Hào Môn Kinh Mộng

Chương 222: Sự Quan Tâm Của Bạch Sơ Điệp


Bạn đang đọc Hào Môn Kinh Mộng – Chương 222: Sự Quan Tâm Của Bạch Sơ Điệp

Buổi chiều Lệ Minh Vũ có việc, anh rời khỏi phòng làm việc từ sớm. Còn Tô Nhiễm sau khi ngủ dậy, cô cũng tiếp tục công việc dở dang.
Nhà xưởng không ngừng bận rộn chuẩn bị cho đợt ra mắt Đào Túy sắp tới. Trong lúc Tô Nhiễm đang bàn bạc công việc với cấp dưới, thư ký gõ cửa đi vào báo Bạch Sơ Điệp tới thăm. Tô Nhiễm bất giác sững người. Từ lúc cô về Hòa thị đến giờ, bà ta chưa từng chủ động tìm cô. Hôm nay, bà ta đột ngột tới tìm cô làm gì? Tô Nhiễm nói, “Để dì ấy vào.”
Bạch Sơ Điệp được mời vào, bà ta mang theo bình giữ nhiệt tới thăm Tô Nhiễm. Bước vào phòng, Bạch Sơ Điệp nhiệt tình để đồ sang bên, bà ta nắm tay Tô Nhiễm, ra vẻ đau lòng nhìn cô, “Con nhìn con này, mới mấy tháng không gặp đã hốc hác đến thế này. Dì nghe nói con điều chế được Đào Túy rồi. Con vất vả quá, chẳng bù cho dì, ngày nào dì cũng ru rú trong nhà không giúp được gì. Dì chỉ biết nấu canh bồi bổ cho mấy đứa. À đây, hôm nay dì cũng mang canh tới cho con. Không biết con có thích uống canh gì nấu hay không nữa.”
“Dì Điệp, dì khách sáo như vậy làm gì? Dì vất vả mang canh tới đây, con áy náy quá.” Tô Nhiễm nhìn đồ nằm trên bàn, cô mỉm cười với bà ta.
“Dì rất lo cho con. Con mới khách sáo đấy, chúng ta đều là người nhà mà.” Bạch Sơ Điệp nhìn quanh phòng. “Chỗ làm ở nhà xưởng kém quá, thua hẳn trụ sở chính. Dì sợ ảnh hưởng tới sức khỏe của con.”
“Mấy ngày nay máy điều hòa đang hư, bận quá nên con chưa kịp kêu người đến sửa, nhưng không sao đâu ạ, trời cũng không lạnh lắm.”
“Vậy sao mà được con? Minh Vũ cũng thật là! Nó không đến đây ư? Ở đây lạnh như ngoài đường rồi còn gì.” Bạch Sơ Điệp cất giọng thân thiết.
Thần sắc Tô Nhiễm không chút cảm xúc, cô cười cười cho qua. Thật lòng mà nói thì phòng làm việc không ấm như trụ sở chính nhưng nó không hề lạnh như kiểu nói khoa trương của bà ta.
“Dì Điệp, nơi sản xuất nước hoa không thích hợp với nhiệt độ cao, như vậy sẽ ảnh hưởng đến mùi hương.”
Bạch Sơ Điệp hiểu ra, “Ôi chao, dì sai rồi, dì quên điều này.”
Tô Nhiễm nhếch miệng cười lấy lệ, cô rót trà cho bà ta, “Dì Điệp, dì uống đi ạ.”
“Con cứ để đó, lát nữa dì uống. Con cố ăn đồ bổ nhiều vào cho tươi tỉnh lên. Hôm nay, dì mang có canh đến, con nếm thử xem.” Bà ta mở bình giữ nhiệt, rót canh cho Tô Nhiễm.
Mùi canh thơm phức xộc vào mũi, chỉ cần ngửi sơ là đã muốn ăn.

