Đọc truyện Hảo Mộc Vọng Thiên – Chương 86: Phiên ngoại 5
Phùng Cách Mã gần đây có chút phiền muộn, cũng không phải, nói chính xác, có lẽ là từ khi hắn hủy hôn với Nhạc gia tứ tỷ muội, vẫn luôn có chút buồn khổ.
Ngày đó hắn ngây dại, bởi vì Nhạc gia tứ tỷ muội vậy mà đều là nam nhân, còn là Giáp Ất Bính Đinh bên cạnh Tần Vọng Thiên, bây giờ còn là phó trại chủ của Tu La Bảo. Bốn người bọn họ ai cũng có khả năng hơn hắn nhiều… Quan trọng nhất là, họ đều là nam nhân lủng lẳng như mình, thế nhưng hắn vẫn nhớ mãi không quên được bốn người ấy.
“Ai…” Phùng Cách Mã chống cằm thở một hơi dài thật dài, cảm thấy mình nhất định là đã hết cứu được rồi, mỗi đêm đều mơ thấy nam nhân, còn mơ một lần bốn người, phải làm sao bây giờ đây?
Đang đau khổ, chợt nghe từ phía sau có người gọi hắn: “Đại ca?”
Phùng Cách Mã quay đầu lại, thấy là Tang Cách: “Có chuyện gì?”
Tang Cách nghiêng đầu nhìn Phùng Cách Mã một lúc lâu, lắc đầu, hỏi: “Đại ca a, có phải ngươi bị bệnh rồi không?”
“Ngươi mới bị bệnh.” Phùng Cách Mã vốn dã bực mình, nghe Tang Cách nói vậy lửa giận lại bốc cao, nói: “Ngươi đến làm gì?”
“Nga… Ta không có việc gì rỗi rãi đi dạo thôi a.” Tang Cách nói: “Đúng rồi, nghe nói chiều nay sẽ có rất nhiều cô nương dưới chân núi lên đây, Mộc đại phu nói thấy trên núi có rất nhiều các huynh đệ còn độc thân, hắn tìm rất nhiều cô nương đến giao lưu, giúp các huynh đệ tương thân, đặc biệt là bốn người Giáp Ất Bính Đinh, dường như đều nói muốn thành thân, chúng ta cũng có liên quan. Đại ca, ngươi có muốn đến chọn một người luôn không? Nghe nói các cô nương đó đều rất dễ nhìn, mỗi người đều như hoa.”
“Ta phi!” Tang Cách vốn là hưng trí bừng bừng mà nói, thế nhưng không biết vì sao Phùng Cách Mã lại nổi trận lôi đình đạp hắn một cước, hung hăng phun một ngụm: “Nương a, ngươi còn sợ chưa đủ loạn sao! Đến gây thêm phiền…A… Ngươi mới nói Giáp Ất Bính Đinh muốn thành thân?”
“Đúng vậy.” Tang Cách ủy khuất xoa xoa cái mông tròn, nhìn Phùng Cách Mã, bất mãn nói thầm: “Sao lại như vậy a, người ta có ý tốt, thấy ngươi mấy ngày nay không có chút tinh thần nào, muốn tìm cho ngươi một cô vợ.”
“Ai nha, thú thê cái gì a, phiền.” Phùng Cách Mã ngồi xuống, tiếp tục phát ngốc.
Tang Cách nhìn nhìn hắn, ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi: “Nha, đại ca, ngươi thành thật nói với ta, có phải ngươi còn nhớ thương Nhạc gia tứ tỷ muội không?”
“…Ách.” Phùng Cách Mã do dự một lúc, cũng không nói gì, chỉ cúi đầu.
“Ngươi thích, vậy hôm đó sao lại từ hôn a?” Tang Cách khó hiểu hỏi.
Phùng Cách Mã do dự một chút, nói: “Ngươi là ngu ngốc sao? Nhạc gia tứ tỷ muội không phải Giáp Ất Bính Đinh sao?”
Tang Cách nghiêng đầu: “Đúng vậy.”
“Ngươi biết?” Phùng Cách Mã mở to hai mắt.
“A!” Tang Cách gật đầu: “Ta đã nói mà, trên đời này làm sao lại có nữ nhân man di như thế a, quả nhiên là nam nhân!”
