Đọc truyện Hào Môn Diệm (Tục) – Chương 5
Ngay sau khi Fiennes đi khỏi, Trần Cận bắt đầu có chút trầm tư. Gã đó chẳng khác gì bọn đàn ông bình thường, đến hỏi han tình nhân trớt quớt vài câu, xô nhau lên giường xong là bỏ đi. Thế nhưng, trong lòng hắn ta, rõ ràng mối quan hệ này không hời hợt đơn giản vậy, không hiểu có phải tự hắn đang lừa dối mình không, cơ mà Trần Cận lại cũng nghĩ kiểu gặp gỡ như keo dính này, kể ra cũng hợp lý.
Cuộc sống của hắn mới thật đặc sắc, dăm bữa lại bị sóng động đất của tên đó quét vèo qua một lượt. Tinh thần bồi bổ cả mấy tháng trời mới yên ổn lại tí chút cũng bị thằng chả khuấy tung cái một.
Nghe thấy tiếng chân chạy vội vã đến gần phòng mình, Trần Cận lập tức chống tay cố bò dậy ngồi lên cạnh giường. Đến lúc đó hắn mới nhận ra không những tứ chi mình bủn rủn, mà cả đầu óc cũng muốn lơ mơ trương phình lên.
Bởi vậy, đợi đến khi Đại Lý và A Kiến hùng hồn xông vào phòng ngủ lớn, bọn họ đã được chứng kiến một màn kinh hoàng khó tả:
Đại ca ở trần nửa người, phô bày cơ thể khêu gợi hết sức, ánh mắt thoáng lộ vẻ chán chường uể oải, đầu tóc rồi bù mất trật tự. Và còn mất trật tự hơn nữa… ấy là quá nửa drap giường và chăn gối đã bị kéo rũ xuống thảm, cách đó một quãng là nến đang cháy, không gian thì lẩn khuất vì dục tình hăng hăng mặn… lại thêm những dấu vết đỏ hồng trên người đại ca…
Bình thường vẫn nhìn chán mắt Trần Cận ở trần, nhưng cái kiểu nửa kín nửa hở này thật khiến người ta không thể không tưởng tượng ra đủ thứ quái dị mờ ám trong đầu, huống hồ Trần đại ca giờ này thậm chí trông còn quyến rũ mê hoặc hơn đứt tụi trai nhảy khêu gợi trong quán bar nam bên đường, toàn thân phát tán đầy vẻ yếu đuối gợi cảm, mà coi bộ hắn đâu thèm tự nhận ra…
Mọi khi đã quen thấy Trần Cận mạnh mẽ đầy nam tính, giờ đùng cái lại chứng kiến bộ dạng hão huyền đáng sợ này, thật tình Đại Lý như bị phang một gậy giữa đầu, đến khi ì ạch quay đầu lại nhìn thằng A Kiến sau lưng, mới thấy tình hình thằng nhỏ còn bi đát hơn mình, nó đã trợn tròn hai mắt đứng ngây đơ như tượng từ bao giờ.
Đại Lý thầm phác một dấu thập trong bụng. Còn may hắn đã linh cảm từ đầu nên chỉ dẫn mình A Kiến theo, chứ không để cả đám tụi nó thấy đại ca… như này, rồi có muốn lấp liếm cũng không xong.
“Ai cho tụi bay vào!” đang dở cơn mơ mộng thì bị quấy rối, Trần Cận có chút bực bội, nhoài người dậy, trừng mắt tức tối.
Biết thừa cũng vì tụi nó lo lắng cho mình, nên vừa thấy Fiennes đi là chạy ngay vào hỏi thăm, nhưng cái kiểu xồng xộc tông cửa ấy thật khiến Trần Cận điên tiết, dù hắn không đến mức là loại đại ca ưa lấy le bằng mẽ ngoài với đàn em, nhưng bộ dạng thảm hại “chưa kịp dọn dẹp hậu quả” này bị người trong nhà bắt gặp, đã thế cái bọn bỏ đi đó còn ngơ mặt đứng nhìn trân trối vậy… có bảo hắn cố thế chứ cố nữa hắn cũng không giả bộ tỉnh bơ được.
