Hảo Mộc Vọng Thiên

Chương 92: Phiên ngoại 11


Đọc truyện Hảo Mộc Vọng Thiên – Chương 92: Phiên ngoại 11

Đêm đó, Tiểu Hoàng và Mộc Lăng thương lượng hết một đêm, vạch kế hoạch chi tiết, sau đó mỹ mãn nằm xuống ngủ, Tiểu Hoàng ngủ một lúc, lại hỏi Mộc Lăng: “Mộc Mộc a, có khi nào thất bại không?”

Mộc Lăng khoát tay, ngáp một cái: “ên tâm, lần này bảo đảm không thất bại!” Nói xong đưa tay vỗ vỗ Tiểu Hoàng: “Ngủ đi, mấy ngày này phải ăn nhiều ngủ nhiều, giữ gìn thể lực!”

“Ân.” Tiểu Hoàng gật đầu, cười tủm tỉm ngủ tiếp.

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Tiểu Hoàng và Mộc Lăng rời giường, Tần Vọng Thiên và Tư Đồ đã chờ sẵn trong sân rồi, trên bàn bày đầy thức ăn, Mộc Lăng và Tiểu Hoàng liếc mắt nhìn nhau, ngồi xuống, chăm chỉ ăn điểm tâm.

Tư Đồ hơi nghi ngờ nhìn Tiểu Hoàng đang nỗ lực ăn, rót một chén sữa đậu nành cho hắn: “Tiên Tiên, uống chút gì đi, hôm nay ăn ngon miệng vậy sao?”

“Ân.” Tiểu Hoàng cười cười, trong miệng dồn đầy thức ăn, nhai a nhai, nhìn Tư Đồ.

Tư Đồ tâm ngứa, nói: “Một lát nữa ăn xong rồi, chúng ta đi dạo xung quanh được không?”

“Hảo nha.” Tiểu Hoàng gật đầu.

Mộc Lăng vẫn như cũ rất ngon miệng ăn thức ăn của hắn, Tần Vọng Thiên tà mắt nhìn Mộc Lăng —– chuẩn bị tốt rồi?

Mộc Lăng đá đá mày —– vạn vô nhất thất! [không chút sai sót]

Ăn điểm tâm xong, Tiểu Hoàng và Tư Đồ ra ngoài đi dạo, Tần Vọng Thiên và Mộc Lăng vẫn như mọi ngày, ai làm việc nấy.

Cả ngày, tâm tình của Tiểu Hoàng đều rất tốt, hai người đi dạo trong Tu La Bảo, bữa trưa các trù tử của Tu La Bảo xuất hết bản lĩnh ra làm thức ăn, Tiểu Hoàng ăn rất ngon miệng. Tư Đồ cũng vui vẻ, Mấy hôm trước Tiểu Hoàng không ăn được gì, trong khoảng thời gian ở Tu La Bảo, mỗi ngày đều ăn được nhiều như vậy, vậy đến khi trở lại Thục Trung, thì có thể tròn tròn một vòng nữa rồi… Trong đầu Tư Đồ tưởng tượng đến cảnh Tiểu Hoàng béo béo tròn tròn, nhịn không được nuốt nước bọt một cái.

Nhưng trong lòng Tư Đồ vẫn có chút nghi ngờ, sao Tiểu Hoàng lại khác thường như thế, hắn liếc mắt nhìn Mộc Lăng một cái, Mộc Lăng còn đang chăm chỉ ăn, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên. Tư Đồ rót chén rượu tiếp tục uống, ngực khó hiểu, chẳng lẽ thật sự là mình nghĩ nhiều?

Mộc Lăng thì vừa gặm đùi gà vừa cười, thầm nói, Tư Đồ, ta đương nhiên sẽ không động thủ khi ngươi vừa mới đến, mấy ngày này tính cảnh giác của ngươi còn rất cao không dễ mắc lừa, ta muốn cho ngươi ở vài ngày, chờ đến lúc ngươi hoàn toàn không còn đề phòng nữa, mới để Tiểu Hoàng động thủ, hừ hừ hừ, chờ xem đi!

