Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Chương 47


Đọc truyện Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát – Chương 47

Đến phòng ở cuối hành lang, bị cô gái nhỏ kiều mỵ trong ngực dấy lên dục hỏa thiêu đốt, một
cước đá văng cửa phòng, mang cô đến trước giường lớn.

Ánh mắt mờ mờ bắt đầu lấy lại tinh thần, nhưng đã bị thân thể người đàn ông đè lại.

“Tại sao anh lại đè tôi?”

Mộ Dung Trần chống nửa người lên, nhìn cô gái ánh mắt mông lung đang nằm trên giường.

“Vậy anh để em đè lại…” Sau đó lật người, để cho cô gái nhỏ phía dưới đổi vị:

“Thì ra là em thích như vậy à” Nhìn tư thế này chính là lần đầu tiên cô và
anh ở trên giường, Mộ Dung Trần hôn lên khuôn mặt đã phiếm hồng của cô.

“Anh…” Cô gái nhỏ bị hôn đưa tay che mặt, mặt đỏ giống như máu, ánh mắt trong
veo như nước nhìn người đàn ông đang ôm cô, trong khoảng thời gian ngắn, trước mắt chỉ còn người đàn ông thập phần anh tuấn, cô quên cả uống
nước, quên cả giãy dụa.

Cô như vậy nhìn anh, dục vọng tựa như mất khống chế xông thẳng lên đầu.

Giây tiếp theo, áo đầm vừa người đã bị chia năm xẻ bảy nằm tán loạn trên mặt đất, bàn tay của anh đè cái ót của cô, áp đầu của cô xuống đầu mình.
Môi mỏng của anh đã hôn lên môi anh đào của cô.

Đầu óc của Tình

Tình càng thêm rơi vào hỗn độn, không thể tiếp tục suy nghĩ, theo bản
năng hé môi ra, mặc cho lưỡi của anh bá đạo xông vào, chuyện dường như
có chút không đúng, nhưng nụ hôn này lại nóng quá, ngọt quá, khiến cho
não của cô bắt đầu mê mang. Ánh mắt mê ly, không tự chủ được cùng đầu
lưỡi anh dây dưa, liếm mút.

Cô hôn đáp lại anh. Làm cho anh cảm
giác được vui sướng xông lên não, kể từ khi bị hạ dược đêm đó, tất cả
nhiệt tình của cô giống như bị nước đá dập tắt, làm thế nào cũng không
tìm về được.

Bất luận anh ở phía trên cố gắng như thế nào, bọn
họ cũng không có khả năng dấy lên tình cảm nào, làm cho anh mỗi lần như
vậy tâm như bị lửa đốt chỉ có thể càng thêm tức giận mà muốn cô, mặc cho cô có đồng ý đáp lại anh hay không, nhưng mỗi đêm ôm một người phụ nữ
không cam tâm tình nguyện, đối với tự tôn của đàn ông là đả kích đến mức nào?

Huống chi, anh vừa sinh ra đã là thiếu gia nhà Mộ Dung vô
cùng tôn quý. Chỉ là yêu có thể làm sao? Cho dù anh biết lòng của cô
không thuộc về anh, nhưng anh cũng muốn thân thể của cô thuộc về anh.

Tối nay, dường như cô đã trở về dáng vẻ đêm hôm đó, bất ngờ này khiến anh
không kịp chuẩn bị, dù cho biết cô bị người khác tính kế, nhưng anh cũng muốn được hưởng thụ phần vui mừng trọn vẹn này.

Vì để dò xét
xuống bên dưới, anh giả vờ đem đầu lưỡi của mình rút ra khỏi miệng cô,
đôi môi vừa rời khỏi, quả nhiên, cô gái nhỏ nhất quyết không tha, chủ
động liếm lên môi anh, đầu lưỡi nho nhỏ cũng nghịch ngợm chạy vào trong
môi của anh.

Thì ra là do cô chủ động, như thế này tốt biết bao, là chuyện mất hồn đến như vậy, anh lần nữa lại nắm quyền khống chế, đem đầu lưỡi của cô hút vào trong miệng của mình, lật người lại ngậm mút……

“Tại sao chỉ có tôi không mặc quần áo? Anh cũng phải cởi chứ!” Bị hôn đến toàn thân nóng lên, cô gái nhỏ lên tiếng oán trách.

“Vậy em…..”

Trong phòng nhiệt tình, làm cho người nghe tai đỏ tim đập.

