Hào Môn Bĩ Thiếu

Chương 64


Đọc truyện Hào Môn Bĩ Thiếu – Chương 64

Edit: Liast

Beta: Strangers Ex

Diêm Thiếu Kiệt cũng nghe nói về chuyện của Hạ Khuynh Thành, quan trọng nhất chính là anh ta nghe được từ miệng của Đào Ngọc, Đào Ngọc nói cô ta ở thành phố Thiên Hải quen biết vài minh tinh, lúc ấy Diêm Thiếu Kiệt không nói bất cứ điều gì.

Thế nhưng buổi tối thì Diêm Thiếu Kiệt liền đi gặp Hạ Khuynh Thành, nếu không nói Diêm Thiếu Kiệt đối với Hạ Khuynh Thành tuyệt đối là chân ái, thì sao Hạ Khuynh Thành làm nhiều chuyện quá giới hạn như vậy, thậm chí là cho Diêm Thiếu Kiệt đội nón xanh, nhưng vừa nghe đến Hạ Khuynh Thành gặp chuyện, Diêm Thiếu Kiệt đã lập tức tới xem hắn ngay.

Đối với sự quan tâm của Diêm Thiếu Kiệt, Hạ Khuynh Thành rất hưởng thụ và rất cảm động. Diêm Thiếu Kiệt không có nói cho hắn biết là anh ta biết chuyện này từ Đào Ngọc kia, anh ta cũng không biết vì sao, nhưng vẫn cảm thấy nên gạt hắn một chút thì tốt hơn. Sau đó Hạ Khuynh Thành lại cẩn thận nói chuyện lần này với Diêm Thiếu Kiệt.

“Em biết cách làm của em là nhỏ nhen, nhưng nếu Tiếu Thải không ra chiêu hèn hạ như vậy, em cũng không làm như vậy, bây giờ tất cả mọi người trách em. Nếu lúc đầu em không có bắt được nhược điểm của cô ta và Chu Cửu, em ở đoàn phim còn không biết sẽ bị cô ta bắt nạt thành cái dạng gì đâu, đến lúc đó ai sẽ giúp em nói chuyện, chẳng lẽ cô ta làm như vậy với em, lại không cho phép em đánh trả lại sao? Nào có đạo lý như vậy?”

Diêm Thiếu Kiệt dỗ dành hắn, “Anh biết, chuyện này không thể đổ lỗi cho em, nhưng em phải hiểu được con người luôn thích đồng tình kẻ yếu. Ngày hôm nay Tiếu Thải thất thế cô ta trở thành kẻ yếu, mặc dù đúng là cô ta sai trước, nhưng trong chuyện này rất nhiều người vẫn thông cảm cho cô ta, đối với cách làm của em đương nhiên là bọn họ không thể hiểu được. Chuyện này là rất bình thường, em không cần nghĩ nhiều, theo thời gian bọn họ sẽ quên chuyện này.”

“Em biết, cho nên có mấy người ở đoàn phim gây khó dễ cho em em cũng cũng chưa từng để ý đến bọn họ. Thật ra chưa chắc bọn họ là giúp Tiếu Thải trút giận, quan hệ của bọn họ và Tiếu Thải không hẳn là tốt, có một số người thậm chí còn cùng Tiếu Thải có xích mích, chẳng qua bọn họ làm như vậy là tìm được một cái cớ danh chính ngôn thuận có thể chèn ép em thôi.”

“Em có thể suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi, anh còn sợ em để tâm tới chuyện vụn vặt này đó.”

Nghe được lời của anh ta khiến Hạ Khuynh Thành cười cực kỳ vui vẻ, “Thiếu Kiệt, cám ơn anh, em biết anh đối với em tốt nhất mà.” Nói xong hôn một ngụm lên má Diêm Thiếu Kiệt, nghĩ thầm quả nhiên người đàn ông này thực sự yêu mình, ngay cả khi mình làm nhiều chuyện sai như vậy, anh ta vẫn sẽ tha thứ cho mình, hơn nữa vẫn là quan tâm mình như vậy.

Diêm Thiếu Kiệt cười cười một tay đẩy người ngã, anh ta quyết định đêm nay không về …!

