Đọc truyện Hào Môn Diệm (Tục) – Chương 17
Trần Cận thật không ngờ rằng, chút xíu vận đỏ của hắn qua mấy phen đen đủi đã kịp xài hết mất tiêu rồi, bất quá chỉ tính trốn việc lặn đi chơi bời một chuyến, nhân tiện trấn tĩnh lại đôi phần, ấy vậy mà lại bị tóm cổ.
Sự tình ra sao thì phải kể từ ngọn ngành trở đi, hôm đó Trần Cận hẹn với hai người chuyên lo hậu cần của Hào Môn, lấy một số trang bị, tiện thể mời Nana Hồ ra bãi biển.
Vấn đề chính là từ lối ăn mặc bốc lửa của Nana Hồ, bikini rực rỡ tiết kiệm vải thiếu điều làm lé mắt quần chúng, mà cũng rất chi hợp với làn da mịn sáng màu chocolate của cô, thật tình khiến người ta muốn mơ mộng.
Bãi biển vốn đã có cơ man là người đẹp, ngực căng tròn, đồ bơi khêu gợi, sống động vô chừng, nếu có gã đàn ông nào nán lại Brazil vui chơi đến quên đường về, chuyện ấy cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Vẻ đẹp của Nana Hồ rực rỡ và tràn đầy sức sống, lại đặc biệt nóng bỏng, khiến người ta thật khó mà kìm được lòng ao ước.
Ví như lúc này, cô ta ngồi xuống cạnh hắn, duỗi cặp chân và cánh tay thon thả, lắc lắc mái tóc rồi ngửa đầu hít sâu một hơi, đường cong từ cổ men theo bộ ngực phô diễn thật trọn vẹn sự quyến rũ nữ tính chết người.
Trần Cận không mù, hắn là một con đực, đương nhiên phải nhận ra sức hấp dẫn ấy, có điều hình như hấp dẫn kiểu này làm hắn thấy muốn kiềm chế hơn là thưởng thức, nếu đổi lại là trước kia, hắn chỉ cần biết phản ứng sinh lý của mình lúc ấy có còn đàng hoàng không, nhưng giờ, tự dưng hắn sẽ câu nệ mình đang cảm thấy thế nào nữa, mà thành ra thế này cũng có phải hắn muốn đâu.
Hắn nhìn cô ta, tạm thời vẫn thấy phớt tỉnh được, cơ mà đột nhiên cô ta chủ động ngả sang, nói: “Tôi bôi kem chống nắng cho anh nhé.”
Trần Cận cười tỉnh bơ: “Định lợi dụng sờ mó thì cứ nói thẳng ra đi.”
Trần Cận đương nhiên không phải người đứng đắn, hắn thản nhiên nằm sấp xuống cát, nhắm mắt lại: “Bôi đi, nhiều nhiều chút.”
Nana đã quen với lối tự cao này rồi, lại nghĩ hắn như vậy cũng thật dễ thương, bởi vậy đến khi áp bàn tay lên lưng hắn, trái tim cô cũng tự nhiên đập vội lạ lùng. Mình thật sự có cảm tình với anh ta mất rồi, mà hình như chẳng hề được đáp lại.
Tuy từng được vô số đàn ông theo đuổi, nhưng cảm giác rung động hồi hộp này với Nana mà nói, quả là lạ lẫm.
Cơ thể hoàn hảo, những cơ bắp duyên dáng nơi cánh tay, vùng hõm xuống trên sống lưng đầy khêu gợi, cả cặp mông săn chắc tròn lẳn cả phụ nữ còn thấy thèm muốn này…
“Nè nè!” Trần Cận kéo quần bơi nhỏm người dậy, kinh ngạc nhìn chằm chằm cô ta, “Đàn ông mẫn cảm lắm nhé, đừng có mó máy tùy tiện nha.”
“Tôi động vào làm anh có cảm giác sao” Cười nói rồi trèo qua ngồi hẳn lên lưng Trần Cận, đoạn cô ta ung dung thoa kem lên ngực hắn, rồi cúi xuống ghé sát bên tai hắn, hỏi: “Liệu có phải là, chúng ta vẫn còn hy vọng không nhỉ”.
“Chị hai à, cô nghĩ hơi bị nhiều rồi đó.”
Nana cũng chẳng tỏ vẻ giận dỗi gì, vẫn ngồi nguyên trên người Trần Cận, kiên nhẫn xoa xoa kem: “Đã ai nói dáng người anh đẹp như điêu khắc chưa?”
