Hảo Mộc Vọng Thiên

Chương 48


Đọc truyện Hảo Mộc Vọng Thiên – Chương 48

Tần Vọng Thiên ở dưới lầu đợi gần nửa canh giờ, đã bắt đầu không nhịn được nữa, đang muốn xông vào, liền thấy Mộc Lăng đẩy cửa đi ra.

“Thế nào?” Tần Vọng Thiên đi tới hỏi Mộc Lăng: “Lâu như vậy?”

“Hừ hừ.” Mộc Lăng đắc ý cười cười: “Hôm nay làm một cái giao dịch không tồi.” Nói xong, nghênh ngang vung vẩy tay đi ra ngoài, Tần Vọng Thiên vội vàng đuổi theo.

Trên đường về, Mộc Lăng tựa hồ rất sốt ruột, cũng không nhìn đông nhìn tây như trước nữa, chỉ là vội vã chạy về.

“Uy.” Tần Vọng Thiên chạy theo cạnh hắn: “Ngươi làm sao vậy? Vội vã đi nhà xí a?”

“A phi.” Mộc Lăng lườm Tần Vọng Thiên: “Ta là vì tốt cho ngươi.”

“Tốt cho ta?” Tần Vọng Thiên càng thêm không hiểu, theo Mộc Lăng vào Hắc Vân tiễn trang, Mộc Lăng phân phó hạ nhân đun hai bồn nước nóng đem vào phòng mình.

Không bao lâu, đã thấy hạ nhân bưng hai mộc bồn tiến vào, bên trong đầy nước nóng. Mộc Lăng bảo mấy người hạ nhân ra ngoài, đóng cửa lại, quay sang bảo Tần Vọng Thiên: “Vọng Vọng, lại đây, cởi y phục.”

Tần Vọng Thiên cười: “Sao lại bảo ta cởi y phục?”

Mộc Lăng liếc hắn một cái: “Ta trị bệnh cho ngươi.”

“Trị bệnh gì?” Tần Vọng Thiên chớp mắt mấy cái: “Thất tuyệt ta cũng sắp luyện thành rồi, không có việc gì.”

“Là vết thương trên người ngươi.” Mộc Lăng nhướng mày: “Trị hết sẹo trên mặt ngươi, xem ngươi nguyên bản là hình dạng gì, đỡ cho ngươi không có việc gì làm thì đi gọi lão tử là lang băm.”

“Ngươi có biện pháp trị rồi?” Tần Vọng Thiên thất kinh.

Mộc Lăng từ trong lòng lấy ra hộp nhỏ kia, vẫy vẫy tay gọi Tần Vọng Thiên: “Linh đan trị bỏng, tuyệt đối không để lại sẹo, còn có thể khiến da của ngươi mềm mại trơn mịn.”

Tần Vọng Thiên không nhịn được khóe miệng giật giật mấy cái, hỏi: “Thực sự?”


Mộc Lăng liếc một cái: “Mau cởi y phục.”

Tần Vọng Thiên cởi thắt lưng, trong miệng nói thầm: “Nếu ngươi có thể ở nơi khác giục ta cởi y phục thì tốt rồi.” Nói rồi ghé sát vào Mộc Lăng: “Nói thí dụ như ở trên giường.”

Mộc Lăng vươn tay, nắm lấy điểm nhỏ nổi lên trên ngực Tần Vọng Thiên, kéo…

“Tê…” Tần Vọng Thiên vội vã đẩy tay Mộc Lăng ra, thấy hắn cười đến giảo giảo hoạt hoạt, nghiến răng: “Ngươi cẩn thận dẫn lửa thiêu thân! Nói cho ngươi biết, chờ ta luyện được công phu mạnh hơn ngươi rồi, chuyện đầu tiên làm là cường bạo ngươi!”

Mộc Lăng có chút căng thẳng, tiểu hài tử chết tiệt nếu luyện thành Thất tuyệt rồi thì sẽ thật sự mạnh hơn hắn a…

“Thế nào, sợ rồi?” Tần Vọng Thiên ghé sát: “Yên tâm, ta sẽ rất ôn nhu, tận lực cho ngươi tình ta nguyện.” Nói xong, vươn tay vỗ mông Mộc Lăng một cái.