Giá kể như trước kia, đại khái hắn sẽ tùy tiện cười cợt cho qua, nhưng vấn đề là, giờ một nửa li hứng thú làm điệu bộ phục vụ quần chúng hắn cũng không có, Fiennes ào đến ào đi như gió lốc, và giờ thì hắn cũng chẳng hiểu mấy ngày tới đây phải mượn cái gì tiêu khiển đặng giúp đầu óc mình yên ổn lại nữa.
Quát lác được một câu, tự nhiên một hồi không thấy đứa nào đáp lại, Trần Cận cũng hết cách với tụi nó, rốt cuộc hắn chán đời nói: “Tụi bây xem chán chưa hở? Thích xem đàn ông ở trần thì về tự mở AV mà xem.”
“Hở?! Ai nha đại ca…” cuối cùng A Kiến cũng hoàn hồn, vội vàng xông lên, “Trời ơi cái ông đó bọn em không cản được a, rồi anh không sao chứ hở?! Ông đó ổng… ổng…”
“Mày là heo hở? Tao bị làm sao thì giờ còn ngồi đây tán hươu tán vượn với mày được chắc!” Trần Cận kéo áo choàng tắm lại, lừ mắt ý bảo Đại Lý dẫn A Kiến ra ngoài đi, “Tao đi tắm đây, từ giờ không đứa nào được vào hết.” đoạn hắn đứng dậy tính bỏ đi, mà ai biết đâu mới hùng dũng bước được nửa bước chân đã vấp vào đống thảm, lảo đảo suýt ngã.
Thấy đại ca luôn nhanh nhẹn khỏe khoắn bị cập rập vậy rõ là chuyện lạ, cơ mà nếu còn bị đối phương bắn tỉa bằng ánh mắt hung hãn độc địa như muốn bóp cổ chết tươi mình như lúc này… ấy cũng lại là vấn đề.
“Bọn em… bọn em ra trước a! Có việc gì anh cứ gọi, gọi cái là… vô liền.” Đại Lý cúi xuống dập tắt mấy ngọn nến đương cháy xung quanh, ngừa hỏa hoạn, rồi hấp tấp lôi A Kiến chạy ra ngoài. Đến lúc sắp ra khỏi cửa, như là sực nhớ chuyện gì, hắn lại vội vàng thì thào với lại: “Đại ca, đại ca Tony Lưu bên Thanh bộ nhắn, sáng mai bọn họ đến Marid, rồi mời anh đi ăn sáng đó.”
“Ha. Lão quỷ dở Tây dở Tàu ấy mà biết ăn sáng hở. Hài dữ.” nghe nói Tony Lưu hẹn mình, bộ mặt đương cau có mới giãn giãn được ra một ít, hắn không ngờ Thanh bộ cũng lẹ tay vậy, không hiểu bọn ở Peru đang tính tiến trước hay kê đường lùi sau đây.
Nghĩ đến khúc rây mơ rễ má đó, Trần Cận lại đổi ý: “Ờ thằng chả có lòng thế thì cũng được, bảo ổng sau 3 giờ chiều đi, giờ nào khác ngày mai tao cũng phải ngủ hết.” kỳ thực trong bụng Trần đại ca đã bắt đầu lần mò lăn tăn nảy ý đồ với lão Tony. Vì ở đất Nam Mỹ này, lượng vũ khí dự trữ của thằng chả coi bộ dư giả hơn Giang Uy bên Hạt bộ, ờ thì tất nhiên là động cơ đen tối ấy tạm thời hắn sẽ chưa để đối phương biết vội.