“Vậy mới nói.” Phùng Cách Mã thở dài một hơi: “Ta không có cách nào thú nam nhân.”
“Ha…” Tang Cách giậm chân một cái: “Ta còn tưởng là chuyện gì, thú nam nhân thì thế nào? Bang chủ của chúng ta không phải đã thành thân với đại phu rồi sao?”
“Như vậy.” Phùng Cách Mã tâm không cam tình không nguyện mà gật đầu: “Nhưng mà bang chủ của chúng ta suất khí bao nhiêu a, còn như ta, mặt dài như mặt ngựa, nhìn từ trên xuống dưới cũng mất hết nửa ngày…”
“Ai, đại ca ngươi lo nhiều quá, cái này gọi là một hoa tìm một chủ, ba ba phối đậu xanh!” Tang Cách còn chưa nói dứt lời, đã bị Phùng Cách Mã đá một cước lộn nhào: “Phóng con mẹ ngươi thí!”
Tang Cách ôm đầu trốn một bên, ủy ủy khuất khuất nói: “Vốn là vậy mà, ngươi nghĩ a, bang chủ suất, phối đại phu tuấn a… Ngươi thử nhìn lại Giáp Ất Bính Đinh, cũng xứng với ngươi như dưa leo méo phối trái táo nứt vậy.”
“Ngươi…” Phùng Cách Mã vốn đang muốn đánh người, bất quá vuốt cằm nghĩ nghĩ: “Cũng đúng a… Ân, nói rất có đạo lý!”
Tang Cách thấy Phùng Cách Mã đã nghĩ thông suốt rồi, liền nói: “Đại ca, ngươi nghĩ a, Giáp Ất Bính Đinh nếu là nữ, ngươi thú bọn họ, vậy ngươi lỗ lớn, thế nhưng là nam thì lại không như vậy, nam nhân sao, đẹp hay không không quan trọng, then chốt là có năng lực hay không!”
“Nói có lý!” Phùng Cách Mã gật mạnh đầu, thế nhưng vừa hưng phấn được một lát đã lại ảm đảm xuống, lắc đầu: “Không được a… Không phải họ đều đã sắp đi tương thân rồi sao, nếu như bị người khác chọn đi rồi, vậy phải làm sao a?”
“Đại ca, chuyện đó ngươi hà tất phải lo lắng, kẻ mù mới chọn trúng bọn họ… Ai nha.” Tang Cách vừa dứt lời đã bị Phùng Cách Mã đánh.
“Ai nha…” Tang Cách chạy trốn trối chết, nói: “Đại ca a, ngươi đừng đánh ta nữa, hay là đi hỏi đại phu thử xem, đại phu nhiều chủ ý, ngài đã tặng cả mỏ vàng cho hắn rồi, chắc chắn hắn sẽ nguyện ý hỗ trợ, hơn nữa a, ngươi mang đến cho hắn chút mỹ vị…”
Phùng Cách Mã xoa cằm: “Ân… Nói thì nói vậy, thế nhưng mỹ vị trong thiên hạ gần như đều đã bị đại phu ăn qua rồi, hơn nữa bang chủ mỗi ngày ra sức tìm thức ăn ngon về cho hắn, ta không biết lấy gì ra a.”
Tang Cách nghĩ một lát, nói: “Ai! Đại ca, đã quên mất cố hương của chúng ta rồi sao?”
Phùng Cách Mã quay đầu lại nhìn hắn: “Cố hương cái gì?”
“Mông Cổ trân a!” Tang Cách chậc chậc hai tiếng: “Thể hồ, di hãng, dã đà đề, lộc thần, đà nhũ, mi, thiên nga chích, nguyên ngọc tương, tử ngọc tương. Chắc chắn đại phu chưa từng nếm qua!”
“Ân…” Phùng Cách Mã gật đầu: “Nói có lý!”
Hai người lại thương lượng thêm một lúc, Tang Cách liền chạy đi chuẩn bị.
Buổi trưa cùng ngày, Mộc Lăng đang ngồi trong sân hóng gió, cầm cây quạt hương bồ nhỏ phẩy a phẩy, Vương Thập Nhị ở một bên phân dược, Tiểu Trùng Tử đang luyện công, Tần Vọng Thiên đã đi xử lý bang vụ rồi.
