Bạn đang đọc Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí – Chương 103: Đa Lạp 10 Giờ Đêm
Cánh tay nhức mỏi không bám nổi trên thành mà rơi hẳn xuống nước, miệng há to chưa kịp hô cứu đã nuốt liền mấy ngụm nước hồ.
Lúc tưởng sắp chết đến nơi lại xuất hiện một vòng tay ôm lấy thắt lưng nàng kéo lên mặt nước, hai tay đặt trở lại thành hồ.
“Khụ…”
Quay đầu nhìn lại thì Uy Tử Cầm lại bơi qua bên kia hồ nước, tựa hồ người vừa cứu nàng không phải đối phương.
Hạ Trọng Hiểu ho thêm mấy tiếng nữa, cả người tì vào thành hồ nhưng không còn sức lực để leo lên.
Cánh tay vắt trên thành một lúc lại trơn trượt ngã thêm lần nữa, tiếp tục bị Uy Tử Cầm kéo lên nhưng kiên quyết không giúp nàng leo lên bờ.
Hạ Trọng Hiểu giận đến nghiến răng, tay vỗ bốp bốp vào thành thu hút chú ý nhưng Uy Tử Cầm vẫn nhởn nhơ bơi qua bên kia hồ.
“Uy Tử Cầm! Ngươi…”
Còn chưa mắng xong đã lần nữa trượt tay rơi xuống, Hạ Trọng Hiểu vùng vẫy đạp tay đạp chân vẫn không trồi lên được.
Mãi đến khi Uy Tử Cầm bơi đến kéo nàng lên mới liều mạng há miệng hấp khí, còn tưởng lần này được gặp mẹ rồi.
Cánh tay vắt lên thành hồ nhưng không còn sức để bám vào, lần nữa trượt xuống muốn ngã xuống nước.
Uy Tử Cầm bất đắc dĩ xốc người nàng đặt lên bờ, bản thân cũng leo lên theo.
“Hồ nước 2m cũng không chịu nổi thì đừng leo xuống.”
Hạ Trọng Hiểu gục mặt trên thành hồ hít thở, giận đến nghiến chặt hàm răng: “Liên quan gì đến ngươi?”
Uy Tử Cầm với tay lấy áo khoác lên người: “Chết đuối ở hoàng cung không tính là vinh hạnh đâu.”
Nói xong liền lạnh lùng rời đi, Hạ Trọng Hiểu siết chặt nắm tay đánh thùm thụp xuống đất.
Bất tri bất giác nước mắt rơi xuống không rõ lý do, cũng không phát hiện bản thân đang khóc.
Nàng rốt cuộc hy vọng cái gì?
Chống đỡ đau nhức đứng dậy, nước trên quần áo nhỏ tí tách.
Hạ Trọng Hiểu tìm một cái khăn sạch xếp ngay ngắn trên bàn quấn kín người, chậm rì rì quay về phòng của mình.
Không có thang máy để đi lên Hạ Trọng Hiểu phải đi bộ lên tầng năm chẳng khác nào cực hình, tại sao hoàng cung lớn như vậy lại không lắp nổi cái thang máy chứ?
Leo đến tầng năm đã mệt muốn chết, vứt khăn xuống dưới sàn quay sang tủ quần áo lục tìm bộ đồ thoải mái sạch sẽ để thay.
Nhấn nút trên tường, nhìn lướt qua đồng hồ trên bàn, nàng còn khoảng hai tiếng để nghỉ ngơi trước khi ghi hình.
Bức tường di chuyển lên trên để lộ phòng tắm rộng lớn hoa lệ, hơi nước mờ ảo, tiếng xả nước rào rào không ngừng tràn vào tai.
Hạ Trọng Hiểu đứng hình, hai mắt trợn trừng, miệng há hốc, sao Uy Tử Cầm lại ở trong phòng tắm của nàng?
“A!!!!”
Thảm thiết hét một tiếng chấn động cả hoàng cung, Hạ Trọng Hiểu hoảng hốt xoay lưng lại, hai tay che kín mắt mình: “Ngươi sao lại ở đây?”
