Đọc truyện Hào Môn Kinh Mộng 2 Khế Ước Đàn Ukulele FULL – Chương 47: Thi Gan
“Là tôi đã gián tiếp hại chết cô ấy.” Giang Mạc Viễn chậm rãi thốt ra câu này, ngữ điệu nặng nề, “Nếu lúc trước tôi thử quan tâm cô ấy nhiều một chút, có thể cô ấy sẽ không chết.”
Trang Noãn Thần sợ đến ngẩn người, cô nghĩ đến vô số khả năng, duy nhất mỗi kết cục này là cô không ngờ tới.
Hiện tại, rốt cục cô cũng hiểu, vì sao khi Nam Ưu Tuyền gặp Giang Mạc Viễn luôn có dáng vẻ cực kỳ phẫn nộ như vậy, nói thế nào thì Sa Lâm cũng là em gái cô ấy, cho dù hai người bất hòa thì cũng là chị em với nhau.
“Giang Mạc Viễn, chuyện có liên quan đến anh và Sa Lâm tôi không muốn nghe thêm nữa.” Cô nói, nhẹ nhàng đẩy anh ra, “Nhưng hôm nay tôi đã biết, hóa ra không chỉ có mình tôi sống trong áy náy, tôi cũng hiểu được nguyên nhân thật sự khi anh tìm đến tôi.” Nhẹ bước lên lầu, đầu cũng không ngoảnh lại.
Cô khinh thường bản thân, nhưng lại phát hiện, lúc nãy vừa nhìn thấy ánh mắt đó của anh, sâu trong đáy lòng đột nhiên đau đớn một chút, mỗi người đều có quyền bảo vệ bí mật, toàn thân cô giờ đầy máu, rõ ràng là tên đao phủ này phải bị sự trừng phạt của lương tâm, cũng rõ ràng bản thân rất muốn biết cả quá trình câu chuyện, cô rõ hơn ai hết chỉ cần cô hỏi anh sẽ nói, sau đó cô có thể hoàn toàn đẩy anh vào địa ngục đen tối khi bị lương tâm lên án, thế nhưng…
Cô lại không đành lòng hỏi tiếp, bởi vì có một số bí mật một khi bị đào bới ra, là máu chảy đầm đìa.
Trang Noãn Thần thống hận bản thân mình như vậy.
Thấy thái độ cô thờ ơ, thậm chí cũng chẳng ngoái lại nhìn, Giang Mạc Viễn nắm chặt thanh vịn, sau lưng cô buộc miệng nói, “Tôi cưới em, là bởi vì tôi yêu em.”
Trang Noãn Thần dừng bước, cũng không quay đầu lại, “Giữa anh và tôi vĩnh viễn cách một Sa Lâm, tình yêu của anh rốt cục có bao nhiêu độ chân thật tôi không biết, chỉ biết là tình yêu đó tôi hoàn toàn không nhận nổi, hơn nữa, tôi cũng sẽ không tin tưởng lời nói của anh nữa.”
Giang Mạc Viễn nhìn theo bóng dáng cô lên lầu, bàn tay siết càng chặt hơn.
***
Ánh trăng huyền ảo.
Trong căn phòng ngủ rộng lớn, tràn đầy hơi thở triền miên của đôi trai gái.
Trên tấm thảm lông đắt tiền của Úc, quần áo của chàng trai và cô gái vứt hỗn loạn từ đầu cầu thang xoắn đến cửa phòng ngủ ở tầng hai, cửa phòng khép chặt, chiếc áo ngực màu đỏ tươi bắt mắt nằm ở kia, vừa bị ánh sáng mờ ảo trong phòng ánh càng thêm màu sắc mờ ám, vừa bị ánh sáng ở hàng lang chiếu vào chói mắt như ngọn lửa.
Giữa phòng ngủ, chiếc giường lớn tạo thành thành phần chủ yếu của gian phòng.
Chàng trai quỳ gối trên giường, xung quanh ngoại trừ ánh sáng lấp lánh như đom đóm tựa hồ đang hôn nhẹ lên tấm lưng khỏe khoắn bóng loáng của anh, ánh mắt cũng như động tác của anh đều ngỗ ngược đến điên cuồng.
Trên giường như dậy sóng.
Rốt cục cô gái cũng không chịu đựng nổi nữa, bắt đầu xin tha, hai tay chống lên lồng ngực rắn chắc như đá của chàng trai, không ngừng lắc đầu.
Tóc dài bị mồ hồi thấm ướt dán chặt vào má cô, làn da cô vì phải chống chịu động tác cuồng dã của anh mà lộ ra vẻ diễm lệ say men, chăm chú nhìn vào đôi mắt lóng lánh của anh.
Dùng bốn chữ ‘hoạt sắc sinh hương’ để hình dung cô là thích hợp nhất.
Toàn thân Mạnh Khiếu khô nóng, ước gì có thể hòa tan cô gái dưới thân vào bên trong cơ thể mình, ánh mắt càng như lang như sói, anh càng thêm điên cuồng, khiến cô vặn vẹo hết cả người.
Ánh sáng mờ ảo chảy xuôi trên mặt Hạ Lữ, hai mắt cô mơ màng, trước mắt chỉ có ánh hoa lửa văng tung tóe.
Sóng triều không ngừng lan ra toàn thân, rốt cục khiến cô lại bắt đầu rên rỉ.
Cho đến khi cả hai đạt được đỉnh cực khoái, màn làm tình kinh tâm động phách này mới từ từ dừng lại.
Toàn thân Hạ Lữ chằn chịt dấu vân vê của anh, ửng hồng ám muội.
Cô chỉ có thể thở sâu, để mặc anh thỏa mãn ôm chầm lấy cô.
Trong hô hấp đều là mùi hương của anh, mãnh liệt, cường thế.
Hạ Lữ nhắm mắt lại, không nhìn anh.
Mạnh Khiếu lại nằm xuống, kéo cô ôm vào lòng, chừa ra một tay khẽ mơn trớn khắp da thịt cô, thấp giọng thì thầm, “Em đúng là cừ thật…”
Hạ Lữ mở mắt, bên trong đầy vẻ hoang mang, cũng nhanh chóng thu liễm lại, xoay người chủ động vòng tay qua sau gáy anh, mỉm cười, “Còn anh đúng là dã thú.” Cô không thể không thừa nhận, trình độ trên giường của Mạnh Khiếu vượt trội hơn hẳn tất cả bọn đàn ông từng lên giường với cô, cô vẫn là lần đầu tiên chân chính cảm nhận được cái gì gọi là bị chinh phục, cảm giác phong phú chưa từng có ấy khiến cô chỉ muốn khóc.