Mộc Lăng đang nhàn rỗi, thầm nói, có thứ gì ăn ngon thì hay, nghĩ nghĩ, chợt một mùi thơm lừng xông vào mũi.
“Ân?” Mộc Lăng lập tức tỉnh táo, cái gì thơm như vậy a?
Lúc này, liền thấy Phùng Cách Mã và Tang Cách dẫn theo vài thủ hạ bưng thực hạp đi vào.
“Đại phu!” Phùng Cách Mã đi đến cạnh chỗ Mộc Lăng: “Tiểu nhân mang mấy món ngon đến cho ngài.”
“Nga?” Mộc Lăng nhướng mày nhìn hắn, vồn vã như thế, chắc chắn là có chuyện muốn nhờ rồi, liền cầm quạt chỉa chỉa hắn: “Trước tiên xem thử là thứ hay gì đã.”ọ
Phùng Cách Mã cười hắc hắc, gọi thủ hạ đặt tám cái thực hạp lên mặt bàn đá trước mắt Mộc Lăng.
Mộc Lăng sáp đến nhìn, trong tám cái thực hạp, tổng cộng có tám loại thức ăn, thứ nhất, là một chén gì đó như sữa đặc, mùi thơm ngát ngọt ngào, có hương trầm nồng đậm, Mộc Lăng rất lanh lợi, liếc mắt đã nhìn ra ngay là thể hồ[một loại phô mai]! Đây là thứ tốt a. Hắn cầm muỗng múc một khối cho vào miệng, chép chép miệng… Hương trầm nồng đậm lập tức lan tỏa. Mộc Lăng lập tức thỏa mãn gật đầu, nhìn đến cái thực hạp thứ hai, là một phần dê non nướng, nhìn kĩ lại, không phải dê, là hoẵng non, đây là di hãng. Thứ ba là chân lạc đà, thứ này càng kinh người hơn, cũng không kém tay gấu là bao! Mộc Lăng đá đá mày, gắp một đũa nhét vào miệng… Lập tức hạnh phúc đến nỗi bay bay, mỹ vị nha! Thứ tư là món môi hươu, vừa thơm lại vừa giòn. Thứ năm là nai, thịt nai chính là loại ngon nhất trong số động vật bốn chân, còn thơm hơn cả thịt hươu, thịt mềm lại không có nhiều gân, không nghẹn nha! Mộc Lăng nhai chép chép chép, nhìn đến món thứ sáu, nga! Là thịt thiên nga nướng! Lại gắp một đũa nhét vào miệng, Mộc Lăng thật muốn nói, ai nha, ta chết rồi, ta chết rồi! Ăn ngon chết rồi! Món thứ bảy và thứ tám đều là rượu, lần lượt là một vò rượu sữa ngựa nhỏ và một bình rượu nho thượng phẩm.
Mộc Lăng thử qua hết một lần sau đó gật đầu: “Hảo tiểu tử a, là Mông Cổ trân! Đều là thứ tốt nha.”
“Hắc hắc hắc.” Phùng Cách Mã đứng một bên xoa xoa tay cười: “Đại phu, vừa ý không?”
“Vừa ý vừa ý!” Mộc Lăng vừa ăn vừa gọi Vương Thập Nhị và Tiểu Trùng Tử đến, mấy sư đồ ăn đến miệng đầy dầu mỡ, Tiểu Trùng Tử miệng ngậm chân hoẵng ậm ừ liên tục, Vương Thập Nhị cũng bị sữa ngựa ngọt ngọt thanh thanh và thịt thiên nga thơm ngào ngạt chinh phục.
“Tiểu Phùng nha.” Mộc Lăng đã ăn tạm đủ rồi, vừa cầm nha thiêm xỉa răng, vừa quan sát Phùng Cách Mã: “Bỏ nhiều công phu như vật, có phải là cần ta giúp đỡ chuyện gì không a?”
Phùng Cách Mã cười ha hả nói: “Cái đó, đại phu quả là đại phu, cao nhân a, ta đúng là có chút chuyện, muốn đại phu làm chủ cho ta a.”