Tô Nhiễm cũng ngại từ chối, cô bèn nhận lấy uống.
“Sao hả con?”
Tô Nhiễm gật gù, “Dì Điệp nấu canh rất ngon. Bao nhiêu năm qua, tay nghề của dì vẫn tuyệt như vậy.”
Bạch Sơ Điệp cười nhìn cô, “Con thích uống là dì vui rồi.” Nói đoạn, bà ta tỏ vẻ buồn bã, thở dài thườn thượt.
“Đang tốt lành, sao dì lại thở dài?”
Đôi mắt Bạch Sơ Điệp chứa đầy đau thương, “Dì nhớ tới ba con. Khi ông ấy còn sống, ông ấy rất thích uống canh dì nấu. Bây giờ nhà lớn họ Hòa cô đơn lạnh lẽo. Hòa Vy thì khỏi nói, nó không muốn gặp mặt dì, còn Quân Hạo cứ đi suốt không về nhà, Bạch Lâm lại mất. Cả ngày dì không có ai để nói chuyện, dì chỉ cô độc một mình.”
Bà ta nói một tràng dài, nghe rất đáng thương.
Tô Nhiễm đặt chén canh xuống bàn, “Dì Điệp đừng nghĩ nhiều. Bây giờ, Hòa Vy và Quân Hạo đều bận tối mặt tối mày để giải quyết việc công ty. Để con gặp Quân Hạo, con sẽ kêu nó dành nhiều thời gian hơn cho dì.”
“Haiz, dì chỉ than thở với con một chút mà thôi. Dì nào dám làm lỡ thời gian của mấy đứa.” Bạch Sơ Điệp lau khóe mắt ướt sũng nước, bà ta nhìn Tô Nhiễm, “Mấy đứa chỉ cần phát hành thành công Đào Túy là dì yên lòng. Ba con ở suối vàng biết được chuyện này chắc chắn vui mừng. Tâm nguyện lớn nhất của ông ấy là nhìn chị em mấy đứa đồng tâm hợp lực quản lý tốt Hòa thị.”
Tô Nhiễm nghĩ tới ba, cũng nghĩ tới ba mẹ ruột của Lệ Minh Vũ. Cô buông tiếng thở dài nhưng gương mặt vẫn vô cảm như thường, cô mỉm cười nhìn bà ta, “Ba luôn mong muốn Quân Hạo đến công ty giúp đỡ, bây giờ chẳng phải tốt rồi sao ạ? Tuy kinh doanh không phải sở trường của Quân Hạo nhưng nó rất để tâm đến Hòa thị.”
“Nó giỏi đến mấy cũng chỉ là con của vợ lẽ.” Bạch Sơ Điệp đột nhiên thốt ra câu này, nghe không giống ướm lời Tô Nhiễm.
Tô Nhiễm sửng sốt, cô bật cười, “Dì Điệp, thời buổi này đâu phải như hồi đó nữa, làm gì còn chuyện phân chia con của vợ lớn với vợ nhỏ. Tất cả đều là con của ba, đều công bằng như nhau. Con với Hòa Vy luôn coi Quân Hạo như máu mủ ruột thịt, huống chi nó đúng là em ruột của hai đứa con.”Bạch Sơ Điệp xúc động, “Thật không? Con không coi thường Quân Hạo thật không?”
“Tất nhiên rồi ạ. Quân Hạo là em trai con, tại sao con coi thường nó? Hơn nữa, nó còn là con trai duy nhất trong nhà họ Hòa, trách nhiệm của nó nặng hơn hai đứa con nhiều.”