Cô hẳn là hoang mang, cũng rất sợ cái cảm giác này.
Sau khi thăm Cố Mặc và gọi điện thoại xong cho Trang Noãn Thần, cô liền trực tiếp hỏi Mạnh Khiếu, nhà anh hay là nhà tôi?
Cô biết anh chẳng phải thiện nam gì, mà chính cô cũng không phải tín nữ, anh luôn theo đuổi cô bất quá chỉ vì chuyện này thôi, vậy thì cô trực tiếp cho anh vậy.
Lúc ấy, Mạnh Khiếu nhìn cô với ánh mắt phức tạp, còn cô ngay cả nhìn thẳng cũng không dám, ngay lúc định nói sang chuyện khác, anh lại trực tiếp nói hai chữ, “Nhà tôi.”
Cô chỉ cười nhạt, không nói gì nữa.
Mạnh Khiếu dứt khoát khởi động xe chạy về nhà, dọc trên đường đi anh cũng không nói chuyện.
Hai người đến nhà anh, vừa vào cửa, Mạnh Khiếu đã hôn cô ngấu nghiến.
Hạ Lữ cũng chẳng chịu yếu thế, nhiệt tình đáp trả.
Thân thể hai người càng lúc càng quấn lấy nhau, từ phòng khách hôn lên tới trên lầu, rồi đến phòng ngủ, cho đến tận bây giờ.
Sau khi nhiệt tình trút hết, không biết tại sao, Hạ Lữ lại không dám đối diện với anh.
Anh mang đến cho cô một thể hội tình ái trọng thể, là thứ cảm giác cô chưa từng nếm trải, cô thực sự sợ… bản thân sẽ bị mê hoặc.
“Thích không?” Bàn tay của Mạnh Khiếu xấu xa, cười gian trá.
Lòng Hạ Lữ đánh thót, cụp làn mi cong dài, ra vẻ phong trần, cười cười, “Đương nhiên thích rồi, tôi thích đàn ông giàu kinh nghiệm sa trường.” Nói xong, ngón tay vẽ vòng trên ngực anh.
Anh bắt lại ngón tay cô, khẽ hôn một cái.
Nụ cười của cô hơi sượng lại.
Chưa bao giờ có người đàn ông nào sau khi làm tình xong lại âu yếm cô như vậy.
Cô bất giác rút tay về.
Mạnh Khiếu lại cười tà mị, cúi đầu, lần nữa hôn lên môi cô.
Nhịp thở của cả hai lại dần dần trở nên hỗn loạn.
“Hạ Lữ, em lại đánh thức nó rồi.” Tiếng nói xấu xa của anh rơi vào tai cô.
Cô lại bắt đầu nóng người, không chút do dự xoay người cưỡi lên người anh, mắt đối với ánh mắt cưởi xấu xa của anh…
“Lần này, đến lượt tôi chinh phục anh.”
Ánh mắt Mạnh Khiếu ngày càng nóng bỏng.
Môi Hạ Lữ lại cười xấu xa…
Trên vách tường, bóng dáng hai người lại quấn lấy nhau…
***
Dưới cùng một bầu trời đêm, một nơi khác trong thành phố lại diễn ra cảnh tượng bất đồng.
Trong phòng tắm, Trang Noãn Thần tẩy trang xong, mặc áo khoát tắm vào, đang rửa mặt.
Nước trong bồn tắm từ từ đầy, mùi tinh dầu định thần thoang thoảng, rất dễ chịu, mùi hương nhàn nhạt.
Khóe mắt trong gương lại hơi đỏ.
Hít mũi, cô cố gắng không khóc.
Loại bi thương này không biết là vì mình, hay là vì thứ gì khác.
Khoảnh khắc vừa mới nãy, cô vẫn tin Giang Mạc Viễn, cô tin Sa Lâm là tự sát, tin vào sự áy náy của Giang Mạc Viễn.
Bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn mình trong gương, cô oán hận nói, “ Trang Noãn Thần, mày cũng ti tiện lắm.”
Anh từ từ lừa cô, dùng thủ đoạn nhìn như dịu dàng nhất để không ai biết mục đích của anh, cuối cùng cô vẫn lựa chọn tin tưởng anh?
Đưa tay đến vòi nước, điều chỉnh độ ấm đến thấp nhất.
Bàn tay dần dần bị nước lạnh tê buốt làm mất đi tri giác.
Khi cảm giác chết lặng thổi quét qua toàn thân, cửa phòng tắm lại bị anh đẩy ra.
Dòng nước, đột nhiên ngừng chảy.
Cô rút tay về nhìn Giang Mạc Viễn xông thẳng vào, mím chặt môi, nhíu mày không vui, “Ra ngoài, tôi muốn tắm.” Cô không thể ngăn anh đi vào, cửa có thể mở thông qua dấu vân tay.
“Trang Noãn Thần, tôi muốn nói với em, tôi cưới em không phải vì em trông giống Sa Lâm, chỉ là bởi vì tôi yêu em.” Giang Mạc Viễn nhìn cô, nhấn mạnh.
Trang Noãn Thần thở dài, với lấy khăn mặt qua lau, thản nhiên nói, “Lúc trước nếu không phải bởi vì gương mặt này, anh nhất định sẽ không chú ý đến tôi đâu.”
“Lúc trước quả thật là bởi vì em giống cô ấy mới thu hút sự chú ý của tôi.” Giang Mạc Viễn thừa nhận, “Nhưng em là em, Sa Lâm là Sa Lâm, hai người hoàn toàn khác nhau.”
“Tôi biết rồi.” Trang Noãn Thần mệt mỏi nói, “Hiện giờ có thể ra ngoài chưa?”
Giang Mạc Viễn lại làm ngơ, bước nhanh đến kéo cô lại, đầu mày nhíu lại, tiếng nói trước sau vẫn duy trì trạng thái ấm áp, “Tôi biết em không cam lòng không tình nguyện, nhưng, em đã là vợ tôi.”
“Anh hiểu lầm rồi, tôi không hề không cam hay không nguyện gì cả.” Giọng điệu Trang Noãn Thần càng nhẹ hơn, nhìn vào mắt anh, “Trước khi cử hành hôn lễ, anh đã đồng ý ba điều kiện của tôi rồi thì tôi chính là cam tâm tình nguyện, bây giờ, tôi chỉ muốn tắm xong rồi ngủ một giấc thôi.”
