Bạn đang đọc Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau – Chương 722: Không Chỉ Một Đứa Mất Tích
Mặc dù Niên Bách Ngạn mới ra tù chưa lâu, nhưng cũng nhận ra Tố Diệp rất lo lắng cho Tịnh Hảo, nhất là mỗi lần anh tới đón Tịnh Hảo, cô giáo rõ ràng biết anh là bố của Tịnh Hảo nhưng vẫn còn phải gọi điện thông báo cho Tố Diệp.
Đối với việc này tuy rằng anh không được thoải mái lắm những vẫn hiểu nỗi lòng của Tố Diệp.
Lúc nhỏ Tố Diệp từng lạc người thân, vì thế mà đã có một cảnh ngộ khiến cô đau khổ cả đời.
Cô tuyệt đối không thể để con gái mình lại gặp phải những chuyện như vậy.
Niên Bách Ngạn biết cô đang sợ hãi, cực kỳ sợ hãi, thế nên cho dù Tịnh Hảo chỉ hơi rời ra tầm mắt của cô, cô cũng sẽ căng thẳng.
Nghĩ tới đây, Niên Bách Ngạn chỉ tự trách bản thân không cho cô được cảm giác an toàn.
Là chồng mà anh lại khiến vợ mình ngày nào cũng phải sống trong hoang mang lo sợ, ngày nào cũng phải lo lắng cho an toàn của con gái, đây là lỗi của anh.
Anh nắm chặt tay cô, không ngừng an ủi: “Không đâu, Diệp Diệp! Đừng nghĩ tiêu cực như vậy.”
“Nhưng…nhưng năm xưa em cũng chỉ mới bốn tuổi.” Tố Diệp dùng tay còn lại đặt lên tim mình, đau tới nỗi mỗi chữ nói ra cũng vô cùng khó khăn.
Niên Bách Ngạn không biết nên an ủi thế nào, chỉ có thể nắm chặt tay lại để giữ lấy tay cô.
“Thả em ra!” Tố Diệp kêu lên thất thanh, lập tức hất tay anh ra, thẳng thừng nói: “Niên Bách Ngạn! Anh không thể hại em rồi lại hại cả Hảo Hảo.”
Bàn tay đang nắm chặt vô lăng của Niên Bách Ngạn chợt khựng lại.
Anh quay đầu xe, chiếc xe đột ngột dừng lại trên một con đường nhỏ.
Sự yên ắng ngột ngạt đến chết người.
Lời Tố Diệp nói như một chiếc búa đập thẳng vào trái tim anh.
Anh không nhìn cô nhưng nỗi đau khi con tim bị đâm xuyên lại đong đầy trong ánh mắt.
Ánh nắng buổi chiều hắt nghiêng xuống gò má anh, tỉ mẩn đẽo gọt nỗi bi thương của anh.
Năm bốn tuổi của cô lẽ nào lại không phải nỗi đau của anh? Nếu tất cả mọi việc khi ấy chưa từng xảy ra, hoặc giả nếu lúc ấy anh thật sự có thể đưa cô chạy ra ngoài, vậy thì tận sâu trong lòng cô sẽ không lưu lại một vết sẹo như thế.
Nỗi đau này không phải nói buông là buông được.
Còn anh, dẫu đã ngồi tù bốn năm thì sao? Đã gây ra tổn thương thì không còn là vấn đề bù đắp nữa.
Theo tiếng phanh xe của Niên Bách Ngạn, một sự yên ắng bất ngờ bao chùm, Tố Diệp mới ý thức được mình vừa nói gì.
Cả người cô cũng cứng đờ, rất lâu sau mới quay đầu nhìn sang Niên Bách Ngạn ngồi bên.
Sau khi nhìn rõ đau thương nơi ánh mắt anh, cô mới hiểu mình tàn nhẫn cỡ nào.
Nỗi đau của cô không liên quan tới anh, nhưng vì cuộc gặp gỡ sau này mà lại dày vò anh, bắt anh chịu đựng một trọng trách còn nặng nề hơn.
Cô thề với trời câu nói vừa rồi không phải những gì cô suy nghĩ trong lòng.
