Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí

Chương 96: Đa Lạp Thăng Chức Kí


Bạn đang đọc Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí – Chương 96: Đa Lạp Thăng Chức Kí


Nhìn rõ thứ trong tay tiền bối, Bao Ngọc nhịn không được ghen tị hô to: “Là vé hoàng kim đó, tiền bối đúng là sướng thật.”
“Ở đây có hai vé cho ngươi một cái, hôm nay làm tốt lắm cứ thế phát huy.”
Dứt câu liền đưa vé còn lại cho Bao Ngọc, Hạ Trọng Hiểu hướng dẫn nhân viên thu dọn máy móc, những nhân viên vệ sinh chịu trách nhiệm dọn dẹp sau cùng.

An bài ổn thỏa thì chạy về phòng làm việc chuẩn bị cho xong bản báo cáo trình lên trưởng phòng.

Vừa mới đảm nhiệm vị trí phụ trách chính của chuyên mục Sơ Luyến, có rất nhiều thứ Hạ Trọng Hiểu chưa biết, mỗi ngày tích lũy kinh nghiệm nỗ lực học tập thêm để có thể làm mọi việc một cách trôi chảy.
Bỏ cả giờ ăn trưa để làm cho xong báo cáo, Hạ Trọng Hiểu tức tốc chạy đến phòng trưởng phòng, lúc này cũng gần 2h chiều.
“Trưởng phòng đây là bản thống kê chi tiết hai năm của Sơ Luyến, doanh thu đạt mức cao nhất trong đài chiếm khoảng 31%.

Nếu thay đổi kế hoạch dự kiến, mỗi tháng sẽ tìm một đại minh tinh tham gia hẳn có thể nâng mức 31% lên thành 34% trong năm tới.”
“Sơ Luyến đạt doanh thu cao đều nhờ một tay Ngụy Hiền phụ trách nếu không phải nàng mang thai xin nghỉ thì phía trên cũng không bao giờ chọn người khác thay thế.

Cho nên ngươi muốn ngồi vững ở chiếc ghế này phải nâng doanh thu ít nhất lên đến 35% mới mong phía trên thay đổi ánh mắt.” Trưởng phòng gác khuỷu tay lên bàn, hai tay đan chặt vào nhau còn cằm thì tì lên nắm tay: “Việc ngươi phỏng vấn được Dịch Bắc còn mời được hắn tham gia Sơ Luyến chính là bản lĩnh của ngươi, những chuyện này ta đều có thể nhìn thấy.

Trước mắt ta sẽ quan sát phần ghi hình này tung ra tỉ suất người xem thế nào rồi tiếp tục đề cử ngươi trở thành chủ nhiệm chính thức của Sơ Luyến.”
“N-Ngài để ta làm chủ nhiệm?”
“Ngươi có bản lĩnh là điều ai cũng có thể nhìn thấy được, làm chủ nhiệm chỉ là bước đầu, ngươi còn phải học hỏi nhiều lắm.” Trưởng phòng vỗ vào tập báo cáo trên bàn rồi nói tiếp: “Báo cáo này ta sẽ đưa cho phía trên xem, cộng với việc ngươi mời được Dịch Bắc rất có thể phía trên sẽ đánh giá cao ngươi trong quý này.”
Hạ Trọng Hiểu kích động muốn hét toáng lên, hai tay che chặt miệng, liên tục gật đầu như gà mổ thóc.
“Cảm ơn trưởng phòng! Ta nhất định sẽ cố gắng hết sức để không phụ lòng ngươi.”
“Nói được thì phải làm được, bây giờ về phòng làm việc đi.”
Hạ Trọng Hiểu cung kính cúi đầu chào rồi xoay người đẩy cửa ra ngoài, khi cửa vừa đóng lại liền hét toáng lên, đồng nghiệp xung quanh mắt to mắt nhỏ nhìn nàng.

