Đọc truyện Hảo Mộc Vọng Thiên – Chương 6
Nhạc Tại Vân vẫn còn là chim non chưa từng trải qua cái gọi là tình ái, hơn nữa tuổi tác cũng không còn nhỏ, thỉnh thoảng cũng sẽ nghĩ ngợi linh tinh này nọ…Nhưng tiểu hài tử cũng chỉ là tiểu hài tử, làm sao chịu được một Mộc Lăng đùa giỡn như vậy, thoáng chốc mặt đỏ bừng.
Mộc Lăng thấy tiểu hài tử vẫn còn là một tiểu ngốc tử, có hứng thú, liền tìm cách chọc ghẹo hắn, tựa trong lòng hắn nói: “Lạnh quá đi.”
Nhạc Tại Vân chân tay luống cuống, ngây ngẩn hỏi: “Lạnh…Vậy, vậy làm sao bây giờ?”
Nhạc Tại Đình cũng đứng ngốc bên cạnh, chẳng lẽ Mộc Lăng thực sự không biết võ công, nhìn lại hắn, y phục ướt đẫm dán trên người, tóc cũng ướt, giầy có lẽ đã rơi mất một chiếc dưới sông, để lộ bàn chân trần.
Tần Vọng Thiên từ xa đã thấy Mộc Lăng đang trêu chọc hai huynh đệ kia, mà Nhạc Tại Đình cùng Nhạc Tại Vân đều ngây ngốc cứng ngắt, không biết làm sao cho phải. Nhìn không nổi nữa, Tần Vọng Thiên đi đến, gọi: “Thiếu gia…”
Mộc Lăng bị Nhạc Tại Vân ôm vốn có chút khó chịu, thầm nói tiểu sắc lang này sao còn chưa buông. Thấy Tần Vọng Thiên đến, liền dốc sức gọi: “Vọng Vọng, ta bị người ta đẩy xuống sông đó~”
Tần Vọng Thiên vừa nghe hai chữ “Vọng Vọng” đã trực tiếp muốn đem Mộc Lăng ném xuống sông lần nữa.
Nhạc Tại Đình cũng có chút xấu hổ, nếu như Mộc Lăng thực sự không có võ công, vậy vừa nãy thiếu chút nữa lấy mạng của hắn rồi, liền nói nhanh: “Là Tại Đình lỗ mãng, hại tiên sinh sợ hãi.”
Mộc Lăng gật đầu: “Đúng vậy, bị kinh hách rất lớn.” Vừa nói vừa ôm Tần Vọng Thiên: “Vọng Vọng, bế ta trở về thay quần áo.”
Tần Vọng Thiên thật sự là cực kì muốn đẩy Mộc Lăng xuống sông cho hắn uống no nước, nhưng bất đắc dĩ phải lấy đại cục làm trọng, bởi vậy không thể làm gì khác hơn là ôm Mộc Lăng đi nhanh về biệt viện.
Hai người đi, Nhạc Tại Đình cùng Nhạc Tại Vân cũng không còn tâm tư đánh tiếp, hai người nhìn theo hướng Mộc Lăng rời đi, Nhạc Tại Vân hỏi: “Người đó… Là ai?”
Nhạc Tại Đình nhìn hắn một cái, nói: “Hắn tên Lâm Bách Tuế”
“Lâm Bách Tuế?”, Nhạc Tại Vân có chút không tiếp thu được, lẩm bẩm: “Một người tuấn tú như vậy, sao lại có cái tên như thế?”. Suy nghĩ một chút, lại hỏi Nhạc Tại Đình: “Hắn có vẻ không có võ công, sao lại Ỡtrong Nhạc gia trại?”
Nhạc Tại Đình thở dài, nói: “Hắn là ân nhân cứu mạng Thu Linh, ta mời hắn lên núi chiêu đãi vài ngày.”
Nhạc Tại Vân gật đầu, nhặt thanh kiếm khi nãy vứt trên mặt đất lên, nói với Nhạc Tại Đình: “Ta đã mời Giang Nam bát đại thần y, ba ngày sau bọn họ sẽ đến, ta muốn để bọn họ kiểm tra thi thể phụ thân.”