Giờ đến mai nhất quyết phải ngủ bù cho đủ mới hy vọng bò được dậy, hồi này đã phải ngủ nghê vạ vật bao nhiêu lâu, vừa xong còn Fiennes hành hạ thế, giờ nhón chân bước một bước cũng nghe nhũn nhẹo cả người.
Trong khi ấy, Fiennes đã trở về trụ sở bí mật của mình, tắm táp nghỉ ngơi chưa đầy ba tiếng đồng hồ rồi lại lên máy bay riêng, bay ngược về nơi xuất phát.
Phóng mắt nhìn những tòa nhà đang lùi lại xa dần, lòng hắn đột nhiên thấy cồn cào nao nao. Cho đến lần tiếp theo gặp lại, sẽ còn bao nhiêu ngày, thậm chí… bao nhiêu tháng nữa đây?
Nếu không phải là Trần Cận, thật tình có lẽ hắn đã không thể kiềm chế được dục vọng cưỡng bức, cột chặt người đó bên mình rồi. Xung quanh có bao nhiêu người dịu dàng dễ bảo sẵn sàng cho hắn chọn, vậy mà hết lần này tới lần khác hắn chỉ nhìn thấy cái tên khó chiều đó.
“Tiên sinh, cà phê của ngài đây.” là trợ lý riêng của Fiennes, có lẽ không ai rõ hành trình sắp tới của hắn hơn Norman.
Cuộc đời Norman cũng khá thăng trầm, tốt nghiệp học viện quân sự Hoa Kỳ, khi đi làm nhiệm vụ cơ động ở tiểu bang Bắc Carolina thì lọt vào mắt xanh đội trưởng đội bảo an của Hào Môn tại Châu Âu. Vậy là trở thành sĩ quan tham mưu, trong một sự cố bất ngờ, anh ta chưa xin ý kiến tổng bộ đã tự ý sử dụng lệnh điều động cấp hai, kịp thời giải thoát được hai quan chức cấp cao của tổng bộ trong vòng 2 tiếng đồng hồ.
Sau vụ đó, anh ta bị xử phạt, rồi lại được Phosa chú ý đề bạt lên cấp trên. Nhờ khả năng xử lý công việc xuất sắc, cuối cùng Norman được cử vào vị trí kề cận Fiennes, trở thành sĩ quan phụ tá cấp bậc cao nhất Hào Môn.
Bình thường, để không làm lộ địa vị thật của Fiennes, Norman luôn gọi hắn là “tiên sinh”.
“Thượng tá Farrell của Cục điều tra Liên bang đại diện cho Tổng cục quốc gia muốn đàm phán trực tuyến với ngài.”
Fiennes day day hai mắt. Norman liền bật màn hình cho hắn.
Gần đây phía chính phủ luôn theo riết bọn họ, trước khi phát động quân lệnh Đỏ tiếp theo, Hào Môn đã phải điều không ít người đến Nam Mỹ phối hợp điều tra mà đau đầu nhất là… trong đó có cả Xích bộ.
Đã cho cả Michael sang đó, mà vẫn lo lắng không yên được, dù sao với cá tính của Trần Cận, cận chiến không có lợi chút nào.
Khu ổ chuột Brazil vốn không phải địa bàn của Hào Môn, bởi vậy Fiennes không dám chắc mình có thể tiếp cứu hắn kịp lúc như vài lần trước. Đến khi Farrell trong bộ quân phục chỉn chu xuất hiện trên màn hình, Fiennes chỉ hơi gật đầu: “Thượng tá, nghe nói ông tìm tôi rất gấp.”
Giọng điệu Fiennes rất nhẹ nhàng, dáng ngồi ung dung thoải mái, gương mặt hầu như không biểu cảm, nhưng dù qua màn hình vệ tinh, đối phương vẫn nhanh chóng cảm giác được khí thế hùng mạnh của hắn.
Bởi vậy, bất kể đeo quân hàm cao cấp, quyền lực đầy mình, hay lớn tuổi hơn hắn vài thập kỷ, đối phương vẫn phải xưng hô hết sức lễ độ: “Xin Fiennes tiên sinh thứ lỗi. Tôi cũng mong giải quyết cho xong việc này, tình hình rất khẩn cấp rồi.”