Mặc dù xấu hổ nhưng bây giờ không gì có thể lấn át được niềm vui sắp được thăng chức, Hạ Trọng Hiểu xua xua tay với đồng nghiệp, vén tóc che mặt đi về phòng làm việc của mình.
Vừa đến trước cửa Hạ Trọng Hiểu đã nghe thấy tiếng nói lanh lảnh của Hà Nguyệt.
“Con mẹ nó! Hạ Trọng Hiểu là cái thá gì chứ, ả nghĩ mình là ai mà dám lên mặt với cả phòng truyền thông của chúng ta như vậy? Leo lên đến phụ trách chính thôi mà, có phải trở thành trưởng phòng đâu, ả làm như cả thế giới này chỉ ả leo nổi đến vị trí phụ trách chính!”
“A Nguyệt ngươi nói nhỏ thôi, Hiểu Hiểu nghe được không tốt đâu.”
“Hiểu Hiểu cái gì chứ, ả là tiện nhân! Là Hạ tiện nhân đó! Không biết dùng cách nào để khiến Dịch Bắc đồng ý lên Sơ Luyến kể la kể lể chẳng ra làm sao, đúng thật là đài truyền hình này nghèo khổ đến mức phải bám vào một khôn trạch!”

Hạ Trọng Hiểu nhìn lướt qua điện thoại, rồi đẩy cửa tiến vào: “Đang giờ làm việc các ngươi không làm ở đây tụm năm tụm bảy làm gì?”
Đám đông đang vây quanh nghe Hà Nguyệt than khóc kể lể nhanh chóng tản đi, giả vờ như vừa nãy chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Hà Nguyệt không cam lòng mất đi vị trí phụ trách chính, oán hận trừng trừng nhìn Hạ Trọng Hiểu đang đứng ngoài cửa.
“Có người cho rằng phụ trách chính Sơ Luyến sẽ thành trưởng phòng truyền thông của chúng ta.”
Hạ Trọng Hiểu yên tĩnh đến bàn làm việc của mình, với tay lấy cây bút Doraemon trên bàn: “Nghe nói chủ nhiệm Hà thời gian này rất có tiếng được đài truyền hình khác mời về làm việc.”
“Cha ta lợi hại như vậy ngươi không có được nên đố kị sao?” Hà Nguyệt khoanh tay trước ngực, hất hàm cười khẩy: “Cũng đúng, đa ngươi dù sao cũng chỉ là một trưởng phòng quèn ở trong một công ty kinh doanh nhỏ lẻ, làm sao bằng cha ta là chủ nhiệm của đài truyền hình danh tiếng.”
“Nếu cha ngươi rời khỏi đài truyền hình vậy thì chẳng ai cần vuốt mặt nể mũi nữa rồi.” Hạ Trọng Hiểu nghiêng đầu nhìn sang Hà Nguyệt: “Không có cha ngươi ở đây, rồi ai sẽ đặt ngươi vào mắt? Đừng quên đài truyền hình chỉ nhìn vào thành tích không nhìn vào gia thế, cha ngươi có bản lĩnh trụ được nhiều năm ở đây, còn ngươi thì vẫn chưa nói được gì.”
“Hạ Trọng Hiểu ngươi…”
“Đơn thôi việc của cha ngươi đã được phía trên duyệt rồi, nghe nói tối mai hoặc kia sẽ tổ chức tiệc chia tay, ngươi hảo hảo hưởng thụ chút vinh quang còn lại đi.”
Hạ Trọng Hiểu dứt lời liền vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người: “Năm giờ chiều nay tập trung ở phòng họp, ta còn vài chuyện cần ý kiến của mọi người.”
Đồng sự vốn nương theo Hà Nguyệt vì nể tình chủ nhiệm Hà, nghe xong tin tức này liền thuận chiều gió xuôi về phía Hạ Trọng Hiểu, tất nhiên không thể không tham gia cuộc họp.
Hà Nguyệt giận đến siết chặt nắm tay phát ra tiếng khanh khách, tiện nhân!
Bản thân Hạ Trọng Hiểu quan niệm, đồng nghiệp có thể quen được thì tốt, còn không thì trực tiếp trở mặt.

Nàng không phải người giỏi diễn xuất, càng không thích giả lả cười đùa khiến bản thân phải khó chịu.
==================
Mùa xuân ôn noãn khiến tâm tình ai nấy đều một phen thư thả, đi đến đâu cũng thấy cảnh hoa đào nở rợp cả con đường.

Đáng tiếc Hạ Trọng Hiểu không có thời gian dư dả để ngắm hoa, xe vừa dừng lại liền dùng sức đẩy mạnh ra, cùng với nhân viên ghi hình chạy vào trong hội trường.
“Mọi người chú ý, bên trong đều là đại minh tinh tuyệt đối không được sơ suất.”
“Vâng, chủ nhiệm Hạ!”
Hạ Trọng Hiểu hài lòng gật đầu, nện mạnh giày cao gót tiến vào hội trường đông đúc, một con đường nhỏ trải thảm đã được bố trí xong xuôi.

