Hào Môn Kế Nữ

Chương 11: Người một nhà


Đọc truyện Hào Môn Kế Nữ – Chương 11: Người một nhà

Editor: Hạ Y Lan

“Chỉ trò chuyện đôi câu, không tin anh có thể đi hỏi chú Lục.” Diêu An Ninh nói chặn trước lời muốn truy hỏi của Lục Cẩm Xuyên.

Lục Cẩm Xuyên nhìn chằm chằm Diêu An Ninh, cười nhạo: “Miệng lưỡi bén nhọn.”

“Anh cứ tìm tôi hết lần này đến lần khác, làm tôi thấy rất phiền, chẳng lẽ không thể như trước đây, xem tôi như không tồn tại được sao?” Diêu An Ninh thật sự không có hứng thú quan tâm tới bộ dáng dò xét và cảnh cáo của Lục Cẩm Xuyên.

Lời vừa nói xong khiến Lục Cẩm Xuyên phải trợn tròn mắt? Cô gái này bảo anh gây phiền!

“Nếu cô không giở trò gì thì tôi sẽ tìm cô sao!” Lục Cẩm Xuyên nổi giận tại chỗ.

“Anh luôn nói tôi giở trò, vậy anh nói xem, tôi đã giở trò gì?” Diêu An Ninh hỏi ngược lại, mặt mày cũng lộ ra mấy phần không kiên nhẫn.

“Cô! Cô. . . . . .” Lục Cẩm Xuyên không nói ra được, anh căm tức nhìn Diêu An Ninh, cô cô hết nửa ngày cũng không nói ra trò gì, nếu anh biết thì cần gì hỏi!

“Suy nghĩ cho kĩ, nhưng cũng phải có mức độ, nếu không hăng quá hoá dở.” Diêu An Ninh nói ra lời đầy thấm thía.

Một phen khẩu chiến, Diêu An Ninh hoàn toàn chiếm hết ưu thế.

Lục Cẩm Xuyên anh tự nghĩ mình không phải là người ăn nói vụng về, nhưng đối với Diêu An Ninh lại không có biện pháp gì.


“Tốt nhất là cô không giở trò gì, nếu bị tôi phát hiện, cứ chờ xem.” Lục Cẩm Xuyên chỉ đành bỏ một câu như vậy liền ảo não xuống lầu.

Diêu An Ninh bĩu môi, mặc dù Lục Cẩm Xuyên rất kiêu ngạo, nhưng tâm địa cũng không tồi, nếu đổi lại là những người khác, cần gì nói chuyện ôn tồn, trực tiếp ném người ra ngoài không phải được rồi sao? Huống chi cả nhà này cũng chẳng ai hoan nghênh bọn họ.

Đuổi được Lục Cẩm Xuyên, Diêu An Ninh trở về phòng, tắm rửa xong, cô mở máy tính tìm tin tức liên quan đến Thắng Nghiệp, trên trang tìm kiếm chiếm hết mấy tin  đều liên quan đến tập đoàn Long Lợi, tất cả đều là chuyện xảy ra sau khi cô mất không lâu.

Tuy rằng Thắng Nghiệp có hiềm nghi rất lớn, nhưng cô thấy rất lạ, lúc ấy chuyện cô kí kết hợp đồng với tập đoàn Long Lợi là chuyện ván đã đóng thuyền, dù cô chết rồi, cũng không trở ngại Ôn thị hợp tác với Long Lợi, rốt cuộc Thắng Nghiệp đã làm gì mà Long Lợi thay đổi thái độ chuyển hướng kí hợp đồng với bọn họ?

Lấy tình trạng của Diêu An Ninh bây giờ, muốn điều tra tìm hiểu rõ những chuyện này không phải dễ, mặc dù bên cạnh cô có Kiều Trăn, cũng không được tác dụng gì, cơ mật kinh doanh không phải ai cũng nói được, cô thấy Kiều Trăn cũng không phải kẻ ngốc.

Đang khổ não tìm kiếm chân tướng thì cái tên Giang Huân xẹt qua đầu Diêu An Ninh, nếu có thể lấy được chứng cứ gì từ tay anh ta, thì đó là đường tắt tốt nhất.

Nhưng làm sao mới lấy được đây?

Điểm này sợ rằng so với tự cô đi thăm dò còn khó hơn.

Vừa nghĩ tới Giang Huân, Diêu An Ninh không nhịn được nhức đầu, hai người bọn họ làm đối thủ mấy năm, trước giờ cô chưa thấy ai khó chơi như người này, tính tình quái đản, thủ đoạn cực nhiều, ngặt nỗi bối cảnh người ta vững chắc nên chẳng ai làm được gì người ta.

Ôm ý nghĩ như vậy, Diêu An Ninh đi ngủ, vậy mà ngày hôm sau tỉnh lại, chân mày cô vẫn chưa thể buông lỏng.

Nghe nói nghĩ gì nhiều sẽ mộng thấy đó, cả một đêm đều là hình ảnh Giang Huân gây nhiễu loạn, kiếp trước đấu, trong mộng vẫn còn ở đấu, quả thực là âm hồn bất tán.

“Tối hôm qua ngủ không ngon à?” Diêu Nhan thấy Diêu An Ninh cau mày, lo lắng hỏi.

