Hào Môn Diệm

Chương 11


Đọc truyện Hào Môn Diệm – Chương 11

Chân vừa bước vào đất đối phương, thần kinh cảnh giác cùng phản xạ chuyên nghiệp của Trần Cận lập tức phát động, tuyệt đối tập trung bảo vệ cấp trên. Được một quãng, hắn đột nhiên vung tay cản Fiennes lại rồi căng thẳng quan sát xung quanh, bụng thầm than một tiếng… Không ổn! Phía trước có sát khí!

“Có đi hay không đây?” A Thái có chút nóng nảy nhìn hắn.

“Vào sân khách thận trọng quan sát một chút không được hả? Các người làm chủ nhà kiểu bợm vậy.” Khinh thường quét mắt nhìn đối phương rồi quay lại hạ giọng báo cáo, “Sao tôi cứ cảm thấy không ổn?”

“Có cậu đỡ đạn rồi, lo gì nữa.”

Không ngờ Fiennes lại hở ra cái giọng trêu tức này để xuyên tạc ý tốt của mình, hắn nghiến răng đay lại: “Anh được lắm, đến lúc đỡ không được đừng oán tôi tiếc mạng không bán!” Sải bước đuổi theo A Thái, không lôi thôi thêm nữa.

Sự thực chứng minh, dù là kẻ linh cảm tồi tệ đến đâu cũng vẫn có lúc mèo mù vớ được chuột chết, xem ra riêng pha này, có người phán đoán không sai.

Đợi đến khi hai cánh cửa đồ sộ choán trước mắt, A Thái mới quay lại, cười cười đầy hàm ý, làm một điệu bộ “mời”: “Hai người đã được có lời trước, nhưng vẫn phải theo luật lệ đã. Bước vào Tường Long quán phải là kẻ đủ bản lĩnh, bằng không, không có tư cách gặp anh Long.”

Trần Cận nhíu mày, thái độ khinh bỉ lộ liễu: “Lề lối đón khách của các người đây đấy à? Khiêm tốn thật đấy”

“Nếu không có thành ý, vậy xin mời quay về.” Đối đáp cũng bắt đầu rắn không kém.

Giữa lúc đôi bên gườm gườm giằng co, Trần Cận đột nhiên khoát tay, suồng sã quàng vai Fiennes, kéo hắn qua một bên: “Xin một phút, nội bộ hội ý đã.”

“Cậu có ý kiến gì?” Fiennes xem chừng rất khó lường.


“Bộ bọn này não đặc hả? Cố tình đối đầu với Hào Môn hay bị mắt mũi nhập nhèm?”

“Dám làm hậu trạm cho San Lệ Tô thì cũng có đủ lực làm phản, tạm thời vẫn chưa xác định được kẻ nào đứng sau chống đỡ cho bọn họ, chúng ta đến lần này chỉ với mục đích tìm đầu mối, không cần quá ồn ào.”

“À được, hôm nay cuối cùng cũng thống nhất được một quan điểm. Chỉ cần không phải sấn sổ vào phá nhà đạp cửa thì chuyện nhỏ thôi Ông anh mới là sếp, giờ qua cửa này hay không anh quyết đi.” Bộ dạng rất chi hào hiệp rộng rãi, như thể đang bàn bạc bữa nay đi coi phim khuya không vậy, “Đánh đấm đả nhau với tôi thì cơm bữa rồi, có điều nếu tụi nó giở bài đâm lưng thì nhớ trông chừng giùm à nha, xấu bụng là không chơi đâu đấy.”

Có người cười nhạt: “Tôi không để bọn chúng động đến cậu đâu.”

“Lời của Andre Fiennes có giá lắm đấy, ít nhất cũng đáng tiền hơn của tôi.” Không mảy may tỏ ra sung sướng vì nhận được “kim bài miễn tử”, bất quá hắn vẫn vỗ vỗ ngực người ta, tự an ủi, “Yên chí, Hồng Kông bé hoẻn à, tụi này coi bộ lính mới ra ràng thôi, không biết nể mặt anh em mình cũng không chấp, đến lúc cần ra tay cứ làm cho ngon lành là ok hết.”