Bên ngoài có hai vệ sĩ canh giữ cửa vào, Hạ Trọng Hiểu rút bảng tên thay cho giấy mời.
“Đài truyền hình Cb, ta là Hạ trọng Hiểu, chủ nhiệm chính của phòng truyền thông.”
Vệ sĩ kiểm tra bảng tên trong danh sách khách mời rồi tự động nhường đường cho mọi người đi vào.
Lúc này đại minh tinh vẫn chưa đến, nhân viên trong hội trường gấp rút chuẩn bị những khâu cuối cùng.


Vài đài truyền hình khác cũng đã có mặt, nhìn thấy nhau chỉ đơn giản gật đầu cười có lệ.
Hạ Trọng Hiểu nâng tay hướng dẫn mọi người di chuyển vào vị trí quy định sẵn, chỉnh sửa micro đeo trên tai: “Mọi người chú ý, thời gian của chúng ta không nhiều, sau khi ghi hình xong lập tức đến phòng phỏng vấn khách mời.

Vì vậy mọi việc để phải khẩn trương, mọi thứ đều đã chuẩn bị hoàn tất rồi chứ?”
“Đã xong!”
“Tốt lắm, vào vị trí đi!”
“Chủ nhiệm Hạ.” Bao Ngọc cuống quít sửa sang lại đầu tóc, tay vẫn cầm một chiếc gương để soi: “Trợ lí của Jacky vừa gọi cho trưởng phòng nói không thể phỏng vấn được, bây giờ phải làm sao đây?”
“Không thể phỏng vấn?”
Hạ Trọng Hiểu nhìn đồng hồ trên tay, không dám tin tưởng mà hỏi lại: “Còn mười phút là bắt đầu rồi, tại sao phía Jacky bây giờ mới báo cho chúng ta? Bọn họ không muốn phỏng vấn hay là có việc bận?”
“Nghe nói đài WoGi đã mời Jacky và hứa tuyên truyền quảng cáo cho hắn trong hai tháng tới nên hắn…”
“Mấy người này đúng thật là!”
Thời gian cấp bách khó mà tìm được người để thay thế, Hạ Trọng Hiểu quay sang Bao Ngọc nói: “Hiện tại có minh tinh nào đến chưa?”
“Vẫn chưa, ít nhất cũng phải năm phút nữa.”
“Các ngươi ở đây chuẩn bị, ta ra cửa xem thử tình hình thế nào.”
Bao Ngọc gật gật đầu, lo lắng nhìn theo bóng lưng của chủ nhiệm.
Hạ Trọng Hiểu đẩy cửa ra khỏi hội trường, bây giờ chỉ có thể dựa vào bản thân tìm một minh tinh khác thay thế cho Jacky.

Nếu không có một phần phỏng vấn này thì ngày tàn của nàng và phòng truyền thông sắp đến rồi.
May mắn lão thiên gia chịu nhìn đến nàng, trong lúc dầu sôi lửa bỏng thì đại minh tinh Mặc Thừa Lâm xuất hiện.

Danh tiếng của Mặc Thừa Lâm trong giới giải trí hoàn toàn không thua kém Jacky, nếu mời được nàng thì nan đề này coi như được giải quyết.
“Mặc tiểu thư phiền nán lại một chút.” Hạ Trọng Hiểu rút bảng tên ra đưa đến trước mặt Mặc Thừa Lâm: “Ta là Hạ Trọng Hiểu, chủ nhiệm chính của phòng truyền thống, hiện nay đang phụ trách chương trình Sơ Luyến của đài truyền hình Cb.

Do một vài lý do mà minh tinh bọn ta mời để phỏng vấn không thể tham gia, làm phiền Mặc tiểu thư đồng ý giúp đỡ để bọn ta hoàn tất được bài phỏng vấn này.”
Mặc Thừa Lâm kiên nhẫn chờ nghe nàng nói xong rồi mở miệng: “Ta không thích tham gia phỏng vấn, Hạ tiểu thư hãy tìm người khác đi.”
Nghe ra ý cự tuyệt của Mặc Thừa Lâm, Hạ Trọng Hiểu chán nản thả hai vai xuống, cúi đầu lách người sang một bên nhường đường.

