Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Chương 49


Đọc truyện Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát – Chương 49

“Vậy thì nói cho anh biết, rốt cuộc có chuyện gì?”

Trên mặt cô khẩn trương, nói cho anh biết nhất định là có chuyện, hơn nữa
còn không muốn cho anh biết, điều này khiến anh bất mãn.

“Tôi, tôi, chỉ là….”

10 đầu ngón tay nắm thật chặt cái chăn, Tình Tình do dự nửa ngày vẫn thấp
thỏm lo lắng. Đối mặt với một người đàn ông, hơn nữa còn là người đàn
ông cùng cô thân mật, cô muốn mở miệng nhưng cũng không dám.

Cảm giác như thế thật sự rất tệ, giống như quay trở lại năm cô 13 tuổi, lần đầu tiên có kinh cô cũng sợ hãi và lo lắng như thế. Cô không có mẹ ở
bên cạnh, mặc dù cô gái nào khi lớn lên cũng phải trải qua những chuyện
thế này, nhưng lần đầu tiên khi đối mặt với quần lót ửng hồng, cô đã ở
trong phòng tắm nửa ngày không biết nên như thế nào.

Thật may
ngày đó, vì cô trì trệ chưa đi học, cho nên vú Trần trong nhà lên gọi
cô, đối mặt với nữ quản gia, cô mới dám nói ra bối rối của mình. Cũng
may, nữ quản gia dạy cô làm như thế nào khi gặp phải chuyện như vậy.

Nhưng bây giờ…..

“Là vì quần áo bị hỏng sao?” Mộ Dung Trần yên lặng nhìn biến hóa trên mặt
của cô, sau đó nhìn xung quanh, ngoại trừ quần áo bị xé ở bên ngoài,
giống như không có gì không đúng.

Tình Tình cắn môi không nói lời nào.


“Hay là, vì anh đi nên làm em sợ?” Anh có thể cho là như thế sao?

“. . . . . .” Còn chưa nói chuyện.

“Tiết Tình Tình, không nên chọc anh tức giận” Người phụ nữ này, rốt cuộc có
chuyện gì không thể nói? Hơn nữa nhìn sắc mặt của cô không giống như
ngày thường.

“Anh đi ra ngoài đi. Không cần anh lo” Thần kinh
giống như đang ngồi trên đu quay, lúc lên lúc xuống, đang muốn đẩy anh
ra, thì cảm thấy trong bụng truyền đến cơn đau, đau đớn này dường như
muốn kéo dài.

“Ưmh. . . . . .” Cúi đầu rên rỉ một tiếng, cô cúi
đầu che lại bụng mình, sinh lý ngày đầu tiên, cảm giác đau đớn mỗi lần
sẽ đến rất nhanh, rồi sẽ kéo dài, khiến cho cô chống đỡ không được.

“Rốt cuộc thế nào?”

Tiếng rên rỉ yếu ớt này làm cho lửa giận của anh chậm lại, cô gái nhỏ sắc mặt đột nhiên tái nhợt, anh không còn tâm tình đợi đáp án, ôm cả chăn và
người cô lên:

“Anh dẫn em đi bệnh viện”

Đáng chết, rốt cuộc thế nào? Có phải là bị bệnh hay không?

“Thả tôi xuống, tôi không muốn đi, không đi.”

Cô không cần đi bệnh viện. Cả người bị anh ta ôm, cô không ngừng vùng vẫy, cô đã khó chịu rồi, tại sao anh lại đối xử với cô như vậy.

Thân thể của người trong ngực đã nóng như lửa đốt, thân thể rét run, trên trán lại toát mồ hôi hột.

Ánh mắt của anh từ trên mặt của cô chuyển sang chiếc giường lớn, một màu đỏ chói mắt đập vào mắt khiến lòng anh cả kinh, tại sao cô có thể bị
thương nghiêm trọng như vậy? Tối qua anh thô lỗ đến mức độ này sao?

“Bảo bối nói cho anh biết, có phải là anh thương tổn em hay không? Đừng sợ,
chúng ta lập tức đến bệnh viện được không?” Sợ cô giãy giụa sẽ càng khó
chịu, anh dứt khoát đem cô đặt lên giường, nhưng không có buông cô ra.

“Đừng….” Thanh âm phát ra từ trong miệng khô khốc của cô, đau bụng kinh mà lại đi bệnh viện, chỉ sợ cô sẽ mắc cỡ nhảy lầu bệnh viện mất.

“Ngã bệnh nhưng không đi bệnh viện thì làm sao được?” Nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô.

“Không cần. . . . . .”

“Vậy anh gọi bác sĩ đến được không?” Lần này cũng có thể đi?