“Nói thử xem!” Mộc Lăng cười hì hì: “Ta ăn Mông Cổ trân của ngươi, chỉ cần không nguy hại đến lợi ích của Tu La Bảo, đương nhiên ta sẽ toàn lực giúp ngươi!”
“Thật vậy sao?!” Phùng Cách Mã mừng rỡ, đi đến thấp giọng nói: “Cái đó, đại phu a… Ngươi gả Giáp Ất Bính Đinh cho ta đi…”
“Phụt…” Phùng Cách Mã vừa nói xong, Vương Thập Nhị đã phun hết sữa ngựa trong miệng lên mặt Tiểu Trùng Tử.
Mộc Lăng cũng đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai, nhìn Phùng Cách Mã: “Ngươi muốn thú ai?”
Phùng Cách Mã thanh giọng mấy tiếng nói: “Cái đó, thú Giáp Ất Bính Đinh!”
“A…” Mộc Lăng hít sâu một hơi, mở to hai mắt nhìn Phùng Cách Mã: “Ngươi… Ngươi…”
“Ân.” Phùng Cách Mã gật đầu, nghiêm túc nói: “Đại phu, hôm đó ta từ hôn, thật sự là quá hồ đồ, hiện tại ta đã hối hận rồi, ngươi gả Nhạc gia tứ tỷ muội cho ta đi, là nam nhân ta cũng muốn, bằng không, ta gả sang cũng được!”
Khóe môi Mộc Lăng giật không ngừng, Vương Thập Nhị ho không ngừng, Tiểu Trùng Tử vỗ lưng cho nó, nói: “Thập Nhị nha, ngươi bình tĩnh một chút được không, thẩm mỹ của mỗi người mỗi khác mà.”
Mộc Lăng liếc mắt ngắm Phùng Cách Mã, tâm nói, đúng thật là thiên hạ rộng lớn thứ gì cũng có a, Phùng Cách Mã này thật sự bị ma chướng nhìn trúng Giáp Ất Bính Đinh rồi, nhưng mà… “Một mình ngươi thú bốn người sao?”
“Ân.” Phùng Cách Mã nghiêm túc gật đầu: “Bốn người ai ta cũng yêu, một người cũng không thể thiếu!”
Mộc Lăng đau đầu, thật khó nghĩ, việc này không dễ giải quyết.
Lại nghe Phùng Cách Mã nói: “Đại phu a, sau này ngày nào ta cũng dâng Mông Cổ trân đến cho ngươi, còn nữa a, cái này gọi là nước phù sa không chảy ruộng người a!”
Mộc Lăng nhướng mày, cảm thấy cũng không tệ lắm, hơn nữa xem tình trạng của Giáp Ất Bính Đinh, lần này muốn thú thê có lẽ cũng sẽ trắc trở, hình dáng Phùng Cách Mã này cũng không khác mãng phu, nếu có thể kết hợp thành một nhà năm người cũng không tồi… Nghĩ tới lại thấy buồn nôn.
Phùng Cách Mã thấy Mộc Lăng tựa hồ đang suy tính, liền lẳng lặng đứng chờ một bên. Mộc Lăng nhìn hắn một chút, nói: “Hay là như vậy đi, chiều nay không phải là tương thân sao, xem thử Giáp Ất Bính Đinh có được ai nhìn trúng không, nếu không có, ta sẽ tác hợp cho các ngươi!”
Phùng Cách Mã gật a gật: “Ai! Hảo a!” Hắn thầm nói, có thành ta cũng phá cho hư, bất luận thế nào cũng không cho các ngươi bị chọn trúng…
…
Chiều tối cùng ngày, đại hội tương thân của Tu La Bảo oanh oanh liệt liệt bắt đầu, phương thức tương thân tương đối đơn giản, một nhóm cô nương lên núi, một nhóm tiểu tử xuống núi, thấy vừa ý thì trò chuyện mấy câu, tìm chỗ nào đó ngồi cùng tâm sự. Nếu như thực sự thấy hợp ý, vậy cô nương sẽ để lại địa chỉ, khi đến cửa cầu hôn, sính lễ lúc nào cũng rất nhiều, do Tu La Bảo phụ trách đưa đến, cho nên các huynh đệ đều không sợ không thú được vợ hay không trèo cao đến được nhà thông gia, chỉ cần hợp ý, thì dù có là hoàng thân quốc thích cũng có thể thú về được.
