Đọc truyện Hào Môn Bĩ Thiếu – Chương 90
Cố Quân Viêm x Thuỷ Ân Hi
PN4: Hai ta thử xem
E&B: Strangers Ex
Tuy rằng Thuỷ Ân Hi đã sớm trở thành danh nhân năm nhất Đông đại, nhưng bây giờ tên tuổi của cậu quả thực là nâng một tầm cao mới, mọi người trong âm thầm lan truyền đắc tội ai cũng không được đắc tội Thuỷ Ân Hi, không thì tâm muốn chết cũng có luôn.
Thuỷ Ân Hi nghe mấy tin đồn đãi này cũng im re không nói gì, tuy nghe không tốt lắm, nhưng ít nhất là không có mấy thành phần vớ vẩn đến tìm cậu gây rắc rối, đương nhiên Cố Quân Viêm là một tên ngoại lệ, bởi vì hễ không có việc gì là anh đến tìm học đệ liên lạc tình cảm, điều này làm cho lời đồn lúc trước về hai người càng đáng tin hơn.
Nhìn thấy Cố Quân Viêm ở ngoài cửa Thuỷ Ân Hi đã nghĩ đâm đầu chết cho xong, từ sau cái ngày cùng nhau ăn cơm đó anh ta rảnh rỗi không có gì làm là chạy đến tìm mình, chơi bóng rổ, bơi lội, ăn cơm, trừ bỏ không thể cùng nhau đến lớp, anh ta luôn tìm đủ các lý do hẹn mình. Mà mỗi lần sau khi Thuỷ Ân Hi đi ra ngoài với Cố Quân Viêm, lúc vê ký túc xá sẽ nhìn thấy đôi mắt tối tăm kèm theo các loại kên án cùng uỷ khuất của Diệp Xương Hoa, giống như là mình cướp vợ của cậu ta không bằng, má nó, cái này thì có liên quan gì đến anh đây hả?
Thuỷ Ân Hi căn bản không nghĩ sẽ ám chỉ với Cố Quân Viêm, mà là nói thẳng ra: “Học trưởng, anh đừng có hễ rảnh tí là chạy đến tìm em được không, anh không thấy mỗi lần anh đến ký túc xá giống như là có oán linh phía sau lưng nhìn chằm chằm muốn đâm thành lỗ thủng luôn à? Còn cái bà chị kia nữa, không có việc gì là chạy đến trước mặt em khóc lóc một trận, bả tự cho mình là Mạnh Khương Nữ à, muốn khóc thì đến dưới Trường Thành mà khóc mới đúng chứ? Chạy tới em khóc cái gì? Ông nội của em chết lâu lắm rồi, muốn khóc tang thì về nhà bả mà khóc chết cha đi chứ.”
Cố Quân Viêm vừa nghe lời này vẻ mặt rất là bất đắc dĩ, ngay cả Hứa Thuỵ Lâm với Thôi Kỳ Phong đứng bên cạnh nín cười không được. Trương Mỹ Đình từ khi bị Thuỷ Ân Hi mắng một trận ở cổng trường, trên mặt đúng là không có ánh sáng, hơn nữa không ít người hỏi thăm cô ta là thẩm mỹ ở đâu, mặt của cô ta thật sự là không sửa sao? Cô ta cũng đã bị những người này phiền đến nổi điên, sau cũng không biết là ai nói cho cô ta, nói Thuỷ Ân Hi ăn mềm không ăn cứng, bảo cô ta đến tìm Thuỷ Ân Hi nói lời hay, nếu Thuỷ Ân Hi đồng ý nói một câu thôi thì có khi tất cả mọi người sẽ tin, cũng sẽ không có ai nghi ngờ cô ta thẩm mỹ, tự nhiên cũng sẽ không mỗi ngày đuôi theo cô ta hỏi chuyện cô ta thẩm mỹ.