Mặc Thừa Lâm tiêu sái nhấc chân đi vào cửa, đột nhiên nhớ ra gì đó mà quay đầu lại nhìn nàng.

“Hình như ngươi là cô nương khôn trạch duy nhất học tại Nhất Phương đi?”
“Hả?”
“Ta tính là hậu bối của ngươi, khi ta vào Nhất Phương cả trường đều bàn tán về ngươi.

Kì thật trong lòng ta rất ngưỡng mộ, càng tò mò không biết khôn trạch duy nhất vào học được ở Nhất Phương có dáng vẻ thế nào.”
Hạ Trọng Hiểu xấu hổ gãi đầu, lóng ngóng giải thích: “Xấu hổ rồi, ta chỉ may mắn thôi.”
“Nếu là học tỷ vậy thì ta nhất định sẽ giúp đỡ.” Mặc Thừa Lâm chìa tay ra trước mặt nàng: “Hợp tác vui vẻ, học tỷ.”
Mặc Thừa Lâm thay đổi thái độ nhanh như chớp khiến Hạ Trọng Hiểu khó lòng thích ứng, bối rối đưa tay ra nắm lấy tay nàng.
“Ách, hợp tác vui vẻ.”
Trước mắt coi như đã giải quyết được vấn đề phỏng vấn, vội vàng dẫn Mặc Thừa Lâm vào hội trường giới thiệu sơ qua với nhân viên trong đoàn.

Bao Ngọc nhìn thấy Mặc Thừa Lâm đột nhiên hét toáng một tiếng, phấn khích che chặt miệng lại, giống như vừa đào được một hũ vàng.
Đối với việc Bao Ngọc phấn khích Mặc Thừa Lâm lấy làm quen, lễ độ mỉm cười: “Là Mặc Thừa Lâm, là học muội của Hạ chủ nhiệm, xin mọi người chỉ giáo thêm.”
Hạ Trọng Hiểu đằng hắng một tiếng thu hút sự chú ý của Bao mê muội đang chảy nước miếng: “Đây là Bao Ngọc, vừa trở thành MC chính thức của đài truyền hình.

Ngươi nói qua về nội dung phỏng vấn với Mặc tiểu thư đi, cho ngươi năm phút, tranh thủ làm xong trước khi buổi lễ bắt đầu.”
Bao Ngọc kiềm nén hưng phấn chạy đến bên cạnh Mặc Thừa Lâm: “Thừa Lâm tiểu thư mời đi bên này, chúng ta nói chuyện về nội dung phỏng vấn.”
Mặc Thừa Lâm lễ độ gật đầu, nhấc chân dài đi cùng với Bao Ngọc vào phòng hóa trang.

Xác định hai người đều đã đi rồi Hạ Trọng Hiểu mới nâng tay ra hiệu cho mọi người vào vị trí, buổi lễ còn vài phút nữa là bắt đầu rồi.
Ở trong phòng hóa trang lúc này rất không yên tĩnh, Bao Ngọc mặt thẹn đỏ bừng siết tập phỏng vấn đến nhăn nhúm.

Cảm thấy tóc tai không ổn vội đưa tay chỉnh lại, lâu lâu đảo mắt quan sát gương mặt đẹp như tạt tượng của Mặc minh tinh trước mặt.
Người lên tiếng đầu tiên lại là Mặc Thừa Lâm: “Ngươi là đồng sự của học tỷ?”
“Học tỷ? Ý ngươi là Hạ chủ nhiệm?”
“Cao trung học tỷ đã vào được Nhất Phương thì ra trường vài năm được thăng chức là chuyện bình thường.

Quả nhiên danh bất hư truyền, bằng không học trưởng học tỷ đã không bàn tán nhiều về Hạ học tỷ như vậy.”
“C-Cái này…”
Bao Ngọc cảm thấy bầu không khí có chút kì quặc, sao xung quanh Mặc minh tinh đều là màu hồng vậy!?
“Ngươi biết học tỷ từ lúc nào vậy?”
“T-Ta vào đài truyền hình thực tập thì gặp Hạ chủ nhiệm.”
“Ngươi cảm thấy Hạ học tỷ là người như thế nào? Có phải rất đáng yêu không?”