Quả nhiên, mấy ngày sau đó đều bình yên vô sự, Tư Đồ cũng dần mất cảnh giác, có điều khiến Tư Đồ vui vẻ là Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng mấy ngày nay đều chăm chỉ ăn nỗ lực dưỡng béo, đã béo lên được một vòng rồi, Tư Đồ mỗi khi rảnh rỗi sẽ nhéo nhéo mông Tiểu Hoàng, cảm giác tròn vo lại vừa mềm vừa non, tâm tình vui sướng dị thường. Thấy Tiểu Hoàng có vẻ như đã béo hơn trước đây một chút, Tư Đồ lại bắt đầu tính toán, hay là ăn liền ngay đêm nay đi? Thế nhưng lại có chút do dự, thật vất vả mới vỗ béo được một chút, hay là cứ tiếp tục cố gắng, tiếp tục vỗ béo? Chờ đến ngày thật sự nuôi thành con heo con trắng trẻo mập mạp rồi, ăn luôn một lần trọn vẹn! Dù là cách nào, nghĩ tới cũng thấy là mỹ sự a.

Hôm đó lúc ăn cơm tối, hình như là Tiểu Hoàng ăn có hơi nhiều, tay xoa bụng nói muốn đi dạo xung quanh, Tư Đồ đương nhiên là cam tâm tình nguyện phụng bồi, dưới trăng, hai người chậm rãi đi dạo trên đồng cỏ phụ cận Tu La Bảo.

Đang đi, đột nhiên…

“Ai nha…” Tiểu Hoàng ngồi xổm xuống ôm chân: “Đau quá a.”

Tư Đồ thấy trên mặt đất có một con rắn nhỏ màu xám bạc đang bò đi, cả kinh hồn cũng muốn bay mất, giơ tay đập chết con rắn kia, vén ống quần Tiểu Hoàng lên, liền thấy trên cái chân nhỏ trắng trẻo, có vết cắn…

“Tiên Tiên!” Tâm lạnh buốt, cúi đầu nâng chân Tiểu Hoàng lên hút máu ra, sau đó xe một mảnh vải từ tay áo, cột chặt trên chân Tiểu Hoàng, ôm lấy Tiểu Hoàng vừa chạy về vừa la: “Mộc Lăng! Mộc đầu chết tiệt, mau ra đây!”

Tiểu Hoàng được Tư Đồ ôm chạy về, trong nhen nhúm cảm giác tội lỗi, mình lừa Tư Đồ, Tư Đồ còn lo lắng cho mình như vậy…

Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên đều chạy ra khỏi phòng, thấy Tiểu Hoàng được Tư Đồ ôm về, lập tức xông lên nhìn: “Làm sao vậy?”

“Bị rắn cắn rồi!” Tư Đồ vừa nói, vừa đưa con rắn lúc nãy đã đánh chết qua cho Mộc Lăng xem, “Là con này, ngươi có thể trị được đúng không? Có thể phải không!”


Mộc Lăng cầm lấy con rắn kia, xoa cằm bắt đầu suy nghĩ.

“Ngươi nói chuyện nha!” Tư Đồ trừng mắt: “Muốn hù chết ta sao!”

“Ai nha, ngươi gấp cái gì, đây không phải rắn độc, Tiểu Hoàng tạm thời không có việc gì.” Mộc Lăng khoát tay.

Tư Đồ nghe được mấy chữ “không phải rắn độc”, mới thả lỏng, thế nhưng nghĩ nghĩ, thấy không đúng, liền hỏi: “Cái gì là tạm thời không có việc a?”

“Thì là tạm thời.” Mộc Lăng nói: “Ngươi biết đây là loại rắn gì không?”