Trương Mỹ Đình nghĩ thầm bảo mình chịu thua thì sao có thể phục? Cô ta chưa từng chịu đựng việc này bao giờ có biết không? Vì thế cứ đến khóc, dù sao đàn ông đều sợ phụ nữ khóc, thế là hay rồi, không có việc gì thì chạy đến trước mặt Thuỷ Ân Hi khóc sướt mướt. Nhưng bởi vì thật sự chẳng có chuyện thương tâm gì, cho nên đa số thời điểm đều là làm sét đánh không có mưa rơi. Nhưng cô ta đã đánh giá thấp sức chiến đấu của Thuỷ Ân Hi, một đầu dây cắm vào điện thoại một đầu đeo vào tai, mặc kệ bà chị khóc đến núi lở đất rung, méo có liên quan gì đến ông đây cả.
Nhưng Thuỷ Ân Hi nói Cố Quân Viêm lại rất để bụng, cho nên tình trạng anh xuất hiện ở ký túc xá Thuỷ Ân Hi ít đi rất nhiều, nhưng thường xuyên lại xuất hiện ở cửa phòng học của câu, còn có chính là lúc buổi sáng Thuỷ Ân Hi chạy tập thể dục thì Cố Quân Viêm trên cơ bản sẽ xuất hiện. Tuy rất nhiều người đều biết đó là cơ hội tiếp cận Cố Quân Viêm, nhưng Thuỷ Ân Hi dậy quá sớm, năm giờ sáng có biết là lúc mọi người đang mộng đẹp không hả? Ai đặc biệt rảnh không có việc gì dậy sớm như thế đi tập thể dục hả? Mấu chốt là dù có đi theo, người bình thường căn bản không theo kịp tốc độ chạy bộ của Thuỷ Ân Hi, lại càng đừng nói là mỗi lần cậu chạy đều là vài vòng, cố sức chạy đến cùng thì chín phần là ngày hôm nay chỉ có thể nằm liệt trong ký túc xá.
Cố Quân Viêm cảm thấy như vậy rất tốt, không có ai quấy rầy mình với Thuỷ Ân Hi cùng một chỗ, mà thời gian này thái độ của Thuỷ Ân Hi đối với mình coi như không tồi. Nếu anh chọc cho Thuỷ Ân Hi vui vẻ, cậu sẽ còn lộ cái tươi cười cho anh xem, chậc chậc! Gái đẹp với trai đẹp thì anh thật sự nhìn thấy không ít, nhưng Thuỷ Ân Hi này tuyệt đối là có một không hai.
Thuỷ Ân Hi đối với Cố Quân Viêm dây dưa cũng không để tâm, cậu là từ lúc trung học đã bắt đầu tập chạy, trừ khi thời tiết quá xấu, nếu không thì một năm bốn mùa mỗi ngày kiên trì. Cậu không tin Cố Quân Viêm có thể mỗi ngày chạy theo mình, chẳng qua là sau đó cậu phát hiện cái tên Cố Quân Viêm này kỳ thật cũng rất thú vị, thỉnh thoảng còn có chút chơi ngu, điều này làm cho cậu cảm thấy thật bất ngờ, bởi vì cậu chưa bao giờ thấy Cố Quân Viêm ở trước mặt người khác như vậy.
Giữa trưa hôm nay Thuỷ Ân Hi với Lưu Sướng đi quán cơm, Sử Đại Lượng và Khâu Nguyên đã tới sớm trước chiếm vị trí,gần đâu quán cơm có đầu bếp mới, nấu nướng rất khá, cho nên số người đến quán cơm ăn thẳng tắp bay lên mỗi ngày, không đến sớm chút có khi sẽ không có chỗ ngồi hoặc là phải ngồi chung với người không quen, đây là chuyện rất nhiều người không nguyện ý.