“Cuối cùng là có vào không?!” Một câu cực kỳ phá hoại không khí đột nhiên chen vào.

Trần Cận thở hắt ra một cái, quay phắt lại nghênh mặt với A Thái, miệng lầm bầm: “Mẹ nó đúng là lâu ngày cũng ngứa chân tay thật.”

Đến khi hai cánh cửa lớn nặng nề áp lực bị đẩy mở, bên trong thì ra là một nhà thi đấu trống trải, chính giữa đặt võ đài quyền anh, mé phải có mấy người đang dợt võ trên sàn Karate.

“A, thú vị đây.” Trần Cận cười khẽ đánh mắt sang Fiennes, ý bảo trò này bợm là cái chắc.

A Thái vỗ tay một tiếng, những kẻ rải rác quanh đó đều nhanh chóng chú ý đến bọn họ, hắn mới cao giọng: “A Tổ! Quà ra mắt của chú mày đâu?”

Một gã trẻ tuổi miệng cười hì hì từ phía sau xuất hiện, tay cầm đôi găng đấm bốc: “Anh Thái, món này tặng cho vị nào thì hợp?”


Thấy Fiennes thờ ơ như không, Trần Cận cười đến ngả ngớn, sờ sờ mũi dấn bước lên trước: “Cậu em này, món này màu mè quá, dùng không quen, có bản lĩnh thì cứ tay trần mà chiến thôi, vụ quà cáp miễn đi”

“Thật chưa ai dám thẳng thừng từ chối lễ sộp của Tường Long quán này đâu đấy, mà ông anh đã cao giá, bọn này đành tay trần tiếp chiêu vậy.” miệng nói, gã tên A Tổ đã giơ ngón trỏ, ngoắc ngoắc khiêu khích.

“Muốn chơi kiểu gì?” Rất rộng rãi nghênh tiếp khiêu chiến, đã biết hôm nay sẽ không có chuyện dễ dàng qua cửa, cái năm này, nhiệm vụ ngon lành đâu chẳng thấy, rặt xương xẩu xúi quẩy té ra ầm ầm.

“Ông anh sở trường cái gì, ta đấu cái ấy.”

“Ái dà, vậy phải chờ lựa đã” bày ra bộ dạng rất ngẫm nghĩ, “Để coi chơi ngón nào đẹp mắt hơn ta ờ… mà anh đánh đấm kiểu gì cũng đẹp trai cả, thôi vô tư đi”

Khóe mắt A Tổ đã bắt đầu giật giật, giọng điệu có chút kiềm chế, như thể cả đời chưa từng đụng phải loại đối thủ nào của nợ như vậy: “Vậy dùng quyền Thái đi.”

“Chậc, hơi bị bạo lực, không hợp tính anh lắm, bất quá, cậu em đã có lòng mời mọc, anh đành miễn cưỡng nhận lời vậy.” Nói rồi liền chủ động nhảy lên đài, sau đó trỏ trỏ A Tổ, tuyên bố lần chót, “Có điều nói trước cho nhanh, không xài găng.”

“Được, bốn hiệp.” Trông bộ dạng hằm hằm bất cần của hắn rõ là muốn thanh toán đối phương ngay lập tức.

“Bốn hiệp? Tám đi, số đẹp nó mới may” Câu này đảm bảo không người bình thường nào thở ra được.

A Tổ hung tợn nhếch mép: “Ông anh có hứng thì xin chiều.”


“Được lắm, xem ra Tường Long quán các người cũng có chỗ đáng khen đấy chứ”

“Dài dòng vừa thôi!” A Tổ đã bốc hỏa.

Ngay lúc ấy, Trần Cận đột nhiên bắt đầu một màn khiến quần chúng xung quanh trợn mắt kinh ngạc, hắn đứng ngay giữa võ đài, duỗi duỗi tay, đá đá chân, uốn uốn vặn vặn thắt lưng

“Hắn… tính làm trò gì?” A Tổ vừa trừng mắt nhìn hắn vừa hỏi gã đàn em bên cạnh, “Thằng này bị ngu hả?”