“Làm sao ta biết a.” Tư Đồ tà mắt liếc con rắn kia: “Tới nay chưa từng thấy qua.”

“Ngươi nhìn con rắn này, không phải là màu xám bạc sao?” Mộc Lăng nói: “Nó còn có biệt danh là Dâm Uế Xà.”

“Hả?” Khóe miệng Tư Đồ giật giật: “Cái thứ rắn gì a? Tên kinh tởm như vậy!”

Mộc Lăng đảo mắt, nói: “Độc của loại rắn này không làm người chết, nhưng sẽ làm người dâm.”

Tư Đồ sửng sốt một chút, nói: “Vậy thì tốt quá, có phải nghĩa là Tiên Tiên sẽ muốn cùng ta làm không?”

Mộc Lăng hung hăng liếc mắt trừng hắn: “Ngươi thật sự là t*ng trùng thượng não a, suy nghĩ bậy bạ cái gì đó?”

Tư Đồ nhún vai: “Chính ngươi nói vậy, ta thì chưa từng nghe nói qua.”

Mộc Lăng đặt con rắn lên bàn, nói: “Người trúng độc Dâm Uế Xà, phải hành phòng… Nếu như là bị rắn đực cắn, vậy thì khi hành phòng phải ở phía trên, nếu là rắn cái, vậy phải ở dưới.”

“Rắn cũng có đực cái sao?” Tư Đồ bĩu môi.

Mộc Lăng thật muốn đá chết hắn: “Ngươi lo cái đó làm gì!”

“Con này là đực hay cái a?” Tần Vọng Thiên hỏi.

“Đực.” Mộc Lăng trả lời.

Tư Đồ nhíu mày: “Vậy… Nghĩa là… Cái đó…”

Mộc Lăng lần đầu thấy dáng vẻ Tư Đồ nói năng lộn xộn như vậy, trong lòng sảng khoái a, liền nói: “Nếu trong một canh giờ không hành phòng, thì dâm độc sẽ chuyển hóa thành kịch độc… Không có giải dược.”

“Không phải chứ!” Hai tròng mắt Tư Đồ trợn trừng, nhìn nhìn Tiểu Hoàng, chỉ thấy Tiểu Hoàng mặt đỏ hồng cúi thấp đầu.

“Không phải ngươi đang đùa ta chứ?” Tư Đồ nhìn Mộc Lăng.

Mộc Lăng nhấc chân tàn nhẫn đạp Tư Đồ một cước: “Ngươi tự xử lý đi, nhưng nếu để quá lâu Tiểu Hoàng có chuyện gì, chính ngươi cũng không có chỗ ngồi khóc đâu, ta cũng không để yên cho ngươi!” Nói xong, kéo Tần Vọng Thiên xoay người đi.

Tư Đồ đứng tại chỗ sửng sốt một hồi, cúi đầu nhìn Tiểu Hoàng, ngồi xổm xuống, ngửa mặt lên đối diện với Tiểu Hoàng: “Tiên Tiên, có đau không?”


Tiểu Hoàng lắc đầu, nhìn Tư Đồ.

Tư Đồ đưa tay bế Tiểu Hoàng vào phòng, thả lên giường, đóng cửa lại, bắt đầu cởi y phục.

“Cái đó… Tư Đồ?” Tiểu Hoàng ôm chăn hơi chút do dự, trong lòng có cảm giác tội lỗi quá đi…

Tư Đồ nhanh tay nhanh chân cởi áo ngoài, lên giường, cởi y phục cho Tiểu Hoàng: “Tiên Tiên nha, ngươi có biết không a? Sớm biết có ngày này, đã cho ngươi xem đông cung đồ nhiều một chút a, Long Dương thập bát thức này nọ… Bây giờ thì hay rồi, một chút kinh nghiệm cũng không có, ta lại để ngươi làm lần đầu tiên.”