“Đây là thái độ cam tâm tình nguyện của em?” Anh cúi đầu, bình tĩnh nói.
Trang Noãn Thần trông rất mệt mỏi, cũng lười nói thêm gì với anh, dứt khoát đi ngang qua người anh.
Giang Mạc Viễn bị thái độ của cô làm cho không hiểu ra sao, nhịn không được lắc đầu, xoay người theo cô ra ngoài.
Vừa mới đi đến cửa phòng ngủ, trong lòng anh liền bị nhét thứ gì đó, cúi đầu nhìn, là cái gối của mình.
“Noãn Noãn?”
“Kể từ hôm nay, anh ngủ ở phòng dành cho khách đi.” Cô nói xong, đặt gối đầu của mình vào giữa, phủi phủi vài cái.
Giang Mạc Viễn ngạc nhiên, “Tại sao tôi phải ngủ ở phòng khách?”
“Bởi vì tôi không muốn bản thân chịu ấm ức.” Cô trả lời, tung chăn chui thẳng vào hệt như chú mèo.
Giang Mạc Viễn thấy cô hiểu lầm ý của anh, dứt khoát đi đến, ném chiếc gối lên giường, ngồi xuống bên cạnh cô, cúi người nhìn cô, “Ý của tôi là tại sao phải ngủ riêng?”
Trang Noãn Thần không buồn mở mắt, chỉ giơ ba ngón tay lên, “Đã quên điều kiện thứ ba?”
“Từ nay về sau, phàm là cuộc sống của em, chuyện của em đều không liên quan đến tôi, tôi không được nhúng tay can thiệp, một chuyện cũng không.” Anh nhắc lại không sót chữ nào.
“Ừ, cho nên đừng đến quấy rầy tôi.” Trang Noãn Thần lười biếng nói, rút tay lại, thuận thế kéo chăn trùm kín đầu.
Thấy cô như con nhím, Giang Mạc Viễn ngược lại muốn cười, nghĩ nghĩ, trong mắt lướt qua tia đùa giỡn, duỗi tay ra trực tiếp xốc chăn lên.
Trang Noãn Thần nhíu mày, lại lười mở mắt, trở mình đưa lưng về phía anh.
Giang Mạc Viễn không vội, cúi người, áp mặt sát vào tai cô, khẽ thì thầm, “Mấy chuyện giường chiếu không phải là chuyện của một mình em.
Cuộc sống của em cũng không bao gồm giữa hai chân em…”
“Anh…” Quả nhiên, lời này rốt cục cũng khơi dậy phản ứng mãnh liệt của Trang Noãn Thần, cô bỗng mở mắt, vừa định xoay người lại bị anh đè lại.
Nụ cười Giang Mạc Viễn càng dịu dàng, lại lộ ra ám muội rõ rệt, bàn tay chậm rãi trượt dọc theo tấm lưng cô, thẳng đến giữa hai chân cô, sau khi cảm nhận được toàn thân cô căng cứng, nụ cười bên môi càng khoa trương hơn, “Còn có, nơi này cũng không cần nhúng tay…” Đôi môi mỏng gần sát vào cô, gần như thì thầm nói, “Chỉ cần cắm vào thứ có thể thỏa mãn em, em yêu à, em rõ nhất mà.”
Lời nói ám muội không chút nào kiêng kị bật ra từ miệng anh, nụ cười của Giang Mạc Viễn tao nhã đến cực hạn, lời từ miệng của người đàn ông này nói ra dường như mang một hương vị riêng.
Nhưng, Trang Noãn Thần quả thực bị hoảng sợ.
Cô trở mình ngồi phắt dậy, lui vào một góc cách anh đủ xa, khó tin quan sát anh như một người xa lạ, nụ cười của anh như một thứ độc dược, làm ta mê hoặc đồng thời làm ta cảnh giác.
“Vô sỉ!” Cô chưa từng nghĩ Giang Mạc Viễn sẽ có một mặt thế này.
“Đàn ông có đạo mạo cỡ nào thì ở trên giường cũng toàn nghĩ đến mấy chuyện vô sỉ thôi.” Giang Mạc Viễn cười sâu xa, “Nếu có thể, tôi thật muốn moi tim em ra, xem thử rốt cục tim em có nóng hay không.”
Trang Noãn Thần quỳ gối trên giường trừng mắt với anh, lạnh lùng nói, “Còn tim của anh thì tôi không cần moi ra cũng biết nó lạnh.”
“Em hiểu tôi như vậy à?” Anh cười đậm.
“Sau khi đã làm ra nhiều chuyện như vậy rồi, cho dù kẻ mù cũng có thể nhìn ra.” Cô phản pháo không chút khách khí.
Giang Mạc Viễn hào hứng nhìn cô, “Có vẻ như em tràn trề tinh lực nhỉ, được ha, đêm nay tôi cũng muốn vật em ra để trị thói quen mạnh miệng của em.”
“Tôi chẳng thèm chấp với anh, tối nay anh không được chạm vào tôi! Tôi cảnh cáo anh, trên đời này có tội danh là ‘cưỡng dâm trong quan hệ hôn nhân’ đấy!” Dù sao cũng mệt mỏi cả ngày, bảo cô suốt đêm phải xù lông như con nhím cùng anh đấu võ mồm, thật sự cô chẳng còn nhiều tinh lực như vậy, dứt khoát ra lời cảnh cáo cuối cùng, cô xoay người xuống giường muốn né tránh phạm vi thế lực của anh, định cầm lấy gối ra khỏi phòng ngủ.
Thế nhưng, dường như đây chỉ là ý định của một mình cô mà thôi.
Ngón tay vừa mới đụng vào gối đầu, cùng lúc lại bị anh đưa tay kéo đầu gối còn lại, giật mạnh một cái!
Cô không ngờ anh lại kéo gối lại, nhất thời không kịp phản xạ, quên mất phải buông tay, cứ như vậy chỉ nghe xoẹt một tiếng, kèm theo cô cũng như là người bay trong không trung bị anh hung hăng kéo lại.
Gối rách toạt, lông vũ từ trong gối văng ra tung tóe.
Trên người cô vốn mặc áo khoác tắm lõng lẻo, đầu vai trơn bóng bị bại lộ trước mặt anh, nụ cười của anh lại không thể che đậy dục vọng tham lam ở nội tâm.