Uy Tử Cầm tắt vòi hoa sen, nhìn bóng lưng phát run của Hạ Trọng Hiểu mà trêu ghẹo: “Đây là phòng tắm của ta.”
“K-Không thể nào.” Hạ Trọng Hiểu hé ngón tay nhìn thử bố trí phòng tắm, đây đúng là phòng tắm của nàng: “Đây là phòng tắm của ta, ngươi nhầm rồi!”
“Phòng ngươi là phòng phụ, phòng ta là phòng chính, vậy phòng tắm này của ta hay của ngươi?”
Đầu Hạ Trọng Hiểu to như cái đấu, ngồi xổm trên đất ngẩn người ra hồi lâu, nghĩ đến gì đó đột nhiên đứng bật dậy chỉ tay vào mặt Uy Tử Cầm: “Phòng ta và phòng ngươi thông với nhau qua phòng tắm?”
Uy Tử Cầm nhướn một bên chân mày, ý nói nàng đoán đúng rồi.
“N-Ngươi…”
Ánh mắt vô tình liếc trúng chỗ không nên nhìn, Hạ Trọng Hiểu xấu hổ quay đầu lại, hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống sàn nhà: “Ngươi sao có thể…”
“Người còn tính mở như vậy đến khi nào? Hay là muốn nhìn ta tắm?”
Hạ Trọng Hiểu suýt chút cắn lưỡi, thẹn quá hóa giận rống to: “Bên trong có nút đóng mà!”
“Tay ta đang ướt.”
Rõ ràng là đang viện lý do!
Hạ Trọng Hiểu vừa ngồi vừa nhích từng bước nhỏ vào trong phòng tắm, do nút bấm ở phòng nàng chỉ mở được chứ không đóng được.
Muốn đóng phải bước vào phòng tắm rồi ấn nút trên tường, hoặc dùng bảng điều khiển ngay bồn rửa tay.
Nghĩ đến gì đó mặt vẫn đỏ bừng không dứt, luống cuống bấm loạn trên nút rồi chạy về phòng của mình.
Mãi đến khi nghe tiếng cạch phát ra mới thả lỏng người ngã xuống giường, muốn lấy mạng nàng sao?
Cảm giác có chút không chân thật, tại sao phòng của nàng lại nằm kế bên phòng Uy Tử Cầm?!
Liên tục ngồi xổm một tiếng đồng hồ trên sàn nhà đến quần áo ướt cũng biến thành khô mới lén lút ấn nút trên tường xem thử Uy Tử Cầm đã đi chưa.
Phòng tắm lúc này không còn ai, Hạ Trọng Hiểu thở phào nhẹ nhõm, nhanh nhẹn mắc quần áo sạch lên móc rồi cởϊ qυầи áo bẩn trên người ném vào rổ.
Tiện tay gạt vòi nước xả đầy bồn tắm, hào hứng ôm sữa tắm của mình đến vòi hoa sen tắm rửa trước rồi mới qua bên kia ngâm mình.
Tóc dài ướt sũng bám chặt vào tấm lưng trắng nõn, thoải mái thở hắt ra một tiếng, không gì thoải mái bằng việc được tắm trong phòng tắm chuẩn khách sạn năm sao.
Mùa hạ ở Thổ Áo quá nóng chỉ muốn đóng đô mãi trong phòng tắm, ghi hình gì đó đợi đến mùa đông làm sẽ tốt hơn.
Tẩy rửa cơ thể sạch hết xà phòng mới tiến vào trong bồn ngâm mình, khoan khoái duỗi thẳng hai chân, cuộc sống hoàng gia thật sự đáng mơ ước.
Đương mải mê suy nghĩ đột nhiên nghe thấy tiếng cạch phát ra, cửa phòng tắm bị một lực đẩy vào hiện ra thân ảnh Uy Tử Cầm mặc áo choàng tắm.
Hạ Trọng Hiểu kinh hồn táng đảm cuộn người trong bồn che chắn cơ thể: “Ai cho ngươi vào đây? Không thấy ta đang tắm sao?”
Uy Tử Cầm giả điếc, lưu loát cởϊ áσ choàng tắm mắc lên móc treo đồ.
