Bạn đang đọc Hào Môn Kinh Mộng 3 Đừng Để Lỡ Nhau – Chương 12: Giỏi Mưu Tính Lòng Người Hơn
Bóng tối mỏng manh dần, như sắp bị những tia nắng xuyên qua tầng mây xé toạc.
Tố Diệp đi xuống nhà, vừa đó đã nhìn thấy chiếc xe công vụ màu đen đỗ dưới tán cây đinh hương. Những cánh hoa tím rụng xuống mui xe. Chiếc xe vững chãi đứng đó, vẫn nguyên vị trí lúc cô đi lên nhà ban nãy, chưa hề dịch chuyển.
Niên Bách Ngạn đứng cạnh xe. Bóng hình cao lớn dưới bộ áo véc và giày Tây hòa lẫn vào nhau, nhìn thế nào cũng toát lên vẻ xa hoa của giới thượng lưu. Anh châm một điếu thuốc. Đôi tay thon dài, lộ rõ các khớp xương. Anh dựa vào cửa xe, một cánh tay nhàn nhã chống bên cạnh.
Đằng sau lưng anh là hoa đinh hương tím rực một khoảng trời, sau nữa là đường chân trời màu xanh ngọc bích với một tia nắng vàng nhạt xuyên qua. Những đám mây lững lờ trôi như hình dáng một người con gái điệu đà, quyến luyến quấn quýt xung quanh anh. Những đường nét nghiêm khắc và kiên nghị trên gương mặt anh dường như cũng dịu dàng đi đôi chút.
Nhìn cảnh tượng ấy, một cảm giác chưa từng có bỗng trào dâng trong lòng cô, tuy nói là xa lạ nhưng vẫn có một chút gì thân thuộc, rốt cuộc nó là gì cô cũng rất khó phân biệt.
Niên Bách Ngạn thấy cô đi xuống, liền dập tắt điếu thuốc, một nụ cười vui mừng khẽ hiện lên trên khóe môi cương nghị của anh.
Hương hoa mùa xuân tốt tươi cùng mùi thuốc lá nhạt nhòa tỏa lan trong không khí, xen lẫn với mùi hương ngọt ngào thanh mát toát ra từ người anh. Khoảnh khắc Tố Diệp bước lại gần, cô cũng hít trọn hương xuân có chút hồi hộp đó vào lồng ngực.
“Anh Niên! Đã từng có ai nói, anh mang lại cho người khác một cảm giác rất không tốt chưa?” Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, ngữ khí như thật như đùa. Ở góc độ này vừa hay có thể nhìn rõ được chiếc cằm kiêu ngạo của anh.
“Ồ?” Niên Bách Ngạn khẽ nhướn mày, tạo thành một nếp nhăn quyến rũ giữa ấn đường* . Trông anh không giống một người giỏi nói đùa. Anh nhìn Tố Diệp, dường như đang thật sự chờ đợi đáp án từ cô.
*Ấn đường: Vị trí giữa hai đầu lông mày.
Tố Diệp nhún vai, chân thành nhắc nhở: “Anh là một người đàn ông mỗi giây mỗi phút đều khiến người ta có cảm giác áp lực.”
“Bao gồm cả cô?” Niên Bách Ngạn đã hiểu ra, sắc mặt vẫn rất bình thản, bất ngờ hỏi ngược lại.
“Suy đoán tâm tư của người khác là một việc rất đáng xấu hổ đấy.” Tố Diệp gián tiếp trả lời câu hỏi của anh: “Đương nhiên! Ngoại trừ những nhà phân tích tâm lý, ví dụ như tôi.”
Niên Bách Ngạn bỗng bật cười, nụ cười rất khẽ khàng, không thể nghe thấy, tựa như đã dung túng cho lời “ngụy biện” của cô.
“Trở lại việc chính, đương sự đang ở đâu?”
Niên Bách Ngạn không trả lời ngay, quay người đi tới trước xe, mở cửa ghế lái phụ, ngữ điệu đều đều nhưng vẫn toát lên sự mạnh mẽ: “Lên xe!”