Ý chí chiến đấu của Trang Noãn Thần lại bị kích thích, cô nghiến răng đọ sức với anh đến cùng…
Nhân lúc cơ thể thăng bằng rồi, cô dồn hết sức đẩy mạnh anh ra, thừa dịp anh mất tập trung chuẩn bị nhảy xuống giường phóng ra khỏi phòng ngủ.
Hy vọng lần thứ hai tắt ngúm.
Giang Mạc Viễn đứng dậy với tốc độ cực nhanh, hung hăng kiềm giữ cổ tay cô, nhíu mày, từ đó vác bổng cô lên.
Thay đổi bất ngờ khiến đầu Trang Noãn Thần muốn nhồi máu, theo bản năng ôm lấy anh mới để cho bản thân giữ được thăng bằng, nhưng Giang Mạc Viễn lại quá nhẫn tâm, vác trở về giường rồi ném thẳng cô xuống chiếc giường mềm mại ấy.
Phút chốc, cô chỉ cảm thấy trời đất u ám, toàn bộ thế giới đều xoay mòng mòng, cô như một con cá bị người ta vớt ra khỏi nước, đang giãy đành đạch trên bãi cát, chờ cơn váng vất qua đi, cô lại thấy, người đàn ông đứng bên giường từ trên cao nhìn xuống cô, một tay chậm rãi cởi nút áo, động tác thong thả nhưng dứt khoát, không chút quan tâm đến lời cảnh cáo của cô.
Cô có ngu đến đâu cũng hiểu được anh muốn gì, lúc này, cô đã sớm biết anh chính là loài động vật ăn thịt, à không, bổ sung thêm một câu, là điển hình động vật ăn thịt hoang dã!
“Giang Mạc Viễn, anh đừng có quá đáng!” Cô nắm chặt một góc gối, nghiến răng nói.
Bây giờ mà anh lại có thể nghĩ đến chuyện này?
“Tôi quá đáng thế nào?” Khuôn mặt Giang Mạc Viễn điềm đạm hòa nhã, sâu trong mắt lại hiện rõ vẻ xấu xa, “Em đã định cho tôi cái tội danh là ‘cưỡng dâm trong quan hệ hôn nhân’ rồi, nếu tôi không phối hợp thì có vẻ như đang phụ lòng em.”
“Ai bảo anh phối hợp?” Tiếng nói Trang Noãn Thần chợt run rẩy.
“Hình như tôi có đọc được một câu trong quyển sách nào đó như vầy, phụ nữ lúc ở trên giường đều thích nói một đằng nghĩ một nẻo, miệng nói không muốn thì chính là muốn.” Giang Mạc Viễn ra vẻ giật mình, ánh mắt nhìn cô lại càng không có ý tốt, “Yên tâm đi, đêm nay tôi sẽ hầu hạ em thỏa mãn.”
Trang Noãn Thần bị anh chọc cho tức nghẹn, lại thấy anh không có vẻ gì là nói đùa, cô rụt lui ra sau, như là con mồi đang cố giãy thoát trước con báo.
Lúc này cô có ngốc cũng sẽ không chủ động chọc giận anh, nếu không, chỉ là lấy trứng chọi đá thôi.
Nhưng, nghênh đón lại càng không phải là chuyện cô có thể làm được, đêm nay cô hoàn toàn không có tâm trạng.
Người đàn ông trước mặt lại không màng đến ánh mắt và tâm trạng của cô, cứ nhìn cô, vẫn cứ giơ tay thong thả cởi bỏ mớ quần áo đang trói buộc trên người anh.
Nhịp thở của Trang Noãn Thần bắt đầu nặng nề, cảnh giác đối đầu với anh.
Cô cứ dịch lui ra sau, như con mèo gặp phải nguy hiểm, đang từ từ dựng hết lông toàn thân lên, mở to mắt, sít sao quan sát mỗi một động tác của anh, tựa như bất cứ lúc nào anh cũng có thể nhảy bổ lại đây.
Động tác lúc này của Giang Mạc Viễn lại tao nhã thong dong, nhưng cũng có thể nhìn ra được anh gấp rút bao nhiêu, bàn tay cởi quần áo dứt khoát vô cùng, gần như là nóng nảy.
Còn Trang Noãn Thần, toàn thân lại đang đề phòng thật tốt.
Nếu hai răng nanh của cô nhọn thêm một chút, thì tuyệt đối là con mèo!
Cô cũng chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể giơ nanh vuốt của mình, công kích kẻ địch.
Lồng ngực khiêu gợi của Giang Mạc Viễn theo động tác cởi nút từ từ lộ ra, cơ ngực được tập luyện vừa đúng trông rắn rỏi có lực, ánh sáng trong phòng chiếu vào ánh lên vẻ sáng bóng hấp dẫn làm người khác hoa mắt.
“Giang Mạc Viễn, hiện giờ anh tuyệt đối đừng chọc tôi, nếu không tôi sẽ chẳng nể nang đâu!” Cô bắt đầu phát ra cảnh cáo.
“Thế nào là chẳng nể nang? Tôi muốn em nhiều lần như vậy, mỗi lần đều là em cắn chặt tôi không buông.” Giang Mạc Viễn vừa trêu tức vừa tiếp cận cô, động tác nhìn như tùy tiện, lại che giấu vẻ ác liệt.
Mùi hương nam tính chỉ thuộc về riêng anh càng áp sát cô, mà thân hình cao lớn của anh cũng dần dần bao phủ lấy cô, nặng nề đè ép buồng tim cô.
Cảm giác bức bách vô hình như kết thành tấm lưới khổng lồ chi chít, giờ phút này tuy rằng chưa rơi xuống, nhưng chỉ cần anh muốn, liền có thể trùm cô vào trong tấm lưới ấy một cách vô cùng chặt chẽ, không thể đào thoát.
“Chúng ta đã không thể quay lại như lúc trước.” Cô thất thanh nói.
Nghe vậy, Giang Mạc Viễn nhướn mày, khóe môi tuy nhếch lên, nhưng vẻ không vui bắt đầu hiện lên rõ ràng.
“Vậy cứ bắt đầu lại lần nữa!” Nói xong, anh thong thả tiến lại gần cô, túm lấy mắt cá chân cô, kéo cô về phía mình.
