Bạn đang đọc Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí – Chương 107: Đa Lạp Khiêu Vũ Và Nụ Hôn
Ánh đèn lúc sáng lúc tối nên đồng sự vô pháp nhận diện được Hạ Trọng Hiểu, liên tục suy đoán rốt cuộc cô gái may mắn này là ai.
Hạ Trọng Hiểu đáng thương cố ép hơi thở để không phát ra tiếng, ai oán ngẩng đầu nhìn trời, rốt cuộc nàng đã gây ra nghiệt gì rồi?
Những tưởng sẽ bị cơn mưa nước bọt nhấn chìm thì công chúa điện hạ lần nữa ‘trùng hợp’ xuất hiện: “Các ngươi đều đứng ở đây làm gì thế? Hay là qua bên sảnh cùng tham gia trò chơi?”
“Hảo a, hảo a, công chúa ngươi cùng bọn ta chơi đi!”
Đám đông cùng nghi lập tức đổi đối tượng đeo bám từ ‘cô gái Ba Lạc Tân’ thành công chúa điện hạ, líu ra líu ríu không ngừng nghỉ.
Hạ Trọng Hiểu thở phào nhẹ nhõm, cũng may bọn họ chịu đi nàng còn không biết có thể chống đỡ được bao lâu.
Nữ hầu xuất hiện lùa nàng vào sảnh, mọi người đều tập trung tham gia trò chơi một mình nàng đứng ở góc tường thì không thỏa đáng.
Chọn một chỗ khá xa để quan sát, trên sân khấu lúc này chủ trò đang hào hứng nói về thể lệ trò chơi.
Đáng tiếc Hạ Trọng Hiểu nghe không hiểu, nhàm chán cắn cắn móng tay, suy đoán đến bao giờ mới được về phòng.
Ánh sáng đột nhiên lia qua theo bản năng đưa tay che mắt, còn chưa kịp hiểu gì đã nghe thấy tiếng hít thở không thông từ bốn phía.
“Chúc mừng, cô gái số hai mươi bốn, ngươi được phép khiêu vũ một đoạn với công chúa điện hạ!!”
Hạ Trọng Hiểu ngẩn người ra chưa hiểu chuyện gì thì Uy Tử Cầm đã tao nhã tiến đến trước mắt tháo tay nàng từ trên mắt xuống, dịu dàng nở nụ cười chói lóa hơn cả ánh đèn.
“K-Khoan đã, ta không biết khiêu vũ!”
Trong lúc hoảng hốt Hạ Trọng Hiểu vô tình thốt ra tiếng Cáp Á Lợi, cũng không phát hiện bản thân đã nói những gì.
Khóe môi Uy Tử Cầm hơi nhấc lên, nghiêng đầu thì thầm vào tai nàng: “Nghe theo ta, đừng sợ.”
Hạ Trọng Hiểu run rẩy bước theo nhưng chậm mất một nhịp, luống cuống bước theo nhịp chân của Uy Tử Cầm, được mấy bước lại giẫm trúng chân đối phương.
Tình huống khó xử như vậy chỉ muốn bỏ trốn nhưng tay và eo đang bị Uy Tử Cầm khống chế, chỉ đành bước chân loạn xạ theo bản năng.
“Ngươi thả ra!” Hạ Trọng Hiểu lo sợ đến mặt nhỏ biến thành trắng bệch: “Ta giẫm trúng chân ngươi rồi, mau để ta đi đi.”
Uy Tử Cầm vẫn giả điếc, hơi ngả người về phía nàng, thì thầm vào tai: “Ngươi lo lắng cho ta?”
“Ngươi bị điên sao? Ta mang giày cao gót đấy, giẫm nát chân ngươi bây giờ.”
“Ta cũng mang giày cao gót.”
“Đó không phải vấn đề.”
“Xoay nhé.”
“Khoan đã!”
Không để Hạ Trọng Hiểu kịp từ chối, Uy Tử Cầm đã nâng tay lên, nàng thuận thế xoay một vòng cảm giác cả thiên địa đều đang xoay chuyển.
Luống cuống bắt nhịp theo tiếng nhạc lại tiếp tục giẫm lên chân công chúa điện hạ, trong lòng mặc niệm cho đôi chân dài kia một phen.
“Thả ra đi!” Hạ Trọng Hiểu khẩn khoản cầu xin: “Ngươi cho ta về, ta thật sự không thích ở đây.”
“Ngươi sợ ta như vậy sao?”
“Ta sợ ngươi làm gì?”