“Ông đã thay mặt FBI và cảnh sát quốc tế đàm phán với Hào Môn, tức là chúng ta đang trên cùng một chiếc thuyền. Vấn đề không phải là tôi không lo lắng, mà là chúng tôi vẫn cần xác minh lại mức độ an toàn của chiến dịch. Tôi không định để quân của mình một đi không trở lại, Hào Môn không thể tùy tiện vung người đi dọn dẹp hậu quả cho các ông.” Fiennes nói rất bình thản, nhưng hoàn toàn không che đậy sự uy hiếp trong lời lẽ.
“Vậy theo ý ngài thì… ngài muốn chúng tôi rót thêm quân tinh nhuệ sao?”
“Trinh sát đã dùng đội lính đánh thuê của Hào Môn rồi, chúng tôi đảm nhận hầu hết những vùng nguy hiểm nhất. Nhưng phối hợp truy lùng cũng muốn viện quân của chúng tôi thì không được, chẳng lẽ cả lãnh đạo Brazil và liên minh Châu Âu cũng chỉ đủ sức điều động cảnh sát quốc tế thôi sao?”
“Đã có một lệnh điều động Xanh rồi, FBI cũng đã tiếp nhận.”
Fiennes gõ gõ ngón tay trên tay vịn bọc da mềm mại, trầm ngâm nói: “Tìm Danny Herman cho tôi.”
“Danny Herman? Tay người Đức khó chiều ấy à? Cả tôi cũng không dám chắc sẽ mời được anh ta.” Đến thượng tá Farrell cũng đã nghe nói người này từng có mắc mứu với Hào Môn, vậy mà Fiennes lại nhắc đến hắn ta ngay lúc này, thật không hiểu đang có ý đồ gì.
“Không phải anh ta giờ đang gặm nhấm hào quang quá khứ trong hậu trường hả? Còn có thể kiêu căng được sao?”
Thượng tá có vẻ hết sức khó xử: “Đúng là anh ta khá nổi tiếng nhờ kinh nghiệm phục vụ FBI trước kia, nhưng có thể vì tuổi tác còn quá trẻ, nên từ khi chuyển sang cảnh sát quốc tế vẫn chưa lập được công trạng gì đáng kể, tôi không thể đảm bảo đó đúng là người ngài muốn đâu. Ở đây chúng tôi có thể điều cho ngài nhân viên kỹ thuật giỏi nhất.”
“Thượng tá, tôi chắc chắn về chuyện này. Sau khi chốt hành trình, tôi cần Danny Herman đích thân đến Nam Mỹ.”
“Liệu có… nóng vội quá không?”
“Nóng vội? Vậy ai vừa nói tình hình rất khẩn cấp rồi? Chẳng qua tôi muốn một nhân viên điều tra liên bang đã lỗi thời của các ngài thôi, yêu cầu như vậy cũng là quá đáng à? À, hay là… gần đây anh ta lại khiến các vị đau đầu vì những vụ xâm nhập thông tin khách hàng rồi?”
“Không không, tôi không có ý đó. Tôi sẽ báo cáo lên ngay, rồi trả lời ngài trong thời gian sớm nhất.” đương nhiên là bực bội vì sếp lớn Fi không dưng nghĩ đến gã đó, nhưng ông ta vẫn phải làm theo.
“Được. Thế thì phiền thượng tá vậy. Có điều tôi vẫn có thể cho Herman thời gian suy nghĩ, nếu bản thân anh ta không muốn, tôi cũng không ép, không phải chỉ có mình anh ta làm được.” điềm đạm nói xong, Fiennes cũng ra hiệu cho trợ lý kết thúc cuộc đàm thoại.
Đến chừng 10 phút sau, hắn cứ thế chống tay trên trán, ngồi yên không nhúc nhích.