Trang Noãn Thần kinh ngạc la lên, tuy nói cô đã võ trang đầy đủ chuẩn bị chiến đấu, nhưng dù sao sức lực giữa nam và nữ cũng khác xa nhau, hai chân bị bàn tay anh kiềm giữ liền không thể nhúc nhích, ngay sau đó cả người đụng vào vòm ngực anh.
Cảm nhận được nhiệt độ nóng rực vây xung quanh mình, cùng với thân hình căng cứng không biết vì phẫn nộ hay bị nguyên nhân nào khác tác động, cô có thể cảm nhận rõ rệt được cơ bụng của Giang Mạc Viễn, thậm chí, trong đầu còn đang miêu tả hình dáng của chúng, thứ càng khiến cô khó có thể bỏ qua chính là ‘nó’ đã sớm thức tỉnh, đang rình rập, không có ý tốt giữ gìn hình tượng nam tính của bản thân, mà gần như có thể chui tọt ra từ trong quần của anh bất cứ lúc nào.
Cô có thể cảm nhận được sự cọ xát xấu xa của anh, muốn né tránh nguồn gốc nóng rực ấy, lại bị Giang Mạc Viễn hiểu lầm là cô muốn chạy trốn, đầu mày nhíu chặt, bàn tay mạnh mẽ bắt lấy hai cổ tay cô, trực tiếp cố định trên đỉnh đầu.
“Giang Mạc Viễn anh khốn…”
Lời còn chưa dứt, liền bị người đàn ông trạng thái dã thú đè mạnh trên giường, cô chỉ cảm thấy phần gáy bị va đập mạnh, mặc dù không đau, nhưng một cú như vậy cũng đủ khiến cô choáng váng.
Tấm lưng cường tráng, bả vai rộng lớn cùng cánh tay lực lưỡng, không một nơi nào mà không thể hiện đặc thù nam tính mạnh mẽ cả.
Hơi thở nóng bỏng phả tới, không khí nháy mắt trở nên nóng hầm hập, làm làn da cô cháy đến đỏ bừng.
Trang Noãn Thần không thể nhúc nhích, hơn nữa trước mắt còn đầy sao, hai tay hai chân bị anh đè lại, có sức cũng chẳng sử dụng được.
Nhiệt độ cháy bỏng của anh làm cô có chút ngạt thở, cô kinh hãi, từ tròng mắt tràn ngập ngọn lửa cô nhìn thấy rõ ràng cảm xúc kịch liệt của anh.
Anh là người nguy hiểm.
Ở trên giường, cô rất hiểu anh, anh là người đàn ông tuyệt đối có sức khống chế, không có phép cô có chút thong thả và không dụng tâm khi ở trên giường, nhưng cô, rõ ràng chẳng cam lòng chịu vậy.
Giang Mạc Viễn nhìn chằm chằm vào mặt cô, đôi mắt gần như có thể nuốt chửng cô, tựa như giây tiếp theo sẽ hoàn toàn ăn sạch cô, để cho mỗi một tấc da thịt, thậm chí là mỗi một tế bào của cô đều thuộc về anh.
“Noãn Noãn, em như vậy chỉ làm tôi nghĩ rằng em đang muốn lắm mà còn cố chống cự.” Giang Mạc Viễn cười như không cười, cúi xuống nói, môi anh cọ xát vào vành tai cô, “Có chút thú vị đấy.”
“Con mắt nào của anh trông thấy tôi muốn lắm mà còn cố chống cự?” Trang Noãn Thần gần như nghiến răng để nói, gầm lên.
“Cục cưng à, mỗi một lần em ở bên tai tôi thì thầm ‘đừng mà’, ‘không chịu nổi nữa’… nhưng cái miệng nhỏ nhắn của em thì…” Giang Mạc Viễn chừa ra một tay chậm rãi di chuyển, men theo áo chui vào, “So với bên dưới cái miệng nhỏ này thì bên trên nó trung thực hơn, là nó nói cho tôi biết, em muốn, em rất muốn tôi… thỏa mãn em!”
“Câm miệng!”
Giang Mạc Viễn híp hai mắt lại, bàn tay bỗng nhiên bóp cằm cô, “Hai chữ này đừng bao giờ nhắc lại lần nữa ở trước mặt tôi!”
Trang Noãn Thần xoay đầu đi, thoát khỏi tay anh, nhíu mày.
“Như vầy đi.” Anh lại đột nhiên mềm mỏng nở nụ cười, giọng nói lại chuyển thành dịu dàng, “Em nói với tôi một câu ‘ông xã à em muốn’, tôi sẽ buông tha em được không?”
Trang Noãn Thần quay lại nhìn anh, “Tôi không muốn!”
“À, không muốn nói thì chính là muốn rồi!” Giang Mạc Viễn ra vẻ lười nhác, bàn tay lại bắt đầu xấu xa.
“Anh, đừng…”
“Vậy em có nói không?” Giang Mạc Viễn cúi xuống nhìn cô, ánh mắt ra chiều nghiêm túc, “Ngoan ngoãn nói một câu thì tôi đồng ý buông tha em.”
Trang Noãn Thần thấy anh nghiêm túc, nhất thời có chút do dự.
Thấy cô do dự, Giang Mạc Viễn lại nhếch môi cười, không đợi cô phản ứng, đưa tay tháo mở áo khoác tắm của cô…
“Ông xã à em muốn!” Trang Noãn Thần đến đường cùng đành phải nói.
Sức lực không lớn bằng anh, chỉ có thể hành sự theo hoàn cảnh.
Sau khi Giang Mạc Viễn nghe thế thì dừng lại, nụ cười bên môi lại càng dịu dàng mờ ám, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, rồi sau đó chóp mũi gần như dán vào cô, tiếng nói khàn đục, “Lặp lại lần nữa cho tôi nghe nào, nũng nịu một chút, hư hỏng một chút.”
Trang Noãn Thần nhíu mày, không vui theo dõi anh, “Anh giỡn với tôi?”
“Tôi đâu có? Chỉ muốn nói với em, cầu xin người ta phải có thái độ cầu người chứ?” Giang Mạc Viễn cười nhẹ, mặt mày lộ vẻ hòa nhã.
Cô ước gì mình có thể một phát cắn đứt cổ họng anh.
Thấy cô vẫn giữ bộ dạng con nhím không chịu thua, nụ cười bên môi Giang Mạc Viễn càng đậm, ra vẻ tiếc nuối lắc đầu, cúi xuống định tiếp tục…
“Này…” Trang Noãn Thần vội vàng chống tay lên ngực anh, thở gấp nhìn anh.