“Ngươi trốn tránh ta.”
“Ta không có!”
“Xoay.”
“Ách, khoan!”
Lần nữa bị Uy Tử Cầm xoay hai vòng choáng váng đầu óc, Hạ Trọng Hiểu gào khóc trong lòng, nàng rốt cuộc gây ra nghiệt gì?
Cũng may tiếng nhạc chỉ kéo dài ba phút hơn thì dừng lại, Hạ Trọng Hiểu đầu choáng mắt hoa suýt ngã may mà có Uy Tử Cầm ở bên cạnh kịp thời đỡ lấy.
Chân giấu trong giày cao gót phát đau, nhiều năm đi loại giày này vẫn không khiến nàng thoải mái hơn chút nào.
“Cẩn thận.”
Hạ Trọng Hiểu đưa tay khước từ giúp đỡ, giả vờ như mọi thứ vẫn ổn, cố gắng duỗi thẳng hai chân.
“Mọi người chú ý, chúng ta lại bốc số nhé, lần này nếu bốc trúng số ai sẽ được công chúa điện hạ hôn một cái!!”
Xung quanh bắt đầu ồn ào hẳn lên, mắt đăm đăm nhìn vào chậu thủy tinh đựng những quả banh dán số thứ tự, âm thầm cầu nguyện mong số của bản thân được gọi lên.
Chủ trò đảo số banh trong chậu một hồi rồi bốc lên một quả: “Úc! Lại là số hai mươi bốn!!”
Hạ Trọng Hiểu còn đang suýt xoa cái chân đau thì phát hiện ánh mắt thù địch từ bốn phía đổ về.
Rõ ràng nàng không có làm gì bọn họ nhìn nàng như vậy là có ý gì?
Cằm nhẹ nhàng được một bàn tay nhấc lên, trên gương mặt xấu xa không giấu nổi tiếu ý: “Ngươi muốn được hôn môi hay má?”
“Hả? Hôn cái gì?”
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng miết một đường trên môi nàng, không nói không rằng bất ngờ hôn xuống.
Sự việc diễn ra quá nhanh, Hạ Trọng Hiểu chưa kịp tiếp thu thì Uy Tử Cầm đã hôn mất rồi.
Mất thêm mấy giây để hiểu được tình hình hiện tại, vội vàng vung tay đẩy đối phương ra nhưng chẳng có hiệu quả gì.
Môi dễ dàng bị chiếm giữ, đầu lưỡi ma mãnh xâm nhập vào khuôn miệng nóng bỏng ra sức trêu đùa khiêu khích.
Bàn tay bắt đầu không an phận luồn ra sau lưng kéo nàng sát lại gần, hơi thở nóng rực phả trên mặt như muốn thiêu đốt.
Hạ Trọng Hiểu thoáng rùng mình, phừng một tiếng đỏ bừng hai má, tại sao lại mọi chuyện lại phát sinh như vậy?
“Ân, ngươi…”
Tiếng mút môi nho nhỏ phát ra dội thẳng vào màn nhĩ, Hạ Trọng Hiểu càng thêm ngượng ngùng, vội vã nhắm chặt hai mắt.
Mặc dù không biết lý do Uy Tử Cầm hôn nàng là gì nhưng nụ hôn này khiến nàng nhớ đến nụ hôn vụиɠ ŧяộʍ đầu tiên của hai người khi còn học cao nhất.
Cảm giác cũ đột ngột ùa về đánh tan phòng tuyến xây đấp cẩn thận bao nhiêu năm qua, thoáng chốc cánh tay vung vẩy dần thả xuôi xuống bên thân.
Qua bao lâu cũng không rõ, Uy Tử Cầm kết thúc nụ hôn bằng cái chạm nhẹ nhàng ở khóe môi rồi rời đi.
Trên môi vẫn lưu lại cảm giác ẩm ướt khó tin, hơi thở nóng hổi và gò má vẫn ửng đỏ như vừa thoa phấn.
“Ây u, cô gái hai mươi bốn của chúng ta đúng là may mắn nha, ta thật sự tò mò muốn biết gương mặt thật của nàng.
Các ngươi có ai muốn xem giống ta hay không?”
Đám đông tất nhiên không bỏ qua cơ hội này, tranh thủ xem mặt ‘hồ ly tinh’ câu dẫn công chúa có dáng vẻ gì!!
Bất tri bất giác cảm thấy lạnh sống lưng, Hạ Trọng Hiểu quẫn bách nhìn trái nhìn phải, hoàn toàn không còn đường lui nữa.
