Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Chương 142: Đại kết cuộc (2.2)


Đọc truyện Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát – Chương 142: Đại kết cuộc (2.2)

“Đơn Duật kiên quyết
muốn nói chuyện với cậu kìa.” Mặc dù thái độ của anh không có thay đổi,
nhưng trong mắt Mộ Dung Trần rõ ràng xuất hiện tia cảnh cáo, ý tứ là
những kẻ không biết thức thời thì hãy chờ chết.

“Tình Tình, ngại
quá, anh xin lỗi không thể tiếp em được rồi. Rãnh rỗi sẽ tán gẫu tiếp!”
Vì không muốn ảnh hưởng đến việc nhà của người khác, anh nên cút đi
nhanh một chút!

“Anh Trầm, chuyện mới vừa rồi em nói với anh thì
sao?” Tình Tình thấy Mộ Dung Trần ngồi vào nơi đó, hơn nữa anh còn cố em đuổi anh Trầm đi, trong lòng nao núng muốn rời khỏi.

“Tình Tình, có chuyện gì, cô cứ nói với A Trần đi. Tôi có việc phải đi trước rồi.”
Nói giỡn, nếu anh dám bỏ tiền giúp nhà họ Tiết, vậy thì anh không cần
chờ Mộ Dung Trần tìm tới cửa, mà nên rửa thân cho sạch sau đó đi đào sẵn cho mình một cái hố vừa ý đi.

Sau khi nói xong, Trầm thiếu gia lập tức rời đi, Mộ Dung thiếu gia ghen thì không phải là chuyện đùa.

“Mộ Dung Trần, anh có ý gì?” Tình Tình hung hăng nhìn chằm chằm cái người
đàn ông đang cười vui vẻ kia. Tốt lắm, Trầm thiếu gia đã đi, tất cả hi
vọng của cô đều rơi vào khoảng không, anh lại có thể vui vẻ như thế.

Quá đáng, thật sự là thật là quá đáng.

“Có muốn uống một chút không?” Mộ Dung Trần giơ ly rượu đỏ hắc ánh sáng xinh đẹp trong tay lên.

“Tôi muốn đi trước, gặp lại sau!” Phải là không gặp nữa mới đúng, cô cầm lấy ly rượu trong tay, uống một hơi cạn sạch, sau đó đem ly rượu trả lại
cho anh, Tình Tình đứng lên. Cô mới không muốn gặp lại người đàn ông
này.


Mặc dù xem ra anh là người duy nhất có thể giúp cô, nhưng cô mới không cần ngửa tay xin anh, anh chỉ cố ý khi dễ cô mà thôi.

“Gấp cái gì? Mục đích em đến đây tối nay không phải là vì tìm người đầu tư
cho Tiết Thị sao? Thế nào, chưa đạt tới mục đích liền đi sao?” Kéo cổ
tay cô lại, Mộ Dung Trần không để cho cô đi.

“Chuyện này không liên quan đến anh, buông tay.” Tình Tình muốn hất tay anh ra, không nghĩ tới thế nhưng anh lại cầm chặt hơn.

“Dĩ nhiên chuyện không liên quan đến anh, chỉ là, vừa rồi anh nghe Diệu
Dương nói kỳ hạn hai người hứa với Hội Đồng Quản Trị chỉ còn hai ngày
nữa, hai ngày sau không có tiền bạc rót vào, em sẽ bị cổ đông đưa lên
tòa án.” Mộ Dung Trần tỉnh táo nói ra.

“Mộ Dung Trần, rốt cuộc anh muốn thế nào?” Cho cô vay tiền? Nhưng yêu cầu của anh quá đáng như thế, cô mới không cần tiếp nhận.

“Tối nay cùng anh về nhà, hả?”

“Anh mơ đi!” Chuyện cười, tại sao cô phải về nhà cùng anh? Mặc dù rất muốn
cầu cạnh anh, nhưng sau khi bọn họ ly hôn, cô và anh đã là nước sông
không phạm nước giếng, kiều quy kiều, lộ về lộ rồi.

