Hảo Mộc Vọng Thiên

Chương 27


Đọc truyện Hảo Mộc Vọng Thiên – Chương 27

Vương Ngọc Phù và Triệu Hoa tốt xấu gì cũng là Giang Nam tam đại danh y, đi tới đâu cũng là được người tôn kính, nào có từng chịu qua châm chọc như vậy? Mộc Lăng căn bản như là không để bọn họ vào mắt.

“Lâm Bách Tuế, ngươi đừng xuất khẩu cuồng ngôn!” Vương Ngọc Phù giận dữ: “Chúng ta tốt xấu gì cũng là Giang Nam tam đại danh y, ngươi chỉ là một tiểu tử, tuổi trẻ không biết phân biệt nặng nhẹ, dám vô lễ với tiền bối!”

Mộc Lăng đút cho con chó con ăn xong hết một khúc xương, nhìn nó thè lưỡi vẫy vẫy đuôi, giống như còn muốn ăn nữa, liền gắp một khối thịt kho tàu cho vào miệng nó, chó nhỏ sung sướng mà ăn, Mộc Lăng nhẹ nhàng xoa xoa sau đầu nó, chỏ nhỏ hưởng thụ kêu ư ử.

Vương Ngọc Phù giận dữ trừng mắt, nhưng Mộc Lăng vẫn không thèm để ý đến hắn, cho chó ăn một miếng, mình ăn ngay một miếng, Tần Vọng Thiên cũng cầm đũa ăn, không thèm để ý hai người.

Vương Ngọc Phù và Triệu Hoa cảm thấy thật mất mặt, thế nhưng dù sao cũng là văn nhân, không thể cùng Mộc Lăng liều mạng, mà cho dù có tiếp tục gây sự mà người ta không thèm để ý cũng không cãi lại, có vẻ giống như tự chửi mình vậy.

Hai người không thể làm gì khác hơn là nghẹn họng ngồi lại tiếp tục ăn, nhưng một chút cảm giác muốn ăn cũng không có.

Đang muốn trả tiền rời đi, liền thấy một tiểu nha đầu từ cửa chạy vào, nhìn chỉ khoảng mười hai mười ba tuổi, bộ dạng cũng không tệ lắm, y phục ăn mặc cũng rất tinh tế. Tiểu nha đầu dè dè dặt dặt chạy vào, mắt nhìn về hướng Vương Ngọc Phù và Triệu Hoa, thấp giọng nói: “Hai vị thần y…”

Vương Ngọc Phù và Triệu Hoa ngẩng đầu, vừa nhìn thấy nó liền chau mày: “Sao lại là ngươi?”

Tiểu nha đầu mặt đỏ hồng nói: “Thần y, xin các ngươi đến xem tiểu thư nhà ta đi, bạc chúng ta sẽ trả mà.”

“Đã nói bao nhiêu lần rồi, vấn đề không phải là bạc, Triệu Hoa nói: “Tiểu thư của ngươi ở trong thanh lâu, bị bệnh của nữ nhân là không thể tránh khỏi.”

Lời vừa nói ra, khách nhân xung quanh trên mặt đều lộ ra vẻ hiểu rõ, tiểu nha đầu mặt đỏ bừng, khẽ cắn môi, nói tiếp: “Chúng ta hỏi qua lang trung rồi, lang trung nói, Chỉ có Giang Nam tam đại danh y mới có khả năng chữa trị. Các vị, có thể…”

“Ta đã nói thẳng với ngươi rồi, Tam đại danh y chúng ta trước nay là đi ngay ngồi thẳng, nơi trăng hoa như thế tuyệt đối sẽ không đi.” Vương Ngọc Phù nói với nha đầu: “Ngươi cũng không chịu đưa tiểu thư của ngươi ra ngoài, trị loại bệnh này tổn hại danh dự, chúng ta sẽ không đi.” Hai người đứng lên, không thèm để ý đến tiểu cô nương đang thỉnh cầu, đi ra ngoài, đi ngang chỗ Mộc Lăng, đột nhiên cười cười, quay đầu lại nói với tiểu nha đầu: “Vị này là Lâm thần y có thể khởi tử hồi sinh, hay là ngươi cầu xin hắn thử xem.” Nói xong, đi thẳng ra ngoài.