“Thì sự thật rành rành chứ gì phải nói?! Mà nè, cô đang chọc tôi đấy hả? Đang làm việc mà cứ nói mờ ám vậy thì hay gì?”
Nana bật cười, ở cùng gã đàn ông này thật thoải mái, khiến cô quên cả địa vị chị cả của mình, hoàn toàn trở lại là một người phụ nữ. Nói đúng ra giờ này cô chỉ đang muốn chọc ghẹo hắn, vì trông bộ dạng hoảng hồn của hắn sao mà thú vị.
Vừa lúc ấy, di động của Trần Cận đổ chuông, Nana cười nói: “Để tôi lấy cho.” rồi nhoài người dậy, với tay lục điện thoại trong túi áo hắn. Nhờ vậy mà tư thế của họ lúc ấy thành ra cực kỳ đen tối, ngực Nana thiếu điều dán trên chóp mũi Trần Cận, hắn thậm chí đã ngửi được cả mùi nước hoa thoang thoảng của cô.
“Được rồi đây.” Cô tò mò liếc qua màn hình, chỉ là một chữ cái bí hiểm, không rõ tên người gọi là gì.
Mà Trần Cận vừa nhìn đến điện thoại đã có vẻ rất ngạc nhiên, nhưng hắn lập tức mỉm cười bắt máy. Nana chưa từng thấy bộ dạng thư giãn buông lỏng như vậy ở Trần Cận, đột nhiên cô cảm thấy căng thẳng.
“Làm gì tự dưng lại tìm tôi?” tuy vẫn rất chi ê a, nhưng giọng có vẻ đã cố tình nén xuống chút chút.
Đầu dây bên kia chỉ im lặng, nhưng nghe ra được giữa hơi thở của đối phương là những tiếng sóng biển đều đều trùng nhịp với bên tai mình, hắn vội chồm dậy, rồi kinh ngạc quay đầu nhìn quanh bãi cát một vòng. Bên trái, chỉ cách tầm hơn mười mét là người đó, cả mấy gã vệ sĩ đã bị hắn bắt lánh mặt cách đó không xa.
Dù khoảng cách quá xa không thể trông rõ biểu cảm của đối phương, nhưng hắn vẫn dư sức cảm nhận được ánh nhìn lạnh muốn rợn sống lưng đang chiếu về phía mình.
“A Cận, sao thế?”
Ai cha, cái cô này còn định đổ dầu vào lửa nữa sao…
Nếu giờ lao thẳng ra đằng đó, mà hắn ta không tỏ ý ngăn cản gì thì liệu đạn bắn tỉa có bay vèo đến xuyên lủng ngực hắn không đây, hay thằng chả sẽ cứ thế này lạnh lùng chiếu tướng hắn thôi?
Trần Cận nhụt chí hỏi: “Sao anh lại ở đây…”
Đáp lại hắn là tiếng tút tút cụt ngủn vì đầu dây bên kia đã cúp máy.
Hơ… không phải chứ!
“Ai thế?” nhạy cảm như Nana Hồ, đương nhiên đã nhận ra người đàn ông đằng đó có ảnh hưởng lớn đến mức nào đến gã Trần Cận không biết sợ là gì này.
Lúc ấy Trần Cận mới máy móc đẩy Nana ra, hại cô ngã phệt xuống cát. Bất quá người kia đã kịp quay lưng bỏ đi.
Mất vài giây nữa, hắn đột nhiên nhảy dựng dậy, rồi vừa nóng nảy quào tóc vừa bấm số gọi Michael.
Đầu dây bên kia mới bắt máy, Trần Cận đã sẵng giọng hỏi: “Sao Fiennes lại ở St. Paul?”
“Andre lên máy bay đi Italia bây giờ đấy, ngài ấy nói chỉ nán lại đây được hai ba tiếng thôi, chắc mấy người gặp nhau rồi hả?”
Vâng, gặp rồi, còn gặp hoành tráng kinh hồn nữa kìa! “Chính ông bảo anh ta tôi ở bãi biển Copacabaca hả?”
Michael không thèm áy náy đáp: “Tao có phải người duy nhất biết mày đang ăn chơi nhảy múa ngoài bãi biển đâu. Chuyên cơ của ngài ấy chỉ dừng ở St. Paul có hai tiếng thôi đấy, chắc có việc gì quan trọng lắm cần tìm chú mày hả.”