Kết quả chờ hai người đến quán cơm lại phát hiện cái bàn Sử Đại Lượng và Khâu Nguyên chiếm đã có vài cá nhân ngồi, Thuỷ Ân Hi nhíu mắt lại, nhìn ra đó là đám người Cố Quân Viêm, bởi vì gần đây tiếp xúc rất nhiều cho nên cậu liếc mắt một cái liền nhận ra bóng dáng mấy người này. Nhưng ai có thể nói cho cậu biết là tại sao Diệp Xương Hoa và Hạ Thuần Luật cũng ngồi ở cái bàn đó?
Thuỷ Ân Hi cùng Lưu Sướng liếc nhau, bữa cơm này ăn không biết có tiêu hoá nỗi hay không đây. Sử Đại Lượng nhìn thoáng qua thấy hai người bọn họ, lập tức chạy vèo tới, “Ân Hi, cái này thật sự không thể trách tôi với Khâu Nguyên được, hai người kia đã ngồi xuống rồi, chúng ta không thể nào cứ thế đuổi người đúng không? Huống chi tất cả còn là chung một ký túc xá.”
Lưu Dướng vỗ vỗ vai Sử Đại Lượng nói: “Rồi, không có trách hai người cậu.” Thuỷ Ân Hi cũng không nói gì, cậu đoán là nếu Cố Quân Viêm không ở đó thì đã không hấp dẫn hai người kia lại đây, thật đúng là cái đồ tai hoạ mà!
Bởi vì đã gọi cơm giúp cho hai người, cho nên bọn họ cùng nhau trở lại bàn ăn đó, Cố Quân Viêm vươn tay kéo Thuỷ Ân Hi, “Ân Hi, ngồi đây, anh giúp em lấy cơm.” Thuỷ Ân Hi trừng mắt liếc Cố Quân Viêm một cái, không nhìn thấy ánh mắt u oán ở đối diện hả?
Gần đây vì qua lại tương đối thân, quan hệ cũng là từ từ ấm lên, học đệ, bạn học Thuỷ, Thuỷ Ân Hi giờ là Ân Hi, cũng đủ để thấy quan hệ của bọn họ quả thật khá tốt. Nhưng Thuỷ Ân Hi vẫn luôn xưng hô học trưởng với Cố Quân Viêm, tuy rằng Cố Quân Viêm nhiều lần yêu cầu cậu sửa miệng, nhưng mà cậu không chịu thay đổi, cuối cùng Cố Quân Viêm cũng không kiên trì đành tuỳ cậu.
Lúc này trong mắt Cố Quân Viêm toàn là Thuỷ Ân Hi, chỗ nào sẽ chú ý tới ánh mắt của người khác. Đương nhiên chuyện Diệp Xương Hoa thì anh rất rõ ràng, nhưng bây giờ anh không có tâm tình quan tâm việc này, bây giờ toàn bộ tâm tư của anh đều ở trên người Thuỷ Ân Hi, nên nói như thế nào đây? Không biết từ khi nào bắt đầu, anh phát hiện ánh mắt của mình chỉ thích đuổi theo Thuỷ Ân Hi.
Cũng có lẽ là từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu ở cổng trường, cũng có lẽ là lúc cậu lấy bánh màn thầu ném anh, cũng có lẽ là lúc cậu từ chối ngồi lên xe của anh, cũng có lẽ là lúc cậu uy hiếp học trưởng đạp Diệp Xương Hoa một cước, cũng có lẽ là lúc cậu ác độc mắng Trương Mỹ Đình, cũng có lẽ là mỗi ngày cùng cậu chạy bộ. Tóm lại, không biết từ lúc nào anh giống như thích quan tâm người này, thích nhìn biểu tình sinh động thú vị của cậu, thích nhìn biểu tình cao ngạo của cậu đánh bại từng kẻ đến tìm cậu gây rắc rối, thích nhìn cậu cười, nhìn cậu giận, nhìn cậu cười nhạo người khác, thậm chí ngay cả lúc cậu mắng chửi người Cố Quân Viêm đều cảm thấy thật đáng yêu!
