Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Chương 33


Đọc truyện Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát – Chương 33

Chuyện kết hôn cứ được quyết định như thế.

Tình Tình vẫn ở lại biệt thự của Mộ Dung Trần. Anh nói cô không cần đến
trường nữa, đã có người giúp cô làm thủ tục tạm thời nghỉ học!

Tạm thời nghỉ thì nghỉ đi. Nếu trở lại ngôi trường quen thuộc, cô cũng
không còn mặt mũi nào để đối diện với Dương Bách Lâm. Nhưng, cô vẫn nợ
anh một lời giải thích, nhưng lại không biết nên mở miệng giải thích thế nào.

Mỗi ngày sống trong biệt thự của Mộ Dung Trần cũng không
có việc gì làm. Mộ Dung Trần điều 2 người giúp việc từ nhà Mộ Dung sang
đây, giúp cô quét dọn và chuẩn bị 3 bữa cơm. Hằng ngày, công việc của
anh ta cũng rất bận rộn, buổi sáng lúc cô thức dậy đã không thấy anh ta ở bên cạnh, buổi tối sau 9h anh ta mới có thể về đây.

Ban ngày,
thời gian gặp mặt của bọn họ thật ít ỏi, chẳng qua, điều đó rất hợp ý
của cô. Bởi vì, cô không biết nên sống chung với một người đàn ông như
thế nào.

Anh ta đối với cô, ngoại trừ nhiều lúc cô không đoái
hoài đến anh ta, anh ta sẽ nổi giận, thời gian còn lại đều quan tâm chăm sóc cô.

Chỉ là, nhiều khi nhu cầu trên giường của anh ta quá độ làm cho cô không chịu được. Sau khi vết thương ở chân của cô khá lên,
mỗi tối, mặc kệ dù có về muộn như thế nào, anh ta nhất định sẽ tìm mọi
cách để chọc phá giấc ngủ của cô, mặc kệ cô có phản kháng như thế nào,
đến cuối cùng anh ta cũng có cách bắt cô khuất phục.

Nếu như nói cô không có cảm giác gì là không đúng, ngày đó, Âu giáo sư chỉ cho anh
ta công dụng của thuốc đó. Bắt đầu từ hôm đó, anh ta luôn kiên nhẫn bôi

nó cho cô, nhưng có lúc anh quýnh lên, anh dứt khoát thoa thuốc cho cô,
sau đó không để ý đến cô đau đến run rẩy mà mạnh mẽ chiếm đoạt.

Nhìn cô đau đến khuôn mặt tái nhợt, nhưng anh ta vẫn có thể vô sỉ nói:

“Không có cảm giác sao? Tôi sẽ làm cho em có cảm giác mới thôi”

Đúng vậy! Anh ta có thể đem cô ném vào gió mưa hoan ái nam nữ, đến khi cô khóc lóc, cầu xin anh ta mới thôi…..

Tình Tình mệt mỏi nằm ở trên giường lớn, mở to mắt sửng sờ nhìn rèm cửa sổ
màu tím nhạt bị gió nhẹ thổi tung bay. Phần lớn chiếc chăn mềm đã bị rơi xuống giường, chỉ còn một nửa nằm ở cuối giường, cô một thân trắng như
tuyết nằm trên ga giường màu đậm càng thêm bắt mắt.

Trên da thịt xinh đẹp của cô, hiện đầy vết xanh tím cùng sưng đỏ, toàn thân cô vô
lực nằm ở trên giường, cho thấy vừa trải qua hoan ái.

Trong
phòng, quần áo xốc xếch ném đầy trên đất, cùng với hương vị ái muội lan
tỏa, cho dù gió nhẹ từ cửa sổ sát đất thổi vào, cũng thổi không hết hơi
thở dục vọng ở trong phòng.

Rất mệt, mệt mỏi quá, sao cô lại
chọc phải người đàn ông sáng sớm muốn đến công ty đi làm này chứ? Cô vẫn còn đang ngủ mơ màng, nhưng, người đàn ông đã ăn mặc chỉnh tề lại chọc
phá giấc ngủ của cô.

Sau đó, anh nói buổi trưa sẽ có người của
công ty áo cưới đến lấy số đo của cô để may lễ phục cưới, công ty đá quý của nhà Mộ Dung cũng sẽ đến.

Cô mơ hồi nghe được, nghe xong chỉ ừ một tiếng coi như đáp lại anh ta. Dù sao, chuyện hôn lễ cũng do anh
ta một tay chuẩn bị, cô có nói cái gì cũng vô dụng, cho nên anh ta nói
như thế nào sẽ là như thế đi!