Tiểu nha đầu nhìn Mộc Lăng, thấy y một tay cầm đùi gà, một tay ôm chó con, trên bàn ăn là một đống xương, miệng đầy mỡ, không chút nào giống hình dạng một thần y. Biết là hai người kia trêu chọc nàng, tiểu nha đầu vành mắt hồng hồng cúi đầu đi ra cửa, vừa được vài bước đã bị người nào đó giơ chân ngáng lại.

“Ai nha…” Tiểu nha đầu ngã xuống đất, quay đầu lại, chỉ thấy có hai người tuổi còn trẻ nhìn nàng cười: “Đây không phải Tiểu Ngọc của Yên Thúy lâu sao, ngươi là nha hoàn của hồng bài Lạc Tứ Nương đúng không, ta nghe nói chủ tử ngươi gần đầy không tiếp khách nữa, thì ra là nhiễm bệnh rồi sao?”


Tiểu nha đầu đứng lên, cuống cuồng nói: “Không có, tiểu thư không có bệnh, chỉ là phong thấp, tay chân đau nhức mà thôi.”

“Cũng đúng.” Một người cười hì hì nói: “Không phải nói một cánh tay ngọc vạn người gối sao, không đau mới là khó, ha ha ha…”. Miệng còn đang cười thì cảm giác có gì đó bay vào miệng, giống như con sâu nhỏ, chép chép miệng, lại cảm thấy không có gì cả.

Tiểu nha đầu khóe mắt đã chảy nước mắt, ủy ủy khuất khuất cúi đầu, xoay người bỏ chạy.

Tần Vọng Thiên khẽ nhíu mày, một mặt là vì đối với mấy kẻ đại nhân khi dễ một tiểu nha đầu rất bất mãn, mặt khác, hắn tinh tường thấy ngón tay Mộc Lăng hơi búng ra, hai viên dược bị bắn ra ngoài, một viên lọt vào miệng người đang cười, một viên rơi vào ly rượu của người còn lại. Hai người hoàn toàn không phát hiện, dùng xong rượu và thức ăn trên bàn, định gọi tiểu nhị đến tính tiền.

“Cục…” Hai người mở miệng muốn gọi tiểu nhị, nhưng chỉ phát ra được thanh âm “Cục cục” như tiếng gà.

Hai người không hiểu liếc mắt nhìn nhau, há mồm nói, càng nói thanh âm càng giống gà, hai người lập tức hoảng loạn lên, người xung quanh cũng cảm thấy kì quái, không giải thích được nhìn hai người.

Hai người giương miệng, mặt đỏ bừng, nhưng ngoại trừ tiếng gáy, cái gì cũng không phát ra được.

Tần Vọng Thiên liếc mắt nhìn Mộc Lăng, chỉ thấy mặt hắn đeo vẻ tươi cười, nháy mắt với mình mấy cái, đột nhiên giật mình nói: “Ai nha, không phải là bị kê thần quấn rồi chứ?”

“Kê thần?” người trong tửu lâu đều há to miệng nhìn Mộc Lăng, không biết ‘kê thần’ là gì.

Mộc Lăng buông con chó nhỏ, đứng lên đi tới trước mặt hai người trẻ tuổi, quan sát xung quanh một chút, nói: “Xong xong, thật sự bị kê thần bám vào người rồi!”

“Vị tiên sinh này, kê thần là cái gì?” Hỏa kế khó hiểu hỏi Mộc Lăng.

“Ai, trước đây ta ở quê nhà có gặp qua.” Mộc Lăng bất mãn nhìn hai người một chút, nói: “Ai bảo các ngươi khi dễ thanh lâu nữ tử? Nữ tử thanh lâu là có kê thần bảo hộ.”

“A…” Tất cả mọi người hít một hơi sâu… cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua.


Tần Vọng Thiên thở dài, bưng bát cơm tiếp tục ăn, ai biết Mộc Lăng lại muốn dùng quỷ kế gì chỉnh người.