Anh còn không kịp suy tư đây là chuyện gì, nhưng anh xác định được, anh thích đứng bên cạnh Thuỷ Ân Hi, thích cùng một chỗ với cậu.
“Nếm thử tay nghề của mẹ em.” Thuỷ Ân Hi đem một cái bình nhỏ mở ra trước mặt anh, không đợi Cố Quân Viêm động đũa, Hứa Thuỵ Lâm đã thò tay kẹp một đũa gắp đi thiệt nhiều dưa muối.
“Quả nhiên ăn ngon nha!”
Thuỷ Ân Hi giật giật khoé miệng, Hứa Thuỵ Lâm bình tĩnh cười nói: “Vừa nãy nghe nhóc này nói dưa muối của mẹ em làm so với đồ ăn quán cơm còn ngon hơn.” Thuỷ Ân Hi biết anh ta nói nhóc em không phải là Sử Đại Lượng mà là Khâu Nguyên.
“Lão Hứa, chú to gan dám ăn vụng dưa muối của anh, đó là Ân Hi đưa cho anh đây.” Vừa nãy Cố Quân Viêm bận cười ngây ngô, mới chút không để ý đã bị Hứa Thuỵ Lâm ‘tiên hạ thủ vi cường’, nhưng chờ đến Thôi Kỳ Phong muốn xuống tay thì Cố Quân Viêm đã đem cái bình bảo vệ trong ***g ngực của mình.
Thôi Kỳ Phong vừa thấy bộ dáng Cố Quân Viêm thẳng lắc đầu, “Đừng dễ giận vậy chứ, thứ tốt phải cùng mọi người chia sẻ!” Thuỷ Ân Hi ném cho cái xem thường, thầm nghĩ mấy người này sao lại ấu trĩ như thế, cậu lại đưa ra một cái bình để trước mặt ba người.
“Chú em xem học đệ người ta làm việc kìa, rất hào phóng, dáng vẻ nào có keo kiệt giống như chú chứ.”
Hành động thái độ của mấy người được những người khác xem trong mắt, cũng từng người có tâm tư riêng, Thuỷ Ân Hi mặc kệ bọn họ, tự hoàn thành mục đích đến ăn cơm của mình. Vài người ngồi chung một cái bàn, nhưng những cái bình đều là của Thuỷ Ân Hi, cho nên cậu không nói lời nào nên những người khác đều không tiện mời Diệp Xương Hoa và Hạ Thuần Luật ăn. Mà hai người kia cũng có ý muốn trào phúng bọn họ vài câu chưa thấy qua cảnh đời, ăn dưa muối thôi cũng có thể trở thành mỹ thực, nhưng lại nhìn thấy bộ dáng Cố Quân Viêm ăn vô cùng hứng thú, lời này liền không dám nói ra. Nếu nói những người khác chưa thấy qua cảnh đời thì còn được, nhưng Cố Quân Viêm, là người thừa kế Cố gia thì có cái gì chưa thấy qua?
Thuỷ Ân Hi cũng nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Lưu Sướng, nhưng cậu vẫn không nói gì, quan hệ giữa cậu và Diệp Xương Hoa, Hạ Thuần Luật đã đến mức độ này, cậu căn bản không nghĩ sẽ cứu chữa quan hệ lẫn nhau, cần chi phải hài hoà?
Lưu Sướng nhìn rõ thái độ của Thuỷ Ân Hi cũng liền yên tĩnh ăn cơm, mâu thuẫn không thể hoà giải cậu ta cũng không có biện pháp nào.