Mặc dù công việc của Hạ Khuynh Thành không bị ảnh hưởng quá lớn, nhưng thanh danh của hắn lại càng ngày càng xấu, một ít công ty khá chú trọng hình tượng thương hiệu đều bày tỏ rõ sẽ không mời Hạ Khuynh Thành làm đại diện phát ngôn, mà Hạ Khuynh Thành làm đại diện đúng là càng ngày càng ít, nhưng mà hắn lại nhận được không ít bộ phim, tuy rằng không phải đều là vai chính.

Mặc dù không quá chắc chắn có phải bị chuyện này ảnh hưởng hay không, nhưng nửa năm sau sự nghiệp của Hạ Khuynh Thành rõ ràng có chút xu thế đi xuống, nhưng hắn không quá để ở trong lòng, bởi vì có Diêm Thiếu Kiệt ở cạnh hắn cũng không lo lắng về chuyện sau này, cho dù không thể vào cửa Diêm gia, nhưng chỉ cần hắn có thể nắm chặt lấy Diêm Thiếu Kiệt, cuộc sống có thể cũng sẽ rất tốt.

Thủy Ân Trạch gọi điện thoại cho Diêm Thiếu Liệt nói muốn ăn ngan nướng ở Mộc Ký, Mộc Ký là cửa hiệu lâu đời thành phố Thiên Hải, ngan nướng làm cực kỳ đúng chuẩn, mỗi ngày đều phải xếp hàng trước mới có thể mua được. Vợ yêu đã gọi điện thoại thì Diêm Thiếu Liệt cũng chỉ có thể cho mình tan tầm sớm, bởi vì Diêm Trí Viễn bị anh phái đi thành phố Đông Lâm điều tra chuyện của Đào gia, cho nên anh đành phải tự mình đi một chuyến.

Mộc Ký mở ở trên một con phố cổ, tuy rằng gọi là phố cổ nhưng thật ra là mấy năm gần đây quy hoạch. Thành phố Thiên Hải có rất nhiều cửa hiệu lâu đời chế biến món ăn bình dân đặc sắc, trước đó đều nằm rãi rác ờ các khu vực khác nhau trong nội thành. Hơn nữa không biết là bệnh chung hay không, càng là cửa hiệu lâu đời thì tiệm càng được mở ở nơi dơ bẩn và lộn xộn. Chính phủ vì bảo vệ những cửa hiệu lâu đời này không bị biến mất, dùng tiền xây dựng một con phố cổ, đem toàn bộ cửa hiệu lâu đời đều tập trung vào nơi này. Mặc dù gọi là phố cổ, nhưng thật ra bên cạnh chính là toà nhà trung tâm thương mại hiện đại và sa hoa.

Trong phố cổ bởi vì không có chỗ dừng xe cho nên Diêm Thiếu Liệt đem xe đỗ ở bãi xe của trung tâm thương mại, lúc anh xuống xe đi về phía phố cổ thì thấy ở bên cửa hông hướng ra phố của trung tâm thương mại có hai người phụ nữ cãi nhau. Ban đầu anh cũng không quan tâm, kết quả sau khi đưa mắt nhìn anh liền ngây ngẩn cả người, bởi vì trong hai người cãi nhau một người lại là Thu Đình Nhã.

Diêm Thiếu Liệt không còn nghĩ nhiều lập tức bước nhanh tới, thấy Diêm Thiếu Liệt xuất hiện Thu Đình Nhã sửng sốt, “A Liệt, sao con ở chỗ này?”


“Mẹ nuôi, mẹ không sao chứ?”

“Mẹ không sao.”

Lúc này cô gái vừa mới cãi nhau với Thu Đình Nhã hỏi: “Anh là ai? Bớt lo chuyện bao đồng đi.”

Lúc ấy Diêm Thiếu Liệt nhướng mày, rõ ràng không quá cao hứng.

Cô bé này lớn lên rất xinh đẹp, nhưng mà một đầu tóc vàng làm Diêm Thiếu Liệt nhìn đã cảm thấy chán ghét, mà cô bé này còn ăn mặc cũng làm cho anh nhìn thấy không thuận mắt lắm.

“Được rồi, Y Y, đừng náo loạn nữa, đây là Nhị thiếu gia Diêm gia, bạn tốt nhất của Hiếu Luân.” Diêm Thiếu Liệt rõ ràng cảm thấy Thu Đình Nhã nhắc tới tên của Tần Hiếu Luân vẻ mặt của cô bé này lập tức liền thay đổi.