“Cục cục…” Hai người trẻ tuổi lo lắng ôm cổ nhìn Mộc Lăng, như là muốn Mộc Lăng cứu bọn họ.

Mộc Lăng lắc đầu, nói: “Các ngươi có biết không, chưa tới ba ngày, miệng các ngươi sẽ biến nhọn, trên người mọc ra lông gà, nửa tháng sẽ biến thành một con gà trống lớn, sau đó mắc bệnh gà toi mà chết.”

“A…” Mọi người hít vào một hơi, ngoại trừ kinh ngạc, còn có chút chột dạ, nói thật ra, bọn họ ngày thường trêu chọc thanh lâu nữ tử cũng không phải ít.

Mộc Lăng thông cảm vỗ vỗ hai người thanh niên đã sắp khóc ra, nói: “Ta nói cho các ngươi a, có một biện pháp có thể chữa khỏi.”

Hai người lập tức chăm chú nghe, chợt nghe Mộc Lăng nói: “Tạ tội với kê thần!”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, nhìn Mộc Lăng chớp mắt mấy cái, như là hỏi… phải tạ tội thế nào?

“Tìm một chuồng gà!”, Mộc Lăng nói: “Mỗi ngày dập đầu một trăm cái, kiên trì nửa tháng, hơn nữa từ nay về sau thấy cô nương thanh lâu nhất định phải đi đường vòng! Còn phải cung kính!”

Hai người sắc mặt đau khổ, Mộc Lăng nói xong, bước lui vài bước, nói: “Đúng rồi, bệnh này là truyền nhiễm!”

Bốn phía lập tức xôn xao, khách nhân tất cả đều ném ngân lượng bỏ chạy, còn nói lại với hai người: “Nhanh đi tạ tội với kê thần, đừng ở chỗ này gây tai họa cho người khác!”

Hai người vẻ mặt cầu xin, chợt nghe chưởng quỹ nói: “Cái kia… Cách đây không xa có một chuồng gà.” Hai người vốn không muốn đi, thế nhưng cổ họng thật sự rất khó chịu, không thể làm gì khác hơn là khóc sướt mướt chạy tới chuồng gà, quỳ xuống dập đầu, làm đại thẩm chủ gà hoảng sợ một phen, Mộc Lăng ngồi xuống bàn sung sướng tiếp tục ăn.


Rượu đủ cơm no rồi, Mộc Lăng thả chó nhỏ xuống đất, vỗ vỗ đầu nó nói: “Sau này nếu còn muốn ăn, thì tới tìm ta nha.”

Chó nhỏ vẫy vẫy đuôi, kêu hai tiếng, xoay người nhàn nhã chạy đi.

Mộc Lăng cầm cây tăm xỉa răng, cùng Tần Vọng Thiên đi ra cửa.

“Này.” Tần Vọng Thiên thấy Mộc Lăng đi ngược hướng, liền hỏi: “Không về Nhạc gia trại sao?”

Mộc Lăng khoát khoát tay, nói: “Ngươi về trước đi.”

Tần Vọng Thiên khẽ nhíu mày, đi theo hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”

Mộc Lăng nghiêng đầu nhìn hắn một chút, mỉm cười, thần thần bí bí nói: “Đi đến nơi tiểu hài tử không thể đi.” Nói xong cười ha hả đi tiếp.

“Xin hỏi…” Mộc Lăng đi một lát, kéo một người qua đường: “Yên Thúy lâu ở đâu?”

“Hắc hắc…” Người qua đường cười hì hì nói: “Giữa ban ngày thế này đi Yên Thúy lâu sao?”

“Phải.” Mộc Lăng gật đầu, hai tay xoa xoa meo meo nói: “Nghe nói cô nương ở đó rất đẹp?”

“Đúng vậy.” Người qua đường kia xem ra cũng có cùng sở thích, tay chỉ phía trước nói: “Đi thẳng, rẽ vào ngõ nhỏ thứ hai bên trái, tìm tòa tiểu lâu ba tầng sơn xanh.”