“Ta… Ta có xem qua!” Tiểu Hoàng thốt ra, mặt lập tức đỏ hồng: “Ngươi, mấy thứ này, trời sinh đã biết, cần gì phải học?”

Tư Đồ gật đầu, thấy đã lột y phục Tiểu Hoàng đến tương đối rồi, thả màn giường xuống, mình thì nằm ngửa mặt trên mặt, nói: “Đến đây đi.”

Tiểu Hoàng chớp chớp mắt, nhìn Tư Đồ, Tư Đồ nhìn lại: “Mau chút, nếu không sẽ qua khỏi một canh giờ.”

Tiểu Hoàng nhích nhích đến, nhìn Tư Đồ, nói: “Ngươi… Tin thật sao?”

Tư Đồ cười, đưa tay xoa xoa cằm Tiểu Hoàng, nói: “Ta không thể để ngươi mạo hiểm!”

Tiểu Hoàng cảm động, nghiêm mặt nói: “Tư Đồ, ta sẽ nỗ lực!”

Tư Đồ dở khóc dở cười, nói: “Cụ thể làm thế nào, có biết không?”

Tiểu Hoàng nghiêm mặt lắc đầu, Tư Đồ vô lực.

“Ngươi dạy ta.” Tiểu Hoàng đến gần bắt đầu hôn hôn lên má Tư Đồ: “Ta hảo hảo học.”

Tư Đồ ngơ ngác nhìn Tiểu Hoàng chủ động, cảm giác… Ân, cũng không tệ lắm.

Tiểu Hoàng cọ cọ trên người Tư Đồ, dọc theo cổ xuống ngực, chậm rãi hôn xuống, Tư Đồ lại cảm giác có bàn tay gãi gãi trong lòng, ngứa ngáy muốn chết! Trên người ngứa ngáy, ngực càng ngứa, tiểu hài tử chết tiệt này, muốn một ngụm ăn tươi.

Tiểu Hoàng ngồi khóa trên người Tư Đồ, Tư Đồ nhướng mày, đưa tay vỗ vỗ lên mông Tiểu Hoàng: “Ân, béo rồi!”

Tiểu Hoàng hơi xấu hổ hỏi: “Có nặng không?”

Tư Đồ bật cười: “Nặng thêm một chút nữa mới tốt, tốt nhất là nặng được như con heo con, tròn vo.”

Tiểu Hoàng cười: “Nói bậy, ta sẽ không.” Vừa nói, vừa đánh bạo, sờ sờ chỗ nào đó đã hưng phấn bừng bừng của Tư Đồ…

Tư Đồ nhíu mày, trong lòng đấu tranh: “Thật muốn ăn hắn nha, vốn dĩ dưỡng béo rồi bắt lại ăn, không ngờ hiện tại dưỡng béo rồi lại ăn mình!”

Tiểu Hoàng nhìn chằm chằm chỗ đó một lúc, đang định cúi xuống, há miệng… Lại bị Tư Đồ ngăn lại, “Tiên Tiên?”

Tiểu Hoàng chớp chớp: “Ngươi cũng làm vậy với ta…”


Tư Đồ lắc đầu, nâng cằm Tiểu Hoàng lên, kéo hắn lại gần, hôn lên, nói: “Ta không nỡ, lấy tay là được rồi, ân?”

Tiểu Hoàng sửng sốt một chút, lập tức gật đầu, đưa tay, sờ sờ mấy cái.

Tư Đồ càng thêm oán hận, khó chịu muốn chết…

Tiểu Hoàng không nặng không nhẹ nắm vuốt một lúc, bỗng ngừng, Tư Đồ là tên đã lên dây, thấy Tiểu Hoàng đột nhiên ngừng, liền hỏi: “Sao lại ngừng a?”

Tiểu Hoàng lắc lắc cánh tay nói: “Tay mỏi quá…”

“A…” Tư Đồ hít sâu một hơi, tay cào tóc: “Nương a, lão tử nhất định phải làm thịt Mộc Lăng!”