Toàn bộ thân thể cao gầy đẹp đẽ như điêu trác hiện ra trước mắt, phừng một tiếng mặt bánh bao đỏ bừng lên, xấu hổ xoay lưng giấu mặt vào trong thành bồn.
Sao có thể vào phòng tắm khi bên trong có người như vậy chứ?
Trở mình muốn đứng dậy lại nhớ bản thân không mảnh vải che thân, một khi đứng dậy toàn bộ cơ thể đều bại lộ.
Hạ Trọng Hiểu khóc không ra nước mắt, rốt cuộc phải làm sao để thoát ra khỏi cảnh này đây?
Chẳng biết qua bao lâu, đột nhiên trên đỉnh đầu truyền đến tiếng nói: “Ngươi còn chưa xong?”
Hạ Trọng Hiểu ngẩng đầu lên nhìn, toàn bộ cơ thể xícɦ ɭõa đẹp đẽ hiện ra trước mắt, mặt bánh bao tức thì đỏ bừng vội vã che mặt nghiêng đầu sang một bên.
“Ngươi đi chỗ khác!”
“Ta còn phải ngâm mình.” Uy Tử Cầm khom người chống tay lên thành bồn, từ từ đem mặt kề sát đến: “Hay là ngươi muốn được ngâm chung?”
“Ngâm chung cái P!”
Hoảng loạn đẩy mặt Uy Tử Cầm sang một bên, Hạ Trọng Hiểu cuống cuồng leo ra khỏi bồn tắm, may mắn túm được khăn tắm đem bản thân quấn kín thành con nhộng.
Đến cả quần áo cũng chưa kịp lấy đã bỏ chạy ra ngoài, liều mạng nhấn vào nút trên tường hạ xuống bức tường.
Thiên a! Ngày tháng sắp tới nàng phải sống thế nào đây?!
…
Buổi chiều ghi hình không quá nắng nóng, Hạ Trọng Hiểu cầm quạt ra sức phẩy phẩy tạo gió, đứng một chỗ để nhân viên hóa trang.
Đi đứng không dám quá mạnh sợ sẽ làm hỏng bộ lễ phục trên người, đùa sao, trang phục hoàng gia đều mấy trăm vạn làm sao nàng có tiền để trả.
Công chúa điện hạ đến gần 6h mới xuất hiện, hoàng hôn gì đó đã tắt từ lâu.
Mặc dù giận muốn điên lên nhưng Hạ Trọng Hiểu vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đổi kế hoạch từ quay hoàng hôn sang quay cảnh chiều tối ở Thổ Áo.
Máy quay bắt đầu chạy, theo kịch bản Hạ Trọng Hiểu sẽ đi từ bên này hồ nói vài câu rồi đi cùng công chúa giới thiệu sơ qua về kiến trúc hồ bơi của hoàng cung.
Chân mang giày cao gót lại mặc váy quá dài nên đi đứng có chút bất tiện, Hạ Trọng Hiểu đi từng bước rất nhỏ dọc theo thành hồ bơi.
“Kiến trúc toàn bộ hoàng cung đều được kỹ sư nổi tiếng thế giới thiết kế riêng và mang đậm phong cách Thổ Áo truyền thống.
Như mọi người đã thấy trước mắt chúng ta chính là hồ bơi riêng của hoàng gia, nơi đây cũng là nơi giải trí của hậu duệ hoàng thất.”
Đến được bên cạnh Uy Tử Cầm cũng cả một quá trình, Hạ Trọng Hiểu duy trì ý cười nói tiếp: “Công chúa có thường xuyên đến hồ bơi này hay không?”
“Có, trưa nay vừa đi, thấy ngươi chết chìm dưới hồ.”
Hạ Trọng Hiểu: “…”
Chết chìm cái P! Là do ai hại ta hả?
“Dạo gần đây ta rất quan ngại chiều cao giới trẻ Thổ Áo, nhưng bây giờ xem ra Cáp Á Lợi mới đáng lo hơn.”
Hạ Trọng Hiểu: “…”
Uy Tử Cầm quay sang nàng cười đến sáng lạn: “Đôi giày ngươi đi là mười phân, miễn cưỡng cũng được 160cm đi?”
