Hào Môn Diệm (Tục)

Chương 21


Đọc truyện Hào Môn Diệm (Tục) – Chương 21

Sự tình bắt đầu từ bữa tiệc sinh nhật hôm ấy, gã Giang Uy hâm hâm dở dở chạy vội từ Nam Âu về giúp vui, người thì bắt nắng đen nhẻm. Chưa gì hắn đã tóm được Trần Cận, rồi lôi xềnh xệch ra cửa sổ sát sàn phía Tây sảnh, bắt đầu dò hỏi.

“Bây thấy thằng đó chưa?”

“Ai?”

“Lại còn giả vờ với anh!” Uy ca giậm chân, “Đang đứng với lão Weddela kia kìa, mắt bây lé a? Đừng bảo bây không biết hắn ta cũng đến.”

Trung tướng Weddela là khách quý của Hào Môn, hôm nay ông ta tới cùng ái nữ, coi như là rất nể mặt Phosa. Ông già Weddela từng gặp Trần Cận một lần, ngay sau khi kỳ thi Scotch kết thúc, nhưng Trần Cận không dám chắc ổng còn nhớ “đồng đội kỳ quặc của Andre” hôm đó, là hắn không.

Bữa nay Phosa trông mặt mày hồng hào, rất chi thân thiện, không thấy tí ti gì vẻ đáng ghét mọi khi ổng vẫn giương ra trong những cuộc họp ở Hào Môn, tự dưng biến thành bề trên đáng kính, hại Trần Cận trợn mắt nhìn, cũng khiến hắn được một phen chặc lưỡi rằng mấy lão chơi với chính trị và quyền lực này quả là tắc kè hoa cao thủ.

“Ổng đến thì tôi không được đến chắc? Tôi làm gì mà phải sợ.” Trần Cận hùng hồn đáp, ra vẻ tỉnh rụi như không.

“Hôm nay anh mới biết nhé, thằng chả là chủ công ty đầu tư Otford, mà ít xuất hiện trước công chúng lắm, người ngoài hầu như chẳng biết gì về hắn đâu.” kể cả ở Hào Môn cũng rất hiếm người biết về hắn ta, chỉ biết hắn là một trong những nhân vật đứng sau bí hiểm của Hào Môn.

Trần Cận giả bộ trớt quớt: “Uy ca a, kỳ này ông anh lạc hậu quá, gặp ổng lần đầu tiên thằng này chả biết tỏng hết rồi. Mà tôi với anh có tình yêu tình báo gì đâu nhở, mắc gì lôi tôi vô đây thì thào hở?”

“Tán chuyện với anh một tí bây cũng kêu ca a?” Giang Uy hấp háy mắt, nói thẳng: “Vừa xong anh nghe có người nói tay Andre Fiennes ấy là ứng cử viên chọn rể của lão Weddela đó, thế nên hôm nay mới đến đây.”

“Con rể à?” Trần Cận cười khẩy, “Bọn họ làm trò đó, tin mấy trò diễn ấy thì anh tiêu rồi.”

“Anh chỉ tính nói với cậu một tiếng thôi, đừng có chết chìm trong ấy, gã đó không phải đối tượng lý tưởng đâu. Đến lúc hắn ta thành thông gia với một gia tộc hoành tráng, khí thế tận trời rồi, chỉ sợ cậu còn chẳng có cửa bước vào Hào Môn nữa.”

“Cùng lắm thì bỏ Hào Môn.” Trần Cận nhấp rượu, đột nhiên không thể nhận ra vị là cay hay đắng nữa.

“Bỏ á? Nói dễ dàng quá. Nếu thằng đó chẳng được rộng rãi như cậu tưởng thì sao?”


“Tôi không uy hiếp được anh ta, anh ta cũng chẳng việc gì phải làm khó tôi, anh ta không tẻ nhạt vậy đâu.”

“Cậu hiểu hắn thế cơ à? Cậu chắc không?”

“Uy ca.” Trần Cận nghiêm túc nói, “Tôi chắc chắn.”

Giang Uy thở dài: “Tự cậu biết mình đi. Đây là lần cuối cùng anh nhắc cậu đó.”

“Nói thật nhé, anh ta muốn cản tôi cũng chẳng được, lúc cần phải đi, tự tôi sẽ đi.”

“Được, cậu đã nói thế, anh tin cậu, nào!” Giang Uy lấy một ly Champagne vừa bưng qua, “Uống đi.”

Lúc ấy dàn violon trong sảnh bắt đầu tấu một khúc nhạc trữ tình, quả nhiên Fiennes dắt con gái tướng quân Weddela vào chính giữa hội trường, bắt đầu nhảy. Cả hai cùng tao nhã sang trọng, bất kể bề ngoài hay địa vị đều rất xứng đôi, lão tướng quân được thể cười sung sướng hết cỡ.