“Cảm ơn ông lắm mặt cá gỗ ạ, biết ổng tới ông gọi bảo tôi một tiếng bộ ông chết hả?! Lần này đúng là ông hại chết tôi…”
Đối phương khó chịu vặn lại: “Không phải chú mày vừa chọc giận Andre đấy chứ?”
Trần Cận đã hết muốn nói nữa, hắn cúp máy luôn, rồi hai lần bấm gọi Fiennes, đối phương quả nhiên không thèm nghe.
Không phải… giận thiệt chứ?! Mà nói thật có phải bắt gian tại giường đâu, cần thiết phải làm như thật vậy không? Cơ mà hình như… lần nào đụng mặt thằng chả, hắn đều đang “lêu lổng” với các em thì phải, dù đôi lần đúng là oan tình, nhưng cái kiểu chắc mẻm rằng hắn đang bắt cá hai tay của hắn ta thì hay rồi! Mà kể ra đổi lại là Trần Cận hắn bắt gặp cảnh tượng như hôm nay xem, chắc cũng tức nổ mắt mất, đời nào hắn tin thằng chả không tòm tem gì với con nhỏ kia.
Quả nhiên, tiếng tăm “đứng đắn” lẫy lừng quá rồi mà, giờ có muốn tu tỉnh ngoan ngoãn cỡ nào, thể hiện tử tế trong sáng cỡ nào cũng không ai thèm tin. Trần Cận a, mày xong đời rồi.
Chắc chắn là bữa nay ra cửa quên coi giờ Hoàng đạo, mới đó đã gặp báo ứng luôn.
“A Cận, anh không sao chứ?”
“Có chút việc, tôi đi trước đây.” Thái độ đã vô tình xa cách hẳn, làm Nana thoáng ngẩn người.
“Anh quên đồ kìa.”
“A.” hắn máy móc quay lại vơ quần áo, rồi nói nhạt nhẽo, “Hẹn gặp ở Rio.” thực tình Trần Cận không trách gì Nana, quan hệ bạn bè mới chỉ vài ngày, nhưng hắn cũng không định vì chút chút sơ suất của người ta mà giận cá chém thớt. Một phụ nữ thẳng thắn mạnh mẽ như Nana, thấy muốn thứ gì đương nhiên sẽ không ngại tranh thủ giành lấy, chuyện ấy chẳng có gì sai.
Trông gã đàn ông vẫn luôn lạc quan cứng cỏi này, lần đầu hẹn hò với mình lại vì sự xuất hiện của một người xa lạ mà chán nản bỏ về, dáng lưng cao lớn mà cô đơn của hắn trước mắt khiến Nana đột nhiên thấy chua chát đến không cam lòng. Thì ra cũng có những người ta không thể chiếm được, bất kể ta đã tự tin nhường nào.
Chỉ là Nana không hề biết, “người lạ” trong mắt cô khi ấy, với Trần Cận mà nói, lại là một trong số rất rất ít người có thể chi phối đến mọi vui buồn hờn giận của hắn trên đời.
Fiennes trở lại xe, Norman liền đưa di động cho hắn: “Điện thoại… của anh ta.” Fiennes thoáng do dự, đang chực giơ tay cầm lấy thì Norman đã nhắc, “Vừa xong có điện khẩn của bộ trưởng Pozzo, ông ấy báo hội nghị ở Rome đẩy sớm ba tiếng đồng hồ, giờ chúng ta khởi hành ngay vẫn kịp, nhưng không thể để trễ thêm nữa.”
Fiennes khựng lại, nhưng rất nhanh hắn đã tỏ ra bình tĩnh như thường, hắn rụt tay lại, gật đầu nói: “Quay lại sân bay đi.”
Norman nhìn Fiennes chậm rãi quay đầu nhìn ra cửa sổ xe, gương mặt điển trai xoay nghiêng đầy tổn thương, anh ta không khỏi thầm thở dài: sớm biết như vậy lúc đầu đã không để máy bay vòng đến đây.
Tối hôm đó, Trần Cận uống không ít Rum, hắn đã tưởng chừng ấy thừa đủ để mình say túy lúy, ai biết đâu vừa liêu xiêu bước ra khỏi quán bar, gió nóng tấp vào mặt, không dưng đã thấy tỉnh táo lại.