Trông cấp trên có vẻ đau đầu nghĩ ngợi vậy, sĩ quan trợ lý cũng không dám mở miệng quấy rầy, bằng vào sự hiểu biết của Norman với cấp trên sau nhiều năm phục vụ, anh ta đoán rất có thể Fiennes còn đang nghĩ về cuộc gặp vừa xong ở Marid với người đó, cả Norman cũng phải để ý đến chuyện này, dần già anh ta đã cảm nhận được Leslie Trần của Xích bộ đó quan trọng với sếp mình đến mức nào. Trước kia đã ba bốn lần bị Fiennes lệnh cho tìm hiểu tình hình Xích bộ, rồi thì gần như ngày nào cũng phải báo cáo đều đặn. Giờ anh ta có muốn giả bộ không biết cũng khó.
Chưa kể có mấy phen tình hình căng thẳng, Fiennes đều mặc kệ lời ra tiếng vào, dùng quyền lực của mình cố tình viện trợ cho Xích bộ, hôm trước bất quá mới nghe tin người đó trở về từ biên giới, vậy là nhịn không được hai bữa đã vội vàng chạy đi gặp hắn ta, lúc ấy Norman thật tình không khỏi nghĩ thầm “quả nhiên là thế”.
Để gặp được đối phương, sếp lớn của anh ta không ngại công việc bộn bề, sẵn sàng hủy hẹn với thị trưởng, rồi cất công bay sang Marid, rõ ràng ngày hôm sau phải dự hội nghị thương mại thượng đỉnh ở Châu Âu, thành ra giờ mới chợp mắt được một hai tiếng đồng hồ, trời chưa sáng hắn đã lại vội vàng lên chuyên cơ trở về.
Norman thật không hiểu nổi cái gã phương Đông thô lỗ ấy có gì đặc biệt để hấp dẫn được một “Diệm” cao vời vợi, luôn sống giữa đàn đàn người đẹp đến thế. Đành rằng về chuyện giới tính, anh ta biết Fiennes không nề hà cả hai giới, nhưng đối tượng là người đồng tính, hình như Fiennes luôn chỉ dừng lại ở mức có cảm tình mới mẻ, trước giờ chưa bao giờ thấy hắn để tâm nhiều hay có ý định phát triển quan hệ lâu dài với cậu thanh niên đẹp mã nào, chứ nói gì đến một gã đàn ông trưởng thành.
Tên Leslie Trần đó đã phá vỡ mọi chừng mực thông thường, ừ thì hắn ta mặt mũi điển trai, vóc dáng tiêu chuẩn thật đấy, nhưng so với vô số người đẹp cả nam lẫn nữ vẫn xuất hiện quanh Fiennes, hắn ta quá lắm cũng chỉ được xếp hạng bình bình, vừa đủ chấp nhận được mà thôi, người muốn giành giật vị trí tình nhân của Fiennes nhiều như cá diếc qua sông, nhưng chưa một ai có thể giống như Leslie Trần, vừa ra tay đã trúng mục tiêu, lập tức khiến Fiennes bỏ bê công việc, điên đảo tâm hồn vậy.
Thân là thủ lĩnh Xích bộ, nhưng người này hoàn toàn không có nửa li âm trầm mưu mẹo, chưa nói đến công trạng bung bét của hắn ở Hào Môn thôi thì liên tu bất tận, nghe qua đã thấy ghê gớm kinh người, nói thật có chọn trúng ai cũng đỡ dở hơn chọn hắn ta.
Vậy là Norman lâu lâu lại thầm thấy khó hiểu, rốt cuộc gã Leslie Trần đó là thần thánh phương nào, có thể khiến thủ lĩnh Hào Môn luôn quyết đoán vững vàng say đắm đến thế? Dễ dàng nhìn ra được để bảo vệ hắn ta, Fiennes đã gây ra không ít mâu thuẫn, hiềm khích. Quan hệ giữa bọn họ người ngoài nhìn vào rất khó để định hình, cả trợ lý thân cận như anh ta còn nhìn không ra, thì chắc chắn chẳng ai hiểu được.