Giang Uy nhìn cặp đôi đáng mơ ước nọ một hồi, đến khi quay lưng lại, mới thấy Trần Cận đã bỏ đi từ bao giờ.

Trần Cận cảm thấy ở trong sảnh thật bực bội, thành ra hắn bỏ ra ngoài hít thở một chút, lúc này hắn đang tì tay trên hàng lan can trong hành lang gấp khúc, đứng nhìn vườn hoa và tòa phun nước nhỏ cách đó khoảng ba chục mét, chỗ đó mắc đèn đủ màu, coi bộ rất được các cặp tình nhân đi ngang qua ưa thích.

Bất quá Trần Cận vốn không có lấy nửa tế bào lãng mạn trong người, thế nên hắn chỉ thấy mớ đèn ấy thật khoa trương quá thể. Hắn đã tính kiếm thuốc hút, mà nghĩ một lát xong lại thôi, quyết định nhịn.

Tự nhủ rằng mình sẽ không để tâm hắn ta gặp gỡ phụ nữ, kết quả là, vẫn khó chịu như thế. Tuy Trần Cận không chỉ một lần muốn xác nhận giữa hai gã đàn ông rốt cuộc có thể đi đến đâu, hoặc họ có thể bước vào đời nhau sâu sắc tới mức nào, thậm chí hắn càng muốn biết mình chiếm bao nhiêu phần trong trái tim đối phương, nhưng hắn không thể hỏi, không thể mở lời, vì… họ là người Hào Môn, và vì hắn là Hào Môn, Diệm.

Cũng không biết đã đứng bao lâu, khi hắn định trở vào, vừa quay đầu lại đã sững người. Người đó đang đứng sau lưng hắn, không biết đã ở đó từ bao giờ nữa, thần kinh phản xạ nhạy cảm của hắn bữa tay hóa ra đã tệ đến mức này.

“Sao lại ra đây?” Trần Cận định thần, cười lưu manh như không, “Ít nhất cũng nhảy hết ba điệu chứ.”

Fiennes không thèm chấp hắn, chỉ nghiêm túc nói: “Trước tôi đã bảo, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”


Đến rồi đây! Đến nhanh vậy cơ đấy?!

“Tôi biết, chia tay hả?” Trần Cận tiếp lời, tín hiệu ngang bướng cao ngạo lộ rõ giữa hai đầu mày, “Khỏi cần phiền phức vậy, bảo người chuyển lời được rồi, anh không cần đích thân giải thích. Tôi biết, rồi sẽ đến ngày này, tôi chẳng có gì để nói hết.”

“Không có gì để nói sao?” biết rõ Trần Cận đang giận lẫy, Fiennes vẫn nhíu mày, hắn tiến lên mấy bước, tới trước mặt hắn, “Tôi hẹn hò hay đính hôn với người khác, cậu cũng chẳng có gì để nói à? Cậu rộng rãi thật đấy, Trần Cận.”

Trần Cận chấn động, qua một lát hắn sấn đến túm cổ áo lễ phục của Fiennes, tay kia vung lên, nhưng đối mặt với cặp mắt sâu thẳm như sẵn sàng nhìn thấu tâm can hắn của Fiennes, rốt cuộc hắn lại thấy nhụt chí.

Chậm chạp thả tay ra, có chút bối rối lùi lại nửa bước, rồi hắn quay đi, nói: “Sorry, tôi mất bình tĩnh.”

“Có một số việc, không cần phải luôn giữ gìn. Nếu đã muốn bộc lộ, vậy cậu cứ để mặc nó đi.” Fiennes vòng cánh tay phải cường tráng ôm lấy hắn, đoạn dán môi bên tai hắn, khẽ nói, “Trần Cận, cậu không biết, tôi thích nhìn cậu mất bình tĩnh vì tôi đến mức nào, nhiều khi tôi thật chỉ muốn biết, rốt cuộc cậu có để tâm đến tôi hay không.”

“Mẹ nó cuối cùng anh tính nói gì hả!” Trần Cận tức điên người, hắn chán đời gằn giọng, nhưng không đẩy hắn ta ra.

Ngay lúc ấy, Trần Cận cảm thấy ngón tay mình run lên, một vật kim loại bị dúi vào tay hắn, hắn thoáng sửng sốt, cúi xuống, xòe tay ra nhìn, hình tròn, bằng bạch kim, kiểu dáng cho nam giới đơn giản tinh tế, không lạnh như hắn tưởng, vì đã bị người đó nắm trong tay từ nãy giờ.