Thì ra mình cũng có lúc sợ hãi, thứ cảm giác lo lắng mơ hồ này thật sự quá khó nắm bắt. Dù hắn vẫn rất để tâm đến địa vị của mình ở Hào Môn, vì ấy là bản năng mưu cầu sự nghiệp căn cố của một gã đàn ông, nhưng hắn đã muốn tưởng tượng rằng… rằng nếu cứ như Thôi Minh Long trước kia, bị đuổi cổ đày đi biệt xứ, có khi nào còn dễ chịu hơn thế này không?
Quan hệ giữa bọn họ vẫn luôn dở dở ương ương, mông lung khó hiểu như vậy, thật nhức đầu a, buồn bực vì hắn ta, kích động vì hắn ta, say sưa cũng vì hắn ta, nhưng xét cho cùng, hắn và Fiennes là thế nào đây?
Giờ này Trần Cận sẽ không nghĩ mình chẳng qua là bị dục vọng xô đẩy mới cam tâm để một gã đàn ông thượng nữa, nói cho đúng hơn thứ ham muốn vô độ ấy còn là rào cản cấm kỵ giữa bọn họ. Chỉ biết rằng, tạm thời đôi bên đều không thể đòi hỏi gì thêm nữa.
Đương lúc suy nghĩ miên man, đột nhiên lưng hắn bị đập một cú như trời giáng, vì không hề đề phòng, Trần Cận bị xô ngã lên bờ tường trong hẻm, sau đó là thứ gì như nòng súng dí lên lưng hắn.
Còn ngại hắn chưa đủ mệt hả?! Ở St. Paul ra đường đụng cướp là chuyện thường, một lũ khốn chuyên ăn cướp của đàn bà con nít, bọn say xỉn và người nước ngoài, bất quá coi như hôm nay có đứa đen đủi đi, hắn vẫn chưa say đến mức không thể choảng nhau một trận đâu.
Đang đầy bụng uất ức xả ra không được, lại có đứa tự dẫn xác đến làm bao cát, chẳng phải dịp tốt trời ban cho hắn a?
Tên du côn hôi hám kia móc hết tiền trong túi hắn xong, bắt đầu vừa bước lùi vừa nói: “Cút đi.”
“Câu ấy phải để tao nói chứ?” Trần Cận đáp lời bằng giọng Tây Ban Nha lơ lớ.
Tên kia rõ ràng bị kinh ngạc, hai mắt lộ chút hoang mang khủng hoảng, nhưng bàn tay cầm súng không hề run rẩy, chắc cũng là loại già đời. Chỉ cần hắn lơi lỏng một chút, sẽ bị thằng ác ôn này giết chết luôn không chừng.
Giây tiếp theo, Trần Cận đã chộp được nòng súng của đối phương, đôi bên giằng co một hồi, theo bản năng, tên cướp bóp cò, tiếng súng chát chúa dội lên trong hẻm, mùi khét thoang thoảng dâng lên trong không khí, có lẽ gây sự quá ồn ào, người ở ngoài hẻm cũng bắt đầu nhốn nháo bỏ chạy.
Lần này đến lượt Trần Cận xô tên kia lên tường, một tay ghìm cứng bàn tay cầm súng của hắn ta, rồi bẻ ngược lên, dí vào cằm hắn, quả nhiên tên kia càng tỏ ra hoảng hồn dữ.
Trần Cận dồn sức quặt cánh tay còn lại của hắn ta ra sau lưng, rồi cười lạnh hỏi: “Chơi nữa không?”
Nghe được tiếng la ó bên ngoài càng lúc càng lớn, biết có người đã gọi cảnh sát rồi, gã kia bắt đầu vã mồ hôi lạnh, làm trò bất lương hơn nửa năm nay, chưa bao giờ hắn ta gặp loại chán sống thế này.
Biết mình xui xẻo rồi, gã kia liền xuống nước xin xỏ: “Thả tao đi đi.”
“Thả mày á? Để mày đi ăn cướp tiếp hả?”
“Súng cướp cò đấy.”
Lần này Trần Cận đáp bằng tiếng Anh: “Phải a, hai hôm trước tao vừa bị ăn đạn cướp cò đây. đạn vèo qua quai hàm, đoàng! Chắc mày chưa được nghe bao giờ đâu hả?”