“Tùy ngươi.”, Nhạc Tại Đình đảo đảo đầu: “Nếu như khám nghiệm tử thi không có vấn đề, ngươi sẽ không có ý kiến nữa chứ?”
“Ngươi hy vọng hão huyền.”, Nhạc Tại Vân tràn đầy tự tin, lạnh lùng nói: “Đến đại lễ nhậm chức, ta sẽ ở trước mặt thiên hạ quần hùng đấu với ngươi một trận, nếu như ta thắng, ngươi lập tức thoái vị đi, ngươi không xứng chủ trì Nhạc gia trại”. Nói xong liền xoay người đi.
Nhạc Tại Đình nhìn theo Nhạc Tại Vân đi xa, lắc đầu cười nhạt: “Miệng còn hôi sữa lại không biết tự lượng sức.”
…
Tần Vọng Thiên bế Mộc Lăng trở về phòng, trực tiếp đem người vứt lên giường.
“Ai u…”, Mộc Lăng xoa xoa thắt lưng bị ván giường đụng đau, trừng mắt nhìn Tần Vọng Thiên quát: “Ngươi không nhẹ tay được sao?”
Tần Vọng Thiên cau mày nhìn hắn: “Ngươi có vấn đề gì không, ngươi có biết ngươi là một nam nhân hay không?”
Mộc Lăng chớp mắt, không quan tâm nhún nhún vai: “Ta biết chứ, nếu không đã mặc váy đi trên phố rồi.”
“A…”, Tần Vọng Thiên hít một hơi: “Vậy ngươi khi nãy là bộ dáng gì?! Đầu hoài tống bão sao?”[tự gieo mình cho ôm, ý nói khiêu khích, gợi tình]
Mộc Lăng nhìn chằm chằm hắn một hồi, cười hì hì nói: “A, tiểu Vọng Vọng ngươi ghen!”
“Ngươi…”, Tần Vọng Thiên khẽ cắn môi, cười nhạt: “Bất quá, Hắc Vân bảo dường như có truyền thống này, Tư Đồ bang chủ thành thân cùng một nam nhân, chuyện của phó bang chủ Tương Thanh cùng Hoàng thượng mọi người đều biết. Nói trắng ra là, đều không bình thường…”
Tần Vọng Thiên còn chưa nói xong, bỗng nhiên cảm giác một trận sát khí đập vào mặt, còn chưa hiểu được là chuyện gì xảy ra, đột nhiên thấy Mộc Lăng xuất hiện trước mắt hắn, mắt đầy sát ý cùng sắc mặt biểu tình băng lãnh hắn chưa từng thấy qua.
Còn chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy trên áp lực cổ siết chặt, bị Mộc Lăng nắm chặt ghim trên tường, “Oanh” một tiếng, Tần Vọng Thiên cả người gần như khảm vào trong tường, trên tường nứt ra một đường, có chút choáng váng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, bản thân vậy mà không còn chút lực, hơn nữa ngay cả động tác của Mộc Lăng cũng không thấy rõ.
Biểu tình cợt nhả trên mặt Mộc Lăng hoàn toàn biến mất, mắt phượng tràn ngập sát ý, nhìn chằm chằm Tần Vọng Thiên thấp giọng nói: “Ta nói ngươi biết, nói ta thì không sao nhưng dám nói huynh đệ của ta, ta bắt hắn chết không yên.”
Tần Vọng Thiên cũng biết mình đã nói quá lời, nhẹ nhàng gật đầu.
Mộc Lăng rút tay lại, trong một thoáng, bầu không khí có chút ngượng ngạo… Ngay lúc đó, có người gõ cửa: “Lâm tiên sinh, nhị thiếu gia bảo chúng ta đưa nước tắm tới.”
Mộc Lăng nhấc tay áo, cửa bị đóng chặt lập tức mở ra, bọn hạ nhân bưng bồn nước nóng tiến vào, còn có người đặt một chén canh lên bàn, nói: “Lâm thiếu gia, đây là trà nhân sâm mạt trân châu, là thiếu gia bảo đưa tới cho ngài áp kinh.”[mời ăn uống để an ủi người bị sợ hãi]
“Để xuống đi”, Mộc Lăng gật đầu.