Anh cười nhìn cô chăm chú.
Trang Noãn Thần cảm thấy mình như con hươu, bị một con hổ đói đè xuống đất, mà cô lại không thể đạt được thương thuyết cuối cùng với con hổ đói này, cô thành thức ăn bậc thấp, còn anh lại là động vật bậc cao.
Sau một lúc lâu, cô không thể không thỏa hiệp, rũ làn mi cong, thẽ thọt nói, “Ông xã à, em muốn.”
Cười, sâu trong mắt Giang Mạc Viễn như muốn nổ tung, lan tràn đến đôi môi mỏng của anh, cúi đầu nhìn cô vài giây rồi đột nhiên thả cô ra.
Trang Noãn Thần giương mắt nhìn anh, còn tưởng rằng mình nhầm, anh thực sự buông tha cô ư?
Thấy anh quả thực ngồi dậy, cô cũng bất giác thở hắt ra.
Từ trên giường ngồi dậy, lại vừa mới đứng lên, anh bỗng nhiên đưa tay nắm giữ hai cánh tay cô!
Trang Noãn Thần giật mình la lên, nhịp thở chưa trở lại bình thường đã bị đẩy mạnh ngã xuống giường, theo đó một tay anh lật người cô đưa lưng về phía anh, anh cũng thuận thế áp chế cô, một tay cố định eo cô, tay khác vạch mở áo khoác tắm của cô, cúi đầu nhấm nháp đầu vai trơn mịn của cô.
Hơi thở nóng hổi phả đến, bầu không khí nháy mắt trở nên cực kỳ nóng bỏng.
Cô không tài nào kháng cự, chỉ có thể mặc cho hai chân bị anh chèn ép, cả cơ thể đều yếu ớt bất lực.
“Giang Mạc Viễn, anh là tên tiểu nhân, đồ lật lọng!” Cô phẫn nộ la hét, cơ thể lại run rẩy bởi sự đụng chạm của anh, chết tiệt.
“Là em nói em muốn, tôi là chồng em, làm sao nỡ để em khó ở trong người được, hửm?” Giang Mạc Viễn như đang cố tình trừng phạt sự ương bướng của cô, nụ hôn có chút tàn nhẫn in trên da thịt cô.
“Là anh nói phụ nữ ở trên giường đều nghĩ một đằng nói một nẻo!” Cô chỉ cảm thấy làn da đau rát, nhưng dưới sự kích thích cùng ép buộc hòa trộn này, sự đau đớn thoáng chuyển hóa thành một sự ngứa ngáy kỳ lạ không thể diễn tả được, cứ thế chạy khắp tứ chi cô, lí trí giống như bị một loại cấm đoán chiếm đoạt mất.
Nụ cười đáy mắt Giang Mạc Viễn bỗng chốc hóa thành ma mị, “Sao tôi biết được em không phải đang nghĩ một đằng nói một nẻo chứ? Em nói gì tôi cũng nghe theo hết.”
“Anh…” Trang Noãn Thần giãy dụa, nghiêng đầu giận dữ trừng anh, “Anh đê tiện thối tha! Anh vừa đồng ý sẽ buông tha tôi!”
“À, còn có một câu tôi quên dạy em.” Giang Mạc Viễn cúi sát xuống, mặt anh cọ nhẹ vào vành tai cô, “Đàn ông ở trên giường chẳng những nghĩ một đằng nói một nẻo mà còn không đáng tin.”
“Anh là tên khốn!” Trang Noãn Thần trong cơn giận dữ, thừa dịp anh nới tay liền túm nhanh gối đầu, đập túi bụi về phía anh.
Cái gối thì có bao nhiêu nặng chứ?
Thực tế lại đánh đến lông vũ bay đầy phòng!
Nhưng vẫn có chút hiệu quả, Giang Mạc Viễn nhích người, cô như mỹ nhân ngư nhân cơ hội chui tọt sang bên giường, cái gối trong tay thì liều mạng phang về phía anh.
Lông vũ trắng toát tung tóe.
Cô chật vật đứng ở một bên, mái tóc rối bời buông xõa hai bên vai, bao phủ lấy áo choàng tắm trên người, nhìn Giang Mạc Viễn ở cách đó không xa bằng cặp mắt phẫn hận.
Lông vũ rơi lả tả, trong không khí di động dòng khí ấm áp, nhất thời trông rất lãng mạn.
Cô đứng ở bên trong, lông vũ rơi vào tóc cô, men theo đó trượt nhẹ xuống đất.
Cảnh tượng này đẹp hút hồn.
Cô hệt như một thiên sứ vô tình rơi xuống dịa ngục, đang đối đầu với tên ma vương gian ác này thì bị hắn chặt gãy cánh, mà lông vũ bay ngập trời này chính là vật hy sinh trên đôi cánh của cô.
Giang Mạc Viễn tiến lên muốn bắt lấy cô.
Lần này cô khôn khéo hơn, nhanh như chớp nắm lấy chăn ném về phía anh, sau đó là gối đầu, rồi tới vật trang trí trên đầu giường…
Giang Mạc Viễn linh hoạt nghiêng người tránh né.
Trang Noãn Thần dứt khoát cầm mấy quyển sách bên giường, ném từng quyển về phía anh.
Giang Mạc Viễn tránh né cũng rất nhanh.
Lúc quyển sách cuối cùng bị anh tránh được va vào tường thì, Trang Noãn Thần đã lui ra được đến cửa phòng, thấy trên tay chẳng còn thứ gì nữa liền vội vàng mở cửa chạy trốn ra ngoài.
Giang Mạc Viễn nhìn bóng dáng chạy trối chết của cô thì bật cười ha ha, nhưng cũng nhanh chóng sải bước đuổi theo, cô đã quên, đàn ông đều là động vật thích săn mồi, bẩm sinh đã hứng thú với sự chinh phục, đối với anh mà nói, càng trốn chạy anh càng hứng thú, như vậy một khi chinh phục được mới có cảm giác thành tựu.
Trang Noãn Thần cứ chạy, vừa quay đầu lại thấy anh đang đuổi theo, sợ tới mức mở to mắt, sau đó hoảng loạn quá bèn mở đại một cánh cửa chạy vào, vừa vào trong lại trợn tròn mắt, đây là phòng tập thể hình mà anh thường dùng.