Lại nói tên Danny Herman đó vốn là một đối thủ không đội trời chung của Fiennes, nổi tiếng là một kẻ lạnh lùng, giỏi công nghệ, chỉ một mình anh ta đã hầu như xâm nhập được mọi hệ thống tường lửa của chính phủ, từng bị nhà cầm quyền liệt vào danh sách đối tượng bị quản thúc đặc biệt. Sau này được mời vào FBI, trở thành một thanh tra bàn giấy.
Người này không giống những hackers khác, kinh nghiệm thực chiến của anh ta rất phong phú, dám liều lĩnh đối đầu với các thế lực lớn, anh ta vẫn luôn cho rằng mối quan hệ giữa Hào Môn và chính phủ không những có nhiều điểm đen tối, mà còn liên quan trực tiếp đến hoạt động buôn lậu vũ khí trái phép, thậm chí việc Fiennes là nhân vật chủ chốt của Hào Môn anh ta cũng đã nghi ngờ từ lâu, mà chính vì vậy anh ta đã phải nếm không ít cay đắng.
Không hiểu vì Danny Herman quá tò mò hay có lý do nào khác, nhưng anh ta nhất quyết không buông tha vụ Hào Môn, còn dám tiếp cận cả Fiennes, kết quả là hai người từng chính thức đối đầu trên mạng Internet.
Sau đó không biết thắng thua ra sao, nhưng có thể cấp trên của Herman không chịu nổi rắc rối hơn nữa, họ thuyên chuyển anh ta từ FBI sang làm nhân viên kỹ thuật hậu trường của tổ chức cảnh sát quốc tế, thuộc bộ phận chuyên xử lý khiếu nại, lần này thì coi như đàn áp được Herman, anh ta đã chịu yên phận hơn nửa năm.
Vụ việc kỳ này hệ trọng như vậy, trước sức ép của Hào Môn, không vị chóp bu nào dám nghĩ đến chuyện lôi nhân vật đình đám đó ra, ngờ đâu chính miệng Fiennes lại nhắc đến anh ta, đòi dùng anh ta lần nữa, lại còn để đi Nam Mỹ với danh nghĩa trợ giúp Hào Môn. Ngoài mặt thì như thể đang muốn xóa bỏ mọi hiềm khích cũ, nhưng thực ra chẳng khác gì tự cài một quả bom hẹn giờ vào nội bộ mình.
Không phải lại liên quan đến Leslie Trần ấy nữa chứ? Cả Michael cũng bị điều đi, Norman nghĩ không chừng cấp trên đang muốn kín đáo trao cho người đó cả tay chân thân tín lẫn đối thủ chắc tay nhất, đến nước này thì thật là… nuông chiều quá thể.
Sáu tiếng đồng hồ sau, Norman bước vào phòng làm việc của Fiennes lần nữa.
“Tiên sinh, đây là danh sách nhân viên dự bị ngài yêu cầu.” vừa trình tài liệu lên Norman vừa thấy lo lắng, thành ra anh ta lén liếc mắt chờ phản ứng của sếp.
Quả nhiên, Fiennes hơi nhướn mày, ánh mắt bắt đầu lấp lóe tia bất mãn.
“Có cả Hỏa đường và Xích bộ à?”
“Vâng, họ đã nhận chỉ thị rồi, sẽ dời ngày đến Peru, tạm thời đóng ở St. Paul chờ lệnh.”
Bảo “chờ lệnh” thì ý tứ quá, cứ nói thẳng ra là để lãnh đạn trước có lẽ chính xác hơn, đương nhiên Fiennes là người đầu tiên biết rõ mọi chuyện, vì thế hắn mới cố tình tiết lộ cho Trần Cận những chi tiết quan trọng, vốn hắn đã ngầm muốn ngăn Trần Cận đến Rio chấp hành mệnh lệnh cuối cùng. Mà ở lại St. Paul cũng chẳng tốt đẹp gì, hắn biết rõ một khi Trần Cận vướng vào vụ này, khả năng để Xích bộ dứt được khỏi Rio là quá nhỏ.