Dù không hiểu rõ Trần Cận đang dọa dẫm cái gì, nhưng gã kia biết ngay bữa nay mình gặp đồ điên rồi, ý đồ chống cự càng kịch liệt hơn, nhưng còn sợ họng súng đang chĩa vào mình, hắn thật không dám làm gì thiếu suy nghĩ.
Đột nhiên Trần Cận nhớ đến câu nói của Nana Hồ hôm trước: Anh giúp được bao nhiêu người đây?
Phải rồi, chỉ trông hai mắt người này, hắn có thể nhìn ra hắn ta là loại người thế nào… ban ngày làm cu-li khuân vác, lại ham đỏ đen, muốn kiếm tiền chóng vánh thì chỉ có cách này. Loại như hắn ta không bao giờ biết tu tỉnh, dù hôm nay bị bắt, lúc thả ra, sẽ lại bán mạng như cũ.
Mà hắn không phải cũng thế ư? Chưa bao giờ định thay đổi, bởi vậy hắn vĩnh viễn không thể chạy thoát khỏi vũng lầy Hào Môn – Diệm.
Thật không muốn mình trở nên hèn nhát đến thế, cớ gì hắn phải thấy mâu thuẫn bức bối vậy chứ, rõ ràng hắn đâu có sai?! Tại sao cứ luôn thấy như mình thiếu nợ hắn ta, muốn hắn hứa hẹn ư? Trong mắt hắn ta Trần Cận hắn thật chỉ là loại phóng túng buông thả thế sao? Được lắm, đằng nào tranh luận cũng chẳng phải nghề của hắn, đã vậy thì hắn sẽ im luôn. Còn dám không nghe điện thoại của hắn à, giỏi thì đừng bao giờ nghe nữa!
“Đưa súng cho tao.” Trần Cận uy hiếp tên cướp, “Tao cho mày chọn, muốn súng hay muốn chết?”
Câu này thì gã kia hiểu, giằng co thêm mấy giây nữa, rốt cuộc hắn ta lỏng tay dần, Trần Cận cũng dợm thả ra, rồi đoạt lấy khẩu súng của hắn ra, đoạn bước lui lại một bước.
Tên cướp tức tối khạc một bãi nước miếng, rồi quay lưng định đi ngược vào trong hẻm.
“Này… tiền của tao.”
Tên kia hơi khựng lại, hắn ta móc tiền trong túi ra quăng xuống đất, rồi cắm đầu chạy mất.
Tốt, một ngày xúi quẩy, kết quả là được một khẩu súng đểu và tâm tình tan nát rơi rụng đầy đất. Ôi tiều, hắn phải đi làm thơ mới đúng a.
Đột nhiên sau lưng có người tiến tới, đợi hắn định thần lại mới nhận ra mình đã kịp chĩa súng vào giữa trán người đó.
“Đúng là chú mày say không thường đâu.”
“Mặt cá gỗ, ông theo dõi tôi hả?”
“Bộ mày tưởng tao muốn chắc?”
“A phải, ông tới bảo vệ tôi há, bộ thằng này cần ai bảo vệ à?” hắn sấn đến túm cổ áo Michael, “Vừa xong thằng điên ấy dí súng vào tôi, ông thấy hết chứ?”
“Có thấy.” Michael vẫn bình tĩnh như trước.
“Ông đến coi tôi diễn trò hả?”
“Tao không rảnh rỗi đến thế đâu.”
“Nếu thằng đó bắn thật, ông sẽ phơ bể đầu nó trước chứ?”
“Ờ.”
“Ghê gớm quá ta!” Trần Cận cười rất chi vô lại, đoạn vỗ vỗ vai hắn, thả cổ áo hắn ra, giọng nói ra cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, “Fiennes… đi rồi có gọi cho ông không?”
“Không, tao nhớ là đã bảo chú mày rồi… không việc gì đừng có chọc vào ngài ấy.”
“Bộ ông tưởng tôi vô sỉ thích chọc ổng chắc? Chính ổng đang yên đang lành lại xun xoe mò đến, ông nghĩ tôi thèm hả!?”
“Mày nói ngược à, đường đường là Andre, làm sao phải xun xoe với mày?”
Trần Cận khoa trương cười nhạo: “À phải! Anh ta là thiếu tướng mà! Phải lắm… quân hàm hoành tráng mà, quan to mà. Thế nên cứ như anh ta thì muốn làm gì cũng được chứ gì?”
“Chú mày say rồi.”