Hạ Trọng Hiểu: “…”
Đoàn phim: “Hahahaha!”
“Uy Tử…”
Nói một nửa Hạ Trọng Hiểu vội ngậm miệng lại, hít một hơi thật sâu hòa hoãn tâm tình: “Công chúa cũng rất quan tâm đến chiều cao người khác, bất quá ta cảm thấy chân dài cũng không cần thiết lắm.”
“Úc, nếu chân ngươi dài đã không chết chìm dưới hồ 2m.”
Hạ Trọng Hiểu: “…”
Nàng muốn cắn người a a a!!
Lần này không chỉ không quay được cảnh hoàng hôn mà ngay cả cảnh chiều tối cũng không quay được.
Cả ngày hôm nay công chúa chỉ làm duy nhất một việc là vũ nhục chủ nhiệm đài truyền hình, đến cả nửa cảnh quay ra hồn cũng không có.
Hạ Trọng Hiểu khóc không ra nước mắt, vài ngày nữa về Cáp Á Lợi nàng biết lấy gì đưa cho trưởng phòng!?
Mọi người đành quay về phòng ăn giải quyết bữa tối, hẹn nhau đi thăm Bao Ngọc vừa tỉnh dậy không lâu.
Ở lại trong hoàng cung nên mọi người chẳng mua được lễ vật gì mang đến thăm bệnh, đành nhờ người hầu chuẩn bị ít sữa bánh cho nàng để khi đói có cái mà ăn.
Sau khi biết vết thương trên mặt sẽ để lại sẹo, Bao Ngọc khóc từ chiều đến bây giờ, thấy mọi người đến thăm thì kéo chăn qua đầu giấu kín mặt mũi.
Hạ Trọng Hiểu kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường, ôn giọng an ủi: “Sau khi ngươi khỏe lại có thể nhờ vào phẫu thuật thẩm mỹ để loại bỏ những vết sẹo, hoàn toàn không đáng lo ngại.”
Bao Ngọc rấm rức khóc không biết mệt: “Rõ ràng là ta có thể sống rất tốt nhưng đều bị Hà Nguyệt kia phá hỏng toàn bộ! Ả nghĩ mình là ai chứ? Sao có thể đối xử với ta như vậy?”
“Ngươi đừng quá lo lắng, ta nghĩ mọi chuyện rất nhanh sẽ ổn thôi.”
“Chủ nhiệm nói phải đấy.” Na Na cũng lên tiếng khuyên nhủ nàng: “Ngươi bây giờ không nên suy nghĩ quá nhiều, hảo hảo nghỉ ngơi cho lại sức, sau khi về Cáp Á Lợi ta sẽ cùng ngươi tìm bệnh viện tốt nhất để chữa lành vết sẹo trên mặt.”
“Ta lại làm phiền mọi người phải lo lắng, không có ta dẫn chương trình hẳn công việc đều phải trì hoãn lại?” Bao Ngọc cúi đầu mân mê vạt áo đến nhăn nhúm, đáng thương mở miệng: “Ta sẽ nói lại với trưởng phòng đổi thời gian ghi hình đợi khi ta khỏi hẳn sẽ bắt tay vào công việc, tuyệt đối không kéo dài thêm thời gian nữa.”
Còn tưởng Bao Ngọc đã quên chuyện dẫn chương trình, nào ngờ nàng lại là người có trách nhiệm như vậy, Na Na đành phải đem mọi chuyện nói rõ: “Việc này ngươi không cần phải lo đâu, chủ nhiệm đã giúp ngươi dẫn chương trình rồi.
Mọi việc đều tiến hành theo đúng kế hoạch, ngươi cứ tập trung vào nghỉ ngơi mau chóng khỏe lại là được.”
Bao Ngọc mạc danh kì diệu đảo mắt nhìn qua Hạ Trọng Hiểu: “Chủ nhiệm giúp ta dẫn chương trình?”
“Mọi người trong đoàn không ai có kinh nghiệm nên ta đành phải giúp ngươi.” Hạ Trọng Hiểu đặt lại quả táo đã gọt sạch sẽ lên dĩa: “Chắc ngươi cũng mệt rồi, bọn ta không làm phiền nữa, ngươi ăn chút trái cây rồi nghỉ ngơi đi.”