Cô xoay gót chân định mở cửa chạy ra, cửa lại bị anh đẩy vào…
“Á…” Cô bất giác hét một tiếng, liên tục lui về sau.
Cô đảo mắt quanh phòng, nhìn xem có cái gì có thể dùng để phòng thân không, chỉ tiếc chung quanh toàn là thiết bị tập thể hình cỡ lớn, cô không thể giống như siêu nhân nhấc bổng một cái máy chạy bộ ném về phía anh được.
Giang Mạc Viễn tựa nhẹ vào khung cửa, hay tay khoanh trước ngực, vẫn luôn ung dung nhìn cô, cũng không vội vàng tiến lên, ngược lại như con báo đen đùa giỡn với con mồi, thưởng thức sự bối rối của cô.
“Noãn Noãn, đêm tân hôn của hai ta có cần thiết phải biến thành như hiện trường phạm tội thế này không?” Anh nhịn không được cười nhẹ.
Trang Noãn Thần thấy anh tựa vào cửa, đi ra ngoài khẳng định không có khả năng, lúc ánh mắt đảo đến một cái tạ tay, bỗng nhiên kinh hỉ, vội vàng chạy qua đó.
Giang Mạc Viễn nhìn ra mục đích của cô, bất đắc dĩ lắc đầu cười khẽ.
Cái tạ đó trông có vẻ nhẹ nhất ở đây, cô đưa tay nhấc lên, ai ngờ…
Một tay lấy không nổi.
Vì thế, dùng cả hai tay…
Chỉ một cái tạ nhẹ nhất mà Giang Mạc Viễn dùng lúc bình thường lại được cô cầm bằng cả hai tay vô cùng lao lực, càng miễn bàn tới dùng nó làm vũ khí phòng thân.
“Thả xuống đi, tất cả các thiết bị tập thể hình ở đây, thứ nào cũng nặng hơn em, em nhỏ như con thỏ vậy.” Giang Mạc Viễn nói xong thì chậm rãi tiếp cận cô.
“Anh đừng qua đây!” Trang Noãn Thần cố gắng cầm tạ, ôm chặt trước ngực.
Giang Mạc Viễn thấy vậy bèn ra vẻ chân thành nói, “Nói với em bao nhiêu lần rồi, bình thường tập thể dục nhiều một chút, nhưng mà, bắt đầu bây giờ cũng không muộn, cưng à, để tôi dạy em.”
“Anh, anh muốn làm gì?” Trang Noãn Thần thấy anh không biết lấy đâu ra cuộn băng vải, tiếng chuông cảnh báo trong lòng reo ỏm tỏi, tóc gáy toàn thân đều dựng đứng lên.
“Lấy dụng cụ nào để dạy em nhỉ?” Giang Mạc Viễn ra chiều tự hỏi, nụ cười bên môi càng lúc càng gian tà, vừa nói vừa đồng thời nhanh chóng lủi đến kiềm chặt cô.
Cô lập tức phản công.
Anh lại dùng một tay chặn cái tạ trong tay cô, dễ dàng giật lấy, rồi tùy tiện ném một cái, cái tạ lăn đến góc tường.
“Cưng à, không thể dung túng thêm tính ương bướng của em được rồi, nếu không sẽ lãng phí nhiều ngày lành cảnh đẹp.” Anh thấp giọng nói khẽ vào tai cô, bàn tay dùng chút sức cố định hai cổ tay cô lại, ngay sau đó kéo cô đến trước máy chạy bộ cỡ lớn.
“Vậy thế nào? Thích không?”
Trang Noãn Thần không biết anh muốn làm gì, cố chết giãy dụa, thậm chí há miệng ngoạm luôn cánh tay tráng kiện của anh.
Thế nhưng, anh dường như không có dấu hiệu buông tay.
Cô giương mắt nhìn anh, bắt gặp anh nhíu mày nhìn mình chằm chằm, trong mắt quay cuồng vẻ đen tối không tên, hơi khiếp vía một chút, theo đó, cơ thể bị anh trực tiếp áp sát vào máy chạy bộ.
“Không…”
Bàn tay anh vô cùng mạnh mẽ, đè ép cơ thể cô xuống màn hình thao tác máy chạy bộ, cô không thể không cong người lại, lúc này nụ cười của Giang Mạc Viễn lại càng đốt người, lấy băng vải qua trói hai cổ tay, lại quấn mấy vòng vào bảng thao tác, cứ như vậy, cô bị anh cột chặt vào trước máy chạy bộ, khả năng đào thoát bằng không, trừ phi phá hủy luôn cả bảng điều khiển này.
“Giang Mạc Viễn, anh là tên biến thái!” Cô hung hăng mắng, nửa thân trên không thể không dán chặt vào bảng điều khiển, đưa lưng về phía anh, cùng với mặt đất gần như hình thành độ nghiêng một trăm hai mươi độ, chiếc mông của cô cứ như vậy mà nhét đầy đáy mắt anh.
“Yên tâm đi, máy chạy bộ đã được rút điện, tôi không bắt em chạy bộ đâu, tôi làm sao nỡ chứ.” Giang Mạc Viễn đứng phía sau cô, một cánh tay tì trên bàn thao tác, một tay đặt lên eo cô đang chậm rãi lần mò sang vị trí bụng, kéo mạnh một cái, áo khoác tắm trên người cô liền bung ra…
“Thả tôi ra!” Trang Noãn Thần yếu ớt nói, vẻ không vui cùng phẫn nộ trong mắt không chút nào suy giảm.
Giang Mạc Viễn nâng tay, xốc áo khoác tắm lên, ngón tay tùy ý du ngoạn trên mảng da thịt sau lưng cô, từ từ phác họa đường cong chiếc mông tuyệt mĩ của cô, giống như đang vuốt ve một khối bạch ngọc.
“Tôi mới phát hiện ra, góc độ này đúng là rất tuyệt.” Anh nói xong, cả người bao phủ lấy cô, kề sát gương mặt, cười nhẹ vào tai cô, “Không ngại thử xem, tôi nghĩ như vậy em sẽ càng cảm nhận tôi một cách sâu sắc hơn.”