Ánh mắt Diệp Xương Hoa nhìn về phía Cố Quân Viêm lại biến thành u oán uỷ khuất, lại nhìn sang Thuỷ Ân Hi thì biến thành hận đến mức nghiến răng ken két, Diệp Xương Hoa nhìn tới chén đĩa của mình thì ánh mắt chợt loé, “Anh Quân Viêm, em nhớ rõ anh thích ăn chân gà, em gắp cho anh.” Nói xong cậu ta gắp chân gà lên muốn đưa cho Cố Quân Viêm.
Từ lúc Diệp Xương Hoa nói chuyện thì Thuỷ Ân Hi đã chú ý cậu ta, nghe cậu ta nói thì cậu ngẩng mạnh đầu lên nhìn về phía Diệp Xương Hoa, vừa thấy chiếc đũa kẹp chân gà của cậu ta rõ ràng có tư thế muốn ném qua, Thuỷ Ân Hi lập tức kéo Cố Quân Viêm tới chắn trước mặt mình. Cố Quân Viêm bởi vì một chút chuẩn bị cũng không có, cho nên bị Thuỷ Ân Hi kéo trực tiếp ngã xuống trên người cậu, hơn nữa vừa vặn chắn trước mặt của cậu. Mà chân gà do Diệp Xương Hoa ném tới đã không thể thu trở về được, trực tiếp ném trúng mặt Cố Quân Viêm!
“Phốc, ha ha ha…” Thuỷ Ân Hi vì có Cố Quân Viêm chắn cho nên hoàn toàn không biết tình huống lúc này của Cố Quân Viêm, nhưng Sử Đại Lượng ngồi ở đối diện bọn họ lại nhìn rõ rành mạch, cái chân gà kia còn dính rất nhiều dầu mỡ, trên mặt Cố Quân Viêm bây giờ là bóng nhẫy, hơn nữa anh còn vẫn duy trì tư thế nghiêng thân mình che ở trước mặt Thuỷ Ân Hi. Ban đầu Sử Đại Lượng là trừng lớn mắt, sau đó là nhịn không được phụt cười ha ha không ngừng.
Khâu Nguyên ngồi ở bên cạnh kéo kéo cậu ta, thầm nghĩ thằng nhãi này đúng là không biết nhìn trường hợp mà, lúc này thích hợp cười sao? Tuy rằng thật sự buồn cười, mà ngay cả Thôi Kỳ Phong ngồi gần Cố Quân Viêm nhất cũng không nhịn được, cười ha ha ra tiếng.
“Anh, anh, anh Quân Viêm, em không phải cố ý, em… Đều là do Thuỷ Ân Hi cả, là cậu ta lôi kéo anh.”
Lúc này Thuỷ Ân Hi rốt cuộc đẩy Cố Quân Viêm ngồi thẳng dậy, sau đó nhìn thoáng qua mặt anh, cũng bật cười ha ha lên, lập tức rút ra khăn tay giúp anh lau lau mặt, tốt xấu gì cũng vì chắn cho mình không phải sao?
Mặt Cố Quân Viêm đen không khác gì đáy nồi, nhưng nhìn thấy Thuỷ Ân Hi lau mặt cho mình thì sắc mặt mới tốt lên một chút.
Sắc mặt Cố Quân Viêm lập tức lại tối sầm, “Anh xốc dỡ cái bàn được không?”
Thuỷ Ân Hi nhướng mày nhìn anh, “Em còn chưa có ăn cơm xong đâu!”
Cố Quân Viêm cũng cau mày lại, “Em không muốn để cho anh giải quyết Diệp Xương Hoa?”
Thuỷ Ân Hi quệt miệng một cái, “Anh cũng biết mình là nguồn gốc của rắc rối à?”
Cố Quân Viêm nhếch môi, “Biết, cho nên không bằng thừa dịp cơ hội này cho cậu ta nhìn chút sắc mặt!”
Thuỷ Ân Hi trừng mắt, “Anh muốn để em nhịn đói giữa trưa sao?”
Cuối cùng Thuỷ Ân Hi đành bất đắc dĩ thở dài, “Được rồi, anh sẽ tìm cơ hội khác giải quyết cậu ta.”