“Không có gì ạ.” Diêu An Ninh lắc tay, điều chỉnh lại vẻ mặt.

“Nếu không thoải mái, nhất định phải nói ra, nén buồn bực cũng không hay, thân thể là quan trọng nhất.” Diêu Nhan vẫn không yên tâm dặn dò đôi câu.

Diêu An Ninh cong khóe miệng: “Con biết rồi.”

“Đợi lát nữa chú Lục con mới xuống, nếu không chờ ăn chung với chú?” Diêu Nhan hỏi thăm ý kiến Diêu An Ninh.

“Dạ.” Diêu An Ninh gật đầu đồng ý.

Bữa ăn sáng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, chỉ chờ Lục Chính Bình xuống.


“Đúng rồi, hôm qua con nói với chú Lục mẹ muốn đi học vài thứ sao?” Trong lúc đợi Lục Chính Bình, Diêu Nhan nắm thời cơ hỏi.

“Mấy ngày sau này mẹ không cần cố gắng tránh người Lục gia nữa, vừa hay lấy cái này làm cớ.” Diêu An Ninh đáp.

Diêu Nhan bừng tỉnh hiểu ra, quả nhiên vẫn là Ninh Ninh nghĩ chu toàn hơn một chút, sau đó bà lại hỏi: “Vậy mẹ đi học cái gì?”

“Mẹ thấy hứng thú với gì?” Diêu An Ninh hỏi ngược lại.

Diêu Nhan suy nghĩ một chút, bà có thói quen an phận, không đặc biệt yêu thích gì, trong lúc nhất thời không nghĩ ra được: “Ninh Ninh cảm thấy mẹ học cái gì tốt?”

Diêu Nhan hỏi thế, Diêu An Ninh không cảm thấy bất ngờ, tính bà luôn vậy mà.

“Trước mắt con sẽ chọn cho mẹ vài khóa học, mẹ học thử mấy ngày, nếu thấy hứng thú thì tự mẹ quyết định.”

Có Diêu An Ninh sắp xếp, Diêu Nhan cũng vui vẻ nhẹ nhõm thực hiện, không cần phí sức suy nghĩ.

Lời vừa mới dứt, Lục Chính Bình đi xuống.

“Dậy sớm thế.” Lục Chính Bình đã thấy Diêu An Ninh ngồi ở trước bàn, thuận miệng nói một câu.

Diêu An Ninh và Lục Cẩm Xuyên còn phải đi học, tất nhiên phải dậy sớm hơn người khác.

“Em cũng đừng đứng, ngồi xuống ăn chung đi, lại không có người ngoài.” Lục Chính Bình thấy Diêu Nhan đứng một bên, liền mở miệng kêu bà ngồi, khác với lần trước, lần này sẽ không có ai nói cạnh khóe bà nữa.

Phản ứng đầu tiên của Diêu Nhan là nhìn Diêu An Ninh, thấy cô khẽ hướng về phía bà gật đầu, bà mới nghe lời Lục Chính Bình ngồi xuống.


Ba người ăn cũng coi như vui vẻ, lúc này, Lục Cẩm Xuyên cũng xuống lầu, thấy cảnh cả nhà ba người hòa hợp mặt liền sầm lại.

“Đứng ở đó làm gì, mau tới ăn sáng đi, thân là anh, con còn xuống trễ hơn An Ninh.” Lục Chính Bình nhìn thấy Lục Cẩm Xuyên, ông nói thế cũng chỉ là thuận miệng, không có ý gì khác, nhưng mặt Lục Cẩm Xuyên lại đen thêm mấy phần, cho dù ai nhìn cũng biết tâm trạng anh đang rất kém.

Lục Cẩm Xuyên hung hăng trừng mắt với Diêu An Ninh, tất cả đều do cô giở trò quỷ!

Diêu An Ninh ngừng động tác, yên tĩnh ngồi đó, không nói một lời, lúc này vô luận nói gì làm gì cũng sẽ dẫn ngọn lửa bùng cháy, cô cũng không muốn đến gần làm vật hy sinh, huống chi Lục Cẩm Xuyên đối với cô vẫn ôm địch ý.

Lục Cẩm Xuyên rất là tức giận, một cảm giác như bị phản bội xâm chiếm cả tâm trí: “Con không phải anh của nó!”

Lời này vừa nói ra, cả không khí liền đông lạnh, vẻ mặt Lục Chính Bình cũng thay đổi.

“Sao không phải, chúng ta là người một nhà, con lớn hơn con bé, con chính là anh của con bé!” Lục Chính Bình đã sớm bị chuyện này đè nén một bụng không có chỗ phát tiết, với mẹ của ông thì ông lại không thể nói gì, nhưng Lục Cẩm Xuyên là con của ông, này không phải là đánh vào họng súng sao.

Lục Cẩm Xuyên vừa buồn vừa giận, anh nhìn Diêu An Ninh, lạnh giọng giễu cợt một câu: “Ha ha, người một nhà.”

Nói xong, Lục Cẩm Xuyên liền sải bước trực tiếp đi ra ngoài.

Lục Chính Bình bị mất mặt, cũng giận tái đi: “Thái độ gì!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.