Toàn thân Trang Noãn Thần trần trụi, hai chân đang run nhẹ trong không khí, liều mạng lắc đầu, “Anh không thể đối xử với tôi như vậy, không thể…”
“Đồ ngốc à, tôi là đang yêu thương em mà.” Giang Mạc Viễn cúi đầu, bờ môi đặt vào sau gáy cô, khẽ khàng trìu mến, “Đêm tân hôn, kẻ làm chồng như tôi đương nhiên phải cho em thỏa mãn cực độ nhất, như vậy mới gọi là có ý nghĩa, không phải sao?” Nói xong, anh cười dịu dàng, bàn tay lại không chút thương tiếc, trực tiếp xé mở áo choàng mỏng manh trên người cô, thân hình trắng trẻo cứ như vậy mà phơi bày trước mặt anh.
“Giang Mạc Viễn, anh cưỡng ép đến mức này là có ý gì?” Tư thế như vậy làm cô vừa tức vừa thẹn, nếu có thể cô thực sự rất muốn xoay người cho anh một bạt tai.
“Thì là có thể nhìn thử xem, cưng à, em xem bản thân em hấp dẫn bao nhiêu.” Lời nói nỉ non nhỏ nhẹ như tình nhân với nhau, nồng đậm dụ hoặc.
Ngón tay thon dài của anh miết mạnh chiếc cằm nhọn của cô, như đấng quân vương nhìn thẳng vào khuôn mặt làm điên đảo chúng sinh kia.
Trang Noãn Thần từ tấm gương lớn trông thấy dáng vẻ không chịu nổi của chính mình, mặt lại nóng bừng lên.
Trong gương, cô gái trắng trẻo phối hợp với làn da màu lúa mạch gợi cảm của người đàn ông, anh to lớn cùng thân hình rắn chắc đến miêu tả thân thể mềm mại yếu đuối của cô.
Hài lòng khi bắt gặp vẻ e thẹn trong mắt cô, anh cười đặc biệt rạng ngời, bởi vì ngượng mà cái cụp mắt của cô lại tản mát ra thứ ma mị kinh người, đôi mắt ngập nước tràn đầy uất ức, chiếc cằm lả lướt bị tay anh siết đến đỏ lên.
Lửa tình rực cháy cuộn trào đan xen, khiến Giang Mạc Viễn khó có thể kiềm chế được nữa, anh giữ lấy đầu cô, cúi xuống, bắt đầu hôn cô.
Cô nhắm mắt lại.
Anh lại cười đến hoan lạc, đôi môi cứ cướp bóc lấy, bàn tay vòng qua siết lấy vòng eo, một tay khác lại chậm rãi trượt xuống.
Vẻ si mê cuồng nhiệt hiện đầy trong mắt, xúc cảm tuyệt hảo mềm mịn khi lướt qua cái bụng bằng phẳng của cô.
Cô đột ngột mở mắt, liều mạng lắc đầu với anh như đang cầu xin tha thứ.
Thế nhưng, anh đã quyết định ngấu nghiến cô, nụ hôn mãnh liệt bắt đầu triền miên mỗi một tấc da thịt trên người cô.
Trang Noãn Thần run rẩy nhiều hơn, bởi vì phải đứng ở tư thế khom người, cũng bởi vì hơi thở của anh ngày càng nóng bỏng, nhưng dần dần, lí trí của cô có phần thoát ly khỏi sự khống chế, tựa như trong cơ thể bị một tư tưởng phong ấn đã lâu kiểm soát được, mà ý niệm bị cô chôn giấu tận sâu thẳm cũng sắp thoát khỏi trói buộc, giống như chỉ cần một giây sau, một linh hồn khác sẽ nuốt chửng lấy cô.
Bị vây quanh giữa hoảng hốt cùng hư ảo, cô dường như đã tiến vào một thế giới không thực, nhưng mà, cùng đợi cô còn có đường cùng không thể quay lại kia, bốn phía đều là lửa cháy rừng rực, sau lưng cũng chẳng có đường lui.
Giang Mạc Viễn nheo mắt nhìn cơ thể dưới thân mình, làn mi dày che đi khuất mắt cô, sắc mặt ửng hồng, như là quả đào mật thơm ngon mọng nước chờ anh cắn một cái, anh thậm chí có thể tưởng tượng sau khi cắn nó, là thứ hương vị ngọt ngào bao nhiêu.
Bằng vào tưởng tượng ra cảm giác tuyệt mĩ đó có thể khiến cơn giận của anh có chút nguôi ngoai.
Vốn định trừng phạt người đàn ông của cô, vẫn không nhịn được thương yêu cô, định chờ đợi cô từ từ thích ứng, cố gắng không để cô chịu tổn thương.
Thế nhưng, dáng vẻ bất lực hiện giờ của cô lại khiến anh điên cuồng.
Dục vọng đã sớm bùng nổ, anh đè người, lật gương mặt cô qua, vừa mở miệng lại là tiếng thở dốc thô trọng, ham muốn che giấu dưới lớp vỏ bọc ôn hòa làm hai mắt anh đỏ ngầu, “Tiểu yêu tinh, lát nữa tôi sẽ khiến em không thể không cầu xin tha thứ!”
Trang Noãn Thần gần như tức tưởi, lắc đầu, mái tóc đen nhánh tản ra, sự bất lực cùng hoang mang của cô ngược lại biến thành liều thuốc kích dục tốt nhất, Giang Mạc Viễn cúi đầu ngậm lấy đôi môi cô, bàn tay bức thiết vuốt ve cô.
Thân nhìn nhỏ nhắn của cô hoàn toàn nằm trọn trong vòng ôm rộng lớn nồng cháy của anh.
Giang Mạc Viễn mất khống chế, anh nhổm dậy, một tay chống vào tay vịn máy chạy bộ, một tay nhấc cao thân thể cô.
Trang Noãn Thần bỗng nhiên mở to mắt, hét lên sợ hãi!
Cô chỉ cảm thấy cơ thể của mình chậm rãi trượt xuống…
Rồi sau đó, một sức mạnh đặc biệt to lớn mà quen thuộc len vào giữa hai chân cô, chậm rãi đẩy mạnh, mà cơ thể cô đã sớm mất đi lực cản, cứ thể từ từ nuốt trọn sức mạnh to lớn này.
Sức mạnh ấy gần như tách mở cơ thể cô.
Cô nghe thấy tiếng thở dài đầy thỏa mãn phát ra từ người đàn ông ở sau lưng mình.
Còn cô, không ngừng hét lên, ngay cả đầu ngón tay hay mủi chân đều giãn nở hết cỡ theo bản năng!
Chính như Giang Mạc Viễn vừa mới nói, tư thế này khiến cô thừa nhận độ sâu ấy một cách khó khăn.