Khâu Nguyên nhìn về phía Hứa Thuỵ Lâm, “Học trưởng, hai người này là đang giao lưu tri kỷ đúng không? Đúng không? Đúng không?”
Hứa Thuỵ Lâm liếc mắt nhìn hai người bọn họ bày ra bộ dáng lão thần già đời gật gật đầu nói, “Là đang giao lưu tri kỷ!”
“Khụ, Quân Viêm, chú ý ảnh hưởng!”
Hai cái tên đang tiến hành giao lưu tri kỷ phục hồi lại tinh thần, phát hiện ánh mắt chung quanh đều tụ tập trên hai người bọn họ, Thuỷ Ân Hi để xuống khăn tay xoay người cầm lấy đũa của mình tiếp tục ăn cơm. Cố Quân Viêm trừng mắt nhìn người xung quanh nên làm cái gì thì làm cái đó, tiếp anh xoay người nhìn về phía Diệp Xương Hoa, ánh mắt lạnh như băng phun ra một chữ, “Cút!”
Hai ngày sau Diệp Xương Hoa dọn ra ký túc xá, một sinh viên năm nhất khác tên Đơn Văn Vũ dọn vào, nghe cậu ta nói là cậu ta đổi cùng Diệp Xương Hoa. Sau đó Thuỷ Ân Hi lại nghe Cố Quân Viêm nói, là anh sắp xếp Diệp Xương Hoa dọn ra ngoài, miễn cho Thuỷ Ân Hi mỗi ngày nhìn cậu ta thấy phiền. Nhưng anh không có nói mục đích thật sự của bản thân, Diệp Xương Hoa dọn ra ký túc xá thì anh là có thể không có việc gì thì tới tìm Thuỷ Ân Hi.
Biết Thuỷ Ân Hi là một nhóc cật hoá, Cố Quân Viêm quyết định tấn công từ điểm này, thường xuyên hẹn cậu ra ngoài ăn cơm, điều này cũng đủ làm cho Cố Quân Viêm phí không ít tâm tư. Bởi vì Thuỷ Ân Hi thích ăn chính là ăn vặt, mà không phải là mấy món trong khách sạn lớn, đương nhiên nếu có món đặc biệt ăn ngon thì cậu cũng thích, nhưng cậu càng yêu đồ ăn vặt trăm năm truyền thừa này.
Cố Quân Viêm ở trên mạng tìm được chỗ nào có đồ ăn ngon, liền mang theo Thuỷ Ân Hi cùng đi ăn, nhưng những cửa tiệm nhỏ đa số hoàn cảnh giống nhau và kém vệ sinh, ngay cả vị trí dừng xe Cố Quân Viêm cũng tìm không thấy, trên cơ bản là yêu cầu đi bộ đoạn đường rất dài mới có thể đến nơi.
Hôm nay hai người đi ăn vặt xong trở lại trường học, Cố Quân Viêm đỗ xe xong mới đi bộ về hướng ký túc xá, hai người ở chung một toà nhà nhưng lại không cùng tầng. Thuỷ Ân Hi xách một cái túi nilong, bên trong toàn là đồ ăn ngon, cậu làm người rất có ý tứ, mỗi lần cùng Cố Quân Viêm đi ra ngoài ăn được cái gì ngon, đều sẽ mang một ít về cho ký túc xá, tuy không nhiều lắm nhưng là một phần tâm ý.
“Ân Hi, tại sao em cứ nhất định gọi anh là học trưởng, không chịu gọi tên của anh?”
“Vì sao em nhất định phải gọi tên của anh? Huống chi quan hệ hiện tại của chúng ta cũng không tệ lắm, gọi tên đầy đủ có vẻ là lạ?”