“Người ta tới kì sinh lý nên đau bụng, anh kêu bác sĩ làm gì?” Thật không có
biện pháp, thật sự không chịu nổi anh ta, không nói thật sự không được,
theo cách làm của người đàn ông này, nhất định sẽ mời bác sĩ đến. Nhưng

nói xong, cô liền hận không cắn đứt đầu lưỡi của mình.

“Bạn tốt? Sinh lý đau?”

Người từ nhỏ đã thông minh bất phàm như Mộ Dung Trần, lần đầu tiên ngây ngẩn cả người. Cô nói cái gì thế?

Mất thể diện, mất mặt chết được! Xấu hổ tới cực điểm, đau đớn đột nhiên
khiến cô không thể chịu được, nước mắt của cô lại rơi….. Đều tại anh ta, nếu như anh ta không qua đêm ở chỗ này mà trở về nhà, nếu anh ta không
xé nát quần áo của cô, lại còn ép hỏi cô, hại cô đau thật là đau.

“Đừng khóc được không? Anh gọi điện thoại hỏi Âu Thánh Nguyên.” Vấn đề như
vậy hắn thật sự chưa từng xử lý, nên theo bản năng anh muốn gọi điện hỏi Âu Thánh Nguyên.

“Đừng gọi, không cho….”

Nhìn anh cầm
điện thoại di động lên muốn gọi, Tình Tình không để ý đến bụng mình
không thoải mái, ngồi dậy, kéo anh. Trời ạ, vì chuyện này mà gọi cho
người đàn ông khác, hơn nữa người đàn ông kia còn là giáo sư của trường
cô, có muốn cô tiếp tục sống hay không chứ?

“Vậy muốn làm thế nào?” Mộ Dung Trần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của cô , lo lắng ngồi xuống.

“Thuốc giảm đau. . . . . .” Trước kia mặc dù cũng đau nhưng không đau mãnh
liệt như vậy. Có lẽ trong khoảng thời gian này mệt mỏi nhiều quá.

“Thuốc giảm đau?” Luôn luôn có thói quen ra lệnh cho người khác, phản ứng đầu tiên của anh là cầm điện thoại lên: “Còn gì không?”

“Còn nữa,
còn có. . . . . .” Tình Tình ấp a ấp úng không nói ra, nhưng là, thân
thể càng ngày càng không thoải mái, thanh âm cũng càng nói càng nhỏ.

“Còn có cái gì?” Vì để cho mình nghe được cẩn thận hơn, Mộ Dung Trần cúi đầu.

“Băng vệ sinh. . . . . .” Nín một hơi, rốt cuộc nói ra.


“Anh lập tức gọi Quản gia đưa tới đây, được không? Đừng khóc, rất nhanh sẽ
tới rồi.” Lần nữa cầm điện thoại lên, chuẩn bị quay số điện thoại.

“Anh….. Anh đi mua…..” Biết thói quen của người đàn ông này là hay ra lệnh cho
người khác, anh ta chỉ muốn người ta bán mạng cho anh ta, nhưng, nếu như chút chuyện nhỏ này cũng phiền quản gia của nhà Mộ Dung đưa đến đây, về sau cô làm sao tiếp tục sống chung với nhà Mộ Dung, mặc dù chuyện nhỏ
này có lẽ người khác không để ý, nhưng cô…..

Chỉ có điều, bảo anh ta đi mua dường như không thỏa đáng cho lắm. Tình Tình cúi đầu không nhìn anh nữa.

Động tác trên tay ngừng lại, cô gái này nói cái gì? Để anh đi mua? Mộ Dung
Trần anh sống 28 năm qua, ngoại trừ mua cổ phiếu ra chưa từng động tay
mua thứ gì, thế nhưng cô gái này….

Chỉ là, đây là lần đầu tiên cô yêu cầu anh, vậy anh có nên đi mua không?

“Đi nơi nào mua?”

“Tiệm thuốc.”

“Có phải những thứ em cần ở tiệm thuốc đều có?” Ngoại trừ thuốc giảm đau, hình như cô còn nói thứ gì khác nữa.

“Ừ” Bây giờ tiệm thuốc cái gì cũng có đầy đủ, về phần bảng hiệu thì không cần tìm.

“Chờ anh một chút, anh trở lại ngay” Tiếng bước chân nặng nề nhanh chóng
vang lên, anh đi ra ngoài. Cho đến khi tiếng đóng cửa dội lại, gian
phòng lần nữa khôi phục yên tĩnh.

Tình Tình quấn lấy chăn từ từ nằm xuống giường. một loại cảm giác xa lạ, chưa từng có, từ từ tràn vào trái tim……


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.