viên Viên.
Cảm xúc của Viên Viên hình như ổn định rồi, chỉ là vẫn không ăn cơm như cũ, khóc cũng đến không còn hơi sức mới có thể nằm xuống ngủ.
Ba Viên không yên lòng, ở nhà làm bạn với cô. Vừa xin phép nghỉ nhiều ngày, ngân hàng bên này cũng có ý kiến nhưng cũng không còn cách nào khác, sau lại đơn giản từ chức. Mỗi ngày ông nấu cơm cho cô ăn, người đàn ông năm mươi mấy tuổi lại lập tức già nua giống như là hơn sáu mươi rồi.
Nhiều lần ăn cơm, ăn được một nửa, Viên Viên lại khóc.
Tất cả nước mắt đều rơi vào trong chén.
Mới đầu ba Viên còn có thể tức giận mắng nhiếc trách cứ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thật sự là tức giận. Nhưng mắng mãi lại trở thành âm thanh nghẹn ngào, lại run run nói “Con đừng khóc! Nếu khóc làm tổn thương mắt mình thì nên làm sao bây giờ? Là do ba không chăm sóc tốt cho con, là ba không chăm sóc tốt cho con…con ăn cơm thật ngon……”
Viên Viên nghe xong lời này, khóc đến càng thêm đau lòng.
Trải qua mấy ngày nay cô chỉ biết tranh cãi ầm ĩ với ba mình, hồi lâu đều chưa từng nói chuyện rõ ràng, còn cầm chiếc đũa, hai tay dâng chén, nước mắt lã chã rơi xuống “Ba, con ăn cơm, hiện tại Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, con liền ăn cơm, con sẽ không để cho ba đau lòng. Chờ mấy ngày nữa, con phải đi tìm việc làm, con phải nuôi ba, con phải nuôi ba, con nhất định sẽ cho ba cuộc sống tốt nhất.”
Cô dùng sức bới cơm, mơ hồ nói những lời không rõ, bộ dáng kia thật sự làm cho người ta khổ sở.
Ba Viên “Ai” một tiếng, giống như không nhịn được rồi, lập tức đứng dậy đi lau mặt.
Úy Hải Lam lặng lẽ ngồi một bên, trước mắt cũng là sương mù mông lung.
Một ngày kia sau khi tan việc, Úy Hải Lam vẫn như cũ chạy tới nhà Viên Viên. Nhưng vừa mới lên lầu chỉ thấy trong hành lang tụ tập rất nhiều người đang vây xem. Trong gian phòng đó, không ngừng có khói đen xông ra khiến người ta nước mắt chảy ròng. Cô lập tức quýnh lên, tưởng đã xảy ra chuyện, vừa nói “Xin nhường đường một chút”, dùng sức đi vào bên trong muốn nhìn tình trạng một chút.
Ba Viên với bộ mặt tro than đang cùng cảnh sát đến làm khẩu cung “Việc đó chỉ là đốt ảnh chụp, sơ ý đốt rèm cửa sổ, không có chú ý, dạ dạ dạ……”
“Bác Viên.” Úy Hải Lam hô một tiếng.
“Hải Lam, cháu đã đến rồi, Viên Viên ở bên trong đấy.” Ba Viên trả lời cô, lại tiếp tục trả lời vấn đề của cảnh sát.
Úy Hải Lam gật đầu một cái, không quấy rầy nữa, trực tiếp đi vào gian phòng.
Phòng ngủ bị đốt một nửa, cũng không có nghiêm trọng như trong tưởng tượng như vậy, chỉ là hiện tại tất cả đều ướt sũng. Mở radio, trong radio mở nhạc xoay tròn, MC nói giọng nữ dễ nghe, giới thiệu ca khúc. Viên Viên liền ngồi xổm giữa một đống phế tích, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng trông thật bẩn.
Úy Hải Lam đi tới, nửa ngồi ở trước mặt cô.
Viên Viên không ngẩng đầu, vẫn còn dọn dẹp những thứ tro tàn kia, một tấm hình chỉ chừa lại một nửa, đó là khuôn mặt tuấn dật nhẹ nhàng khoan khoái của Từ Minh Lãng, cô đã sớm đốt sạch một nửa. Cô nhìn chằm chằm vào bức hình, si ngốc nói: “Bây giờ một tấm cũng không còn, cũng không còn……”
Đột nhiên, điện thoại của ai đó chợt vang lên.
Úy Hải Lam nhìn thấy số lạ, nghi ngờ bắt máy, nghe được bên kia truyền đến giọng nam thật thấp “Tiểu thư Úy Hải Lam phải không? Xin chào, tôi là luật sư được phu nhân Triệu Nhàn ủy thác, phu nhân Triệu đưa ra ý muốn giải trừ quan hệ mẹ con với cô, không biết khi nào thì cô rãnh rỗi tới chỗ luật sư tôi được……”
Người kia nói cái gì, tất cả cô đều không nghe được, điện thoại di động đột nhiên đập xuống đất, màn ảnh lập tức chớp tắt, rồi sau đó nhảy ra một màu đen hắc ám.
Viên Viên từ từ ngẩng đầu lên, chỉ thấy cô lệ rơi đầy mặt.
“Hải Lam, làm sao cậu khóc? Đừng khóc, về sau tớ không bao giờ đốt hình nữa, không bao giờ đốt nữa……” Viên Viên nóng nảy.
Úy Hải Lam nhẫn nại mà nghẹn ngào một tiếng, sau đó cũng không khống chế mình được nữa, lập tức giữ chặt Viên Viên.
Ở nơi này đang lúc trong phòng cháy sạch đen thui, hai người ôm nhau khóc lớn tiếng.
Âm nhạc đang điều chỉnh thả vào trong ca khúc làm cho người ta càng thêm khổ sở.
“Muốn vì em làm một chuyện, để cho em vui vẻ hơn.
Cũng may trong lòng của em, vẫn còn có tên của anh.
Rất yêu rất yêu em, cho nên sẽ nguyện ý,
Không ràng buộc em, bay về nơi có hạnh phúc……”