Lúc sau Thu Đình Nhã hai ba câu đem cô bé gọi là cái gì Y Y đuổi đi, Diêm Thiếu Liệt hỏi Thu Đình Nhã xảy ra chuyện gì, Thu Đình Nhã đơn giản kể lại một chút với anh.

Cô bé này tên là Lữ Y Y, là con gái của Tống Vệ Thành em trai Tống Vệ Lý, nhưng cô bé này không phải con gái ruột của Tống Vệ Thành. Vợ của Tống Vệ Thành là Lữ Viện Viện tái giá gả vào Tống gia, mà Lữ Y Y là con gái của Lữ Viện Viện với chồng trước, cho nên cô bé theo họ mẹ.

Người Tần gia và người Tống gia ngẫu nhiên sẽ hẹn gặp mặt ăn cơm chung, Lữ Y Y này sau một lần nhìn thấy Tần Hiếu Luân liền nhìn trúng người ta, nhưng Tần Hiếu Luân không có gì cảm giác với cô ta. Lúc sau Lữ Y Y luôn nói gần nói xa hỏi thăm Thu Đình Nhã về chuyện Tần Hiếu Luân, biết Tần Hiếu Luân vẫn cỏn độc thân nên cô ta đã nói chuyện này với mẹ cô ta.

Lữ Viện Viện vừa nghe con gái xem trọng chính là Tần Hiếu Luân thì hết sức vui mừng, bà ta lập tức nói chuyện này với Tống Vệ Thành. Nhưng Tống Vệ Thành lại không đồng ý, trước không nói đến chuyện của Thu Đình Nhã và Tống Vệ Lý, thế gia vọng tộc như Tần gia không phải Lữ Y Y có thể trèo lên nổi, hơn nữa Thu Đình Nhã gả vào Tống gia, Tống gia bọn họ đem con gái gả vào Tần gia, loại chuyện tình này đâu có dễ nghe. Quan trọng hơn là Lữ Y Y không phải con gái của Tống gia, việc này rất nhiều người đều biết đến.

Lữ Viện Viện nghe xong lời nói của chồng nghĩ thấy hợp lý, nhưng bà ta vẫn ôm lấy một tia ảo tưởng, Lữ Y Y không phải con gái Tống gia, tuy rằng người trong nhà không ai đối xử tệ với con bé, nhưng đồng dạng không có ai đối với con bé rất tốt. Lữ Viện Viện vẫn hiểu rất rõ, người Tống gia không muốn quan tâm tới Lữ Y Y, dù sao con bé không phải con cháu Tống gia, tương lai Tống gia có chia ra thì một xu cũng không có quan hệ với con bé. Nhưng chính vì nguyên nhân đó nên bà ta mới muốn trước tiên vì con gái tính toán một chút, gả cho người có gia thế tốt là rất quan trọng.

Bà ta lấy danh nghĩa Tống gia cho Lữ Y Y xem mắt, nhưng Lữ Y Y là chuyện gì thì mọi người đều biết, hơn nữa muốn kết thông gia với Tống gia còn có hai đứa con gái song sinh của lão Tam nhà Tống gia kìa, xếp hàng cũng không tới lượt Lữ Y Y. Lữ Viện Viện vì việc này mà rất lo lắng, cho nên khi cô ta vừa nghe con gái xem trọng Tần Hiếu Luân thực sự là cực kỳ vui mừng. Thế nhưng lời nói của Tống Vệ Thành đã cho bà ta một gáo nước lạnh, nhưng cho dù như vậy bà ta cũng không muốn từ bỏ.

Bà ta và Tống Vệ Thành bàn bạc để cho ông ta hỏi thăm Thu Đình Nhã, dù sao người hai nhà đã gặp vài lần, nhỡ đâu Tần Hiếu Luân xem trọng con gái của mình thì sao. Con gái lớn lên giống mình, nên đối vẻ ngoài của con gái rất có tự tin, lúc trước bản thân mình cũng là dựa vào gương mặt xinh đẹp này mà gả cho Tống Vệ Thành. Hơn nữa bà ta luôn ôm lấy một tia ảo tưởng, nhỡ đâu nếu Tần Hiếu Luân cũng nhìn trúng Lữ Y Y, vậy thì không phải chẳng ai có thể ngăn cản chuyện này sao?