Chỉ trách nàng ban nãy quá phóng túng, bằng không chuyện cũng chẳng đến nước này.
“Xin lỗi!”
Dứt câu liền đẩy đám đông đang vây xem tạo thành lối đi nhỏ, Hạ Trọng Hiểu chạy nhanh ra ngoài cửa, lần này cận vệ lại không ngăn cản nàng.
Vứt bỏ mặt nạ xuống cầu thang, theo lối cũ quay về phòng của mình, ở lại lâu thêm một chút rất có thể sẽ bị đám người kia xé thành mấy trăm mảnh.
Uy Tử Cầm đưa mắt nhìn theo, hàng mi dài hơi rũ xuống, nhìn không thấu biểu tình trên mặt.
…
Về phòng lúc 9h, Hạ Trọng Hiểu cứ ngồi bệt trên sàn nhà mãi đến 10h vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Chuyện phát sinh hoàn toàn không chân thật, làm sao các nàng có thể ở giữa buổi dạ tiệc hôn nhau như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến Uy Tử Cầm hành động như vậy?
Ngón tay chạm vào môi không còn cảm giác ẩm ướt như ban nãy nữa, tựa hồ mọi thứ chỉ là một cơn mơ.
Vội lắc đầu cho suy nghĩ không an phận kia bay đi, Hạ Trọng Hiểu chán chường vùi đầu vào cánh tay.
Mùi hương kì lạ đột ngột xông thẳng vào mũi, Hạ Trọng Hiểu khục khặc ho mấy tiếng, nàng nhớ rõ bản thân không có uống nhiều rượu đến như vậy.
Chỉ có thể là do Uy Tử Cầm uống quá nhiều rượu, trong lúc hôn nhau cơ thể tiếp xúc nên lưu lại mùi.
Chống tay lên giường đứng dậy, trước tiên phải tắm rửa sạch mùi rượu trên người trước đã.
May mắn trong phòng tắm lúc này không có ai, Hạ Trọng Hiểu cảnh giác đảo mắt qua lại mấy vòng xác định an toàn mới dám bước vào.
Tranh thủ xả nước đầy bồn tắm, cởi lễ phục treo lên kệ, đứng dưới vòi hoa sen tắm rửa.
Nước xối mạnh mẽ phủ kín bờ vai thon gầy cùng tấm lưng trần nhẵn nhụi, hơi nước nóng hổi bốc lên cao tan ra mờ ảo, bên tai chỉ còn tiếng nước chảy róc rách không ngừng.
Đổ một ít sữa tắm ra tay rồi thoa lên cơ thể, hương thơm nhàn nhạt xông thẳng vào mũi, thần kinh căng như dây đàn rốt cuộc cũng được thả lỏng.
Suy nghĩ lát nữa tắm xong sẽ gọi điện thoại báo bình an cho đa đa rồi lên mạng xem chút tin tức.
Tranh thủ lên giường ngủ sớm tránh tình trạng sáng mai thức dậy ghi hình với hai con mắt gấu trúc thâm đen.
Nước nóng xả đầy bồn tắm, Hạ Trọng Hiểu quay sang tắt nước.
Ánh mắt rơi trên chai tinh dầu đặt trên thành bồn, nàng từng mở ra ngửi thử một lần mới phát hiện đây là mùi thơm đặc trưng trên người Uy Tử Cầm.
Lén lút nhìn ra ngoài cửa, coi như trả phí cho nụ hôn vừa rồi đi, nghĩ là làm liền trút một ít tinh dầu cho vào bồn tắm.
Hương thơm quen thuộc xông thẳng vào não bộ, hai vai nhẹ nhàng thả lõng, từ từ tiến vào trong bồn ngâm mình.
Cảm giác lúc này không khác gì đang nằm trong vòng tay ôm ấp của Uy Tử Cầm, cơ thể bất giác thả lỏng hưởng thụ làn nước ấm áp vỗ về.
“Kì quái…”
Lẩm bẩm hai chữ trong miệng, mơ màng nhìn trần phòng tắm, càng ngày nàng càng không hiểu Uy Tử Cầm đang muốn làm gì.
Lúc xa cách lạnh nhạt lúc lại nhiệt tình tiếp cận, quá phận hơn nữa còn ở trước mặt bao nhiêu người cùng nàng hôn môi.
Rốt cục Uy Tử Cầm có âm mưu gì?
Đương miên man suy nghĩ thì nghe thấy tiếng đẩy cửa từ bên ngoài vọng lại, chưa kịp hoàn hồn thì Uy Tử Cầm đã xuất hiện trước mặt.
