Đọc truyện Hào Môn Kinh Mộng 2 Khế Ước Đàn Ukulele FULL – Chương 14: Điện Thoại
Cô của Trang Noãn Thần sống ở thành phố từ lâu, rồi lấy chồng là dân ở đây nên kiếm được tấm hộ khẩu Bắc Kinh.
Cô họ là người luôn thích làm quá và có con trai thành đạt, nên rất hay khoe khoang với họ hàng, cũng bao gồm cả cô trong đó.
Trang Noãn Thần chỉ muốn nhảy ngay xuống xe, cô vội chuyển điện thoại qua bên tai khác, xấu hổ nói, “Cô, bây giờ cháu không tiện nghe điện thoại.
Lát cháu gọi lại…”
“Cháu đừng giả vờ này nọ với cô.
Hôm nay cô không ép cháu nói thật, chẳng lẽ đợi đến sau này mới nghe cháu bổ sung à? Noãn Thần, cháu lớn già đầu rồi, hai mươi sáu tuổi rồi, gái lỡ thì luôn rồi.
Nếu không nghĩ cháu và cô là bà con họ hàng, thì còn lâu cô mới dư thời gian đếm xỉa đến cháu nhé? Cô nghe anh họ cháu kể, người đó khá lắm, tương lai tươi sáng, có xe có nhà, cháu chưa có hộ khẩu Bắc Kinh, thành với người này thì tiền đồ xán lạn, cháu còn kén chọn gì nữa? Hay là cháu…”
“Cô cho cháu gửi lời cám ơn anh họ.
Nhưng cháu với người kia không hợp thật mà.” Trang Noãn Thần thấy cô họ càng nói càng hăng hái, vội vã cắt ngay suy tính trong đầu bà.
“Cái gì mà không hợp?” Điện thoại ở chỗ khác hoàn toàn nóng giận, giọng nói như muốn xuyên thấu sóng điện từ, “Vậy cháu muốn thế nào nữa? Cháu biết anh họ cháu tốn bao nhiêu công sức mới mai mối được không? Hôm qua, ba cháu gọi điện hỏi han chuyện của cháu, cô còn vỗ ngực đảm bảo lần này nhất định thành công.
Cháu bây giờ nói không hợp, vậy cô phải ăn nói thế nào với ba mẹ cháu đây?”
Trang Noãn Thần đau tai, hơi nghiêng đầu, đưa điện thoại ra xa.
Cô len lén nhìn Giang Mạc Viễn qua khóe mắt, nét mặt anh có vẻ như muốn cười nhưng cố gắng nhẫn nhịn, khóe miệng khẽ cong lên.
Thật là mất mặt! Cô lúng túng lui vào góc, áp điện thoại vào tai, than thở, “Cô, nghe cháu nói đã…”
“Là cháu nghe cô nói mới đúng!” Cô họ là mẫu người khó đối phó, người bình thường đừng mong thắng nổi bà, “Cháu đã hai mươi sáu tuổi rồi, nếu không lấy chồng ngay, thì chỉ có thể tìm người đàn ông đã có vài đời vợ thôi, cháu muốn làm mẹ kế à? Sao cháu không tự lượng sức mình đi.
Cháu phải nhìn lại cháu, không hộ khẩu Bắc Kinh, không nhà không xe, công việc không ổn định, cháu muốn thăng tiến cũng khó, thừa dịp còn trẻ mau chóng vớt đại một người đi chứ.
Nếu không qua hết lứa tuổi này, cháu sẽ thành hàng ế tồn kho, cháu hiểu không? Noãn Thần, cô đã hứa với ba cháu thì phải tìm được người cho cháu, cô mới thôi.
Cháu đang ở đâu? Không được tiếp tục lãng phí thời gian gặp gỡ thằng kia nữa.”
Trang Noãn Thần bị chấn động mạnh, thứ nhất là vì thanh âm của cô họ quá lớn, thứ hai là vì lời nói đáng sợ của bà.
Nghe vậy, cô vô thức thốt ra, “Không, không, cháu không lãng phí nữa đâu.
Người đó…!đã thành bạn trai của cháu rồi.” Nói xong cô liền hối hận.
Bởi vì cô biết bà sẽ không bỏ qua.
Quả nhiên, điện thoại ở nơi khác đột nhiên khí thế bừng bừng, “Sao hả? Quen nhau rồi à? Quen nhau là tốt quá rồi.
Vậy đi, tối thứ sáu cháu dẫn qua đây cho cô xem mặt.
Cô kiểm định cho cháu, nếu thằng đó được thì cô không ý kiến gì nữa, nếu quá kém cỏi thì không được, cháu phải tiếp tục đi xem mắt.”
“Tối thứ sáu? Cô, cháu tăng ca…”
“Tăng cái gì ca? Chuyện đại sự cả đời quan trọng hơn! Cô đã quyết định vậy rồi, cháu không đến không được, cô sẽ báo ba mẹ cháu biết.” Đối phương cúp điện thoại, không cho cô cơ hội từ chối..