“Cảm tạ.” Mộc Lăng cười hì hì nhấc chân tiếp tục đi.

“Này!” Tần Vọng Thiên đi lên vài bước kéo Mộc Lăng nói: “Giữa ban ngày ngươi đi kĩ viện làm gì?”

Mộc Lăng liếc một cái, nói: “Có vấn đề gì? Ấm no muốn dâm dục”

Tần Vọng Thiên giận: “Ngươi là muốn đi kĩ viện xem bệnh cho kỹ nữ kia chứ gì? Nói thẳng ra không được sao? Làm gì phải vờ nói như sắc lang?”

Mộc Lăng chớp chớp, nói: “Xem bệnh cái gì chứ? Ta ăn no rồi, muốn đi xem tỷ tỷ xinh đẹp”. Nói xong cười ha hả hỏi Tần Vọng Thiên: “Vọng Vọng, ngươi muốn đi không?”


Tần Vọng Thiên sắc mặt tối sầm, liếc mắt trừng Mộc Lăng: “Ai muốn đi!”

Mộc Lăng nhún nhún vai: “Đó là nơi nam nhân đều thích đi”

“Phi!” Tần Vọng Thiên nắm Mộc Lăng, nói: “Ngươi nếu thật muốn giúp Lạc Tứ Nương kia chữa bệnh, phái người đón nàng ra ngoài không phải được rồi sao? Sao phải tự mình đi?”

Mộc Lăng dùng ánh mắt chuyên dùng để nhìn tiểu ngu ngốc nhìn hắn, nói: “Mỹ nữ xem một người thì có gì thú vị?”

Tần Vọng Thiên không giải thích được, chỉ thấy Mộc Lăng vung tay lên: “Đương nhiên phải xem một đám~~ Mới có cảm giác chứ, đúng không?” Nói xong thì sải bước chạy đến Yên Thúy lâu. Tần Vọng Thiên tức giận nghiến răng, suy nghĩ một chút liền chạy theo: “Ta cũng đi.”

“Ô?” Mộc Lăng cười tủm tỉm: “Thế nào? Muốn làm người lớn sao?”

“Làm cái đầu ngươi!” Tần Vọng Thiên liếc Mộc Lăng, tàn bạo nói: “Muốn làm đại nhân ta cũng sẽ không làm người khác, sẽ làm ngươi!”

Mộc Lăng vừa nghe xong lập tức tung qua một cước: “Tiểu hài tử chết tiệt!” Đá xong bỏ chạy.

Hai người truy truy đuổi đuổi tới Yên Thúy lâu, Mộc Lăng sải bước đi vào, chỉ thấy một mảnh quạnh quẽ, có mấy người nha đầu đang quét tước, thấy Mộc Lăng đi vào, một người nói: “U, vị này, sớm như vậy?”

Mộc Lăng quan sát nàng một chút, hỏi: “Bà chủ các ngươi đâu?”

“Ách… Ma ma có việc bận”, tiểu nha hoàng ấp a ấp úng nói, Mộc Lăng mỉm cười, từ trong lòng móc ra một thỏi vàng, nói: “Gọi chủ các ngươi ra đây.”

Tiểu nha hoàn vừa thấy thỏi vàng con mắt đã trợn thẳng, lập tức chạy vào: “Ma ma, có khách quý tới.”

Qua một hồi thì thấy một nữ tử khoảng bốn mươi, đắp một lớp phấn dày, nhưng khóe mắt đã có vài nếp nhăn chạy ra, trên mặt còn mang theo vẻ tươi cười. Thấy Mộc Lăng thì hơi sửng sốt, nói thế nào nhỉ, nàng thấy không ít nam nhân, kiểu người như Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên, là hiếm thấy nhất trong kĩ viện.

“Đại gia…” Tú bà còn chưa nói hết câu, Mộc Lăng đã móc ra một xấp ngân phiếu, thảy đến tay tú bà, rất dũng cảm mà nói: “Gọi hết cô nương trong lâu ra! Đại gia ta ngày hôm nay bao hết toàn bộ!“



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.