Bạn đang đọc Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư – Chương 183: Bên Trong Di Tích 6 Trộm Ma Hạch
“Linh huyền tự bạo?” Tạ Nguyên như hiểu ra cái gì sắc mặt âm trầm đến cực điểm.
Những người khác cũng đoán ra được người tự bạo chính là Tư Đồ lão, cũng thật không ngờ lão bắt tử đó lại như vậy ngoan độc, thà linh hồn bị hủy diệt cũng muốn kéo người khác chết chung, xem ra Tư Đồ Linh lành ít giữ nhiều rồi.
Đang nằm dưới đất Tư Đồ Hút lúc này cũng nghe được lão giả lời nói, đôi con ngươi sung huyết dùng toàn lực giãi giụa thân mình muốn đứng lên.
“Không, không thể nào, muội muội ta sẽ không có chuyện gì, các ngươi cho ta đền…” mạng còn chưa nói xong đã bị một lão giả đứng phía sau đánh hôn mê qua đi.
“Chúng ta vẫn là nhanh chóng rời đi nơi này.” lão giả lên tiếng.
Tạ Nguyên không cam tâm nhìn về nơi nổ mạnh cũng không còn cách nào đành nghe lời rời đi.
Mà lại nói về bên trong Di tích, từ khi tất cả các học viện học sinh chạy thoát khỏi thú triều lúc sao, người có lòng thì nói lời cảm tạ Linh sư học viện rồi mới rời đi.
Còn những người cảm thấy bản thân thanh cao thì không cho là vậy, nghĩ Linh sư học viện đây có giúp gì cho bọn họ đâu? Nếu không có bọn họ phía sau ngăn cản thú triều nói không chừng Linh Sư học viện đã sớm bị thú triều nuốt chửng rồi, giả lại nếu như bọn họ thừa nhận Linh sư học viện giúp đỡ bọn họ chuyện này, về sau trong này gặp được bảo bối gì đó làm sao cùng bọn họ Linh Sư đoạt?Mà nơi này là khảo hạch ngươi tranh ta đoạt lại không phải là bình thường rèn luyện, mà bọn họ cũng không tin Linh sư học viện tốt bụng như vậy.
Vì thế vừa leo lên đỉnh núi giết xong phía trên Linh thú thu thập Ma hạch mà bản thân giết liền rời đi, dù sao bọn họ không ngốc đến nỗi ở nơi này chờ Linh thú khắp nơi nghe mùi máu tươi chạy đến.
Nhưng vẫn có vài người không có mắt lòng tham không đáy muốn nhân cơ hội kiếm chác mà lấy đi Ma hạch của một con Thiên thú do Linh sư học viện người hợp lực giết chết.
Nhưng hành động này của bọn họ lại bị Thường Du nhìn thấy liền chạy lên trước ngăn cản, ngón tay chỉ vào tên thấp bé trong nhóm người chất vấn lên.
” Ngươi cho ta đứng lại? Đầu Ngu Thiên thú Ma hạch vừa rồi ngươi vừa lấy là của chúng ta Linh sư học viện người giết chết, ngươi có tư cách gì lấy đi Ma hạch của chúng ta? “
Linh sư học viện người nghe vậy sắc mặt đều rất khó coi, học viện của mình vì muốn giúp những người này mà lưu lại cuối cùng, mà những người này còn nhân cơ hội lấy đi Ma hạch mà bọn họ cực khổ giết chết, khinh người quá đáng mà, bọn họ cho rằng Linh Sư học viện bọn họ là quả hồng mềm sao?
Nhóm người vừa muốn rời đi thì bị Linh Sư học viện người chặn lại, sắc mặt bọn họ cũng khó coi không vui hỏi.
“Các ngươi Linh Sư học viện đây là ý gì? Chúng ta học viện xếp hạng tuy không bằng các ngươi Linh Sư học viện, nhưng các ngươi muốn ỷ thế hiếp người, xem thường tất cả học viện xếp hạng thấp kém như chúng ta mà bắt nạt thì đừng trách chúng ta hợp lực lại đem các ngươi đánh ra Di tích.” một thanh niên trong mắt tính kế chợt lóe lên, che chở cho tên thấp bé đàn em của hắn mà hùng hồn lên tiếng.
Vài nhóm người khác nghe thanh niên nói vậy mày cũng nhíu lại nhìn nhóm người Linh Sư học viện như suy tư gì.
Cũng không lên tiếng, có ý muốn xem kịch vui.