Tống Vệ Thành không có nói với Thu Đình Nhã, mà thảo luận với Tống Vệ Lý về chuyện này, Tống Vệ Lý chỉ nói: “Y Y là kiểu người gì chú không biết sao? Chú cảm thấy con bé có thể xứng đôi với trưởng tôn của Tần gia sao? Muốn mất mặt thì chú tự mình đi hỏi thăm.”

“Anh cả, em biết, chủ yếu là Viện Viện mở miệng, em…”

“Đã như thế, ngày mai chú và chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi, tự chú hỏi Hiếu Luân.”

Ngày hôm sau Tống Vệ Thành thực sự đi ăn cơm cùng với Tống Vệ Lý và Thu Đình Nhã, mà còn đích thân hỏi Tần Hiếu Luân. Nhưng mà Thu Đình Nhã đã biết trước chuyện này từ Tống Vệ Lý, cũng báo trước cho Tần Hiếu Luân, nói cho anh biết có lời gì đó cần nói thì đối mặt nói rõ ràng, không cần tỏ vẻ nể nang.


Lúc ấy Tần Hiếu Luân nói không có cảm giác nào đối Lữ tiểu thư, hơn nữa Tần gia đối với chuyện anh tìm bạn gái cực kỳ coi trọng, gia thế bối cảnh, nhân phẩm học thức, tướng mạo lễ nghi đều là cực kỳ quan trọng. Lúc ấy Tống Vệ Thành nghe chợt hiểu rõ ra, Lữ Y Y trừ vẻ ngoài xinh đẹp, thì chẳng có gì để khoe khoang được, người ta có thể là lo lắng đến quan hệ Thu Đình Nhã mới không đem lời trực tiếp nói như vậy.

Sau khi vợ Tống Vệ Thành nghe nói thì phàn nàn vài câu, nói cái gì mà hào môn gia tộc sao lắm nhiều chuyện như vậy, sau khi bị Tống Vệ Thành răn dạy vài câu mới thành thật. Mà Lữ Y Y nghe nói chuyện này lại không chịu từ bỏ, muốn chính miệng hỏi Tần Hiếu Luân, Tống Vệ Thành nóng giận đánh cô ta một bạt tai cô ta mới yên tĩnh.

Nhưng sau đó cô ta bắt đầu quấn quít lấy Thu Đình Nhã, muốn Thu Đình Nhã giúp cô ta, tuy rằng Thu Đình Nhã đã rõ ràng xác nhận là Tần Hiếu Luân không thích cô ta, nhưng cô ta vẫn không từ bỏ, càng về sau trở thành một loại chấp niệm. Thu Đình Nhã không giúp cô ta thì cô ta oán trách Thu Đình Nhã. Hôm nay đụng phải Đình Nhã đi dạo trung tâm thương mại, hai người liền làm ầm lên, tất nhiên là cô ta ầm ĩ mà Thu Đình Nhã thì mặc kệ cô ta thôi.

“Tống tiên sinh mặc kệ sao?”

Thu Đình Nhã cười cười nói: “Vệ Lý đã nói với Vệ Thành rồi, mà Lữ Y Y nói thế nào nhỉ? Cô ta biết mình và Tống gia một chút quan hệ đều không có, biết bởi vì mẹ cô ta gả vào Tống gia nên cô ta mới có thể trở thành Đại tiểu thư Tống gia, cũng chính vì vậy mà cô ta rất để ý tới xuất thân của mình, cô ta luôn nói nếu cha của cô ta là Tống Vệ Thành thì tốt rồi. Mẹ nghe Vệ Lý nói cô ta luôn muốn đổi thành họ Tống, nhưng Tống gia không đồng ý. Lúc Lữ Viện Viện gả đến Tống gia thì Lữ Y Y đã hơn mười tuổi, người Tống gia căn bản không thân thiết nổi với cô ta, người trong nhà cũng không quản lí dạy dỗ cô ta nhiều. Bây giờ xảy ra chuyện này người Tống gia đối với cô ta lại càng cảm thấy phiền, làm cho Vệ Thành hiện tại cũng không muốn quản cô ta nữa, Lữ Viện Viện chính là cô bé bị nuông chiều sinh hư, càng không có khả năng quản cô ta.”

Diêm Thiếu Liệt nhướng mày, “Không muốn quản thì không quản sao? Vậy mỗi ngày cô ta làm phiền mẹ như vậy mẹ chịu được sao?”

