Đọc truyện Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát – Chương 13
Mộ Dung Cầm mang theo túi xách đi lên thư phòng lầu 2. mỗi lần đi lên một bậc thang lòng của cô đều co rút từng đợt.
Nhưng, cô lại không thể không đối mặt. Tối qua dưới sự khích lệ của Tiết Tinh
Tinh, cô đã bày kế hãm hại Tiết Tình Tình, cả buổi tối, ở trên giường,
cô không tài nào ngủ được. Thậm chí, khi trời sắp sáng, cô đã vội vã
chạy đến ban công, muốn nghe ngóng thử xem anh tư ở lầu dưới có động
tĩnh gì không?!
Nhưng, không có, cái gì cũng không nghe thấy. Hiệu quả cách âm của phòng đó tốt lắm. Cô bất đắc dĩ trở về nằm trên giường.
Sáng sớm, nhân lúc mọi người trong nhà vẫn còn đang ngủ, cô đi tới trước cửa phòng của anh tư, áp tai vào trên cửa phòng, nhưng một chút tiếng động
bên trong cũng không nghe thấy.
Người luôn luôn dậy sớm như Cổ
quản gia, thấy cô còn tưởng rằng mình bị hoa mắt, vì không để người khác nghi ngờ, cô tùy tiện viện cớ sau đó chạy khỏi. Nhưng cả ngày hôm nay,
lòng của cô cứ lo lắng không yên. Rất lo lắng! Không biết Tiết Tình Tình với anh tư tối qua thế nào? Với trí thông minh của anh tư, căn bản
không cần nhờ người đi điều tra cũng biết là cô làm.
Quả nhiên,
cô mới vừa từ phòng học đi ra, xa xa đã nhìn thấy xe đưa đón trong nhà
đứng chờ ở cổng trường đã lâu. Nhắm mắt lại, cô ngồi lên xe, về nhà.
Trên đường, cứ thấp thỏm, bất an, lúc bước ra khỏi xe, hai chân cứ run run,
Cổ quản gia đứng ở cửa chính nói: “Tiểu thư, tứ thiếu gia nói sau khi cô về nhà, thì lập tức lên thư phòng trên lầu 2, cậu ấy đang chờ cô”
Chuyện gì tới cũng sẽ tới, hít một hơi thật sâu, Mộ Dung Cầm ngẩng đầu ưỡn
ngực đi về phía thư phòng. Anh tư dù đáng sợ như thế nào, cũng có thể
làm gì cô chứ? Dù nói thế nào cô cũng là người của Mộ Dung gia, Hơn nữa, đa phần người nhà Mộ Dung đều là đàn ông, chỉ có mình cô là con gái,
cho nên ông nội giận cỡ nào cũng không thể phạt cô!
“Tứ thiếu
gia, tiểu thư trở lại.” Cổ quản gia ở trước cửa thư phòng gõ nhẹ 2
tiếng, bên trong đã truyền đến thanh âm quen thuộc:
“Vào đi”
Lời nói tuy đơn giản, nhưng trong thanh âm phát ra lại lạnh nhạt đến cực điểm, làm lòng của Mộ Dung Cầm căng thẳng.
“Anh tư, anh tìm em có việc gì không?” Mộ Dung Cầm đi vào, Quản gia thuận tay đóng cửa lại.
“Ngồi đi”
Mộ Dung Trần vốn ngồi đưa lưng về phía cô, sau khi nghe tiếng cứa đóng
lại, xoay người nhìn khuôn mặt vốn đang khẩn trương nhưng lại giả bộ như không có việc gì, – cháu gái nhỏ tuổi nhất của nhà Mộ Dung.
“Anh tư, không cần, anh muốn hỏi chuyện gì thì hỏi đi” Mộ Dung Cầm hết cách
rồi. Đối diện với khuôn mặt bình tĩnh của anh tư, cô căn bản giả bộ
không được, không bằng trực tiếp thừa nhận.
“Tiết Thất, nhìn
không ra, em có can đảm làm, cũng có can đảm thừa nhận đó!” Mộ Dung Trần cuối cùng cũng kêu tên nhủ danh của cô. Nếu như cô đổ thừa, không thừa
nhận, anh đang suy nghĩ không biết có nên sử dụng chút thủ đoạn hay
không. Nhưng không hổ danh là con cháu nhà Mộ Dung bọn họ, dám làm dám
chịu!
“Anh tư, Tình Tình hiện tại thế nào?”