“Nha a!” Mộc Lăng dội qu một chậu nước, Tần Vọng Thiên bị tạt cho lạnh thấu xương, ngoan ngoãn bưng bồn không ra ngoài múc nước. Lăn qua lăn lại hồi lâu, cuối cùng cũng lột được áo Tần Vọng Thiên, bắt hắn nằm ngoan ngoãn trên giường.

Mộc Lăng kéo hai băng ghế đến bên cạnh giường, đặt mộc bồn lên băng ghế, tay nhúng vào trong một bồn nước, không bao lâu, nước trong bồn liền nóng sôi, còn tỏa ra hơi nước. Tần Vọng Thiên nhíu mày, nội lực của Mộc Lăng thật đúng là không tầm thường. Đun nóng nước rồi, Mộc Lăng lấy ra hộp nhỏ đựng Thiên niên cổ vương, cẩn thận mở ra.

Tần Vọng Thiên hiếu kì liếc nhìn, chỉ thấy bên trong chiếc hộp kim sắc, một con sâu đen bóng đang bò bò, từng đoạn từng đoạn mập phì, trên lưng có lấm tấm hoa văn cũng màu đen… Hình dạng có chút dọa người, hắn từ trước tới nay chưa từng thấy qua.

“Đây là cái gì?” Tần Vọng Thiên nhíu mày.

“Độc trung chi độc, Thiên niên cổ vương.” Mộc Lăng có chút hưng phấn trả lời, nói, nâng hộp lên một chút, hất Cổ Vương kia vào trong bồn nước nóng.

“Chít…” Cổ vương rơi vào nước nóng liền phát ra một tiếng kêu cực kì cổ quái, sau đó liên tục giãy dụa. Nước nóng trong bồn bị nó quấy cho văng tung tóe, Mộc Lăng mở to hai mắt nhìn, chỉ thấy Cổ vương vốn đen thuần dần dần trở thành đỏ, mà nước xung quanh lại dần biến đen, càng ngày lại càng đen đến giống như màu mực. Nhìn lại Cổ vương lúc này, đã trở thành giống như sắt nung đỏ, trong suốt, có thể mơ hồ nhìn thấy nội tạng bên trong.

“Thật kinh tởm.” Tần Vọng Thiên lắc đầu, nhíu mày nhìn.

“Kinh tởm?” Mộc Lăng đắc ý: “Đây chính là bảo bối!” Nói xong, cầm đũa, gắp lên Cổ vương đã bị nóng đến choáng váng, bỏ vào bồn nước lạnh bên cạnh, nhúng nhúng nhúng giống như đang làm món thịt nhúng dấm.


Cổ vương mềm nhũn, bị Mộc Lăng giặt sạch sẽ.

“Đây là cái gì chứ?” Tần Vọng Thiên không giải thích được.

“Cổ vương này gặp nguy hiểm mới phóng độc, bỏ nó vào nước nóng, nó sẽ phóng hết độc trong thân thể ra, muốn sản sinh lại độc trong người cần thời gian khoảng nửa chén trà nhỏ, hiện tại nó là một con sâu lớn không độc”, nói, lắc lắc con sâu mập ù hỏi Tần Vọng Thiên: “Muốn ăn không? Rất bổ đó!”

Khóe miệng Tần Vọng Thiên giật đến sắp rút gân, lắc đầu: “Hay là thôi đi.”

Mộc Lăng cười tủm tỉm, bỏ Cổ vương vào lòng bàn tay, chắp tay lại, vận dụng nội lực…

Tần Vọng Thiên trong nháy mắt cảm giác khí lạnh ập tới, thái dương Mộc Lăng hiện ra một tầng mồ hôi… Sau một lát, Mộc Lăng hít sâu một hơi, buông tay ra. Nhìn vào, chỉ thấy hai bàn tay Mộc Lăng đã toát ra hàn khí, trên tay có băng, Cổ vương thì đã bị đóng thành một khối băng nhỏ.

“Hô…” Mộc Lăng thở ra một hơi thật dài, nhỏ giọng nói thầm: “Nếu có Tư Đồ ở đây thì tốt rồi, sai bảo hắn đông lạnh, chiêu này thật phí nội lực.”