Cơ mặt Bạch Sơ Điệp run run. Một tia suy xét lướt qua mắt bà ta, phảng phất như bà ta đang đánh giá độ chân thật trong lời nói Tô Nhiễm. Tô Nhiễm thấy bà ta lặng thinh, cô nghiêng đầu gọi bà ta, “Dì Điệp?”
“Sao? À…” Bạch Sơ Điệp giật mình, thoát khỏi thế giới của bản thân. Thấy cô nhìn mình chằm chằm, bà ta vội nói, “Con xem xem dì hồ đồ thật rồi. Hai đứa con tốt với Quân Hạo như vậy, dì còn lo lắng làm gì. Dì đúng là tốn công vô ích, không làm được chuyện gì ra hồn.”
“Ai làm mẹ cũng vậy mà dì.” Tô Nhiễm khẽ cười.
Bạch Sơ Điệp gật đầu, bà ta rót thêm canh cho Tô Nhiễm, “À, Đào Túy sao rồi con? Có thể ra mắt kịp lễ Giáng sinh không?”
Tô Nhiễm nhận lấy chén canh uống một hớp, cô gật gù, “Bọn con đang cố gắng cả ngày lẫn đêm, có lẽ không thành vấn đề.”
“Dì chỉ lo mùi của Đào Túy bị biến đổi.”
“Dì Điệp lo nhiều rồi ạ. Nếu con không chắc, con tuyệt đối không dám làm loại nước hoa này.” Tô Nhiễm vừa cười vừa nói.
“Có hàng mẫu không con? Nếu có cho dì ngửi thử trước nhé. Dì rất hoài niệm hương thơm của Đào Túy.” Mắt Bạch Sơ Điệp lấp lánh ý cười.
“Dì Điệp từng ngửi Đào Túy?”
Bạch Sơ Điệp thở dài, “Hồi trẻ, dì cũng từng ngửi qua. Có điều khi ấy dì nghèo, làm gì có tiền mua Đào Túy? Người ta dùng, dì cũng ngửi được sơ sơ.”
Tô Nhiễm trầm tư, mắt cô có vẻ chần chừ, “Dì Điệp, dì có thể ngửi thử nhưng con không cho dì hàng mẫu được.”

“Dì hiểu.”
Tô Nhiễm đi lại bàn làm việc, cô mở két sắt, lấy hàng mẫu cho Bạch Sơ Điệp. Bạch Sơ Điệp ngửi ngửi, bà ta bỗng dưng kích động, “Đúng là mùi này.”
Tô Nhiễm nở nụ cười, cô không nói không rằng.
“Hay quá! Thế là cứu được Hòa thị rồi.” Bạch Sơ Điệp kéo tay Tô Nhiễm, “Tiểu Nhiễm, con giỏi lắm.”
“Đây là kết quả cố gắng của tất cả mọi người.” Tô Nhiễm nói nhỏ nhẹ, “Nếu dì Điệp thích thì đợi sau khi Đào Túy chính thức phát hành, dì dùng sau cũng được mà.”
“Con bé có lòng với dì quá.” Bạch Sơ Điệp nhìn cô, bà ta đưa nước hoa mẫu lại cho cô. Trông thấy trong két sắt có nhiều tài liệu, bà ta không nhịn được hỏi cô, “Lẽ ra két sắt phải để đồ quý hiếm, tại sao trong đó lại cất nhiều hồ sơ đến vậy?”
Tô Nhiễm mỉm cười, cô cất hàng mẫu vào trong, “Những hồ sơ này không phải bình thường, chúng rất quan trọng.” Cô cầm một tập hồ sơ, nhướng mắt nhìn Bạch Sơ Điệp, “Chẳng hạn như tập hồ sơ này. Bên trong là công thức Đào Túy, bị mất sẽ rất gay go.”
Mắt Bạch Sơ Điệp lia nhanh, “Con mau cất vào đi, đồ này không để lung tung được đâu.”
Tô Nhiễm gật đầu, khóa két sắt trước mặt bà ta.
Hai người trò chuyện thêm một lúc rồi Bạch Sơ Điệp ra về. Đến khi bà ta khuất bóng hẳn, Tô Nhiễm vẫn còn đứng trầm tư bên cửa sổ, ánh mắt cô chứa đầy đau thương và bất lực.
Cửa phòng làm việc bất ngờ bị đẩy ra. Sau khi giải quyết xong công chuyện, Lệ Minh Vũ lại quay về đây, thấy cô đứng bất động trước cửa sổ, anh đến ôm cô từ đằng sau, “Em thừ người ra đó làm gì?”
Tô Nhiễm không quay đầu lại, cô dựa vào ngực anh. Hồi lâu sau, cô thở dài, “Minh Vũ, anh nghĩ Quân Hạo có hận em không?”
Lệ Minh Vũ sững người, anh mau chóng hiểu ý Tô Nhiễm, vòng ôm của anh bất giác siết chặt hơn, “Cậu ấy là một người hiểu chuyện. Em đừng lo.”
“Mong là vậy. Em không thể chịu đựng bất cứ thù hận nào nữa.”
Hai tay Lệ Minh Vũ ôm lấy mặt cô, đầu anh cúi thấp, đặt nụ hôn lên môi cô…