Tiểu Hoàng sửng sốt, thốt ra: “Làm sao ngươi biết… Ân.” Vội vàng che miệng, thế nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

Tư Đồ nhìn chằm chằm Tiểu Hoàng một hồi: “Quả nhiên là quỷ kế của tên thối mộc đầu kia!”

Tiểu Hoàng do dự một chút, gật đầu.

“Đáng chết.” Tư Đồ hầm hừ: “Xem ta thu thập ngươi thế nào!”

Tiểu Hoàng nhìn nhìn Tư Đồ, nhỏ giọng hỏi: “Vậy… Ta không thể làm nữa sao?”

Tư Đồ thấy Tiểu Hoàng thất vọng ỉu xìu, nói: “Ngươi làm của ngươi, mặc kệ hắn!”

Tiểu Hoàng sửng sốt, giật mình nhìn Tư Đồ, vừa mừng vừa sợ hỏi: “Tư Đồ, ngươi chịu cho ta làm sao?”

Tư Đồ bắt đắc dĩ thở dài, tay sờ sờ lọn tóc Tiểu Hoàng rủ xuống trước ngực: “Tiểu ngu ngốc nhà ngươi, muốn ở trên, nói với ta một chút không phải được rồi sao, nếu ta không đồng ý, thì ngươi nài nỉ ta, hoặc là giận dỗi một chút, ta làm sao dám không tuân a, sao phải để rắn cắn một cái làm gì, ngươi đau thịt ta đau lòng.”

Tiểu Hoàng cúi xuống hôn Tư Đồ: “Tư Đồ, ta biết ngươi là tốt nhất mà!”

Trong lòng Tư Đồ rất là dễ chịu, tuy rằng trên người không dễ chịu mấy, bất đắc dĩ xoay người lại, nằm úp sấp trên giường, nói với Tiểu Hoàng: “Đây…”

Tiểu Hoàng thấy được phần lưng Tư Đồ, khắp nơi đầy dấu các vết thương cũ, còn có một dấu ấn chữ “Sinh” được đng vào sau cổ, vươn người tới, hôn lên dấu ấn một cái. [chữ Sinh – 牲, nghĩa là gia súc =.=]

Tâm Tư Đồ khẽ động, nghĩ… Ân, còn chưa đến!

Tiểu Hoàng lấy từ dưới gối đầu ra trơn tề đã được chuẩn bị trước, mặt đỏ hồng đưa tay mò mò, phải thoa nhiều một chút, nếu không Tư Đồ sẽ đau…

Một lúc lâu sau…

“Tiểu hài tử chết tiệt, ngươi thoa xong rồi chưa a!” Tư Đồ nổi giận: “Muốn động thủ cũng phải nhanh nha, dây dưa chết người rồi!”

“Ta… Ta sợ ngươi đau mà.” Tiểu Hoàng mặt mày ỉu xìu nói: “Sao ngươi lại hung ta!”

Tư Đồ vô lực: “Cũng không phải ta muốn hung ngươi, là ta không tốt… Tiên Tiên a, hay là ngươi nhanh lên một chút đi, trơn tề thì qua loa một chút được rồi, hơn nữa, cái đó của ngươi nó cũng không lớn, hẳn là không thành vấn đề.”

“Đáng ghét!” Tiểu Hoàng hung hăng đánh lên mông Tư Đồ một cái: “Nói bậy!”

Tư Đồ cảm thấy… Ân, rất thỏa nghiện, liền nói: “Được rồi, làm được rồi.”

Tiểu Hoàng do do dự dự áp tới.


“Còn chưa vào a?” Tư Đồ lúc này thật sự còn khó chịu hơn chờ chết.

“Sắp… Sắp rồi.” Trên trán Tiểu Hoàng đã đổ mồ hôi rồi.