Tần Vọng Thiên âm thầm tán thán, nam tử nội lực đều là thuần dương, thuần dương luyện đến cực hạn mới có thể đổi, nói cách khác, muốn làm nóng thứ gì đó rất dễ, thế nhưng muốn làm lạnh hay kết băng, ắt cần nội lực cảnh giới tối cao, Mộc Lăng thực sự là không đơn giản.

Đông Cổ vương kia thành khối băng nhỏ rồi, ngồi vào bên giường, cầm một cái cối, một cái chày nhỏ, nhẹ nhàng trộn dược.

“Nghiền nát rồi?” Tần Vọng Thiên mở to hai mắt nhìn Mộc Lăng.

“Ân.” Mộc Lăng gật đầu: “Muốn làm thành dược phấn.”

“Cổ vương đâu? Chết rồi?” Tần Vọng Thiên hiếu kì hỏi.

“Ít lại cái đầu là được.” Mộc Lăng nói, dùng đũa gắp từ trong cái cối nhỏ ra một viên cầu, mở hộp, hớt lấy một ít hắc thủy trong bồn nước nóng ban nãy, sau đó bỏ viên cầu, cũng chính là đầu Cổ vương vào, đóng hộp, tìm khối vải lau sạch sẽ, cất kỹ.

“Nó sẽ sống lại?” Tần Vọng Thiên giật mình.


“Ân.” Mộc Lăng gật đầu: “Nhưng mà có lẽ phải đợi đến một năm, mới lớn được như vậy.”

“Đây là thần vật hay là yêu vật a.” Tần Vọng Thiên lẩm bẩm: “Quá kinh khủng rồi.”

Mộc Lăng giã cho Cổ vương thành bột phấn, dùng chày trộn trộn, cảm thấy được rồi, mới lấy từ trong hòm thuốc ra thuốc cao chuyên dùng trị bỏng Bạch ngọc bạc hà, đây là Mộc Lăng tự điều chế ra. Rót hết thuốc cao vào cối, sau đó cẩn thận tỉ mỉ trộn đều, làm xong rồi, Mộc Lăng cởi giày bò lên giường, ngồi khóa trên người Tần Vọng Thiên.

“Làm gì?” Tần Vọng Thiên ngửa mặt nhìn Mộc Lăng.

“Bôi dược cho ngươi a.” Mộc Lăng lườm một cái: “Nếu không ngươi nghĩ là làm gì?”

Tần Vọng Thiên nhăn mặt: “Ngươi đổi tư thế khác, ngồi như vậy ta sẽ có phản ứng.”

Mộc Lăng sửng sốt, mặt đỏ bừng, hung hăng trừng Tần Vọng Thiên: “Ngươi suốt ngày suy nghĩ chuyện gì a?! Lúc này còn có tâm tư nghĩ bậy, mạng quan trọng hay chuyện đó quan trọng a?!”

Tần Vọng Thiên trừng lại Mộc Lăng: “Cả hai quan trọng như nhau! Nếu ngươi chịu cho ta làm, mạng ta cho ngươi cũng được!”

“Tiểu hài tử chết tiệt! Đồ lưu manh!” Mộc Lăng đưa tay, nhéo một cái trước ngực Tần Vọng Thiên.

“A…” Tần Vọng Thiên hít một hơi, cắn răng nhìn chằm chằm Mộc Lăng: “Ngươi còn nháo, ta có phản ứng cho ngươi xem, có tin không, đã cứng lên rồi!”

“Câm miệng!” Mộc Lăng nhe răng: “Ngưới dám cứng lên lão tử thiến ngươi!”

Tần Vọng Thiên muốn cãi lại, thế nhưng phát hiện Mộc Lăng đang ngồi trên người mình, nếu như hắn phát cuồng, khoát tay một cái mình sẽ thật sự bị phế, đành phải im miệng không lên tiếng.

Mộc Lăng thấy hắn ngoan ngoãn rồi, mới nhớ tới chính sự, trừng Tần Vọng Thiên: “Ngươi không được nhúc nhích nga!”

“Ân.” Tần Vọng Thiên gật đầu.

Mộc Lăng quét lên một khối thuốc cao hỗn hợp Cổ vương cùng Bạch ngọc bạc hà, bôi lên cổ Tần Vọng Thiên, từ từ bôi dần lên trên. Tần Vọng Thiên bất giác run lên một cái, thuốc cao cực lạnh, bôi trên người cảm giác thật quái dị, hắn còn có thể nhận ra, bên trong thuốc cao lạnh như băng, ngón tay của Mộc Lăng, ấm áp.