“Vệ Lý không chỉ nói với Vệ Thành, mà còn nói với lão gia tử Tống gia. Vệ Thành mặc kệ thì Tống lão gia cũng sẽ không mặc kệ, yên tâm đi, mẹ không sao.”

“Chậc chậc, vị Tống tiên sinh này làm bạn trai người ta không quá xứng chức nha, mẹ cần cẩn thận suy nghĩ đó, đừng mới nhảy ra khỏi hố lửa, lại nhảy vào một cái hố phiền phức khác nha.”

Thu Đình Nhã nhéo nhéo hai má Diêm Thiếu Liệt, “Đã biết, mẹ là người ngốc như cậy sao?” Diêm Thiếu Liệt gật gật đầu, vừa nhìn Thu Đình Nhã nhếch mày, lập tức lại lắc đầu.

Sau khi Thu Đình Nhã rời đi thì Diêm Thiếu Liệt phải đi tới phố cổ mua ngan nướng cho vợ yêu, tối về nhà anh còn đem chuyện này nói với Ninh Tử Mị. Ninh Tử Mị nói đã sớm biết, cô đã suy nghĩ cho Thu Đình Nhã kỹ vài cách, mười Lữ Y Y đến cũng giải quyết được, đối với cái loại người này còn nhiều cách lắm. Diêm Thiếu Liệt cho mẹ vợ đại nhân 32 cái Like.

Ngày hôm sau Tần Hiếu Luân hẹn Diêm Thiếu Liệt ăn cơm, buổi tối Diêm Thiếu Liệt đón Thủy Ân Trạch đi đến chỗ hẹn với Tần Hiếu Luân. Diêm Thiếu Liệt còn cố ý hỏi về chuyện Lữ Y Y, Tần Hiếu Luân hỏi anh sao mà biết được, anh đem chuyện ngày hôm qua nói một lần, hiển nhiên Đường Tống cũng biết đến chuyện này, vừa nghe Diêm Thiếu Liệt nói cậu ta liền nở nụ cười.

“Có hoa đào là chuyện tốt, nhưng hoa đào nát quá lại không phải là chuyện tốt.”

“Được rồi, đừng nhắc cô ta nữa, con nhỏ đó giống như người bệnh thần kinh, tôi còn chẳng biết cô ta là ai, nếu không phải vì cô, tôi đã sớm không khách sáo.”

“Tôi thấy chú đúng là nên không cần phải khách sáo gì với cô ta đâu.”

Bởi vì trong phòng riêng không có nhà vệ sinh, Thủy Ân Trạch đứng dậy đi ra nhà vệ sinh bên ngoài, lúc y đi trên hành lang để quay về phòng riêng bị một người gọi lại.

“Thủy Ân Trạch, thực sự là mày!”


Thủy Ân Trạch nhìn người phụ nữ trung niên trước mắt, y suy nghĩ cẩn thận một chút hình như không quen biết người như vậy. Thế nhưng xem bộ dáng của bà ta lại cảm thấy giống như gặp qua ở đâu, hơn nữa người này giống như có thâm cừu đại hận với mình.

“Bà là….”

“Mày ít giả vờ cho tôi, nếu không mày quyến rũ bạn trai của con trai tao, có thể đến phiên mày gả vào Diêm gia sao? Mày chính là cái loại tiểu tam không biết xấu hổ.”

“Vị nữ sĩ này, mời bà nói chuyện tôn trọng một chút, còn có tôi không biết bà lại càng không quen biết con trai bà, bả đừng ở đây nói hưu nói vượn.”

“Mày dám nói mày không biết con trai tao? Con trai tao là Hạ Khuynh Thành!”

Thủy Ân Trạch nhíu mày lại, thì ra là mẹ của Hạ Khuynh Thành, lúc này y liền hiểu rõ, cái bạn trai bị quyến rũ kia chắc là chỉ A Liệt đi.

Sự nghiệp Hạ Khuynh Thành bắt đầu đi xuống, y không để ở trong lòng nhưng là có người để ở trong lòng, người này không phải ai khác, đúng là mẹ của Hạ Khuynh Thành ___ Dương Tiểu Mỹ. Tuy rằng KTV của Dương Tiểu Mỹ mở lại, nhưng làm ăn không lớn bằng lúc trước, bà ta một lòng trông cậy vào sau này dựa vào con trai phụng dưỡng tuổi già, nhưng thấy sự nghiệp của con trai mình càng ngày càng không tốt, trong lòng bà ta sốt ruột lên.