Cố Quân Viêm gật gật đầu còn giống như nói thật có lý, nhưng… Anh đặc biệt tưởng nhớ nghe Thuỷ Ân Hi gọi mình là Quân Viêm, “Ân Hi, em gọi anh là Quân Viêm một tiếng đi!”
Thuỷ Ân Hi đi ở phía trước nghe anh nói, mặt mày cười cong cong quay đầu lại nhìn về phía anh, “Mơ đi!”
Dưới ánh đèn đường, bóng dáng của Thuỷ Ân Hi bị kéo thật dài, gương mặt tràn ngập các loại biểu tình giờ phút này vô cùng sáng lạn, như là đang kể lời tâm tình với người yêu, Cố Quân Viêm nhìn không thể nào dời mắt được.
“Ân Hi!”
“Hả?”
“Hai ta thử xem!”
Từ cái chạng vạng ngày đó Cố Quân Viêm nói câu “Hai ta thử xem” với Thuỷ Ân Hi, Thuỷ Ân Hi cả người không tốt. Bởi vì cậu cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến cùng một người đàn ông chung một chỗ, huống chi người đàn ông này còn là Cố Quân Viêm!
Từ nhỏ đến lớn Thuỷ Ân Hi cũng là chưa bao giờ thiếu người theo đuổi, tuy người theo đuổi đa số là nữ sinh, nhưng cũng có nam sinh. Thế nhưng người như Cố Quân Viêm thì quả thật cậu chưa từng đụng phải, cho nên sau khi Cố Quân Viêm nói bốn chữ đó, Thuỷ Ân Hi rất nhanh liền hiểu được có ý gì. Sau đó cậu làm một sự kiện rất ngu, cậu một chữ cũng không nói, quay đầy bỏ chạy, đối với tiếng la phía sau càng là mắt điếc tai ngơ.
Cậu nhớ rõ ràng lúc mình trở lại ký túc xá thì cảm giác tần suất tim đập có vẻ nhanh hơn rất nhiều, đó là cảm giác cậu chưa từng có qua, khi học trung học cậu từng hẹn hò một người bạn gái, cũng là người duy nhất mà cậu thấy không tồi, nhưng sau khi hẹn hò thì cậu phát hiện nữ sinh đó ở trước mặt cậu luôn giả vờ, bắt đầu hẹn hò thì cô ta mới lộ ra bộ mặt thật. Lúc ấy cảm giác không tệ lắm trong nháy mắt liền biến mất, nhưng mặc dù vậy cậu cũng không tìm được cảm giác tim đập nhanh từ trên người nữ sinh đó.
Dù là vậy nhưng cậu cảm thấy tim đập nhanh cũng không thể nói lên cái gì, tim đập nhanh là thích? Thích cái mông ấy, cậu mới không tin đâu, nhưng mà cậu cảm thấy mình có lẽ đối với Cố Quân Viêm có chút khác lạ.
Mà khi Cố Quân Viêm nói “Hai ta thử xem” là anh đã hiểu được lòng mình, khó trách anh luôn thích ở cùng một chỗ với Thuỷ Ân Hi, thích chạy bộ cùng em ấy, thích đi ăn cùng em ấy, thích nhìn đủ loại biểu tình của em ấy, hoá ra là mình thật sự thích em ấy. Tuy rằng cảm giác có chút không thể tin được, nhưng đối mặt với tình cảm anh luôn là người thích trực tiếp, huống chi Thuỷ Ân Hi là người duy nhất anh thật sự thích trong hai mươi mốt năm qua.
Nếu đã hiểu được tâm tư của mình thì anh sẽ không cứ tiếp tục như vậy mãi, nhưng anh có chút cảm thấy Thuỷ Ân Hi hình như không thích anh như vậy, tuy nam sinh thích anh rất nhiều, nhưng không bao gồm Thuỷ Ân Hi, phải làm thế nào mới khiến em ấy thích mình đây? Cố Quân Viêm cảm thấy đó là một đề khó, nhưng anh phải vượt qua cho được.