Hiện tại cực kì náo nhiệt, một nữ nhân bằng hai trăm con vịt, Tu La Bảo lần này mở cửa đón vào hơn trăm vạn con vịt, đám man di kia cũng đã thèm vợ đến nỗi mắt sắp chuyển thành xanh lục luôn rồi, lao xuống bậc thang hệt như cả đàn vịt đực đang xông về phía vịt cái, sau đó, toàn bộ Tu La Bảo bắt đầu khúc kha khúc khích khúc kha khúc khích người lướt qua lướt lại.
Mộc Lăng kích động chạy xuống xem náo nhiệt, mục tiêu đương nhiên là Giáp Ất Bính Đinh rồi, hắn vốn chỉ là muốn xem trò hay thôi.
Phùng Cách Mã đứng bên cạnh Mộc Lăng, không thèm liếc mắt nhìn các cô nương đến tương thân lấy một cái, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm Giáp Ất Bính Đinh. Thật đúng là không ngờ, ngay từ đầu mọi người đều nhĩ chắc chắn sẽ không ai chọn trúng Giáp Ất Bính Đinh, thế nhưng gần đây số lượng các cô nương thích nam nhân lực điền lại tăng mạnh, Giáp Ất Bính Đinh bị các cô nương vây vào giữa, ngay cả con ruồi cũng không bay vào nổi, nhiều cô nương còn vì muốn bắt người mà đánh nhau.
Mộc Lăng xoa cằm =0=… Giáp Ất Bính Đinh như vậy mà còn được hoan nghênh a, quả nhiên nhìn người không được nhìn tướng mạo nha!
Phùng Cách Mã bên cạnh thì hệt như kiến bò chảo nóng xoay qua xoay lại: “Ai nha, phải làm sao bây giờ a?”
Nhưng kì quái là, Giáp Ất Bính Đinh dường như không chút hứng thú nào với dàn Hoàn phì Yến sấu vây quanh người, chọn tới chọn lui cũng không chọn ra được người nào vừa ý.
“Đại ca!” Tang Cách thấy tình huống không đúng, liền kéo Phùng Cách Mã một cái: “Không thể chỉ ngồi chờ không như thế, chúng ta phải nắm giữ chủ động!”
“Chủ động thế nào?” Mộc Lăng và Phùng Cách Mã song song hiếu kì quay mặt sang nhìn Tang Cách.
Tang Cách đưa tay lôi Phùng Cách Mã: “Đi! Ta có cách!”
Mộc Lăng thấy Tang Cách kéo Phùng Cách Mã chạy mất, khó hiểu nghiêng đầu, đang nghĩ ngợi, bỗng cảm thấy có người vỗ vỗ hắn, quay đầu lại, lập tức bị Tần Vọng Thiên áp tới hôn.
“Nha a!” Rất nhiều nữ tử đến thân cận kích động kêu lên, miệng còn hô: “Tần bang chủ, Mộc bang chủ!”
Mộc Lăng lau miệng, nổi giận: “Ngươi muốn chết a, nhiều người như vậy!”
Tần Vọng Thiên cười: “Mộc Mộc, trưa nay ăn thứ gì rồi? Thơm như vậy?”
Mộc Lăng che miệng hà hơi ngửi ngửi, có mùi sỡ ngựa. Nghĩ nghĩ một chút, liền bò đến bên tai Tần Vọng Thiên, xì xào xì xào một trận, kể hết từ chuyện sáng nay Phùng Cách Mã mời hắn ăn bát trân, đến chuyện nhờ hắn giúp đỡ.
Tần Vọng Thiên cũng dở khóc dở cười: “Thật đúng là đã động tâm rồi a!”
Mộc Lăng nhún nhún vai: “Không biết Tang Cách giúp hắn nghĩ biện pháp gì…” Nói còn chưa dứt lời, Mộc Lăng bỗng dưng đờ đẫn cả người, nhìn dưới chân núi, bảo trì biểu tình = 口 = .