Chiều nay, không có oán, không có hận, chỉ có thiên hoan địa lão giữa nam và nữ, tựa như tình nồng mật ý……

***


Đây là nơi nào? Tình Tình mở mí mắt tựa như nặng ngàn cân ra. Thân thể của
cô mềm nhũn nằm ở một nơi xa lạ? Đây không phải là biệt thự cô đã ở gần
một tháng à?

Trên người đang đắp chăn bông sạch sẽ, mềm mại, bên
trong phòng máy điều hòa vững vàng hoạt động, trong phòng xa hoa có vẻ
yên lặng.

Chịu đựng cả người đau nhức, muốn từ trên giường đứng
dậy, nhưng cô dùng hết sức toàn thân cũng chỉ có thể nương đến đầu
giường.

Dưới chăn dĩ nhiên không có món đồ nào trên người, giữa 2 chân đau nhức để cho cô hiểu tối hôm qua mình đã trải qua một buổi tối
như thế nào.

Nhưng, tại sao, một chút ấn tượng cô cũng không có? Ý thức của cô chỉ dừng lại lúc cô ngồi ở trong phòng chờ anh, sau đó cô ngủ thiếp đi, như vậy nói cách khác, anh đã mang cô đến đây?

Nhưng, hình như anh cũng không có ở đây? Cô có nên ra ngoài hay không? Cô như
vậy căn bản không có biện pháp đi ra ngoài nha, Tình Tình nhìn y phục đã bị xé rách ném trên mặt đất.

Mộ Dung Trần người đàn ông này
thật đúng là âm dương quái khí, có lúc rất dịu dàng xem cô như bảo bối
mà hôn cô, yêu cô, cũng có lúc giống như ác ma cuốn cô vào trong triền
miên kịch liệt.

Tối hôm qua bọn họ đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao khi tỉnh lại chỉ còn mình cô ở trên giường?

Thân thể bủn rủn cùng khó chịu khiến Tình Tình chỉ muốn đến phòng tắm để tắm nước nóng cho thoải mái dễ chịu một chút, nhưng, trong phút chốc khi cô vén chăn lên, giữa 2 chân ẩm ướt, cùng bụng dưới đau nhức, khiến cho cô cúi đầu nhìn lên chiếc giường vốn trắng như tuyết nay đã nhiễm một mảng màu đỏ xinh đẹp…..


Đây là….. Không thể nào là lạc hồng của đêm đầu tiên, mà là “bạn tốt” của cô tới?

Không trách được, bắt đầu từ buổi tối hôm qua, bên eo của cô bắt đầu ê ẩm.
Vậy cũng chứng minh một chuyện đó chính là cô không có mang thai.

Đứa bé, tại sao cô lại không nghĩ tới, với trình độ thân mật nhiệt tình của bọn họ như vậy sẽ không có đứa bé sao? Nhưng, hôn nhân như vậy, căn bản không cần thiết kéo thêm một đứa bé vào khiến giữa bọn họ trở nên phức
tạp hơn.

Cô thật là hồ đồ. Đã ngủ với một người đàn ông lâu như
vậy, tại sao cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ngừa thai, với tuần suất
một ngày làm 3 chập của anh ta, cô không có thai cũng không biết có phải do ông trời thương hại cô không nữa.

Nếu như đã không muốn, vậy nên nói rõ với anh ta, nhưng cô nên nói như thế nào đây?

Từng đợt rồi lại từng đợt sóng triều khiến cho Tình Tình cảm thấy xấu hổ
hơn, ở nơi như thế này, những chuyện bí mật của con gái cô không thể nói với người khác, cô theo bản năng kéo chăn về trên người, cô cũng không
thể cứ ngồi lì trên giường mãi.

Nhưng, cô phải làm sao đây? Quần áo bị xé rách, ngay cả quần nhỏ, cũng bị xé luôn, Tên đàn ông khốn kiếp đó lại ném cô ở lại chỗ này? Cô cắn chặt môi, nuốt nghẹn ngào trở về cổ họng, cô không thể khóc, nhất định không thể khóc, nhưng, nước mắt vẫn
từng dòng từng dòng rơi xuống, càng nghĩ càng đau lòng, càng uất ức, thì càng khó nén, vốn đang lặng lẽ rơi lệ lúc này đã chuyển thành khóc nhẹ.

Đều tại hắn, đều do hắn, là cái tên Mộ Dung Trần chết tiệt kia, khiến cô rơi vào tình cảnh lúng túng như thế này, muốn đi lại không đi
được, mà ngồi thì lại khó chịu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.