Nói xong liền cùng đồng sự đứng dậy, nhìn Bao Ngọc thêm một lúc mới rời đi.
Đợi khi mọi người đều đã đi hết Bao Ngọc mới sững sờ nhìn xuống đôi bàn tay mình, còn tưởng có thể lợi dụng chuyện này mà đuổi Hà Nguyệt ra khỏi đài truyền hình.
Ngờ đâu lại trở thành may giá y cho người khác, để Hạ Trọng Hiểu có cơ hội tiếp cận công chúa điện hạ.
Chỉ vì không phải là khôn trạch nàng đã hao tổn không ít tâm sức, chỉ mong có thể được công chúa nhìn đến một lần.
Loại trừ được Hà Nguyệt là khôn trạch nàng đã phải hy sinh không ít lại quên mất còn một Hạ Trọng Hiểu cũng là khôn trạch.
Nếu nàng có thể là khôn trạch vậy thì không cần lo lắng người khác chiếm tiên cơ, không cần lo lắng không càn nguyên phú nhị đại để mắt.
Tại sao mọi chuyện lại phát sinh theo chiều hướng này?
Vung tay gạt đổ dĩa trái cây Hạ Trọng Hiểu vừa gọt, Bao Ngọc điên tiết hét to: “Hạ Trọng Hiểu! Ngươi là cái thá gì!”
Nói đến Hạ Trọng Hiểu một mình quay về phòng ngủ, theo thói quen gọi điện cho đa đa báo bình an rồi mới tìm tỷ tỷ nói chuyện.
Bình thường cũng rất hay nói chuyện với chị dâu, ba người họ biết nàng đi Thổ Áo thì thường xuyên nhắc nhở bôi kem chống nắng và ăn uống điều độ.
Chớp mắt một cái có thêm ba tỷ tỷ nữa, Hạ Trọng Hiểu đi đến đâu cũng có người lo lắng dần dần hình thành thói quen dựa dẫm tỷ tỷ.
Đây cũng không phải chuyện tốt, vài năm nữa tỷ tỷ đều có con của riêng mình sẽ không còn thời gian để chiếu cố nàng nữa.
Tốt nhất vẫn phải học cách tự lập, nàng cũng đã nghĩ tới việc dọn ra khỏi nhà nhưng vì lo đa đa ở nhà một mình không ai chăm sóc nên đành từ bỏ ý định này.
Vừa đi vừa mải mê suy nghĩ không biết đã về đến phòng, cả người đều là mồ hôi chỉ muốn nhảy vào phòng tắm rửa sạch sẽ.
Bất quá nhớ lại chuyện lúc trưa, không biết chừng Uy Tử Cầm lại đang tắm, quyết định đợi thêm vài tiếng nữa mới đi tắm.
Thời gian rảnh rỗi mở điện thoại ra xem phim, mạng Thổ Áo không giống mạng Cáp Á Lợi nên vô pháp đăng nhập vào những trang web xem phim.
Đi loanh quanh trong phòng gϊếŧ thời gian, lâu lâu lại áp tai vào tường nghe động tĩnh.
Nhưng hiệu quả cách âm quá tốt không thể nghe được bất kì tiếng động nào, chỉ có thể ngồi bên này đoán già đoán non.
Mãi đến 9h tối Hạ Trọng Hiểu đánh liều mở tường xem thử, kết quả lại chạm mặt Uy Tử Cầm vừa bước vào phòng tắm.
Nhanh như chớp nhào qua bên kia nhấn nút hạ tường xuống, cảm giác không khác gì đang ăn trộm thì bị chủ nhà phát hiện.
Ngồi bệt trên sàn nhà thở hổn hển một lúc, đợi đến 10h lại mở tường ra thử.
Nào ngờ Uy Tử Cầm vẫn chưa tắm xong, mặc áo choàng tắm ngồi trên thành bồn, dùng ánh mắt thiếu đòn quan sát nàng.
Hạ Trọng Hiểu: “…”
Ngươi rốt cuộc muốn tắm đến bao giờ?