Đọc truyện Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Trả Thù – Chương 46
Lạc Tư Mạn cắn răng chua xót, nhưng không biết nói gì cho phải, tính tình Tề Thiên Ngạo luôn lãnh đạm âm trầm, cô chưa từng thấy hắn cưng chiều dung túng như vậy!
“Mạn Nhi, nếu không đêm nay em ngủ cùng Tâm Khả nhé?” Tề Thiên Ngạo quay người ôm eo Lạc Tư Mạn, chậm rãi nói.
Đôi mắt to ngập nước của Kiều Tâm Khả trong nháy mắt xẹt qua ánh sáng giảo hoạt, nhưng vẫn nhu thuận rúc vào trong ngực Tề Thiên Ngạo, cẩn thận từng tý kéo ống tay áo hắn: “Anh Thiên Ngạo, chị ấy hình như không nguyện ý, chị ấy vẫn luôn xụ mặt, giống như không thích Tâm Khả.”
Vừa nói nước mắt vừa rơi xuống mà, thật sự làm người đau lòng.
Tề Thiên Ngạo không khỏi bật cười: “Nhóc con, chị Mạn Nhi là người lương thiện nhất, đừng lo lắng, chị ấy sẽ thích em!”
“Thế nhưng ngày mai em nhất định phải trở về.” Tề Thiên Ngạo kéo tay Kiều Tâm Khả ra, nghiêm túc nói.
Trong lòng Lạc Tư Mạn chua xót, đột nhiện thở dài, hắn vẫn quan tâm cô, quan tâm đến lời nói của hắn và cô, quan tâm đến một tháng một lòng này với cô!
Kiều Tâm Khả chép miệng, tiếp tục nhào vào ngực Tề Thiên Ngạo, khóc thút thít: “Anh Thiên Ngạo, Tâm Khả không dễ dàng gì mới tìm được anh. Thiên Khả không đi, Tâm Khả chết cũng không đi!”
Cô ta nhào vào ngực Tề thiên Ngạo, khóe mắt lại hung tợn nhìn Lạc Tư Mạn, Lạc Tư Mạn không khỏi kinh hãi, ánh mắt như vậy căn bản không giống một cô nhóc mười mấy tuổi!
Tề Thiên Ngạo thở dài, muốn kéo cô ta ra, nhưng không ngờ cô nhóc này lại như kẹo dính da trâu dán chặt lên người hắn, sống chết cũng không kéo ra được!
“Kiều Tâm Khả, nếu em không buông tay trở về phòng ngủ, hiện tại anh sẽ sai người đưa em đi!”
Tề Thiên Ngạo nghiêm mặt, lạnh lùng nói.
Kiều Tâm Khả lập tức ngoan ngoan nhảy ra, đáng thương nhìn Tề Thiên Ngạo, lại đi đến trước mặt Lạc Tư Mạn: “Chị, Tâm Khả ngủ cùng chị…”
Thân mật khoác tay Lạc Tư Mạn, còn dán khuôn mặt nhỏ lên cánh tay cô, Lạc Tư Mạn thiếu chút nữa cho rằng mình vừa nhìn nhầm, cô bé hung dữ trừng cô vừa rồi là một người khác!
Không đành lòng khiến hắn khó xử, Lạc Tư Mạn dịu dàng nói: “Thiên Ngạo, yên tâm, đêm nay tôi ở cạnh Tâm Khả, anh mau về ngủ đi, mệt mỏi một ngày rồi.”
“Ừ, không muốn thì mặc cho em ấy nháo, biết không?” Tề Thiên Ngạo kéo tay Lạc tư Mạn, hôn lên khóe môi cô: “Mạn Nhi, ngủ ngon…”
Nhìn cô nhanh chóng đỏ mặt, Tề thiên Ngạo mới cười trở về phòng mình.
“Anh Thiên Ngạo thật sự đối xử với cô rất khác!”