Nhưng bà ta sốt ruột cũng không có ích gì, tuy rằng bà ta quen biết một vài phú thương có tiền, nhưng có tiếng nói ở giới giải trí lại không nhiều, hoặc là nói rất nhiều người không sẵn lòng giúp Hạ Khuynh Thành nói chuyện. Bà ta càng nghĩ càng tức giận, càng tức giận càng cảm thấy con trai có kết quả ngày hôm nay đều do Thủy Ân Trạch kia.

Người giận chó đánh mèo rất đáng sợ, Dương Tiểu Mỹ không cảm thấy Hạ Khuynh Thành có cái gì sai. Cho dù Hạ Khuynh Thành và Diêm Thiếu Kiệt thông đồng với nhau, cho dù Hạ Khuynh Thành tham mộ hư vinh ham muốn tiền tài, cho dù Hạ Khuynh Thành ngoại tình bị Diêm Thiếu Kiệt bỏ, cho dù… Thật ra tất cả đều là lỗi của Hạ Khuynh Thành, nhưng bà ta lại không nghĩ như vậy. Suy nghĩ trong đầu bà ta phải là Hạ Khuynh Thành cùng một chỗ với Diêm Thiếu Liệt, Thủy Ân Trạch là cướp đoạt tình yêu.

Nếu lúc trước con trai không chia tay với Diêm Thiếu Liệt, vậy thì hiện giờ đính hôn với Diêm Thiếu Liệt chính là con trai của mình, như thế là cỡ nào quang vinh chứ. Ngày trước bà ta thấy cảnh đính hôn của Diêm Thiếu Liệt và Thủy Ân Trạch ở trên TV thì ghen tị muốn chết, thấy Ninh Tử Mị đứng ở bên người Thủy Ân Trạch cùng với người nhà Diêm gia chụp hình, bà ta vô số lần ảo tưởng nếu người kia là mình thì tốt biết bao. Bà ta một lòng muốn leo lên xã hội thượng lưu, lại luôn ở bỏ lỡ cơ hội.

Ngày hôm nay bà ta đi ra ngoài ăn cơm với vài người bạn, vừa rồi lúc đi ra nghe điện thoại bà ta liếc mắt một cái liền thấy được Thủy Ân Trạch, hơn nữa bà ta lại uống chút rượu nên đâu chịu dễ dàng bỏ qua Thủy Ân Trạch.

Mà Thủy Ân Trạch lại cảm thấy người phụ nữ này có lẽ bệnh là không nhẹ, “Bà phải nghĩ cho rõ ràng, là tự Hạ Khuynh Thành chạy đi quyến rũ Diêm đại thiếu, lúc A Liệt phát hiện gian tình của cậu ta và Diêm Đại thiếu mới bỏ cậu ta. Không an ổn ở một chỗ với Diêm đại thiếu, lại đi thông đồng với đàn ông ngoại quốc mới lại bị Diêm đại thiếu bỏ. Mấy chuyện đó có quan hệ gì với tôi, tôi bảo Hạ Khuynh Thành đi quyến rũ Diêm đại thiếu sao?”

Nghe được lời nói của Thủy Ân Trạch, Dương Tiểu Mỹ lập tức thẹn quá hoá giận. Bà ta thẹn quá hoá giận là bởi vì Thủy Ân Trạch nói đều là sự thật, có đôi khi bà ta hận con trai, làm sao lại ngu ngốc như vậy, ôm một cây đại thụ còn chưa đủ sao, cần gì phải ăn trong bát nhìn lên trong nồi, lại bị Thủy Ân Trạch ở trước mọi người nói ra quả nhiên mặt mũi bị mất hết.

Nhưng Dương Tiểu Mỹ là dạng người gì? Là tiêu biểu cho dạng đàn bà chanh chua, mặt mũi bị mất hết thì vẫn như cũ không sợ, chỉ vào Thủy Ân Trạch mắng to, “Mày chớ có ở đây vu khống con trai tao, con trai tao không phải là người như vậy. Mày mới là kẻ không biết xấu hổ quyến rũ bạn trai của con trai tao, nếu không thì Diêm Nhị thiếu căn bản không thể bỏ con trai tao. Người cậu ta yêu nhất con trai tao, không phải là mày.”