“Tiên Tiên, ngươi nhắm chuẩn một chút.” Tư Đồ vô lực.

Tiểu Hoàng nhỏ giọng nói: “Vào không được…”

“Có cái gì vào không được a?”

Tiểu Hoàng phát hỏa, vỗ lên lưng Tư Đồ một cái, hung dữ nói: “Không cho nói chuyện!”

Tư Đồ bắt đắc dĩ ngậm miệng… Cuối cùng…

“Ai nha!” Tiểu Hoàng kêu nhẹ một tiếng: “Vào rồi.”

Tư Đồ vùi đầu trong gối, thật sự muốn chết rồi, sao Tiểu Hoàng lại ngốc như thế a, sắp lấy mạng hắn rồi!

“Tư Đồ, vào rồi, oa.” Tiểu Hoàng nói với Tư Đồ.

Tư Đồ gật đầu: “Ân, ta còn biết trước ngươi.”

Mặt Tiểu Hoàng đỏ hồng: “Nói nhiều, sau đó thì sao?”

Tư Đồ dở khóc dở cười: “Ngươi hỏi ta sao?”

“Ân.” Tiểu Hoàng gật đầu, điều chỉnh tư thế nằm một chút, nhíu mày: “Tư Đồ thật chặt nha, có hơi đau… Ngươi có đau không vậy?”

Tư Đồ ôm đầu liều mạng cào: “Để ta chết đi!”

Tiểu Hoàng thất kinh: “Đau đến vậy sao?”

Tư Đồ vô lực nói với Tiểu Hoàng: “Mau động, mau động đi Tiên Tiên, mau mau làm cho xong đi a.”

“Nga…” Tiểu Hoàng gật đầu, giật mình hỏi: “Cứ như vậy mà động sao?”

Tư Đồ gật đầu: “Mau mau mau!”ọ

Tiểu Hoàng cân nhắc một hồi, động động vào cái, cảm giác bên trong chặt chẽ ấm áp lại mềm mại, đỏ mặt nói: “Tư Đồ, rất thoải mái nha!”

Tư Đồ thầm nói, ngươi thì thoải mái, ta đây sống không bằng chết, chém đầu cũng chỉ là một đao, thống thống khoái khoái lập tức chết ngay, Tiểu Hoàng lại cứ chầm chậm ra chầm chậm vào, sống dở chết dở, còn bứt rứt khó chịu hơn.

“Tiên Tiên.” Tư Đồ nghiêm túc nói: “Ngươi, làm một lần cho xong đi!”

Tiểu Hoàng gật đầu, nằm sấp trên lưng Tư Đồ nói: “Ân, được, nhưng mà, trước tiên để ta nghỉ ngơi một chút, cái đó, ta hơi mệt….”

Tư Đồ câm nín rồi, hắn minh bạch rồi, Tiểu Hoàng đang muốn dằn vặt hắn.

Đại khái sau nửa canh giờ. Tiểu Hoàng rốt cuộc cũng lưu lại cái cần lưu trong thân thể Tư Đồ, mệt đến nửa sống nửa chết úp trên lưng Tư Đồ, nói: “Tư Đồ, thật thoải mái nha, ta hảo hài lòng.”

Tư Đồ xoay mặt nhìn Tiểu Hoàng, thầm nói, ngươi hài lòng rồi, ta còn đang hưng phấn bừng bừng đây… Nghĩ nghĩ một chút, nắm lấy tay Tiểu Hoàng giúp mình tự giải quyết vấn đề, mặc y phục, rời giường một cước đá văng đại môn, sau đó gọi: “Nấu nước nóng cho ta, mộc đầu chết tiệt, ngươi chờ!”

Sau đó, Tư Đồ đáng thương sau khi bị phản công, ôm Tiểu Hoàng đã phản công thành công nhưng hiện tại đang mệt muốn chết, nhảy vào bồn tắm rửa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.