Coi như hiện
tại cô cần tiền thật, cũng không thể ngủ với anh. Mộ Dung thiếu gia thật là thích nói giỡn, anh muốn phụ nữ ngủ cùng mình thì đâu có thiếu? Tại
sao nhất định phải làm với cô? Tâm rối rắm không biết phải làm thế nào,
dùng sức hất tay Mộ Dung ra, tính toán chuyện rời đi.

Nhưng động
tác Mộ Dung Trần nhanh hơn, cánh tay dài duỗi ra, lần nữa bắt lại cánh
tay cô, cũng không quay đầu lại mà lôi kéo cô đi về phía đại sảnh.


“Mộ Dung Trần, anh buông tôi ra!” Cô bắt lấy tay anh, một tay dùng sức đánh bàn tay Mộ Dung Trần, nhưng mặc kệ cô đánh như thế nào, Mộ Dung Trần
vẫn không chịu buông.

“Về đến nhà, anh sẽ thả em ra.”

“Anh cút đi! Ai muốn trở về với anh! Anh thả tay tôi xuống, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát, mau buông tôi ra!” Tình Tình vừa giãy giụa vừa nhìn chung quanh tìm cứu binh, đáng tiếc là Mộ Dung Trần cố tình trêu chọc cô mà,
dọc theo đường đi những vị khách khác cứ đưa mắt nhìn cô, nhưng chẳng ai dám lên tiếng cả.

Ngay cả Thẩm Diệu Dương cũng núp trong góc,
trơ mắt nhìn chị của cậu bị bắt đi, cũng không lên tiếng, ngược lại
chứng kiến cảnh chị bị lôi kéo, khóe miệng cong lên một nụ cười.

Chỉ cần chị và anh rể đi lần này, đừng bảo là hai tỷ, muốn tất cả tài sản của anh rể cũng là chuyện hết sức đơn giản!

Mộ Dung Trần phách lối không nhìn đến ánh mắt kinh ngạc của những người
trong bữa tiệc, trong mắt không để ý đến ai, bắt cô ra khỏi bữa tiệc,
mới vừa ra đến cửa chính, hai tay Tình Tình trực tiếp kéo cánh tay của
anh, đánh chết cũng không muốn đi.

Nhưng làm gì Mộ Dung Trần chịu buông tay.

Hai người giống như đang đấu sức, cô quằn quại, anh liền cho thêm sức lực,
lại sợ làm cô bị thương, Mộ Dung Trần mới buông tay thì Tình Tình không
biết dũng khí từ đâu tới, hướng giày cao gót dưới chân đạp lên chân anh.

Đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, khiến sức lực của Mộ Dung Trần giảm
bớt, không còn kịp buông tay nữa, Tình Tình nhất thời mất trọng tâm, hai chân không yên lảo đảo mấy cái, rồi như ngã đi.

Chỉ là, khi cô

còn chưa kịp tự ổn định cơ thể mình, cánh tay Mộ Dung Trần chưa kịp đến
sau lưng của cô thì thân thể của cô đã chạm vào chiếc cột bằng ngọc
trắng, ngay sau đó eo Tình Tình truyền đến một hồi đau nhức kịch liệt,
va chạm này khiến sắc mặt của cô trở nên trắng bệch, hai chân không có
lực chống đỡ, thân thể chậm rãi trượt xuống từ từ.

Cảm thấy giống như eo sắp đứt, cô cắn môi dưới giống như cố gắng nhẫn nại để mình
không kêu ra những tiếng đau đớn, Mộ Dung Trần vọt tới trước mặt cô,
muốn xem cô có bị thương chỗ nào không?.

“Tình Tình?”

“Tránh ra! Đừng đụng tôi. . . . . .” Không muốn để cho anh đụng cô, Tình Tình
đẩy anh ra, đáng tiếc sức lực của cô không bằng anh, nên chẳng có chút
cơ hội phản kháng, anh cứng rắn ôm cô vào trong xe, để cô tựa lưng vào
ghế ngồi, vô tình đụng đến vết thương, khiến cô đau đến rên thành tiếng.