“Mặt cá gỗ, đúng là tôi để ý anh ta nghĩ gì đấy, ông cũng thế đúng không? Nhưng ông để ý… không giống tôi… làm sao ông hiểu được, không ai hiểu được…” hắn tì lưng trên tường, rồi trượt trượt đến lúc ngồi bệt xuống đất, “Có A Địch và Tiểu Lệ ở đây thì tốt rồi.”
Michael lắc đầu: “Mày không phải say đâu, mà là say khướt rồi.”
Tuy không hiểu sếp Andre và Trần Cận đang xích mích chuyện gì, nhưng người đơn giản lại ít để ý sự đời như Michael cũng đã biết Fiennes coi trọng thằng nhãi này đến mức nào. Hắn ta đang nghĩ: Còn bảo chú mày thông minh! Nếu đại ca thực sự chỉ coi mày như một đứa đàn em bình thường, đời nào phải bay sang tìm mày bàn chuyện bằng được, còn tao cũng đời nào bị bắt ở lại đây xem mày nốc rượu rồi lên cơn điên.
Thật tình hai người họ đang làm trò quỷ gì, bằng vào đầu óc của Michael đương nhiên sẽ thấy như lọt giữa sương mù, dù sao hắn cũng chưa từng có ý thóc mách về cấp trên. Chỉ là bọn họ cứ dây dưa như vậy, khiến một người hiếm hoi được chứng kiến mối quan hệ của họ từ ngày bắt đầu như hắn… cũng buộc phải nghi ngờ. Vì sao nghe Trần Cận nói nãy giờ thật giống như giữa hắn và Andre Fiennes là… là loại quan hệ ấy vậy.
Nếu không phải trong mắt Michael Fiennes và Trần Cận đều là loại đàn ông nhất trong bọn đàn ông, không đời nào hắn phải bối rối thắc mắc cái kiểu dùng dằng tình cảm này của bọn họ rốt cuộc là thế nào, à hay Trần Cận là bà con thất lạc lâu năm của Andre a… nếu không làm sao phải mỗi chút mỗi săn sóc nhau vậy. Chưa nói vụ cãi cọ hôm nay của bọn họ, thật là càng chứng kiến càng thấy mơ hồ.
Đêm đó, Michael quả là tốt tính lắm lắm, không muốn thấy thằng điên này vừa gặp cướp xong, vật lộn một hồi còn bao nhiêu sức chắc cũng tiêu hết rồi, giờ lại ngồi vật vạ nhũn nhẹo dưới đất, chỉ sợ một thằng ăn xin đi qua cũng hạ đo ván được nó.
Michael vốn định mặc kệ cho nó biết thân, mà cuối cùng lại không dám để nó ngồi một mình trong hẻm thế này, đại ca Xích bộ bỏ xác đầu đường ở St. Paul, thì người phụ trách cả hành trình như hắn cũng khó thoát được liên lụy, cứ nhìn kiểu o bế của Andre với thằng nhãi này mà xem, nếu để nó bị làm sao, đúng là hắn gánh không nổi trách nhiệm.
Vậy là Michael coi như mình xui xẻo, đành lôi Trần Cận dậy, vẫy một cái taxi, làm tròn trách nhiệm điệu được đồ ôn thần này về đến khách sạn.
Sáng ngủ dậy, đầu nặng như chì, nhớ lại tối qua mình gặp cướp, rồi cướp lại súng của nó, lúc sau thì mặt cá gỗ xuất hiện, sự tình từ đầu tới cuối hiện ra rõ ràng trước mắt, xem ra hắn cũng không say như hắn tưởng, ngủ một giấc tỉnh dậy lại tươi tỉnh ngời ngời ngay.
Phải rồi! Hắn không nói linh tinh gì với mặt cá gỗ chứ? Nếu không mắc gì thằng chả lại tốt bụng đưa hắn về khách sạn vậy? Mặt cá gỗ coi vậy mà là đồ bắn tỉa điên khùng máu lạnh nha, trừ khi nghĩ hắn bị mụ mị đầu óc bệnh tình nguy kịch rồi, chứ không như bình thường còn lâu hắn ta mới ra tay cứu giúp.
Thôi kệ đi, không nghĩ nữa, nhức đầu lắm rồi. Nhưng cũng không thể ngồi im chờ chết, vậy nên hắn quyết định chui vào phòng tắm, ngồi trên bồn cầu ngẫm kỹ lại mọi chuyện, gần chục phút sau, rốt cuộc Trần Cận thở dài đứng dậy. Cách giải quyết đã có… cứ coi như chẳng có gì xảy ra là xong.