Đầu Bao Ngọc to như cái đấu: “Hả?”
Mặc Thừa Lâm rút điện thoại trong túi áo tìm được một tấm hình đưa đến trước mặt Bao Ngọc: “Ngươi xem, học tỷ tham gia hóa trang ở trường có phải rất đáng yêu không? Lúc ta còn học cao trung, một tấm ảnh của học tỷ bán hơn một trăm tệ, ta cùng bạn học phải tiết kiệm mấy ngày mới đủ tiền mua lại.”
Bao Ngọc: “…”
Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy?
“Khi còn ở Nhất Phương ta đã nghĩ nhất định phải tìm gặp cho bằng được học tỷ xin chữ kí, không ngờ rằng lại có thể gặp nhau ở chỗ này.

Chỉ có điều học tỷ hơi khác so với trước đây, không mặc váy công chúa trang điểm nên nhìn lạ mắt, suýt chút nữa là ta đã bỏ qua cơ hội ngàn năm này.”
“…” Bao Ngọc gượng gạo duy trì nụ cười: “Mặc tiểu thư chúng ta nói về nội dung phỏng…”
“Đúng rồi, ngươi có số điện thoại của học tỷ chứ? Mau lấy đưa cho ta đi, ta lập tức kí tên cho ngươi.”
Bao Ngọc: “…”
Toàn bộ câu chuyện đều liên quan đến Hạ chủ nhiệm, mãi đến khi bên ngoài truyền đến tiếng thúc giục mới vội vàng rời khỏi phòng hóa trang.

Bên ngoài các minh tinh khác đều đã có mặt tiến vào thảm đỏ tạo dáng để phóng viên nhà báo chụp ảnh.

Hạ Trọng Hiểu đứng bên cạnh chỉ đạo mọi người làm việc, nhìn thấy Bao Ngọc thì dùng tay ra hiệu nàng chuẩn bị phỏng vấn.
Lúc này Mặc Thừa Lâm đang đi vào thảm đỏ, đúng kế hoạch Bao Ngọc cầm micro nói lớn: “Mặc tiểu thư có vẻ không thích có những mỹ nhân đi theo bên cạnh, suốt mấy năm hoạt động nghệ thuật chưa ai nghe nói đến ngươi sẽ tìm người yêu.

Vậy không biết ngươi đã có người bầu bạn chưa?”
“Hiện tại thì vẫn chưa, nhưng ta tin tương lai nhất định sẽ có.”
“Thế không biết mẫu hình lí tưởng của Mặc tiểu thư là gì?”
“Ta sao?” Mặc Thừa Lâm đột nhiên ý vị thầm trường nhìn qua Hạ Trọng Hiểu: “Ta thích chính là học tỷ từng học ở Nhất Phương, ta hy vọng có thể cùng nàng tiến thêm một bước làm thân.”
Khóe môi Hạ Trọng Hiểu co rút một trận, không phải chứ, Mặc Thừa Lâm vừa đụng đầu vào tường à?
Do thời lượng có hạn nên chỉ phỏng vấn hai câu là Mặc Thừa Lâm phải đi để nhường thảm đỏ cho người khác.

Hạ Trọng Hiểu mao cốt tủng nhiên, mong là sau khi hoàn thành công việc thì không cần gặp lại nữa.
Kết thúc buổi lễ cũng gần 9h, mọi người lần lượt thu dọn để rời khỏi hội trường.

“Mọi người vất vả rồi.” Mặc Thừa Lâm chẳng biết từ chỗ nào xuất hiện, hướng đoàn ghi hình của đài truyền hình cười nói: “Ta hôm nay mời mọi người một bữa coi như ra mắt có được hay không?”
Hạ Trọng Hiểu cảm thấy không ổn vội vàng nói: “Vậy mọi người đi chơi vui vẻ, ta còn phải làm cho xong báo cáo, tạm biệt nhé.”
“Học tỷ không cần lo lắng, ta tìm trưởng phòng ngươi nói chuyện cho thêm hai ba ngày thư thả để làm báo cáo không được sao?”
“Cái này…”
Không để Hạ Trọng Hiểu kịp cự tuyệt, Mặc Thừa Lâm đã tự mình quyết định: “Mọi người lên xe thôi, ta đã đặt trước nhà hàng rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.