Mộc Lăng tỉ mỉ lần theo vết bỏng trên người Tần Vọng Thiên, từng chút từng chút bôi đều, cẩn thận từ cổ, đến mặt, lấp hết cả vết bỏng chiếm gần nửa khuôn mặt, đều tỉ mỉ quét thuốc cao lên, sau đó nhẹ nhàng xoa, để dược thấm sâu vào bên trong.


Tần Vọng Thiên ngưỡng mặt, cao lạnh, làm hắn không tự chủ được có chút buồn ngủ, trước mắt là gương mặt Mộc Lăng, một đôi mắt trong vắt chuyên chú nhìn mình, an tĩnh mà ôn nhu. Tần Vọng Thiên nhìn một lúc lâu, đột nhiên thấp giọng nói: “Mộc Lăng, ta muốn hôn ngươi.”

Mộc Lăng hơi sửng sốt, nói: “Hiện tại không cho phép ngươi nhúc nhích.”

“Vậy có thể không nhúc nhích thì được hôn sao?” Tần Vọng Thiên cười tủm tỉm, hỏi: “Hôn một chút được không?”

Mộc Lăng liếc một cái, nhìn nhìn, tu bổ lại mấy chỗ chưa bôi đến, thấy mặt toàn bộ đã xong, thỏa mãn gật đầu, bắt đầu hạ xuống, cổ, vai, xương vai, ngực, bụng… khố…

Tần Vọng Thiên có cắn răng cũng nhịn không được, Mộc Lăng đụng trúng một chỗ nóng hổi, nghiến răng: “Tiểu hài tử chết tiệt, như vậy mà cũng có phản ứng, ngươi là hầu tử a?!”

“Toàn thân ta ngươi đều sờ qua, ta không có phản ứng mới là không bình thường!” Tần Vọng Thiên bực bội liếc Mộc Lăng: “Yêu nghiệt! Yêu tinh câu dẫn người khác!”

“Ngươi nói cái gì?!” Mộc Lăng bôi xong chỗ dược cuối cùng, Tần Vọng Thiên nói thầm: “Trên đùi vẫn còn, sao không trị?”

Mộc Lăng bĩu môi: “Ngươi nghĩ ngươi là nha đầu sao, muốn toàn thân trắng trắng mềm mềm để gả đi sao?! Một đại lão gia trên đùi có mấy vết sẹo có là gì?”

“Lang băm…” Tần Vọng Thiên nhỏ giọng nói thầm.

Mộc Lăng hí mắt, hắc hắc cười hai tiếng: “Chờ đến sáng mai đi, ngươi sẽ biết cái gì là thần y!” Nói xong, xoay người xuống giường nói: “Ngươi ngoan ngoãn ngủ đi, sáng mai thì tốt rồi.”

“Ai!” Tần Vọng Thiên vội vã gọi Mộc Lăng lại: “Ngươi đừng a, ta làm sao bây giờ?”

Mộc Lăng không giải thích được quay đầu nhìn hắn: “Làm sao bây giờ cái gì? Nằm đó, đến giờ cơm ta mang thức ăn đến cho ngươi, ngủ một giấc không phải trời đã sáng sao.”

“Không phải a!” Tần Vọng Thiên sốt ruột: “Nơi đó!” Nói xong nhìn thoáng qua vị trí xấu hổ đang có phản ứng.

Mộc Lăng bĩu môi: “Tự mình giải quyết!”

“Ta không thể động đậy!” Tần Vọng Thiên được một tấc lại muốn tiến một thước: “Ta mặc kệ a, khó chịu ta sẽ lộn xộn, nếu làm cao rớt xuống, mai sẹo không hết, ngươi chính là lang băm!”

“Ngươi…” Mộc Lăng bĩu môi cào a cào khung cửa, nghiến răng nghiến lợi mắng Tần Vọng Thiên tiểu hài tử chết tiệt.

Tới lúc trời chạng vạng, Phùng Ngộ Thủy thấy Mộc Lăng mặt đỏ tới mang tai từ trong phòng Tần Vọng Thiên lao ra, kéo nước giếng rửa tay, rửa hết một thùng lại kéo một thùng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.