Cô cũng không biết vì sao lại phát ngôn ra một câu thần kinh đến thế.
Bốn năm trước, khi Vincent nhắc tới chuyện chà đạp ngay trước mặt anh, khi hắn hạ nhục Niên Bách Ngạn ngay trước mặt cô, dùng những lời lẽ khó nghe để kích động Niên Bách Ngạn cô gần như phát điên.
Việc bất chấp tất cả để cắn hắn lẽ nào không phải vì cô cảm thấy Niên Bách Ngạn đang phải chịu nhục?
Bây giờ tất cả những ai có thể làm tổn thương bọn họ đều không còn nữa.
Cô bỗng trở thành người làm tổn thương anh.
“Bách Ngạn… Em…em vừa rồi không có ý đó.
Em…” Tố Diệp run rẩy nói.
Cô muốn giải thích nhưng ngôn ngữ lại trở nên già cỗi, bất lực: “Em xin lỗi! Em vốn dĩ không định nói như thế.
Em…”
Một giây sau cô được anh kéo vào lòng, ôm nhẹ nhàng.
Nước mắt Tố Diệp cứ thế lăn dài, rỏ xuống áo véc của anh.
Hơi thở quen thuộc của người đàn ông khiến cô ấm lòng.
Cô không thể kìm nén cảm giác muốn khóc, không ngừng xin lỗi anh: “Em xin lỗi…”
Niên Bách Ngạn đâu có thể trách cô.
Tình cảm của anh đối với Tố Diệp ngoài xót xa chỉ có xót xa.
Anh khẽ lau nước mắt của cô rồi vỗ về: “Diệp Diệp! Em không sai.
Anh biết tại em quá lo lắng.
Giờ anh đã trở về rồi, em hãy giao tất cả lại cho anh xử lí được không?”
Tố Diệp mơ hồ nhìn anh qua hàng nước mắt, nghẹn ngào hỏi: “Anh nhất định sẽ tìm được Hảo Hảo đúng không?”
“Đúng!” Ánh mắt Niên Bách Ngạn vô cùng kiên định: “Anh tuyệt đối sẽ không để con gái của chúng ta xảy ra chuyện.”
“Bách Ngạn…” Tố Diệp siết chặt áo sơ mi của anh, khẽ gọi tên anh, nguồn sức mạnh duy nhất trong lòng cô…
***
Trên đường vội tới trường mẫu giáo, Niên Bách Ngạn gọi liên tục vào điện thoại của Tịnh Hảo.
Chiếc di động nhỏ xíu màu hồng phấn đó đáng nhẽ phải được đeo trên cổ Tịnh Hảo mới đúng, nhưng từ đầu đến cuối lại không gọi được.
Khi tới trường mẫu giáo, giáo viên phụ trách sinh hoạt và chủ nhiệm lớp của Tịnh Hảo đều đã ra ngoài, còn cả hiệu trưởng trường mẫu giáo với gương mặt lo âu.
Sau khi thấy hai người tới, họ vội vàng mới tới văn phòng hiệu trưởng vừa đi vừa nói: “Thưa bố mẹ Tịnh Hảo! Tôi bắt buộc phải nói rõ với anh chị một điểm, vừa nãy chúng tôi đã kiểm tra CCTV của trường mẫu giáo, xác định Tịnh Hảo đã lén lút chuồn ra khỏi trường mẫu giáo.
Trẻ con còn bé như vậy ở ngoài rất nguy hiểm.
Cháu chưa thể tìm được đường về nhà, thế nên hai vị vẫn nên mau chóng báo cảnh sát đi.”
Nghe xong, hai chân Tố Diệp mềm nhũn.
Nếu không có Niên Bách Ngạn kịp thời ôm lấy eo cô, cô chắc chắn sẽ ngã sạp xuống đất.
Đi vào văn phòng, Niên Bách Ngạn sững người.
Anh hoàn toàn không ngờ lại được gặp Kỳ Ưng Diêm ở đây.
Kỳ Ưng Diêm, một đại luật sư quốc tế trong đoàn luật sư biện hộ cho anh bốn năm trước, thông qua quan hệ với Giang Mạc Viễn để chủ động giúp anh biện hộ.