***
Đèn ngoài cửa phòng giải phẫu rốt cục cũng tắt. Các y tá đẩy bệnh nhân ra ngoài. Vài phút sau, Mộ Thừa mặc áo blouse trắng cũng đi ra. Anh tháo khẩu trang xuống, thần sắc trông khá mệt mỏi, anh nói với một y tá, “Kêu một y tá đi cùng đến phòng săn sóc đặc biệt. Bệnh nhân không có người nhà, đêm nay cần người ở cạnh chăm sóc.”
Y tá gật đầu, vội vã làm theo lời Mộ Thừa.
Mộ Thừa bước lại bàn y tá. Sau khi dặn dò vài câu, anh định trở về phòng làm việc, lại nghe một y tá ngồi trực ngoài bàn buông điện thoại xuống nhìn anh, “Bác sĩ Mộ, ca phẫu thuật vừa nãy… viện trưởng kêu không có chữ ký đảm bảo của người nhà không được.”
“Phẫu thuật đã xong rồi.” Mộ Thừa nhíu mày.
“Viện trưởng sợ xảy ra sự cố bất ngờ.”
“Bệnh nhân này không có người nhà, làm sao ký tên? Tình huống thế này viện trưởng phải tự hiểu chứ.”
“Viện trưởng nói không có người nhà thì tìm bạn của cô ấy. Dẫu sao bệnh tình của bệnh nhân này cũng rất nghiêm trọng. Khối u mạch máu của cô ấy khác những bệnh nhân khác, không thể dễ dàng cắt bỏ. Ngộ nhỡ sau khi phẫu thuật xảy ra chuyện lại chỉ có chữ ký của cô ấy, bệnh viện chúng ta sẽ phải gánh trách nhiệm.” Y tá sợ đắc tội với Mộ Thừa, cô ta nói giọng nhác gừng.
Phẫu thuật suốt bốn tiếng đồng hồ, Mộ Thừa đã rất mệt mỏi. Bây giờ lại nghe viện trưởng chấp nhất việc này, đôi lông mày của anh nhíu chặt, anh chìa tay ra, “Đưa đơn phẫu thuật đây.”
Y tá vội vàng đưa anh.
Mộ Thừa cầm bút, anh trầm ngâm ký tên mình lên đó rồi đưa trả y tá. Y tá thảng thốt, “Bác sĩ Mộ, tại sao anh ký tên, lỡ như bệnh nhân có chuyện…”
“Không có lỡ như!” Mộ Thừa cài bút vào túi áo blouse trắng, anh nói nhàn nhạt, “Tôi là bác sĩ chính của cô ấy. Tôi sẽ không để cô ấy gặp chuyện không may.” Dứt lời, anh xoay người đi thẳng ra ngoài.
Các y tá đưa mắt lặng thinh nhìn nhau, họ không dám nói tiếng nào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.