Dù toàn bộ chiến dịch đều do chính hắn và các lãnh đạo cấp cao của tổng bộ vạch ra, nhưng những việc nhỏ như điều động nhân viên hắn không bao giờ phải để tâm đến, luôn luôn là Phosa của tổ Trung Đông và tham mưu Woody sắp xếp, bọn họ vẫn lựa chọn người rất phù hợp, vì thế Fiennes rất ít khi lo ngại hay can thiệp vào kế hoạch của họ, nhưng việc họ liên tiếp dùng Trần Cận đã bắt đầu khiến Fiennes mất bình tĩnh.
Tuy giờ vẫn chưa công bố chi tiết hành trình, nhưng đã bị vào danh sách, rất khó tránh được xoáy nước.
Đến lúc đó, mật lệnh đã phát ra rồi, không còn cách nào cứu vãn được nữa. Đương nhiên, không nói đến tình cảm riêng tư, cái lý do “e rằng cậu ta sẽ bị thương” hoàn toàn không có chỗ đứng giữa một Hào Môn nổi tiếng sống trong nguy hiểm thế này.
Thôi được, dù rằng hắn rất ít khi hối hân, nhưng chuyện liên quan đến Trần Cận, hình như Fiennes luôn phải tiếc nuối: đúng ra không nên dễ dàng chiều ý cho hắn ta tự do như vậy, nghề nghiệp của bọn họ, không bao giờ phân biệt địch xa hay địch gần, đâu đâu cũng có địch mà thôi.
Xem ra, lúc cấp bách vẫn phải hành động để ngăn cản tình hình chuyển biến quá xấu, tuy Trần Cận không bao giờ muốn có người nhúng tay vào công việc của hắn, nhưng từ lâu trái tim bọn họ đã đập cùng một nhịp, bảo hắn ngồi yên chứng kiến, hắn không làm được.
Có lẽ trước kia quá kiêu ngạo, cứ cho rằng mình là thủ lĩnh thì có thể dễ dàng đảm bảo an toàn cho Trần Cận, nhưng sự thực là… ở Hào Môn không bao giờ có an toàn.
Nếu phải để Trần Cận rời khỏi Hào Môn, cũng tức là chấp nhận để mất mối dây gắn kết linh hồn duy nhất của mình, sức hấp dẫn của Trần Cận khiến Fiennes ngay cả những lúc hệ trọng nhất cũng không sao chi phối tư tưởng của hắn. Lắm khi, tôn trọng điều hắn lựa chọn lại là cách ủng hộ cao nhất Fiennes có thể dành cho hắn, bất quá thi thoảng xài một vài thủ đoạn đặc biệt để đảm bảo hắn không gặp điều gì bất trắc, cũng chẳng có gì đáng trách.
Phía bên kia Trái đất, Trần Cận vừa nhận chỉ thị không lâu, giờ đương ngồi yên chờ đợi trên cái sô-pha bên cửa sổ ban công, đôi chân dài gác trên bàn trà, giữ tư thế thoải mái nhất có thể, hắn vuốt vuốt cằm ngẫm nghĩ về những việc chưa hoàn thành.
Thấy Đại Lý vào, hắn uể oải mở miệng nói: “Chắc mình còn phải chờ dài ở đây bảy tám ngày nữa, chán chết đi được, bên Tony có việc cần nhờ vả, tao nhận rồi đó.”
Chắc chắn đại ca lại vừa gạt “đồ” của người ta, giờ tính trả nợ bằng tình nghĩa. Đại Lý lo lắng ra mặt: “Đại ca à, anh đang nói vụ France Noir hở? Bọn đó là rắn độc ở St. Paul a, phiêu lưu lắm.”