“Thế này là sao?” Trần Cận nghĩ các loại dây thần kinh trong đầu mình chắc đứt phựt hết rồi.

“Thật ra chúng ta cũng có thể kết hôn mà, hiện giờ rất nhiều bang đã chấp nhận.”

“Tôi không hỏi cái ấy, được không hả!” Trần Cận quay phứt đi, đẩy hắn ra, bắt đầu lấy lại tinh thần sau hồi hoảng loạn, hắn mất cỡ năm giây, rồi trừng mắt nhìn hắn ta bằng biểu cảm khổ sở hết chỗ nói, như thể đối phương đúng là đồ con nít bốc đồng, “Não anh teo rồi hả? Kết hôn à? Anh và tôi á?”

“Cậu không thích tôi kết hôn với người khác, giờ tôi cũng có thể nói rõ ràng với cậu, tương lai tôi sẽ không cho phép cậu kết hôn với ai hết. Vì thế, tại sao chúng ta không nhìn thẳng vào vấn đề?” ánh mắt gà đàn ông này quá chân thành tha thiết, chân thành đến dọa Trần Cận phát sợ, xài đòn sát thủ với hắn à, tính một chiêu đoạt mạng hắn luôn a!

Chiêu này quả nhiên lợi hại, kết hôn cái con khỉ, có phải dở hơi đâu, tự dưng đi vơ tội vào người a sếp! Rốt cuộc anh nghĩ cái gì trong đầu không biết…


Trần Cận cố sức chống chế: “Anh nói như trò trẻ con ấy? Mà hình như anh nghĩ hơi bị phức tạp quá rồi a!”

“Cậu đang nghĩ phức tạp thì đúng hơn, tôi đã xác định chắc chắn về mối quan hệ của chúng ta rồi, tôi cũng đã lựa chọn! Trần Cận, sao cậu không dám thừa nhận tôi nhỉ?”

“Thừa nhận anh? Lời hứa của tôi quan trọng vậy hả? Một lời hứa ấy sẽ hại chết anh đó! Anh biết không hả?!” không phải hắn cố tình làm khó đối phương, cũng không phải hắn muốn gào lên thế này, nhưng… hắn thực sự không biết phải làm sao nữa.

Fiennes biết chỉ bằng vào nhiệt huyết của mình không thể thuyết phục được cái tên quen thói lảng tránh tình cảm như Trần Cận: “Không lẽ so với việc chia tay tôi, cậu nghĩ kết hôn với tôi còn khó hơn à?”

“Cái đó… hai cái đó khác nhau.”

Trần Cận không khỏi thầm chửi rủa: ai biết được tụi Tây lại lẻo mép vậy… á à, lại còn ra vẻ tổn thương à, cái tên vừa bá đạo chết người lúc nãy không phải tôi nha, là anh nha! Cả đời tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ được đàn ông cầu hôn đâu a, thế mà có anh à! Mà nào tôi đã làm gì anh hả, mắc gì anh làm như tôi ăn anh sạch bách rồi vậy, không phải người ta đã nói người ta còn phải suy nghĩ hả hả hả! Phụ nữ được cầu hôn xong còn phải nghĩ nữa là, tốt xấu anh cũng làm ăn tuần tự giùm đi, bức hôn nhau vậy, chơi khó tôi quá sức a! Trần Cận này còn đương thanh niên hào hoa phong nhã, tôi chưa tính chôn đời vào mồ yêu đương sớm vậy đâu à

“Này tóm lại thì tôi hay chỗ nào hở, sao anh cứ muốn lôi tôi vào nhà thờ bằng được thế? Kết hôn với tôi, thấy sao cũng chỉ có anh thiệt thôi à? Tôi không phải loại người ngồi viết thỏa thuận tiền hôn nhân đâu. Anh cũng biết thừa đấy, tôi tham tiền nè, háo sắc nè, còn ưa sạch sẽ nè, còn… thích nhiệm vụ nguy hiểm nè, suốt ngày đi về tả tơi nè, phụ nữ còn nói tôi vô tâm vô tính không biết phải trái, mắc gì anh cứ quyết phải dẫn tôi đi gặp cha xứ hả?” nào giờ lần đầu tiên nghe thấy hắn khiêm tốn khách quan nhìn nhận về bản thân vậy.

Nếu không phải là Trần Cận, e là Fiennes lần đầu được nghe người khác hỏi hắn một loạt các câu so sánh thiệt hơn vậy, giờ hắn sẽ thấy một lòng nhiệt huyết của mình bị để lộn chỗ mất rồi.

Nhưng Fiennes chỉ đáp đơn giản: “Tôi thích cậu, không thể đánh đổi một ai khác.”