Tần Vọng Thiên cũng hiếu kì, xoay mặt nhìn thử, đồng dạng = 口 =.
Sau đó, cả đoàn người rối loạn, mọi người đều xoay mặt nhìn xuống chân núi, đương nhiên, mọi người đều = 口 =… (rating cao nha)
Người đi từ chân núi lên, chính là Phùng Cách Mã.
Chỉ là, Phùng Cách Mã trang điểm ——- có lẽ là do Tang Cách trang điểm cho hắn, khuôn mặt tô trắng a, không biết dùng hết mấy cân phấn, cả lông mi cũng nhìn không ra nữa, dùng bút than vẽ hai hàng mày liễu dài, thật sự giống hệt như hai cái lá liễu, còn cao thấp không đều. Mắt tô xanh biếc, hai vầng má hồng tròn vo, dán trên khuôn mặt to trắng bệch, son môi đỏ rực như máu tô thành một cái bồn máu lớn, cười, hàm răng còn dính son, một hàng răng vàng! Tóc vấn thành một búi bù xù, bên trên cắm một bông hoa mẫu đơn đỏ thắm, một bông hồng đỏ thắm, một bông hải đường đỏ thắm, một chùm hoa xác pháo đỏ thắm, chính giữa còn cắm một cây bông mào gà cũng đỏ thắm!
Cổ trơn bóng, so ra còn to hơn eo của cô nương nhà người ta, gân xanh cũng nổi đầy lên, cũng được tô phấn trắng bệch, trên người mặc một chiếc váy đỏ thẫm, đeo dây vàng, dây bạc trân phỉ thúy mã não hổ phách… Ở giữa còn lộ ra một mảnh yếm đỏ rực, bên trong không biết là độn hai trái bí đỏ hay đào tiên, to nha, tròn vo cứng chắc còn một cao một thấp. Tay hắn bắt hình lan hoa chỉ nhấc váy, vung vẫy loạn xạ, sải bước lên núi, hét lớn một tiếng: “Bốn người đó là của ta, không ai được tranh với ta a!”
Tiếng la vang trời, chim chóc kinh hoảng bay tứ tán.
Hiện trường trầm mặc trong giây lát, chúng huynh đệ Tu La Bảo đều hít sâu một hơi, đều tiện tay túm một cô nương bên cạnh bỏ chạy, có mấy nha đầu nhan sắc bình thường không ai chọn cũng bị mấy đại tiểu tử anh tuấn lanh lợi túm chạy, còn vừa chạy vừa hô: “A, đúng thật là không so thì không biết, so rồi mới thấy hết hồn! So với hắn thì nàng là thiên tiên a, ngày mai ta lập tức phái người đến nhà cầu hôn!”
Mộc Lăng sững sờ tại chỗ há to miệng, nhìn Phùng Cách Mã hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang xông đến chỗ Giáp Ất Bính Đinh.
Tần Vọng Thiên cười đến run rẩy, Mộc Lăng hai tay che mắt, nghĩ, trời cao… Ngươi hạ sét xuống đánh chết ta đi!
Giáp Ất Bính Đinh cũng ngây ngẩn cả người, liền thấy Phùng Cách Mã đi tới trước mặt bốn người, quả đấm cắm trên eo, đưa tay chỉ bốn người, rống: “Ta phải gả cho bốn người các ngươi!”
…
Hiện trường lại trầm mặc, khi mọi người còn đang nín thở đợi cảnh Phùng Cách Mã bị Giáp Ất Bính Đinh đánh cho răng rơi đầy đất, lại nghe Giáp Ất Bính Đinh đồng loạt gật đầu: “Hảo!”
…
“Oanh!” Một tiếng nổ truyền đến, là tiếng mọi người rớt từ trên ghế xuống, hơn nửa số người đều ngồi bệt xuống đất, Mộc Lăng cũng trợn to hai mắt: “Đồng ý rồi?”
Tần Vọng Thiên kéo Mộc Lăng một cái, nói: “Lăng Lăng, chúng ta tìm chỗ nào đó làm chút chuyện yêu đương đi, ta sợ tối ta gặp ác mộng!”
Phùng Cách Mã cũng ngây ngẩn cả người, Giáp nghiêm túc nói: “Nha, chúng ta thích như ngươi thế này!!”