Hạ Trọng Hiểu thất hồn lạc phách xoay lưng lại, đem mặt giấu vào hai tay, tại sao lại vào phòng lúc nàng đang tắm chứ?
“Ngươi đi ra ngoài chờ đi! Ta tắm xong sẽ nhường phòng tắm cho ngươi!!”
Uy Tử Cầm giả điếc, cánh tay thon dài với ra sau lưng nhẹ nhàng kéo xuống dây kéo.
Tấm lưng khỏe khoắn, hai chân thon dài hữu lực dần dần bại lộ ra trước mặt.
Hạ Trọng Hiểu nhắm tịt mắt lại, khủng hoảng lẩm bẩm: “Phi phi phi! Không được nhìn, có cái gì mà nhìn?”
Còn đang tự vả thì Uy Tử Cầm bên này đã đến chỗ bồn tắm, cánh tay duỗi thẳng chống lên hai bên bồn tắm, lén lút thổi một hơi vào vành tai trắng nõn.
Hạ Trọng Hiểu suýt chút nhảy dựng lên, tay vòng ra che chắn trước ngực, run rẩy lui về sát mép bồn tắm.
“N-Ngươi ra ngoài, không thấy ta đang tắm sao?”
“Ta thấy, nhưng đây là phòng tắm của ta.” Cánh tay trái đưa đến bắt lấy cằm nàng nhẹ nhàng miết một đường: “Ngươi đừng sợ, ta không ăn thịt ngươi, chỉ muốn ngâm mình mà thôi.”
“Vậy đợi ta đi ra!!”
Hạ Trọng Hiểu luống cuống chống tay xuống bồn để đứng dậy nhưng cổ tay lại bị Uy Tử Cầm bắt lấy, lần nữa ngã lại xuống bồn tắm khiến nước văng tung tóe ra hai bên.
Người trước mặt chớp mắt đã tiến vào trong bồn tắm, da thịt trần trụi vô tình cố ý mà va chạm phát sinh một trận rùng mình.
Hạ Trọng Hiểu tê liệt ngã ngồi trong bồn tắm, tuyến thể sau gáy không biết xấu hổ phản ứng trước tin tức tố quen thuộc.
Cả hai từng tiến hành thiển độ tiêu kí, dù cho xa cách nhiều năm không tiếp xúc nhưng khi gặp lại cơ thể vẫn tự phản ứng với đối phương.
Mặt bánh bao nháy mắt hồng thấu một mảng, cố gắng nghiêng người né tránh đụng chạm từ người bên trên mà chẳng có bao nhiêu tác dụng.
“N-Ngươi muốn làm gì?”
Cánh tay thon dài hữu lực chống bên cạnh, khóe môi trời sinh khẽ nhếch xấu xa giương lên: “Ngươi nói xem? Một càn nguyên một khôn trạch không mảnh vải che thân ở trong bồn tắm sẽ làm những việc gì?”
“Ngươi đừng làm càn, ta… ta…” Hạ Trọng Hiểu sợ sệt rụt cổ lại, hai mắt chẳng biết từ lúc nào đỏ hoen: “Ở đây là hoàng cung, ngươi làm bậy sẽ…”
“Sẽ thế nào? Ta là công chúa Thổ Áo, kẻ nào dám luận tội ta?”
Hạ Trọng Hiểu thẹn quá hóa giận quát lớn: “Lưu manh!”
“Úc, vậy sao?” Uy Tử Cầm hạ thấp người xuống, thổi một hơi trên mặt nàng, hài lòng nhìn gương mặt bánh bao càng lúc càng đỏ: “Ta cũng muốn lưu manh một lần xem thử thế nào.”
Nhân lúc Hạ Trọng Hiểu hé môi muốn mắng người thì ngón tay thon dài trực tiếp luồn ra sau áp sát miệng tuyến thể ra sức cọ xát.
Phảng phất trong không gian tin tức tố thơm ngọt chết người, cảm nhận được cả khí tức của bản thân xen kẽ sau khi kết mùi.
Yết hầu bất an di chuyển lên xuống, hơi thở nóng rực phả vào vành tai, động tác càng lúc càng thô lỗ.
“Đ-Đừng chạm…” Đôi hạnh hoa nhãn linh lung giấu không được nước mắt rưng rưng: “Ngươi buông ra.”
Cơ thể nóng hừng hực như bị ném vào lò lửa, ngón tay thon dài có ma lực bí ẩn dễ dàng câu đi toàn bộ hồn phách.