Thủy Ân Trạch bị Dương Tiểu Mỹ này làm tức đến phải cười, y gặp qua không ít kẻ đổi đen thay trắng, mở to mắt nói dối y cũng gặp qua, nhưng cái loại cực phẩm như Dương Tiểu Mỹ thì y thật sự chưa nhìn thấy, đây quả thực là cực phẩm trong cực phẩm.

“Bà thúi lắm!” Thủy Ân Trạch ngạc nhiên quay đầu nhìn lại quả nhiên là Diêm Thiếu Liệt.

Thì ra lúc y và Dương Tiểu Mỹ vừa mới tranh cãi lập tức có nhân viên phục vụ lại đây nhìn một chút, vừa nhìn thấy là Thủy Ân Trạch và một người phụ nữ trung niên ầm ĩ, nhân viên phục vụ lập tức chạy tới phòng riêng báo tin cho Diêm Thiếu Liệt, sau khi hai người rùng beng đính hôn thì ở thành phố Thiên Hải không ai không biết Diêm Thiếu Liệt và Thủy Ân Trạch, huống chi từ trước đến nay Diêm Thiếu Liệt ra tay hào phóng, cho nhân viên phục vụ tiền boa rất nhiều, lúc này không báo tin thì còn chờ đến lúc nào?

Dương Tiểu Mỹ đã gặp qua Diêm Thiếu Liệt, lúc này thấy vẻ mặt tức giận của Diêm Thiếu Liệt thì bà ta cũng tỉnh rượu không ít, “Diêm thiếu gia.”

Diêm Thiếu Liệt lạnh lùng nói: “Bản thân Hạ Khuynh Thành không biết xấu hổ, đi quyến rũ anh trai của tôi thì có quan hệ gì với Ân Trạch, bà dựa vào cái gì trách móc Ân Trạch? Còn những chuyện của con trai bà, có rất nhiều truyền thông chụp được, bà muốn xem thì để tôi giúp bà tìm chứng cớ, bản thân Hạ Khuynh Thành cũng thừa nhận những chuyện đó mà bà còn muốn tại đây đổi trắng thay đen sao?”

Diêm Thiếu Liệt bị chọc tức, người đàn bà này dám nói vợ anh như vậy, “Còn một điều bà nhớ kỹ cho tôi, tôi yêu chính là Thủy Ân Trạch, không phải con trai bà, đem cái miệng này của bà giữ cho tốt vào, đừng có nơi nơi nói lung tung.”


“Tôi…” Đừng nhìn Dương Tiểu Mỹ vừa rồi dám mắng to Thủy Ân Trạch, nhưng lúc đối mặt Diêm Thiếu Liệt bà ta ngay cả cái rắm cũng thả không được.

Diêm Thiếu Liệt lôi kéo Thủy Ân Trạch rời đi, nhưng anh cũng không quên nhét cho người phục vụ vừa mới mật báo một chút tiền boa, người phục vụ nhìn một chút trong lòng đã sớm vui như hoa nở, quả nhiên đi mấy bước này là đúng. Mà Dương Tiểu Mỹ nhìn thấy người phục vụ kia giống như bất cứ cũng có thể đem người ta ăn.

“Người đàn bà này, xem anh xử lý bà ta không.”

Phương pháp Diêm Thiếu Liệt trả thù người rất đơn giản và trực tiếp, anh trực tiếp đem thân thế Hạ Khuynh Thành đưa cho báo chí, càng cường điệu nói một chút chuyện của Dương Tiểu Mỹ. Bàn thân Dương Tiểu Mỹ chính là dạng tiểu tam bò lên. Ban đầu Hạ gia là rất có tiền, nhưng bởi vì cưới Dương Tiểu Mỹ làm cho trong nhà Hạ gia sa sút, cuối cùng gia sản tiêu tan, cha của Hạ Khuynh Thành là bị Dương Tiểu Mỹ làm tức chết, bởi vì Dương Tiểu Mỹ lăng loàng với người khác, cho đến bây giờ bà ta còn duy trì quan hệ mờ ám một lúc với vài vị phú thương.

Bài báo kết luận là Hạ Khuynh Thành thượng bất chính hạ tắc loạn, bởi vì mẹ của hắn chính là ngoại tình làm chồng tức chết, cho nên hắn thích ngoại tình, hắn giống như mẹ của mình là không biết xấu hổ.