“Tôi không muốn hại anh đâu, sếp à.”

Trần Cận kinh ngạc thiệt tình, từ bé đến lớn, chưa bao giờ hắn nghĩ mình sẽ gặp phải vấn đề cá nhân nguy ngập cỡ này. Đây là tính xô hắn từ bờ cực đoan này sang bờ cực đoan khác đây, đằng nào cũng là vực thẳm hết.

“Tôi chỉ muốn mọi chuyện rõ ràng, tôi đã bày tỏ suy nghĩ của tôi với cậu rồi. Cậu có thể từ chối, tôi sẽ không trách cậu.”

Đương nhiên là tôi muốn từ chối, ở đâu ra kiểu đánh úp như này! Trần Cận xuội xị hỏi: “Lần đầu tiên anh làm chuyện này hả?”

Cầu hôn sao? “Ừm, lần đầu tiên.”

Đột nhiên Trần Cận thống thiết lên án: “Tôi cũng thế, lần đầu tiên đấy.” tốt xấu cũng thông cảm cho khả năng thích ứng của người ta giùm a, anh nghĩ xong rồi là việc anh, đây tôi đã nghĩ đâu…


Ít nhất cũng cho người ta thời gian chuẩn bị chút đi, dù là với Trần Cận hắn mà nói, có cho bao nhiêu thời gian chắc cũng vậy à.

“Tôi muốn cho cậu một bất ngờ.”

“Thằng này có phải đàn bà con gái đâu, tôi thèm vào bất ngờ.” Trần Cận lắc đầu quầy quậy, ra sức kết cấu lại ổ cứng trong não, chỉnh đốn lại mạch tư duy, “Fiennes, tôi sẽ bớt thời gian cân nhắc đề nghị của anh bữa nay, nhưng tôi phải chắc chắn bọn đang trong sảnh kia sẽ không gây sự với anh đã. Còn nữa, đây là việc giữa tôi với anh à, tôi không muốn làm to chuyện đâu, anh cũng không phải giục giã tôi, vì tôi là tôi nghĩ lâu đấy, chắc khoảng… ờ… ba năm năm năm há? Tôi không chắc đâu. Anh cứ việc chạy theo cũng được, cái ấy tôi không ngại.”

Fiennes im lặng cười, nào giờ Trần Cận thật chưa thấy Fiennes cười hài lòng đến thế, hình như còn kìm lại hết nổi, lúc sau để che giấu, hắn lại cố ý quay đầu nhìn nhìn vòi phun nước đằng xa.

Trần Cận thở phào, cũng tự biết mình hơi bị nhỏ mọn, năm phút đối thoại vừa xong đã hại tim hắn đập bình bình nhanh cỡ gấp đôi bình thường, làm hắn thiếu điều phát bệnh tim luôn.

Hắn cúi xuống nhìn cái nhẫn trong tay: “Cái này mắc tiền lắm hả? Tạm thời tôi giữ à. Anh mà đổi ý cứ việc đòi a.”

“Cậu không thể nói một câu dễ nghe hả?”

“Thích nghe hay thì từ đầu đừng chọc vào tôi.” Trần Cận cào cào tóc, “Tháng sau tôi tính đi Hồng Kông, anh biết rồi nhé.”

“Định đi bao lâu? Tôi có thể đi cùng cậu.”

“Anh không hiểu ý người ta ám chỉ gì hả?” Trần Cận vỗ vỗ ót, “Tôi thấy giờ mình đang trong tình thế rất xấu hổ a, anh không thấy tốt nhất mình nên xa nhau ít bữa cho cả hai cùng bình tĩnh thì hơn hả?”

“Không.” Fiennes đáp rất nghiêm túc.

Được lắm, anh thắng.

“Được rồi, tôi vào uống một lý đã.” Trần Cận còn nguyên nụ cười trên môi, quay đầu đi vào sảnh, đi được năm mét lại quay lại nói, “Nếu lão Weddela biết anh đưa tôi hết rượu ngon ổng cho anh, rồi ổng có xót ruột không há?”

“Thế nên đừng để lộ ra.” Fiennes bất đắc dĩ dang hai tay với hắn, rồi nháy nháy mắt.

“Giờ tôi đi mách ổng đây.” Trần Cận cười gian, quay đầu đi tiếp, qua cổng vòm, qua đám đông hỗn độn, hắn im lặng siết chặt nắm tay, siết rất chặt, vật đính ước kiên định nằm trong lòng bàn tay hắn, nghe nhói nhói đau, nhưng xúc giác rõ mồn một chưa bao giờ chân thực đến thế.

– Chính văn hoàn-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.