Cô vốn cho là sau khi nói xong anh
ta sẽ rời khỏi, nhưng anh ta lại hỏi cô muốn lễ phục và nhẫn kiểu dáng
như thế nào, thì cô sửng sốt một chút, mới tùy tiện nói:

“Tùy anh”

Sắc mặt người đàn ông kia vốn đang tốt nhưng sau một giây đã trở nên âm
trầm, anh ta kéo cô từ trong chăn ra, thanh âm rất thấp hỏi cô:

“Em nói tùy?”

Người con gái này dám hời hợt nói một câu tùy anh sao? Gả cho anh cứ tùy tiện như vậy sao? Lúc trước cô quỳ trên đất tìm kiếm chiếc nhẫn bởi vì cô
yêu người đàn ông đó sao?

Mộ Dung Trần cố gắng kìm chế cơn giận
của mình không muốn nổi giận với cô, tuy nhiên, lòng ghen tỵ mãnh liệt
không khống chế được, cô dám nói tùy anh một lần nữa, cô thử xem.

“Tùy anh”


Người đàn ông này cầm tay phải của cô đến đau đớn, lại nghe câu tùy anh của
cô, giống như biến thành dã thú, kéo cô lên giường giày vò cô suốt một
buổi sáng mới ra cửa.

Bây giờ cô không hiểu, cô nói tùy anh ta
thì sao? Chẳng lẽ có thể nói không sao? Anh nghĩ muốn nghe đáp án gì?
Chẳng lẽ muốn cô vui mừng hớn hở thảo luận những chuyện này sao?

Cô không làm được!

Thân thể mỗi đêm cùng anh ta trầm luân đã là giới hạn thấp nhất của cô rồi,
cô không thể đem lòng của cô bỏ vào trong cuộc hôn nhân này.


không có cơ hội để lựa chọn, trở thành vật sở hữu của Mộ Dung Trần, mỗi
ngày chịu đựng dục vọng của anh ta, tư vị khổ sở ở trong lòng này, làm
cho cô đau đớn cũng không làm được gì.

Thân thể quấn quít như
vậy có ý nghĩa gì chứ? Mỗi ngày anh ta mê luyến thân thể cô không dứt,
ánh mắt nhìn cô, giống như nhìn vật quý báu nhất trên đời, ánh mắt đó
làm cô hoảng hốt không thôi.

Loại hoan ái cuồng loạn mỗi ngày
như thế này khi nào thì mới chấm dứt đây? Rốt cuộc đến khi nào thì anh
ta mới chán ghét cô, cô mệt quá, đau đớn cũng vô dụng mà thôi.

Đau khổ như vậy chỉ có thể một mình nuốt ở trong lòng, bởi vì cô đã đồng ý
cuộc hôn nhân này. Cuộc hôn nhân này chính là ưu việt lớn nhất để cô gặp lại mẹ và em trai, cũng làm cho Tiết Thiệu Trạch vĩnh viễn không tìm
được họ. Chỉ có khi nghĩ đến điều này, những cuồn loạn trong lòng của cô mới có thể dễ chịu hơn một chút.

“Đã tỉnh rồi hả?”

Giọng nam như ác mộng phá vỡ yên tĩnh trong phòng, cô kinh ngạc mở mắt ra
nhìn, lại nhìn thấy ý cười dịu dàng trong đáy mắt của anh.


Anh
ta không phải đã ra ngoài rồi sao? Trở về lúc nào vậy? Bình thường lúc
này ban ngày anh ta không thể nào ở nhà được. Nhưng cô lại không muốn
hỏi vấn đề này.

Một khi mặc quần áo vào, vẻ cầm thú cùng tà mị
không kiềm chế được đều được ngụy trang dưới lớp mặt nạ văn minh, ưu
nhã, anh ta vẫn là tứ thiếu gia cao quý của nhà Mộ Dung.

“Rất
nóng ư? Tại sao lại đem chăn đá xuống đất hết cả rồi?” Hình như người
kéo chăn xuống giường là anh ta mà, cô mệt mỏi đến mức không còn sức
động đậy, thì sức đâu để đá cái chăn khỏi giường. Huống chi trong phòng
cũng không lạnh.

Buổi sáng sự tức giận của anh ta dẫn đến cuộc
hoan ái kia, tựa hồ anh ta đã quên mất, giọng nói yêu thương mang theo
cưng chiều vô hạn, nhặt cái chăn dưới đất lên đắp cho cô.

“Có mệt lắm không?”

Mộ Dung Trần ở trong lòng thở dài, mỗi lần gặp cô anh đều không khống chế
được dục vọng khiến anh hao tâm tổn trí, đặc biệt là cô dùng luôn thái
độ lạnh nhạt để chống đỡ làm cho anh tức giận đến mất lý trí.

Trên người của cô, có một loại sức quyến rũ đặc biệt, khiến cho anh cam tâm
tình nguyện thần phục, trong mắt cũng không thể nhìn thấy người phụ nữ
khác.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.