Bóng dáng Tề Thiên Ngạo vừa biến mất, Lạc Tư Mạn còn đắm chìm trong nụ hôn vừa rồi, lập tức bị giọng nói lạnh lùng của Kiều Tâm Khả bừng tỉnh, quay sang thấy cô ta đang cười âm trầm nhìn cô…
Lạc Tư Mạn dịu dàng nở nụ cười: “Chúng ta về phòng đi.”
“Ai là chúng ta với cô!” Kiều Tâm Khả hất tay cô ra: “Tôi nói cho cô biết, anh Thiên Ngạo và cô không có khả năng đâu, cô vẫn nên nhanh chóng rời khỏi anh ấy đi!”
Kiều Tâm Khả đóng sầm cửa, chống nạnh chỉ vào Lạc Tư Mạn, vậy mà lại có chút thành thục và phong trần!
Lạc Tư Mạn cười khổ: “Kiều tiểu thư, tôi mệt mỏi, muốn đi tắm.”
Quay người không để ý đến cô ta, muốn đi vào phòng tắm, Kiều Tâm Khả kinh ngạc nhìn bóng lưng cô, cô ta không cam tâm, nếu nói Mạch Nhã Kỳ, chị ta là vị hôn thê của hắn, cô ta không có tư cách tranh, thế nhưng người phụ nữ này thì tính là gì?
Một tiểu thư nghèo túng, nghĩ mà buồn bực, một bước tiến lên hung hăng đẩy cô ra…
“A…” Lạc Tư Mạn kinh hoảng kêu to, trong lúc hốt hoảng tiện tay đụng lên mặt bàn, nhưng lại làm bộ đồ uống trà đổ xuống, lảo đảo rơi xuống đất, lòng bàn tay lập tức đau nhói…
“Cô làm gì vậy?” Cô miễn cưỡng chống cơ thể đứng dậy, lòng bàn tay bị mảnh sứ vỡ cứa qua, máu tươi đã chảy đến cổ tay!
Lạc Tư Mạn đau đớn hít một ngụm khí lạnh, rút khăn tay đặt lên vết thương, máu tươi nhanh chóng thấm ướt khăn tay, cô khẽ nhíu mày, cầm khăn tay ấn lên vết thương rồi nhìn Kiều Tâm Khả đang sững sờ, không nói gì quay người đi…
“Cô không đi nói với anh Thiên Ngạo sao?” Kiều Tâm Khả chần chờ một chút rồi hỏi.
Bước chân Lạc Tư Mạn dừng một chút, xoay người nhìn sắc mặt hơi trắng bệch của Kiều Tâm Khả: “Lần này, tôi sẽ không.”
Kiều Tâm Khả bỗng nhiên nhếch miệng, cười quỷ dị, chậm rãi nói: “Đừng tưởng như vậy tôi sẽ có cảm tình với cô, nói cho cô biết, cho dù tôi có cố tình đả thương cô, anh Thiên Ngạo cũng không quan tâm! Ngược lại, nếu như cô đả thương tôi, như vậy liền khó nói!”
“Đừng tưởng như vậy tôi sẽ có cảm tình với cô, nói cho cô biết, cho dù tôi có cố tình đả thương cô, anh Thiên Ngạo cũng không quan tâm! Ngược lại, nếu như cô đả thương tôi, như vậy liền khó nói!”
“Kiều tiểu thư, cô nói bậy bạ gì đó? Hiện tại là cô làm tôi bị thương, tôi vốn không có ý trách cô, cô căn bản không sợ ngủ một mình, như vậy liền dễ giải quyết, tôi đi!”
Lạc Tư Mạn một bụng lửa giận không phát ra được, lại bởi vì tính tình trời sinh đã không thích cãi lộn, tiện tay lấy ra mấy cái băng dính cá nhân trong túi xách, dán lên vết thương, xoay người muốn đi ra ngoài!
“Cô đứng lại!”
Kiều Tâm Khả bỗng nhiên cười lạnh, nhanh chóng chạy đến chỗ mảnh sứ vỡ trên đất, nhặt lên một mảnh sắc bén, Lạc Tư Mạn sợ ngây người!