Mộ Dung Cầm
thấy thái độ của anh tư không có thay đổi, nhưng cũng không giống như
đang tức giận, cho nên trái tim vốn đang lơ lửng của cô cũng nhanh chóng buông lỏng. Cô biết, anh tư đối với Tiết Tình Tình không đơn giản, nếu
không vì sao có thể ở sau vườn ôm cô ta mãi không buông, cô rõ ràng nhìn thấy như vậy.
Cho nên, cô mới lớn gan làm ra chuyện như vậy.
“Ở trên giường của anh.” Mộ Dung Trần châm một điếu thuốc, cười như không
cười. Sương khói lượn lờ bay cao, khuôn mặt khóc thầm lúc đang ngủ
thoáng hiện lên trong đầu.
“Anh tư, cô ấy…… cô ấy…..”
Dù
to gan như thế nào, nhưng vẫn chưa trải qua chuyện đời, Mộ Dung Cầm nghe thấy lời của Mộ Dung Trần, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
Sương khói lượn lờ bay cao, nhớ đến khuôn mặt dù đang ngủ nhưng vẫn khóc thầm. Nghe đến đó, giọng nói cũng biến thành cà lăm.
“Em cho rằng, em cho cô ấy uống thứ đó, cô ấy có thể khỏi nhanh chóng như
vậy sao?” Lại châm một điếu thuốc Mộ Dung Trần tỉnh táo nói.
“Anh tư, vậy. . . . . . Làm thế nào?”
Mộ Dung Cầm cũng không biết thứ đó lại lợi hại như vậy. Tối hôm qua, Phó
Cảnh Ca đưa cho cô, bảo cô dùng một nửa là được rồi, nhưng vì Tiết Tinh
Tinh sợ hiệu quả không tốt nên đổ toàn bộ vào. Cô muốn ngăn cản cũng
không kịp.
“Tiểu Thất, em biết số điện thoại Tiết gia chứ?” Mộ Dung Trần nhẹ hít điếu thuốc trên tay, nói ra mục đích.
“Anh tư, có phải anh muốn gọi điện thoại đến Tiết gia, để bọn họ tới đón
người không?” Mộ Dung Cầm cẩn thận hỏi. Anh tư đang suy nghĩ gì vậy? Cho dù cô ấy không đi được, nhưng nhà Mộ Dung còn có nhiều người và xe, đưa người về thôi, có phải dễ hơn không?!
Huống chi, nếu như nói như vậy, có cần thiết đợi cô tan học để nói chuyện này không?
“Em gọi điện cho Tiết Thiệu Trạch, nói Tình Tình ở nhà chúng ta làm khách
mấy ngày. Để ông ấy không cần lo lắng. Cái này, không khó chứ?!”
“Anh tư, anh nói là, để em gạt người nhà Tiết gia? Tình Tình…. Thật muốn ở
nhà chúng ta sao?” Mộ Dung Cầm không tin trừng lớn mắt.
Cô cùng
với Tiết Tình Tình nhiều nhất cũng có thể coi là quen viết thôi, cũng
không thân thiết đến mức kia? Làm sao có thể gạt ba của Tiết Tình. Huống chi ông ta trông có vẻ là một người đàn ông thông minh như vậy?
Hơn nữa, nếu như Tiết Tình Tình ở lại đây, ông nội nhất định sẽ biết, đến
lúc đó nếu như ông hỏi tới, cô biết giải thích làm sao? Đối với một cô
gái bị bỏ thuốc, hơn nữa còn ở trong chính nhà của mình. Cũng không phải chuyện nhỏ đâu!
“Em chỉ cần làm theo lời anh là được”
“Nhưng anh tư, còn bên ông nội….” Mộ Dung Cầm chưa từng nghĩ đến sẽ có chuyện
như vậy. Anh tư chưa bao giờ quan tâm người phụ nữ nào như vậy, ít nhất
còn để cô ta ở trong nhà. Nhưng bây giờ, không giống!
“Bảo em làm thì em làm đi” Mộ Dung Trần đứng lên, điện thoại di động của anh vang lên là Cố Kỳ Nam.
Anh là muốn điều tra sự thật, xem ra tên khốn kiếp này làm việc vẫn khiến
anh hài lòng. Lần trước chuyện anh ta tính kế anh, tạm thời bỏ qua.
Mộ Dung Trần lướt qua Mộ Dung Cầm cúi đầu, đi ra cửa đột nhiên bỏ lại một câu.
“Lập tức đi làm.” Sau đó vừa đi tiếp nhận điện thoại.
“Anh tư, em. . . . . .”
Cô do dự một hồi, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhưng anh tư đã đi mất rồi. Chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Như vậy thì xong rồi? Anh tư cũng không hỏi thuốc từ đâu có, còn có, ngay
cả tên tuổi của người phụ nữ kia cũng không buồn nhắc đến là sao?