Vai nhỏ thoáng run lên, mấy lần nghiêng đầu né tránh đều bất thành.
“Ngươi vẫn chưa tẩy kết mùi sao?” Uy Tử Cầm phát sinh tiếng thở dốc nặng nề, khóe môi nhếch lên độ cong tuyệt mỹ: “Vẫn lưu luyến ta như vậy sao?”
“Ta mới không…!”
Lời còn chưa kịp phát ra đã bị Uy Tử Cầm hung hăng hôn xuống, trên phiến môi căng mềm cắn nhẹ một cái.
Đau đớn nhăn mặt biểu lộ bất mãn, Hạ Trọng Hiểu vùng vẫy muốn bỏ chạy nhưng hai cánh tay đối phương như gọng kiềm ra sức giữ chặt lấy nàng không tha.
“Hô, Tử…”
Tuyến thể lần nữa bị tập kích, Hạ Trọng Hiểu rùng mình đổ sụp vào lòng Uy Tử Cầm, vành tai trắng nõn nhanh chóng nhuộm đỏ.
Cơ thể khôn trạch cực kỳ nhạy cảm nhất là khi ở bên cạnh càn nguyên từng tiêu kí, bất tri bất giác phát ra cầu yêu tin tức tố mê người.
Hai mắt tối xầm, Uy Tử Cầm không lời báo trước một phát đem Hạ Trọng Hiểu ôm lên, dùng chân đạp cửa rời khỏi phòng tắm.
Nước rơi tí tách trên sàn kéo dài đến tận giường ngủ, hương vị tin tức tố ngọt ngào như mê dược thượng đẳng dẫn dụ rơi vào cạm bẫy không lối thoát.
Hơi thở dần quyện vào nhau, nóng rực, xung quanh bao bọc bởi nệm vải ấm áp.
Tóc dài ướt sũng phủ trên gối đầu tạo thành vệt nước dài, dù đang giữa hạ vẫn nhịn không được rùng mình.
“Uy Tử Cầm ngươi không được!” Hạ Trọng Hiểu co rúm thành một đoạn, đáng thương khẩn khoản cầu xin: “Cho ta về phòng, làm ơn…”
“Đây cũng là phòng của ngươi.”
Hai cánh tay chống xuống hai bên thân thể ôn hương nhuyễn ngọc, tóc dài ẩm ướt nhỏ từng giọt nước lên đôi vai trần trắng nõn.
Cố gắng nhìn thật kỹ bài trí xung quanh, lần nữa có thể khẳng định đây không phải phòng ngủ của nàng mà là phòng của Uy Tử Cầm.
Trong lúc mải mê quan sát không phát hiện người bên trên tay chân không an phận bắt đầu sờ loạn trên người nàng vừa đủ châm một cỗ hỏa nhiệt.
“Ngươi buông tay!”
Mặc kệ Hạ Trọng Hiểu la hét giãy dụa cỡ nào, Uy Tử Cầm vẫn thản nhiên đặt những nụ hôn khắp da thịt như sương như tuyết.
Trên tiểu hồng đậu khả ái cắn một ngụm, quả nhiên thân thể bên dưới liền run lên khoái hoạt, mắt hạnh to tròn đỏ hoen sắp khóc.
Si mê sờ soạng từng tấc da thịt nhẵn nhụi hưởng thụ cảm giác mềm mại ấm áp mang đến, đã rất lâu mới có được vuốt ve tiểu thân thể quý giá này.
Bốn năm, đã bốn năm ròng rã người nam kẻ bắc, bao nhiêu năm truy đuổi cũng có ngày gặp gỡ nhau tại chính cố hương.
Hạ Trọng Hiểu nâng tay che mặt, nàng không hiểu lý do khiến Uy Tử Cầm hành động như vậy là gì.
Nhưng cũng không muốn hiểu, sợ mộng đẹp sẽ vỡ, sợ mối tình chắp vá này trở về vô nghĩa.
Càng sợ chỉ là một phút giây bốc đồng ngắn ngủi, chớp mắt tỉnh dậy mọi thứ lạnh lẽo đến thê lương.
“Nhìn ta.” Ngón tay thon dài duỗi ra bắt lấy cằm nàng: “Nhìn ta thật kĩ.”
Mắt hạnh ẩm ướt hoen đỏ, cố nén nhịn không rơi nước mắt: “Ngươi rốt cuộc muốn gì ở ta?”
“Ta muốn ngươi.”