Mấy kẻ hạ nhân chuẩn bị xong bồn tắm thì lui xuống, Tần Vọng Thiên cảm giác có chút không vui, “Ngươi thong thả tắm.”, nói xong, đẩy cửa ra sân đợi.
Mộc Lăng khe khẽ thở dài, đi tới bên cạnh bàn rót một chén trà nhân sâm uống thử… Chậc, vị không tồi.
Tần Vọng Thiên ngồi xuống bậc thang ngoài cửa, trong đầu có chút loạn, Mộc Lăng vừa nãy, cùng với Mộc Lăng kéo mình muốn bế, còn có một Mộc Lăng mặt dày lên núi hết ăn lại uống… Đâu mới thật sự là hắn?
Đang nghĩ ngợi, chợt nghe trong phòng truyền đến tiếng nước rì rào, Mộc Lăng chắc là đã bắt đầu tắm rồi, vươn tay sờ sờ lên cổ, Tần Vọng Thiên thật không hiểu nổi, dáng vẻ Mộc Lăng rất gầy yếu, làm sao có được nội lực cao như vậy, còn hắn lại…
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe trong phòng truyền đến tiếng hát rống như thú gầm: “Tắm~ tắm~ tắm tắm~~~”, cực kì khó nghe, chim chóc kinh hách bay tán loạn.
Tần Vọng Thiên vô lực đỡ trán tự nói: “Đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa, bản chất người này vốn là không bình thường mà.”
Nhạc Tại Đình vừa đi tới cửa viện cũng nghe được tiếng ca kinh thiên động địa, dở khóc dở cười nhìn Tần Vọng Thiên.
Tần Vọng Thiên thấy Nhạc Tại Đình cầm một bộ y phục, liền đứng dậy đi ra đón.
“Ha hả, thấy Lâm tiên sinh có tinh thần như thế, ta cũng yên tâm rồi”. Nhạc Tại Đình đưa y phục trên tay cho Tần Vọng Thiên, nói: “Vừa rồi làm ướt y phục Lâm tiên sinh, đây xem như chuộc lỗi, đúng rồi, tối nay ở sân trước sẽ có tiệc cho giang hồ quần hùng tham dự, đến lúc đó, Lâm tiên sinh nhất định phải đến”
Tần Vọng Thiên tiếp nhận y phục, gật đầu: “Được, ta sẽ chuyển lời tới thiếu gia.”
Nhạc Tại Đình cười cười, xoay người đi.
Tiễn người xong, Tần Vọng Thiên nghe tiếng ca cùng tiếng nước bên trong đều ngừng, nghĩ có lẽ Mộc Lăng cũng tắm xong rồi, liền đẩy cửa đi vào, định đem y phục đưa cho Mộc Lăng, chỉ là vừa đẩy cửa ra…
Thì thấy Mộc Lăng đã tắm xong, đứng trong bồn tắm lau người, đưa lưng về phía cửa. Tần Vọng Thiên sững sờ đứng tại chỗ, dải tóc đen ướt đẫm của Mộc Lăng trải trên lưng, thân thể trắng tuyết trơn bóng đứng trong nước, chết người là sợi tóc chỉ che đến lưng, thắt lưng cực nhỏ cùng cái mông xinh xắn đều lộ ra bên ngoài, Tần Vọng Thiên đột nhiên xông vào, nhìn rõ rõ ràng ràng, hai mắt rất không chịu thua kém nhìn chằm chằm cái mông nhỏ vểnh vểnh của Mộc Lăng…Người này, sao tắm cũng không che bình phong?
Mộc Lăng quay đầu lại, thấy Tần Vọng Thiên hiên ngang nhìn mình chằm chằm, lập tức trốn trở lại trong nước ngửa mặt lên trời hô to một tiếng: “Á… Sắc lang!”
Tần Vọng Thiên mất một lúc mới hiểu được tiếng “Sắc lang” là Mộc Lăng mắng mình, vừa định biện hộ vài câu, một bộ quần áo ướt sũng đã đập đến trên mặt.