“Đúng vậy!” Ất cũng nghiêm túc nói: “Rốt cuộc cũng chờ được người trong mộng rồi!”
“Đại ca!” Bính quay về phía Tần Vọng Thiên rống một tiếng: “Đêm nay chúng ta thành thân!”
Tần Vọng Thiên há mồm cười gượng gật đầu, nói: “Ách… Hảo, đêm nay làm tiệc vui.”
Đêm đó, Mộc Lăng định bỏ trốn, bị Tần Vọng Thiên tha ra làm người làm chứng cho năm người, chung trà này Mộc Lăng thật cũng không biết làm cách nào uống cho trôi, đưa Giáp Ất Bính Đinh và Phùng Cách Mã vào động phòng xong, mọi người nhét bông vào đầy lỗ tai chạy như cháy rừng, Mộc Lăng và Nhạc Tại Vân cũng muốn chạy, bị Tần Vọng Thiên và Phùng Ngộ Thuỷ túm.
“Các ngươi có bệnh sao!” Mộc Lăng giơ chân: “Thứ đó có gì hay mà nghe, buồn nôn chết!”
“Buồn nôn cái gì!” Tần Vọng Thiên bất lực: “Cứ như vậy nếu cởi xiêm y, ta sợ Phùng Cách Mã bị Giáp Ất Bính Đinh làm thịt!”
=0= Đúng nga! Mộc Lăng gật đầu! Vì vậy, bốn người chịu đựng nhịn nôn chờ trong sân nghe.
Trong phòng hoa chúc ban đầu là yên lặng, đột nhiên… Chợt truyền đến một tiếng hét to: “Ai nha!”
Sau đó, trong phòng lại truyền đến thanh âm hỗn chiến, có bàn lật ghế đổ, cũng có trần rung, bọn Mộc Lăng ngoài cửa cảm thấy cả mặt đất cũng đang run a run.
“Bên trong đó đang làm gì vậy?” Nhạc Tại Vân: “Dỡ nhà sao?”
“Ta sợ là Giáp Ất Bính Đinh đang “dỡ” Phùng Cách Mã!” Phùng Ngộ Thuỷ nuốt nước bọt.
“Vọng Vọng!” Mộc Lăng đi tới chọt Tần Vọng Thiên: “Ngươi vào xem, đừng để thật sự hại chết người!”
Tần Vọng Thiên ôm chặt thân cây bên cạnh không chịu đi: “Không được a, vạn nhất thấy thứ dơ bẩn gì đó rồi bất cử thì biết làm sao? Mộc Mộc, ta còn phải bảo đảm hạnh phúc nửa đời sau của ngươi!”
“Nha…” Bên trong, thanh âm của Phùng Cách Mã vẫn còn đang tiếp tục, tiếng sau càng lúc càng thảm hơn tiếng trước.
Lúc này, Tang Cách nơm nớp lo sợ bò đến, hỏi: “Cái đó… Thế nào a?”
Bốn người kia liếc mắt nhìn nhau, cùng nhìn Tang Cách một cái, Tần Vọng Thiên ho khan một tiếng: “Tang Cách a.”
“Ân?” Tang Cách nhìn Tần Vọng Thiên: “Bang chủ có gì phân phó?”
“Đi xem!” Tần Vọng Thiên nói xong, không chờ Tang Cách đồng ý, nhấc cổ áo hắn lên vứt một cái, Tang Cách trực tiếp bay vào, phá toang đại môn, lăn vào trong phòng.
Khoảnh khắc khi cửa mở ra, mọi người vội vã nhắm mắt, lúc mở mắt ra, thì phát hiện cửa đã đóng lại…
Sau một lát, “Nha a…”, là tiếng kêu thảm thiết của Tang Cách, sau đó Tang Cách và Phùng Cách Mã cùng kêu thảm thiết… Bên trong tiếp tục gà bay chó sủa.
Mộc Lăng lui lại một bước, xoay người nhe răng chạy lấy người, vừa chạy vừa la: “Nha! Đáng ghét… Ta không nghe nữa, hảo biến thái!”