Bản án bốn năm tòa tuyên khi ấy có liên quan không ít tới những chứng cứ đầy sức thuyết phục mà Kỳ Ưng Diêm đã mất cồn tìm kiếm, nếu không sao anh chỉ bị bốn năm? Sau này vào tù, anh cũng không có cơ hội gặp lại.
Không ngờ họ lại gặp nhau lần nữa ở đây.
Sau khi nhìn thấy Niên Bách Ngạn Kỳ Ưng Diêm không kinh ngạc chút nào.
Anh ấy nói ngay: “Chủ tịch Niên! Con trai tôi và con gái anh đang ở cùng nhau.
Cả hai đứa chúng nó đều mất tích.” Tố Diệp bàng hoàng.
Cô biết Kỳ Ưng Diêm, người đàn ông có thể khiến viện kiểm sát á khẩu trên tòa.
Nhưng giờ phút này đây giăng đầy lo lắng, không còn vẻ lanh lợi sắc sảo và điềm tĩnh khi đứng trên pháp đình.
Có một cô gái nhỏ nhắn đang đứng bên cạnh anh, gương mặt rất xinh đẹp, trên người toát ra một ve thuần khiết.
Người con gái này có lẽ chính là Lưu Ly phải không? Nghe nói vợ Kỳ Ưng Diêm là nhà điều chế hương nổi tiếng.
Ngay cả câu chuyện lãng tử Kỳ Ưng Diêm theo đuổi nhà điều hương Lưu Ly cũng đã trở thành giai thoại, bắt nguồn từ việc Kỳ Ưng Diêm đã tặng cho Lưu Ly trang viên hoa hồng rộng mười héc ta để cô trồng các cây phục vụ cho việc cung cấp nguyên liệu và chế tạo tinh dầu.
Giá bán của mỗi héc ta ở trang viên hoa hồng này đắt đỏ nổi tiếng.
Không ngờ, hôm nay lại được gặp anh ấy ở đây.
Nghe Kỳ Ưng Diêm nói xong, Tố Diệp vô cùng kỳ lạ.
Sao con của họ lại học ở đây?
“Vì vợ tôi làm việc ở Bắc Kinh bốn năm nên gia đình tôi cũng đi theo tới đây.
Con trai tôi mới chuyển tới ngôi trường này cách đây không lâu.” Kỳ Ưng Diêm giải thích đơn giản.
Niên Bách Ngạn hiểu ra.
Vốn dĩ anh đã rất cảm kích Kỳ Ưng Diêm, bây giờ nghe tin hai đứa trẻ đang đi cùng nhau, đương nhiên càng phải gắng sức hợp tác.
Anh đã xem đoạn băng có liên quan trong đó có một cảnh chính là Hảo Hảo trèo lên tường.
Con bé trèo lên cái cây trước, cành cây đó vừa hay vắt tới bên tường thế nên đã trở thành con đường tuyệt nhất để nó trốn ra khỏi trường học.
Cậu bé còn lại lớn hơn một chút, đi theo phái sau Hảo Hảo nhanh chóng trèo lên cây rồi nhảy ra khỏi tường.
“Luật sư Kỳ! Con trai anh?” Niên Bách Ngạn hỏi một câu.
Kỳ Ưng Diêm gật đầu: “Năm nay năm tuổi, học lớp mẫu giáo lớn rồi.
Quái lạ! Nó và con gái anh quen nhau khi nào nhỉ?”
Câu hỏi này hiệu trưởng cũng chẳng đáp lại được.
Cô giáo phụ trách sinh hoạt bên cạnh nói: “Tôi từng thấy Kỳ Tôn tới lớp mẫu giáo bé tìm Hảo Hảo.
Hai đứa trẻ này nói chuyện khá hợp nhau.”
Nghe xong hiệu trưởng phân tích: “Có lẽ Kỳ Tôn vừa chuyển tới, dĩ nhiên không thể hòa nhập nhanh đến vậy với các bạn nhỏ trong này, vừa hay có cùng chung ngôn ngữ với Hảo Hảo cũng mới tới trường.
Nghe nói Hảo Hảo cũng không thích đi học lắm.”