“Vận động cho nóng người.” Fiennes cũng lần đầu tiên cảm thấy cần phối hợp giải thích đôi phần hành vi của chiến hữu, “Chỉ là phong cách cá nhân thôi.”

Cho đến khi A Tổ thực tình cảm thấy nóng mặt, gầm lên một tiếng cảnh cáo màn vặn vẹo lề rề không coi ai ra gì của Trần Cận, hắn mới lười biếng đứng thẳng dậy, chậm rãi tuột áo khoác quăng xuống dưới đài, lại thong thả cởi khuy sơ mi, để lộ ra khuôn ngực rắn chắc, tiếp đến trước sau giang rộng tay, ngả người sang phải 45 độ, sải chân xuống tấn, vào tư thế Hoàng Phi Hồng cực kỳ chuẩn mực, mạnh mẽ vung tay, khẽ nhếch khóe miệng nhưng gương mặt tịnh không lộ ý cười: “Đến đi.”

Chính thức mở đầu một trận ác chiến. Gã A Tổ này tuy nói vóc người không cao, nhưng toàn thân cơ bắp, mỗi quyền mỗi cước đều mười phần có lực, không hề dễ đối phó, dạo đầu kẻ công người né, đôi bên đều đang ngầm đánh giá đối thủ. A Tổ thúc gối một cú, lập tức thấy Trần Cận lớn tiếng phản đối: “Nè! Phải người Trung Quốc không hả?! Phạm quy!” Thi đấu quốc tế, đã là người Trung Quốc là không xài gối, này chỉ là cảnh cáo thiện ý, tất nhiên, trên loại võ đài không trọng tài kiểu này, cảnh cáo cũng như không. Đến giờ, kỳ thực cả võ quán đều đã đổ đến xem kịch hay.

Bên ngoài, có một cặp mắt đặc biệt chăm chú quan sát thế trận, ánh mắt tập trung hết một phút rồi bắt đầu rời mục tiêu, quét qua chu vi xung quanh… Kể từ khi bước vào đây, Fiennes đã cơ bản nắm được tình thế, hắn biết rõ đối thủ đích thực đang quan sát bọn họ từ một nơi nào đó, nhưng vẫn chưa thể khinh suất thu lưới bọn chúng e dè thân phận “người Hào Môn” của hắn, ngược lại lại xem nhẹ vai vế của Trần Cận hơn nhiều, công kích Trần Cận chính là làm cho hắn coi, hắn thì chẳng sao, có điều… với cái gã đang ra sức đánh đấm vì Hào Môn trên đài kia thì xem ra hơi phiền.

Quả nhiên, chưa đầy hai phút đồng hồ, trên đài lại xuất hiện thêm một gã võ sĩ vạm vỡ, giở chiêu Cầm Nã Thủ hòng túm lấy vạt áo Trần Cận, cũng may đối phương phản ứng cực nhanh, lập tức xoay mình 180 độ, tránh thoát khỏi tầm tay địch thủ, có điều áo xống đã bị giật tuột xuống quấn thít quanh cổ tay, đôi bên càng giằng co càng mạnh bạo, giữa lúc ấy A Tổ lại thừa cơ sấn lên tấn công…

Tình huống nguy hiểm nhất chưa xong thì trên đài đã lại vọt lên một gã lưng quấn đai đen Taekwondo, nói cho cùng đâu phải đang quay phim chưởng, vào thực chiến dù là cao thủ mà chơi một chọi ba, còn hòng thủ thắng thì bằng như kỳ tích, chưa nói đến vụ “ba” ở đây đều là hạng sừng sỏ, xác suất chiến thắng tuyệt đối ở mức thấp nhất trong lịch sử.

Một giây bất cẩn, Trần Cận đã trúng đòn sát gáy, suýt chút nữa ngã sấp xuống, ánh mắt Fiennes thoáng lấp lóe dao động, hắn lạnh lùng nói với gã A Thái đang đứng cười đểu bên cạnh: “Đây là lề lối của Tường Long quán hả?”