…
Mộc Lăng tắm rửa xong, để áp chế kinh hãi bị rớt sông cùng với kinh hãi bị Tần Vọng Thiên nhìn lén, đòi một nồi canh yến ngân nhĩ, ăn cùng với trà nhân sâm mạt trân châu. Vui sướng đắc ý ăn xong canh bổ thì bò lên trên giường ôm chăn ngủ bù, vẫn đều là mặc áo ngắn bạch sắc, y phục Nhạc Tại Đình đưa tới vẫn để trên bàn chưa đụng đến. Tần Vọng Thiên đang định nói cho Mộc Lăng đêm nay Nhạc Tại Đình thiết yến mời hắn đi, Mộc Lăng đã ôm gối vùi đầu ngủ mất.
Một giấc ngủ thẳng đến lúc lên đèn Mộc Lăng mới tỉnh lại, mà bọn hạ nhân cũng đến mời, nói phía trước đã bày tiệc rượu rồi, thỉnh Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên đến dự.
“Có yến hội ăn sao?”, Mộc Lăng sờ sờ bụng đứng lên: “Ưm, hình như là có chút đói bụng”. Nói xong cầm bộ y phục trên bàn thay. Thay y phục còn cố ý bò lên giường, buông màn giường che kín lại, không quên trừng mắt với Tần Vọng Thiên nói một câu: “Sắc lang!”
Tần Vọng Thiên không nói gì, trong lòng tàn bạo mắng: “Gọi lão tử sắc lang lần nữa, có tin ngày nào đó lão tử thật sự ‘sắc’ ngươi không?!”
Thxong y phục đi ra, Mộc Lăng nhìn nhìn một chút, tiểu tử Nhạc Tại Đình này cũng thật tinh mắt, chọn một bộ y phục thuần trắng, ngoại sam bằng sa mỏng vàng nhạt, bên hông là một cái đai lưng viền tơ vàng, rất phù hợp phong cách của hắn. Mộc Lăng mặc vào tựa như một thiếu gia nhà giàu, rất hợp với hình tượng da mặt thật dày hết ăn lại nằm.
“Đi thôi.”, Tần Vọng Thiên cũng không nói thêm cái gì, phòng tránh lại bị Mộc Lăng trêu chọc.
“Chờ một chút”, Mộc Lăng gọi hắn lại, chỉ vào ghế bên cạnh bàn, bĩu bĩu môi: “Tới đó ngồi xuống”
Tần Vọng Thiên đi qua ngồi xuống, Mộc Lăng lấy từ trong hòm thuốc ra một bình gốm, đi tới bên cạnh hắn.
“Ngẩng mặt lên”, Mộc Lăng vừa nói, vừa mở bình, vươn một ngón tay thon dài, móc ra một khối cao trắng dính dính.
“Này… Cái gì?”, Tần Vọng Thiên không giải thích được ngẩng đầu nhìn Mộc Lăng.
“Ngươi làm Bán diện Tu la cũng coi như có danh tiếng”, Mộc Lăng bất đắc dĩ nhĩn Tần Vọng Thiên: “Khó đảm bảo không ai nhận ra ngươi”. Nói xong, đặt bình sứ lên bàn, tay trái nâng cằm Tần Vọng Thiên, nhẹ nhàng cố định, ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng bôi thuốc cao lên nửa bên mặt bị bỏng của Tần Vọng Thiên.
Cảm giác lạnh lạnh làm Tần Vọng Thiên thả lỏng xuống, trong lòng thầm nghĩ thần kì, nửa bên mặt thụ thương này là không thể đụng vào, vừa chạm nhẹ sẽ đau, cũng không biết vì sao. Thế nhưng ngày hôm nayngón tay Mộc Lăng nhẹ nhàng xoa, không chỉ không đau, còn có cảm giác rất thoải mái.
“Thoải mái sao?”, Mộc Lăng thấy sắc mặt Vọng Thiên liền cười hề hề nói: “Đây là thuốc ta đặc chế, không chỉ có thể khiến mặt của ngươi đầy đặn lại, còn có thể trị thương.”
Tần Vọng Thiên một chữ cũng không nghe vào, hắn nhìn chăm chú ngón tay Mộc Lăng, thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, móng tay cắt sửa gọn gàng sạch sẽ, lòng bàn tay hơi lạnh, chạm vào vùng da nóng rực, thật thoải mái.