Mộc Lăng chạy Nhạc Tại Vân và Phùng Ngộ Thuỷ cũng xanh mặt chạy. Tần Vọng Thiên cuống cuồng theo sát Mộc Lăng về phòng, đóng cửa lại đòi Mộc Lăng an ủi hắn, sau đó là ôm Mộc Lăng trực tiếp lăn lên giường…
Sáng sớm ngày hôm sau.
Mọi người vây quanh cửa phòng Giáp Ất Bính Đinh, muốn xem thử tình huống, hy vọng Phùng Cách Mã và Tang Cách còn chưa tắt thở, có lẽ còn có thể cứu sống, ít nhất cũng có Mộc Lăng ở đây.
Đến khoảng trưa, đại môn rầm một tiếng mở ra, Giáp Ất Bính Đinh thần thanh khí sảng bước nhanh ra, hành lễ với Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên đang xấu hổ ngoài cửa một cái, sau đó thì miệng ngâm nga vui vẻ xuống núi làm việc.
Mọi người xoay mặt nhìn nhau, cuối cùng không thể làm gì ngoài cố lấy dũng khí, đi vào trong…
Trong phòng, đầy đất đều là vải đỏ bị xé nát, màn giường màn cửa đều bị xé thành vải vụn.
Mọi người nuốt một ngụm nước bọt, Nhạc Tại Vân nhỏ giọng nói: “Phùng Cách Mã, có khi nào, đã bị xé nhỏ ăn tươi rồi không?”
Chân mày Mộc Lăng giật giật không ngừng: “Đừng nói bậy.”
Lúc này, từ trên giường chợt truyền đến tiếng rên rỉ.
“Ở trên giường!” Tần Vọng Thiên dùng mắt ra hiệu với mọi người, ý bảo, cùng nhau qua đó!
Mọi người cố lấy dũng khí, cùng nhau đi qua, vén một mảnh màn giường lên… Bên dưới, trong uyên ương cẩm bị, Phùng Cách Mã và Tang Cách khỏa thân nằm đó, trên người đầy vết tích hồng hồng tím tím.
Mọi người hít một hơi, chợt nghe Phùng Cách Mã đột nhiên mê man lầm bầm: “Ân, thật sảng khoái nga!”
Tang Cách cũng nói: “Ân, tướng công… Lại lần nữa!”
…
“Nha a a a…” Sau chốc lát trầm mặc, Mộc Lăng kêu thảm một tiếng, chạy nhào ra bên ngoài, vừa chạy vừa nói: “Đáng ghét a, thứ dơ bẩn, thứ dơ bẩn!”
Đám Tần Vọng Thiên cũng vội vàng chạy ra, dắt díu nhau, cả đám đều dư kinh chưa dứt chạy đi múc nước rửa mắt rửa tai.
…
Từ đó về sau, buổi tối mỗi ngày, khu vực phòng của Giáp Ất Bính Đinh trở thành cấm địa, thỉnh thoảng có tiểu oa nhi đi ngang qua, đều sẽ bị phụ mẫu ôm đi.
“Mẫu thân, ở đó có cái gì?” Các tiểu oa nhi đều hỏi.
“Không được nhìn nga!” Các vị mẫu thân lắc đầu mãnh liệt: “Nơi đó âm khí quá nặng!”
“囧囧囧?” Các tiểu oa nhi nghiêng đầu.
Mộc Lăng ở bên cạnh giậm chân rống: “Mau ôm hài tử đi a! Đừng để bọn nó thấy thứ dơ bẩn! Sau này lớn lên sẽ bị ám ảnh!”
Kết quả là, Phùng Cách Mã, Giáp Ất Bính Đinh, còn có cả Tang Cách đáng thương bị vạ lây, bắt đầu những ngày sống chung như thiên lôi giáng sét không ngừng, đêm nào cũng đều là kinh thiên động địa quỷ khốc thần sầu. Còn Mộc Lăng thì mặc dù tham ăn, thế nhưng từ đó về sau, không còn dám ăn Mông Cổ trân nữa.
Tiểu Trùng Tử mỗi ngày luyện công trong sân, trong miệng lúc nào cũng niệm: “Ta nhất định phải thú nữ nhân! Sau này nhất định phải thú nữ nhân nha!”