“Kiều tiểu thư, cô muốn làm gì?” Cô bỗng nhiên có một dự cảm đáng sợ, Kiều Tâm Khả này, nhất định có âm mưu!
Lại không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn cô ta lấy mảnh sứ vỡ hung hăng rạch lên bắp chân, trong nháy mắt, máu tươi ào ạt chảy ra, Lạc Tư Mạn nhanh chóng tiến lên, đoạn lấy mảnh sứ trong tay cô ta: “Kiều Tâm khả, cô điên rồi!”
Cửa phòng đột nhiên mở ra, trong tay Lạc Tư Mạn còn cẩm mảnh sứ, kinh ngạc nhìn người đàn ông đứng ở trước cửa, Kiều Tâm Khả đã oa một tiếng khóc lớn, lảo đảo chạy đến trước mặt Tề Thiên Ngạo, hung hăng nhào vào ngực hắn: “Anh Thiên Ngạo, Khả Tâm rất đau…”
“Lạc Tư Mạn, cô đang làm cái gì?” Tề Thiên Ngạo phẫn nộ gào lên, trong lòng Lạc Tư Mạn bỗng nhiên xiết chặt, nhìn mảnh sứ trong tay còn dính máu, cô mới bừng tỉnh hiểu ra, Kiều Tâm Khả lại tính toán cô!
“Tôi không có!”
Lạc Tư Mạn bình tĩnh nói, rõ ràng cô ta làm cô bị thương trước, thế nhưng lại làm ác nhân cáo trạng trước! Cô sẽ không ngốc đến mức để cô ta tính toán!
Con ngươi Tề Thiên Ngạo xiết chặt, nhìn cô gái nhỏ khóc thút thít trong ngực: “Cô không có, tôi đều nhìn thấy được, cô còn không thừa nhận! Tâm Khả vẫn là một đửa trẻ, cô sao có thể ác như vậy!”
“Tề Thiên Ngạo, đôi khi nhìn thấy cũng không nhất định là thật! Tôi cũng bị thương!” Lạc Tư Mạn chậm rãi vươn tay ra, Tề Thiên Ngạo nhìn lòng bàn tay đầy vết máu của cô, trong lòng đột nhiên co rụt lại, đang muốn mở miệng…
“Anh Thiên Ngạo, anh không nên trách chị ấy, chắc hẳn chị ấy cũng không cố ý làm vỡ chén trà, không cố ý làm Tâm Khả bị thương, chị ấy cũng bị thương, anh mau đến chăm sóc chị ấy đi, Tâm Khả không làm sao cả.. Ô ô ô…”
Cô gái nhỏ tránh khỏi ngực Tề Thiên Ngạo, nhu thuận lau nước mắt, khập khiễng đi đến ghế sa lon bên cạnh, máu tươi từ bắp chân đã chảy đến mặt đất, Kiều Tâm Khả thử cầm khăn tay muốn lau khô vết máu, lại đau đến hít một ngụm khí lạnh, miệng nhỏ bẹp một tiếng, lại một lần nữa khóc lên…
Tề Thiên Ngạo lập tức chạy tới, đau lòng lau nước mắt cho cô ta: “Chảy nhiều máu như vậy còn cậy mạnh!”
Xoay mặt không thèm nhìn Lạc Tư Mạn, lạnh lùng nói: “Còn đứng đấy làm gì? Không phải cô biết xử lý vết thương sao? Nhanh băng bó kỹ cho Tâm Khả!”
Thân thể Lạc Tư Mạn đột nhiên chấn động, đối diện với ánh mắt đắc ý vừa lóe lên của Kiều Tâm Khả, cô cắn chặt môi: “Tay tôi cũng bị thương, không cách nào băng bó được! Anh có thể tìm bác sỹ!”
Quay người, đưa tay kéo cứa, chần chừ một chút, rồi không do dự đi ra ngoài!
Cô yêu hắn, nhưng không muốn vì yêu hắn mà phải chịu ủy khuất! Không phải lỗi của cô, tại sao cô phải chịu hậu quả?