Tố Diệp vẫn rất từ tốn, ánh mắt trong veo đối diện với anh, nói từng từ từng chữ: “Giọng điệu này thật sự rất đáng ghét.”
Niên Bách Ngạn hơi sững người, nhưng nhanh chóng cười thầm, khẽ lắc đầu. Anh thốt lên một chữ, lần này giọng nói cũng trở nên ôn hòa hơn, ít nhiều giảm đi cảm giác ra lệnh: “Mời!”
Tố Diệp ngao ngán lườm anh. Có cơ hội cô nhất định phải nghiên cứu tỉ mỉ tay Niên Bách Ngạn này, điều gì đã khiến anh ta nói năng thận trọng, miệng vàng lời ngọc như thế.
Lên xe rồi, Niên Bách Ngạn không lái xe ngay, mà lấy từ ghế sau một chiếc hộp đưa cho Tố Diệp. Cô cảm thấy hơi kỳ lạ, đón lấy và mở ra. Thì ra là một ít điểm tâm.
“Bữa sáng giải quyết trên xe.” Niên Bách Ngạn dứt lời, liền khởi động xe.
Bên ngoài, đèn đường đã tắt. Một tia nắng chói mắt cuối cùng đã lách ra khỏi tầng mây, rơi xuống cửa xe. Thủy tinh khúc xạ quầng sáng nhạt nhòa xuống sống mũi cao và thẳng tắp như ngọn núi của anh, khiến hai gò má của anh trông càng hoàn hảo hơn.
Bữa sáng vẫn còn nóng hổi, cả sữa đựng trong bình cũng nóng bỏng tay. Tố Diệp nhìn phần quà sáng, trầm ngâm suy nghĩ, một lúc lâu sau mới lại ngẩng đầu nhìn Niên Bách Ngạn, cánh môi hé mở: “Thật ra anh có từng nghĩ tới việc đi làm nhà phân tích tâm lý không?” Người đàn ông này đoán chính xác cô sẽ đổi ý, cũng lại biết chắc cô sẽ xuống nhà tìm anh ta, đến cả bữa sáng cũng chuẩn bị đầy đủ từ trước rồi.
Loại người này, nếu không thể thành đồng nghiệp thì nhất định thành kẻ thù. Vì khả năng quan sát và phán đoán tâm lý của anh ta thật sự quá đáng sợ.
“Tự tôi cho rằng mình không thể trở thành chuyên gia trong lĩnh vực này.” Niên Bách Ngạn nắm chắc vô-lăng, quay một vòng. Chiếc xe vững vàng đi vào đường Đông Tam Hoàn, rồi hướng thẳng về phía cầu mái vòm.
Tố Diệp lạnh nhạt hừ một tiếng: “Thật là khiêm tốn! Khả năng phán đoán suy nghĩ người khác của anh Niên khiến tôi không thể không khâm phục.”
Niên Bách Ngạn nghe thấy câu này, gương mặt thả lỏng đôi chút, ngữ khí nửa đùa nửa thật: “Phỏng đoán thì không dám nói. Tôi không có nhiều thời gian như vậy. So với việc suy đoán tâm lý người khác, tôi nghĩ tôi giỏi… mưu tính lòng người hơn.”
Bốn chữ cuối thốt ra nhẹ như mây, nghe còn có một chút khiêm nhường, nhưng cũng đủ để Tố Diệp tự cảm thấy sửng sốt trong lòng. Hay cho câu mưu tính lòng người!
“Anh định đưa tôi đi đâu?” Một lúc lâu sau cô mới đè nén sóng lòng ngầm cuộn trào, cố gắng bình tĩnh chuyển chủ đề.
“Đến đó sẽ biết, cứ ăn chút gì đi đã.” Giọng nói của Niên Bách Ngạn vẫn nhẹ bẫng như thế, không có sự trầm bổng lên xuống, càng không thay đổi cảm xúc.