“Trụ được quá mười phút, hắn ta thắng.”


“Nếu cậu ta ngã xuống, các người thực sự cho rằng mình có thể thắng sao?”

A Tổ trợn mắt phẫn nộ: “Ông tưởng Tường Long bọn này sợ lũ Tây rởm to còi các ông hả?!”

“Chúng ta vốn có cơ hội hợp tác.” Fiennes lạnh lùng đáp, ánh mắt tuyệt nhiên không hề rời khỏi võ đài.

Lúc này, thái độ Trần Cận đã cực kỳ nghiêm túc, mà nhân nửa giây ngừng chiến lấy hơi vẫn không quên la ó: “Mấy người không thể chia chác chân tay tử tế rồi vô đánh tiếp được hả?! Lẹ lẹ lên bực mình quá đi, cứ loạn ngậu thế này làm sao bản lĩnh của người ta phát huy hết được?!”

Dưới tình huống ba mặt giáp công, tạp phái quyền của Trần Cận mà nói chắc chắn không thể giành được lợi thế, vừa né thoát được một cước bật trên không của kẻ địch, cú đấm như trời giáng của A Tổ đã sấn tới trước mắt, lập tức hứng trọn một cơn đau thấu trời, hai mắt Trần Cận muốn tóe lửa, vật tự do, karate, tán thủ đều tung ra sạch, bản lĩnh bạt nghìn người thì không có, nhưng bằng vào ý chí, xưa nay hắn tuyệt đối không dễ dàng chịu thua, mà cho đến giờ cũng chỉ biết tiến chứ tuyệt không lùi.

“Khốn kiếp, coi tao là superman hả!” Ăn thêm một cú thụi thẳng vào bụng thì không muốn khùng lên cũng khó, hắn nghiến răng nghiến lợi tuyên bố: “Chúc mừng, tụi bây chọc giận tao thành công rồi đấy!”

Giữa sàn đấu không một chút công bằng này, Trần Cận thực sự đang trải qua một phen vật lộn gian nan nhất trong đời hắn, mà thời gian cứ ì ạch trôi từng giây từng giây…

Ngay lúc tình thế rơi vào hỗn loạn, một gã đàn ông trẻ tuổi đột ngột xuất hiện từ cánh cửa bên trái nhà thi đấu, hắn lên tiếng: “Trò chơi quá công bằng rất dễ mất lòng khách, tới nơi nào thì phải theo luật nơi ấy thôi, đây mới là nguyên tắc sinh tồn.” Miệng nói, người đã bước vào trung tâm, “Nghe tiếng đã lâu, Fiennes tiên sinh.”

“Phong cách đón khách của tổ chức Tường Long long trọng quá, tôi thật khó mà quen nổi.” câu này nói ra, trên mặt Fiennes đã lộ một tia sắc bén, thẳng thừng phơi bày khí thế cao ngạo át người khiến tất cả những kẻ có mặt không khỏi ớn lạnh, “Nếu đây là màn mào đầu cho cuộc đàm phán, vậy tôi rất tiếc phải nói cho cậu hay: Cậu chưa đủ thận trọng đâu, Thôi Minh Long.”

Thái độ A Long như có phần kinh ngạc, lại càng không thể che giấu: “Thân phận tai mắt của Hào Môn kèm cả đại gia Châu Âu hữu dụng thật nhỉ, anh đã biết được bao nhiêu nào? Mà anh nói xem, anh nghĩ chúng tôi biết được bao nhiêu? Lâu ngày không gặp, anh vẫn chủ quan thật.”

“Bất kể cậu đang che chắn hay muốn đỡ lưng cho ai, đều nên rạch ròi lập trường của chính mình trước thì hơn.” Ánh mắt vẫn đóng đinh trên sàn đấu của Fiennes đột ngột lóe lên, Trần Cận đã sắp chống chọi không nổi…

===============


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.