Sau khi Hạ Khuynh Thành thấy bài báo thiếu chút nữa giận đến điên lên, thấy cả bài báo đều là nói Dương Tiểu Mỹ là thế nào là ra sao, trực giác của Hạ Khuynh Thành nghĩ chắc chắc chuyện này có quan hệ với mẹ mình, cho nên lập tức lái xe trở về nhà.

Lúc mới đầu thì Dương Tiểu Mỹ còn không thừa nhận, bà ta nói mình không có đắc tội ai, còn nói nhất định có người là muốn thông qua mình để chèn ép hắn. Nhưng Hạ Khuynh Thành hiểu rất rõ mẹ của mình, khi hắn hỏi liên tục, rốt cục Dương Tiểu Mỹ nói thật, đem chuyện mình tình cờ gặp Thủy Ân Trạch ở nhà hàng và chuyện mình mắng chửi người ta nói ra hết.

Hạ Khuynh Thành cực kỳ tức giận, hắn vừa mới cùng Diêm Thiếu Kiệt an ổn xong đã bị moi ra chuyện của Dương Tiểu Mỹ, không biết Diêm Thiếu Kiệt sẽ có nghĩ nhiều hay không. Nhưng vừa nghĩ tới Dương Tiểu Mỹ vì trút giận cho mình mới trêu chọc phải phiền toái, hắn cũng cố nén giận với Dương Tiểu Mỹ, chỉ an ủi bà ta vài câu để bà ta không cần lo lắng, rồi đi tìm Diêm Thiếu Kiệt giải thích đã.

Dương Tiểu Mỹ không nghĩ tới con trai không những không trách mình mà còn an ủi, điều này làm cho bà ta cảm thấy thụ sủng nhược kinh.

Mà sau khi rời đi, Hạ Khuynh Thành cũng không vội vã đi tìm Diêm Thiếu Kiệt, mà tìm tới Diêm Thiếu Liệt. Không cần nghĩ hắn cũng biết đây là cách Diêm Thiếu Liệt giúp Thủy Ân Trạch trả thù mẹ của mình, hắn không muốn để cho chuyện này lại tiếp tục diễn ra, muốn chuyện này chấm dứt chắc chắc phải làm cho Diêm Thiếu Liệt thu tay lại.

Diêm Thiếu Liệt nhận được điện thoại của Hạ Khuynh Thành rất bất ngờ, nhưng anh từ chối gặp Hạ Khuynh Thành, chỉ nói vài câu trong điện thoại với hắn, đối với thỉnh cầu của Hạ Khuynh Thành thì Diêm Thiếu Liệt không đồng ý.

“A Liệt, giữa chúng ta đã sớm kết thúc, em không có bất kỳ ý tưởng với anh, anh có thể bỏ qua cho em không?”

Diêm Thiếu Liệt cười nhạo nói: “Bỏ qua cho cậu? Vậy cậu có thể bỏ qua cho tôi bỏ qua cho Ân Trạch không? Lúc mẹ của cậu ở trước mặt mọi người chỉ vào Ân Trạch mắng thì cậu có nghĩ tới cảm nhận của chúng tôi không? Bây giờ bảo tôi bỏ qua cho cậu, dựa vào cái gì?”

“Em biết lần này mẹ của em làm rất quá đáng, nhưng bà ấy là vì em, anh không thể hiểu cho bà ấy một chút sao?”

“Hạ Khuynh Thành cậu cho là cậu đem mẹ của cậu nói thật vĩ đại thì tôi sẽ tha thứ cho bà ta sao? Trong mắt của cậu thì bà ta có lẽ là thật vĩ đại, nhưng ở trong mắt của tôi cái cậu gọi vĩ đại này là đáng ghét đáng giận.”

“Anh cần phải nói ra như vậy sao? Cần phải tổn thương người khác đến như vậy sao?”

“Không muốn người khác làm cậu khó chịu thì đừng tự tìm khó chịu.” Nói xong Diêm Thiếu Liệt cúp máy.

Hạ Khuynh Thành nắm lấy điện thoại nện mạnh trên tay lái, rõ ràng là tức giận không nhẹ.

___________

Thượng bất chính, hạ tắc loạn: Trên không đứng đắn thì bên dưới lộn xộn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.