Thường Du nghe vậy hừ lạnh nói.
“Hừ, chính mắt ta thấy được là hắn lấy đi Đầu Ngu thiên thú ma hạch mà Linh Sư chúng ta cực khổ giết chết, các ngươi còn muốn trối cải.”
“Ha ha ha, Thường Du ngươi nói Đầu Ngu thiên thú là các ngươi Linh Sư học viện người giết chết, ngươi có gì chứng cứ? Chứng minh Đầu Ngu thiên thú này là do các ngươi giết? Giả lại nơi này cũng không phải chỉ có các ngươi Linh Sư học viện giết được Thiên thú, mỗi người nơi này đều có tham gia chém giết, chẳng lẽ ngươi đây ám chỉ nơi này Ma hạch đều là thuộc về các ngươi Linh Sư học viện không bằng?”
“Ngươi nói vậy là ý tứ gì? Thường học đệ thấy được người của ngươi lấy đi thiên thú ma hạch mà chúng ta Linh Sư người giết mới muốn các ngươi trả lại.
Ngươi lại nói chúng ta Linh Sư học viện ỷ thế hiếp người, còn ám chỉ mọi người chúng ta muốn cường đoạt.
Ngươi cho rằng mọi người nơi này đều là ngốc tử nghe ngươi lời khích bác sao?” Tạ Dịch Đình lạnh mặt nói.
Lúc này một thanh niên với dáng vẻ thư sinh đứng bên cạnh một nữ nhân với dung mạo khá xinh đẹp, hắn nho nhã bước ra khuyên giải nói.”Hai vị, nghe tại hạ một câu thế nào?” Thanh niên thấy mọi người đều nhìn về hướng mình liền nói tiếp.”Dù sao mọi người cũng đã cùng nhao trải qua trận chiến sinh tử vừa rồi, chúng ta chẳng lẽ chỉ vì một viên Ma hạch mà làm mọi người phải khó sử lẩn nhau ư? Tuy tại hạ tin tưởng Linh Sư học viện mọi người sẽ không tham viên Ma hạch này mà nói rối, nhưng Lư phó đội trưởng cũng nói không sai, trên Ma hạch cũng không có Linh Sư học viện con dấu để chứng minh Đầu Ngu thiên thú là do các vị giết chết, lại thêm nơi này là có không ít Đầu Ngu thiên thú, nói không chừng là do Tán tu hại chúng ta phía trước lấy đi cũng không chừng, các vị hà tất đâu? “
“Lỗ công tử nói không sai, nói không chừng Ma hạch đó đã bị đám người Tán tu lấy đi rồi.
Các ngươi Linh Sư học viện cố ý làm khó chúng ta Bình Linh học viện có ý tứ sao?”
Nữ nhân bên cạnh lên tiếng ủng hộ nam nhân mà ả ta mấy tháng trước ra ngoài rèn luyện tình cờ gặp ngỡ, mà chàng ta cũng là có ý với ả.
Tuy chỉ là nhị đương gia của dong binh đoàn Lỗ gia, nhưng luận tướng mạo hai là thực lực đều thích hợp với tiêu chuẩn chọn lựa kết giao của ả ta, ả cũng không ngờ lần này chàng ta cũng được tham gia Di tích khảo hạch với thân phận là khách, đúng là duyên nợ mà.
Nên ả đề nghị Lỗ Bằng Văn đi theo đoàn đội học viện của ả, dù sao sư huynh cùng sư phụ của ả cũng là đội trưởng, ai dám nói gì?
“Ta phi, ngươi đứng nói chuyện không eo đeo, Đầu Ngu thiên thú vốn là chúng ta giết chết, ngươi còn cùng chúng ta nói đạo lý, ngươi là cái thá gì?” Tần Kỳ không chút cho mặt mũi nhìn Lỗ Bằng Văn xem thường nói.
“Ha ha ha, Tần Kỳ, hôm nay ta thấy ngươi thật hợp ta mắt nha.” Giang Gia Ngạn cười ha ha vổ vai Tần Kỳ nói.
Lỗ Bằng Văn trong mắt lóe qua tia âm lãnh rất nhanh rồi biến mất, hắn chỉ là nhìn nữ nhân có ý với hắn bên cạnh, giống như nói hắn cũng đã hết cách.
Mà ả ta thấy nam nhân mà mình thích bị người như vậy khinh bỉ sao có thể nhịn được, liền tức giận nhìn sư huynh của mình nói.