Thích xem thằng này có nghe lời không à? Được lắm, đã ngứa mắt nhau thì từ giờ đừng mò đến nữa! Mẹ nó chứ, bộ tưởng tôi là con Labrador () sau vườn nhà mấy người hả, thích thì vẫy đến sờ mó vuốt ve, mà vừa thấy chạy sang vườn nhà người khác rảo qua một vòng, cũng chẳng cần biết người ta có ăn được miếng thịt nào nhà hàng xóm không, về đã đuổi thẳng ra đường, nghe có nhân đạo tí nào không a!
Phi phi phi! Thằng này không phải là chó mèo vật nuôi nhé! Quẫn quá rồi không dưng đi so mình với thú cưng, Trần Cận phát nản a. Bao nhiêu đau khổ lạc lõng hôm qua, giờ này đều trở thành những cơn căm giận uất ức, bành trướng trong ***g ngực hắn, rồi bùng nổ mãnh liệt, và rã tan trong không khí, không để lại chút dấu tích nào nữa.
Lần này quả là đàn ông!
Thực tình, Nana ở bên kia cũng đang hết sức bối rối, lần đầu tiên cô nôn nóng nghĩ về một người đến thế. Cô chịu không nổi việc chỉ có thể đi đi lại lại trong phòng, như bị dồn vào đường cùng, rốt cuộc cô quyết định về Rio trước, coi như xác nhận mệnh lệnh với tổng bộ sớm một bước.
Còn Trần Cận, ngày hôm sau hắn mới biết tin, ấy là nhờ Herman thông báo đến tận nơi.
“Cộng sự xinh đẹp đã đi làm việc tử tế rồi đó, anh còn chây lì ở St. Paul vui chơi quên đời nữa à, thế này gọi là gì đây?” giọng Herman trong ống nghe có chút khắc nghiệt.
Bị giội nước lạnh kiểu này Trần Cận cũng quen quá rồi, hắn là cao thủ thần kinh que củi mà, phòng thủ rồi phản công, ấy là độc chiêu của Trần đại ca a.
“Ai chà, anh đã bảo chú em nói chuyện đến khó nghe mà. Đồ chú em muốn anh đã kêu một thằng nhỏ gửi chuyển phát cho rồi nhé, hay lại để rớt bưu phẩm đâu mất rồi? Anh không định đi kiếm Jia Maisi đòi hộ chiếu nữa đâu a.”
“Chuyến bay hôm nay hoãn, mai anh về Rio chuyến đầu đi. Ba ngày nữa Fiennes mới về, liệu mà tìm người đẹp của anh rồi xâm nhập vào câu lạc bộ Thiên Đường. Đó là cơ hội nhanh chóng nhất và cũng là duy nhất để chúng ta tiếp cận Sartori.”
“Chú em ra lệnh quen miệng thế nhỉ, đúng là chuyên gia há, người thông minh thì phải biết chiều ý chuyên gia thôi, chừng nào rảnh qua đây cũng tẩy não giúp anh thử coi.” Trần Cận cười hì hì hỏi, “Mà phải, đầu nhuộm lại chưa đó? Anh góp ý là không sai đâu…”
Rè rè rè… đáp lại hắn là tiếng nhiễu sóng chói lói vì cuộc gọi bị ngắt ngang. Trần Cận bưng tai, giật vội tai nghe xuống. Biểu cảm cũng bình tĩnh lại, hắn đi tới trước cửa sổ khách sạn, kéo mành lên, thầm nghĩ: Đồ ghen tuông bậy bạ ấy đúng là không gọi lại thật, cần thiết phải quyết liệt vậy hả?!
Sáng sớm hôm sau khởi hành đi Rio, nhưng hắn chưa kịp về chiêm ngưỡng căn cứ mới đã bị Herman điều động tùm lum, ai bảo thằng đó là chuyên viên chỉ huy kỹ thuật chứ, điều viên phụ trách tuyến đường tạm thời đều phải nghe nó chỉ đạo.