“Sợ anh bây không nói chuyện được, rồi bị tụi nó đập cho hở? Yên tâm đi, quá lắm tao cũng chỉ đi đàm phán giùm hai nhà đó vụ ăn chia thôi, bọn đó rủng rỉnh dữ lắm, chấp nhận trả phí cũng cao, để đó coi như cho tụi bây làm quỹ phúc lợi xài dần.”
Đại Lý thiếu điều khóc toáng lên: “Đại ca à…”
“Rồi rồi, ra ngoài đi dạo thôi. Cái đất đi đâu cũng gặp ông trùm này, kể ra cũng ngon ăn chứ bộ.” Trần Cận phủi phủi đầu gối, đứng dậy xốc lại thắt lưng, “Đi thôi. Gọi tụi thằng A Kiến nữa.”
Đến Brazil mới biết chỗ này hợp với Trần Cận hắn đến mức nào… bất kể ngoài đường hay bãi biển, đâu đâu cũng thấy dòng người mặc đủ màu sắc rực rỡ. Đại Lý thì mừng rơn thầm nghĩ: Cuối cùng đại ca cũng không còn lạc lõng giữa đám đông nữa rồi! (dù rằng ai đó đâu thèm biết, nào giờ hắn vẫn cho rằng thẩm mỹ của thiên hạ có vấn đề)
Cho đến khi gã đàn ông thứ năm mặc đồ xanh lá chói lói như tấm biển quảng cáo lượn qua mặt bọn họ, cuối cùng Trần Cận cũng nhịn hết nổi, hắn quay lại hỏi: “Này Đại Lý, hình như tao mặc đồ xám xịt quá hả?”
Đúng thật là… “Đại ca đang đi đàm phán hòa giải a, mặc màu sáng quá không hay lắm.”
“Ờ cũng phải, ở đây mà đòi nổi bật, chắc không mặc gì quá.” Trần Cận nói rồi cười khẩy, lại bĩu môi đi tiếp.
Đến đó thì đàn em đắc lực của Trần Cận, Minh Hào gọi cho hắn: “Đại ca, hai hôm nữa bọn em đến nơi, có gì anh cứ bảo nhé.”
“Ok, ở đó chờ đi, có lệnh trên thì đi theo, bên này không phải lo.”
Đại Lý đứng bên cạnh có chút lo lắng: “Brazil loạn thế này, mai mình đi đàm phán, có cần bảo mấy đứa theo không ạ?”
“Theo á? Theo là thế nào? Dắt díu một lũ đi cùng, rồi tao làm ăn kiểu gì được nữa! Mày không biết mấy thằng nhãi ở đó vắt mũi chưa sạch đã dắt lưng AK47 cả ngày lông nhông ngoài đường xả đạn tiêu khiển hở?”
“Đại ca thì sáng suốt lắm! Nhưng để anh đi xông pha một mình như thế, tụi tôi thấy không quen a.”
“Nằm vòng ngoài chờ tin của tao đi, nhỡ có va đụng chỗ nào, mày cứ đi báo ngay cho Tony Lưu, tự ổng sẽ nghĩ cách.”
“Vâng.”
Đành rằng Trần Cận đang rảnh việc, nhưng ở đất lạ này, hắn cũng chẳng định nhận nhờ vả riêng của ai, bất quá hai nhà đang xích mích hiện nay đều là tập đoàn tài chính đỡ lưng cho Tony, giờ Tony đang có công vụ, không thể ra mặt tham gia đàm phán với bọn họ, hắn ta đành tìm một người bạo gan mà mình tin tưởng được đi thay, và hiển nhiên Trần Cận đang nghỉ lại St. Paul lúc này là lựa chọn lý tưởng.
Trần Cận trời sinh táo bạo, nên hắn cũng chẳng nề hà gì, có điều coi bộ hắn vẫn tự đánh giá hơi thấp khả năng đụng chuyện của mình.
—–