“Sư huynh ngươi là chúng ta đội trưởng, ngươi chẳng lẽ muốn nhìn chúng ta bị người khác ăn hiếp sao?”
Nam nhân được kêu là sư huynh trong mắt chợt lóe qua tia chán ghét, đúng là một đám ngu xuẩn, mới vào khảo hạch đã đi đắc tội với học viện mạnh nhất.
Tuy nói hiện tại thực lực của bọn họ giống nhau đều là Linh vương đỉnh, nhưng thật sự chiến đấu thì bọn họ vẫn sẽ không bằng Linh Sư học viện, dù sao bọn họ cũng là chân chính Linh Huyền thực lực chỉ là bị áp chế xuống Linh vương mà thôi, cứ vậy đi đắc tội rồi.
Mà hắn cũng tin tưởng Linh Sư học viện người sẽ không vu oan cho Lôi Trí đàn em chỉ vì một viên Ma hạch, bây giờ còn muốn lôi hắn xuống nước, đúng là một đám xuẩn mà.
Cho dù trong lòng như thế nào không vui, như thế nào mắng hắn vẫn phải ra mặt cho người của mình, dù sao những người trong đội cũng đều xem hắn đâu, hắn không thể làm bọn họ mất lòng tin với hắn được.
Chỉ có thể cắn răng nói.
“Tạ huynh đệ, Phó mỗ cũng không phải là người không nói lý lẽ, nhưng dù sao Linh Sư học viện nói Bình Linh học viện chúng ta lấy Linh Sư học viện Ma hạch, đây cũng liên quan đến Bình Linh chúng ta danh dự, hy vọng Linh Sư học viện người lấy ra chứng cứ chứng minh, bằng không hạ mổ cũng rất khó sử.”
“Muốn chứng cứ? Đơn giản a.”
Chưa chờ Linh Sư học viện người phát hỏa, thì từ phía sau truyền đến thanh âm tà mị lười biếng, kèm theo sự chế diễu vang lên.
Linh Sư nhóm người nghe thanh âm quen thuộc này đôi mắt đều tỏa sáng lên, vì giọng điệu này rất giống với lúc Tạ Dịch Đình cùng Giang Gia Ngạn học trưởng bị thanh âm tà mị này hố nha.
Bọn họ theo bản năng tách ra con đường nhỏ của nơi thanh âm truyền đến thì thấy một thiếu niên tuấn mỹ không biết đứng ở nơi đó bao giờ.
Nhưng mà làm bọn họ vô ngữ là đứng sao Vân Phong Nhã là đám côn đồ, à không phải côn đồ, mà là Linh Sư học viện ở dưới núi chiến đấu đám người sao?
Vì sao lại nói những người đó là côn đồ đâu? Vì những người đó chiến đấu trên quần áo bị xé rách tứ tung, còn đầy vết máu, đầu tóc cũng là rối loạn như ổ gà.
Mà hiện tại bọn họ trên mặt đều là đắc ý, vũ khí thì gác trên vai, có người còn đắc ý gặm cỏ đuôi chó, có người còn hất bộ tóc ổ gà của mình ra sau lưng.
Bọn họ thấy qua Vân Phong tiêu sái bộ dáng, nhưng những người đó không xem gương bộ dáng hiện tại của bản thân sao? Mẹ nó giống côn đồ quá, hình ảnh này thật là chối mắt a.
Mà nhóm người đi sao Vân Phong Nhã không hề biết bản thân bị đồng đội trong đầu chê bai còn ở đó tự đắc.
Bọn họ vốn là chạy trước Vân lão đại, nhưng khi bọn họ vừa đặc chân lên đỉnh núi thì Vân lão đại cũng đã xuất hiện trước mặt bọn họ, tốc độ này cũng đủ làm người líu lưỡi rồi.
Nhưng chưa chờ bọn họ lên tiếng kêu gọi thì nghe được Tạ học trưởng cách khá xa truyền đến thanh âm chất vấn, bọn họ liền biết có người kiếm chuyện với Linh Sư bọn họ rồi.
Nhưng bọn họ lại theo bản năng nhìn Vân Phong Nhã vẫn đứng im, nên bọn họ cũng không lên tiếng, Vân Phong Nhã vừa lên tiếng bọn họ liền bài ra tư thế oai phong của mình mà quên mất bản thân chật vật.
_________________________________
Để các bạn yêu chờ lâu rồi, chúc các bạn đọc chuyện vui vẻ nhé ❤❤.