“Điểm đến gần nhất của anh là phòng 702 khách sạn Molly, thẻ khóa cửa ở trong bồn hoa phía Nam tầng ba.” Herman chỉ đường cho hắn qua điện đàm, “Một nửa diện tích câu lạc bộ Thiên Đường là làm ăn công khai, khu vực đó chỉ có camera, không lắp đặt dò hồng ngoại và thiết bị nghe lén, anh có thể dùng tai nghe mini để giữ liên lạc ở đó. Nhưng khu còn lại là tầng ngầm, chỉ có VIP và khách đặc biệt được vào, danh tính khách đều được bảo mật, trong đó bố trí thiết bị giám sát rất nghiêm ngặt, khách tham gia “Đêm thiên đường hoan lạc” phải bỏ điện thoại, cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài, anh chỉ có một tuần để trà trộn vào câu lạc bộ, tìm cách xâm nhập tầng ngầm, xem có cơ hội giáp mặt với Sartori không.”
“Nếu không thể mang thấu kính và găng lấy mẫu vào khu vực bị phong tỏa, thì có gặp được Sartori cũng làm sao lấy được vân tay với chụp võng mạc của hắn?”
“Vậy mới phải chờ anh tùy cơ ứng biến.”
“A, sao chú em làm chỉ huy chuyên nghiệp quá vậy hả? Gì là tùy cơ ứng biến chứ?” Coi thường vận may rồi vận may sẽ cạn ráo cho coi. Mà nữa, Trần Cận hắn bình thường đã xúi quẩy sẵn rồi, ba cái trò này thử lộ một cái xem, hắn còn không bị tụi nó lôi xuống tầng ngầm giết người diệt khẩu nữa.
“Đừng có nhát gan thế, vẫn còn kế hoạch B dự phòng mà.”
Kế hoạch A Trần Cận còn không thèm tin ấy, bất quá tinh thần chuyên nghiệp bảo hắn cứ phải phối hợp tác chiến đã.
“Coi bộ anh lại sắp có nghề mới đáng để ham hố rồi đây, làm phục vụ hả?”
“Pha rượu, biết làm không?”
“Chục năm trước có làm, được không?”
Đối phương im lặng mất một hồi, rồi bất đắc dĩ nói: “Tôi tưởng loại như anh nghề gì chẳng biết.”
Trần Cận rõ là phật ý: “Nè, loại như đây là như nào hả! Nghề của anh đây là cao quý nhé, chú mày không coi trong phim hả, toàn vai nam thần thánh không à.”
“Chiều sẽ có tay pha rượu chuyên nghiệp đến hướng dẫn anh, anh có một ngày để tập luyện.” Herman tiếp tục, “Chắc anh biết chúng làm gì trong khu vực hạn chế của Thiên Đường rồi chứ?”
“Nếu chú em đang nói về buôn người, thì anh có nghe rồi.” Trần Cận lơ đễnh đáp, “Đàn ông trưởng thành như anh đây bán không được giá đâu, cưng không định bắt anh giả làm trai tơ để trà trộn vào tầng ngầm đấy chứ?”
“Câu lạc bộ ấy chuộng người Châu Á lắm đấy, đích thân Sartori sẽ lên danh sách đấu giá.”
“Rồi rồi, đây rất được ưa chuộng thì đây biết lâu rồi, không cần mấy thằng biến thái chứng nhận giùm, Ok? Tóm lại là chúng nó ra giá để mua cái gì?”
“Đêm đầu tiên và từ một đến ba tháng làm nô lệ hay chủ nhân của cả đàn ông lẫn phụ nữ, nói chung là trò chơi SM, theo thị hiếu thông thường của những người có loại sở thích ấy…”
“Tiều!” Trần Cận chặn ngang lời giải thích của hắn, “Đêm đầu hả?! Đêm đầu của thằng này tiêu từ năm 14 tuổi rồi.”
“Anh tưởng mua đàn ông chỉ có khách nữ thôi à?” giọng Herman vừa thâm trầm vừa nghe ra được chút ý hả hê, “Tháng trước vụ bê bối kiểm sát trưởng của thành phố này nuôi trai bao rất nổi tiếng đấy.”
Cuối cùng Trần Cận đã ngộ ra ý tứ của đối phương, hắn tức cười đáp: “Mắt nào của chú mày nhìn ra anh giống trai bao hả?”
“Không thử sao biết không giống?”
“Tiều.” Trần Cận phì cười chửi, thật dở khóc dở cười, rốt cuộc hắn thuê một chiếc xe, lái đến khách sạn Molly.
—