“Phải làm sao đây? Một đứa ba tuổi, một đứa năm tuổi.
Cả hai đứa bé đều rất nhỏ, lại ra khỏi trường mẫu giáo, thật quá nguy hiểm.” Lưu Ly chảy nước mắt.
Nghe cô ấy nói vậy, chính Tố Diệp cũng thắt lòng lại, tâm trạng của những người làm mẹ có thể thông cảm cho nhau.
“Xin lỗi! Đây là do trường chúng tôi làm không tròn trách nhiệm.
Chúng tôi không nghĩ sẽ thành ra như vậy.
Trường mẫu giáo trước nay vẫn rất kín đáo.” Hiệu trưởng xin lỗi.
Niên Bách Ngạn thầm thở dài.
Thật ra trẻ con xảy ra truyện ở trường mẫu giáo đương nhiên người làm bố làm mẹ sẽ ngay lập tức trách cứ nhà trường.
Nhưng sau khi xem đoạn băng anh cảm thấy trường học hơi oan uổng.
Ai mà ngờ được một đứa trẻ nhỏ như vậy lại leo lên cây, rồi từ cành cây leo ra khỏi tường? Xung quanh trường mẫu giáo rất cao.
Đừng nói là trẻ con, ngay cả người lớn nếu không sử dụng công cụ thì cũng không thể trèo ra ngoài được.
“Chủ tịch Niên!” Kỳ Ưng Diêm nhìn về phía Niên Bách Ngạn ánh mắt chân thành: “Nhà chúng tôi vừa tới Bắc Kinh chưa lâu, quan hệ còn rất ít, anh xem có thể trong lúc tìm con gái cũng nhân tiện tìm giúp con trai chúng tôi hay không? Cảm ơn anh.”
“Luật sư Kỳ anh quá khách khí rồi.
Hai đứa trẻ đang ở cùng nhau.
Tìm chúng là trách nhiệm của tôi.
Bốn năm trước tôi nợ anh món nợ tình cảm, anh yên tâm tôi nhất định sẽ giúp anh tìm được con trai.
Đứa trẻ sẽ không sao đâu.” Niên Bách Ngạn chân thành nói.
Hai vợ chồng Kỳ Ưng Diêm liên tục cảm ơn.
Sau khi xem xong đoạn băng tài liệu, Niên Bách Ngạn lại vòng ra sau vườn trường xem xét tình hình.
Trong trường có cây, Hảo Hảo và Kỳ Tôn có thể trèo lên tường.
Nhưng bên ngoài kia không có cây, hai đứa nó trèo xuống kiểu gì nhỉ? Nếu nhảy thẳng xuống thì quá mạo hiểm rồi.
Tố Diệp nhìn những chỗ lồi lõm tạo nên trên vách tường: “Chúng đã lời dụng chính những chỗ lồi lõm này để xuống.
Ít nhất thì Hảo Hảo có thể làm được việc này.” Cô thở dài gương mặt khó đăm đăm.
Lúc rảnh rỗi cô thường đưa Hảo Hảo tới hội quán leo núi.
Đương nhiên đều là cô leo núi còn Hảo Hảo ngồi dưới chơi, nhưng điều này cũng không thể đảm bảo Hảo Hảo không biết.
Cô cảm thấy con bé có khả năng bẩm sinh về leo núi.
Nghe cô nói vậy Niên Bách Ngạn chợt hiểu ra.
Nhìn thấy vẻ áy náy trên gương mặt cô, anh giơ tay khoác qua vai cô, dịu giọng vỗ về: “Không sao đâu! Em an tâm đi.”
Lưu Ly đúng bên cạnh nhìn thấy cảnh ấy chợt cảm thán.
Nghe nói nhà kinh doanh đá quý nổi tiếng Niên Bách Ngạn trước nay đối với mọi người rất nghiêm khắc nhưng lại yêu vợ như mạng sống của mình.
Giờ được gặp mặt cô ấy mới thật sự tin tưởng.
Đây là một người đàn ông có trách nhiệm.
Tuy chỉ nói mấy câu đơn giản nhưng lại khiến người ta cảm thấy tin tưởng và an toàn…