“Thế nào?”

“Không sao. . . . . . Anh đưa tôi về nhà giúp.” đôi tay Tình Tình lui về phía
sau, đỡ lấy sống lưng đau đến muốn chết, đôi mắt hiện lên tầng nước mắt.

“Nghe lời! Đừng động!” Lên xe, Mộ Dung Trần nhìn sắc mặt tái nhợt của Tình
Tình, lại nhìn đến hai tay đang vịn lấy lưng của cô, không để ý đến sự
phản kháng của cô, một tay đem ghế ngồi hạ xuống, một tay đẩy cô nằm
xuống.

Đau đớn khiến Tình Tình không có bao nhiêu hơi sức phản
kháng nữa, thân thể nhỏ bé liền nằm xuống ghế, bên hông vẫn truyền tới
một hồi đau đớn, để cho cô đau đến toát mồ hôi lạnh.

Mộ Dung Trần tháo cà vạt ra, cởi nút hai tay áo xuống.

Nghiêng người sang người cô, anh cầm lấy cổ tay cô, muốn kéo khóa váy của cô xuống, “Cho anh xem một chút.”


“Không cần. . . . . .” Tình Tình đưa tay ngăn lại.

“Đau đến sắc mặt trắng bệch như thế rồi, còn nói không cần. Em không được
động đậy, anh nhìn hông em một cái, anh sợ thương tổn đến xương rồi.” Mộ Dung Trần nhìn cô cố gắng nhịn đau, thiếu chút nữa đã khóc nghẹn ngào,
hình như rất đau, trong lòng anh gấp gáp hơn vài phần.

Giống như
là đau thật, Tình Tình không thể cự tuyệt anh nữa, cả người nằm trên ghế ngồi, Mộ Dung Trần cởi giày cao gót ra khỏi chân cô, để cho cô nằm ở tư thế thoải mái nhất, sau đó cẩn thận kéo khóa váy của cô xuống

Không dám dùng sức mạnh, sợ lại làm cô đau, chỉ cố gắng cẩn thận cởi áo cô xuống.

“SHIT.” Một tiếng mắng thô bạo trong xe, Mộ Dung Trần không thể tin được, chỉ
va chạm nhẹ như thế, mà đã sưng đỏ còn có máu bầm ứ đọng, tay của anh
nhẹ nhàng vuốt ve, sức lực dịu dàng: “Nơi này đau phải không?”

“Ừ. . . . . .” Tình Tình đem cả khuôn mặt chôn vào trong ghế, thật quá mất
mặt rồi. Lại để cho anh kéo cả váy dạ hội của cô xuống, tương đương với
việc anh nhìn thấy toàn bộ tấm lưng cô. Mặc dù trước kia bọn họ từng có
vô số lần trần truồng như thế, nhưng bây giờ bọn họ đã ly hôn, hơn nữa
… hơn nữa người đàn ông này đang muốn đưa cô lên giường, hiện tại bộ
dáng này của bọn họ vô cùng mập mờ.

Đều do anh, không có việc gì lại kéo cô ra ngoài.

“Trước tiên anh sẽ lấy nước đá đấp lên vết thương, chờ một chút chúng ta đến
bệnh viện kiểm tra.” Nơi này sẽ tạo thành vết sẹo, bởi vì một mảnh sưng
đỏ như sắp rỉ máu.

“Không cần, tôi có thể tự mình đi.” Mặc dù cô rất hoài nghi việc mình có đứng lên nổi nữa hay không.

“Em dám động đậy không, tự mình còn chưa đi được thế là dám nói sẽ tự đến
bệnh viện” Từ trong xe Mộ Dung Trần lấy ra một khối nước đá dự phòng,
lúc này mới chú ý tới một mảnh da thịt trắng như tuyết, đường cong mảnh
khảnh rơi vào đáy mắt anh, đôi mắt anh trở nên thâm trầm, không tự chủ
được nhìn về phía áo ngực của cô, nuốt một ngụm nước bọt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.